Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Làm Thiên Kim Nhà Hào Môn
Chương 26:
Tiểu Thổ Âu
30/04/2024
Lan Tâm nghiêng đầu nhìn Trần An một cái, nói thẳng: “Mọi người thấy tôi còn nhỏ tuổi nên đều gọi tôi là đại sư nhỏ, anh cũng gọi tôi như vậy đi, còn về tên họ, sau này có duyên sẽ nói cho anh.”
Trần An thấy vậy cũng không dám hỏi hiểu, chỉ có thể gật đầu gọi “Đại sư nhỏ”.
Tới phố đồ cổ, hai người đi bộ hai phút là tới cửa Trân Bảo Các.
Trần An nhìn thấy trước cửa có hai người đang đứng, vội vàng đi qua chào hỏi: “Chú, sao chú lại tự mình tới đây? Còn làm phiền chú ở đây đợi cháu.”
Lý Liên Thắng nhìn có vẻ cao lớn thô kệch, giọng nói vang dội nói: “Sao chú lại tới? Chú không tới? Chú không tới sao biết được cháu làm hại tiệm của ba cháu thành ra như thế này?”
Trần An xấu nổ cười trừ nói: “Chú, chú, chúng ta vào trong trước đi, vào trong rồi lại nói.”
Trần An mở cửa tiệm, gọi mấy người đi vào trong, không kịp pha trà, chỉ đành phải mang tới ba cốc nước lọc. Vốn trong tiệm có một người làm, nhưng hai ngày trước anh ta vừa phát số tiền còn lại cho người ta, sau đó cho nghỉ rồi.
Lý Liên Thắng ngồi ở trên ghế nhíu mày nói: “Tiểu An, rốt cuộc cháu làm sao vậy? Chú mới đi ra tỉnh ngoài nhập hàng có một tháng, sao cháu lại làm tiệm tan tác thành thế này rồi?
Chú nghe người làm trong tiệm nói, là cô gái đó và thằng nhóc kia bắt tay hãm hại cháu? Khi đó chú đã nói rồi, hai người này không đáng tin không đáng tin, cháu còn không tin!
Còn nói chú xen vào việc của người khác! Còn có, nếu cháu đã đi khắp nơi vay tiền, vậy tại sao lại không tới tìm chú?
Chú ở trong tiệm đợi mãi đợi mãi, cháu cũng không tới, sao hả? Là sợ chú không cho vay? Hay là coi thường chú?”
Lý Thắng Liên nói liền một mạch, Trần An chỉ đành phải xấu hổ xin lỗi: “Cháu xin lỗi chú, cháu sai rồi!”
Lý Liên Thắng xua tay, bất lực nói: “Được rồi được rồi, ai bảo ông đây đồng ý với ba cháu là sẽ chăm sóc cho cháu, trông coi cháu nhiều hơn chứ!
Nói đi, cô gái kia đưa cho cháu một đống phế liệu, không phải là cháu trông chờ vào việc trong đó có hàng tốt chứ? Hơn nữa, cô gái nhỏ này là chuyện gì vậy?”
Trần An áy náy nhìn Lan Tâm, Lan Tâm lắc đầu tỏ ý mình không để bụng.
Trần An cười nói với Lý Liên Thắng: “Chú, đúng là cháu mời thầy cắt tới là để giúp cháu cắt hàng, không nghĩ tới chú sẽ mời thầy Kim, cháu đành phải làm phiền thầy Kim rồi.”
Trần An chắp tay với thầy Kim, đây là thấy cắt có kỹ thuật tốt nhất trong tay Lý Liên Thắng, trong nghề cũng là người tài giỏi có tiếng, thầy Kim cũng chắp tay lại.
Lý Liên Thắng xua tay nói: “Không phải cháu nói muốn tìm người giỏi sao? Trong tay chú có ai so được với thầy Kim chứ? Nhưng mà cháu thật sự muốn cắt đồng phế liệu đó ra sao? Đồng phế liệu đó có tác dụng gì, được rồi, cháu nói thẳng ra là cần bao nhiêu tiền, chú cho cháu mượn là được!”
Trần An còn muốn nói cái gì đó, lại nhìn thấy Lan Tâm xem đồng hồ, đã có hơi mất kiên nhẫn.
Mặc dù Trần An vẫn luôn nói chuyện với chú, nhưng cũng không dám xem nhẹ đại sư nhỏ, thấy đại sư mất kiên nhẫn, anh ta vội vàng sửa miệng nói: “Chú, những cái khác sau này chúng ta từ từ nói, trước tiên chúng ta tới sân sau cắt đá đã! Phiền thầy Kim cắt theo lời đại sư nhỏ nói.”
****
Trần An xoay người đưa hai tay làm ra tư thế mời, rồi nói với Lan Tâm: “Đại sư nhỏ, phiền ngài rồi! Chúng ta ra sân sau thôi!”
Lan Tâm ung dung gật đầu, bình tĩnh nói: “Đi thôi!”
Thấy Trần An khom lưng uốn gối với một cô gái nhỏ như vậy, Lý Liên Thắng quắc mắt cau mày, mở miệng định nói cái gì đó.
Trần An biết tính tình của người chú này, vì vậy vội vàng đi qua, duỗi tay đẩy Lý Liên Thắng đi theo sau Lan Tâm, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Chú, chú đừng hỏi nhiều, có chuyện gì sau này cháu sẽ từ từ giải thích cho chú, chúng ta đi cắt đá trước đã.”
Lý Liên Thắng có hơi không vừa lòng với dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí này của Trần An, nhưng thấy dường như anh ta rất kiêng nể cô gái này, ông suy nghĩ một chút, vẫn không mở miệng nói ra lời khó nghe gì.
Trần An thấy vậy cũng không dám hỏi hiểu, chỉ có thể gật đầu gọi “Đại sư nhỏ”.
Tới phố đồ cổ, hai người đi bộ hai phút là tới cửa Trân Bảo Các.
Trần An nhìn thấy trước cửa có hai người đang đứng, vội vàng đi qua chào hỏi: “Chú, sao chú lại tự mình tới đây? Còn làm phiền chú ở đây đợi cháu.”
Lý Liên Thắng nhìn có vẻ cao lớn thô kệch, giọng nói vang dội nói: “Sao chú lại tới? Chú không tới? Chú không tới sao biết được cháu làm hại tiệm của ba cháu thành ra như thế này?”
Trần An xấu nổ cười trừ nói: “Chú, chú, chúng ta vào trong trước đi, vào trong rồi lại nói.”
Trần An mở cửa tiệm, gọi mấy người đi vào trong, không kịp pha trà, chỉ đành phải mang tới ba cốc nước lọc. Vốn trong tiệm có một người làm, nhưng hai ngày trước anh ta vừa phát số tiền còn lại cho người ta, sau đó cho nghỉ rồi.
Lý Liên Thắng ngồi ở trên ghế nhíu mày nói: “Tiểu An, rốt cuộc cháu làm sao vậy? Chú mới đi ra tỉnh ngoài nhập hàng có một tháng, sao cháu lại làm tiệm tan tác thành thế này rồi?
Chú nghe người làm trong tiệm nói, là cô gái đó và thằng nhóc kia bắt tay hãm hại cháu? Khi đó chú đã nói rồi, hai người này không đáng tin không đáng tin, cháu còn không tin!
Còn nói chú xen vào việc của người khác! Còn có, nếu cháu đã đi khắp nơi vay tiền, vậy tại sao lại không tới tìm chú?
Chú ở trong tiệm đợi mãi đợi mãi, cháu cũng không tới, sao hả? Là sợ chú không cho vay? Hay là coi thường chú?”
Lý Thắng Liên nói liền một mạch, Trần An chỉ đành phải xấu hổ xin lỗi: “Cháu xin lỗi chú, cháu sai rồi!”
Lý Liên Thắng xua tay, bất lực nói: “Được rồi được rồi, ai bảo ông đây đồng ý với ba cháu là sẽ chăm sóc cho cháu, trông coi cháu nhiều hơn chứ!
Nói đi, cô gái kia đưa cho cháu một đống phế liệu, không phải là cháu trông chờ vào việc trong đó có hàng tốt chứ? Hơn nữa, cô gái nhỏ này là chuyện gì vậy?”
Trần An áy náy nhìn Lan Tâm, Lan Tâm lắc đầu tỏ ý mình không để bụng.
Trần An cười nói với Lý Liên Thắng: “Chú, đúng là cháu mời thầy cắt tới là để giúp cháu cắt hàng, không nghĩ tới chú sẽ mời thầy Kim, cháu đành phải làm phiền thầy Kim rồi.”
Trần An chắp tay với thầy Kim, đây là thấy cắt có kỹ thuật tốt nhất trong tay Lý Liên Thắng, trong nghề cũng là người tài giỏi có tiếng, thầy Kim cũng chắp tay lại.
Lý Liên Thắng xua tay nói: “Không phải cháu nói muốn tìm người giỏi sao? Trong tay chú có ai so được với thầy Kim chứ? Nhưng mà cháu thật sự muốn cắt đồng phế liệu đó ra sao? Đồng phế liệu đó có tác dụng gì, được rồi, cháu nói thẳng ra là cần bao nhiêu tiền, chú cho cháu mượn là được!”
Trần An còn muốn nói cái gì đó, lại nhìn thấy Lan Tâm xem đồng hồ, đã có hơi mất kiên nhẫn.
Mặc dù Trần An vẫn luôn nói chuyện với chú, nhưng cũng không dám xem nhẹ đại sư nhỏ, thấy đại sư mất kiên nhẫn, anh ta vội vàng sửa miệng nói: “Chú, những cái khác sau này chúng ta từ từ nói, trước tiên chúng ta tới sân sau cắt đá đã! Phiền thầy Kim cắt theo lời đại sư nhỏ nói.”
****
Trần An xoay người đưa hai tay làm ra tư thế mời, rồi nói với Lan Tâm: “Đại sư nhỏ, phiền ngài rồi! Chúng ta ra sân sau thôi!”
Lan Tâm ung dung gật đầu, bình tĩnh nói: “Đi thôi!”
Thấy Trần An khom lưng uốn gối với một cô gái nhỏ như vậy, Lý Liên Thắng quắc mắt cau mày, mở miệng định nói cái gì đó.
Trần An biết tính tình của người chú này, vì vậy vội vàng đi qua, duỗi tay đẩy Lý Liên Thắng đi theo sau Lan Tâm, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Chú, chú đừng hỏi nhiều, có chuyện gì sau này cháu sẽ từ từ giải thích cho chú, chúng ta đi cắt đá trước đã.”
Lý Liên Thắng có hơi không vừa lòng với dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí này của Trần An, nhưng thấy dường như anh ta rất kiêng nể cô gái này, ông suy nghĩ một chút, vẫn không mở miệng nói ra lời khó nghe gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.