Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)
Chương 171: Giải Dược
Dạ Kiêu
28/08/2022
“Chúc mừng Trác đại sư thân thể khôi phục, tu vi nâng cao một bước!” Lưu Nhất Chân lập tức tiến lên ôm quyền cười nói.
Nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái, Trác Phàm thản nhiên nói: “Không cần nói nhiều, có việc gì cứ nói thẳng.”
Lưu Nhất Chân lập lờ cười một chút mặt mũi không khỏi cứng đờ, lúng túng nói: “Trác đại sư quả nhiên là kỳ nhân. Tâm sự của lão phu thật sự là không thể lọt qua mắt người chút nào.”
“Hừ, đó là vời vì lão tử đây tuyệt đối không tin, có người sẽ không có bất kỳ mục đích gì mà cho người khác đồ miễn phí! Trong thiên hạ này không hề có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống. Ngươi chịu bỏ ra một khoả linh đan lục phẩm việc này chắc chắn không nhỏ.”
Hai mắt Trác Phàm tinh quang nhấp nháy, giống như có thể nhìn thấu tâm tư người khác. Lưu Nhất Chân trầm ngâm nửa ngày đột nhiên quỳ xuống đất “phịch” một tiếng, lúc này liền dập dầu ba cái trước Trác Phàm: “Đệ tử Lưu Nhất Chân ngưỡng mộ tuyệt kỹ luyện đan thiên hạ vô song của Trác đại sư. Khẩn cầu đại sư thu ta làm đồ đệ!”
Không khỏi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Trác Phàm trăm triệu lần cũng không nghĩ rằng lão gia hoả này thỉnh cầu lại là chuyện này. Sau đó nhíu mày thản nhiên nói: “Cho ta một khối hư không ngọc giản!”
Lưu Nhất Chân ánh mắt sáng lên, lập tức từ trong giới chỉ đưa ra một khối, mừng rõ kêu lên: “Đây, sư phụ!”
Làm sao hắn cũng sẽ không nghĩ đến lần này lại bái sư thuận lợi như thế.
Thế nhưng sau khi Trác Phàm cầm ngọc giản lại chỉ nhắm mắt ngưng thần một lát liền đem ngọc giản trả lại: “Lưu đại sư, ngọc giản này đã có ba chiêu bí pháp luyện đan của ta, cái này coi như là hồi báo ngươi. Chúng ta sau này không thiếu nợ nhau. Còn về chuyện bái sư thì về sau đừng nhắc đến nữa. Ta không thu đồ đệ!”
Bà nội hắn, lão tử trước kia có một đồ đệ suýt chút nữa đem lão tử hại chết, lão tử còn dám lại thu sao? Hừ, dạy hết cho đệ tử, sư phụ chết đói. Câu nói này chính là danh ngôn chí lý, lão tử ghi nhớ trong lòng cả một đời!
Trong lòng Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, thở dài một hơi. Dường như lại nghĩ đến cái tên đệ tử đáng chết kia.
Lưu Nhất Chân cuống lên lại định lần nữa khẩn cầu nhưng đã bị Trác Phàm hung hăng vung tay lên đánh gãy.
Sau đó Trác Phàm nhìn về phía Tiếu Đan Đan, vung tay ném cho nằng một cái tất hắc giới chỉ. Tiếu Đan Đan nhận lấy xem xét, lại không khỏi sửng sốt. Đây chẳng phải là giới chỉ trữ vật mà lúc trước Sở Khuynh Thành giao cho hắn sao?
“Ngươi đem chiếc nhẫn này trả lại cho Sở lâu chủ, nói với nàng rằng ân tình tặng thuốc ta đã báo đáp. Từ nay về sau ta cùng nàng sẽ không ai nợ ai!”
“Cái kia… Vậy ta thì sao?” Tiếu Đan Đan cuống lên, trong lòng sinh ra một chút bất an.
Đầu mi Trác Phàm nhướng một cái, kỳ quái liếc nhìn nàng nói: “Lão tử có quan hệ gì với ngươi. Chuyện đó làm sao thì làm đi.”
Vửa dứt lời, Trác Phàm bỗng nhiên đạp lên mặt đất, thả người bay thẳng lên không trung, trong nháy mắt đã không thấy bóng người. Lưu Nhất Chân nhìn khối ngọc giản trong tay buồn vô cớ, liên tục thở dài. Cuối cùng đành bất đắc dĩ thu thập vào bên trong giới chỉ.
Tiếu Đan Đan thì càng ngửa đầu nhìn hướng Trác Phàm rời đi, khoé miệng hạ xuống rồi khóc lớn lên : ”Oa… Phu quân hắn không cần ta!”
Đổng Hiểu Uyển nhìn thấy Tiếu Đan Đan thương tâm gần chết, tịch mịch cúi đầu. Trước khi Trác Phàm rời đi còn cùng Tiếu Đan Đan dặn dò một câu nhưng mà căn bản không hề liếc nhìn nảng một cái.
Chẳng lẽ mình ở trong mắt hắn đúng là không có ý nghĩa gì sao?
Dường như nhìn ra tâm tư của muội muội, Đổng Thiên Bá bất đắc dĩ vỗ bả vai của nàng, thở dài nói: “Uyển Nhi, tiểu tử kia nhất định là nhân vật Phiên Vân Phúc Vũ. Không cùng chúng ta chung một đường.”
Đổng Hiểu Uyển hơi gật đầu, trong lòng cũng rõ ràng. Người giống như Trác Phàm có thể dám khiêu chiến nhân vật anh hùng như Ngự Hạ thất gia thì sao có thể ở cùng một tiểu thư của nhị lưu thế gia?
Thế nhưng trong nội tâm của nàng vẫn không ngăn được đau khổ như cũ. Ngẩng đầu nhìn Tiếu Đan Đan đang thương tâm khóc thút thít một chút, bỗng nhiên nàng lại có chút hâm mộ.
Dẫu sao lúc hắn rời đi vẫn còn liếc nhìn vị cô nương này một chút…
Cảnh ban đêm mông lung, trong khu ổ chuột hoang phế, bóng người Sở Khuynh Thành yểu điệu Uyển Ước, đứng ở dưới ánh trăng trong ngần lộ ra vẻ đẹp hết sức động lòng người.
Phía sau nàng là Thanh Hoa lâu chủ cùng đám người Long Cử đang chờ. Ngay tại lúc các đệ tử Hoa Vũ Lâu đi khắp thế gian tìm kiếm tung tích của Trác Phàm thì đám người Sở Khuynh Thành lại một mực chờ đợi ở mảnh phế tích này.
“Sở lâu chủ đã bốn ngày rồi. Người xác định hắn sẽ trở về đây sao?” Tạ Thiên Dương không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu ngáp.
Sở Khuynh Thành nhìn về hướng Trác Phàm biến mất, vẫn thuỷ chung không hề cử động một chút nào, giống như một Hòn Vọng Phu, chỉ là trong mắt loé lên ánh sáng kiên định: “Đây là chỗ ta cùng hắn đã sinh hoạt qua. Ta tin tưởng nếu hắn có thể bình an, chắc chắn sẽ về đến đây.”
“Aiz, vậy thì ngươi quá không hiểu hắn. Tiểu tử kia nổi dang vô tình vô nghĩa. Lúc trước đối với ngươi ngoan ngoãn phục tùng, cùng ngươi trải qua quãng thời gian tốt đẹp là do hắn đang đóng giả vai Tống Ngọc. Đây cũng không phải diện mục thật sự của hắn!” Tạ Thiên Dương không khỏi bĩu môi ai thán một tiếng.
Sở Khuynh Thành nhẹ nhàng cười một tiếng lại vẫn không nhúc nhích: “Ta tin tưởng cảm giác lúc đó. Hắn sẽ không phụ ta!”
Chỉ hy vọng như thế đi!
Tạ Thiên Dương khẽ thở dài, lại căn bản không hề tin…
Cộc cộc cộc!
Bỗng nhiên từng trận tiếng vó ngựa truyền đến. Mọi người phóng tầm mắt nhìn đến, chỉ thấy một cỗ xe ngựa lụi bại hướng phía bọn họ chậm rãi đi đến. Hai mắt Sở Khuynh Thành toả sáng, bụng mừng rỡ.
Bởi vì nàng đã sớm nhận ra, đây chính là Tống Ngọc, à không, là chiếc xe ngựa mà Trác Phàm đã đến Hoa Vũ Thành ngày ấy.
“Hắn trở về!” Sở Khuynh Thành kinh hô một tiếng, mang theo vẻ mặt vui mừng xông về phía trước. Mọi người liếc nhìn nhau, tất cả cũng theo phía sao.
Thế mà đợi chiếc xe ngựa kia dừng lại, từ trên đi xuống chỉ có ba người là Đổng Thiên Bá, Đổng Hiểu Uyển cùng một người đang khóc sướt mướt hình như là Tiếu Đan Đan.
Sở Khuynh Thành nhìn về xe ngựa đã không có người, không khỏi kỳ quái nói: “Các ngươi không tìm được hắn nên tự mình trở về sao?”
Đổng Hiểu Uyển cùng Tiếu Đan Đan đều mang vẻ mặt buồn bã, cúi đầu không nói gì. Đổng Thiên Bá đành bất đắc dĩ ôm quyền khom người nói: “Khởi bẩm Sở lâu chủ, chúng ta đã tìm được hắn, có điền… Sau khi hắn chữa khỏi thương thế đã trực tiếp rời đi. Chúng ta đuổi cũng không kịp…”
“Cái gì, hắn đi?” Nhướn mi lắc đầu một cái, Sở Khuynh Thành không đợi Đổng Thiên Bá nói hết lời liền sợ hãi kêu lên, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Nam nhân này không cùng nàng dặn dò một tiếng mà cứ như vậy liền rời đi. Làm sao có thể như vậy?
“Oa… Khuynh Thành tỷ, phu quân hắn không cần chúng ta!”
Lúc này, Tiếu Đan Đan rốt cuộc không thể chịu được nữa, khóc to thành tiếng. Sở Khuynh Thành không khỏi sững sờ còn chưa kịp phản ứng, Mẫu Đơn lâu chủ đã đem đồ đệ bảo bối ôm vào lòng, cực kỳ an ủi nói: “Đan Đan, mau nói với sư phụ. Tiểu tử kia làm gì ngươi rồi?”
Sau khi nức nở hai tiếng, Tiếu Đan Đan xuất ra giới chỉ Trác Phàm đã dặn, đưa cho Sở Khuynh Thành mang theo tiếng nức nở nói: “Khuynh Thành tỷ, hắn nói ân tình tặng thuốc hắn đã trả. Sau này cũng chúng ta không có quan hệ gì nữa.”
“Cái gì, tên không có lương tâm kia vậy mà lại nói ra những lời tuyệt tình như thế?” Mẫu Đơn lâu chủ nghe xong không khỏi giận dữ nói: “Khốn khiếp, nam nhân không có một ai đáng tin.”
Sở Khuynh Thành kinh ngạc cầm giới chỉ lên nhìn qua, đem đồ vật bên trong lấy ra.
Chỉ thấy bên trong có một khói bài vị nho nhỏ, là lúc trước Sở Khuynh Thành quyết định liều chết đánh cược một lần, giao bài vị của chính mình cho Trác Phàm. Hiện tại Trác Phàm đã trả nó cho nàng.
Dường như cho thấy, hắn không đồng ý nàng làm vợ hắn.
Còn có một cái hộp gỗ, Sở Khuynh Thành mở ra xem. Bên trong là Bồ Đề Tu Căn không suy chuyển tý nào.
Đào Đan Nương vội vàng chạy đến, thở dài một hơi: “Hô tốt quá, tiểu tử kia không có đem Trấn Lâu chi bảo này lấy đi. Coi như hắn còn có lương tâm.”
Thế nhưng mà Sở Khuynh Thành cũng không có tâm tư đi xem các đồ vật còn lại. Cũng không vì Bồ Đề Tu Căn một lần nữa trở lại trong tay các nàng mà cao hứng. Ngược lại có một loại cảm giác thất lạc đạm mạc.
Bởi vì ngoại trừ Trác Phàm lấy đi một bình Bồ Đề Ngọc Dịch bên ngoài, còn lại đều đem trả về hết.
Ý tứ rất rõ ràng, về sau hai người không còn liên quan!
“Chẳng lẽ nói… Hắn vẫn chỉ luôn là đang lợi dụng ta sao?’ Sở Khuynh Thành không khỏi lắc lắc thân người, thì thào lên tiếng. Nhưng trên mặt dường như vẫn là bộ dnagj không muốn tin tưởng.
Chính mình lần đầu tiên trong đời yêu thích một nam tử xuất phát từ nội tâm vậy mà cứ như vậy lừa gạt mình?
Tạ Thiên Dương dường như đã sớm đoán được, vội ho một tiếng nói: “Ách, Sở lâu chủ có câu này ta phải nói ra nhưng ngài tuyệt đối đừng tức giận. Tiểu tử kia đã từng nói qua với chúng ta, đến Hoa Vũ Thành chính là vì Bồ Đề Ngọc Dịch. Chỉ là do đột nhiên nhảy ra Đế Vương Môn quấy rối hắn mới thuận tiện giúp các ngươi. Nhưng thực sự cũng là vì cân nhắc lợi ích bên trong của hắn, thực sự không có bao nhiêu ý tốt. Ngài cũng không cần vì vậy mà quá khó chịu!”
Thân thể bất giác run run, đầu mi Sở Khuynh Thành khẽ nhíu dường như vẫn không muốn tin tưởng như cũ.
Thanh Hoa lâu chủ không đành lòng nhìn nữa, chậm rãi đi đến bên người nàng, vỗ vỗ bả vai nàng. Nàng hiểu rõ, tuy Sở Khuynh Thành bình dị gần gũi nhưng nội tâm lại cao ngạo. Bất kỳ một nam tử nào trong thiên hạ cũng không lọt được vào trong mắt nàng.
Nhưng mà lần này, thật vất vả mới có một người nam tử có thể để cho nàng động tâm nhưng lại bị nam nhân này làm cho đau thấu tim. Cỗ đau đớn kia, đối với nữ nhân mà nói thật sự so với bát kỳ thương tổn gì đều nặng nề hơn, sâu sắc hơn.
Mẫu Đơn lâu chủ đã sớm không thể nhìn được nữa, tức giận mắng to: “Tiểu tử này cũng dám làm cho Tổng lâu chủ của chúng ta thương tâm? Về sau nếu lão nương gặp hắn để xem có lột da hắn ra hay không?”
“Hừ người đánh thắng được hắn sao?” Tạ Thiên Dương không khỏi khinh thường bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng.
Bất giác dừng lại, Mẫu Đơn lâu chủ liếm bờ môi khô khốc, nhớ tới lực chiến đấu biến thái của Trác Phàm lúc đó, sau lưng không nhịn được nổi lên một tầng khí lạnh: “Ách, coi như vừa rồi lão nương không nói gì. Lão nương ở trong lòng nguyền rủa hắn.”
Nghe được lời này, mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
“A, đây là cái gì?” Bỗng nhiên, Đào Đan Nương theo đống đồ vật bên trong lấy ra một bình sứ nhỏ, nhìn về phía Sở Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, đây cũng là ngươi đưa cho hắn sao?”
Hơi hơi lắc đầu, trong mắt skt một mảng mê mang: “Ta không đưa đan dược cho hắn.”
Ánh mắt không khỏi nheo lại, trong mắt Đào Đan Nương tinh quang loé lên, bình tĩnh nói: “Đó chính là hắn tặng cho ngươi!”
Nói xong liền đưa tay mở nắp bình. Chỉ một thoáng, từng trận đan hương pha trộn phiêu tán tứ phương còn kèm theo tiếng long ngâm khe khẽ, vang vọng bên tai tất cả mọi người.
“Cái này… Đây không phải là hắn luyện chế bát phẩm siêu phẩm đan ở trận chung kết Đan Vương lúc trước sao. Tại sao lại đưa cho chúng ta?” Đào Đan Nương giật mình, sau đó lại tập trung nhìn vào: “Một, hai, ba…16, 17!”
17 khoả… Không phải có 18 khoả sao?
Đào Đan Nương tròng mắt đảo quanh, dường như đột nhiên ý thức được cái gì đó, xuất ra một khoả ném cho Thanh Hoa lâu chủ lớn tiếng nói: “Thanh Nhi, ăn nó!”
Tần Thái Thanh không khỏi sững sờ, không rõ lắm nhưng vẫn nhận lấy nuốt đan dược vào miệng.
Trong chốc lát, một cỗ thanh sắc quang mang đột nhiên phát ra từ trong cơ thể nàng. Tần Thái Thanh khẽ giật mình, vội vàng ngồi xuống nhắm mắt luyện hoá đan dược. Chờ một phút sau lại nghe thấy một tiếng oanh bùng nổ, khí thể của Tần Thái Thanh đột nhiên tăng mạnh mấy lần không thôi.
Mí mắt mọi ngưười chớp một cái, trong lòng kinh hãi, Thanh Hoa lâu chủ vậy mà đột phá.
Sau một phút, Tần Thái Thanh mở hai mắt ra nhưng trong mắt đã bị kinh ngạc và vui mừng bao trùm: “Đào cô cô, chẳng những ta đột phá mà ngay cả Độc Thủ Dược Vương ở trên người ta bên trong Thất Thải Vân La Chưởng kịch độc cũng được giải trừ hoàn toàn!”
Cái gì, chẳng lẽ đây là…
Mọi ngưười lần nữa kinh hãi, vẻ mặt mong chờ nhìn về phía bình thuốc kia.
Ai cũng biết, sỏ dĩ Dược Vương Điện có thể chấn nhiếp các thế gia còn lại là bởi vì đọc của bọn họ không ai có thể giải được, chỉ có chính bọn họ mới có giải dược. Thế nhưng không ngờ rằng, bên trong bình nhỏ lại có 17 khoả giải dược có thể giải trừ Thất Thải Vân La Chưởng?
Chuyện này nếu để cho các thế gia khác biết, nhất định sẽ chen chúc nhau đến, giống như bao vây Dược Vương Điện vậy
Chỉ khác là hắn được các thế gia đến đoạt, Dược Vương Điện là đến huỷ thôi…
Nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái, Trác Phàm thản nhiên nói: “Không cần nói nhiều, có việc gì cứ nói thẳng.”
Lưu Nhất Chân lập lờ cười một chút mặt mũi không khỏi cứng đờ, lúng túng nói: “Trác đại sư quả nhiên là kỳ nhân. Tâm sự của lão phu thật sự là không thể lọt qua mắt người chút nào.”
“Hừ, đó là vời vì lão tử đây tuyệt đối không tin, có người sẽ không có bất kỳ mục đích gì mà cho người khác đồ miễn phí! Trong thiên hạ này không hề có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống. Ngươi chịu bỏ ra một khoả linh đan lục phẩm việc này chắc chắn không nhỏ.”
Hai mắt Trác Phàm tinh quang nhấp nháy, giống như có thể nhìn thấu tâm tư người khác. Lưu Nhất Chân trầm ngâm nửa ngày đột nhiên quỳ xuống đất “phịch” một tiếng, lúc này liền dập dầu ba cái trước Trác Phàm: “Đệ tử Lưu Nhất Chân ngưỡng mộ tuyệt kỹ luyện đan thiên hạ vô song của Trác đại sư. Khẩn cầu đại sư thu ta làm đồ đệ!”
Không khỏi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Trác Phàm trăm triệu lần cũng không nghĩ rằng lão gia hoả này thỉnh cầu lại là chuyện này. Sau đó nhíu mày thản nhiên nói: “Cho ta một khối hư không ngọc giản!”
Lưu Nhất Chân ánh mắt sáng lên, lập tức từ trong giới chỉ đưa ra một khối, mừng rõ kêu lên: “Đây, sư phụ!”
Làm sao hắn cũng sẽ không nghĩ đến lần này lại bái sư thuận lợi như thế.
Thế nhưng sau khi Trác Phàm cầm ngọc giản lại chỉ nhắm mắt ngưng thần một lát liền đem ngọc giản trả lại: “Lưu đại sư, ngọc giản này đã có ba chiêu bí pháp luyện đan của ta, cái này coi như là hồi báo ngươi. Chúng ta sau này không thiếu nợ nhau. Còn về chuyện bái sư thì về sau đừng nhắc đến nữa. Ta không thu đồ đệ!”
Bà nội hắn, lão tử trước kia có một đồ đệ suýt chút nữa đem lão tử hại chết, lão tử còn dám lại thu sao? Hừ, dạy hết cho đệ tử, sư phụ chết đói. Câu nói này chính là danh ngôn chí lý, lão tử ghi nhớ trong lòng cả một đời!
Trong lòng Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, thở dài một hơi. Dường như lại nghĩ đến cái tên đệ tử đáng chết kia.
Lưu Nhất Chân cuống lên lại định lần nữa khẩn cầu nhưng đã bị Trác Phàm hung hăng vung tay lên đánh gãy.
Sau đó Trác Phàm nhìn về phía Tiếu Đan Đan, vung tay ném cho nằng một cái tất hắc giới chỉ. Tiếu Đan Đan nhận lấy xem xét, lại không khỏi sửng sốt. Đây chẳng phải là giới chỉ trữ vật mà lúc trước Sở Khuynh Thành giao cho hắn sao?
“Ngươi đem chiếc nhẫn này trả lại cho Sở lâu chủ, nói với nàng rằng ân tình tặng thuốc ta đã báo đáp. Từ nay về sau ta cùng nàng sẽ không ai nợ ai!”
“Cái kia… Vậy ta thì sao?” Tiếu Đan Đan cuống lên, trong lòng sinh ra một chút bất an.
Đầu mi Trác Phàm nhướng một cái, kỳ quái liếc nhìn nàng nói: “Lão tử có quan hệ gì với ngươi. Chuyện đó làm sao thì làm đi.”
Vửa dứt lời, Trác Phàm bỗng nhiên đạp lên mặt đất, thả người bay thẳng lên không trung, trong nháy mắt đã không thấy bóng người. Lưu Nhất Chân nhìn khối ngọc giản trong tay buồn vô cớ, liên tục thở dài. Cuối cùng đành bất đắc dĩ thu thập vào bên trong giới chỉ.
Tiếu Đan Đan thì càng ngửa đầu nhìn hướng Trác Phàm rời đi, khoé miệng hạ xuống rồi khóc lớn lên : ”Oa… Phu quân hắn không cần ta!”
Đổng Hiểu Uyển nhìn thấy Tiếu Đan Đan thương tâm gần chết, tịch mịch cúi đầu. Trước khi Trác Phàm rời đi còn cùng Tiếu Đan Đan dặn dò một câu nhưng mà căn bản không hề liếc nhìn nảng một cái.
Chẳng lẽ mình ở trong mắt hắn đúng là không có ý nghĩa gì sao?
Dường như nhìn ra tâm tư của muội muội, Đổng Thiên Bá bất đắc dĩ vỗ bả vai của nàng, thở dài nói: “Uyển Nhi, tiểu tử kia nhất định là nhân vật Phiên Vân Phúc Vũ. Không cùng chúng ta chung một đường.”
Đổng Hiểu Uyển hơi gật đầu, trong lòng cũng rõ ràng. Người giống như Trác Phàm có thể dám khiêu chiến nhân vật anh hùng như Ngự Hạ thất gia thì sao có thể ở cùng một tiểu thư của nhị lưu thế gia?
Thế nhưng trong nội tâm của nàng vẫn không ngăn được đau khổ như cũ. Ngẩng đầu nhìn Tiếu Đan Đan đang thương tâm khóc thút thít một chút, bỗng nhiên nàng lại có chút hâm mộ.
Dẫu sao lúc hắn rời đi vẫn còn liếc nhìn vị cô nương này một chút…
Cảnh ban đêm mông lung, trong khu ổ chuột hoang phế, bóng người Sở Khuynh Thành yểu điệu Uyển Ước, đứng ở dưới ánh trăng trong ngần lộ ra vẻ đẹp hết sức động lòng người.
Phía sau nàng là Thanh Hoa lâu chủ cùng đám người Long Cử đang chờ. Ngay tại lúc các đệ tử Hoa Vũ Lâu đi khắp thế gian tìm kiếm tung tích của Trác Phàm thì đám người Sở Khuynh Thành lại một mực chờ đợi ở mảnh phế tích này.
“Sở lâu chủ đã bốn ngày rồi. Người xác định hắn sẽ trở về đây sao?” Tạ Thiên Dương không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu ngáp.
Sở Khuynh Thành nhìn về hướng Trác Phàm biến mất, vẫn thuỷ chung không hề cử động một chút nào, giống như một Hòn Vọng Phu, chỉ là trong mắt loé lên ánh sáng kiên định: “Đây là chỗ ta cùng hắn đã sinh hoạt qua. Ta tin tưởng nếu hắn có thể bình an, chắc chắn sẽ về đến đây.”
“Aiz, vậy thì ngươi quá không hiểu hắn. Tiểu tử kia nổi dang vô tình vô nghĩa. Lúc trước đối với ngươi ngoan ngoãn phục tùng, cùng ngươi trải qua quãng thời gian tốt đẹp là do hắn đang đóng giả vai Tống Ngọc. Đây cũng không phải diện mục thật sự của hắn!” Tạ Thiên Dương không khỏi bĩu môi ai thán một tiếng.
Sở Khuynh Thành nhẹ nhàng cười một tiếng lại vẫn không nhúc nhích: “Ta tin tưởng cảm giác lúc đó. Hắn sẽ không phụ ta!”
Chỉ hy vọng như thế đi!
Tạ Thiên Dương khẽ thở dài, lại căn bản không hề tin…
Cộc cộc cộc!
Bỗng nhiên từng trận tiếng vó ngựa truyền đến. Mọi người phóng tầm mắt nhìn đến, chỉ thấy một cỗ xe ngựa lụi bại hướng phía bọn họ chậm rãi đi đến. Hai mắt Sở Khuynh Thành toả sáng, bụng mừng rỡ.
Bởi vì nàng đã sớm nhận ra, đây chính là Tống Ngọc, à không, là chiếc xe ngựa mà Trác Phàm đã đến Hoa Vũ Thành ngày ấy.
“Hắn trở về!” Sở Khuynh Thành kinh hô một tiếng, mang theo vẻ mặt vui mừng xông về phía trước. Mọi người liếc nhìn nhau, tất cả cũng theo phía sao.
Thế mà đợi chiếc xe ngựa kia dừng lại, từ trên đi xuống chỉ có ba người là Đổng Thiên Bá, Đổng Hiểu Uyển cùng một người đang khóc sướt mướt hình như là Tiếu Đan Đan.
Sở Khuynh Thành nhìn về xe ngựa đã không có người, không khỏi kỳ quái nói: “Các ngươi không tìm được hắn nên tự mình trở về sao?”
Đổng Hiểu Uyển cùng Tiếu Đan Đan đều mang vẻ mặt buồn bã, cúi đầu không nói gì. Đổng Thiên Bá đành bất đắc dĩ ôm quyền khom người nói: “Khởi bẩm Sở lâu chủ, chúng ta đã tìm được hắn, có điền… Sau khi hắn chữa khỏi thương thế đã trực tiếp rời đi. Chúng ta đuổi cũng không kịp…”
“Cái gì, hắn đi?” Nhướn mi lắc đầu một cái, Sở Khuynh Thành không đợi Đổng Thiên Bá nói hết lời liền sợ hãi kêu lên, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Nam nhân này không cùng nàng dặn dò một tiếng mà cứ như vậy liền rời đi. Làm sao có thể như vậy?
“Oa… Khuynh Thành tỷ, phu quân hắn không cần chúng ta!”
Lúc này, Tiếu Đan Đan rốt cuộc không thể chịu được nữa, khóc to thành tiếng. Sở Khuynh Thành không khỏi sững sờ còn chưa kịp phản ứng, Mẫu Đơn lâu chủ đã đem đồ đệ bảo bối ôm vào lòng, cực kỳ an ủi nói: “Đan Đan, mau nói với sư phụ. Tiểu tử kia làm gì ngươi rồi?”
Sau khi nức nở hai tiếng, Tiếu Đan Đan xuất ra giới chỉ Trác Phàm đã dặn, đưa cho Sở Khuynh Thành mang theo tiếng nức nở nói: “Khuynh Thành tỷ, hắn nói ân tình tặng thuốc hắn đã trả. Sau này cũng chúng ta không có quan hệ gì nữa.”
“Cái gì, tên không có lương tâm kia vậy mà lại nói ra những lời tuyệt tình như thế?” Mẫu Đơn lâu chủ nghe xong không khỏi giận dữ nói: “Khốn khiếp, nam nhân không có một ai đáng tin.”
Sở Khuynh Thành kinh ngạc cầm giới chỉ lên nhìn qua, đem đồ vật bên trong lấy ra.
Chỉ thấy bên trong có một khói bài vị nho nhỏ, là lúc trước Sở Khuynh Thành quyết định liều chết đánh cược một lần, giao bài vị của chính mình cho Trác Phàm. Hiện tại Trác Phàm đã trả nó cho nàng.
Dường như cho thấy, hắn không đồng ý nàng làm vợ hắn.
Còn có một cái hộp gỗ, Sở Khuynh Thành mở ra xem. Bên trong là Bồ Đề Tu Căn không suy chuyển tý nào.
Đào Đan Nương vội vàng chạy đến, thở dài một hơi: “Hô tốt quá, tiểu tử kia không có đem Trấn Lâu chi bảo này lấy đi. Coi như hắn còn có lương tâm.”
Thế nhưng mà Sở Khuynh Thành cũng không có tâm tư đi xem các đồ vật còn lại. Cũng không vì Bồ Đề Tu Căn một lần nữa trở lại trong tay các nàng mà cao hứng. Ngược lại có một loại cảm giác thất lạc đạm mạc.
Bởi vì ngoại trừ Trác Phàm lấy đi một bình Bồ Đề Ngọc Dịch bên ngoài, còn lại đều đem trả về hết.
Ý tứ rất rõ ràng, về sau hai người không còn liên quan!
“Chẳng lẽ nói… Hắn vẫn chỉ luôn là đang lợi dụng ta sao?’ Sở Khuynh Thành không khỏi lắc lắc thân người, thì thào lên tiếng. Nhưng trên mặt dường như vẫn là bộ dnagj không muốn tin tưởng.
Chính mình lần đầu tiên trong đời yêu thích một nam tử xuất phát từ nội tâm vậy mà cứ như vậy lừa gạt mình?
Tạ Thiên Dương dường như đã sớm đoán được, vội ho một tiếng nói: “Ách, Sở lâu chủ có câu này ta phải nói ra nhưng ngài tuyệt đối đừng tức giận. Tiểu tử kia đã từng nói qua với chúng ta, đến Hoa Vũ Thành chính là vì Bồ Đề Ngọc Dịch. Chỉ là do đột nhiên nhảy ra Đế Vương Môn quấy rối hắn mới thuận tiện giúp các ngươi. Nhưng thực sự cũng là vì cân nhắc lợi ích bên trong của hắn, thực sự không có bao nhiêu ý tốt. Ngài cũng không cần vì vậy mà quá khó chịu!”
Thân thể bất giác run run, đầu mi Sở Khuynh Thành khẽ nhíu dường như vẫn không muốn tin tưởng như cũ.
Thanh Hoa lâu chủ không đành lòng nhìn nữa, chậm rãi đi đến bên người nàng, vỗ vỗ bả vai nàng. Nàng hiểu rõ, tuy Sở Khuynh Thành bình dị gần gũi nhưng nội tâm lại cao ngạo. Bất kỳ một nam tử nào trong thiên hạ cũng không lọt được vào trong mắt nàng.
Nhưng mà lần này, thật vất vả mới có một người nam tử có thể để cho nàng động tâm nhưng lại bị nam nhân này làm cho đau thấu tim. Cỗ đau đớn kia, đối với nữ nhân mà nói thật sự so với bát kỳ thương tổn gì đều nặng nề hơn, sâu sắc hơn.
Mẫu Đơn lâu chủ đã sớm không thể nhìn được nữa, tức giận mắng to: “Tiểu tử này cũng dám làm cho Tổng lâu chủ của chúng ta thương tâm? Về sau nếu lão nương gặp hắn để xem có lột da hắn ra hay không?”
“Hừ người đánh thắng được hắn sao?” Tạ Thiên Dương không khỏi khinh thường bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng.
Bất giác dừng lại, Mẫu Đơn lâu chủ liếm bờ môi khô khốc, nhớ tới lực chiến đấu biến thái của Trác Phàm lúc đó, sau lưng không nhịn được nổi lên một tầng khí lạnh: “Ách, coi như vừa rồi lão nương không nói gì. Lão nương ở trong lòng nguyền rủa hắn.”
Nghe được lời này, mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
“A, đây là cái gì?” Bỗng nhiên, Đào Đan Nương theo đống đồ vật bên trong lấy ra một bình sứ nhỏ, nhìn về phía Sở Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, đây cũng là ngươi đưa cho hắn sao?”
Hơi hơi lắc đầu, trong mắt skt một mảng mê mang: “Ta không đưa đan dược cho hắn.”
Ánh mắt không khỏi nheo lại, trong mắt Đào Đan Nương tinh quang loé lên, bình tĩnh nói: “Đó chính là hắn tặng cho ngươi!”
Nói xong liền đưa tay mở nắp bình. Chỉ một thoáng, từng trận đan hương pha trộn phiêu tán tứ phương còn kèm theo tiếng long ngâm khe khẽ, vang vọng bên tai tất cả mọi người.
“Cái này… Đây không phải là hắn luyện chế bát phẩm siêu phẩm đan ở trận chung kết Đan Vương lúc trước sao. Tại sao lại đưa cho chúng ta?” Đào Đan Nương giật mình, sau đó lại tập trung nhìn vào: “Một, hai, ba…16, 17!”
17 khoả… Không phải có 18 khoả sao?
Đào Đan Nương tròng mắt đảo quanh, dường như đột nhiên ý thức được cái gì đó, xuất ra một khoả ném cho Thanh Hoa lâu chủ lớn tiếng nói: “Thanh Nhi, ăn nó!”
Tần Thái Thanh không khỏi sững sờ, không rõ lắm nhưng vẫn nhận lấy nuốt đan dược vào miệng.
Trong chốc lát, một cỗ thanh sắc quang mang đột nhiên phát ra từ trong cơ thể nàng. Tần Thái Thanh khẽ giật mình, vội vàng ngồi xuống nhắm mắt luyện hoá đan dược. Chờ một phút sau lại nghe thấy một tiếng oanh bùng nổ, khí thể của Tần Thái Thanh đột nhiên tăng mạnh mấy lần không thôi.
Mí mắt mọi ngưười chớp một cái, trong lòng kinh hãi, Thanh Hoa lâu chủ vậy mà đột phá.
Sau một phút, Tần Thái Thanh mở hai mắt ra nhưng trong mắt đã bị kinh ngạc và vui mừng bao trùm: “Đào cô cô, chẳng những ta đột phá mà ngay cả Độc Thủ Dược Vương ở trên người ta bên trong Thất Thải Vân La Chưởng kịch độc cũng được giải trừ hoàn toàn!”
Cái gì, chẳng lẽ đây là…
Mọi ngưười lần nữa kinh hãi, vẻ mặt mong chờ nhìn về phía bình thuốc kia.
Ai cũng biết, sỏ dĩ Dược Vương Điện có thể chấn nhiếp các thế gia còn lại là bởi vì đọc của bọn họ không ai có thể giải được, chỉ có chính bọn họ mới có giải dược. Thế nhưng không ngờ rằng, bên trong bình nhỏ lại có 17 khoả giải dược có thể giải trừ Thất Thải Vân La Chưởng?
Chuyện này nếu để cho các thế gia khác biết, nhất định sẽ chen chúc nhau đến, giống như bao vây Dược Vương Điện vậy
Chỉ khác là hắn được các thế gia đến đoạt, Dược Vương Điện là đến huỷ thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.