Chương 2: Sau mới ra đường ta bị ám át rồi?
Khả Tích Nghiên
24/09/2024
" Huynh trưởng. "
" Ừ? "
" Vì sao muội không được phép lên chiến trường? Nữ nhi thì không thể sao? "
Hoa Thanh Viễn trong phút chốc hơi trầm mặc, tự cổ đúng là nữ nhi nên lo việc cơm áo ở nhà, nhưng hắn không có quan niệm này, chẳng qua muội muội hắn nuôi tròn , trắng mềm mại như này, nói hắn làm sao nỡ để nàng đi hành quân đánh trận được.
" Huynh trưởng? "
Hắn nghe tiếng gọi khẽ nhìn xuống nàng, không nói chỉ bảo nàng lấy kiếm đến.
Hoa Trúc Vân ngoan ngoãn nghe lời lấy 2 thanh kiếm gỗ cho huynh trưởng nàng tự tay làm, nàng đưa hắn một cây còn một cây giữ lại.
" Nhìn kĩ, ta chỉ làm lại 3 lần. "
" Dạ. "
Hoa Thanh Viễn từ nhỏ lên chiến trường, được rèn luyện bên cạnh đó hắn cũng có sư phụ, từng có lời đồn thổi hắn sư phụ là một cái kiếm tiên trong top 10 Ngọc Kiếm bảng của Bắc Trung đại vực, nhưng hắn chưa từng thừa nhận.
" Nhìn xong chưa? "
" Rồi ạ. "
Hoa Trúc Vân tuy học hành kinh thư không quá giỏi, nhưng nói về những thứ khác nàng có khả năng xem qua một lần là nhớ, đặc biệt là kĩ năng sao chép và biến tấu, nhưng nàng không dùng vì đệ đệ nói đây là tà đạo, không nên sử dụng.
" ... "
" Huynh trưởng, sao vậy ạ? "
" Không sao.. "
" Chuẩn bị, chúng ta ra ngoài mua chút đồ cho cửu cửu với ngoại tổ. "
" Vâng. "
Hoa Trúc Vân nhanh chóng chạy về phòng thay y phục đơn giản, nàng chê mùa hè nóng nên nương thân chỉ chuẩn bị y phục ngắn cho nàng. Hoa Trúc Vân lựa bộ hồng y nhạt màu, y phục cái chân váy chỉ ngắn đến gối, tay được ôm sát cánh tay, trên đầu bới tóc đơn giản bánh bao, cài trâm hoa linh lan, eo được buộc một lục lạc nhỏ.
Đây là cái lúc trước Hoa Thanh Viễn tặng nàng sinh thần năm 7 tuổi, sau việc nàng bị bắt cóc nên hắn tặng nàng chiếc chuông ngụ ý bình an, bên cạnh đó nên trong còn có ám khí và thuốc mê cứu mạng nàng lúc nguy hiểm.
" Huynh trưởng~ "
" .... "
Hoa Trúc Vân nghiêng đầu nhìn huynh trưởng nàng sắc mặt có chút sắc lạnh, hắn lúc này khoác trên người y phục lục y, mái tóc nửa búi nửa thả cùng kim quang bạch ngọc, tựa như thư sinh khiến nàng không khỏi đưa mắt nhìn mấy lần.
" Muội nhìn gì. "
" Không ạ. "
Hoa Thanh Viễn bước lên xe, hắn nhìn muội muội lại không muốn nói nữa, xe cũng bắt đầu di chuyển.
- [ Trường Tâm Tông ] -
" Đại sư huynh lại xuống núi sao? "
" Ừm. "
Hắn Bạch Thành Phong, lục sư đệ của Thẩm Tử Ngọc, hắn lúc không tu luyện cũng làm mấy chuyện không đứng đắn, lại do đại sư huynh dẫn dắt nên lúc nào cũng tìm cơ hội đi theo Thẩm Tử Ngọc.
" Đệ đi không? "
" Có chứ, nếu là chuyện thú vị đệ đương nhiên đi. "
Thẩm Tử Ngọc cũng không nói gì chỉ nhẹ lắc đầu, hắn sau lại còn không rõ sư đệ hắn.
" Đại sư huynh, nghe nói sắp đến đại hội nhận đệ tử đấy, huynh muốn có đồ đệ chưa? "
" Không hứng thú. "
" Sư phụ nói muốn tìm một tiểu sư muội cho chúng ta đấy. "
" ... "
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, hắn nhìn dáng vẻ những tiểu sư muội của các núi khác nhìn đến hằng ngày ra ngoài đều muốn đeo mạn che mắt, giờ đây nói với hắn cái này khác nào bảo hắn dị ứng chết?
Bạch Thành Phong không nói gì chỉ lặng lẽ che quạt cười, hắn dù sau biết rõ đại sư huynh không gần nữ sắc, đặc biệt là tiểu sư muội, hắn ở môn từ nhỏ chuyện gì mà chưa từng thấy.
- [ Phủ Thượng Thư ] -
" Năm nay A Vân đã 11 tuổi, phu quân nói xem, nên để con bé học ở học đường, hay để con bé cùng Viễn nhi đi Bắc Cương? "
" Không phải nương tử sao nàng không để con bé ở nhà? Tư Việt nó không phải nói sắp về sao? Để con bé theo thằng bé học cách quản lý đi. "
" ... "
" Nàng.. đây không phải vẫn còn thành kiến với Tư Việt sao? "
" Aiza, nương tử, Thục Di đã mất bao năm rồi.. "
Thẩm Tuyết đứng dậy, tay áo sắn lên vỗ vào đầu Hoa Thúc Minh một cái, nàng lại véo lấy tai hắn mà kéo.
" Chàng đây là xem ta là cái loại nhỏ mọn gì rồi đấy hả? "
Nàng lại điềm tĩnh ngồi xuống giường chuẩn bị y phục, vừa xếp vừa nói.
" Ta không phải nói chuyện đấy, ta lo thằng bé sẽ sợ Tường Nhi. "
" Sợ? Nàng nói xem một nam tử hán như nó, lại sợ Tường Nhi? "
" Chàng còn nói, không phải 7 năm trước chàng để thằng bé trông Tường Nhi, con bé cắn đứa trẻ ấy đến tay cũng chảy máu sau, khác nào cẩu không? "
"... "
Nói đến đây Hoa phụ không cách nào nói tiếp được nữa, đường đường hắn cái thượng thư vậy mà lại năm đó không mua hồ lô cho nữ nhi, lại nói dối khiến hài tử bị nữ nhi cắn, hắn khẽ nuốt nước bọt nhìn vào phu nhân đang xếp y phục không nhịn được nói trong lòng " còn không xem xem lại nó là di truyền từ ai. "
" Huynh trưởng, huynh trưởng, mau xem cái này. "
Hoa Trúc Vân đem ra một cây trâm hoa lan bằng gỗ, được đính hoa lan bằng ngọc thạch trông đơn giản lại vô cùng tinh xảo, Hoa Thanh Viễn nhìn nàng khẽ xoa đầu, trậm giọng.
" Lấy đi, muốn chọn cái nào lấy đi, ta thanh toán. "
" Được. "
Hoa Trúc Vân đạt được ý đồ liền không chú ý đến hắn nữa, nàng đúng là muốn mua cái này cho ngoại tổ mẫu, nhưng ngoài ra cũng muốn mua cho mẫu thân và bản thân.
" Thiếu gia, phía phó tướng nói muốn nói chuyện với người một chút, nghe nói có chuyện muốn báo gấp. "
" Phái người bảo vệ A Tương, ta đi rồi về. "
" Thuộc hạ đã rõ. "
Hoa Trúc Vân nhìn thấy Hoa Thanh Viễn rời đi cũng không nói gì, chỉ vẫy vẫy tay gọi lớn.
" Mạch thúc thúc, qua đây qua đây. "
Mạch Thành, là người bên cạnh Hoa Thanh Viễn theo hắn từ lúc nhỏ, cũng là người âm thầm điều tra giải quyết chuyện cho Hoa Thanh Viễn, về tu vi hắn không ai rõ trừ hắn và Hoa Thanh Viễn.
" Tương Tương sao vậy? "
" Thúc xem, cái này đẹp không? "
Nàng đưa lên tay 2 cái kim quang, vừa gọn nhẹ lại vừa tinh xảo, phù hợp với người trong quân doanh, hỏi hắn.
" Đẹp. "
" Tặng thúc đấy. "
" Ta? "
" Có thích khách, cẩn thận, bảo vệ tiểu thư. "
Bên ngoài ô ạt có tên bắn vào nhưng đều được hộ vệ bên cạnh Hoa Thanh Viễn bảo vệ còn có Mạch Thành.
" Đại ca, đưa tiểu thư đi đi. "
" Không sao, lát nữa các người đưa tiểu thư đi, ta giải quyết bọn họ. "
" Vậy.. "
" Đây là lệnh. "
" Rõ. "
Bọn họ là hộ vệ của Hoa Thanh Viễn, cũng là huynh đệ do Mạch Thành bồi dưỡng, được xem là tử sỉ.
" Ừ? "
" Vì sao muội không được phép lên chiến trường? Nữ nhi thì không thể sao? "
Hoa Thanh Viễn trong phút chốc hơi trầm mặc, tự cổ đúng là nữ nhi nên lo việc cơm áo ở nhà, nhưng hắn không có quan niệm này, chẳng qua muội muội hắn nuôi tròn , trắng mềm mại như này, nói hắn làm sao nỡ để nàng đi hành quân đánh trận được.
" Huynh trưởng? "
Hắn nghe tiếng gọi khẽ nhìn xuống nàng, không nói chỉ bảo nàng lấy kiếm đến.
Hoa Trúc Vân ngoan ngoãn nghe lời lấy 2 thanh kiếm gỗ cho huynh trưởng nàng tự tay làm, nàng đưa hắn một cây còn một cây giữ lại.
" Nhìn kĩ, ta chỉ làm lại 3 lần. "
" Dạ. "
Hoa Thanh Viễn từ nhỏ lên chiến trường, được rèn luyện bên cạnh đó hắn cũng có sư phụ, từng có lời đồn thổi hắn sư phụ là một cái kiếm tiên trong top 10 Ngọc Kiếm bảng của Bắc Trung đại vực, nhưng hắn chưa từng thừa nhận.
" Nhìn xong chưa? "
" Rồi ạ. "
Hoa Trúc Vân tuy học hành kinh thư không quá giỏi, nhưng nói về những thứ khác nàng có khả năng xem qua một lần là nhớ, đặc biệt là kĩ năng sao chép và biến tấu, nhưng nàng không dùng vì đệ đệ nói đây là tà đạo, không nên sử dụng.
" ... "
" Huynh trưởng, sao vậy ạ? "
" Không sao.. "
" Chuẩn bị, chúng ta ra ngoài mua chút đồ cho cửu cửu với ngoại tổ. "
" Vâng. "
Hoa Trúc Vân nhanh chóng chạy về phòng thay y phục đơn giản, nàng chê mùa hè nóng nên nương thân chỉ chuẩn bị y phục ngắn cho nàng. Hoa Trúc Vân lựa bộ hồng y nhạt màu, y phục cái chân váy chỉ ngắn đến gối, tay được ôm sát cánh tay, trên đầu bới tóc đơn giản bánh bao, cài trâm hoa linh lan, eo được buộc một lục lạc nhỏ.
Đây là cái lúc trước Hoa Thanh Viễn tặng nàng sinh thần năm 7 tuổi, sau việc nàng bị bắt cóc nên hắn tặng nàng chiếc chuông ngụ ý bình an, bên cạnh đó nên trong còn có ám khí và thuốc mê cứu mạng nàng lúc nguy hiểm.
" Huynh trưởng~ "
" .... "
Hoa Trúc Vân nghiêng đầu nhìn huynh trưởng nàng sắc mặt có chút sắc lạnh, hắn lúc này khoác trên người y phục lục y, mái tóc nửa búi nửa thả cùng kim quang bạch ngọc, tựa như thư sinh khiến nàng không khỏi đưa mắt nhìn mấy lần.
" Muội nhìn gì. "
" Không ạ. "
Hoa Thanh Viễn bước lên xe, hắn nhìn muội muội lại không muốn nói nữa, xe cũng bắt đầu di chuyển.
- [ Trường Tâm Tông ] -
" Đại sư huynh lại xuống núi sao? "
" Ừm. "
Hắn Bạch Thành Phong, lục sư đệ của Thẩm Tử Ngọc, hắn lúc không tu luyện cũng làm mấy chuyện không đứng đắn, lại do đại sư huynh dẫn dắt nên lúc nào cũng tìm cơ hội đi theo Thẩm Tử Ngọc.
" Đệ đi không? "
" Có chứ, nếu là chuyện thú vị đệ đương nhiên đi. "
Thẩm Tử Ngọc cũng không nói gì chỉ nhẹ lắc đầu, hắn sau lại còn không rõ sư đệ hắn.
" Đại sư huynh, nghe nói sắp đến đại hội nhận đệ tử đấy, huynh muốn có đồ đệ chưa? "
" Không hứng thú. "
" Sư phụ nói muốn tìm một tiểu sư muội cho chúng ta đấy. "
" ... "
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, hắn nhìn dáng vẻ những tiểu sư muội của các núi khác nhìn đến hằng ngày ra ngoài đều muốn đeo mạn che mắt, giờ đây nói với hắn cái này khác nào bảo hắn dị ứng chết?
Bạch Thành Phong không nói gì chỉ lặng lẽ che quạt cười, hắn dù sau biết rõ đại sư huynh không gần nữ sắc, đặc biệt là tiểu sư muội, hắn ở môn từ nhỏ chuyện gì mà chưa từng thấy.
- [ Phủ Thượng Thư ] -
" Năm nay A Vân đã 11 tuổi, phu quân nói xem, nên để con bé học ở học đường, hay để con bé cùng Viễn nhi đi Bắc Cương? "
" Không phải nương tử sao nàng không để con bé ở nhà? Tư Việt nó không phải nói sắp về sao? Để con bé theo thằng bé học cách quản lý đi. "
" ... "
" Nàng.. đây không phải vẫn còn thành kiến với Tư Việt sao? "
" Aiza, nương tử, Thục Di đã mất bao năm rồi.. "
Thẩm Tuyết đứng dậy, tay áo sắn lên vỗ vào đầu Hoa Thúc Minh một cái, nàng lại véo lấy tai hắn mà kéo.
" Chàng đây là xem ta là cái loại nhỏ mọn gì rồi đấy hả? "
Nàng lại điềm tĩnh ngồi xuống giường chuẩn bị y phục, vừa xếp vừa nói.
" Ta không phải nói chuyện đấy, ta lo thằng bé sẽ sợ Tường Nhi. "
" Sợ? Nàng nói xem một nam tử hán như nó, lại sợ Tường Nhi? "
" Chàng còn nói, không phải 7 năm trước chàng để thằng bé trông Tường Nhi, con bé cắn đứa trẻ ấy đến tay cũng chảy máu sau, khác nào cẩu không? "
"... "
Nói đến đây Hoa phụ không cách nào nói tiếp được nữa, đường đường hắn cái thượng thư vậy mà lại năm đó không mua hồ lô cho nữ nhi, lại nói dối khiến hài tử bị nữ nhi cắn, hắn khẽ nuốt nước bọt nhìn vào phu nhân đang xếp y phục không nhịn được nói trong lòng " còn không xem xem lại nó là di truyền từ ai. "
" Huynh trưởng, huynh trưởng, mau xem cái này. "
Hoa Trúc Vân đem ra một cây trâm hoa lan bằng gỗ, được đính hoa lan bằng ngọc thạch trông đơn giản lại vô cùng tinh xảo, Hoa Thanh Viễn nhìn nàng khẽ xoa đầu, trậm giọng.
" Lấy đi, muốn chọn cái nào lấy đi, ta thanh toán. "
" Được. "
Hoa Trúc Vân đạt được ý đồ liền không chú ý đến hắn nữa, nàng đúng là muốn mua cái này cho ngoại tổ mẫu, nhưng ngoài ra cũng muốn mua cho mẫu thân và bản thân.
" Thiếu gia, phía phó tướng nói muốn nói chuyện với người một chút, nghe nói có chuyện muốn báo gấp. "
" Phái người bảo vệ A Tương, ta đi rồi về. "
" Thuộc hạ đã rõ. "
Hoa Trúc Vân nhìn thấy Hoa Thanh Viễn rời đi cũng không nói gì, chỉ vẫy vẫy tay gọi lớn.
" Mạch thúc thúc, qua đây qua đây. "
Mạch Thành, là người bên cạnh Hoa Thanh Viễn theo hắn từ lúc nhỏ, cũng là người âm thầm điều tra giải quyết chuyện cho Hoa Thanh Viễn, về tu vi hắn không ai rõ trừ hắn và Hoa Thanh Viễn.
" Tương Tương sao vậy? "
" Thúc xem, cái này đẹp không? "
Nàng đưa lên tay 2 cái kim quang, vừa gọn nhẹ lại vừa tinh xảo, phù hợp với người trong quân doanh, hỏi hắn.
" Đẹp. "
" Tặng thúc đấy. "
" Ta? "
" Có thích khách, cẩn thận, bảo vệ tiểu thư. "
Bên ngoài ô ạt có tên bắn vào nhưng đều được hộ vệ bên cạnh Hoa Thanh Viễn bảo vệ còn có Mạch Thành.
" Đại ca, đưa tiểu thư đi đi. "
" Không sao, lát nữa các người đưa tiểu thư đi, ta giải quyết bọn họ. "
" Vậy.. "
" Đây là lệnh. "
" Rõ. "
Bọn họ là hộ vệ của Hoa Thanh Viễn, cũng là huynh đệ do Mạch Thành bồi dưỡng, được xem là tử sỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.