Chương 1: Huynh Trưởng, dạy muội đi.
Khả Tích Nghiên
24/09/2024
" Hoa Trúc Vân "
Một nữ tử hồng y chạy vòng vòng trong sân phía sau cha nàng tay đang cầm chổi theo sau, nàng chạy chốc lại dừng lại làm mặt quỷ với cha.
" Hahah, cha không bắt được con. "
" Xú nha, đầu đứng lại cho ta. "
" Áaaa "
" Tiểu Tương cẩn thận "
Nàng không chú ý va phải một thân hình, trán bị đập mạnh khiến nàng ngac ngửa ra sau, nam tử ấy nắm lấy cánh tay nhỏ nàng đỡ lấy, cha phía sau đã vứt chổi chạy đến xem nàng.
" Con có bị thương không? "
" Con không sao ạ "
" Muội không sao chứ? "
" Huynh trưởng. "
Nàng vui vẻ nhận ra người đó là huynh trưởng, hai tay liền đưa ra, huynh trưởng cũng rất thuận ý cúi người xuống ôm nàng trên tay. Hoa Trúc Vân lộ rõ vẻ mặt mèo nhỏ tham lam dụi lấy khuôn mặt nhỏ của huynh trưởng. Hắn tuy là tướng quân ngày ngày luyện võ nhưng trên người lúc nào cũng có một mùi hương nhẹ thoang thoáng khiến người khác thoải mái.
" Cha. "
" Phụ thân, nhị tỷ tỷ vào ăn cơm thôi ạ. "
Cả ba người đều hướng đến cánh cửa đang phát ra âm thanh, là tiểu đệ nàng Hoa Thịnh Vũ, hắn năm nay đã 7 tuổi, đã đi học chỉ là số thời gian nàng thấy hắn ở nhà nhiều hơn học đường.
" A Viễn về rồi à. "
Người hỏi là mẫu thân nàng, Thẩm Tuyết, mẫu thân là đại tiểu thư của thẩm phủ, phủ lễ bộ.
" Vâng, mẫu thân. "
Huynh trưởng nàng, Hoa Thanh Viễn, năm nay 17, từ nhỏ đã lên chiến trường rèn luyện, hiện tại chiến công được bệ hạ ban danh trấn quốc đại tướng quân, dưới trướng có mấy vạn binh mã.
Huynh trưởng đặt nàng ngồi xuống ghế, đưa tay xoa nhẹ đầu 2 đệ đệ còn lại, hắn ngồi xuống ghế. Tuy là võ tướng nhưng từ nhỏ cũng được mẫu thân dạy dỗ hắn cũng như công tử thế gia.
" Huynh trưởng, huynh về khi nào vậy ạ. "
Hoa Thích Văn, tam công tử, tức đệ đệ ta, con người hắn được thể hiện qua tên, được thừa hưởng tất cả từ mẫu thân.
" Chưa rõ. "
" Mau dùng bữa đi. "
Mẫu thân lên tiếng, vì lần nào tam đệ cũng đeo theo huynh trưởng hỏi rất nhiều đến y không ăn được chút gì, tối lại phải tự mình xuống bếp nấu ăn, nàng khẽ khịt mũi muốn cười nhưng rồi lại kiềm lại.
" Tiểu Tường hôm nay không đến học đường à? "
Câu hỏi của hắn khiến miếng gà trong miệng nàng chợt không còn mùi vị, nàng còn chưa tìm được lý do ngụy biện thì đã có người lên tiếng.
" Nhị tỷ trốn học đó, vừa bị cha rượt đánh lúc sáng. "
Nàng cảm nhận được ánh mắt huynh trưởng đang nhìn chằm chằm vào nàng, còn phải nói trong nhà người duy nhất nàng sợ chính là huynh trưởng, huynh ấy có khí thế của quân sĩ, mỗi lần biết nàng trốn học liền tra tấn nàng, khiến nàng cứ như ngày tận thế.
" Huynh trưởng.. Huynh nghe muội ngụy biện, à không nghe muội giải thích. "
" Ăn xong ra ngoài chạy 10 vòng. "
Nàng khẽ bĩu môi, huynh trưởng y gia trưởng nàng không thể giải thích, chỉ có thể để y định đoạt không thì phạt cái khác còn nặng hơn, nàng gật gật đầu rồi tiếp tục ăn. Huynh trưởng gắp vào chén nàng một thịt gà nướng đã được xé sẵn, huynh ấy luôn như vậy.
" A Viễn, mấy ngày này có ở nhà không? "
" Chắc là có, mẫu thân có việc gì sao? "
" Muốn về thăm nhà. "
" Vâng, sáng mai con đưa người đi. "
Mẫu thân luôn như vậy, phụ thân thì chưa từng ngỏ lời, nhưng hễ huynh trưởng về nhà liền bảo huynh ấy đưa về gặp ông ngoại, dù sau thì để cha nàng ở nhà lũ nhóc bọn nàng mới được xem là ngoan ngoãn chút, để huynh trưởng ở nhà chắc khi về nghe chó bay gà chạy.
" Mẫu thân mẫu thân, mua cho con kẹo hồ lô. "
" Con nữa con nữa. "
Nàng cùng Thịnh Vũ luôn là người thích ngọt chua, lần nào mẫu thân ra ngoài 2 đứa cũng đòi mẫu thân mua kẹo hồ lô. Mẫu thân mỉm rồi đồng ý, huynh trưởng thì nhìn ta khiến ta không nói được gì nữa.
" Cha, lát nữa nói chuyện chút đi. "
" Được. "
Nàng ngước mắt nhìn cha, mỗi lần huynh trưởng nói câu này đều có chuyện rất không tốt, lần nào nàng cũng thấy vẻ mặt suy tư của phụ thân.
" Tường Nhi, ra đây. "
Nàng vừa uống xong cốc nước hoa quả lạnh mẫu thân ủ, huynh trưởng liền gọi, 2 vị đệ đệ không cho nàng mặt mũi mà cười phá lên, nàng lườm họ rồi ngoan ngoãn bước ra khỏi cửa.
" Huynh trưởng.. "
" Chạy đi. "
" Chạy xong có thưởng không ạ? "
" Ta dạy muội dùng 3 chiêu kiếm. "
" Thành giao. "
Nàng từ nhỏ muốn theo huynh trưởng, nhưng vì là nữ nhi, huynh ấy chăm ta trắng trẻo mềm mịn nên càng không cho, chỉ có kho phạt ta hoặc muốn ta làm gì đó liền lấy những chiêu thức võ công huynh ấy dỗ ta ngoan ngoãn.
" Viễn Nhi. "
" Cha, ngồi đi. "
Nàng quay đầu nhìn hai người họ trò chuyện, chạy được một vòng cố ý chạy chậm vậy mà chẳng nghe được cái gì, nàng bĩu môi mà chạy nhanh chóng.
" Lão gia, có người tìm. "
Là Tiêu quản gia, nàng vẫy vẫy tay, ông ấy liền cười.
" Nhị tiểu thư, lại bị phạt rồi. "
Nàng đỏ mặt vì lần nào gặp ông ấy cũng bị phạt, vẫy tay rồi chạy mất, ông ấy cùng cha và huynh trưởng nói chuyện chỉ thấy huynh trưởng bảo không gặp, ông ấy liền rời đi.
ông ấy là quản gia từ thời ông nội, đến hiện tại được cha giữ lại, ông ấy không con cái nên cha muốn chăm sóc ông ấy, cho ông ấy chốn dừng chân cuối đời, trong nhà ai cũng quý ông ấy.
" Tường Nhi, qua đây. "
" Dạ. "
Nàng biết huynh trưởng mềm lòng rồi liền chạy qua, ngồi bên cạnh y, ngày trước còn có thể trực tiếp nhào vào lòng, sau này huynh ấy nói đã lớn rồi không thể tùy ý như vậy nàng liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
" Chuẩn bị lát nữa cùng ta ra ngoài một chuyến. "
" Vậy còn dạy kiếm cho muội. "
Nàng nhanh chóng lên tiếng chỉ sợ huynh trưởng sẽ không dạy nữa, huynh ấy thương nàng không muốn nàng bị thương nên chuyện này tránh được y sẽ lảng tránh.
" Được được, dạy muội rồi đi. "
" Hảo a. "
" Chào cha. "
Nàng nhanh chóng kéo huynh trưởng đi ra sân luyện tập, để lại cho ngồi đó cho nàng nửa ánh mắt, chỉ hận không đánh được nàng.
Một nữ tử hồng y chạy vòng vòng trong sân phía sau cha nàng tay đang cầm chổi theo sau, nàng chạy chốc lại dừng lại làm mặt quỷ với cha.
" Hahah, cha không bắt được con. "
" Xú nha, đầu đứng lại cho ta. "
" Áaaa "
" Tiểu Tương cẩn thận "
Nàng không chú ý va phải một thân hình, trán bị đập mạnh khiến nàng ngac ngửa ra sau, nam tử ấy nắm lấy cánh tay nhỏ nàng đỡ lấy, cha phía sau đã vứt chổi chạy đến xem nàng.
" Con có bị thương không? "
" Con không sao ạ "
" Muội không sao chứ? "
" Huynh trưởng. "
Nàng vui vẻ nhận ra người đó là huynh trưởng, hai tay liền đưa ra, huynh trưởng cũng rất thuận ý cúi người xuống ôm nàng trên tay. Hoa Trúc Vân lộ rõ vẻ mặt mèo nhỏ tham lam dụi lấy khuôn mặt nhỏ của huynh trưởng. Hắn tuy là tướng quân ngày ngày luyện võ nhưng trên người lúc nào cũng có một mùi hương nhẹ thoang thoáng khiến người khác thoải mái.
" Cha. "
" Phụ thân, nhị tỷ tỷ vào ăn cơm thôi ạ. "
Cả ba người đều hướng đến cánh cửa đang phát ra âm thanh, là tiểu đệ nàng Hoa Thịnh Vũ, hắn năm nay đã 7 tuổi, đã đi học chỉ là số thời gian nàng thấy hắn ở nhà nhiều hơn học đường.
" A Viễn về rồi à. "
Người hỏi là mẫu thân nàng, Thẩm Tuyết, mẫu thân là đại tiểu thư của thẩm phủ, phủ lễ bộ.
" Vâng, mẫu thân. "
Huynh trưởng nàng, Hoa Thanh Viễn, năm nay 17, từ nhỏ đã lên chiến trường rèn luyện, hiện tại chiến công được bệ hạ ban danh trấn quốc đại tướng quân, dưới trướng có mấy vạn binh mã.
Huynh trưởng đặt nàng ngồi xuống ghế, đưa tay xoa nhẹ đầu 2 đệ đệ còn lại, hắn ngồi xuống ghế. Tuy là võ tướng nhưng từ nhỏ cũng được mẫu thân dạy dỗ hắn cũng như công tử thế gia.
" Huynh trưởng, huynh về khi nào vậy ạ. "
Hoa Thích Văn, tam công tử, tức đệ đệ ta, con người hắn được thể hiện qua tên, được thừa hưởng tất cả từ mẫu thân.
" Chưa rõ. "
" Mau dùng bữa đi. "
Mẫu thân lên tiếng, vì lần nào tam đệ cũng đeo theo huynh trưởng hỏi rất nhiều đến y không ăn được chút gì, tối lại phải tự mình xuống bếp nấu ăn, nàng khẽ khịt mũi muốn cười nhưng rồi lại kiềm lại.
" Tiểu Tường hôm nay không đến học đường à? "
Câu hỏi của hắn khiến miếng gà trong miệng nàng chợt không còn mùi vị, nàng còn chưa tìm được lý do ngụy biện thì đã có người lên tiếng.
" Nhị tỷ trốn học đó, vừa bị cha rượt đánh lúc sáng. "
Nàng cảm nhận được ánh mắt huynh trưởng đang nhìn chằm chằm vào nàng, còn phải nói trong nhà người duy nhất nàng sợ chính là huynh trưởng, huynh ấy có khí thế của quân sĩ, mỗi lần biết nàng trốn học liền tra tấn nàng, khiến nàng cứ như ngày tận thế.
" Huynh trưởng.. Huynh nghe muội ngụy biện, à không nghe muội giải thích. "
" Ăn xong ra ngoài chạy 10 vòng. "
Nàng khẽ bĩu môi, huynh trưởng y gia trưởng nàng không thể giải thích, chỉ có thể để y định đoạt không thì phạt cái khác còn nặng hơn, nàng gật gật đầu rồi tiếp tục ăn. Huynh trưởng gắp vào chén nàng một thịt gà nướng đã được xé sẵn, huynh ấy luôn như vậy.
" A Viễn, mấy ngày này có ở nhà không? "
" Chắc là có, mẫu thân có việc gì sao? "
" Muốn về thăm nhà. "
" Vâng, sáng mai con đưa người đi. "
Mẫu thân luôn như vậy, phụ thân thì chưa từng ngỏ lời, nhưng hễ huynh trưởng về nhà liền bảo huynh ấy đưa về gặp ông ngoại, dù sau thì để cha nàng ở nhà lũ nhóc bọn nàng mới được xem là ngoan ngoãn chút, để huynh trưởng ở nhà chắc khi về nghe chó bay gà chạy.
" Mẫu thân mẫu thân, mua cho con kẹo hồ lô. "
" Con nữa con nữa. "
Nàng cùng Thịnh Vũ luôn là người thích ngọt chua, lần nào mẫu thân ra ngoài 2 đứa cũng đòi mẫu thân mua kẹo hồ lô. Mẫu thân mỉm rồi đồng ý, huynh trưởng thì nhìn ta khiến ta không nói được gì nữa.
" Cha, lát nữa nói chuyện chút đi. "
" Được. "
Nàng ngước mắt nhìn cha, mỗi lần huynh trưởng nói câu này đều có chuyện rất không tốt, lần nào nàng cũng thấy vẻ mặt suy tư của phụ thân.
" Tường Nhi, ra đây. "
Nàng vừa uống xong cốc nước hoa quả lạnh mẫu thân ủ, huynh trưởng liền gọi, 2 vị đệ đệ không cho nàng mặt mũi mà cười phá lên, nàng lườm họ rồi ngoan ngoãn bước ra khỏi cửa.
" Huynh trưởng.. "
" Chạy đi. "
" Chạy xong có thưởng không ạ? "
" Ta dạy muội dùng 3 chiêu kiếm. "
" Thành giao. "
Nàng từ nhỏ muốn theo huynh trưởng, nhưng vì là nữ nhi, huynh ấy chăm ta trắng trẻo mềm mịn nên càng không cho, chỉ có kho phạt ta hoặc muốn ta làm gì đó liền lấy những chiêu thức võ công huynh ấy dỗ ta ngoan ngoãn.
" Viễn Nhi. "
" Cha, ngồi đi. "
Nàng quay đầu nhìn hai người họ trò chuyện, chạy được một vòng cố ý chạy chậm vậy mà chẳng nghe được cái gì, nàng bĩu môi mà chạy nhanh chóng.
" Lão gia, có người tìm. "
Là Tiêu quản gia, nàng vẫy vẫy tay, ông ấy liền cười.
" Nhị tiểu thư, lại bị phạt rồi. "
Nàng đỏ mặt vì lần nào gặp ông ấy cũng bị phạt, vẫy tay rồi chạy mất, ông ấy cùng cha và huynh trưởng nói chuyện chỉ thấy huynh trưởng bảo không gặp, ông ấy liền rời đi.
ông ấy là quản gia từ thời ông nội, đến hiện tại được cha giữ lại, ông ấy không con cái nên cha muốn chăm sóc ông ấy, cho ông ấy chốn dừng chân cuối đời, trong nhà ai cũng quý ông ấy.
" Tường Nhi, qua đây. "
" Dạ. "
Nàng biết huynh trưởng mềm lòng rồi liền chạy qua, ngồi bên cạnh y, ngày trước còn có thể trực tiếp nhào vào lòng, sau này huynh ấy nói đã lớn rồi không thể tùy ý như vậy nàng liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
" Chuẩn bị lát nữa cùng ta ra ngoài một chuyến. "
" Vậy còn dạy kiếm cho muội. "
Nàng nhanh chóng lên tiếng chỉ sợ huynh trưởng sẽ không dạy nữa, huynh ấy thương nàng không muốn nàng bị thương nên chuyện này tránh được y sẽ lảng tránh.
" Được được, dạy muội rồi đi. "
" Hảo a. "
" Chào cha. "
Nàng nhanh chóng kéo huynh trưởng đi ra sân luyện tập, để lại cho ngồi đó cho nàng nửa ánh mắt, chỉ hận không đánh được nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.