Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)

Chương 172: Mạnh Mời Nhập Bọn

Dạ Kiêu

28/08/2022

“Quả nhiên không sai. Tên tiểu tử này chính là một thiên tài tuyệt thế. Lão thân cực khổ suốt bao nhiêu năm cũng không tìm được đan phương, vậy mà tiểu tử này trong phút chốc đã phá giải được. Thật sự là bội phục, bội phục…”

Đào Đan Nương không khỏi cười lớn tiếng, vừa cảm thán lại vừa phiền muộn. Thực lực luyện đan của Trác Phàm kinh người như thế khiến cho nàng cảm giác được luyện đan thuật của mình càng không có ý nghĩa gì.

Chuyện này so với chuyện Độc Thủ Dược Vương khiến nàng chịu đả kích còn lớn hơn nhiều.

Dù sao thì Độc Thủ Dược Vương cũng xem như luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ, nàng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hắn. Nhưng mà Trác Phàm lại phảng phất giống như Hùng Ưng bay vút tận lên trời. Chỉ trong nháy mắt nàng đã không thể theo kịp.

Bọn người sktnghe được lời này, tất cả không khỏi kinh ngạc vui mừng kêu lên: “Chuyện này là thật sao?”

“Đương nhiên, các ngươi nhìn đi, tên tiểu tử này giữ cho chúng ta 17 khoả đan dược, vừa đủ cho 17 người chúng ta giải trừ kịch độc, giúp cho Hoa Vũ Lâu chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này!” Đào Đan Nương thở dâu, cười to nói.

Sở Khuynh Thành không khỏi nháy mắt mấy cái, có chút không dám tin đây là sự thật, lẩm bẩm nói: “Đào cô cô người nói là hắn đã lưu lại cái đan phương phá giải Khuynh Thiên kia? Nói như vậy thì cái đan phương kia là thật sao?”

“Đúng vậy, chính là thật. Tuy nhiên Độc Thủ Dược Vương đã phủ nhận. Nếu muốn giải trừ kịch độc Thất Thải Vân La Chưởng kia thì nhất định phải căn cứ vào giải dược đan kia mới có thể luyện chế ra được. Nếu không thì cơ bản không có chỗ xuống tay.”

Đào Đan Nương khẽ cười một tiếng, tiếp lấy một mặt thán phục nói: “Bất quá tên tiểu tử này tuyệt hơn, chẳng những phá giải đan phương kia mà còn tiến hành cải tiến. Cái đan phương kia vốn chỉ là thất phẩm đan dược nhưng tên tiểu tử này vậy mà có thể đề cao thành bát phẩm siêu phẩm giai. Cứ như vậy mà nói thì coi như bà ngoại cũng có thể hàon toàn khôi phục.”

“Cái gì, bà ngoại sao?” Bọn người Long Cửu không khỏi giật mình kêu lớn thành tiếng: “Bà không phải đã chết sao?”

Đào Đan Nương nhẹ nhàng lắc đầu cười thần bí nói: “Vẫn còn một hơi, có điều rất nhanh người sẽ phcụ sinh!”

Nghe được lời này, trong lòng mọi người bất giác run lên.

Chiêu này của Trác Phàm chơi cũng đủ lớn, bà ngoại Hoa Vũ Lâu nổi danh là Thiết Nương Tử làm việc quyết đoán, nhanh chóng gọn gàng. Bây giờ chẳng những tất cả lâu chủ của Hoa Vũ Lâu có thể thoát khỏi khống chế của Dược Vương Điện mà ngay cả bà ngoại cũng được phục sinh.

Hoa Vũ Lâu lần này xem như quật khởi một lần nữa. Đế Vương Môn muốn công phá Hoa Vũ Lâu cuối cùng cũng không dễ dàng như vậy nữa!

“Tiểu tử này đúng thật là có thể khiến Hoa Vũ Lâu dục hoả trọng sinh!” Long Cửu thờ dài một tiếng, một mặt kính phục. Đối với Trác Phàm càng thêm tán thưởng. Chỉ sợ ngay từ đầu Trác Phàm đã cố tình bố cục như thế.

Nếu không chỉ một cái cục diện rối rắm của Hoa Vũ Lâu cũng không thể cản được Đế Vương Môn bao lâu, hơn nữa còn liên luỵ minh hữu. Hiện tại Hoa Vũ Lâu xem như một trợ lực cường đại.

Điểm này bọn người Long Cửu rõ ràng thì Sở Khuynh Thành các nàng lại càng rõ ràng hơn.

Liếc nhìn nhau, trong lòng skt và các lâu chủ đối với Trác Phàm càng thêm cảm kích. Cho dù vừa rồi Mẫu Đơn lâu chủ có mắng Trác Phàm vô tình vô nghĩa lúc này cũng nổi lên một số hổ thẹn trong lòng.

Bất kể thế nào, dù Trác Phàm xuất phát từ mục đích nào nhưng chắc chắn một điều. Hắn thật sự có thể để Hoa Vũ Lâu đứng lên một lần nữa.

Chỉ bằng điểm này hắn cũng là đại ân nhân của Hoa Vũ Lâu!

“Hiện tại hắn không nợ ta mà là chúng ta nợ hắn. Hai người chúng ta vẫn có liên quan!” Sở Khuynh Thành nhíu lông mày, không khỏi cười rộ lên giảo hoạt.

Sau đó mọi người liền vội vàng trở về bên trong Hoa Vũ Lâu. Giải trừ kịch độc cho chúng tỷ muội mới là điều quan trọng nhất.

Thế nhưng mà không ai phát hiện ra, ở giữa ánh trang, xa xa trên ngọn cây có một bóng người sau lưng có hai cánh đang nhìn bọn họ rời đi, than nhẹ một tiếng rồi biến mất trong bóng đêm mịt mù…

Ở một nơi khác, trên con đường rộng lớn, Nghiêm Phục vừa khóc thương tâm vừa đuổi theo một chiếc xe ngựa nào đó đi về hướng Tây. Nơi đó là phương hướng của Dược Vương Điện mà trong xe ngựa chính là thi thể của sư phụ hắn Độc Thủ Dược Vương.

Có lẽ ai cũng không nghĩ rằng lần này đi đến Hoa Vũ Thành một chuyến mà đường đường là Độc Thủ Dược Vương lại chết oan chết uổng như vậy.

Mạnh mẽ quệt mũi, Nghiêm Phục nhớ đến âm thanh dung mạo của sư phụ lúc còn sống, cùng sự quan tâm của người đối với mình, trong lòng càng thêm bi thương muốn chết. Hai hàng nước mắt lại không nhịn được mà rơi xuống.



“Không được, ta không thể khóc. Ta phải báo thù!” Mạnh mẽ lau đi nước mắt, trong mắt Nghiêm Phục loé lên vẻ kiên định, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trác Phàm, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ giết ngươi để an ủi linh hồn của sư phụ ta trên trời!”

Hô!

Đột nhiên cuồng phong kéo đến, sấm sét nổ vang. Trong lòng Nghiêm Phục cả kinh quay đầu nhìn lại, đã thấy một nam tử sau lưng mọc lên đôi cánh sấm sét bay thẳng hướng hắn vọt đến.

“Cao…Cao…Trác Phàm!”

Nghiêm Phục vừa rồi còn một bộ dạng huyết hải thâm thù lập tức trong nháy mắt không còn khí thế, sắc mặt tái nhợt, suýt chút khóc lên.

Đại ca ta nói về sau tìm ngươi báo thù nhưng bây giừo ngươi ra ngoài làm gì, ta còn chưa chuẩn bị xong. Đầu tiên ngươi cũng phải cho ta bảy tám chục năm chuẩn bị đã được không?

Thế nhưng Trác Phàm đâu có để ý nhiều như vậy, chuyện đã quyết định thì phải làm ngay.

Sưu!

Nhanh hơn cả thiểm điện, chớp mắt Trác Phàm đã đến!

Tròng mắt Nghiệm Phục co rút lại, không có cách nào đành phỉa thả người nhảy lên. Nhảy ra bên ngoài xe mấy chục mét. Tại trên mặt đất lại bị té ngã một cái, đứng dậy với vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Nếu đã không thể né trành vậy thì cứ đến đi. Nếu không thì cùng chết, lão tử cũng không sợ ngươi.

Nhưng mà Trác Phàm căn bản cũng không nhìn đến hắn.

Oanh!

Một tiếng sấm nổ vang, trong nháy mắt Trác Phàm xuyên qua chiếc xe ngựa kia. Ngay lập tức xe ngựa nổ tung hoá thành tro bụi. Nhưng đơi đến khi Trác Phàm quay trở lại không trung lần nữa thì trong tay đã có thêm một bóng người.

Nghiêm Phục tập trung nhìn vào thì đúng là thi thể của sư phụ hắn Độc Thủ Dược Vương, không khỏi khẩn trương mắng to: “Trác Phàm ngươi là tên vương bát đản, đoạt thi thể của sư phụ ta làm gì?”

“Trở về lấy roi đánh thi thể, ha ha ha ha…”

Trên không trung truyền đến từng tiếng cười to mỉa mai của Trác Phàm. Da mặt Nghiêm Phục tái mét, không có cách nào đành khóc to, kêu gào nói: “Sư phụ thật xin lỗi là đồ nhi vô dụng. Thậm chí ngay cả thi thể của người cũng không giữ được. Còn bị ác nhân kia cầm đi làm nhục. Đồ nhi thật sự là bất hiếu…”

Quay đầu lại liếc nhìn tiểu tử kia một chút, Trác Phàm không khỏi cười nhẹ gật đầu. Tuy tiểu tử này tâm địa gian xảo không ít, lại không làm được chuyện lớn gì nhưng mà phần hiếu tâm này thực sự là đáng quý.

Lại phi hành nửa canh giờ, Trác Phàm hạ xuống một chỗ bí mật bên trong rừng cây, đem thi thể Độc Thủ Dược Vương ném trên mặt đất.

Nhìn đến sắc mặt bình tĩnh già nua của lão nhân trên 80 tuổi này, Trác Phàm lấy ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng hắn. Sau đó lấy ra một cái hồ lô. Mở nắp bình ra thì một con tằm huyết hồng uốn éo leo ra.

“Hắc hắc hắc… Rốt cục cũng phát huy được tác dụng!”

Trác Phàm tà dị cười một tiếng, sau đó đem Huyết Tằm nhét vào trong miệng Độc Thủ Dược Vương. Tiếp đó thu hồi hồ lô, trong tay ấn quyết liên tục, hét lớn lên tiếng: “A…”

Bỗng nhiên một đạo sóng âm chấn thiên măt strần có thể thấy gợn sóng hướng về phía mặt đất Độc Thủ Dược Vuong nằm truyền đi.

Lập tức run run thân thể, Độc Thủ Dược Vương cũng là người thông minh tức thì ngồi xuống. Trong lòng kinh hãi, hai mắt loé lên vẻ mờ mịt, nhìn bốn phía: “Lão phu đây là… Ở đâu?”

“Ha ha ha… Nghiêm lão rốt cuộc chúng ta có thể bình tâm tĩnh khí trò chuyện một chút rồi.” Trác Phàm nhếch miệng lên, nở một nụ cười vô cùng hiền lành nhìn về phía hắn.

Thế nhưng khi Nghiêm Tùng nhìn thấy vẻ mặt giả nhân giả nghĩa ấy thì vô thức run rẩy một cái, lập tức vội vã lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với hắn.

Đồng dạng như là thỏ trắng gặp lão đại hổ, hoàn toàn xuất phát từ bản năng.



Việc này nếu để cho người khác nhìn thất nhất định sẽ kinh ngạc đến rơi cả cằm xuống. Đường đường là luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ, Độc Thủ Dược Vương, hành tẩu giang hồ nhiều năm. Luôn luôn kiêu ngạo đã bao giờ sợ qua người nào. Làm sao mà lúc này sẽ sợ thành bộ dạng như vậy?

Thế nhưng chỉ cần là người đã giao thủ qua với Trác Phàm thì hoàn toàn có thể lý giải được hành động của Độc Thủ Dược Vương lúc này. Ma Vương Trác Phàm đáng sợ, căn bản vốn dĩ không phải người bình thường có thể tưởng tượng ra được.

“Ta…ta không phải đã bị ngươi giết à, sao lại thế…” chăm chú nhìn chằm chằm Trác Phàm rất lâu, Độc Thủ Dược Vương dường như nhớ tới sự tình phát sinh bốn ngày trước nhưng đối với hắn mà nói thì phảng phất nhhư mới phát sinh không lâu.

Trác Phàm không khỏi khẽ cười một tiếng thản nhiên nói: “Trác Phàm ta xuất thủ luôn luôn có chừng mực, muốn giết người thì không còn đường sống, không muốn giết người thì không thể chết. Lúc đó đạo sóng âm đánh về phía ngươi đã bị ta làm cho suy yếu, sẽ chỉ khiến cho Nguyên thần và nhục thể của ngươi tạm thời tách rời, xuất hiện hiện tượng chết giả. Chỉ cần ta cho ngươi ăn một khoẻ Hoàn Hồn Đan lại đấy đồng dạng sóng âm đe doạ sẽ tỉnh lại ngay.”

Con ngươi không nhin được quay vòng, Độc Thủ Dược Vương đã hoàn toàn hiểu được, không khỏi nghi ngờ nhìn về phía hắn nói: “Vì sao ngươi muốn tha cho ta một mạng, sao không giết lão phu ngay tại chỗ?”

“Ha ha ha… Ta đã nói qua, ta kính trọng vì ngươi là luyện đan đại sư đệ nhất, giết ngươi quá đáng tiếc, không bằng làm việc cho ta!” Trong mắt Trác Phàm loé lên một đạo tinh mang, cười khẽ một tiếng.

Độc Thủ Dược Vương đã biết ý tứ của Trác Phàm sợ hãi cả kinh, không khỏi phì cười ra tiếng: “Ha ha ha… Ngươi muốn mời chào lão phu, muốn hoàn mỹ? Lão phu chính là luyện đan sư đệ nhất Dược Vương Điện sao có thể hạ thấp địa vị nghe ngươi phân phó?”

“Tốt, quả nhiên ngạo khí. Ta thích dạng lão đầu như ngươi vậy, đầy đủ chấp nhất, dạng này mới có thể luyện tốt đan!” Trác Phàm lớn tiếng khen, hướng phía Độc Thủ Dược Vương dựng thẳng ngón tay cái: “Aiz, vậy thì ta không ép buộc!”

Độc Thủ Dược Vương bất giác sững sờ có chút kỳ quái. Chính mình chống đối hắn mà hắn một chút cũng không tức giận? Cứ như vậy đã từ bỏ, đây không phải là phong cách ác ma của hắn?

“Trác Phàm, ngươi không lại tiếp tục thử khuyên nhủ ta sao?”

“Khuyên ngươi làm gì? Dù sao bất luận lời nói gì, ta đều chỉ nói một lần, truyền đạt ý tứ là xong!” Trác Phàm hơi nhếch khoé môi lên, lộ ra nụ cười hiền lành đến mức dị thường.

Thế nhưng ngay sau một khắc trong tay lại ấn quyết liên tục.

Chỉ một thoáng, trên trán của Độc Thủ Dược Vương đột nhiên xuất hiện một đạo huyết ấn màu đỏ thẫm. Ngay sau đó huyết mạnh toàn thân lại sôi trào. Đầu lại như muốn nổ tung, dường như từng đoạn thần kinh đều đang bị xé rách.

Độc Thủ Dược Vương ôm thật chặt đầu, thống khổ lăn lộn trên mặt đất. Bên trong thất khiếu máu tươi đang cuồn cuộn không ngừng trào ra ngoài.

“Trác Phàm, con mẹ nó. Ngươi đến tột cũng đã làm gì đối với ta?” Hai tròng mắt của Độc Thủ Dược Vương dường như muốn trợn lòi ra khỏi khoé mắt, rất là thê thảm.

Hắn tự hỏi, từ lúc chào đời đến nay còn chưa từng tari qua cảm giác đau đến không muốn sống như vậy. Cho dù trước kia hắn luyện đan kịch độc mãnh liệt nhất cũng chưa từng có loại cảm giác này. Thậm chí lần thống khổ kia còn không bằng một phần vạn lần này.

Hắn thật sự không hiểu, cuối cùng Trác Phàm đã động tay chân gì ở trên người hắn?

Trác Phàm xuất ra một con trùng màu đỏ cho hắn nhìn, không khỏi yên lặng cười nói: “Nghiêm lão thực không dám giấu giếm. Từ lúc ngươi còn chưa tỉnh, sợ ngươi không đồng ý nên ta đã cho ngươi ăn vật nhỏ này. Đây là ma vật của ta, Huyết Tằm. Chỉ cần ta có một chút ý niẹm trong đầu thì nó có thể khiến cho máu huyết toàn thân ngươi sôi sục, tự bạo mà chết.”

Ngăn không được sợ hãi cả kinh, Độc Thủ Dược Vương vạn vạn không ngờ rằng Trác Phàm lại có độc vật ác độc như thế, biết nhất thời không thể thoát khỏi bèn hét lớn: “Trác Phàm, ngươi nói chuyện không tính toán gì hết. Đây còn không phải là muốn bức ép lão phu sao!”

“Đúng vậy, ta lại không buộc ngươi, có nguyện ý đi theo ta hay không là do ngươi. Nhưng mà nếu như ngươi cự tuyệt thì có nghĩa là chúng ta là địch nhân. Ta giết một địch nhân thì chính là chuyện đương nhiên.” Trác Phàm bày ra vẻ mặt vô tội nhìn về phía hắn.

Khoé miệng Độc Thủ Dược Vương xẹp xuống, gần như sắp khóc lại cung xkhông phản bác được.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, Trác Phàm đang buộc hắn đi vào khuôn khổ nhưng lý do còn rất mẹ nó có đạo lý. Hắn căn bản không thể phản bác.

“Vậy thì ngươi để cho lão phu chết thống khoái đi, đừngg có tra tấn lão phu!”

“Chậc chậc chậc… Cái này thì không thể do ngươi quyết định, giết địch nhân của mình như thế nào là do ta tự tính toán. Ngươi đã gặp qua địch nhân nào dạy đối phương dùng phương thức gì để giết mình hay chưa?” Trác Phàm nháy mắt máy cái, lộ ra một nụ cười ngây thơ.

Nhưng mà nụ cười kia ở trong mắt Độc Thủ Dược Vương lại vô cùng khủng bố!

Ác ma Trác Phàm danh bất hư truyền, thực sự quá âm độc…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook