Quyển 4 - Chương 5: Tam nhân thành hổ.
Ngọc Vãn Lâu
29/08/2013
Trương Cường nghe thế thấy thật buồn cười,
Mông Điềm là người được hoàng đế cứu ra từ chỗ chết, hơn nữa Mông Điềm
thống lĩnh đại quân không phải là lần đầu, không lẽ lại không có lý do
gì như thé mà bội phản Đại Tần?
Nhìn thấy vẻ mặt không lấy làm quan tâm của Trương Cường, Tả Lâm lo lắng hỏi: “Bệ hạ, những lời này từ sau khi đại quân ra trận càng ngày càng bùng phát mạnh, đến đồng dao các nơi đâu đâu cũng hát truyền...”.
Trương Cường nghe thế trong lòng trầm lại, sự đáng sợ của những tin đồn này chính là làm mê hoặc lòng người, còn đáng sợ hơn đao kiếm thật sự, đối với cục diện triều đình vừa được ổn định lại nhất định vô cùng nguy hiểm, bất giác sắc mặt biến đổi lạnh lùng nói: “Đồng dao nói thế nào?”.
Tả Lâm bất an nhìn Trương Cường rồi từ từ nói: “Đồng dao nói: “Thảo thanh thanh, thì vi vương, phân thiên hạ’ đồng dao đáng sợ như thế, nếu cứ loan truyền khắp nơi như thế thật không hay, bệ hạ không thể coi thường được”.
Trương Cường sao tin được những điều này, bất giác miễn cưỡng cười: “Chỉ là bài hát đồng dao của bọn trẻ con cũng coi là thật, ngự sử đại nhân dùng bé xé ra to thế”.
Phùng Khứ Tật nhìn thấy Tả Lâm đang định mờ miệng bèn cướp lời nói: “Bệ hạ, bài đồng dao này mặc dù chỉ là trò chơi của nhi đồng, nhưng là muốn chỉ Mông Điềm, lại thêm phong tin Mông Điềm ám binh bất động, chuyện này thật sự không thể xem nhẹ”.
Tiêu Hà lúc này quà thực không kìm được nộ khí trong lòng, tiến lên trước nói: “Bệ hạ, Mông tướng quân lãnh quân bên ngoài, cục diện vốn dĩ không thể quyết định giống như trong tưởng tượng của chúng ta, Mông tướng quân kinh nghiệm trận mạc dày dặn, nhất định làm gì cũng có lý, đang lúc đại chiến thế này, bệ hạ nếu như dễ dàng tin vào những tin đồn có dã tâm, chỉ e rơi vào cái bẫy của đối phương. Lúc chiến Trường Bình, Đại Tần lúc đó tương đương Kỳ cổ nước Triệu, cứ nghĩ ba mươi vạn quân hoàn toàn có thể thắng được Trường Bình, Phạm Huy ly gián Triệu Vương, cũng giống như tin đồn nhảm hiện nay, theo Tiêu Hà thấy, cái này nhất định là quỷ kế của Trần Bình, bệ hạ tuyệt đối không thể mắc lừa”.
Trương Cường nghe xong gật đầu: “Lời Tiêu Hà chí phải, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, mọi người không cần phải hoang mang như thế, hãy lui ra đi”.
Lời vừa dứt thì nghe Hàn Hoán bẩm: “Bệ hạ, Vân Dương hầu, Vũ An hầu, Bình Lạc quân, Định An quân đang đợi ngoài đại điện, nói có việc gấp cầu kiến bệ hạ”.
Trương Cường bất giác ngạc nhiên, những vị quý tộc này không nhận chức gì trong triều rất ít tấn cung, hôm nay cùng nhau vào cung không lẽ lại có liên quan đến tin đồn về Mông Điềm hay sao?
Đương lúc suy nghĩ, bất giác cười một tiếng rồi gật đầu với Hàn Hoán: “Truyền”.
Lời vừa dứt, thì thấy Vân Dương hầu sắc thái trịnh trọng dẫn đầu, theo sau là Vũ An hầu, Bình An quân và Định An quân ba người, Vân Dương hầu khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, là tộc trường tân nhiệm của họ Doanh, trong tông thất Tần quốc rất có địa vị, có uy vọng rất lớn, do lúc Triệu Cao bị giết lại là người đầu tiên đứng về phía Trương Cường, giúp ổn định lòng người trong tông thất.
Trương Cường luôn giữ ba phần kính ý với họ, đích thân bổ nhiệm ông ta làm tộc trường, chỉ là Vân Dương hầu không bao giờ hỏi chuyện thế sự, lần này đột nhiên vào cung, khiến Trương Cường có chút bất ngờ.
Đang lúc suy nghĩ, thì Vân Dương hầu đã bước vào giữa điện, khom người với hoàng đế “Bệ hạ, vi thần Vân Dương hầu tham kiến bệ hạ”.
Trương Cường cười gượng nói: “Vân Dương hầu, hôm nay sao lại đột nhiên tấn cung, chẳng hay là có chuyện gì quan trọng hay sao?”.
Vân Dương hầu đáp: “Bệ hạ, thần phong thanh nghe thấy tướng quân Mông Điềm phản lại Đại Tần tự lập thân, tự thấy đây mặc dù là tin đồn, nhưng không thể không tin, Đại Tần hiện nay quốc lực suy vi, nếu quả thật Mông Điềm làm phản, chỉ e bệ hạ không đối phó nổi. Đến lúc này các vùng lần lượt tự lập, Đại Tần ta sao mà khống chế được? Vi thần hy vọng bệ hạ mau chóng cho truyền Mông Điềm quay về Hàm Dương điều tra chân tướng, việc diệt Hán có thể giao cho Vương Bôn, Vương Bôn mặc dù danh khí không bằng Mông Điềm, nhưng Vương Bôn vẫn là con của Vũ thành hầu, dũng cảm mưu lược không kém gì Vương Tiễn trước đây, vì an nguy của Đại Tần xin bệ hạ hãy hạ lệnh triệu gọi Mông Điềm”.
Lời ông ta vừa dứt mấy người kia cũng liên tục nói vào, đại điện vừa mới yên tĩnh liền náo nhiệt trở lại.
Trương Cường lạnh lùng nhìn Vân Dương hầu, hồi lâu mới gật đầu: “Tâm tư các vị, trẫm hiểu, mọi người đều lo lắng cho sự an nguy của Đại Tần, trẫm vô cùng cảm kích”.
Đám đông nghe thế, thần sắc cùng lúc giãn ra, chỉ có Tiêu Hà căng thẳng nhìn Trương Cường định mở lời, do dự một lát rồi lặng lẽ đứng sau lưng đám đông, lẳn tránh ánh mắt sắc ngọt của hoàng đế.
Nhìn thấy phản ứng của đám đông, Trương Cường không nén được tiếng cười gượng nói: “Mọi người không cần phải nói nữa, chuyện này trẫm tự có chủ ý”.
Phùng Khứ Tật yên tâm nhìn thần sắc kiên định của Trương Cường, rồi chắp tay nói: “Bệ hạ nếu đã có chủ ý, lão thần xin cáo từ, hy vọng bệ hạ có thể thận trọng cân nhắc chuyện này, dùng để kẻ xấu trục lợi”.
Vân Dương Hầu còn bao nhiêu lời chưa kịp nói ra, bị đuổi lui ra ngoài, bất giác gật đầu vội vàng nói: “Bệ hạ, Mông Điềm trong tay nắm trọng quân, bệ hạ tuổi còn trẻ, lòng người hiểm yếu không thể không phòng, hy vọng bệ hạ không bị gian thần lừa phỉnh”.
Trương Cường lúc này bị mấy người kia quấy rầy, bất giác nhíu mày nói: “Trẫm tự có quyết định, mọi người hãy lui hết đi”.
Nói xong lại ra ý với Hàn Hoán dẫn mấy người kia đi, Hàn Hoán vội vàng cẩn trọng đến trước cửa điện cung kính nói: “Thưa các vị đại nhân, có chuyện gì buổi chầu sáng sớm mai nói cũng chưa muộn, bệ hạ vừa phê chuẩn công văn rất mệt mỏi, hơn nữa, không còn sớm nữa, các vị đại nhân nên hồi phủ đi”.
Phùng Khứ Tật nghe thấy thế biết rằng chuyện hôm nay đã không dễ dàng mà tiếp tục quấy rầy hoàng thượng được nữa, bất giác xoay lưng lại nói với đám quần thần trong điện: “Chuyện này hãy để buổi chầu sáng mai mọi người thào luận kỹ hơn, hôm nay đã muộn rồi, chúng ta hãy về đi”.
Nói xong, đứng dậy khom mình với Trương Cường: “Bệ hạ, chuyện này buổi chầu sáng mai hãy nói, chúng thần cáo từ”.
Trương Cường nhìn đám quần thần vẻ bất đắc dĩ ra khỏi điện nói: “Buổi chầu sáng mai không cần bàn đến nữa”.
Lời này vừa nói ra, trong điện bỗng im lặng như tờ, không để cho bọn họ có bất kỳ phản ứng nào, Trương Cường hùm một tiếng, sải bước lớn đi vào trong điện, không thèm để ý gì đến đám đông đang ngạc nhiên đứng trong đại điện.
Dưới thành Thượng Đàng, trong đại bàn doanh quân Tần, Mông Điềm và Vương Bôn Bành Việt cùng các tướng khác đang thảo luận cơ sách công kích Thượng Đảng, tuy nhiên lúc này thần sắc Mông Điềm nghiêm trọng khác thường, một người nhà vội vã đến từ Hàm Dương tâm trạng rất kích động nói: “Tướng quân, chuyện này quả thật quá ức hiếp người khác”.
Người nhà đó trên dưới ba mươi tuổi, thân hình to lớn, rất vạm vỡ, khuôn mặt lạnh lùng đầy tức giận tiếp tục nói: “Từ khi tướng quân rời đi, không biết từ đâu có tin đồn truyền đến, nói tướng quân có dã tâm tự thân lập vương, tin tức tướng quân ám binh bất động lần này truyền về Hàm Dương, trong thành đầy rẫy tin đồn nhảm, lại có tiểu nhị Thị Tỉnh đi đến đâu cũng hát cái gì là “thanh thanh thào, thi vi vương, phân thiên hạ” lúc tiểu nhân rời khỏi Hàm Dương, đã có không ít người tấn cung thưa chuyện với hoàng đế, yêu cầu bệ hạ triệu tướng quân quay về Hàm Dương điều tra sự việc”.
Mông Điềm lẳng lặng nhìn bản đồ Thượng Đàng trên chiếc bàn nhỏ, không hề để ý đến người nhà kia, mà nhíu mày với Bành Việt: “Ngựa thăm dò các nơi đã có tin tức gì chưa?”.
Bành Việt ngạc nhiên nhìn Mông Điềm, vội chắp tay thưa: “Hôm nay vừa nhận được tin, Lưu Bang đã phái năm vạn tinh kỵ đến Thượng Đàng, ngày mai sẽ đến, tướng quân có phải định ngăn chặn giữa đường”.
Mông Điềm nghe thấy thế mắt sáng lên, hài lòng gật đầu nói: “Không sai, khổ đợi mấy ngày, cuối cùng viện quân đối phương đã đến rồi, ha ha ha ha.
Vương Bôn lúc này không kìm được hưng phấn nói: “Không sai, nếu có thể ngăn chặn và đánh bại cánh quân cứu viện này giữa đường, thì trong thành Thượng Đảng nhất định không công mà tự vỡ, tướng quân chờ đợi vất vả bao nhiêu ngày, cơ hội rốt cuộc cũng đã đến, dựa vào một Trần Bình lắm mưu ma chước quỷ chắc cũng không ngờ tướng quân đã sớm xuyên được quỷ kế của hắn, ha ha...”.
Bành Việt lúc này lại không hề vui mừng, mà lại lo lắng nói: “Tướng quân, nếu bệ hạ thật sự nghi ngờ tướng quân mà lệnh cho tướng quân trở về Hàm Dương trước, không phải là đã lãng phí khổ tâm hay sao?”.
Mông Điềm đã từng ngồi lao tù, sớm biết được hoạn đồ hiểm ác, bất giác gật đầu nói: “Nếu như hoàng thượng thật sự triệu Mông Điềm ta hồi kinh, thì chuyện ở đây giao cho Vương tướng quân tiếp tục xử lý, chỉ hy vọng Vương tướng quân vẫn căn cứ vào kế hoạch đã định im lặng chờ đợi viện quân đối phương, như thế chúng ta chỉ cần có năm vạn quân đã có thể chiếm được Thượng Đảng, sẽ giảm tổn thất đến mức tối thiểu, đối với Mông Điềm, từ lúc được bệ hạ cứu ra khỏi nhà ngục Hàm Dương, sống nhiều hơn một ngày cũng là điều không ngờ, huống hồ chỉ là quay về kinh, cũng không phải là hỏi tội, không cần lo lắng”.
Nói đến đây, liền bình tĩnh nhìn Vương Bôn vẻ mặt bất mãn nói: “Nếu Mông Điềm thật sự vị triệu về Hàm Dương, gánh nặng ở đây xin giao cho một mình huynh, chiến trường nguy hiểm, hãy thận trọng, Trần Bình nếu có thêm nhiều quỷ kế, hãy cẩn trọng đối phó hơn”.
Vương Bôn nghĩ bản thân mình có thể có được ngày nay, đều nhờ vào Mông Điềm, có chút chua xót nói: “Tướng quân trang thành như thế, nếu bị tin đồn làm tổn thương, thật khiến người ta phẫn nộ”.
Mông Điềm cười gượng một tiếng, lắc đầu: “Hoàng thượng rốt cuộc sẽ xử lý chuyện này như thế nào tạm thời còn chưa biết nhưng mọi người không thế vì thế mà ảnh hưởng đến lòng quân, đại chiến trước mắt chúng ta phải tập trung tinh thần ứng phó với tình hình trước mắt, chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm là được”.
Vương Bôn nghe thấy thế kiên quyết gật đầu: “Tướng quân yên tâm, Vương Bôn hiểu rõ dụng ý mưu này của tướng quân, tuyệt đối không thể để cho quỷ cớ của Trần Bình thành công”.
Mông Điềm nghe thấy thế yên tâm gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài lều nhìn tàn dương phí tây, gật đầu: “Canh ba tối nay Vương Bôn đích thân soái lĩnh năm vạn nhân mã lên trước ngăn chặn viện quân của Lưu Bang”.
Nói đến đây, thần sắc nghiêm nghị nhìn Bành Việt và Vương Bôn nói: “Viện quân đối phương mặc dù chỉ có năm vạn, nhưng e trong đó có lẫn cả kỵ binh Hung Nô, kỵ binh Hung Nô dũng mãnh, nhất định phải cẩn thận ứng phó”.
Vương Bôn chắp tay thưa: “Vương Bôn rõ, sau khi trời sáng nhất định sẽ diệt toàn bộ”.
Mông Điềm nghe thấy thế gật đầu: “Được, trời sáng ngày mai, đại quân phân làm bốn cửa, mỗi cửa năm vạn nhân mã, toàn lực chiếm lấy Thượng Đảng”.
Lời ông vừa dứt thì bên ngoài đã nghe thấy tiếng tên lính thân cận: “Tướng quân, Hàn Hoán truyền lệnh từ đại chính điện cung Hàm Dương, Hán đại nhân mời tướng quân ngay lập tức ra khỏi lều nghe chỉ”.
Mông Điềm nghe chỉ, ngạc nhiên trong lòng biết rằng Hàn Hoán đến chắc chắn là liên quan đến tin đồn đang truyền khắp thành Hàm Dương, mặc dù có chút bất an nhưng vẫn bình tĩnh đứng dậy bước ra khỏi lều, đưa mắt nhìn thì thấy viên nội giám Hàn Hoán thân cận của Trương Cường, người mặc áo dày màu xanh đang ngồi trên ngựa mặt không lộ sắc thái nào, đang nhìn mình.
Nhìn thấy Hàn Hoán mà mình đã vô cùng quen thuộc, trong lòng Mông Điềm có chút lo lắng vội bước lên hỏi: “Mông Điềm bái kiến đại nhân, không biết đại nhân có chuyện gì quan trọng hay sao?”.
Nhìn thấy vẻ mặt không lấy làm quan tâm của Trương Cường, Tả Lâm lo lắng hỏi: “Bệ hạ, những lời này từ sau khi đại quân ra trận càng ngày càng bùng phát mạnh, đến đồng dao các nơi đâu đâu cũng hát truyền...”.
Trương Cường nghe thế trong lòng trầm lại, sự đáng sợ của những tin đồn này chính là làm mê hoặc lòng người, còn đáng sợ hơn đao kiếm thật sự, đối với cục diện triều đình vừa được ổn định lại nhất định vô cùng nguy hiểm, bất giác sắc mặt biến đổi lạnh lùng nói: “Đồng dao nói thế nào?”.
Tả Lâm bất an nhìn Trương Cường rồi từ từ nói: “Đồng dao nói: “Thảo thanh thanh, thì vi vương, phân thiên hạ’ đồng dao đáng sợ như thế, nếu cứ loan truyền khắp nơi như thế thật không hay, bệ hạ không thể coi thường được”.
Trương Cường sao tin được những điều này, bất giác miễn cưỡng cười: “Chỉ là bài hát đồng dao của bọn trẻ con cũng coi là thật, ngự sử đại nhân dùng bé xé ra to thế”.
Phùng Khứ Tật nhìn thấy Tả Lâm đang định mờ miệng bèn cướp lời nói: “Bệ hạ, bài đồng dao này mặc dù chỉ là trò chơi của nhi đồng, nhưng là muốn chỉ Mông Điềm, lại thêm phong tin Mông Điềm ám binh bất động, chuyện này thật sự không thể xem nhẹ”.
Tiêu Hà lúc này quà thực không kìm được nộ khí trong lòng, tiến lên trước nói: “Bệ hạ, Mông tướng quân lãnh quân bên ngoài, cục diện vốn dĩ không thể quyết định giống như trong tưởng tượng của chúng ta, Mông tướng quân kinh nghiệm trận mạc dày dặn, nhất định làm gì cũng có lý, đang lúc đại chiến thế này, bệ hạ nếu như dễ dàng tin vào những tin đồn có dã tâm, chỉ e rơi vào cái bẫy của đối phương. Lúc chiến Trường Bình, Đại Tần lúc đó tương đương Kỳ cổ nước Triệu, cứ nghĩ ba mươi vạn quân hoàn toàn có thể thắng được Trường Bình, Phạm Huy ly gián Triệu Vương, cũng giống như tin đồn nhảm hiện nay, theo Tiêu Hà thấy, cái này nhất định là quỷ kế của Trần Bình, bệ hạ tuyệt đối không thể mắc lừa”.
Trương Cường nghe xong gật đầu: “Lời Tiêu Hà chí phải, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, mọi người không cần phải hoang mang như thế, hãy lui ra đi”.
Lời vừa dứt thì nghe Hàn Hoán bẩm: “Bệ hạ, Vân Dương hầu, Vũ An hầu, Bình Lạc quân, Định An quân đang đợi ngoài đại điện, nói có việc gấp cầu kiến bệ hạ”.
Trương Cường bất giác ngạc nhiên, những vị quý tộc này không nhận chức gì trong triều rất ít tấn cung, hôm nay cùng nhau vào cung không lẽ lại có liên quan đến tin đồn về Mông Điềm hay sao?
Đương lúc suy nghĩ, bất giác cười một tiếng rồi gật đầu với Hàn Hoán: “Truyền”.
Lời vừa dứt, thì thấy Vân Dương hầu sắc thái trịnh trọng dẫn đầu, theo sau là Vũ An hầu, Bình An quân và Định An quân ba người, Vân Dương hầu khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, là tộc trường tân nhiệm của họ Doanh, trong tông thất Tần quốc rất có địa vị, có uy vọng rất lớn, do lúc Triệu Cao bị giết lại là người đầu tiên đứng về phía Trương Cường, giúp ổn định lòng người trong tông thất.
Trương Cường luôn giữ ba phần kính ý với họ, đích thân bổ nhiệm ông ta làm tộc trường, chỉ là Vân Dương hầu không bao giờ hỏi chuyện thế sự, lần này đột nhiên vào cung, khiến Trương Cường có chút bất ngờ.
Đang lúc suy nghĩ, thì Vân Dương hầu đã bước vào giữa điện, khom người với hoàng đế “Bệ hạ, vi thần Vân Dương hầu tham kiến bệ hạ”.
Trương Cường cười gượng nói: “Vân Dương hầu, hôm nay sao lại đột nhiên tấn cung, chẳng hay là có chuyện gì quan trọng hay sao?”.
Vân Dương hầu đáp: “Bệ hạ, thần phong thanh nghe thấy tướng quân Mông Điềm phản lại Đại Tần tự lập thân, tự thấy đây mặc dù là tin đồn, nhưng không thể không tin, Đại Tần hiện nay quốc lực suy vi, nếu quả thật Mông Điềm làm phản, chỉ e bệ hạ không đối phó nổi. Đến lúc này các vùng lần lượt tự lập, Đại Tần ta sao mà khống chế được? Vi thần hy vọng bệ hạ mau chóng cho truyền Mông Điềm quay về Hàm Dương điều tra chân tướng, việc diệt Hán có thể giao cho Vương Bôn, Vương Bôn mặc dù danh khí không bằng Mông Điềm, nhưng Vương Bôn vẫn là con của Vũ thành hầu, dũng cảm mưu lược không kém gì Vương Tiễn trước đây, vì an nguy của Đại Tần xin bệ hạ hãy hạ lệnh triệu gọi Mông Điềm”.
Lời ông ta vừa dứt mấy người kia cũng liên tục nói vào, đại điện vừa mới yên tĩnh liền náo nhiệt trở lại.
Trương Cường lạnh lùng nhìn Vân Dương hầu, hồi lâu mới gật đầu: “Tâm tư các vị, trẫm hiểu, mọi người đều lo lắng cho sự an nguy của Đại Tần, trẫm vô cùng cảm kích”.
Đám đông nghe thế, thần sắc cùng lúc giãn ra, chỉ có Tiêu Hà căng thẳng nhìn Trương Cường định mở lời, do dự một lát rồi lặng lẽ đứng sau lưng đám đông, lẳn tránh ánh mắt sắc ngọt của hoàng đế.
Nhìn thấy phản ứng của đám đông, Trương Cường không nén được tiếng cười gượng nói: “Mọi người không cần phải nói nữa, chuyện này trẫm tự có chủ ý”.
Phùng Khứ Tật yên tâm nhìn thần sắc kiên định của Trương Cường, rồi chắp tay nói: “Bệ hạ nếu đã có chủ ý, lão thần xin cáo từ, hy vọng bệ hạ có thể thận trọng cân nhắc chuyện này, dùng để kẻ xấu trục lợi”.
Vân Dương Hầu còn bao nhiêu lời chưa kịp nói ra, bị đuổi lui ra ngoài, bất giác gật đầu vội vàng nói: “Bệ hạ, Mông Điềm trong tay nắm trọng quân, bệ hạ tuổi còn trẻ, lòng người hiểm yếu không thể không phòng, hy vọng bệ hạ không bị gian thần lừa phỉnh”.
Trương Cường lúc này bị mấy người kia quấy rầy, bất giác nhíu mày nói: “Trẫm tự có quyết định, mọi người hãy lui hết đi”.
Nói xong lại ra ý với Hàn Hoán dẫn mấy người kia đi, Hàn Hoán vội vàng cẩn trọng đến trước cửa điện cung kính nói: “Thưa các vị đại nhân, có chuyện gì buổi chầu sáng sớm mai nói cũng chưa muộn, bệ hạ vừa phê chuẩn công văn rất mệt mỏi, hơn nữa, không còn sớm nữa, các vị đại nhân nên hồi phủ đi”.
Phùng Khứ Tật nghe thấy thế biết rằng chuyện hôm nay đã không dễ dàng mà tiếp tục quấy rầy hoàng thượng được nữa, bất giác xoay lưng lại nói với đám quần thần trong điện: “Chuyện này hãy để buổi chầu sáng mai mọi người thào luận kỹ hơn, hôm nay đã muộn rồi, chúng ta hãy về đi”.
Nói xong, đứng dậy khom mình với Trương Cường: “Bệ hạ, chuyện này buổi chầu sáng mai hãy nói, chúng thần cáo từ”.
Trương Cường nhìn đám quần thần vẻ bất đắc dĩ ra khỏi điện nói: “Buổi chầu sáng mai không cần bàn đến nữa”.
Lời này vừa nói ra, trong điện bỗng im lặng như tờ, không để cho bọn họ có bất kỳ phản ứng nào, Trương Cường hùm một tiếng, sải bước lớn đi vào trong điện, không thèm để ý gì đến đám đông đang ngạc nhiên đứng trong đại điện.
Dưới thành Thượng Đàng, trong đại bàn doanh quân Tần, Mông Điềm và Vương Bôn Bành Việt cùng các tướng khác đang thảo luận cơ sách công kích Thượng Đảng, tuy nhiên lúc này thần sắc Mông Điềm nghiêm trọng khác thường, một người nhà vội vã đến từ Hàm Dương tâm trạng rất kích động nói: “Tướng quân, chuyện này quả thật quá ức hiếp người khác”.
Người nhà đó trên dưới ba mươi tuổi, thân hình to lớn, rất vạm vỡ, khuôn mặt lạnh lùng đầy tức giận tiếp tục nói: “Từ khi tướng quân rời đi, không biết từ đâu có tin đồn truyền đến, nói tướng quân có dã tâm tự thân lập vương, tin tức tướng quân ám binh bất động lần này truyền về Hàm Dương, trong thành đầy rẫy tin đồn nhảm, lại có tiểu nhị Thị Tỉnh đi đến đâu cũng hát cái gì là “thanh thanh thào, thi vi vương, phân thiên hạ” lúc tiểu nhân rời khỏi Hàm Dương, đã có không ít người tấn cung thưa chuyện với hoàng đế, yêu cầu bệ hạ triệu tướng quân quay về Hàm Dương điều tra sự việc”.
Mông Điềm lẳng lặng nhìn bản đồ Thượng Đàng trên chiếc bàn nhỏ, không hề để ý đến người nhà kia, mà nhíu mày với Bành Việt: “Ngựa thăm dò các nơi đã có tin tức gì chưa?”.
Bành Việt ngạc nhiên nhìn Mông Điềm, vội chắp tay thưa: “Hôm nay vừa nhận được tin, Lưu Bang đã phái năm vạn tinh kỵ đến Thượng Đàng, ngày mai sẽ đến, tướng quân có phải định ngăn chặn giữa đường”.
Mông Điềm nghe thấy thế mắt sáng lên, hài lòng gật đầu nói: “Không sai, khổ đợi mấy ngày, cuối cùng viện quân đối phương đã đến rồi, ha ha ha ha.
Vương Bôn lúc này không kìm được hưng phấn nói: “Không sai, nếu có thể ngăn chặn và đánh bại cánh quân cứu viện này giữa đường, thì trong thành Thượng Đảng nhất định không công mà tự vỡ, tướng quân chờ đợi vất vả bao nhiêu ngày, cơ hội rốt cuộc cũng đã đến, dựa vào một Trần Bình lắm mưu ma chước quỷ chắc cũng không ngờ tướng quân đã sớm xuyên được quỷ kế của hắn, ha ha...”.
Bành Việt lúc này lại không hề vui mừng, mà lại lo lắng nói: “Tướng quân, nếu bệ hạ thật sự nghi ngờ tướng quân mà lệnh cho tướng quân trở về Hàm Dương trước, không phải là đã lãng phí khổ tâm hay sao?”.
Mông Điềm đã từng ngồi lao tù, sớm biết được hoạn đồ hiểm ác, bất giác gật đầu nói: “Nếu như hoàng thượng thật sự triệu Mông Điềm ta hồi kinh, thì chuyện ở đây giao cho Vương tướng quân tiếp tục xử lý, chỉ hy vọng Vương tướng quân vẫn căn cứ vào kế hoạch đã định im lặng chờ đợi viện quân đối phương, như thế chúng ta chỉ cần có năm vạn quân đã có thể chiếm được Thượng Đảng, sẽ giảm tổn thất đến mức tối thiểu, đối với Mông Điềm, từ lúc được bệ hạ cứu ra khỏi nhà ngục Hàm Dương, sống nhiều hơn một ngày cũng là điều không ngờ, huống hồ chỉ là quay về kinh, cũng không phải là hỏi tội, không cần lo lắng”.
Nói đến đây, liền bình tĩnh nhìn Vương Bôn vẻ mặt bất mãn nói: “Nếu Mông Điềm thật sự vị triệu về Hàm Dương, gánh nặng ở đây xin giao cho một mình huynh, chiến trường nguy hiểm, hãy thận trọng, Trần Bình nếu có thêm nhiều quỷ kế, hãy cẩn trọng đối phó hơn”.
Vương Bôn nghĩ bản thân mình có thể có được ngày nay, đều nhờ vào Mông Điềm, có chút chua xót nói: “Tướng quân trang thành như thế, nếu bị tin đồn làm tổn thương, thật khiến người ta phẫn nộ”.
Mông Điềm cười gượng một tiếng, lắc đầu: “Hoàng thượng rốt cuộc sẽ xử lý chuyện này như thế nào tạm thời còn chưa biết nhưng mọi người không thế vì thế mà ảnh hưởng đến lòng quân, đại chiến trước mắt chúng ta phải tập trung tinh thần ứng phó với tình hình trước mắt, chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm là được”.
Vương Bôn nghe thấy thế kiên quyết gật đầu: “Tướng quân yên tâm, Vương Bôn hiểu rõ dụng ý mưu này của tướng quân, tuyệt đối không thể để cho quỷ cớ của Trần Bình thành công”.
Mông Điềm nghe thấy thế yên tâm gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài lều nhìn tàn dương phí tây, gật đầu: “Canh ba tối nay Vương Bôn đích thân soái lĩnh năm vạn nhân mã lên trước ngăn chặn viện quân của Lưu Bang”.
Nói đến đây, thần sắc nghiêm nghị nhìn Bành Việt và Vương Bôn nói: “Viện quân đối phương mặc dù chỉ có năm vạn, nhưng e trong đó có lẫn cả kỵ binh Hung Nô, kỵ binh Hung Nô dũng mãnh, nhất định phải cẩn thận ứng phó”.
Vương Bôn chắp tay thưa: “Vương Bôn rõ, sau khi trời sáng nhất định sẽ diệt toàn bộ”.
Mông Điềm nghe thấy thế gật đầu: “Được, trời sáng ngày mai, đại quân phân làm bốn cửa, mỗi cửa năm vạn nhân mã, toàn lực chiếm lấy Thượng Đảng”.
Lời ông vừa dứt thì bên ngoài đã nghe thấy tiếng tên lính thân cận: “Tướng quân, Hàn Hoán truyền lệnh từ đại chính điện cung Hàm Dương, Hán đại nhân mời tướng quân ngay lập tức ra khỏi lều nghe chỉ”.
Mông Điềm nghe chỉ, ngạc nhiên trong lòng biết rằng Hàn Hoán đến chắc chắn là liên quan đến tin đồn đang truyền khắp thành Hàm Dương, mặc dù có chút bất an nhưng vẫn bình tĩnh đứng dậy bước ra khỏi lều, đưa mắt nhìn thì thấy viên nội giám Hàn Hoán thân cận của Trương Cường, người mặc áo dày màu xanh đang ngồi trên ngựa mặt không lộ sắc thái nào, đang nhìn mình.
Nhìn thấy Hàn Hoán mà mình đã vô cùng quen thuộc, trong lòng Mông Điềm có chút lo lắng vội bước lên hỏi: “Mông Điềm bái kiến đại nhân, không biết đại nhân có chuyện gì quan trọng hay sao?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.