Chương 39: Làm Ầm Ĩ
Thiên Hoa Tẫn Lạc
05/09/2024
Bách tính vây xem cùng với mấy cậu ấm đến xem trò vui nhìn Tạ Vân Sơ, đây là muốn làm ầm ĩ chuyện này lên nha! Từng người trở nên hăng hái, phấn khích như vừa uống máu gà, đi theo phía sau hộ vệ Tạ gia, đi về phía Vĩnh Thọ Bá phủ ở sâu trong ngõ Tích An.
“Nương! Phải làm sao bây giờ!” Tô Minh Hàng nắm lấy tay áo Vĩnh Ninh Bá phu nhân: “Đại công tử của Vĩnh Thọ Bá phủ đang nhậm chức ở Hộ bộ! Nếu thật sự muốn làm lớn chuyện thì tiền đồ của con coi như xong!”
Vĩnh Ninh Bá phu nhân cũng hoàn toàn không ngờ tiểu công tử lại ra chiêu này, chỉ vào Tạ Vân Sơ, hét lên với hộ vệ nhà mình: “Mau cản nó lại!” Hộ vệ của Vĩnh Ninh Bá phủ lao từ bậc thềm xuống, hộ vệ Tạ gia lần lượt rút đao. Hai bên đứng song song, không ai dám làm bậy. Vĩnh Ninh Bá phu nhân trong lúc hỗn loạn đã phạm sai lầm, vội vàng cho người cản Tạ Vân Sơ lại, ngược lại lại chứng minh những điều Tạ Vân Sơ vừa nói.
Nếu không vì sao Vĩnh Ninh Bá phủ lại sợ hãi như vậy, nhất quyết ngăn cản Tạ gia Tạ Lục Lang. Tô Minh Hàng và Vĩnh Ninh Bá phu nhân hoảng loạn chân tay, người ta nói chân trần không kén giày, ngang tàng sợ liều lĩnh, tiểu công tử Tạ gia này mặt mũi cũng không cần luôn, Vĩnh Ninh Bá phủ bọn họ thật sự không biết nên đối phó thế nào!
*Chân trần giẫm lên giày đẹp thì giày dơ, giày đẹp có dẫm lên chân trần thì cũng chẳng sợ dơ hơn, ý chỉ không có gì để mất.
Ngay lúc Vĩnh Ninh Bá phu nhân và Tô Minh Hàng không biết làm thế nào, Tạ Vân Sơ đã gõ cửa lớn Vĩnh Thọ Bá phủ.
Thực ra, những phủ đệ khác ở ngõ Tích An vừa nghe thấy động tĩnh lớn ở cửa phủ Tô gia của Tạ Vân Sơ, người gác cổng Vĩnh Thọ Bá phủ đang ở ngoài cửa xem kịch hay, không ngờ lại náo đến cửa Vĩnh Thọ Bá phủ bọn họ luôn.
Từ đáy lòng người gác cổng Vĩnh Thọ Bá phủ có chút sợ hãi vị tiểu công tử Tạ gia hở ra là rút đao này.
Tiểu lang quân như ngọc bước lên trước, mở sổ sách Tô Minh Hàng tự tay viết ra, nói: “Tại hạ Trần Quận Tạ thị Tạ Vân Sơ, từ phủ Lễ bộ thị lang đại nhân đến, lần này đến… là vì trang sức khảm nạm nam châu chim hỉ thước trong của hồi môn của a tỷ bị trộm mất, Tô Minh Hàng tự tay ghi chép vào sổ sách, ghi lại… Tô Minh Hàng vì mưu cầu quan chức mà tặng cho Đại công tử Vĩnh Thọ Bá phủ! Tại hạ có mang danh sách của hồi môn của trưởng tỷ đến để đòi, thỉnh cầu Vĩnh Thọ Bá phủ hoàn trả lại! Trong sổ sách Tô Minh Hàng đã viết rất rõ ràng, tại hạ không hề cố tình gây sự…”
Nói xong, Tạ Vân Sơ mở sổ sách ra cho người gác cửa xem, Nguyên Bảo cũng tiến lên đưa danh sách của hồi môn của Đại tiểu thư ra, chỉ vào trang sức khảm nạm nam châu chim hỉ thước cho người gác cửa xem.
Tặng lễ gì, tặng để làm gì, Tô Minh Hàng đều ghi rõ trong sổ sách, Tạ Vân Sơ cũng đã nói rõ ràng, nàng không cần biết người gác cổng có biết chữ hay không, nhưng nàng phải làm thế.
Nàng càng nói chuyện thô lỗ. Vĩnh Thọ Bá phủ càng căm ghét Tô Minh Hàng.
Còn việc… Vĩnh Thọ Bá phủ có căm ghét Tạ gia hay không, phụ thuộc vào bản lĩnh của Đại bá, không liên quan đến Tạ Vân Sơ.
Bách tính và các công tử, ai cũng trợn tròn mắt, không ngừng chen chúc về phía trước, muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt này.
“Nương! Phải làm sao bây giờ!” Tô Minh Hàng nắm lấy tay áo Vĩnh Ninh Bá phu nhân: “Đại công tử của Vĩnh Thọ Bá phủ đang nhậm chức ở Hộ bộ! Nếu thật sự muốn làm lớn chuyện thì tiền đồ của con coi như xong!”
Vĩnh Ninh Bá phu nhân cũng hoàn toàn không ngờ tiểu công tử lại ra chiêu này, chỉ vào Tạ Vân Sơ, hét lên với hộ vệ nhà mình: “Mau cản nó lại!” Hộ vệ của Vĩnh Ninh Bá phủ lao từ bậc thềm xuống, hộ vệ Tạ gia lần lượt rút đao. Hai bên đứng song song, không ai dám làm bậy. Vĩnh Ninh Bá phu nhân trong lúc hỗn loạn đã phạm sai lầm, vội vàng cho người cản Tạ Vân Sơ lại, ngược lại lại chứng minh những điều Tạ Vân Sơ vừa nói.
Nếu không vì sao Vĩnh Ninh Bá phủ lại sợ hãi như vậy, nhất quyết ngăn cản Tạ gia Tạ Lục Lang. Tô Minh Hàng và Vĩnh Ninh Bá phu nhân hoảng loạn chân tay, người ta nói chân trần không kén giày, ngang tàng sợ liều lĩnh, tiểu công tử Tạ gia này mặt mũi cũng không cần luôn, Vĩnh Ninh Bá phủ bọn họ thật sự không biết nên đối phó thế nào!
*Chân trần giẫm lên giày đẹp thì giày dơ, giày đẹp có dẫm lên chân trần thì cũng chẳng sợ dơ hơn, ý chỉ không có gì để mất.
Ngay lúc Vĩnh Ninh Bá phu nhân và Tô Minh Hàng không biết làm thế nào, Tạ Vân Sơ đã gõ cửa lớn Vĩnh Thọ Bá phủ.
Thực ra, những phủ đệ khác ở ngõ Tích An vừa nghe thấy động tĩnh lớn ở cửa phủ Tô gia của Tạ Vân Sơ, người gác cổng Vĩnh Thọ Bá phủ đang ở ngoài cửa xem kịch hay, không ngờ lại náo đến cửa Vĩnh Thọ Bá phủ bọn họ luôn.
Từ đáy lòng người gác cổng Vĩnh Thọ Bá phủ có chút sợ hãi vị tiểu công tử Tạ gia hở ra là rút đao này.
Tiểu lang quân như ngọc bước lên trước, mở sổ sách Tô Minh Hàng tự tay viết ra, nói: “Tại hạ Trần Quận Tạ thị Tạ Vân Sơ, từ phủ Lễ bộ thị lang đại nhân đến, lần này đến… là vì trang sức khảm nạm nam châu chim hỉ thước trong của hồi môn của a tỷ bị trộm mất, Tô Minh Hàng tự tay ghi chép vào sổ sách, ghi lại… Tô Minh Hàng vì mưu cầu quan chức mà tặng cho Đại công tử Vĩnh Thọ Bá phủ! Tại hạ có mang danh sách của hồi môn của trưởng tỷ đến để đòi, thỉnh cầu Vĩnh Thọ Bá phủ hoàn trả lại! Trong sổ sách Tô Minh Hàng đã viết rất rõ ràng, tại hạ không hề cố tình gây sự…”
Nói xong, Tạ Vân Sơ mở sổ sách ra cho người gác cửa xem, Nguyên Bảo cũng tiến lên đưa danh sách của hồi môn của Đại tiểu thư ra, chỉ vào trang sức khảm nạm nam châu chim hỉ thước cho người gác cửa xem.
Tặng lễ gì, tặng để làm gì, Tô Minh Hàng đều ghi rõ trong sổ sách, Tạ Vân Sơ cũng đã nói rõ ràng, nàng không cần biết người gác cổng có biết chữ hay không, nhưng nàng phải làm thế.
Nàng càng nói chuyện thô lỗ. Vĩnh Thọ Bá phủ càng căm ghét Tô Minh Hàng.
Còn việc… Vĩnh Thọ Bá phủ có căm ghét Tạ gia hay không, phụ thuộc vào bản lĩnh của Đại bá, không liên quan đến Tạ Vân Sơ.
Bách tính và các công tử, ai cũng trợn tròn mắt, không ngừng chen chúc về phía trước, muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.