Chương 3: mất mặt quá.
Khả Tích Nghiên
24/09/2024
- [ Đường Lớn ] -
" đại sư huynh, huynh nói xem lần này rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì? "
" Không biết. "
" Sao nhân gian còn xảy ra nhiều chuyện hơn cả giới tu chân nhỉ? Huyên huyên náo nhiệt, nhưng cũng xảy ra nhiều chuyện, đúng là không phải cái gì cũng hoàn hảo. "
" ... "
" Đợi chút. "
Bạch Thành Phong chiếc phiến nửa khuôn mặt chặn lại trước cánh tay Thẩm Tử Ngọc, hắn cái thứ đi cùng đại sư huynh lo sợ nhất chính là cái khuôn mặt không bị người ta đấm mà bị chính sư huynh hắn là cho sưng vì luôn dừng bất chợt.
" Đại sư huynh, huynh có thể đừng như vậy không? Không báo sớm chút được sao? Sẽ tan nát khuôn mặt như ngọc này của đệ đấy. "
Thẩm Tử Ngọc nhìn hắn nửa ánh mắt lạnh không nói lời gì, nếu không phải sư đệ do chính hắn dạy dỗ hắn sớm đã muốn đem cái miệng này mãi mãi cấm ngôn, trực tiếp ném hắn đi cách xa càng tốt.
" Im miệng. "
" hmm. "
" Có người của ma giới phía trước, đệ cẩn thận. "
Hắn thoáng chốc liền biến mất, Bạch Thành Phong khép quạt hững hờ bước từng bước tay chấp phía sau lưng lộ rõ vẻ nhàn nhã, hắn không để tâm không vì hắn không lo lắng.
Với cái tu vi đó của đại sư huynh hắn cũng không biết đến đâu, chỉ biết cả tông môn không ai thắng được hắn trừ trưởng môn và tam đại trưởng lão. Ngoài miệng luôn cười cợt suy nghĩ, Bạch Thành Phong, hắn thực chất trong lòng tột cùng lo lắng, lo lắng đến phấn khởi, chính là chờ mong đám người kia sẽ có bộ dạng gì, nhưng lo hơn cái hầu bao nơi nào bị đại sư huynh hắn phá, tránh bị bắt đền hắn nhất định phải tránh đại sư huynh lúc này càng xa càng an toàn.
" Mạch thúc.. "
" Tương Tương, lát nữa con theo bọn họ ra ngoài, chú ý an toàn, nếu chưa gặp được tướng quân, hay đem pháo này bắn lên. "
" Nhưng.. "
Phút chốc bên ngoài cảm giác khí lạnh bao trùm lấy cả Tây Trang Các, nàng hơi rùn mình.
" Ở đâu rơi tuyết vậy, không phải mấy ngày nữa là lương nguyệt sao? "
* lương nguyệt : ý chỉ tháng 10, vào đông.
" Hình như là.. "
' rầm ' một âm thanh lớn cánh cửa phía sau nàng đổ, Mạch Thành ôm lấy nàng tránh đi nơi khác.
" Tương Tương có sao không? "
" Không sao.. Nhưng bọn họ, đều bị thương rồi. "
" Trình Túc Anh, cô còn không ra là ta giết sạch bọn chúng đấy. "
" Túc Anh tỷ? "
" Túc Anh? "
" Túc Anh cô nương? "
Một đám người y phục đen đỏ đứng bên ngoài, tên đầu tiên vung đao, một chân đạp lên ghế nhìn xung quanh gọi tên Trình Túc Anh, Hoa Trúc Vân cùng người của huynh trưởng nàng đều ngơ ra.
Trình Túc Anh là y sư năm đó huynh trưởng cứu về từ chiến trường, theo huynh trưởng ít nhiều cũng đã 5 năm, lại không biết nàng có cái quan hệ gì với những người này.
Hoa Trúc Vân chợt nhịn cười, nàng nhìn lại cái tên nam nhân áo đen dưới kia đang chống đao chống đỡ cái chân một chân nhón chân đặt trên bàn.
" Đúng là giới hạn chiều cao cũng thật có lỗi. "
" Ta nghe được đấy. "
Hắn nhìn lên nhưng nàng vẫn dửng dưng lộ ra nụ cười, hắn liền bỏ chân xuống vẻ mặt hậm hực.
" Tìm ta làm gì. "
Một nữ tử ăn mặc y phục có phần thoải mái, tay cầm chiếc phiến tròn đính nhiều loại đá quý, khuôn mặt xinh đẹp dáng người uyển chuyển qua bộ y phục thấy rõ ưu điểm thân hình từ từ bước từng bậc thang xuống. Nàng bước đến giữa cầu thang liền dừng lại, vẻ mặt có phần lười biếng chống một tay lên thanh cầu thang nâng cằm nhìn đám người bên dưới.
" Trình Túc Anh, ngươi là phản đồ hôm nay ta phải đem người về cho lão đại xử lý. "
Trình Túc Anh không chút biểu lộ tâm tình, nàng thu tay lại, xoay người ngồi lên thanh cầu thang, một tay phẩy nhẹ quạt đem đám người kia đánh ra khỏi Tây Trang Các, không khỏi nhỏ giọng.
" Chó mèo ở đâu làm cảnh cũng dám đến tìm ta. Nhàm chán. "
[ Diễm Trang Lâu ]
" Tướng quân, phía bên tiểu thư có người tập kích. "
" ... "
" ta đi trước. "
" Ấy. "
Hoa Thanh Viễn lập tức đứng dậy, để lại nam nữ hoàng y đang ngồi đó có chút ngạc nhiên.
" Trước nay chưa thấy nam nhân này gấp gáp như vậy, xem ra là nữ nhân trong lòng? Yêu đương rồi ư? Bản hoàng tử phải đi hóng. "
" Điện hạ. "
" Cút cút! "
Nói rồi hắn liền nhảy từ thành lâu theo chân Hoa Thanh Viễn đuổi theo phía sau, 2 hộ vệ bên cạnh hắn không khỏi nhìn nhau thở dài rồi đuổi theo phía sau.
Hắn - Dạ Minh, thái tử của Yên Triều hiện tại, là người được hoàng đế sủng ái nhưng bên ngoài lại lấy danh là thất hoàng tử vị hoàng tử nhỏ nhất ăn chơi sa đoạ, năm nay đã 17 tuổi nhưng tính tình vẫn như đứa trẻ, hắn thay vì tham gia triều chính lại thường xuyên thấy xuất hiện bên cạnh Hoa Thanh Viễn hóng hớt chuyện. Hai người họ được xem là đôi ngọc lữ trong kinh thành, khiến nhiều lần Hoa Thanh Viễn đánh hắn nửa tháng khó xuống khỏi giường.
" ... "
Thẩm Tử Ngọc dừng bước, Bạch Thành Phong nhanh chóng né đi, hắn thật nếu tu vi cao hơn chắc chắn đánh đại sư huynh hắn không đứng dậy nổi.
" Đại sư huynh, sao vậy? "
" Có người ra tay rồi. "
" Tiểu Tường. "
" A, là huynh trưởng. "
Thẩm Tử Ngọc đứng sang một bên, Hoa Thanh Viễn nhanh chóng chạy vào, Hoa Trúc Vân cũng từ tay Mạch Thành mà rơi vào vòng tay huynh trưởng nàng.
" Có bị thương không? "
" Không có. "
Hoa Thanh Viễn ôm lấy nàng trên tay bước ra khỏi cửa, người dân được thái tử sơ tán đi hết, chỉ còn người của Hoa Thanh Viễn, Thẩm Tử Ngọc cùng người Ma Giới.
" ... "
" Hoa.. Hoa Thanh Viễn?? "
Hoa Thanh Viễn trừng mắt nhìn bọn họ, cũng không phải người lạ, đám người này từng bại dưới tay Hoa Thanh Viễn không dưới chục lần, bọn họ thấy là hắn liền cụp đuôi chạy.
" Trình Túc Anh đợi đó cho lão tử. "
" Chạy!!!! "
" ... "
" Thật mất mặt quá. "
Hoa Trúc Vân khẽ day trán bàn tay nhỏ đưa lên má khẽ gãi nhìn theo đám người bọn họ bỏ chạy.
" Hễ, đây là nữ tử ngươi thích à? A Thanh.. Sở thích nuôi thê từ bé này của ngươi.. Thật khiến ta mở rộng tầm mắt. "
" ... "
" Ngươi có tin ta cho ngươi không cần mở miệng nữa không, con bé là muội muội ta. "
" Hả? Không nghe nói ngươi còn có muội muội? "
" ... "
" Được được ta câm miệng. "
Hoa Trúc Vân lúc này để ý 2 nam tử một người khí khái hiên ngang, người còn lại có vẻ hơi mưu kế, nàng nhìn họ một lúc liền chạm mắt với nam tử lạnh lùng kia.
Hắn nhìn nàng rồi gật đầu một cái, nàng nhìn xuống ngọc bội là người của Trường Tâm tông, tông môn top 10 hiện tại ở tu chân giới.
" Ấy đại sư huynh đi đâu vậy. "
" ... "
" Hỡ. "
Hoa Trúc Vân nhìn theo bóng dáng hắn có chút lưu luyến liền bị huynh trưởng gõ đầu một cái, nam tử vừa rồi là sư đệ dáng vẻ chạy theo khiến nàng cười khúc khích.
" Túc Anh, gói đồ lại cho ta, ta cần về. "
" Vâng, thiếu gia. "
Trình Túc Anh ra lệnh cho người gói lại những món nàng chọn đưa cho Mạch Thành, Hoa Thanh Viễn ôm lấy nàng lên xe ngựa vừa đến cách đó.
" Tạm biệt Anh Anh tỉ tỉ. "
Nàng vẫy tay với nàng ấy rồi dụi khẽ mặt vào vai huynh trưởng, có chút buồn ngủ mà gục mặt xuống.
" đại sư huynh, huynh nói xem lần này rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì? "
" Không biết. "
" Sao nhân gian còn xảy ra nhiều chuyện hơn cả giới tu chân nhỉ? Huyên huyên náo nhiệt, nhưng cũng xảy ra nhiều chuyện, đúng là không phải cái gì cũng hoàn hảo. "
" ... "
" Đợi chút. "
Bạch Thành Phong chiếc phiến nửa khuôn mặt chặn lại trước cánh tay Thẩm Tử Ngọc, hắn cái thứ đi cùng đại sư huynh lo sợ nhất chính là cái khuôn mặt không bị người ta đấm mà bị chính sư huynh hắn là cho sưng vì luôn dừng bất chợt.
" Đại sư huynh, huynh có thể đừng như vậy không? Không báo sớm chút được sao? Sẽ tan nát khuôn mặt như ngọc này của đệ đấy. "
Thẩm Tử Ngọc nhìn hắn nửa ánh mắt lạnh không nói lời gì, nếu không phải sư đệ do chính hắn dạy dỗ hắn sớm đã muốn đem cái miệng này mãi mãi cấm ngôn, trực tiếp ném hắn đi cách xa càng tốt.
" Im miệng. "
" hmm. "
" Có người của ma giới phía trước, đệ cẩn thận. "
Hắn thoáng chốc liền biến mất, Bạch Thành Phong khép quạt hững hờ bước từng bước tay chấp phía sau lưng lộ rõ vẻ nhàn nhã, hắn không để tâm không vì hắn không lo lắng.
Với cái tu vi đó của đại sư huynh hắn cũng không biết đến đâu, chỉ biết cả tông môn không ai thắng được hắn trừ trưởng môn và tam đại trưởng lão. Ngoài miệng luôn cười cợt suy nghĩ, Bạch Thành Phong, hắn thực chất trong lòng tột cùng lo lắng, lo lắng đến phấn khởi, chính là chờ mong đám người kia sẽ có bộ dạng gì, nhưng lo hơn cái hầu bao nơi nào bị đại sư huynh hắn phá, tránh bị bắt đền hắn nhất định phải tránh đại sư huynh lúc này càng xa càng an toàn.
" Mạch thúc.. "
" Tương Tương, lát nữa con theo bọn họ ra ngoài, chú ý an toàn, nếu chưa gặp được tướng quân, hay đem pháo này bắn lên. "
" Nhưng.. "
Phút chốc bên ngoài cảm giác khí lạnh bao trùm lấy cả Tây Trang Các, nàng hơi rùn mình.
" Ở đâu rơi tuyết vậy, không phải mấy ngày nữa là lương nguyệt sao? "
* lương nguyệt : ý chỉ tháng 10, vào đông.
" Hình như là.. "
' rầm ' một âm thanh lớn cánh cửa phía sau nàng đổ, Mạch Thành ôm lấy nàng tránh đi nơi khác.
" Tương Tương có sao không? "
" Không sao.. Nhưng bọn họ, đều bị thương rồi. "
" Trình Túc Anh, cô còn không ra là ta giết sạch bọn chúng đấy. "
" Túc Anh tỷ? "
" Túc Anh? "
" Túc Anh cô nương? "
Một đám người y phục đen đỏ đứng bên ngoài, tên đầu tiên vung đao, một chân đạp lên ghế nhìn xung quanh gọi tên Trình Túc Anh, Hoa Trúc Vân cùng người của huynh trưởng nàng đều ngơ ra.
Trình Túc Anh là y sư năm đó huynh trưởng cứu về từ chiến trường, theo huynh trưởng ít nhiều cũng đã 5 năm, lại không biết nàng có cái quan hệ gì với những người này.
Hoa Trúc Vân chợt nhịn cười, nàng nhìn lại cái tên nam nhân áo đen dưới kia đang chống đao chống đỡ cái chân một chân nhón chân đặt trên bàn.
" Đúng là giới hạn chiều cao cũng thật có lỗi. "
" Ta nghe được đấy. "
Hắn nhìn lên nhưng nàng vẫn dửng dưng lộ ra nụ cười, hắn liền bỏ chân xuống vẻ mặt hậm hực.
" Tìm ta làm gì. "
Một nữ tử ăn mặc y phục có phần thoải mái, tay cầm chiếc phiến tròn đính nhiều loại đá quý, khuôn mặt xinh đẹp dáng người uyển chuyển qua bộ y phục thấy rõ ưu điểm thân hình từ từ bước từng bậc thang xuống. Nàng bước đến giữa cầu thang liền dừng lại, vẻ mặt có phần lười biếng chống một tay lên thanh cầu thang nâng cằm nhìn đám người bên dưới.
" Trình Túc Anh, ngươi là phản đồ hôm nay ta phải đem người về cho lão đại xử lý. "
Trình Túc Anh không chút biểu lộ tâm tình, nàng thu tay lại, xoay người ngồi lên thanh cầu thang, một tay phẩy nhẹ quạt đem đám người kia đánh ra khỏi Tây Trang Các, không khỏi nhỏ giọng.
" Chó mèo ở đâu làm cảnh cũng dám đến tìm ta. Nhàm chán. "
[ Diễm Trang Lâu ]
" Tướng quân, phía bên tiểu thư có người tập kích. "
" ... "
" ta đi trước. "
" Ấy. "
Hoa Thanh Viễn lập tức đứng dậy, để lại nam nữ hoàng y đang ngồi đó có chút ngạc nhiên.
" Trước nay chưa thấy nam nhân này gấp gáp như vậy, xem ra là nữ nhân trong lòng? Yêu đương rồi ư? Bản hoàng tử phải đi hóng. "
" Điện hạ. "
" Cút cút! "
Nói rồi hắn liền nhảy từ thành lâu theo chân Hoa Thanh Viễn đuổi theo phía sau, 2 hộ vệ bên cạnh hắn không khỏi nhìn nhau thở dài rồi đuổi theo phía sau.
Hắn - Dạ Minh, thái tử của Yên Triều hiện tại, là người được hoàng đế sủng ái nhưng bên ngoài lại lấy danh là thất hoàng tử vị hoàng tử nhỏ nhất ăn chơi sa đoạ, năm nay đã 17 tuổi nhưng tính tình vẫn như đứa trẻ, hắn thay vì tham gia triều chính lại thường xuyên thấy xuất hiện bên cạnh Hoa Thanh Viễn hóng hớt chuyện. Hai người họ được xem là đôi ngọc lữ trong kinh thành, khiến nhiều lần Hoa Thanh Viễn đánh hắn nửa tháng khó xuống khỏi giường.
" ... "
Thẩm Tử Ngọc dừng bước, Bạch Thành Phong nhanh chóng né đi, hắn thật nếu tu vi cao hơn chắc chắn đánh đại sư huynh hắn không đứng dậy nổi.
" Đại sư huynh, sao vậy? "
" Có người ra tay rồi. "
" Tiểu Tường. "
" A, là huynh trưởng. "
Thẩm Tử Ngọc đứng sang một bên, Hoa Thanh Viễn nhanh chóng chạy vào, Hoa Trúc Vân cũng từ tay Mạch Thành mà rơi vào vòng tay huynh trưởng nàng.
" Có bị thương không? "
" Không có. "
Hoa Thanh Viễn ôm lấy nàng trên tay bước ra khỏi cửa, người dân được thái tử sơ tán đi hết, chỉ còn người của Hoa Thanh Viễn, Thẩm Tử Ngọc cùng người Ma Giới.
" ... "
" Hoa.. Hoa Thanh Viễn?? "
Hoa Thanh Viễn trừng mắt nhìn bọn họ, cũng không phải người lạ, đám người này từng bại dưới tay Hoa Thanh Viễn không dưới chục lần, bọn họ thấy là hắn liền cụp đuôi chạy.
" Trình Túc Anh đợi đó cho lão tử. "
" Chạy!!!! "
" ... "
" Thật mất mặt quá. "
Hoa Trúc Vân khẽ day trán bàn tay nhỏ đưa lên má khẽ gãi nhìn theo đám người bọn họ bỏ chạy.
" Hễ, đây là nữ tử ngươi thích à? A Thanh.. Sở thích nuôi thê từ bé này của ngươi.. Thật khiến ta mở rộng tầm mắt. "
" ... "
" Ngươi có tin ta cho ngươi không cần mở miệng nữa không, con bé là muội muội ta. "
" Hả? Không nghe nói ngươi còn có muội muội? "
" ... "
" Được được ta câm miệng. "
Hoa Trúc Vân lúc này để ý 2 nam tử một người khí khái hiên ngang, người còn lại có vẻ hơi mưu kế, nàng nhìn họ một lúc liền chạm mắt với nam tử lạnh lùng kia.
Hắn nhìn nàng rồi gật đầu một cái, nàng nhìn xuống ngọc bội là người của Trường Tâm tông, tông môn top 10 hiện tại ở tu chân giới.
" Ấy đại sư huynh đi đâu vậy. "
" ... "
" Hỡ. "
Hoa Trúc Vân nhìn theo bóng dáng hắn có chút lưu luyến liền bị huynh trưởng gõ đầu một cái, nam tử vừa rồi là sư đệ dáng vẻ chạy theo khiến nàng cười khúc khích.
" Túc Anh, gói đồ lại cho ta, ta cần về. "
" Vâng, thiếu gia. "
Trình Túc Anh ra lệnh cho người gói lại những món nàng chọn đưa cho Mạch Thành, Hoa Thanh Viễn ôm lấy nàng lên xe ngựa vừa đến cách đó.
" Tạm biệt Anh Anh tỉ tỉ. "
Nàng vẫy tay với nàng ấy rồi dụi khẽ mặt vào vai huynh trưởng, có chút buồn ngủ mà gục mặt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.