Quyển 4 - Chương 6: Xuất hiện biến cố lớn.
Ngọc Vãn Lâu
29/08/2013
Trong đêm tối đen, những vì sao treo lơ
lửng trên bầu trời xa xôi, trong gió lạnh nhấp nháy ánh sáng tê lạnh,
dãy núi nối dài trong ánh sáng yếu ớt của các vì sao hung dữ như quái
thú, thỉnh thoảng những tiếng gào bi thảm lại vang lên phá vỡ màn đêm
yên tĩnh chết chóc, mang đến hơi thở chết chóc.
Trên con đường nhỏ trong khu núi ẩn nấp hướng về Thượng Đảng, đột nhiên vọng lại tiếng người không thể nghe rõ và mấy tiếng phì phò đầu mũi của chiến mã, nhờ ánh sáng mờ nhạt của mấy vì sao mông lung mà nhìn thấy, thì ra là một cánh kỵ binh đang vội vã, những kỵ binh này trên vó ngựa đều có một lớp vải bông rất giày, cho nên dù đi rất nhanh trong đêm cũng không nghe thấy tiếng động nào.
Chắc là đi quá vội cho nên ngựa thở phì phò nặng nhọc, như nhắc nhờ kỵ sĩ cưỡi trên lưng, rằng sức chịu đựng đã lên đến cực điểm, kỵ binh lại không thèm để ý gì đến sự phản kháng của ngựa, cũng không để ý gì đến đường núi hiểm trở, chỉ dùng lực quất roi ngựa thúc đi, mấy vạn kỵ binh sau lưng cũng điên cuồng phóng đi như thế.
Dường như quá bí bách nên sau khi đoàn quân đi vào trong sơn lâm, do đường khó đi, đã bắt đầu từ từ giảm tốc độ, ngựa cũng không can tâm mà miễn cưỡng bước vội dưới roi ngựa của chủ nhân.
Lúc này, một kỵ sĩ tóc dài thân hình to lớn cưỡi trên chiến mã đến lưng đột nhiên ghì chặt dây cương, chiến mã hí lên một tiếng rồi đột ngột dùng lại, khiến kỵ sĩ trên ngựa nghiêng người suýt nữa bay đi mất, may mà hắn phản ứng kịp thời, dùng lực ghì lấy hông ngựa, đung đưa một lúc mới ổn định lại được thân hình.
Nhìn thấy hắn dừng lại, những kỵ binh khác cũng lũ lượt đột ngột dừng lại, ghì cứng chiến mã của mình đưa mắt nhìn vị kỵ sĩ kia, sắc mặt người kỵ sĩ kia biến đổi, dùng tiếng hán không thành thục lắm nói lớn: “Mọi người cẩn thận, phía trước có mai phục, mau xuống ngựa, ẩn nấp ngay”.
Theo tiếng hét của hắn một bộ phận kỵ sĩ liền xoay lưng xuống ngựa, ẩn nấp sau cây lớn và đá núi bên đường.
Lúc này sau lưng cánh quân đột nhiên có một kỵ sĩ do tướng lĩnh ăn mặc bước lên, bất mãn nói: “Sao lại dùng lại, trước khi trời sáng bắt buộc phải đến được Thượng Đảng, nay trời không còn sớm nữa, còn không nhanh chóng lên đường?”.
Tên kỵ sĩ dừng lại sớm nhất nghe thấy sắc mặt căng thẳng nói: “Phía trước có thể nghe thấy tiếng thở phì phò của ngựa, hơn nữa có chim chao lượn, nhất định có mai phục”.
Tướng lĩnh kia nghe thấy thế sắc mặt biến đổi, lắng nghe động tĩnh trong sơn lâm hồi lâu lắc đầu nói: “Thổ Hỗn Ca, e là huynh nghe nhầm rồi, tôi không nghe thấy gì cả, hơn nữa chim trong núi bay lượn, là do chúng ta gây ra, chứ không phải có mai phục”.
Thổ Hỗn Ca nghe thấy thế vừa xuống ngựa ra hiệu cho kỵ binh đi theo cung nỏ ra chờ đợi vừa lo lắng chỉ lên bầy chim đang chao liệng trên trời: “Chim chỉ bay lượn trên đỉnh núi, có thế thấy kẻ địch của chúng ta nhất định đã mai phục trên núi, thời cơ đến sẽ xông xuống núi”.
Tướng Anh Bố vừa đầu quân cho Lưu Bang là chủ soái của quân tiếp viện Thượng Đảng, sau khi Hạng Vũ tự vẫn Anh Bố đã dẫn theo hai nghìn quân cũ được thu gom lại của Hạng Vũ lên phương Bắc đầu quân cho Hán Vương Lưu Bang, đây là lần đầu hắn lãnh lệnh xuất chiến, vì muốn trước mặt Lưu Bang thể hiện một lần, nên trong mười ngày gần như đã tận lực dẫn theo viện binh vội vã đến Thượng Đảng.
Lúc này nghe thấy Thổ Hỗn Ca nói thế, mặc dù không tin, nhưng vẫn đưa mắt cẩn trọng nhìn mấy con chim cú đang bay lượn, sau đó gằn giọng nói: “Mọi người toàn tốc tiến lên, không được dùng lại, nhanh”.
Thổ Hỗn Ca lúc này cười nhạt nói: “Quân mai phục đang ở phía trước, tướng quân xông vào đó, không phải là muốn chết hay sao?”.
Anh Bôn sững người, lúc này mới phát hiện bản thân quả nhiên hồ đồ, vội vàng hạ lệnh: “Truyền cho mọi người dàn trận, cung tên quân Tần vô cùng lợi hại cẩn thận ứng phó”.
Quân hán nhận được mệnh lệnh lập tức tạo thành nhóm năm người một, hỗ trợ nhau phòng bị cùng lùi lại rừng rậm không xa đằng sau, nhằm tránh đợt công kích lần thứ nhất của mũi tên quân Tần.
Còn lúc này, cách viện quân của Anh Bố không quá năm trăm mét phía trước, Vương Bôn đang tập trung tinh thần đứng sau một thân cây lớn, nhìn xuống quân Hán phía dưới núi.
Quân Tần đang mai phục trên núi lúc này đều đã chuẩn bị xong xuôi cho việc tiêu diệt quân Hán chỉ đợi quân Hán đi vào vòng mai phục là sẽ triến khai tấn công, nhưng không ngờ quân Hán lại đột nhiên dùng lại trước vòng mai phục chỉ khoảng năm trăm mét, khiến cho khí thế quân Tần đang tích trữ bỗng cảm thấy không biết phải làm thế nào.
Tướng Vương Uyên đã đi theo Vương Bôn nhiều năm hít một hơi nói: “Tướng quân, quân Hán quả nhiên lợi hại, hay là đã phát giác được tung tích mai phục của chúng ta, nếu là thế chúng ta chỉ có năm vạn nhân mã không thể cân sức được, nếu đánh chính diện, tổn thất rất lớn, nếu trong quân đối phương lại có thêm kỵ binh Hung Nô, chúng ta e là...
Vương Bôn nghe thế nhíu mày lại nói: “Bất luận thế nào cũng không thể để cho năm vạn quân Hán thoát được, mọi người tập trung tinh thần, chết cũng phải tiêu diệt năm vạn quân Hán này”.
Đang lúc nói, thì thấy một ánh lửa sáng vụt lên, vô số mũi tên châm lửa đồng loạt được quân Hán phóng ra, hiển nhiên là quân Hán muốn nhân việc này để ép quân Tần đang ẩn nấp trong rùng rậm chui ra.
Những mũi tên tẩm lửa này nhuốm đầy dầu, khi rơi xuống cỏ hoang khô héo thì nhanh chóng bắt lửa thành biển lửa, năm vạn quân Tần của Vương Bôn ngay lập tức rơi vào cục diện bị động không ngờ đến.
Nhìn lấy ngọn lửa của đối phương càng ngày càng dày, cây trong rùng hầu hết đều là loại cây dễ bốc cháy, lại thêm bây giờ là đầu xuân, thời tiết hanh khô.
Cỏ cây trong núi gặp lửa liền bốc cháy, chỉ lát sau chỗ rừng rậm mà quân Tần đang ẩn nấp mù mịt khói đen, lửa vây khắp nơi.
Vương Bôn không còn cách nào để tiếp tục ẩn nấp, đành phải hạ lệnh tấn công, lúc này quân Hán tận dụng địa hình có lợi, tránh được vị trí gió thổi khói xuống, quân Tần dũng mãnh trong màn khói dày đặc sức chiến đấu dường như đã mất đi hơn nửa, lúc này lại bị bức bách nghênh chiến, khiến cho khí thế lại càng giảm đi ba phần.
5 vạn kỵ binh quân Tần dưới mệnh lệnh tấn công của Vương Bôn xông vào đánh nhau với quân Hán đang xông ra khỏi rùng rậm để nghênh chiến, Vương Bôn dẫn đầu điên cuồng lao vào chém giết, quân Tần lúc này mặc dù yếu thế hơn nhưng do binh sĩ quân Tần hầu như là đội quân bị công nghiệp hóa, rất nhiều binh sĩ coi việc giết địch là cách nhanh nhất và duy nhất để thăng tiến, giết người, đoạt lấy đầu vừa rơi, đều rất nhanh nhẹ. Ba vạn quân Hán do Anh Bố dẫn đầu bị chém tới mức gần như không còn sức để trở tay.
Chính lúc này Thổ Hỗn Ca vốn đang đứng bên cạnh tìm kiếm cơ hội đột nhiên hét lên một tiếng, kỵ binh Hung Nô đang ẩn nấp trong rừng ào ạt xông ra, trong tay cầm dao dài, phóng hết tốc lực vào quân Tần, quân Tần lúc này vừa ổn định lại trận thế trước sự tấn công bất ngờ của quân Hung Nô, lập tức tản tác, không thành quân.
Vương Bôn mặc dù vẫn nghĩ trong quân Hán sẽ có kỵ binh Hung Nô nhưng không ngờ kỵ binh Hung Nô lại lợi hại đến thế, vừa ra tay đã khiến cho quân Tần không kịp ngẩng đầu, cho nên vô cùng tức giận đang lúc định lệnh cho quân Tần phía sau xông lên, thì thấy tướng lĩnh Hung Nô mặc áo giáp đồng đen trong tay cằm cung dài trong ánh sáng ngọn đuốc phản chiếu, đang giương cung nhắm vào Vương Uyên đang đứng trước mặt mình không xa.
Vội vàng ẩn mình trong đêm tối, rồi thuận tay lấy cung nỏ nhỏ đang treo trên yên ngựa xuống, nhắm bắn tên tướng lĩnh Hung Nô đang hiện ra trong ánh lửa.
Sự lợi hại của sạ thủ Hung Nô Vương Bôn vô cùng rõ, nên nếu không thể một tên bắn chết thì Vương Uyên nhất định rất khó tránh được mũi lên sắc nhọn của đối phương, đúng lúc sau khi được trang bị yên ngựa và mã đăng do đích thân Trương Cường thiết kế ra, giúp cho việc mang theo cung nỏ bên mình vô cùng thuận tiện.
Loại cung nỏ này do có tầm ngắm bắn rất chuẩn cho nên dường như còn hiệu quả hơn loại cung nỏ bình thường gấp mười lần.
Cùng với tiếng vút của cung nỏ trong tay Vương Bôn thì cung nỏ trong tay Thổ Hỗn Ca cũng vút lên như thế. Vương Uyên lúc này vừa chém chết một tên kỵ binh Hung Nô đang xông tới, còn chưa kịp gạt máu tươi còn ấm trên mặt thì nghe thấy một tiếng vút rất nhanh từ sau vọng đến, trong lòng biết không ổn vội vàng đạp hông ngựa, con ngựa chịu đau, vội nhảy sang một bên, Vương Bôn nhân cơ này vung thanh trường kiếm theo cảm giác mẫn cảm của mình, khua kiếm một cái thì nghe thấy tiếng “tinh” vang lên, thanh trường kiếm đột nhiên tuột khỏi tay bay đi, một mũi tên sắc nhọn kèm theo tiếng rít chói tai lao đến bên vai phải, làm tóe lửa trên một bên vai áo giáp.
Một bên vai phải của Vương Uyên đã không còn cảm giác, mềm oặt rụng xuống, máu tươi phun ra, trong lúc thanh trường kiếm vuột tay Vương Uyên thì một tên lính thân cận luôn theo sát ông liền đưa cho ông một thanh trường kiếm không biết từ đâu mà có của bọn Hung Nô, giúp cho Vương Uyên dùng tay trái nắm kiếm ngăn chặn tên địch đang từ đằng sau xông tới.
Đang lúc Vương Uyên cắn răng chịu đau buông thõng vai phải đã không còn cảm giác, đang lúc quân Hung Nô đột nhiên lùi lại như triều thủy, thì nghe thấy âm thanh quen thuộc của Vương Bôn hét: “Quân Hung Nô nghe đây, chủ tướng các ngươi đã bị Vương Bôn ta một tên giết chết, ha ha ha...”.
Theo tiếng cười sĩ khí quân Tần đang dốc sức chống cự cũng bừng bừng lên, liên tiếp hét lớn, xông lên tấn công kỵ binh Hung Nô đang bàng hoàng trong đêm tối bao tràm bởi mùi máu và lửa chiến.
Lúc này trong đêm lại đột nhiên nghe thấy những tiếng rít chói tai, âm thanh kỳ lạ khiến cho những người nghe thấy căng thẳng thần kinh.
Vương Bôn đưa mắt nhìn thì thấy trong không trung xuất hiện ánh sáng chói mắt, mấy trăm cánh khung bay lượn cỡ lớn đang đáp xuống sơn cốc đang diễn ra quyết chiến. Quân tần sớm đã quen với phương thức tác chiến của quân phi hành nên không đợi Vương Bôn ra lệnh, đã đồng thời tản ra, ngăn cách hẳn với quân Hán và quân Hung Nô thành một đường nhỏ trong núi.
KỊ binh Hung Nô đang chém giết và do Anh Bố soái lĩnh lần đầu tiên nhìn thấy quân phi hành chưa từng có trước đây, nhất thời đều kinh ngạc đến quên cả chém giết, sợ hãi đứng đực ra nhìn những cánh khung bay lượn trên trời, một số kỵ binh Hung Nô bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngạc nhiên sững đực ra, lại có một số binh sĩ xoay lưng xuống ngựa hướng lên trời mà quỳ bái lạy.
Anh Bố trong quân Hạng Vũ đã mấy lần chiến đấu với Trương Cường cho nên sớm đã nhận thấy sự lợi hại của loại quân phi hành này lúc này nhìn thấy tình thế cấp bách vội hét: “Mọi người nhanh chóng rút lui, rát lui vào rùng”.
Nghe theo tiếng thét của hắn chỉ có bộ phận nhỏ binh sĩ Sờ đã cùng hắn đầu quân cho Lưu Bang, nấp vào trong rùng, một số binh sĩ quân Hán vẫn đứng chỉ quân phi hành trên trời, chỉ chỉ trò trỏ kinh ngạc.
Đúng lúc này quân phi hành đã bay đến gần không phận sơn cốc, nhìn thấy quân Tần đã rút lui toàn bộ vào trong rừng, đồng thời thà hết thuốc nố và pháo xuống, rồi cùng với tiếng nổ kinh trời, vô số tiếng thét bi thương vọng lên, quân Hán và kỵ binh Hung Nô bị sức nổ của thuốc nổ và pháo làm cho điên đầu, lại bị mưa tên điên cuồng bắn ra của quân Tần, vô số binh sĩ đều lần lượt ngã xuống, những con chiến mã chưa tùng được tập luyện qua thuốc nổ lúc này bị tiếng nổ làm cho thất kinh chạy tán loạn, không biết đã đạp chết bao nhiêu quân Hán trọng thương vừa tránh được thuốc nổ và tập kích mưa tên của quân Tần.
KỊ binh Hung Nô vào lúc thống sư Thổ Hỗn Ca bị Vương Bôn phóng tên bắn chết đã đại loạn, lúc này lại thêm tập kích của quân phi hành đột nhiên xuất hiện cũng như mưa tên của quân Tần, trong thời gian chưa đến nửa tiếng đồng hồ, gần như toàn bộ quân đã bị tiêu diệt, còn quân Hán do Anh Bố soái lĩnh cũng không may mắn hơn tí nào, số thoát được không đến một phần.
Thời khắc quân phi hành xuất hiện, trong lòng Vương Bôn không cách nào kìm chế được sự kích động, một ý nghĩ như điện xẹt lóe qua đầu ông.
Trên con đường nhỏ trong khu núi ẩn nấp hướng về Thượng Đảng, đột nhiên vọng lại tiếng người không thể nghe rõ và mấy tiếng phì phò đầu mũi của chiến mã, nhờ ánh sáng mờ nhạt của mấy vì sao mông lung mà nhìn thấy, thì ra là một cánh kỵ binh đang vội vã, những kỵ binh này trên vó ngựa đều có một lớp vải bông rất giày, cho nên dù đi rất nhanh trong đêm cũng không nghe thấy tiếng động nào.
Chắc là đi quá vội cho nên ngựa thở phì phò nặng nhọc, như nhắc nhờ kỵ sĩ cưỡi trên lưng, rằng sức chịu đựng đã lên đến cực điểm, kỵ binh lại không thèm để ý gì đến sự phản kháng của ngựa, cũng không để ý gì đến đường núi hiểm trở, chỉ dùng lực quất roi ngựa thúc đi, mấy vạn kỵ binh sau lưng cũng điên cuồng phóng đi như thế.
Dường như quá bí bách nên sau khi đoàn quân đi vào trong sơn lâm, do đường khó đi, đã bắt đầu từ từ giảm tốc độ, ngựa cũng không can tâm mà miễn cưỡng bước vội dưới roi ngựa của chủ nhân.
Lúc này, một kỵ sĩ tóc dài thân hình to lớn cưỡi trên chiến mã đến lưng đột nhiên ghì chặt dây cương, chiến mã hí lên một tiếng rồi đột ngột dùng lại, khiến kỵ sĩ trên ngựa nghiêng người suýt nữa bay đi mất, may mà hắn phản ứng kịp thời, dùng lực ghì lấy hông ngựa, đung đưa một lúc mới ổn định lại được thân hình.
Nhìn thấy hắn dừng lại, những kỵ binh khác cũng lũ lượt đột ngột dừng lại, ghì cứng chiến mã của mình đưa mắt nhìn vị kỵ sĩ kia, sắc mặt người kỵ sĩ kia biến đổi, dùng tiếng hán không thành thục lắm nói lớn: “Mọi người cẩn thận, phía trước có mai phục, mau xuống ngựa, ẩn nấp ngay”.
Theo tiếng hét của hắn một bộ phận kỵ sĩ liền xoay lưng xuống ngựa, ẩn nấp sau cây lớn và đá núi bên đường.
Lúc này sau lưng cánh quân đột nhiên có một kỵ sĩ do tướng lĩnh ăn mặc bước lên, bất mãn nói: “Sao lại dùng lại, trước khi trời sáng bắt buộc phải đến được Thượng Đảng, nay trời không còn sớm nữa, còn không nhanh chóng lên đường?”.
Tên kỵ sĩ dừng lại sớm nhất nghe thấy sắc mặt căng thẳng nói: “Phía trước có thể nghe thấy tiếng thở phì phò của ngựa, hơn nữa có chim chao lượn, nhất định có mai phục”.
Tướng lĩnh kia nghe thấy thế sắc mặt biến đổi, lắng nghe động tĩnh trong sơn lâm hồi lâu lắc đầu nói: “Thổ Hỗn Ca, e là huynh nghe nhầm rồi, tôi không nghe thấy gì cả, hơn nữa chim trong núi bay lượn, là do chúng ta gây ra, chứ không phải có mai phục”.
Thổ Hỗn Ca nghe thấy thế vừa xuống ngựa ra hiệu cho kỵ binh đi theo cung nỏ ra chờ đợi vừa lo lắng chỉ lên bầy chim đang chao liệng trên trời: “Chim chỉ bay lượn trên đỉnh núi, có thế thấy kẻ địch của chúng ta nhất định đã mai phục trên núi, thời cơ đến sẽ xông xuống núi”.
Tướng Anh Bố vừa đầu quân cho Lưu Bang là chủ soái của quân tiếp viện Thượng Đảng, sau khi Hạng Vũ tự vẫn Anh Bố đã dẫn theo hai nghìn quân cũ được thu gom lại của Hạng Vũ lên phương Bắc đầu quân cho Hán Vương Lưu Bang, đây là lần đầu hắn lãnh lệnh xuất chiến, vì muốn trước mặt Lưu Bang thể hiện một lần, nên trong mười ngày gần như đã tận lực dẫn theo viện binh vội vã đến Thượng Đảng.
Lúc này nghe thấy Thổ Hỗn Ca nói thế, mặc dù không tin, nhưng vẫn đưa mắt cẩn trọng nhìn mấy con chim cú đang bay lượn, sau đó gằn giọng nói: “Mọi người toàn tốc tiến lên, không được dùng lại, nhanh”.
Thổ Hỗn Ca lúc này cười nhạt nói: “Quân mai phục đang ở phía trước, tướng quân xông vào đó, không phải là muốn chết hay sao?”.
Anh Bôn sững người, lúc này mới phát hiện bản thân quả nhiên hồ đồ, vội vàng hạ lệnh: “Truyền cho mọi người dàn trận, cung tên quân Tần vô cùng lợi hại cẩn thận ứng phó”.
Quân hán nhận được mệnh lệnh lập tức tạo thành nhóm năm người một, hỗ trợ nhau phòng bị cùng lùi lại rừng rậm không xa đằng sau, nhằm tránh đợt công kích lần thứ nhất của mũi tên quân Tần.
Còn lúc này, cách viện quân của Anh Bố không quá năm trăm mét phía trước, Vương Bôn đang tập trung tinh thần đứng sau một thân cây lớn, nhìn xuống quân Hán phía dưới núi.
Quân Tần đang mai phục trên núi lúc này đều đã chuẩn bị xong xuôi cho việc tiêu diệt quân Hán chỉ đợi quân Hán đi vào vòng mai phục là sẽ triến khai tấn công, nhưng không ngờ quân Hán lại đột nhiên dùng lại trước vòng mai phục chỉ khoảng năm trăm mét, khiến cho khí thế quân Tần đang tích trữ bỗng cảm thấy không biết phải làm thế nào.
Tướng Vương Uyên đã đi theo Vương Bôn nhiều năm hít một hơi nói: “Tướng quân, quân Hán quả nhiên lợi hại, hay là đã phát giác được tung tích mai phục của chúng ta, nếu là thế chúng ta chỉ có năm vạn nhân mã không thể cân sức được, nếu đánh chính diện, tổn thất rất lớn, nếu trong quân đối phương lại có thêm kỵ binh Hung Nô, chúng ta e là...
Vương Bôn nghe thế nhíu mày lại nói: “Bất luận thế nào cũng không thể để cho năm vạn quân Hán thoát được, mọi người tập trung tinh thần, chết cũng phải tiêu diệt năm vạn quân Hán này”.
Đang lúc nói, thì thấy một ánh lửa sáng vụt lên, vô số mũi tên châm lửa đồng loạt được quân Hán phóng ra, hiển nhiên là quân Hán muốn nhân việc này để ép quân Tần đang ẩn nấp trong rùng rậm chui ra.
Những mũi tên tẩm lửa này nhuốm đầy dầu, khi rơi xuống cỏ hoang khô héo thì nhanh chóng bắt lửa thành biển lửa, năm vạn quân Tần của Vương Bôn ngay lập tức rơi vào cục diện bị động không ngờ đến.
Nhìn lấy ngọn lửa của đối phương càng ngày càng dày, cây trong rùng hầu hết đều là loại cây dễ bốc cháy, lại thêm bây giờ là đầu xuân, thời tiết hanh khô.
Cỏ cây trong núi gặp lửa liền bốc cháy, chỉ lát sau chỗ rừng rậm mà quân Tần đang ẩn nấp mù mịt khói đen, lửa vây khắp nơi.
Vương Bôn không còn cách nào để tiếp tục ẩn nấp, đành phải hạ lệnh tấn công, lúc này quân Hán tận dụng địa hình có lợi, tránh được vị trí gió thổi khói xuống, quân Tần dũng mãnh trong màn khói dày đặc sức chiến đấu dường như đã mất đi hơn nửa, lúc này lại bị bức bách nghênh chiến, khiến cho khí thế lại càng giảm đi ba phần.
5 vạn kỵ binh quân Tần dưới mệnh lệnh tấn công của Vương Bôn xông vào đánh nhau với quân Hán đang xông ra khỏi rùng rậm để nghênh chiến, Vương Bôn dẫn đầu điên cuồng lao vào chém giết, quân Tần lúc này mặc dù yếu thế hơn nhưng do binh sĩ quân Tần hầu như là đội quân bị công nghiệp hóa, rất nhiều binh sĩ coi việc giết địch là cách nhanh nhất và duy nhất để thăng tiến, giết người, đoạt lấy đầu vừa rơi, đều rất nhanh nhẹ. Ba vạn quân Hán do Anh Bố dẫn đầu bị chém tới mức gần như không còn sức để trở tay.
Chính lúc này Thổ Hỗn Ca vốn đang đứng bên cạnh tìm kiếm cơ hội đột nhiên hét lên một tiếng, kỵ binh Hung Nô đang ẩn nấp trong rừng ào ạt xông ra, trong tay cầm dao dài, phóng hết tốc lực vào quân Tần, quân Tần lúc này vừa ổn định lại trận thế trước sự tấn công bất ngờ của quân Hung Nô, lập tức tản tác, không thành quân.
Vương Bôn mặc dù vẫn nghĩ trong quân Hán sẽ có kỵ binh Hung Nô nhưng không ngờ kỵ binh Hung Nô lại lợi hại đến thế, vừa ra tay đã khiến cho quân Tần không kịp ngẩng đầu, cho nên vô cùng tức giận đang lúc định lệnh cho quân Tần phía sau xông lên, thì thấy tướng lĩnh Hung Nô mặc áo giáp đồng đen trong tay cằm cung dài trong ánh sáng ngọn đuốc phản chiếu, đang giương cung nhắm vào Vương Uyên đang đứng trước mặt mình không xa.
Vội vàng ẩn mình trong đêm tối, rồi thuận tay lấy cung nỏ nhỏ đang treo trên yên ngựa xuống, nhắm bắn tên tướng lĩnh Hung Nô đang hiện ra trong ánh lửa.
Sự lợi hại của sạ thủ Hung Nô Vương Bôn vô cùng rõ, nên nếu không thể một tên bắn chết thì Vương Uyên nhất định rất khó tránh được mũi lên sắc nhọn của đối phương, đúng lúc sau khi được trang bị yên ngựa và mã đăng do đích thân Trương Cường thiết kế ra, giúp cho việc mang theo cung nỏ bên mình vô cùng thuận tiện.
Loại cung nỏ này do có tầm ngắm bắn rất chuẩn cho nên dường như còn hiệu quả hơn loại cung nỏ bình thường gấp mười lần.
Cùng với tiếng vút của cung nỏ trong tay Vương Bôn thì cung nỏ trong tay Thổ Hỗn Ca cũng vút lên như thế. Vương Uyên lúc này vừa chém chết một tên kỵ binh Hung Nô đang xông tới, còn chưa kịp gạt máu tươi còn ấm trên mặt thì nghe thấy một tiếng vút rất nhanh từ sau vọng đến, trong lòng biết không ổn vội vàng đạp hông ngựa, con ngựa chịu đau, vội nhảy sang một bên, Vương Bôn nhân cơ này vung thanh trường kiếm theo cảm giác mẫn cảm của mình, khua kiếm một cái thì nghe thấy tiếng “tinh” vang lên, thanh trường kiếm đột nhiên tuột khỏi tay bay đi, một mũi tên sắc nhọn kèm theo tiếng rít chói tai lao đến bên vai phải, làm tóe lửa trên một bên vai áo giáp.
Một bên vai phải của Vương Uyên đã không còn cảm giác, mềm oặt rụng xuống, máu tươi phun ra, trong lúc thanh trường kiếm vuột tay Vương Uyên thì một tên lính thân cận luôn theo sát ông liền đưa cho ông một thanh trường kiếm không biết từ đâu mà có của bọn Hung Nô, giúp cho Vương Uyên dùng tay trái nắm kiếm ngăn chặn tên địch đang từ đằng sau xông tới.
Đang lúc Vương Uyên cắn răng chịu đau buông thõng vai phải đã không còn cảm giác, đang lúc quân Hung Nô đột nhiên lùi lại như triều thủy, thì nghe thấy âm thanh quen thuộc của Vương Bôn hét: “Quân Hung Nô nghe đây, chủ tướng các ngươi đã bị Vương Bôn ta một tên giết chết, ha ha ha...”.
Theo tiếng cười sĩ khí quân Tần đang dốc sức chống cự cũng bừng bừng lên, liên tiếp hét lớn, xông lên tấn công kỵ binh Hung Nô đang bàng hoàng trong đêm tối bao tràm bởi mùi máu và lửa chiến.
Lúc này trong đêm lại đột nhiên nghe thấy những tiếng rít chói tai, âm thanh kỳ lạ khiến cho những người nghe thấy căng thẳng thần kinh.
Vương Bôn đưa mắt nhìn thì thấy trong không trung xuất hiện ánh sáng chói mắt, mấy trăm cánh khung bay lượn cỡ lớn đang đáp xuống sơn cốc đang diễn ra quyết chiến. Quân tần sớm đã quen với phương thức tác chiến của quân phi hành nên không đợi Vương Bôn ra lệnh, đã đồng thời tản ra, ngăn cách hẳn với quân Hán và quân Hung Nô thành một đường nhỏ trong núi.
KỊ binh Hung Nô đang chém giết và do Anh Bố soái lĩnh lần đầu tiên nhìn thấy quân phi hành chưa từng có trước đây, nhất thời đều kinh ngạc đến quên cả chém giết, sợ hãi đứng đực ra nhìn những cánh khung bay lượn trên trời, một số kỵ binh Hung Nô bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngạc nhiên sững đực ra, lại có một số binh sĩ xoay lưng xuống ngựa hướng lên trời mà quỳ bái lạy.
Anh Bố trong quân Hạng Vũ đã mấy lần chiến đấu với Trương Cường cho nên sớm đã nhận thấy sự lợi hại của loại quân phi hành này lúc này nhìn thấy tình thế cấp bách vội hét: “Mọi người nhanh chóng rút lui, rát lui vào rùng”.
Nghe theo tiếng thét của hắn chỉ có bộ phận nhỏ binh sĩ Sờ đã cùng hắn đầu quân cho Lưu Bang, nấp vào trong rùng, một số binh sĩ quân Hán vẫn đứng chỉ quân phi hành trên trời, chỉ chỉ trò trỏ kinh ngạc.
Đúng lúc này quân phi hành đã bay đến gần không phận sơn cốc, nhìn thấy quân Tần đã rút lui toàn bộ vào trong rừng, đồng thời thà hết thuốc nố và pháo xuống, rồi cùng với tiếng nổ kinh trời, vô số tiếng thét bi thương vọng lên, quân Hán và kỵ binh Hung Nô bị sức nổ của thuốc nổ và pháo làm cho điên đầu, lại bị mưa tên điên cuồng bắn ra của quân Tần, vô số binh sĩ đều lần lượt ngã xuống, những con chiến mã chưa tùng được tập luyện qua thuốc nổ lúc này bị tiếng nổ làm cho thất kinh chạy tán loạn, không biết đã đạp chết bao nhiêu quân Hán trọng thương vừa tránh được thuốc nổ và tập kích mưa tên của quân Tần.
KỊ binh Hung Nô vào lúc thống sư Thổ Hỗn Ca bị Vương Bôn phóng tên bắn chết đã đại loạn, lúc này lại thêm tập kích của quân phi hành đột nhiên xuất hiện cũng như mưa tên của quân Tần, trong thời gian chưa đến nửa tiếng đồng hồ, gần như toàn bộ quân đã bị tiêu diệt, còn quân Hán do Anh Bố soái lĩnh cũng không may mắn hơn tí nào, số thoát được không đến một phần.
Thời khắc quân phi hành xuất hiện, trong lòng Vương Bôn không cách nào kìm chế được sự kích động, một ý nghĩ như điện xẹt lóe qua đầu ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.