Quyển 6 - Chương 4: Lương sách khác.
Ngọc Vãn Lâu
29/08/2013
Trong ánh nắng chói mắt buổi sáng, trận chiến
lần thứ hai cuối cùng đã bắt đầu, trong tiếng trống trận, đội quân công
thành quân Tần dưới sự yểm trợ của giáp binh bắt đầu nhằm tường thành
cao lớn xông tới. Mười mấy xe công thành dưới sự yểm trợ của đám người
như triều thủy, từ từ xông vào tường thành.
Sau khi quân Tần đã rơi vào phạm vi công kích mũi tên, quân Hán đã chờ đợi sẵn ngay lập tức hoàn kích cường tên, Trương Cường lúc này mới thật sự cảm nhận được cái gì là mưa tên. Chỉ thấy tiếng tên bay vun vút, xuyên thấu thân thể binh sĩ, máu tươi phọt ra khắp nơi, ngay cả lính được trang bị trọng giáp cũng khó chống lại được thứ cung tên lợi hại này, huống hồ là những binh sĩ quân Tần chưa từng mặc chiến giáp, sau chưa đến ba phút công kích năm vạn binh sĩ công thành đã tổn thất gần ba phần, những binh sĩ phía sau dường như dẫm lên những cái xác phía trước điên cuồng tiến lên, máu tươi nhuộm đỏ đám cỏ dưới chân.
Giáp binh sau khi đã né được trận mưa tên đầu tiên cuối cùng đã xông đến được tường thành, sau lưng bỏ lại vô số xác chết, mặc dù thương vong nặng nề nhưng quân Hán đã phát huy công thế mũi tên mạnh nhất, cho nên vẫn không gây ra ảnh hưởng tâm lý nào đến quân Tần. Những chiếc xe công thành to lớn từ từ áp vào thành, sau lưng vô số quân Tần đang điên cuồng xông lên, trong tiếng trống trận giục giã, tiếng thét giết vang lên rợn người, sau lưng đại quân, xe ném đá đã phóng bom cháy rất chuẩn xác lên bức tường thành đầy binh sĩ.
Do lửa từ bom cháy chỉ có thể dập được bằng cát, Trương Cường đứng trên trận thế, dường như có thể nghe thấy tiếng hét bi ai thê thảm của binh sĩ đối phương, do bom cháy đã thu hút đại bộ phận binh lực của quân Hán, khiến cho phòng thủ trên tường thành bắt đầu lỏng lẻo, mưa tên dồn dập cũng dần ngớt đi.
Nhân cơ hội ngắn ngủi, xe công thành của quân Tần coi như đã va được vào tường thành, chỉ là chưa kịp mở ra thì đã bị đá trên tường lăn xuống làm cho nát bươm, số binh sĩ đứng bên xe công thành cũng thương vong vô số.
Là tướng lĩnh chỉ huy cơ bản của lần tấn công này, Bành Việt nhìn tình thế chiến trường với cục diện bị động quả thật vừa lo vừa giận, chỉ là trước khi chưa có biện pháp gì tốt hơn, chỉ có thể tận mắt nhìn thấy từng binh sĩ một ngã xuống, trong lòng lo lắng chờ đợi mệnh lệnh dùng tấn công.
Mông Điềm đứng chỗ cao nhất trên doanh địa, theo dõi từng động tĩnh thay đổi trên chiến trường, bên cạnh ông, Vương Bôn trầm trọng lắc đầu: “Tướng quân, phòng thủ quân Hán quả thực lợi hại, nếu cứ thế này, e rằng tổn thất càng nghiêm trọng hơn”.
Mông Điềm nhìn Trương Cường cần trọng nói: “Bệ hạ, không ngờ quân Hán lại phòng thủ dũng mãnh như thế, thương vong của chúng ta qua hai đợt tấn công e là đã vượt quá ba vạn người”.
Trương Cường qua hai đợt tấn công phát hiện ra Lưu Bang hình như đã có chuẩn bị chiến tranh, hoàn toàn không hoang mang không biết làm gì như mình tưởng tượng, xem ra mình đã đánh giá thấp kẻ địch.
Nhìn ánh mắt Mông Điềm vẫn bình tĩnh, Trương Cường cười gượng một tiếng gật đầu: “Lưu Bang không hoang mang như trong tưởng tượng của chúng ta, kế hoạch tấn công Nhạn Môn của chúng ta dường như đối phương đã có sự chuẩn bị và phòng bị nhất định, cho nên trẫm muốn nghe ý kiến của hai vị tướng quân”.
Mông Điềm nghe xong, bất ngờ, kỳ thực sau khi đợt tấn công thứ nhất kết thúc đã phát hiện ra vấn đề này, chỉ là do hoàng đế thân chinh không thể lui kiếm không đánh, hơn nữa nếu mình nói thế, sợ Trương Cường khó mà tin, nên không dám tùy tiện nói ra. Lúc này thấy Trương Cường còn phát hiện ra vấn đề sớm hơn mình tưởng tượng, nên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Nghĩ ngợi cẩn thận một hồi, mới cẩn trọng nói: “Lời bệ hạ nói vô cùng chính xác, chỉ là vi thần thấy rằng, chỉ bằng cứ thua trước mấy trận, sau đó vây chứ không đánh, Lưu Bang bị giam trong thành Thiện Vô, không công đánh, chỉ bằng dùng mưu”.
“Mưu trí?”. Trương Cường nhìn Mông Điềm, gật đầu nói: “Tướng quân không lẽ có biện pháp gì hay sao?”.
Mông Điềm biến sắc mặt nói: “Đối phương đã phát hiện được ý đồ của chúng ta, có thể nói là chuẩn bị nghênh chiến, chỉ cần bọn họ kiên trì cố thủ không ra chờ đến khi thời tiết chuyển lạnh, ngự giá bệ hạ bắt buộc phải về Hàm Dương, thì lần chinh phạt này coi như thất bại rồi. Nếu quả thực như thế, e rằng có thể làm khuếch trương thanh thế của Lưu Bang tại Nhạn Môn, theo vi thần thấy, bệ hạ nên thử kế ly gián”.
Trương Cường sáng mắt lên, gật đầu: “Không sai, hiện nay đại chiến đang khốc liệt, tất cả mâu thuẫn đều có thể tạm thời cho qua, nếu nguy hiểm được giải quyết bớt đi, thì lại có thể trỗi dậy, hãy ra lệnh dùng công kích, chúng ta về trướng cẩn thận bàn bạc thêm”.
Nói đến đây đưa mắt nhìn đi thì thấy trận chiến đã bước vào hồi quyết liệt, trên tường thành đâu đâu cũng thấy lửa bom cháy và tiếng thét giết thảm thiết. Nhìn thấy cảnh tượng rùng rợn đó, Mông Điềm ngay lập tức hạ lệnh cho hai vạn binh sĩ đã chuẩn bị xong xuôi đứng phía sau xông lên, tăng viện cho binh sĩ quân Tần đã công lên tường thành.
Lúc này trận chiến trên thành dường như đã đi vào bước cắn răng liều chết. Do đợt công kích lần trước của bom cháy, đã gây ra sự uy hiếp to lớn cho hàng phòng thủ trên thành, quân Hán thương vong nặng nề, quân Tần nhân cơ hội viện binh quân Hán còn chưa kịp đến, công lên thành, liền bị quân Hán tăng viện lao đến bao vây, hai bên đang đánh nhau đỏ cả mắt.
Trên tường thành cao lớn sừng sững, đâu đâu cũng thấy xác chết bị bom thiêu cháy, bờ thành và trên đất đâu đâu cũng thấy mùi máu tươi, bên tai đâu đâu cũng nghe thấy tiếng dao kiếm va vào nhau, tiếng thét giết chói tai.
Hàn Tín thân là đại tướng quân đích thân dẫn năm trăm cận binh thị sát các nơi, trọng giáp trên người ướt đẫm máu tươi, hắn cũng không biết mình đã giết bao nhiêu quân Tần, thanh kiếm dài trong tay đã cuốn đến cả lưỡi dao, lưỡi dao cuốn vào trở nên vô cùng hung tợn.
Lúc này quân hậu viện sau lưng quân Tần ào ạt xông lên tường thành, quân Hán tham gia đợt chiến đấu lần thứ nhất bị thương vong hết sạch, đội hình binh sĩ tham gia trận đấu đã là đợt viện binh thứ ba, may mà cửa thành bị dây xích sắt đóng chặt, nên quân Tần nhất thời khó mà uy hiếp được, tuy nhiên tường thành dưới sự công kích bằng bom cháy của quân đối phương, phòng thủ tương đối tốn sức.
20 vạn đại quân trừ tám vạn quân phòng thủ ở bốn cửa thành, số còn lại dường như đều đổ vào trận chiến phòng thủ hôm nay, nhìn thấy trận chiến càng ngày càng khốc liệt bên cạnh, ánh kiếm vung lên lóe mắt, tiếng mắng chửi thê thiết, Hàn Tín cười gượng một tiếng.
Hắn từ lúc đầu quân cho Hạng Vũ chỉ là một tên tiểu tốt nhỏ bé bắt đầu ôm mộng chí lớn, tôi luyện bản thân qua tùng trận kịch chiến, trong bốn năm nay cũng đã tham gia vô số những trận khó khăn, nhưng hôm nay mới cảm nhận được sự tinh nhạy, lợi hại của quân lính Tần vương, sự phòng ngự mạnh mẽ như thế đều bị đối phương công lên tường thành, nếu triển khai trận thế chiến, cánh quân Hán trong tay mình không thể là đối thủ của quân Tần, trong lòng bất giác cảm thấy vô cùng nặng nề.
Lúc này Trần Dư đang dẫn dắt hai nghìn quân Hán dốc sức nghênh chiến với quân Tần công thành, vốn dĩ từ khi hắn đảm nhận chức ngự sử đại phu của Lưu Bang, bèn bị tước mất vị trí đại tướng quân, cận vệ bên mình từ một ngàn người giảm xuống còn hơn ba trăm người.
Khi tiếng trống công thành chiến của quân Tần vang lên, Trần Dư đang chỉ huy sự điều phối lương thảo trong thành, đã bị mệnh lệnh của Trương Nhĩ phái đến chỗ phòng thủ tường thành nguy hiểm nhất, nhưng lại chỉ cho hắn hai nghìn tinh binh, khiến cho Dư Họp vô cùng tức giận nhưng cũng không biết phải làm gì, đành phải lên tường thành dốc sức tham gia trận chiến, trong lòng thấy bi ai vô cùng.
Còn Trương Nhĩ lúc này lại càng mướt mồ hôi chỉ huy ra lệnh, đẩy số người nhàn tản đi vào hàng phòng thủ trong tường thành, còn hắn đích thân dẫn một vạn quân Hán lên thành, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng để bổ sung vào lỗ hổng.
Nhìn thấy Trần Dư mang theo hai nghìn tinh binh chỉ mới chạm đã phải lùi, trong lòng bất giác tự cười nhạt, ngày đó khi Triệu Vương Cự Lộc bị vây, Trần Dư độc lĩnh hơn sáu vạn quân mà không chịu quay về chi viện, khiến cho Triệu Vương rơi vào vòng vây của hai mươi vạn quân Tần, nếu Hạng Vũ quyết tâm làm đến cùng phá quân Tần, e rằng Trương Nhĩ sớm đã làm ma dưới đao quân Tần.
Lần này Trương Nhĩ có cơ duyên trùng hợp thay thế Trần Bình làm thừa tướng của Lưu Bang, bèn có tâm nhắc nhờ Lưu Bang phòng bị Trần Dư, đối với loại người tư lợi bội túi quả thật không phải tốt đẹp gì, cũng trách bản thân lúc đầu kết giao có mắt không tròng, đã kết giao nhầm người, nay còn phải mang cái tiếng bội nghĩa.
Đang lúc suy nghĩ thì lỗ hổng do quân Tần liều chết phá được do thiếu sự hỗ trợ của bom cháy đã dần dần bị quân Hán bổ sung vá lại, cung tên trên tường thành mặc dù không được triển khai, nhưng lại lăn xuống vô số đá lớn, đè nát những chiếc xe công thành đã áp được vào thành, còn quân Tần trên tường thành càng ngày càng ít, trận đấu kịch liệt này cuối cùng cũng từ từ phân được thắng bại.
Trương Cường nhìn xác chết chất như núi dưới tường thành trong lòng rất đau xót, lại càng khó mà kìm chế được sự hưng phấn trong lòng, nếu không bị hạn chế bởi thân phận chỉ e mình đã sớm tham gia vào trận chiến này rồi.
Mông Điềm nhìn quân Tần trên tường thành từ từ giảm đi, bèn hạ lệnh lui quân, quân Tần cuối cùng đã mất đi vô số thế lực, vội vã kết thúc ngày đầu chiến đấu.
Trong ngự trướng, Trương Cường vừa thay chiến bào đã đẫm mồ hôi.
Vừa ăn xong bữa cơm đầu tiên trong ngày, còn chưa kịp nhận ly trà nóng do Hàn Hoán chuẩn bị, thì nghe Mông Điềm từ bên ngoài vào bẩm: “Mông Điềm bái kiến bệ hạ”.
Trương Cường gật đầu cười: “Tướng quân dùng cơm chưa? Nếu chưa cho gọi Hàn Hoán mang qua đây, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”.
Mông Điềm chắp tay nói: “Đa tạ long ân bệ hạ Mông Điềm đã ăn rồi”.
Trương Cường gật đầu nói: “Hai trận hôm nay mặc dù thất bại nhưng tướng quân đừng quá lo lắng, thắng bại là chuyện thường trong nhà binh”.
Mông Điềm nhìn sắc mặt Trương Cường bình tĩnh, chứ không hề tức giận mới thấy chút yên tâm, gật đầu nói: “Thế này cũng chưa làm sao, đối phương tránh chứ không ra, hiện nay chỉ có thể làm tiêu hao đối phương như thế này, chỉ cần vây khốn lâu ngày, mỗi ngày công lên vài trận, thì không sợ bọn chúng kiên trì được mấy hồi”.
Trương Cường gật đầu than: “Nhưng vẫn phải nghĩ biện pháp gì đó”.
Nói đến đây mới nhớ đến lịch sử, Trương Nhĩ sau này được Lưu Bang phong làm Sơn Vương, còn Trần Dư lại bị Lưu Bang dùng tội danh phản loạn sai Hàn Tín dìm xuống nước. Hai người cùng là danh sĩ Đại Lương, cùng ở huyện Tín Lăng, từng kết giao với nhau, nhưng sau này lại vì Cự Lộc bị vây mà bất hòa. Tuy nhiên lúc này xem ra, dường như hai người không đến trở mặt kết thù như lịch sử ghi chép.
Bất giác nhìn Mông Điềm một cách kỳ quái hỏi: “Trương Nhĩ và Trần Dư không lẽ không có ngăn cách gì sao?”.
Mông Điềm nghe thấy thế gật đầu: “Năm đó Hạng Vũ giải vây Cự Lộc, từng truyền ra cái tin bất hòa, nhưng từ khi Triệu Vương đầu hàng, tình hình hai người không nói cũng biết”.
Trương Cường nghĩ ngợi, mặc dù cảm thấy có chút không hiểu, nhưng trước mắt đây chính là điểm đột phá, bất giác gật đầu: “Trước mắt xem ra chỉ có thể dùng kế phản gián giữa Trần Dư và Trương Nhĩ rồi”.
Sau khi quân Tần đã rơi vào phạm vi công kích mũi tên, quân Hán đã chờ đợi sẵn ngay lập tức hoàn kích cường tên, Trương Cường lúc này mới thật sự cảm nhận được cái gì là mưa tên. Chỉ thấy tiếng tên bay vun vút, xuyên thấu thân thể binh sĩ, máu tươi phọt ra khắp nơi, ngay cả lính được trang bị trọng giáp cũng khó chống lại được thứ cung tên lợi hại này, huống hồ là những binh sĩ quân Tần chưa từng mặc chiến giáp, sau chưa đến ba phút công kích năm vạn binh sĩ công thành đã tổn thất gần ba phần, những binh sĩ phía sau dường như dẫm lên những cái xác phía trước điên cuồng tiến lên, máu tươi nhuộm đỏ đám cỏ dưới chân.
Giáp binh sau khi đã né được trận mưa tên đầu tiên cuối cùng đã xông đến được tường thành, sau lưng bỏ lại vô số xác chết, mặc dù thương vong nặng nề nhưng quân Hán đã phát huy công thế mũi tên mạnh nhất, cho nên vẫn không gây ra ảnh hưởng tâm lý nào đến quân Tần. Những chiếc xe công thành to lớn từ từ áp vào thành, sau lưng vô số quân Tần đang điên cuồng xông lên, trong tiếng trống trận giục giã, tiếng thét giết vang lên rợn người, sau lưng đại quân, xe ném đá đã phóng bom cháy rất chuẩn xác lên bức tường thành đầy binh sĩ.
Do lửa từ bom cháy chỉ có thể dập được bằng cát, Trương Cường đứng trên trận thế, dường như có thể nghe thấy tiếng hét bi ai thê thảm của binh sĩ đối phương, do bom cháy đã thu hút đại bộ phận binh lực của quân Hán, khiến cho phòng thủ trên tường thành bắt đầu lỏng lẻo, mưa tên dồn dập cũng dần ngớt đi.
Nhân cơ hội ngắn ngủi, xe công thành của quân Tần coi như đã va được vào tường thành, chỉ là chưa kịp mở ra thì đã bị đá trên tường lăn xuống làm cho nát bươm, số binh sĩ đứng bên xe công thành cũng thương vong vô số.
Là tướng lĩnh chỉ huy cơ bản của lần tấn công này, Bành Việt nhìn tình thế chiến trường với cục diện bị động quả thật vừa lo vừa giận, chỉ là trước khi chưa có biện pháp gì tốt hơn, chỉ có thể tận mắt nhìn thấy từng binh sĩ một ngã xuống, trong lòng lo lắng chờ đợi mệnh lệnh dùng tấn công.
Mông Điềm đứng chỗ cao nhất trên doanh địa, theo dõi từng động tĩnh thay đổi trên chiến trường, bên cạnh ông, Vương Bôn trầm trọng lắc đầu: “Tướng quân, phòng thủ quân Hán quả thực lợi hại, nếu cứ thế này, e rằng tổn thất càng nghiêm trọng hơn”.
Mông Điềm nhìn Trương Cường cần trọng nói: “Bệ hạ, không ngờ quân Hán lại phòng thủ dũng mãnh như thế, thương vong của chúng ta qua hai đợt tấn công e là đã vượt quá ba vạn người”.
Trương Cường qua hai đợt tấn công phát hiện ra Lưu Bang hình như đã có chuẩn bị chiến tranh, hoàn toàn không hoang mang không biết làm gì như mình tưởng tượng, xem ra mình đã đánh giá thấp kẻ địch.
Nhìn ánh mắt Mông Điềm vẫn bình tĩnh, Trương Cường cười gượng một tiếng gật đầu: “Lưu Bang không hoang mang như trong tưởng tượng của chúng ta, kế hoạch tấn công Nhạn Môn của chúng ta dường như đối phương đã có sự chuẩn bị và phòng bị nhất định, cho nên trẫm muốn nghe ý kiến của hai vị tướng quân”.
Mông Điềm nghe xong, bất ngờ, kỳ thực sau khi đợt tấn công thứ nhất kết thúc đã phát hiện ra vấn đề này, chỉ là do hoàng đế thân chinh không thể lui kiếm không đánh, hơn nữa nếu mình nói thế, sợ Trương Cường khó mà tin, nên không dám tùy tiện nói ra. Lúc này thấy Trương Cường còn phát hiện ra vấn đề sớm hơn mình tưởng tượng, nên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Nghĩ ngợi cẩn thận một hồi, mới cẩn trọng nói: “Lời bệ hạ nói vô cùng chính xác, chỉ là vi thần thấy rằng, chỉ bằng cứ thua trước mấy trận, sau đó vây chứ không đánh, Lưu Bang bị giam trong thành Thiện Vô, không công đánh, chỉ bằng dùng mưu”.
“Mưu trí?”. Trương Cường nhìn Mông Điềm, gật đầu nói: “Tướng quân không lẽ có biện pháp gì hay sao?”.
Mông Điềm biến sắc mặt nói: “Đối phương đã phát hiện được ý đồ của chúng ta, có thể nói là chuẩn bị nghênh chiến, chỉ cần bọn họ kiên trì cố thủ không ra chờ đến khi thời tiết chuyển lạnh, ngự giá bệ hạ bắt buộc phải về Hàm Dương, thì lần chinh phạt này coi như thất bại rồi. Nếu quả thực như thế, e rằng có thể làm khuếch trương thanh thế của Lưu Bang tại Nhạn Môn, theo vi thần thấy, bệ hạ nên thử kế ly gián”.
Trương Cường sáng mắt lên, gật đầu: “Không sai, hiện nay đại chiến đang khốc liệt, tất cả mâu thuẫn đều có thể tạm thời cho qua, nếu nguy hiểm được giải quyết bớt đi, thì lại có thể trỗi dậy, hãy ra lệnh dùng công kích, chúng ta về trướng cẩn thận bàn bạc thêm”.
Nói đến đây đưa mắt nhìn đi thì thấy trận chiến đã bước vào hồi quyết liệt, trên tường thành đâu đâu cũng thấy lửa bom cháy và tiếng thét giết thảm thiết. Nhìn thấy cảnh tượng rùng rợn đó, Mông Điềm ngay lập tức hạ lệnh cho hai vạn binh sĩ đã chuẩn bị xong xuôi đứng phía sau xông lên, tăng viện cho binh sĩ quân Tần đã công lên tường thành.
Lúc này trận chiến trên thành dường như đã đi vào bước cắn răng liều chết. Do đợt công kích lần trước của bom cháy, đã gây ra sự uy hiếp to lớn cho hàng phòng thủ trên thành, quân Hán thương vong nặng nề, quân Tần nhân cơ hội viện binh quân Hán còn chưa kịp đến, công lên thành, liền bị quân Hán tăng viện lao đến bao vây, hai bên đang đánh nhau đỏ cả mắt.
Trên tường thành cao lớn sừng sững, đâu đâu cũng thấy xác chết bị bom thiêu cháy, bờ thành và trên đất đâu đâu cũng thấy mùi máu tươi, bên tai đâu đâu cũng nghe thấy tiếng dao kiếm va vào nhau, tiếng thét giết chói tai.
Hàn Tín thân là đại tướng quân đích thân dẫn năm trăm cận binh thị sát các nơi, trọng giáp trên người ướt đẫm máu tươi, hắn cũng không biết mình đã giết bao nhiêu quân Tần, thanh kiếm dài trong tay đã cuốn đến cả lưỡi dao, lưỡi dao cuốn vào trở nên vô cùng hung tợn.
Lúc này quân hậu viện sau lưng quân Tần ào ạt xông lên tường thành, quân Hán tham gia đợt chiến đấu lần thứ nhất bị thương vong hết sạch, đội hình binh sĩ tham gia trận đấu đã là đợt viện binh thứ ba, may mà cửa thành bị dây xích sắt đóng chặt, nên quân Tần nhất thời khó mà uy hiếp được, tuy nhiên tường thành dưới sự công kích bằng bom cháy của quân đối phương, phòng thủ tương đối tốn sức.
20 vạn đại quân trừ tám vạn quân phòng thủ ở bốn cửa thành, số còn lại dường như đều đổ vào trận chiến phòng thủ hôm nay, nhìn thấy trận chiến càng ngày càng khốc liệt bên cạnh, ánh kiếm vung lên lóe mắt, tiếng mắng chửi thê thiết, Hàn Tín cười gượng một tiếng.
Hắn từ lúc đầu quân cho Hạng Vũ chỉ là một tên tiểu tốt nhỏ bé bắt đầu ôm mộng chí lớn, tôi luyện bản thân qua tùng trận kịch chiến, trong bốn năm nay cũng đã tham gia vô số những trận khó khăn, nhưng hôm nay mới cảm nhận được sự tinh nhạy, lợi hại của quân lính Tần vương, sự phòng ngự mạnh mẽ như thế đều bị đối phương công lên tường thành, nếu triển khai trận thế chiến, cánh quân Hán trong tay mình không thể là đối thủ của quân Tần, trong lòng bất giác cảm thấy vô cùng nặng nề.
Lúc này Trần Dư đang dẫn dắt hai nghìn quân Hán dốc sức nghênh chiến với quân Tần công thành, vốn dĩ từ khi hắn đảm nhận chức ngự sử đại phu của Lưu Bang, bèn bị tước mất vị trí đại tướng quân, cận vệ bên mình từ một ngàn người giảm xuống còn hơn ba trăm người.
Khi tiếng trống công thành chiến của quân Tần vang lên, Trần Dư đang chỉ huy sự điều phối lương thảo trong thành, đã bị mệnh lệnh của Trương Nhĩ phái đến chỗ phòng thủ tường thành nguy hiểm nhất, nhưng lại chỉ cho hắn hai nghìn tinh binh, khiến cho Dư Họp vô cùng tức giận nhưng cũng không biết phải làm gì, đành phải lên tường thành dốc sức tham gia trận chiến, trong lòng thấy bi ai vô cùng.
Còn Trương Nhĩ lúc này lại càng mướt mồ hôi chỉ huy ra lệnh, đẩy số người nhàn tản đi vào hàng phòng thủ trong tường thành, còn hắn đích thân dẫn một vạn quân Hán lên thành, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng để bổ sung vào lỗ hổng.
Nhìn thấy Trần Dư mang theo hai nghìn tinh binh chỉ mới chạm đã phải lùi, trong lòng bất giác tự cười nhạt, ngày đó khi Triệu Vương Cự Lộc bị vây, Trần Dư độc lĩnh hơn sáu vạn quân mà không chịu quay về chi viện, khiến cho Triệu Vương rơi vào vòng vây của hai mươi vạn quân Tần, nếu Hạng Vũ quyết tâm làm đến cùng phá quân Tần, e rằng Trương Nhĩ sớm đã làm ma dưới đao quân Tần.
Lần này Trương Nhĩ có cơ duyên trùng hợp thay thế Trần Bình làm thừa tướng của Lưu Bang, bèn có tâm nhắc nhờ Lưu Bang phòng bị Trần Dư, đối với loại người tư lợi bội túi quả thật không phải tốt đẹp gì, cũng trách bản thân lúc đầu kết giao có mắt không tròng, đã kết giao nhầm người, nay còn phải mang cái tiếng bội nghĩa.
Đang lúc suy nghĩ thì lỗ hổng do quân Tần liều chết phá được do thiếu sự hỗ trợ của bom cháy đã dần dần bị quân Hán bổ sung vá lại, cung tên trên tường thành mặc dù không được triển khai, nhưng lại lăn xuống vô số đá lớn, đè nát những chiếc xe công thành đã áp được vào thành, còn quân Tần trên tường thành càng ngày càng ít, trận đấu kịch liệt này cuối cùng cũng từ từ phân được thắng bại.
Trương Cường nhìn xác chết chất như núi dưới tường thành trong lòng rất đau xót, lại càng khó mà kìm chế được sự hưng phấn trong lòng, nếu không bị hạn chế bởi thân phận chỉ e mình đã sớm tham gia vào trận chiến này rồi.
Mông Điềm nhìn quân Tần trên tường thành từ từ giảm đi, bèn hạ lệnh lui quân, quân Tần cuối cùng đã mất đi vô số thế lực, vội vã kết thúc ngày đầu chiến đấu.
Trong ngự trướng, Trương Cường vừa thay chiến bào đã đẫm mồ hôi.
Vừa ăn xong bữa cơm đầu tiên trong ngày, còn chưa kịp nhận ly trà nóng do Hàn Hoán chuẩn bị, thì nghe Mông Điềm từ bên ngoài vào bẩm: “Mông Điềm bái kiến bệ hạ”.
Trương Cường gật đầu cười: “Tướng quân dùng cơm chưa? Nếu chưa cho gọi Hàn Hoán mang qua đây, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”.
Mông Điềm chắp tay nói: “Đa tạ long ân bệ hạ Mông Điềm đã ăn rồi”.
Trương Cường gật đầu nói: “Hai trận hôm nay mặc dù thất bại nhưng tướng quân đừng quá lo lắng, thắng bại là chuyện thường trong nhà binh”.
Mông Điềm nhìn sắc mặt Trương Cường bình tĩnh, chứ không hề tức giận mới thấy chút yên tâm, gật đầu nói: “Thế này cũng chưa làm sao, đối phương tránh chứ không ra, hiện nay chỉ có thể làm tiêu hao đối phương như thế này, chỉ cần vây khốn lâu ngày, mỗi ngày công lên vài trận, thì không sợ bọn chúng kiên trì được mấy hồi”.
Trương Cường gật đầu than: “Nhưng vẫn phải nghĩ biện pháp gì đó”.
Nói đến đây mới nhớ đến lịch sử, Trương Nhĩ sau này được Lưu Bang phong làm Sơn Vương, còn Trần Dư lại bị Lưu Bang dùng tội danh phản loạn sai Hàn Tín dìm xuống nước. Hai người cùng là danh sĩ Đại Lương, cùng ở huyện Tín Lăng, từng kết giao với nhau, nhưng sau này lại vì Cự Lộc bị vây mà bất hòa. Tuy nhiên lúc này xem ra, dường như hai người không đến trở mặt kết thù như lịch sử ghi chép.
Bất giác nhìn Mông Điềm một cách kỳ quái hỏi: “Trương Nhĩ và Trần Dư không lẽ không có ngăn cách gì sao?”.
Mông Điềm nghe thấy thế gật đầu: “Năm đó Hạng Vũ giải vây Cự Lộc, từng truyền ra cái tin bất hòa, nhưng từ khi Triệu Vương đầu hàng, tình hình hai người không nói cũng biết”.
Trương Cường nghĩ ngợi, mặc dù cảm thấy có chút không hiểu, nhưng trước mắt đây chính là điểm đột phá, bất giác gật đầu: “Trước mắt xem ra chỉ có thể dùng kế phản gián giữa Trần Dư và Trương Nhĩ rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.