Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Làm Thiên Kim Nhà Hào Môn
Chương 25:
Tiểu Thổ Âu
30/04/2024
Lan Tâm gật đầu: “Đúng vậy, anh nhặt được hời lớn rồi!”
Người đàn ông đứng dậy nắm lấy tay Lan Tâm, nói năng cũng lộn xộn: “Đại sư! Cảm ơn ngài! Rất cảm ơn ngài! Ngài không biết, tôi... mấy ngày này tôi bất lực đi cầu xin người khác, tìm... tìm bạn bè mượn tiền, xem có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này hay không, kết quả... kết quả không có một ai cho tôi mượn. Tôi, vốn tôi đã từ bỏ rồi, cảm ơn, cảm ơn!”
Lan Tâm rút tay ra một cách tự nhiên, cười nói: “Anh không cần cảm ơn, cho dù tôi không nói, sớm muộn gì anh cũng sẽ phát hiện ra trong đám phế liệu kia có ngọc mà thôi!”
Đương nhiên, nếu Lan Tâm không nói, sở dĩ người đàn ông này sẽ phát hiện ra ngọc là do trong một lần tức giận đã đập đá, kết quả vỡ ra ngọc, nhưng bởi vì vỡ hỏng không còn hoàn chỉnh, không có được thu hoạch quá lớn, chỉ có thể duy trì tiệm đồ cổ nửa sống nửa chết.
Nhưng mà bây giờ Lan Tâm ở đây, nhất định không thể để việc này xảy ra, dù sao người này có duyên với cô, nói không chừng tương lai sẽ có tác dụng lớn!
Nghĩ tới đây, Lan Tâm tiếp tục nói: “Anh còn phải tìm một thầy cắt có kỹ thuật tốt một chút, nhớ lấy, không phải tất cả phế liệu đều có thể mở ra hàng, nhưng mỗi cái đều phải từ từ mài! Mà bình thường không có thầy nào bằng lòng làm phiền phức như vậy!”
Người đàn ông gật đầu đồng ý: “Đại sư, ngài không cần khiêm tốn, tôi biết bản thân mình, tôi vốn định trở về sẽ đập lô đá nát đó, cũng may ngài đã nói là phải từ từ mài, bằng không nhất định đã bị tôi đập nát.”
Quần chúng hóng chuyện ở bên cạnh thấy diễn biến chuyển ngược như vậy, đều cười ha ha nói chuyện phiếm.
“Xem ra ông trời vẫn sẽ không bạc đãi người chính trực!”
“Đúng vậy, nếu như bạn gái của cậu ta biết được, nói không chừng sẽ tức điên lên mất!”
“Nói không chừng anh bạn này còn phải cảm ơn người bạn gái đó đã tặng cho mình một lô phế liệu!”
...
Người đàn ông đó cũng thay đổi tâm trạng sa sút trước đó, cười tươi rói nhìn mọi người nói chuyện, nghĩ một lát, người đàn ông lại nói với Lan Tâm: “Đại sư, không biết ngài có thể nhìn thấy bên trong những viên đá đó viên nào có ngọc hay không? Tôi muốn nhờ ngài đi một chuyến giúp tôi xem thử.”
Dường như là sợ Lan Tâm hiểu lầm, anh ta vội vàng giải thích: “Đương nhiên, không phải là tôi không tin tưởng đại sư, chẳng qua ngài cũng biết đấy, bây giờ trên người tôi không có một đồng một cắc nào, muốn mời một thầy cắt đá có bản lĩnh đã rất khó rồi, còn phải để người ta mài từng cái một nữa.
Tôi sợ người ta trực tiếp buông xuôi không làm! Ngài yên tâm, đại sư, nhất định tôi sẽ cảm tạ ngài hậu hĩnh!”
Lan Tâm bấm ngón tay tính toán, lại nhìn thời gian, bây giờ là hai giờ chiều, thế là gật đầu: “Tôi có thể đi một chuyến giúp anh xem thử, nhưng bây giờ anh có thể tìm được người không? Trước khi trời tối tôi phải về nhà.”
“Không thành vấn đề! Tôi có một người chú làm nghề này, nhà chú ấy có thầy cắt giỏi, tôi đi xin chú ấy, chú ấy và ba tôi là bạn bè tốt, mượn người dùng một lát chắc là có thể, cùng lắm là thế chấp tiệm cho chú ấy! Hơn nữa tiệm của chú ấy cũng ở ngay trên phố đồ cổ.” Người đàn ông đó vừa nói vừa ân cần giúp đỡ Lan Tâm thu dọn đồ đạc.
Cuối cùng hai người gọi xe, đi thẳng tới phố đồ cổ, tiền cũng là do Lan Tâm trả, dẫu sao 200 đồng cuối cùng của người này cũng đã đưa cho Lan Tâm.
Thấy người đàn ông này có vẻ hơi xấu hổ, Lan Tâm thầm lắc đầu, một con nhà giàu đang yên đang lành, lại bởi vì không có mắt nhìn người, bị lừa cho thành như vậy, thật đúng là bài tốt bị đánh thành bài xấu.
Trên đường, người đàn ông gọi điện cho người chú đó, ăn nói khép nép, nói hết lời cuối cùng cũng mượn được người, hẹn nhau nửa tiếng sau sẽ gặp ở trước cửa tiệm.
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông giới thiệu: “Người chú này của tôi tên là Lý Liên Thắng, mở một tiệm Thúy Quan Hiên, buôn bán ngọc thạch, vì vậy bên dưới có một nhóm thầy cắt khá ổn.”
Nói tới đây, người đàn ông này mới nhớ ra là mình còn chưa tự giới thiệu bản thân: “Đại sư, tôi họ Trần, tên chỉ một chữ An, Trần An, tiệm đồ cổ nhà tôi tên là Trân Bảo Các, chủ yếu là thu mua một vài đồ cổ, vàng bạc châu báu, chỉ cần là hàng tốt, ai tới đều sẽ không từ chối, tất cả tôi đều mua. Đúng rồi, tôi còn chưa thỉnh giáo họ tên của đại sư?”
Người đàn ông đứng dậy nắm lấy tay Lan Tâm, nói năng cũng lộn xộn: “Đại sư! Cảm ơn ngài! Rất cảm ơn ngài! Ngài không biết, tôi... mấy ngày này tôi bất lực đi cầu xin người khác, tìm... tìm bạn bè mượn tiền, xem có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này hay không, kết quả... kết quả không có một ai cho tôi mượn. Tôi, vốn tôi đã từ bỏ rồi, cảm ơn, cảm ơn!”
Lan Tâm rút tay ra một cách tự nhiên, cười nói: “Anh không cần cảm ơn, cho dù tôi không nói, sớm muộn gì anh cũng sẽ phát hiện ra trong đám phế liệu kia có ngọc mà thôi!”
Đương nhiên, nếu Lan Tâm không nói, sở dĩ người đàn ông này sẽ phát hiện ra ngọc là do trong một lần tức giận đã đập đá, kết quả vỡ ra ngọc, nhưng bởi vì vỡ hỏng không còn hoàn chỉnh, không có được thu hoạch quá lớn, chỉ có thể duy trì tiệm đồ cổ nửa sống nửa chết.
Nhưng mà bây giờ Lan Tâm ở đây, nhất định không thể để việc này xảy ra, dù sao người này có duyên với cô, nói không chừng tương lai sẽ có tác dụng lớn!
Nghĩ tới đây, Lan Tâm tiếp tục nói: “Anh còn phải tìm một thầy cắt có kỹ thuật tốt một chút, nhớ lấy, không phải tất cả phế liệu đều có thể mở ra hàng, nhưng mỗi cái đều phải từ từ mài! Mà bình thường không có thầy nào bằng lòng làm phiền phức như vậy!”
Người đàn ông gật đầu đồng ý: “Đại sư, ngài không cần khiêm tốn, tôi biết bản thân mình, tôi vốn định trở về sẽ đập lô đá nát đó, cũng may ngài đã nói là phải từ từ mài, bằng không nhất định đã bị tôi đập nát.”
Quần chúng hóng chuyện ở bên cạnh thấy diễn biến chuyển ngược như vậy, đều cười ha ha nói chuyện phiếm.
“Xem ra ông trời vẫn sẽ không bạc đãi người chính trực!”
“Đúng vậy, nếu như bạn gái của cậu ta biết được, nói không chừng sẽ tức điên lên mất!”
“Nói không chừng anh bạn này còn phải cảm ơn người bạn gái đó đã tặng cho mình một lô phế liệu!”
...
Người đàn ông đó cũng thay đổi tâm trạng sa sút trước đó, cười tươi rói nhìn mọi người nói chuyện, nghĩ một lát, người đàn ông lại nói với Lan Tâm: “Đại sư, không biết ngài có thể nhìn thấy bên trong những viên đá đó viên nào có ngọc hay không? Tôi muốn nhờ ngài đi một chuyến giúp tôi xem thử.”
Dường như là sợ Lan Tâm hiểu lầm, anh ta vội vàng giải thích: “Đương nhiên, không phải là tôi không tin tưởng đại sư, chẳng qua ngài cũng biết đấy, bây giờ trên người tôi không có một đồng một cắc nào, muốn mời một thầy cắt đá có bản lĩnh đã rất khó rồi, còn phải để người ta mài từng cái một nữa.
Tôi sợ người ta trực tiếp buông xuôi không làm! Ngài yên tâm, đại sư, nhất định tôi sẽ cảm tạ ngài hậu hĩnh!”
Lan Tâm bấm ngón tay tính toán, lại nhìn thời gian, bây giờ là hai giờ chiều, thế là gật đầu: “Tôi có thể đi một chuyến giúp anh xem thử, nhưng bây giờ anh có thể tìm được người không? Trước khi trời tối tôi phải về nhà.”
“Không thành vấn đề! Tôi có một người chú làm nghề này, nhà chú ấy có thầy cắt giỏi, tôi đi xin chú ấy, chú ấy và ba tôi là bạn bè tốt, mượn người dùng một lát chắc là có thể, cùng lắm là thế chấp tiệm cho chú ấy! Hơn nữa tiệm của chú ấy cũng ở ngay trên phố đồ cổ.” Người đàn ông đó vừa nói vừa ân cần giúp đỡ Lan Tâm thu dọn đồ đạc.
Cuối cùng hai người gọi xe, đi thẳng tới phố đồ cổ, tiền cũng là do Lan Tâm trả, dẫu sao 200 đồng cuối cùng của người này cũng đã đưa cho Lan Tâm.
Thấy người đàn ông này có vẻ hơi xấu hổ, Lan Tâm thầm lắc đầu, một con nhà giàu đang yên đang lành, lại bởi vì không có mắt nhìn người, bị lừa cho thành như vậy, thật đúng là bài tốt bị đánh thành bài xấu.
Trên đường, người đàn ông gọi điện cho người chú đó, ăn nói khép nép, nói hết lời cuối cùng cũng mượn được người, hẹn nhau nửa tiếng sau sẽ gặp ở trước cửa tiệm.
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông giới thiệu: “Người chú này của tôi tên là Lý Liên Thắng, mở một tiệm Thúy Quan Hiên, buôn bán ngọc thạch, vì vậy bên dưới có một nhóm thầy cắt khá ổn.”
Nói tới đây, người đàn ông này mới nhớ ra là mình còn chưa tự giới thiệu bản thân: “Đại sư, tôi họ Trần, tên chỉ một chữ An, Trần An, tiệm đồ cổ nhà tôi tên là Trân Bảo Các, chủ yếu là thu mua một vài đồ cổ, vàng bạc châu báu, chỉ cần là hàng tốt, ai tới đều sẽ không từ chối, tất cả tôi đều mua. Đúng rồi, tôi còn chưa thỉnh giáo họ tên của đại sư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.