Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chương 488: Người tôi che chở, ai dám có ý kiến? (8)
Diệp Phi Dạ
22/07/2018
"... Là công phu trên giường..."
Giọng Trang Nghi nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng Hạ Quý Thần lại nghe rất rõ ràng.
“... Sau đó thì anh đến, vừa lúc nghe được những lời còn lại rồi...”
Chữ “rồi” trong miệng Trang Nghi vừa nói ra xong, đột nhiên Hạ Quý Thần giơ chân đạp lên cái ghế bên cạnh.
Anh dùng sức vô cùng mạnh, cái ghế bị đá văng đi, đập vào tủ hồ sơ ở cách đó không xa, một tiếng “Rầm” đinh tai nhức óc vang lên.
Toàn bộ những người ngồi quanh bàn hội nghị đồng loạt run lên một cái, sau đó tất cả không hẹn mà cùng ngưng thở cúi đầu xuống.
“Người là tôi tuyển vào, xem ra giám đốc Lâm rất có ý kiến đối với việc tuyển người của tôi, không nói một tiếng với tôi đã dám tự tiện chủ chương rồi! Xem ra, tổng giám đốc YC không nên gọi là Hạ Quý Thần nữa, mà nên đổi thành Lâm Dương thì đúng hơn! Cô nói có đúng không, giám đốc Lâm?”
Từng câu từng chữ ác liệt phát ra từ miệng Hạ Quý Thần, anh nhếch mép cười lạnh. Sau đó, ánh mắt của anh lại chuyển sang các quản lý của công ty YC: “Còn các người, từng người một cũng nghĩ như vậy đúng không?”
Thái độ quá mức cay nghiệt của Hạ Quý Thần khiến cho toàn bộ những người có mặt trong phòng họp giật mình, đừng nói là lên tiếng, ngay cả nhúc nhích bọn họ cũng không dám.
Ánh mắt của Hạ Quý Thần lướt qua từng quản lý của YC có mặt tại đây. Cuối cùng, dừng lại trên người giám đốc Lâm: “Giám đốc Lâm đúng là biết suy nghĩ cho YC, tôi nghe mà muốn vỗ tay tán thưởng cho cô! Có phải là hiện tại tôi nên khen thưởng cho cô, phong cô làm đệ nhất đại trung thần của YC không?”
Sắc mặt giám đốc Lâm khẽ biến, đầu ngón tay cô giữ chặt mặt bàn, vẫn im lặng như cũ.
“Sao nào? Chẳng phải giám đốc Lâm rất giỏi nói chuyện hay sao? Ở trước mặt tôi, cô không dám nói nữa à? Được, cô không nói... Tôi nói thay cô!”
Vừa nói xong, mặt Hạ Quý Thần lập tức lạnh giọng nói: “Giám đốc Lâm nói không sai, hôm nay, tại phòng họp này quả thật là có một văn bản hủy bỏ hợp đồng cần phải ký.”
“Nhưng không phải là cô ấy, mà là cô!”
Nói đến đây, Hạ Quý Thần cao giọng gọi: “Trần Bạch!”
“Vâng! Hạ tổng.” - Trần Bạch vội vàng lên tiếng.
Hạ Quý Thần: “Mời trưởng phòng nhân sự đến đây!”
“Vâng! Hạ tổng.” - Trần Bạch đáp xong, liền vội vã xoay người lui ra khỏi phòng.
Phòng nhân sự cũng ở tầng này, vừa ra khỏi phòng họp số hai, quẹo trái là tới.
Không đến một phút, Trần Bạch đã dẫn theo trưởng phòng nhân sự xuất hiện ở cửa phòng họp.
Trưởng phòng nhân sự còn chưa kịp chào một tiếng “Hạ tổng”, thì Hạ Quý Thần đã nói: “Giải quyết cho giám đốc Lâm tạm rời cương vị công tác!”
Thấy thái độ của Hạ Quý Thần, trưởng phòng nhân sự nào dám hỏi nguyên do, chỉ đáp một tiếng “Vâng” rồi lập tức làm theo.
Ngay sau đó, một phần văn bản quyết định cho giám đốc Lâm tạm rời cương vị công tác đã được đặt trước mặt cô ta.
Giám đốc Lâm nhìn chằm chằm vào văn bản trước mặt trong chốc lát, khẽ mím môi, ngẩng đầu nhìn Hạ Quý Thần: “Hạ tổng, là vì suy nghĩ cho công ty, nên tôi mới làm như vậy. Hơn nữa, quyết định này không chỉ của một mình tôi, đây chính là quyết định của ban giám đốc vào tối qua, được các cổ đông bỏ phiếu...”
Dường như nghe được chuyện vô cùng hài hước, Hạ Quý Thần cười lạnh một tiếng: “ Thật nực cười! Từ lúc nào đến phiên ban giám đốc ra quyết định đối với người mà Hạ Quý Thần tôi tuyển vô công ty vậy?”
Giọng Trang Nghi nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng Hạ Quý Thần lại nghe rất rõ ràng.
“... Sau đó thì anh đến, vừa lúc nghe được những lời còn lại rồi...”
Chữ “rồi” trong miệng Trang Nghi vừa nói ra xong, đột nhiên Hạ Quý Thần giơ chân đạp lên cái ghế bên cạnh.
Anh dùng sức vô cùng mạnh, cái ghế bị đá văng đi, đập vào tủ hồ sơ ở cách đó không xa, một tiếng “Rầm” đinh tai nhức óc vang lên.
Toàn bộ những người ngồi quanh bàn hội nghị đồng loạt run lên một cái, sau đó tất cả không hẹn mà cùng ngưng thở cúi đầu xuống.
“Người là tôi tuyển vào, xem ra giám đốc Lâm rất có ý kiến đối với việc tuyển người của tôi, không nói một tiếng với tôi đã dám tự tiện chủ chương rồi! Xem ra, tổng giám đốc YC không nên gọi là Hạ Quý Thần nữa, mà nên đổi thành Lâm Dương thì đúng hơn! Cô nói có đúng không, giám đốc Lâm?”
Từng câu từng chữ ác liệt phát ra từ miệng Hạ Quý Thần, anh nhếch mép cười lạnh. Sau đó, ánh mắt của anh lại chuyển sang các quản lý của công ty YC: “Còn các người, từng người một cũng nghĩ như vậy đúng không?”
Thái độ quá mức cay nghiệt của Hạ Quý Thần khiến cho toàn bộ những người có mặt trong phòng họp giật mình, đừng nói là lên tiếng, ngay cả nhúc nhích bọn họ cũng không dám.
Ánh mắt của Hạ Quý Thần lướt qua từng quản lý của YC có mặt tại đây. Cuối cùng, dừng lại trên người giám đốc Lâm: “Giám đốc Lâm đúng là biết suy nghĩ cho YC, tôi nghe mà muốn vỗ tay tán thưởng cho cô! Có phải là hiện tại tôi nên khen thưởng cho cô, phong cô làm đệ nhất đại trung thần của YC không?”
Sắc mặt giám đốc Lâm khẽ biến, đầu ngón tay cô giữ chặt mặt bàn, vẫn im lặng như cũ.
“Sao nào? Chẳng phải giám đốc Lâm rất giỏi nói chuyện hay sao? Ở trước mặt tôi, cô không dám nói nữa à? Được, cô không nói... Tôi nói thay cô!”
Vừa nói xong, mặt Hạ Quý Thần lập tức lạnh giọng nói: “Giám đốc Lâm nói không sai, hôm nay, tại phòng họp này quả thật là có một văn bản hủy bỏ hợp đồng cần phải ký.”
“Nhưng không phải là cô ấy, mà là cô!”
Nói đến đây, Hạ Quý Thần cao giọng gọi: “Trần Bạch!”
“Vâng! Hạ tổng.” - Trần Bạch vội vàng lên tiếng.
Hạ Quý Thần: “Mời trưởng phòng nhân sự đến đây!”
“Vâng! Hạ tổng.” - Trần Bạch đáp xong, liền vội vã xoay người lui ra khỏi phòng.
Phòng nhân sự cũng ở tầng này, vừa ra khỏi phòng họp số hai, quẹo trái là tới.
Không đến một phút, Trần Bạch đã dẫn theo trưởng phòng nhân sự xuất hiện ở cửa phòng họp.
Trưởng phòng nhân sự còn chưa kịp chào một tiếng “Hạ tổng”, thì Hạ Quý Thần đã nói: “Giải quyết cho giám đốc Lâm tạm rời cương vị công tác!”
Thấy thái độ của Hạ Quý Thần, trưởng phòng nhân sự nào dám hỏi nguyên do, chỉ đáp một tiếng “Vâng” rồi lập tức làm theo.
Ngay sau đó, một phần văn bản quyết định cho giám đốc Lâm tạm rời cương vị công tác đã được đặt trước mặt cô ta.
Giám đốc Lâm nhìn chằm chằm vào văn bản trước mặt trong chốc lát, khẽ mím môi, ngẩng đầu nhìn Hạ Quý Thần: “Hạ tổng, là vì suy nghĩ cho công ty, nên tôi mới làm như vậy. Hơn nữa, quyết định này không chỉ của một mình tôi, đây chính là quyết định của ban giám đốc vào tối qua, được các cổ đông bỏ phiếu...”
Dường như nghe được chuyện vô cùng hài hước, Hạ Quý Thần cười lạnh một tiếng: “ Thật nực cười! Từ lúc nào đến phiên ban giám đốc ra quyết định đối với người mà Hạ Quý Thần tôi tuyển vô công ty vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.