Quyển 6 - Chương 6: Mật thư.
Ngọc Vãn Lâu
29/08/2013
Ngoài thành Thiện Vô, trong ngự doanh của Trương Cường,
Mông Điềm và Vương Bôn ngồi hai bên trái phải, Hàn Hoán đứng hầu sau
lưng, lúc này mọi người đang trầm ngâm quan sát tấm bản đồ lớn trải
trước mặt, bao vây thành Thiện Vô đã nửa tháng, Trương Cường vẫn giữ vẻ
mặt bình thản, đại quân đã nhân cơ hội ngưng chiến nghỉ ngơi dưỡng sức,
hồi phục sĩ khí, mùa thu sắp đến, vụ mùa ở Giang Nam thu hoạch xong,
lương thảo liên tiếp được vận chuyển đến bố sung cho quân đội, lòng quân càng thêm yên ổn, còn thành Thiện Vô tuy vẫn chưa có dấu hiệu sụp đổ,
nhưng Trương Cường vững tin mâu thuẫn không thể hòa giải giữa Trương Nhĩ và Trần Dư sẽ mang đến cho mình một cơ hội tốt.
Vương Bôn cuối cùng đã mất hết kiên nhẫn, lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề: “Bệ hạ, thời tiết ngày càng trở lạnh, nếu không công phá thành Thiện Vô chỉ e kế hoạch bắc phạt Hung Nô sẽ...”.
Trương Cường mỉm cười bình thản hỏi: “Cục diện hiện nay đúng là gay go, không biết tướng quân có kế sách gì không?”.
Vương Bôn tuy thân là võ tướng, nhưng trí tuệ mưu lược không hề thua kém các mưu sĩ, xưa nay chịu ảnh hưởng của Vũ Thành hầu Vương Tiễn, biết võ tướng nắm binh quyền trong tay dễ trở thành đối tượng bị quân vương nghi kỵ, nếu không biết ẩn mình mà thể hiện thái quá, rất dễ bị thanh trùng về sau, từ cổ chí kim, phàm võ tướng chà mấy ai có kết cục tốt.
Nghe Trương Cường hỏi vậy, Vương Bôn dè dặt đáp lời: “Cục diện hiện nay đang rơi vào thế bế tắc, nếu muốn đột phá chỉ còn cách tìm đối sách khác”.
Trương Cường nhìn chăm chăm vào tấm bản đồ da dê, buộc miệng hỏi: “Tướng quân có đối sách gì không?”.
Vương Bôn không biết Trương Cường toan tính những gì, càng không dám phát biểu lung tung, chỉ lắc đầu nói: “Nếu bệ hạ thay đổi kế hoạch bắc phạt Hung Nô, quyết tâm vây khốn Lưu Bang trong thành Thiện Vô thì dễ dàng hơn nhiều”.
Trương Cường cười ha hả nói lớn: “Tướng quân quà không hổ danh là hậu duệ của Vũ Thành hầu!”.
Vương Bôn kinh ngạc liếc nhìn về phía Mông Điềm, chỉ thấy Mông Điềm đang chăm chú nhìn vào tấm bản đồ thành Thiện Vô, nãy giờ như bỏ ngoài tai đối thoại giữa hai người.
Đang lúc kinh ngạc, lại nghe Trương Cường nói tiếp: “Mâu thuẫn giữa Trương Nhĩ và Trần Dư e càng lúc càng lớn rồi, trẫm nghe nói Lương Bang phong Trương Nhĩ làm Thường Sơn Vương, còn Trần Dư chỉ được cai quản ba huyện, chức vị chỉ là hư danh ngự sử không có thực quyền, nếu không ngoài dự đoán của trẫm, trong vòng vài ngày tới chắc sẽ xảy ra biến cố”.
Vương Bôn nhận ra hình như Trương Cường tràn trề niềm tin, cố kìm nén cảm xúc kích động, cung kính nói: “Nếu đúng như bệ hạ dự liệu thì chúng ta có thể phá vỡ bế tắc, tiêu diệt Lưu Bang”.
Mông Điềm lúc này chợt lên tiếng: “Hãy đợi thêm ít ngày nữa, nếu bệ hạ muốn thay đối kế hoạch bắc phạt Hung Nô thì cũng không vội đợi thêm vài ngày, ngược lại lúc này nên kiên nhẫn chờ đợi là tốt nhất”.
Trương Cường gật đầu tán đồng: “Mọi người không cần căng thẳng quá! Cứ đề cao cảnh giác là được”.
Chợt nghĩ đến Lỗ Nguyên trong cung, Trương Cường thở dài một tiếng, không biết nàng sẽ đối mặt thế nào với cục diện thế này đây? Chẳng lẽ mình quá vô tình rồi? Ài!
Tâm trạng chùn xuống, Trương Cường ngao ngán hạ lệnh: “Các khanh lui xuống nghỉ ngơi đi! Nếu có tin tức lập tức đến báo với trẫm”.
Mông Điềm và Vương Bôn thấy sắc mặt Trương Cường không tốt, cũng nghĩ tới Lỗ Nguyên trong hậu cung, trong lòng cùng tiếc nuối, âu cũng là số phận của bậc đế vương, giữa quốc gia thiên hạ và tình riêng, đôi khi bắt buộc phải chọn lựa tàn khốc.
Mông Điềm lên tiếng an ủi: “Bệ hạ không cần đau lòng, tất cả đã có ý trời sắp đặt, bệ hạ là thiên tử càng nên thuận theo ý trời”.
Trương Cường cảm kích gật đầu nói: “Trẫm hiểu rồi, tướng quân không cần lo lắng, khanh nên giữ gìn sức khỏe, trẫm thấy tướng quân quá lao tâm lao lực.
Mông Điềm khom lưng nói: “Ân đức bệ hạ, thần không gì báo đền, chút mệt nhọc này không đáng gì! Sau trận chiến này thần sẽ tịnh dưỡng, thần tuổi tác đã cao, hành sự quá cẩn thận, không quả cảm bằng Vương Bôn tướng quân, hơn nữa nay Bành Việt, Thành Thái, Chương Hàm đều đủ sức đảm nhận trọng trách”.
Vương Bôn ngơ ngác không hiểu dụng ý của Mông Điềm, lại không dám tùy tiện nói xen vào, đành cất tiếng: “Bệ hạ, thần phải đi tuần tra quân doanh, xin phép cáo lui!”.
Trương Cường gật đầu nói: “Các khanh lui xuống đi! Có việc gì có thể trực tiếp vào gặp trẫm!”.
Mông Điềm và Vương Bôn hành lễ xong định lui ra, chợt nghe một quân cẩm vệ bên ngoài cung kính bẩm báo: “Bệ hạ, vừa bắt được một tên gian tế”.
Mông Điềm và Vương Bôn cùng giật mình kinh ngạc, quay lưng ngồi trở xuống ghế, Trương Cường gằn giọng: “Dần gian tế vào đây!”.
Mệnh lệnh truyền xuống, hai quân cấm vệ áp giải một ông lão ngoài năm mươi tuổi vào lều, đẩy mạnh lão quỳ xuống đất, may mà trong lều có lót thảm dày nên lão không bị thương.
Trương Cường cảm thấy ngạc nhiên, ngập ngùng hỏi: “Người này là gian tế.
à?”.
Một quân cấm vệ vội chắp tay bẩm báo: “Chúng thần đang tuần tra ngoài quân doanh, lão ta xông ra khỏi rùng nói cần gặp Mông tướng quân, nếu không cho gặp sẽ tự sát...”.
Trương Cường khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? VỊ này chính là Mông tướng quân, có chuyện gì cứ việc nói ra!”.
Ông lão lấm lét nhìn một lượt ba người trong lều, không dám tin thân phận thực sự của Mông Điềm, chỉ nghe Mông Điềm thần sắc ung dung nói: “Ta chính là Mông Điềm đây, còn trước mắt ngươi chính là đương kim hoàng đế Đại Tần, có chuyện gì cứ việc nói ra!”.
Ông lão thế mới quan sát kỹ Trương Cường, thấy hắn khí khái bất phàm, thêm vào thái độ cung kính của Mông Điềm và hai tên cấm vệ, biết ngay đó là thiên tử, vội quỳ xuống dập đầu hành lễ.
Tháo thắt lưng ra dâng lên bằng hai tay, nói: “Vật này do tướng quân nhà lão nô căn dặn khi còn sống, bào phải giao tận tay cho Mông tướng quân”.
Mông Điềm kinh ngạc hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Tướng quân nhà ngươi là ai?”.
Ông lão ngẩng đầu lên, thành thật bẩm báo: “Tiểu nhân là Trần Thiện, chính là gia nô của Trần Dư tướng quân, tướng quân bị Trương Nhĩ sàm tấu nên mất mạng vào tay Hán Vương, nay tiểu nhân phụng di mệnh giao vật này cho Mông tướng quân”.
Mông Điềm quan sát kỹ dãy thắt lưng, phát hiện đó chỉ là thắt lưng bình thường, không nhìn ra có gì khả nghi, liền cười gằn nói: “Trương Nhĩ và Trần Dư tình như huynh đệ, sao có thể hãm hại nhau chứ? Nếu ngươi dám to gan dối lừa thì bào kiếm trong tay ta sẽ tắm máu ngươi!”.
Trần Thiện gạt nước mắt nói: “Trần tướng quân bị Trương Nhĩ hãm hại, hàm oan mà chết, nay tiểu nhân giao vật này cho tướng quân chính là vì muốn trà thù, nếu tướng quân không tin có thể lấy đầu Trần Thiện này, dù gì tiểu nhân cũng muốn theo hầu Trần tướng quân dưới chín suối”.
Mông Điềm nghe Trần Thiện nói vẻ thành khẳn, tuy vẫn còn nghi hoặc nhưng vẫn nhận lấy thắt lưng giao cho Hàn Hoán, Hàn Hoán cẩn thận xem qua, dùng dao rạch đường chỉ may ra, phát hiện bên trong có tấm bản đồ, lấy ra kiểm tra cẩn thận không thấy có gì bất thường mới cung kính dâng lên cho Trương Cường.
Trương Cường vừa định đưa tay cầm lấy tấm bản đồ, chợt nghe Mông Điềm lên tiếng càn lại: “Bệ hạ, vật này hãy giao cho thần xem trước, nhở trên đó có độc cũng không hại đến long thể của bệ hạ!”.
Dứt lời, không đợi Trương Cường phản đối, Mông Điềm đã giành lấy tấm bản đồ trên tay Hàn Hoán.
Vương Bôn cuối cùng đã mất hết kiên nhẫn, lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề: “Bệ hạ, thời tiết ngày càng trở lạnh, nếu không công phá thành Thiện Vô chỉ e kế hoạch bắc phạt Hung Nô sẽ...”.
Trương Cường mỉm cười bình thản hỏi: “Cục diện hiện nay đúng là gay go, không biết tướng quân có kế sách gì không?”.
Vương Bôn tuy thân là võ tướng, nhưng trí tuệ mưu lược không hề thua kém các mưu sĩ, xưa nay chịu ảnh hưởng của Vũ Thành hầu Vương Tiễn, biết võ tướng nắm binh quyền trong tay dễ trở thành đối tượng bị quân vương nghi kỵ, nếu không biết ẩn mình mà thể hiện thái quá, rất dễ bị thanh trùng về sau, từ cổ chí kim, phàm võ tướng chà mấy ai có kết cục tốt.
Nghe Trương Cường hỏi vậy, Vương Bôn dè dặt đáp lời: “Cục diện hiện nay đang rơi vào thế bế tắc, nếu muốn đột phá chỉ còn cách tìm đối sách khác”.
Trương Cường nhìn chăm chăm vào tấm bản đồ da dê, buộc miệng hỏi: “Tướng quân có đối sách gì không?”.
Vương Bôn không biết Trương Cường toan tính những gì, càng không dám phát biểu lung tung, chỉ lắc đầu nói: “Nếu bệ hạ thay đổi kế hoạch bắc phạt Hung Nô, quyết tâm vây khốn Lưu Bang trong thành Thiện Vô thì dễ dàng hơn nhiều”.
Trương Cường cười ha hả nói lớn: “Tướng quân quà không hổ danh là hậu duệ của Vũ Thành hầu!”.
Vương Bôn kinh ngạc liếc nhìn về phía Mông Điềm, chỉ thấy Mông Điềm đang chăm chú nhìn vào tấm bản đồ thành Thiện Vô, nãy giờ như bỏ ngoài tai đối thoại giữa hai người.
Đang lúc kinh ngạc, lại nghe Trương Cường nói tiếp: “Mâu thuẫn giữa Trương Nhĩ và Trần Dư e càng lúc càng lớn rồi, trẫm nghe nói Lương Bang phong Trương Nhĩ làm Thường Sơn Vương, còn Trần Dư chỉ được cai quản ba huyện, chức vị chỉ là hư danh ngự sử không có thực quyền, nếu không ngoài dự đoán của trẫm, trong vòng vài ngày tới chắc sẽ xảy ra biến cố”.
Vương Bôn nhận ra hình như Trương Cường tràn trề niềm tin, cố kìm nén cảm xúc kích động, cung kính nói: “Nếu đúng như bệ hạ dự liệu thì chúng ta có thể phá vỡ bế tắc, tiêu diệt Lưu Bang”.
Mông Điềm lúc này chợt lên tiếng: “Hãy đợi thêm ít ngày nữa, nếu bệ hạ muốn thay đối kế hoạch bắc phạt Hung Nô thì cũng không vội đợi thêm vài ngày, ngược lại lúc này nên kiên nhẫn chờ đợi là tốt nhất”.
Trương Cường gật đầu tán đồng: “Mọi người không cần căng thẳng quá! Cứ đề cao cảnh giác là được”.
Chợt nghĩ đến Lỗ Nguyên trong cung, Trương Cường thở dài một tiếng, không biết nàng sẽ đối mặt thế nào với cục diện thế này đây? Chẳng lẽ mình quá vô tình rồi? Ài!
Tâm trạng chùn xuống, Trương Cường ngao ngán hạ lệnh: “Các khanh lui xuống nghỉ ngơi đi! Nếu có tin tức lập tức đến báo với trẫm”.
Mông Điềm và Vương Bôn thấy sắc mặt Trương Cường không tốt, cũng nghĩ tới Lỗ Nguyên trong hậu cung, trong lòng cùng tiếc nuối, âu cũng là số phận của bậc đế vương, giữa quốc gia thiên hạ và tình riêng, đôi khi bắt buộc phải chọn lựa tàn khốc.
Mông Điềm lên tiếng an ủi: “Bệ hạ không cần đau lòng, tất cả đã có ý trời sắp đặt, bệ hạ là thiên tử càng nên thuận theo ý trời”.
Trương Cường cảm kích gật đầu nói: “Trẫm hiểu rồi, tướng quân không cần lo lắng, khanh nên giữ gìn sức khỏe, trẫm thấy tướng quân quá lao tâm lao lực.
Mông Điềm khom lưng nói: “Ân đức bệ hạ, thần không gì báo đền, chút mệt nhọc này không đáng gì! Sau trận chiến này thần sẽ tịnh dưỡng, thần tuổi tác đã cao, hành sự quá cẩn thận, không quả cảm bằng Vương Bôn tướng quân, hơn nữa nay Bành Việt, Thành Thái, Chương Hàm đều đủ sức đảm nhận trọng trách”.
Vương Bôn ngơ ngác không hiểu dụng ý của Mông Điềm, lại không dám tùy tiện nói xen vào, đành cất tiếng: “Bệ hạ, thần phải đi tuần tra quân doanh, xin phép cáo lui!”.
Trương Cường gật đầu nói: “Các khanh lui xuống đi! Có việc gì có thể trực tiếp vào gặp trẫm!”.
Mông Điềm và Vương Bôn hành lễ xong định lui ra, chợt nghe một quân cẩm vệ bên ngoài cung kính bẩm báo: “Bệ hạ, vừa bắt được một tên gian tế”.
Mông Điềm và Vương Bôn cùng giật mình kinh ngạc, quay lưng ngồi trở xuống ghế, Trương Cường gằn giọng: “Dần gian tế vào đây!”.
Mệnh lệnh truyền xuống, hai quân cấm vệ áp giải một ông lão ngoài năm mươi tuổi vào lều, đẩy mạnh lão quỳ xuống đất, may mà trong lều có lót thảm dày nên lão không bị thương.
Trương Cường cảm thấy ngạc nhiên, ngập ngùng hỏi: “Người này là gian tế.
à?”.
Một quân cấm vệ vội chắp tay bẩm báo: “Chúng thần đang tuần tra ngoài quân doanh, lão ta xông ra khỏi rùng nói cần gặp Mông tướng quân, nếu không cho gặp sẽ tự sát...”.
Trương Cường khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? VỊ này chính là Mông tướng quân, có chuyện gì cứ việc nói ra!”.
Ông lão lấm lét nhìn một lượt ba người trong lều, không dám tin thân phận thực sự của Mông Điềm, chỉ nghe Mông Điềm thần sắc ung dung nói: “Ta chính là Mông Điềm đây, còn trước mắt ngươi chính là đương kim hoàng đế Đại Tần, có chuyện gì cứ việc nói ra!”.
Ông lão thế mới quan sát kỹ Trương Cường, thấy hắn khí khái bất phàm, thêm vào thái độ cung kính của Mông Điềm và hai tên cấm vệ, biết ngay đó là thiên tử, vội quỳ xuống dập đầu hành lễ.
Tháo thắt lưng ra dâng lên bằng hai tay, nói: “Vật này do tướng quân nhà lão nô căn dặn khi còn sống, bào phải giao tận tay cho Mông tướng quân”.
Mông Điềm kinh ngạc hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Tướng quân nhà ngươi là ai?”.
Ông lão ngẩng đầu lên, thành thật bẩm báo: “Tiểu nhân là Trần Thiện, chính là gia nô của Trần Dư tướng quân, tướng quân bị Trương Nhĩ sàm tấu nên mất mạng vào tay Hán Vương, nay tiểu nhân phụng di mệnh giao vật này cho Mông tướng quân”.
Mông Điềm quan sát kỹ dãy thắt lưng, phát hiện đó chỉ là thắt lưng bình thường, không nhìn ra có gì khả nghi, liền cười gằn nói: “Trương Nhĩ và Trần Dư tình như huynh đệ, sao có thể hãm hại nhau chứ? Nếu ngươi dám to gan dối lừa thì bào kiếm trong tay ta sẽ tắm máu ngươi!”.
Trần Thiện gạt nước mắt nói: “Trần tướng quân bị Trương Nhĩ hãm hại, hàm oan mà chết, nay tiểu nhân giao vật này cho tướng quân chính là vì muốn trà thù, nếu tướng quân không tin có thể lấy đầu Trần Thiện này, dù gì tiểu nhân cũng muốn theo hầu Trần tướng quân dưới chín suối”.
Mông Điềm nghe Trần Thiện nói vẻ thành khẳn, tuy vẫn còn nghi hoặc nhưng vẫn nhận lấy thắt lưng giao cho Hàn Hoán, Hàn Hoán cẩn thận xem qua, dùng dao rạch đường chỉ may ra, phát hiện bên trong có tấm bản đồ, lấy ra kiểm tra cẩn thận không thấy có gì bất thường mới cung kính dâng lên cho Trương Cường.
Trương Cường vừa định đưa tay cầm lấy tấm bản đồ, chợt nghe Mông Điềm lên tiếng càn lại: “Bệ hạ, vật này hãy giao cho thần xem trước, nhở trên đó có độc cũng không hại đến long thể của bệ hạ!”.
Dứt lời, không đợi Trương Cường phản đối, Mông Điềm đã giành lấy tấm bản đồ trên tay Hàn Hoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.