Quyển 6 - Chương 5: Cái chết của Trần Dư.
Ngọc Vãn Lâu
29/08/2013
Nửa tháng trôi qua, quân Tần không hề triển khai đợt công thành chiến thứ hai, thành Thiện Vô yên tĩnh như chưa hề
xảy ra chiến tranh. Cư dân trong thành đã di tản trước đó, chỉ còn lai
hai mươi vạn quân Hán, khi không có chiến sự chỉ có thế nhìn thấy số ít
thứ dân không chịu rời đi xuất hiện trên đường phố rộng lớn.
Binh sĩ ngoài việc quan sát nghiêm ngặt động tĩnh quân Tần, dường như cả ngày đều ở trạng thái vô cùng căng thẳng, rốt cuộc là phải đối mặt với quân địch bao vây đen đặc dưới tường thành, ai mà nhẹ nhõm cho nổi.
Đối với quân Tần nửa tháng rồi không hề có động tĩnh gì, Lưu Bang lúc này có chút không bình tĩnh nối nữa, mỗi ngày ngoài cùng Hàn Tín và Trương Nhĩ trao đổi chi tiết kế hoạch mấy lần, mỗi ngày đều không ngớt hỏi Lã Hậu thái độ của Trương Cường ở Hàm Dương và những chi tiết về Lỗ Nguyên, khiến cho người trong nhà đều vô cùng bận rộn.
Còn trong triều đình nhỏ quân Hán ai nấy đều bận tối tăm mặt mũi, chỉ có Trần Dư thân là ngự sử đại phu vô cùng thanh nhàn. Khi Lưu Bang thào luận đại sự quân chính, mưu lược có Trương Nhĩ xuất mưu vạch sách, quân sự có Hàn Tín lo liệu, chỉ có ngự sử hắn ta, Lưu Bang không nghe không hỏi, khi phong tước vị cũng chỉ phong đất ba huyện cho hắn, nhưng lại tẩn phong Trương Nhĩ làm Sơn Vương, bất luận thế nào cũng khiến Trần Dư cảm thấy phẫn uất.
Tuy nhiên Lưu Bang lại bị Trương Nhĩ nói gì nghe nấy, nên hắn chỉ có thể mượn rượu tiêu sầu, đối với thành Thiện Vô chỉ biết cười nhạt một mình.
Đến nay, thành Thiện Vô đã bị vây tròn nửa tháng, Trần Dư ngồi trong hậu viện tư gia nhìn cành nho lá đang từ từ ngà vàng, trên bàn đặt trước mặt bày một đĩa lạc và một bình rượu gạo, mùi rượu gạo thơm nhẹ nhàng, khung cảnh hiện ra vô cùng yên tĩnh, tuy nhiên sự yên tĩnh này trong mắt Trần Dư lại chỉ là sự im lìm vắng vẻ không lời.
Nghĩ đến những ngày còn ở Đại Lương, trong phủ Ngụy Vô Kị huyện Tín Lăng mà bản thân thường thấy là nơi đắc ý nhất, chỉ điểm cổ kim, danh sĩ thiếu niên, ý chí hăm hờ. Hai mươi năm đã qua, công tử Vô Kị đã về thiên cổ, thành Đại Lương cỏ mọc tiêu điều, bạn bè sống chết hoạn nạn trở mặt kết thù, những ấp ủ hoài bão trong lòng khó mà thực hiện, quả thật vô cùng thê lương.
Đang lúc xuýt xoa cảm thán thì thấy lão gia nhân Trần Thiện bước lên trước bẩm: “Lão gia, ngoài cửa có người cầu kiến”.
Liền xua tay nói: “Không gặp, người thừa như ta, gặp làm gì”.
Lời vừa dứt thì nghe thấy tiếng cười sàng khoái: “Đại nhân là ngự sử, lại quên mất bạn cũ Đại Lương rồi sao?”.
Trần Dư run người, ly rượu vừa rót rơi xuống bàn.
Quay đầu lại nhìn mới phát hiện người đứng trước mặt khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt trắng trẻo, râu rậm, đôi má hao gầy lộ cả xương.
Nhìn người đứng trước mặt Trần Dư chỉ thấy xa lạ, nên nghi hoặc hỏi: “Các hạ là ai, có chuyện gì đến gặp Trần Dư?”. Người đó lùi lại một bước hành lễ nói: “Tại hạ Tước Mộ, ngày đó từng ở trong môn hạ công tử Vô Kị, từng nghe danh đại nhân, nay lưu lạc tứ hải, đến đây xin nương nhờ hy vọng đại nhân giúp đỡ”.
Trần Dư sững người, thực khách môn hộ công tử Vô Kị ngày đó có trên nghìn người, trừ những người nổi danh hay có tiếng, bản thân không cách nào nhớ được, bất giác cởi bỏ sự phòng bị trong lòng, gật đầu cười gượng: “Trần Dư tôi nay chịu lạnh nhạt, huynh đến đây, tôi đây chẳng có tiền đồ gì, chỉ bằng cứ nghỉ ngơi mấy ngày, rồi qua bên thừa tướng thì hơn”.
Tước Mộ lắc đầu nói: “Tại hạ đến thành Thiện Vô đã hơn hai tháng, mấy ngày trước có ở bên thừa tướng nhưng không có gì đế làm, vốn dĩ muốn đến thỉnh cầu thùa tướng tiến cử, nương nhờ Hán vương, có chỗ dung thân tử tế, nhưng đáng tiếc thừa tướng ngày ngày bận rộn công vụ, căn bản không thể gặp tại hạ, nên mới phải đến đây cầu kiến”.
Trần Dư cười nhạt: “Thừa tướng nay thân bận trăm việc, đương nhiên không cần đến ta,. Huynh yên tâm, tại hạ nhất định thay huynh tiến cử”.
Nói xong, quay lại ngồi trước bàn, người hầu đã kịp thời dọn đi chén rượu bị đổ, dâng lên thức mới, Tước Mộ cảm kích nhìn Trầm Dư nói: “Đại nhân không quên tình cũ, Tước Mộ xin đa tạ”.
Trần Dư cười gượng lắc đầu: “Huynh không cần tạ ơn ta, nay ta vắng vẻ lạnh lẽo, còn chưa biết có giúp được huynh không, chỉ biết cố gắng hết sức thôi”.
Tước Mộ ngạc nhiên nói: “Trong phủ huyện Tín Lăng ngày đó, thừa tướng và đại nhân kết tình thâm giao, sao nay lại...
Trần Dư lúc này có ba phần say, bị hắn ta nhắc đến năm đó, trong lòng vô cùng tức giận cười nhạt: “Năm đó kết giao thâm tình, nay lại trở mặt”.
Tước Mộ giả vờ ngạc nhiên chắp tay nói: “Nếu đại nhân và thừa tướng đã giao ác, với tài năng của đại nhân không lẽ lại không được trọng dụng hay sao?”.
Trần Dư bị động đến nỗi đau, sắc mặt biến đổi, tức giận nói: “Nếu không phải là do tên gian thần Trương Nhĩ xui bảy Hán Vương, thì sao ta lại lâm vào cảnh này được chứ?”.
Ngạc nhiên nhìn Trần Dư, hồi lâu mới nhíu mày nói: “Đại nhân nếu đã không được trọng dụng, sao lại không đi nương nhờ Tần Vương? Hiện nay nhân tài thiên hạ đều quy tụ về Hàm Dương, cùng phò tá Tần vương, Hán Vương mặc dù có thể tạm thời gửi thân, nhưng rốt cuộc không phải là kế lâu dài”.
Trần Dư bị lời nói của Tước Mộ làm biến sắc mặt, sợ hãi nói: “Tần Vương? Ta là danh sĩ Đại Lương, sao lại nương nhờ Tần Vương, không phải sẽ khiến thiên hạ chê cười hay sao?”.
Tước Mộ cười gượng nói: “Năm xưa Thương Thang đại Hạ, Võ vương diệt Thương, nay Đại Tần thống nhất thiên hạ, đều là ý trời, đại nhân dù tự xưng là danh sĩ, không lẽ không biết thuận theo ý trời? Đại nhân giáng Tần chỉ bằng nương nhờ Tần, vẫn là bỏ âm u tìm nơi sáng lạn, sao lại nói là chê cười, hơn nữa Tần Vương quảng đại đón vòi nhân tài, người cũ sáu nước không đâu là không chen chân vào, sao lại nói đại nhân vô sỉ tư cách chứ?”.
Trần Dư bị những lời này kích động, Tiêu Hà với thân phận ngục sử mà tiến lên chức vị thừa tướng, đến cả Trương Lương phạm tội với Thủy Hoàng, cũng vì tài hoa mà được Tần Vương cứu giúp, mặc dù vẫn bị nhốt trong ngục nhưng lại được khoản đãi vô cùng, những trường hợp như thế, quả thật khiến cho không ít nhân tài muốn đi thử, tuy nhiên nếu nay mình muốn đầu quân cho Tần, e rằng không dễ dàng như thế!
Nghĩ đến đây, bất giác cúi đầu trầm tư, Tước Mộ nhìn thấy Trần Dư do dự không định, khẽ cười, đứng dậy cáo từ nói: “Tại hạ ra ngoài đã lâu e thùa tướng sẽ nghi ngờ, xin cáo từ, những lời Tước Mộ vừa nói xin đại nhân hãy cân nhắc thêm, nếu có quyết định, Tước Mộ nhất định thề chết tương tùy”.
Trần Dư nghe thế không tiện nói thêm gì nữa, đứng dậy tiễn khách rồi nói: “Ý tốt của các hạ, tại hạ xin lĩnh giáo, nay Tần Hán giao tranh, Trần Dư thân đã là quan nhà Hán, không thể có suy nghĩ nào khác, các hạ hãy tìm chỗ khác đi”.
Tước Mộ cười, hành lễ rồi quay người đi ra, nhìn theo bóng hắn ta, trong lòng thấy nghi ngờ, tên Tước Mộ này rốt cuộc là có ý gì? Trong lúc hai bên đang giao tranh hắn lại đến khuyên ta hàng Tần, không biết trong đó có dụng ý gì không?
Đang lúc suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau vọng đến, quay đầu lại nhìn thì thấy là Trần Thiện, bất giác nhíu mày nói: “Trần Thiện, ngươi ra ngoài nghe ngóng xem, tên Tước Mộ này rốt cuộc là ai, ta cứ thấy dường như người này có ý đồ gì đó”.
Trần Thiện nghe thấy vội khom mình nói: “Người này hai tháng trước vào thành Thiện Vô, trong môn hạ thừa tướng làm mấy chuyện lặt vặt không phải đặc biệt nổi bật, không ngờ lại là bạn cũ Đại Lương của lão gia”.
Chuyện ở Đại Lương đã qua đi hơn hai mươi năm, đối với một số người trong đó Trần Dư sớm đã khó mà nhớ nổi, thực khách trong môn hạ Ngụy Vô Kị lúc đó có ba nghìn người, lúc này nghe thấy mặc dù hơi nghi hoặc, nhưng cũng không tìm thấy điểm nào đáng nghi, đành cười gượng một tiếng, chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi.
Còn chưa kịp quay lưng thì nghe thấy tiếng quát ở nhà trước, trong lòng đột nhiên thắt lại, phải biết rằng mình mình bị Lưu Bang lạnh nhạt nhưng cũng từng là đại tướng quân, trong nhà có hơn năm trăm gia lĩnh tùy thân, do sự xuất hiện đột ngột của Tước Mộ, ngay lập tức liên tưởng đến tiếng ồn ào sân trước, trong lòng biết không hay, bèn không ra ngoài nữa, mà đi vào phòng, mặc chiến bào, khoác thêm trọng giáp.
Lệnh cho Trần Thiện dắt ngựa đến, rồi lạnh lùng nói: “Nhà trước xảy ra chuyện gì u?”.
Trần Thiện còn chưa kịp nói, thì thấy một gia tướng bước lớn đến hậu viện chắp tay nói: “Tướng quân, đại vương đã sai lính bao vây phủ, thừa tướng yêu cầu đại nhân đích thân ra tạ tội”.
Trần Dư nghe thế vô cùng tức giận gằn giọng nói: “Trần Dư ta từ khi phàn Tần đến nay trải qua không ít sinh tử, sao lại nói là tạ tội”.
Nói xong, giao chiến mã cho gia tướng, bước lớn ra nhà trước, từ xa đã nhìn thấy Phàn Khoái đích thân dẫn mấy trăm cận vệ bao vây quanh nhà, tức giận nói: “Phàn tướng quân sao lại kinh động thế”.
Phàn Khoái sắc mặt không đổi nhìn Trần Dư, chắp tay nói: “Theo lệnh đại vương, đến bắt phàn tặc”.
Nói xong, mặt lạnh tanh, ra lệnh: “Bắt lấy”.
Trần Dư tức giận, gằn giọng nói: “Trần Dư ta lúc nào trở thành phàn tặc, ngươi không nên ngậm máu phun người”.
Lời vừa dứt, thì nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo vọng đến từ ngoài cửa, đưa mắt nhìn ra thì thấy đó là Trương Nhĩ đi cùng là tên Tước Mộ vừa mới rời đi không lâu.
Trần Dư nhìn thấy Tước Mộ cười cợt đứng sau lưng Trương Nhĩ, liền biết hôm nay khó mà thoát được, bất giác cười lạnh một tiếng, chỉ chắp tay nói: “Không biết thừa thừa tướng đến, Trần Dư thất lễ rồi”.
Trương Nhĩ lúc này cười rạng rỡ chỉ Tước Mộ: “Trần đại nhân có nhớ Tước Mộ hay không?”.
Trong đầu Trần Dư thoáng hiện qua vô số ý nghĩ, lúc này nghe thấy thế liền bình tĩnh, cười nhẹ chắp tay nói: “Tùng là bạn cũ Đại Lương, khiến cho lòng người phải cảm khái”.
Trương Nhĩ nhìn thấy hắn vẫn còn kiêu ngạo, trong lòng cười nhạt, nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản nói: “Vừa rồi Tước huynh đã báo với Trương Nhĩ hành động khuyên đại nhân giáng Tần, nay có quá nhiều việc, vì sự an nguy của vô số người trong thành Thiện Vô, Trương Nhĩ phụng ý chỉ đại vương, mời đại nhân cùng đi với ta”.
Nhìn thấy nụ cười lạnh lùng quen thuộc của Trương Nhĩ, Trần Dư biết rằng hắn đã có dã tâm giết mình, than thầm thân mình đã là chim trong lồng, khó mà thoát được, nghĩ đến đây liền định chủ ý, bất giác cười lạnh một tiếng, nhìn Tước Mộ vừa bán rẻ thân mình chắp tay nói: “Trần Dư là tướng Hán đương nhiên sẽ theo thừa tướng, chỉ là xin cho phép Trần Dư thay áo giáp, rồi mới đi”.
Trương Nhĩ nhìn khu nhà nhỏ bé đã bị ba nghìn quân Hán bao vây, bèn miễn cưỡng gật đầu: “Nhanh lên chút, dùng để đại vương đợi lâu”.
Trần Dư kìm chế cơn tức giận, không để ý đến Trương Nhĩ, vội quay lưng đi ra sau hậu viên, dưới sự giúp đỡ của Trần Thiện cởi bỏ chiến giáp, Trần Thiện lúc này mặt đẫm lệ nói không ra tiếng, Trần Dư nhìn thấy thế trong lòng vô cùng bi ai, còn dặn dò: “Trần Thiện, ngươi đã theo ta bao lâu, Trần Dư nếu hôm nay ta khó thoát khỏi cái chết, thì ngươi hãy quay về Đại Lương, mang theo phu nhân mai danh ẩn tích, đừng xuất hiện nữa...”.
Nói đến đây, cũng lệ tuôn ròng ròng, từ trong ngực lấy ra một bản đồ phòng bị thành Thiện Vô nhét vào trong tay Trần Thiện cắn răng nói: “Hãy nghĩ cách đưa tấm bản đồ này cho Tần vương, coi như thay ta báo thù”.
Binh sĩ ngoài việc quan sát nghiêm ngặt động tĩnh quân Tần, dường như cả ngày đều ở trạng thái vô cùng căng thẳng, rốt cuộc là phải đối mặt với quân địch bao vây đen đặc dưới tường thành, ai mà nhẹ nhõm cho nổi.
Đối với quân Tần nửa tháng rồi không hề có động tĩnh gì, Lưu Bang lúc này có chút không bình tĩnh nối nữa, mỗi ngày ngoài cùng Hàn Tín và Trương Nhĩ trao đổi chi tiết kế hoạch mấy lần, mỗi ngày đều không ngớt hỏi Lã Hậu thái độ của Trương Cường ở Hàm Dương và những chi tiết về Lỗ Nguyên, khiến cho người trong nhà đều vô cùng bận rộn.
Còn trong triều đình nhỏ quân Hán ai nấy đều bận tối tăm mặt mũi, chỉ có Trần Dư thân là ngự sử đại phu vô cùng thanh nhàn. Khi Lưu Bang thào luận đại sự quân chính, mưu lược có Trương Nhĩ xuất mưu vạch sách, quân sự có Hàn Tín lo liệu, chỉ có ngự sử hắn ta, Lưu Bang không nghe không hỏi, khi phong tước vị cũng chỉ phong đất ba huyện cho hắn, nhưng lại tẩn phong Trương Nhĩ làm Sơn Vương, bất luận thế nào cũng khiến Trần Dư cảm thấy phẫn uất.
Tuy nhiên Lưu Bang lại bị Trương Nhĩ nói gì nghe nấy, nên hắn chỉ có thể mượn rượu tiêu sầu, đối với thành Thiện Vô chỉ biết cười nhạt một mình.
Đến nay, thành Thiện Vô đã bị vây tròn nửa tháng, Trần Dư ngồi trong hậu viện tư gia nhìn cành nho lá đang từ từ ngà vàng, trên bàn đặt trước mặt bày một đĩa lạc và một bình rượu gạo, mùi rượu gạo thơm nhẹ nhàng, khung cảnh hiện ra vô cùng yên tĩnh, tuy nhiên sự yên tĩnh này trong mắt Trần Dư lại chỉ là sự im lìm vắng vẻ không lời.
Nghĩ đến những ngày còn ở Đại Lương, trong phủ Ngụy Vô Kị huyện Tín Lăng mà bản thân thường thấy là nơi đắc ý nhất, chỉ điểm cổ kim, danh sĩ thiếu niên, ý chí hăm hờ. Hai mươi năm đã qua, công tử Vô Kị đã về thiên cổ, thành Đại Lương cỏ mọc tiêu điều, bạn bè sống chết hoạn nạn trở mặt kết thù, những ấp ủ hoài bão trong lòng khó mà thực hiện, quả thật vô cùng thê lương.
Đang lúc xuýt xoa cảm thán thì thấy lão gia nhân Trần Thiện bước lên trước bẩm: “Lão gia, ngoài cửa có người cầu kiến”.
Liền xua tay nói: “Không gặp, người thừa như ta, gặp làm gì”.
Lời vừa dứt thì nghe thấy tiếng cười sàng khoái: “Đại nhân là ngự sử, lại quên mất bạn cũ Đại Lương rồi sao?”.
Trần Dư run người, ly rượu vừa rót rơi xuống bàn.
Quay đầu lại nhìn mới phát hiện người đứng trước mặt khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt trắng trẻo, râu rậm, đôi má hao gầy lộ cả xương.
Nhìn người đứng trước mặt Trần Dư chỉ thấy xa lạ, nên nghi hoặc hỏi: “Các hạ là ai, có chuyện gì đến gặp Trần Dư?”. Người đó lùi lại một bước hành lễ nói: “Tại hạ Tước Mộ, ngày đó từng ở trong môn hạ công tử Vô Kị, từng nghe danh đại nhân, nay lưu lạc tứ hải, đến đây xin nương nhờ hy vọng đại nhân giúp đỡ”.
Trần Dư sững người, thực khách môn hộ công tử Vô Kị ngày đó có trên nghìn người, trừ những người nổi danh hay có tiếng, bản thân không cách nào nhớ được, bất giác cởi bỏ sự phòng bị trong lòng, gật đầu cười gượng: “Trần Dư tôi nay chịu lạnh nhạt, huynh đến đây, tôi đây chẳng có tiền đồ gì, chỉ bằng cứ nghỉ ngơi mấy ngày, rồi qua bên thừa tướng thì hơn”.
Tước Mộ lắc đầu nói: “Tại hạ đến thành Thiện Vô đã hơn hai tháng, mấy ngày trước có ở bên thừa tướng nhưng không có gì đế làm, vốn dĩ muốn đến thỉnh cầu thùa tướng tiến cử, nương nhờ Hán vương, có chỗ dung thân tử tế, nhưng đáng tiếc thừa tướng ngày ngày bận rộn công vụ, căn bản không thể gặp tại hạ, nên mới phải đến đây cầu kiến”.
Trần Dư cười nhạt: “Thừa tướng nay thân bận trăm việc, đương nhiên không cần đến ta,. Huynh yên tâm, tại hạ nhất định thay huynh tiến cử”.
Nói xong, quay lại ngồi trước bàn, người hầu đã kịp thời dọn đi chén rượu bị đổ, dâng lên thức mới, Tước Mộ cảm kích nhìn Trầm Dư nói: “Đại nhân không quên tình cũ, Tước Mộ xin đa tạ”.
Trần Dư cười gượng lắc đầu: “Huynh không cần tạ ơn ta, nay ta vắng vẻ lạnh lẽo, còn chưa biết có giúp được huynh không, chỉ biết cố gắng hết sức thôi”.
Tước Mộ ngạc nhiên nói: “Trong phủ huyện Tín Lăng ngày đó, thừa tướng và đại nhân kết tình thâm giao, sao nay lại...
Trần Dư lúc này có ba phần say, bị hắn ta nhắc đến năm đó, trong lòng vô cùng tức giận cười nhạt: “Năm đó kết giao thâm tình, nay lại trở mặt”.
Tước Mộ giả vờ ngạc nhiên chắp tay nói: “Nếu đại nhân và thừa tướng đã giao ác, với tài năng của đại nhân không lẽ lại không được trọng dụng hay sao?”.
Trần Dư bị động đến nỗi đau, sắc mặt biến đổi, tức giận nói: “Nếu không phải là do tên gian thần Trương Nhĩ xui bảy Hán Vương, thì sao ta lại lâm vào cảnh này được chứ?”.
Ngạc nhiên nhìn Trần Dư, hồi lâu mới nhíu mày nói: “Đại nhân nếu đã không được trọng dụng, sao lại không đi nương nhờ Tần Vương? Hiện nay nhân tài thiên hạ đều quy tụ về Hàm Dương, cùng phò tá Tần vương, Hán Vương mặc dù có thể tạm thời gửi thân, nhưng rốt cuộc không phải là kế lâu dài”.
Trần Dư bị lời nói của Tước Mộ làm biến sắc mặt, sợ hãi nói: “Tần Vương? Ta là danh sĩ Đại Lương, sao lại nương nhờ Tần Vương, không phải sẽ khiến thiên hạ chê cười hay sao?”.
Tước Mộ cười gượng nói: “Năm xưa Thương Thang đại Hạ, Võ vương diệt Thương, nay Đại Tần thống nhất thiên hạ, đều là ý trời, đại nhân dù tự xưng là danh sĩ, không lẽ không biết thuận theo ý trời? Đại nhân giáng Tần chỉ bằng nương nhờ Tần, vẫn là bỏ âm u tìm nơi sáng lạn, sao lại nói là chê cười, hơn nữa Tần Vương quảng đại đón vòi nhân tài, người cũ sáu nước không đâu là không chen chân vào, sao lại nói đại nhân vô sỉ tư cách chứ?”.
Trần Dư bị những lời này kích động, Tiêu Hà với thân phận ngục sử mà tiến lên chức vị thừa tướng, đến cả Trương Lương phạm tội với Thủy Hoàng, cũng vì tài hoa mà được Tần Vương cứu giúp, mặc dù vẫn bị nhốt trong ngục nhưng lại được khoản đãi vô cùng, những trường hợp như thế, quả thật khiến cho không ít nhân tài muốn đi thử, tuy nhiên nếu nay mình muốn đầu quân cho Tần, e rằng không dễ dàng như thế!
Nghĩ đến đây, bất giác cúi đầu trầm tư, Tước Mộ nhìn thấy Trần Dư do dự không định, khẽ cười, đứng dậy cáo từ nói: “Tại hạ ra ngoài đã lâu e thùa tướng sẽ nghi ngờ, xin cáo từ, những lời Tước Mộ vừa nói xin đại nhân hãy cân nhắc thêm, nếu có quyết định, Tước Mộ nhất định thề chết tương tùy”.
Trần Dư nghe thế không tiện nói thêm gì nữa, đứng dậy tiễn khách rồi nói: “Ý tốt của các hạ, tại hạ xin lĩnh giáo, nay Tần Hán giao tranh, Trần Dư thân đã là quan nhà Hán, không thể có suy nghĩ nào khác, các hạ hãy tìm chỗ khác đi”.
Tước Mộ cười, hành lễ rồi quay người đi ra, nhìn theo bóng hắn ta, trong lòng thấy nghi ngờ, tên Tước Mộ này rốt cuộc là có ý gì? Trong lúc hai bên đang giao tranh hắn lại đến khuyên ta hàng Tần, không biết trong đó có dụng ý gì không?
Đang lúc suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau vọng đến, quay đầu lại nhìn thì thấy là Trần Thiện, bất giác nhíu mày nói: “Trần Thiện, ngươi ra ngoài nghe ngóng xem, tên Tước Mộ này rốt cuộc là ai, ta cứ thấy dường như người này có ý đồ gì đó”.
Trần Thiện nghe thấy vội khom mình nói: “Người này hai tháng trước vào thành Thiện Vô, trong môn hạ thừa tướng làm mấy chuyện lặt vặt không phải đặc biệt nổi bật, không ngờ lại là bạn cũ Đại Lương của lão gia”.
Chuyện ở Đại Lương đã qua đi hơn hai mươi năm, đối với một số người trong đó Trần Dư sớm đã khó mà nhớ nổi, thực khách trong môn hạ Ngụy Vô Kị lúc đó có ba nghìn người, lúc này nghe thấy mặc dù hơi nghi hoặc, nhưng cũng không tìm thấy điểm nào đáng nghi, đành cười gượng một tiếng, chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi.
Còn chưa kịp quay lưng thì nghe thấy tiếng quát ở nhà trước, trong lòng đột nhiên thắt lại, phải biết rằng mình mình bị Lưu Bang lạnh nhạt nhưng cũng từng là đại tướng quân, trong nhà có hơn năm trăm gia lĩnh tùy thân, do sự xuất hiện đột ngột của Tước Mộ, ngay lập tức liên tưởng đến tiếng ồn ào sân trước, trong lòng biết không hay, bèn không ra ngoài nữa, mà đi vào phòng, mặc chiến bào, khoác thêm trọng giáp.
Lệnh cho Trần Thiện dắt ngựa đến, rồi lạnh lùng nói: “Nhà trước xảy ra chuyện gì u?”.
Trần Thiện còn chưa kịp nói, thì thấy một gia tướng bước lớn đến hậu viện chắp tay nói: “Tướng quân, đại vương đã sai lính bao vây phủ, thừa tướng yêu cầu đại nhân đích thân ra tạ tội”.
Trần Dư nghe thế vô cùng tức giận gằn giọng nói: “Trần Dư ta từ khi phàn Tần đến nay trải qua không ít sinh tử, sao lại nói là tạ tội”.
Nói xong, giao chiến mã cho gia tướng, bước lớn ra nhà trước, từ xa đã nhìn thấy Phàn Khoái đích thân dẫn mấy trăm cận vệ bao vây quanh nhà, tức giận nói: “Phàn tướng quân sao lại kinh động thế”.
Phàn Khoái sắc mặt không đổi nhìn Trần Dư, chắp tay nói: “Theo lệnh đại vương, đến bắt phàn tặc”.
Nói xong, mặt lạnh tanh, ra lệnh: “Bắt lấy”.
Trần Dư tức giận, gằn giọng nói: “Trần Dư ta lúc nào trở thành phàn tặc, ngươi không nên ngậm máu phun người”.
Lời vừa dứt, thì nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo vọng đến từ ngoài cửa, đưa mắt nhìn ra thì thấy đó là Trương Nhĩ đi cùng là tên Tước Mộ vừa mới rời đi không lâu.
Trần Dư nhìn thấy Tước Mộ cười cợt đứng sau lưng Trương Nhĩ, liền biết hôm nay khó mà thoát được, bất giác cười lạnh một tiếng, chỉ chắp tay nói: “Không biết thừa thừa tướng đến, Trần Dư thất lễ rồi”.
Trương Nhĩ lúc này cười rạng rỡ chỉ Tước Mộ: “Trần đại nhân có nhớ Tước Mộ hay không?”.
Trong đầu Trần Dư thoáng hiện qua vô số ý nghĩ, lúc này nghe thấy thế liền bình tĩnh, cười nhẹ chắp tay nói: “Tùng là bạn cũ Đại Lương, khiến cho lòng người phải cảm khái”.
Trương Nhĩ nhìn thấy hắn vẫn còn kiêu ngạo, trong lòng cười nhạt, nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản nói: “Vừa rồi Tước huynh đã báo với Trương Nhĩ hành động khuyên đại nhân giáng Tần, nay có quá nhiều việc, vì sự an nguy của vô số người trong thành Thiện Vô, Trương Nhĩ phụng ý chỉ đại vương, mời đại nhân cùng đi với ta”.
Nhìn thấy nụ cười lạnh lùng quen thuộc của Trương Nhĩ, Trần Dư biết rằng hắn đã có dã tâm giết mình, than thầm thân mình đã là chim trong lồng, khó mà thoát được, nghĩ đến đây liền định chủ ý, bất giác cười lạnh một tiếng, nhìn Tước Mộ vừa bán rẻ thân mình chắp tay nói: “Trần Dư là tướng Hán đương nhiên sẽ theo thừa tướng, chỉ là xin cho phép Trần Dư thay áo giáp, rồi mới đi”.
Trương Nhĩ nhìn khu nhà nhỏ bé đã bị ba nghìn quân Hán bao vây, bèn miễn cưỡng gật đầu: “Nhanh lên chút, dùng để đại vương đợi lâu”.
Trần Dư kìm chế cơn tức giận, không để ý đến Trương Nhĩ, vội quay lưng đi ra sau hậu viên, dưới sự giúp đỡ của Trần Thiện cởi bỏ chiến giáp, Trần Thiện lúc này mặt đẫm lệ nói không ra tiếng, Trần Dư nhìn thấy thế trong lòng vô cùng bi ai, còn dặn dò: “Trần Thiện, ngươi đã theo ta bao lâu, Trần Dư nếu hôm nay ta khó thoát khỏi cái chết, thì ngươi hãy quay về Đại Lương, mang theo phu nhân mai danh ẩn tích, đừng xuất hiện nữa...”.
Nói đến đây, cũng lệ tuôn ròng ròng, từ trong ngực lấy ra một bản đồ phòng bị thành Thiện Vô nhét vào trong tay Trần Thiện cắn răng nói: “Hãy nghĩ cách đưa tấm bản đồ này cho Tần vương, coi như thay ta báo thù”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.