Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Trêu
Chương 4: Bị Đánh?
Tan nguyễn
08/08/2021
“Biết một ít.”
Vừa nói cô vừa chỉ ta về cô ý tá đang đợi ở cửa.
“Gọi họ đến điều trị cho anh đi?”
Người chưa bao giờ can dự vào chuyện người khác như Nam Tinh, lại đặc biệt lo lắng về sức khỏe của Quân Trí.
Khi Bạch Vũ, trợ lý đừng ở cửa, nghe thấy những lời Nam Tinh nói, anh ta rất ngạc nhiên khi không thấy thiếu gia từ chối.
Anh ấy thử hỏi.
“Thiếu gia, tôi để họ đi vào kiểm tra thân thể?”
“Vào đi.”
Khi giọng nói Quân Trí cất lên, Bạch Vũ ra hiệu. Anh theo sau hai cô ý tá đi vào.
Từ trong tủ bên cạnh lấy ra một ý thiết bị điện tử, đứng ở bên cạnh Quân Trí, bắt đầu công việc hằng ngày.
Hai nữ y tá đêu găng tay cao su màu trắng, trêи người đầy đủ dụng cụ, mùi thuốc khử trùng trêи người họ cực kỳ nồng nặc.
Toàn bộ quá trình kéo dài hơn mười phút, cả quá trình đều yên tĩnh, chỉ có âm thanh của dụng cụ phát ra.
Sau khi kiểm tra xong, y tá định nói nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cô ta sửng sờ.
Không biết từ lúc nào, Quân Trí đã ngủ say, càng kinh ngạc hơn là dựa vào người phụ nữ xa lạ này ngủ.
Nam Tinh liếc cái đầu đang dựa vào vai cô.
Cô cũng không biết từ khi nào, tư thế của anh thay đổi, từ kéo cánh tay cô sang dùng một tay siết chặt eo cô. Gần như kéo cả người cô vào lòng anh, như muốn ôm cô vào lòng.
Quân Trí ngủ không sâu, hơi thở nóng rực phải vào cổ khiến da của cô có chút ngứa ngáy.
Cô muốn ngả người về sau, nhưng vừa động đậy lại cảm thấy cái eo bị siết chặt hơn nữa.
Cô không biệt tại sao lại thành ra như thế này. Trong lúc kiểm tra, chuyện đã thành ra như vậy.
Trong lúc im lặng này, ngoài cửa chợt có một tiếng ồn ào.
Sau đó là một người đàn ông mang quần rằn ri chạy đến, đút tay vào túi quần nói một câu:
“Bạch Vũ, sao ngươi lại đứng ở cửa? Sao không đi vào?”
Người kia vừa ừa dứt lời, Bạch Vũ đã lắc đầu với người đàn ông, vừa định nói thì đột nhiên, mắt Tống Cảnh Hiên sáng lên như thể phát hiện ra thứ gì đó mới lạ.
Tiếp đó sải bước vào phòng, cho đến khi đến gần ghế sô pha, chống tay lên ghế sô pha, kinh ngạc há hốc mồm.
“Đây thực sự là một người phụ nữ?”
Nhưng vừa nói xong, Tống Cảnh Hiên đã hối hận.
Bởi vì lúc này hắn mới phát hiện ra Quân Trí thực sự đang ngủ mà còn ôm người phụ nữ này.
Nhưng khi hắn nói thì Quân Trí cũng đã tỉnh lại.
Đôi mắt màu xám nhạt chứa đầy tơ máu màu đỏ, tràn đầy sự thù địch, nguy hiểm.
Tống Cảnh Hiên vội vàng ngậm miệng, lùi lại hai bước.
Nam Tinh nói trước:
“Đã dậy?”
Khi nói, cô ra hiệu với anh cái tay đang ôm eo của anh.
Cô đưa tay đẩy vai anh, đứng dậy.
“Hãy chăm sóc tốt sức khỏe của mình.”
Cô ấy nói những lời này một cách chân thành.
Khi nói xong, cô phải rời đi. Kết quả vẫn như cũ, cánh tay lại bị nắm lấy, lực cực kì mạnh.
Giọng nam khàn khàn vang lên.
“Phải đi sao?”
“Ừm.”
Quan Trí hai mắt tràn đầy tơ máy, biểu tình trong mắt giống như dã thú vừa thức tỉnh, tầm mắt phát ra tia áp chế.
Cô y tá bên cạnh cúi đầu không nói gì.
Nhưng sự chú ý của người này đều đang dồn vào người mà anh ta đang kéo tay.
“Cô tên gì?”
Nam Tinh dừng bước, sau một hồi im lặng, cô cũng nói:
“Nam Tinh.”
Tống Cảnh Hiên trái tim nhảy bùm bùm.
Anh không biết đây gọi là gì?
Tại sao anh ấy lại ôm cô gái đó ngủ?
Anh lại nói tiếp:
“Cô sẽ trở lại tìm tôi, đúng không?”
Nam Tinh hơi dừng lại khi định nói lời từ chối, nếu là người khác, cô nhất định sẽ làm vậy.
Mà người này, chỉ cần còn sống, sẽ chà đạp Chu Mạt kia dưới chân.
Thế là lời từ chối của cô biến thành câu đồng ý.
“Ừm.” Cô trả lời.
Bởi vì câu trả lời này, cuối cùng người nào đó cũng hài lòng thả tay cô ra và cho cô rời đi.
Nam Tinh đi khỏi đó.
Quân Trí một tay chống ghế sô pha đứng dậy, nghiêng đầu uể oải vừa mới tỉnh dậy. Nhìn nam nhân mặc đồng phục rằn ri.
Sắc mặt Tống Cảnh Hiên thay đổi, nhìn ra sự việc không đúng. Anh ngập ngừng bước tới, ngồi ở chỗ Nam Tinh vừa ngồi, cười nói:
“Thầy Quân đang đợi, chúng ta trở về đi.”
Trước khi anh ngồi xuống, người bên cạnh khẽ cụp mi, liếc nhìn người bên cạnh.
Tống Cảnh Hiên dừng lại, sau đó tránh sang một bên, để lại một khoảng trống ở giữa hai người.
Thấy Quân Trí không có phản ứng, hắn mới dần dần thả lỏng mà dựa vào lưng ghế phía sau.
“Một mình ngươi ở Tế Long, sư phụ sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Một lúc sau, anh nghe thấy Quân Trí nói:
“Một đi không trở lại.”
...
Nhà Nam Tinh.
Nam Tinh mặc áo sơ mi đen bước vào, cởi áo và mũ len ra, mái tóc xoăn thả buông như rong biển, gương mặt xinh đẹp, khí chất lạnh lùng.
Ánh sáng của chiếc đèn pha lê trêи trần chiếu sáng cả căn biệt thự.
Nhìn kỹ lại thì thấy, trong phòng khách có một thiếu niên đội mũ lười trai, đeo tai nghe, quần ống rộng, dây chuyền vàng, quần áo thời thượng đang ngồi trêи ghế.
Cậu nghe được tiếng động thì ngẩn đầu lên nhìn về phía cửa, sau đó tháo tai nghe ra rồi nhìn đồng hồ trêи bàn.
Đã gần mười hai giờ.
Thiếu niên giống Nam Tinh đến sáu phần, có một đôi mắt hạnh mang theo vẻ lạnh lùng, lông mày hơi nhíu lại, có chút sốt ruột.
“Sau này nhớ về sớm.”
Nam Tinh nhìn cậu bé, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nam Vũ.”
Em trai cô tên Nam Vũ, là thành viên nhóm nhạc nam đang nổi tiếng thời gian gần đây.
Cậu nhóc lại cúi đầu chơi trò chơi, nghe Nam Tinh gọi tên thì ngẩn đầu lên nhìn.
“Sao?”
Khi trả lời, cậu có chút ngạc nhiên, không thể nghĩ được là cô sẽ gọi cậu.
Mẹ của Nam Tinh bị bắt cóc khi mang thai Nam Tinh, dẫn đến sinh non. Gia đình luôn nghĩ rằng đứa trẻ đó đã chết.
Cho đến ba tháng trước, cô trở lại.
Hai chị em cũng không thân quen lắm, nhất là người chị này dường như rất sợ cậu.
Bây giờ lại giống như một người khác.
Vì mất tập trung nên nhân vật của Nam Vũ trong game nhanh chóng đã bị đánh bại.
Cậu ném điện thoại lên ghế nhìn Nam Tinh một lần nữ, nheo đôi mắt hạnh, cậu nâng chiếc mũ lưỡi trai lên cao một chút, dường như cậu muốn nhìn thấy cô rõ hơn.
“Bị đánh?”
Giọng điệu cậu ta có vẻ không tốt lắm.
Nam Tinh đưa tay chạm vào vét bầm tím trêи trán.
Cậu đứng dậy đi từ sô pha ra cửa.
Cậu bé cao lớn, những món trang sức đeo trêи cổ kêu leng keng.
Giọng của Nam Tinh yếu ớt.
“Không sao.”
Nam Vũ chế nhạo.
“Câu trả lời nhẹ nhàng kiểu này sẽ không để người đánh chị phải nhận hình phạt mà họ đáng nhận đâu.”
Từ trong ra ngoài, đều có gai.
Thường thì khi cậu nói câu này, cô chị này sẽ cúi đầu xuống như thể người bắt nạt cô là cậu vậy. Mỗi lần nhìn thấy sự ngốc nghếch của cô chị gái này, cậu thật sự muốn cười dù rất tức giận.
Người nhà họ Nam, đầu óc đều rất tốt, tại sao lại có người đầu óc không được tốt như vậy?
Vừa nói cô vừa chỉ ta về cô ý tá đang đợi ở cửa.
“Gọi họ đến điều trị cho anh đi?”
Người chưa bao giờ can dự vào chuyện người khác như Nam Tinh, lại đặc biệt lo lắng về sức khỏe của Quân Trí.
Khi Bạch Vũ, trợ lý đừng ở cửa, nghe thấy những lời Nam Tinh nói, anh ta rất ngạc nhiên khi không thấy thiếu gia từ chối.
Anh ấy thử hỏi.
“Thiếu gia, tôi để họ đi vào kiểm tra thân thể?”
“Vào đi.”
Khi giọng nói Quân Trí cất lên, Bạch Vũ ra hiệu. Anh theo sau hai cô ý tá đi vào.
Từ trong tủ bên cạnh lấy ra một ý thiết bị điện tử, đứng ở bên cạnh Quân Trí, bắt đầu công việc hằng ngày.
Hai nữ y tá đêu găng tay cao su màu trắng, trêи người đầy đủ dụng cụ, mùi thuốc khử trùng trêи người họ cực kỳ nồng nặc.
Toàn bộ quá trình kéo dài hơn mười phút, cả quá trình đều yên tĩnh, chỉ có âm thanh của dụng cụ phát ra.
Sau khi kiểm tra xong, y tá định nói nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cô ta sửng sờ.
Không biết từ lúc nào, Quân Trí đã ngủ say, càng kinh ngạc hơn là dựa vào người phụ nữ xa lạ này ngủ.
Nam Tinh liếc cái đầu đang dựa vào vai cô.
Cô cũng không biết từ khi nào, tư thế của anh thay đổi, từ kéo cánh tay cô sang dùng một tay siết chặt eo cô. Gần như kéo cả người cô vào lòng anh, như muốn ôm cô vào lòng.
Quân Trí ngủ không sâu, hơi thở nóng rực phải vào cổ khiến da của cô có chút ngứa ngáy.
Cô muốn ngả người về sau, nhưng vừa động đậy lại cảm thấy cái eo bị siết chặt hơn nữa.
Cô không biệt tại sao lại thành ra như thế này. Trong lúc kiểm tra, chuyện đã thành ra như vậy.
Trong lúc im lặng này, ngoài cửa chợt có một tiếng ồn ào.
Sau đó là một người đàn ông mang quần rằn ri chạy đến, đút tay vào túi quần nói một câu:
“Bạch Vũ, sao ngươi lại đứng ở cửa? Sao không đi vào?”
Người kia vừa ừa dứt lời, Bạch Vũ đã lắc đầu với người đàn ông, vừa định nói thì đột nhiên, mắt Tống Cảnh Hiên sáng lên như thể phát hiện ra thứ gì đó mới lạ.
Tiếp đó sải bước vào phòng, cho đến khi đến gần ghế sô pha, chống tay lên ghế sô pha, kinh ngạc há hốc mồm.
“Đây thực sự là một người phụ nữ?”
Nhưng vừa nói xong, Tống Cảnh Hiên đã hối hận.
Bởi vì lúc này hắn mới phát hiện ra Quân Trí thực sự đang ngủ mà còn ôm người phụ nữ này.
Nhưng khi hắn nói thì Quân Trí cũng đã tỉnh lại.
Đôi mắt màu xám nhạt chứa đầy tơ máu màu đỏ, tràn đầy sự thù địch, nguy hiểm.
Tống Cảnh Hiên vội vàng ngậm miệng, lùi lại hai bước.
Nam Tinh nói trước:
“Đã dậy?”
Khi nói, cô ra hiệu với anh cái tay đang ôm eo của anh.
Cô đưa tay đẩy vai anh, đứng dậy.
“Hãy chăm sóc tốt sức khỏe của mình.”
Cô ấy nói những lời này một cách chân thành.
Khi nói xong, cô phải rời đi. Kết quả vẫn như cũ, cánh tay lại bị nắm lấy, lực cực kì mạnh.
Giọng nam khàn khàn vang lên.
“Phải đi sao?”
“Ừm.”
Quan Trí hai mắt tràn đầy tơ máy, biểu tình trong mắt giống như dã thú vừa thức tỉnh, tầm mắt phát ra tia áp chế.
Cô y tá bên cạnh cúi đầu không nói gì.
Nhưng sự chú ý của người này đều đang dồn vào người mà anh ta đang kéo tay.
“Cô tên gì?”
Nam Tinh dừng bước, sau một hồi im lặng, cô cũng nói:
“Nam Tinh.”
Tống Cảnh Hiên trái tim nhảy bùm bùm.
Anh không biết đây gọi là gì?
Tại sao anh ấy lại ôm cô gái đó ngủ?
Anh lại nói tiếp:
“Cô sẽ trở lại tìm tôi, đúng không?”
Nam Tinh hơi dừng lại khi định nói lời từ chối, nếu là người khác, cô nhất định sẽ làm vậy.
Mà người này, chỉ cần còn sống, sẽ chà đạp Chu Mạt kia dưới chân.
Thế là lời từ chối của cô biến thành câu đồng ý.
“Ừm.” Cô trả lời.
Bởi vì câu trả lời này, cuối cùng người nào đó cũng hài lòng thả tay cô ra và cho cô rời đi.
Nam Tinh đi khỏi đó.
Quân Trí một tay chống ghế sô pha đứng dậy, nghiêng đầu uể oải vừa mới tỉnh dậy. Nhìn nam nhân mặc đồng phục rằn ri.
Sắc mặt Tống Cảnh Hiên thay đổi, nhìn ra sự việc không đúng. Anh ngập ngừng bước tới, ngồi ở chỗ Nam Tinh vừa ngồi, cười nói:
“Thầy Quân đang đợi, chúng ta trở về đi.”
Trước khi anh ngồi xuống, người bên cạnh khẽ cụp mi, liếc nhìn người bên cạnh.
Tống Cảnh Hiên dừng lại, sau đó tránh sang một bên, để lại một khoảng trống ở giữa hai người.
Thấy Quân Trí không có phản ứng, hắn mới dần dần thả lỏng mà dựa vào lưng ghế phía sau.
“Một mình ngươi ở Tế Long, sư phụ sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Một lúc sau, anh nghe thấy Quân Trí nói:
“Một đi không trở lại.”
...
Nhà Nam Tinh.
Nam Tinh mặc áo sơ mi đen bước vào, cởi áo và mũ len ra, mái tóc xoăn thả buông như rong biển, gương mặt xinh đẹp, khí chất lạnh lùng.
Ánh sáng của chiếc đèn pha lê trêи trần chiếu sáng cả căn biệt thự.
Nhìn kỹ lại thì thấy, trong phòng khách có một thiếu niên đội mũ lười trai, đeo tai nghe, quần ống rộng, dây chuyền vàng, quần áo thời thượng đang ngồi trêи ghế.
Cậu nghe được tiếng động thì ngẩn đầu lên nhìn về phía cửa, sau đó tháo tai nghe ra rồi nhìn đồng hồ trêи bàn.
Đã gần mười hai giờ.
Thiếu niên giống Nam Tinh đến sáu phần, có một đôi mắt hạnh mang theo vẻ lạnh lùng, lông mày hơi nhíu lại, có chút sốt ruột.
“Sau này nhớ về sớm.”
Nam Tinh nhìn cậu bé, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nam Vũ.”
Em trai cô tên Nam Vũ, là thành viên nhóm nhạc nam đang nổi tiếng thời gian gần đây.
Cậu nhóc lại cúi đầu chơi trò chơi, nghe Nam Tinh gọi tên thì ngẩn đầu lên nhìn.
“Sao?”
Khi trả lời, cậu có chút ngạc nhiên, không thể nghĩ được là cô sẽ gọi cậu.
Mẹ của Nam Tinh bị bắt cóc khi mang thai Nam Tinh, dẫn đến sinh non. Gia đình luôn nghĩ rằng đứa trẻ đó đã chết.
Cho đến ba tháng trước, cô trở lại.
Hai chị em cũng không thân quen lắm, nhất là người chị này dường như rất sợ cậu.
Bây giờ lại giống như một người khác.
Vì mất tập trung nên nhân vật của Nam Vũ trong game nhanh chóng đã bị đánh bại.
Cậu ném điện thoại lên ghế nhìn Nam Tinh một lần nữ, nheo đôi mắt hạnh, cậu nâng chiếc mũ lưỡi trai lên cao một chút, dường như cậu muốn nhìn thấy cô rõ hơn.
“Bị đánh?”
Giọng điệu cậu ta có vẻ không tốt lắm.
Nam Tinh đưa tay chạm vào vét bầm tím trêи trán.
Cậu đứng dậy đi từ sô pha ra cửa.
Cậu bé cao lớn, những món trang sức đeo trêи cổ kêu leng keng.
Giọng của Nam Tinh yếu ớt.
“Không sao.”
Nam Vũ chế nhạo.
“Câu trả lời nhẹ nhàng kiểu này sẽ không để người đánh chị phải nhận hình phạt mà họ đáng nhận đâu.”
Từ trong ra ngoài, đều có gai.
Thường thì khi cậu nói câu này, cô chị này sẽ cúi đầu xuống như thể người bắt nạt cô là cậu vậy. Mỗi lần nhìn thấy sự ngốc nghếch của cô chị gái này, cậu thật sự muốn cười dù rất tức giận.
Người nhà họ Nam, đầu óc đều rất tốt, tại sao lại có người đầu óc không được tốt như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.