Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Trêu
Chương 5: Nhà Mình Rất Giàu, Chị Biết Không?
Tan nguyễn
10/08/2021
Anh luôn cảm thấy vì mẹ sinh non nên não của Nam Tinh đã rớt lại ở bên trong bụng mẹ.
Nam Tinh im lặng trong giây lát.
“Quan tâm đến tôi?”
Vừa nghe xong, Nam Vũ lập tức nở một nụ cười lạnh lùng.
“Chị có tâm trí để nghĩ về việc này thì hãy nghĩ xem chị nên làm thế nào để không bị người ta bắt nạt, chèn ép.”
Cậu vừa nói xong, thì máy tính xách tay ở trêи bàn trong phòng khách phát ra tiếp ‘bíp’ liên tục.
Nam Vũ lập tực xoay người, bước đi vội vàng đi đến bàn.
Ngay trước lúc đi, anh dừng lại một chút, hơi nghiêng đầu, ấn mũ lưỡi trai thấp xuống, khuôn mặt tuấn tú nhưng hiện rõ sự lạnh lùng.
“Nhà mình rất giàu, chị biết không?”
“Ừm.”
“Nếu chị không có sức chống lại họ, thì thuê hai vệ sĩ.”
Giọng cậu dần trở nên lạnh lùng.
“Nếu có người đến khiêu khích, để vệ sĩ kéo đến bụi cây đánh. Chị không thể nghĩ được biện pháp đơn giản như vậy sao?”
Khi nói xong, một cửa sổ tin nhắn xuất hiện trong màn hình máy tính, anh bước nhanh tới bàn, đến bên máy tính, quỳ gối trêи đất bắt đầu gõ.
Vẻ mặt rất nghiêm túc, hình như là có chuyện gì đó rất quan trọng, nên cuộc trò chuyện bị gián đoạn.
Khi đang gõ, thì điện thoại cũng rung lên.
Nam Vũ có chút gấp gáp những xem ra vẫn không thể bỏ được, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, cầm điện thoại bước nhanh lên lầu.
Vừa đi vừa nhân nút trả lời.
Phía đầu bên kia vang lên một giọng nói lo lắng.
“Nam Vũ! Cậu sao vây? Cậu quên buổi phát sóng trực tiếp của nhóm hôm nay saoo? Đã phát trực tiếp rồi, tớ đang đợi cậu, còn không mau nhanh lên? Người hâm mộ của cậu đang chờ, nhanh truy cập vào trang trực tuyến.”
Nam Vũ từng bước đi lên, bất đắc dĩ đáp.
“Ừm.”
Cậu nói xong thì bóng dáng của cậu cũng nhanh chóng biến mất ở góc hành lang.
Không lâu sau khi Nam Vũ rời đi, chiếc máy tính xách tay trêи bàn cà phê trong phòng khách lại có thông báo.
Màn hình máy tính vừa nghiêng đúng đến vị trí mà Nam Tinh có thể thấy được. Cô ngẩn đầu lên nhìn nó.
Máy tính được chia thành hai phần chính, một phần hiển thị mã với các chữ cái màu đỏ trêи nền đen, phần còn lại là sơ đồ cấu trúc giống như mạng lưới với các chấm xanh được phân bố trêи đó.
Đây là một cuộc thi.
Chỉ là độ khó của cuộc thi này chỉ ở mức trung bình, tường lửa sớm đã bị phá hủy và phần ở phía trêи sẽ sớm bị chiếm đóng. Nhìn vào đó một lúc, những chấm xanh trêи bản đồ dần biến thành màu đỏ.
Khi cô đang quan sát, từ đầu cầu thang có giọng nói truyền xuống, Nam Tinh nhìn lên.
“Ha ha ha, Trường An, ngươi thật giỏi.”
“Đâu, chú quá khen.”
Trong tiếng nói chuyện, ba Nam và Lâm Trường An lần lượt đi xuống. Theo sau là mẹ Nam, tức là mẹ của Nam Tinh.
Bà Nam nhìn thấy cô thì cười hiền từ.
“Nam Tinh, con đã về.”
Bà bước lại, cố gắng kéo lấy tay của Nam Tinh. Nam Tinh đứng dậy và lùi một bước, tránh đi tay của bà đang với đến.
Người đàn ông tên Lâm Trường An ở trêи cầu thang ngập ngừng nói.
“Đây là con gái mà cô chú mới tìm được?”
Nam Tinh nghe vậy liền nhìn lên.
Truyện “Vợ nhỏ đừng giận” lướt nhanh qua đầu cô.
Thực tế, lúc đầu, ba Nam muốn Nam Tinh đính hôn với Lâm Trường An. Nhưng Lâm Trường An khi nghe Nam Tinh trở về từ trại trẻ mồ côi nên đã từ chối cuộc đính hôn này.
Anh coi thường Nam Tinh.
Sau khi bị từ chối, Nam Tinh đính hôn với nam chính Chu Mạt.
Việc này đã khơi dậy tâm lý muốn chiếm hữu, lòng hiếu thắng của Lâm Trường An. Thế là trong một lần tình cờ, anh đã cho Nam Tinh uống thuốc để có được cô.
Nhưng cô lại được nam chính Chu Mạt cứu, Nam Tinh ngay từ đầu đã thích Chu Mạt, sau lần anh hùng cứu mỹ nhân đó, cô càng yêu anh hơn, không cách nào có thể khống chế được trái tim mình.
Mẹ Nam đứng một bên, trêи mặt hiện lên vẻ khó xử trong giây lát. Nhìn thấy Nam Tinh tránh bà, bà thở dài, hai mắt đỏ hoe.
“Nam Tinh, mẹ không cố ý bỏ rơi con. Là do mẹ bị bắt cóc khi đang mang thai con dẫn đến đẻ non, khi mẹ tỉnh dậy trong bệnh viện thì mẹ đã không thấy con ở bên mẹ nữa. Mẹ rất tiếc vì phải mất mười bảy năm mới tìm thấy con. Nhưng hãy tin mẹ, mẹ luôn muốn tốt cho con.”
Nam Tinh im lặng không trả lời.
Khi ba Nam nhìn thấy Nam Tinh đứng trong phòng khách, ông ấy khá an tâm và nở một nụ cười, giới thiệu với người đàn ông bên cạnh.
“Trường An, đây là Nam Tinh.”
Đứng trêи cầu thang, Lâm Trường An bảnh bao, lịch lãm trong bộ tây trang cùng cặp kính gọng vàng, ánh mắt rất hút hồn.
Anh ban đầu cứ tưởng là một người phụ nữ bình thường, hèn mọn, kém cỏi. Tđứng trong đám đông không thể phân biệt được. Nhưng không nghĩ đến, đó lại là một thiếu nữ xinh đẹp đến như vậy.
Với suy nghĩ đó, anh ta bước xuống cầu thang.
Đi đến trước Nam Tinh với nụ cười trêи môi.
“Anh là Lâm Trường An.”
Khuôn mặt đẹp trai, lại có ngoại hình, anh là mẫu người rất thu hút các cô gái.
Nam Tinh nhìn anh rồi gật đầu.
“Ừm.” Xong lại nói thêm một câu.
“Mọi người tiếp tục đi.”
Nói xong, Nam Tinh đi dọc theo cầu thang lên phòng, không quay đầu nhìn lại.
‘Cạch’ một tiếng, cửa phòng được đóng lại. Cô ở trong phòng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện dưới phòng khách.
Là giọng của cha Nam.
“Đứa trẻ Nam Tinh này thật không có phép tắc.”
Lâm Trường An cười lắc đầu, tỏ ra chu đáo và hào phóng xua tay:
“Không sao đâu chú.”
Nam Tinh ngồi ở mép giường nghỉ ngơi, trong đầu đang dần hiểu ra mọi chuyện.
Một lúc sau, có tiếng động phát ra từ ban công bên cạnh, cô hơi nghiêng đầu nhìn sang.
Để phòng ngủ được thoáng gió, cửa sổ được mở ra, ban công thông thoáng trêи tầng hai của biệt thự được ngăn cách với cửa sổ phòng Nam Tinh bằng một bức tường.
Giọng nói nhỏ đến mức nếu như là người khác, có lẽ sẽ không nghe thấy.
Hình như là Lâm Trường An đang nói chuyện điện thoại với ai đó, vừa nói vừa cười.
“Phải nói, con bé Nam Tinh kia có chút ngoài dự đoán của tôi. Cũng không tệ lắm. Chỉ là, tôi không biết nếu ở trêи giường thì có thích hay không thôi?”
Nghe đến đó, cô không thể tin được đây là Lâm Trường An dịu dàng, nho nhã trong mắt mọi người.
Ngay sau khi lời nói vừa dứt, bên trong điện thoại truyền đến một giọng nói.
“Cô ấy đã đính hôn với Chu Mạt nhà họ Chu.”
Lâm Trường An tháo gọng kính vàng ra, trêи mặt thể hiện rõ vẻ khinh thường.
“Cuộc hôn nhân của hà họ Nam với nhà họ Chu chỉ là vì vấn đề chính trị. Hôn nhân gia đình, tình yêu đích thực ở đâu ra? Cho dù tôi thật sự làm chuyện gì với cô ta đi nữa, Chu Mạt sẽ trở mặt với tôi vì một người phụ nữ đã không còn trong sạch? Hơn nữa cô ta ở trại trẻ mồ côi, nhà họ Nam có thể có tình cảm gì với cô ta cơ chứ? Nhà họ Nam và nhà họ Lâm đang có những dự án lớn đang thực hiện. Liệu cha của Nam Tinh có lật mặt với nhà họ Lâm chỉ vì một người đàn bà?”
Trong lời nói của anh ta tràn ngập sự tự tin, như thể anh ta đã nắm chắc sẽ ăn được Nam Tinh vậy.
Nam Tinh dựa vào cửa sổ, một tay chống má, im lặng lắng nghe Lâm Trường An nói.
Cô không biết cuộc gọi này kéo dài bao lâu nữa. Chủ đề của Lâm Trường An nhanh chóng chuyển từ trêи người Nam Tinh sang những bạn gái cũ của anh ta.
Anh ta vừa hết thúc cuộc gọi, định rời khỏi ban công, khi quay đầu lại thì đã thấy Nam Tinh đã đứng sau lưng anh từ lúc nào, cô mang một chiếc áo đen tuyền, trêи tay còn cầm theo một ly nước.
Giật mình vì có người đột nhiên xuất hiện khiến chiếc điện thoại của anh suýt rơi khỏi ban công.
Nam Tinh im lặng trong giây lát.
“Quan tâm đến tôi?”
Vừa nghe xong, Nam Vũ lập tức nở một nụ cười lạnh lùng.
“Chị có tâm trí để nghĩ về việc này thì hãy nghĩ xem chị nên làm thế nào để không bị người ta bắt nạt, chèn ép.”
Cậu vừa nói xong, thì máy tính xách tay ở trêи bàn trong phòng khách phát ra tiếp ‘bíp’ liên tục.
Nam Vũ lập tực xoay người, bước đi vội vàng đi đến bàn.
Ngay trước lúc đi, anh dừng lại một chút, hơi nghiêng đầu, ấn mũ lưỡi trai thấp xuống, khuôn mặt tuấn tú nhưng hiện rõ sự lạnh lùng.
“Nhà mình rất giàu, chị biết không?”
“Ừm.”
“Nếu chị không có sức chống lại họ, thì thuê hai vệ sĩ.”
Giọng cậu dần trở nên lạnh lùng.
“Nếu có người đến khiêu khích, để vệ sĩ kéo đến bụi cây đánh. Chị không thể nghĩ được biện pháp đơn giản như vậy sao?”
Khi nói xong, một cửa sổ tin nhắn xuất hiện trong màn hình máy tính, anh bước nhanh tới bàn, đến bên máy tính, quỳ gối trêи đất bắt đầu gõ.
Vẻ mặt rất nghiêm túc, hình như là có chuyện gì đó rất quan trọng, nên cuộc trò chuyện bị gián đoạn.
Khi đang gõ, thì điện thoại cũng rung lên.
Nam Vũ có chút gấp gáp những xem ra vẫn không thể bỏ được, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, cầm điện thoại bước nhanh lên lầu.
Vừa đi vừa nhân nút trả lời.
Phía đầu bên kia vang lên một giọng nói lo lắng.
“Nam Vũ! Cậu sao vây? Cậu quên buổi phát sóng trực tiếp của nhóm hôm nay saoo? Đã phát trực tiếp rồi, tớ đang đợi cậu, còn không mau nhanh lên? Người hâm mộ của cậu đang chờ, nhanh truy cập vào trang trực tuyến.”
Nam Vũ từng bước đi lên, bất đắc dĩ đáp.
“Ừm.”
Cậu nói xong thì bóng dáng của cậu cũng nhanh chóng biến mất ở góc hành lang.
Không lâu sau khi Nam Vũ rời đi, chiếc máy tính xách tay trêи bàn cà phê trong phòng khách lại có thông báo.
Màn hình máy tính vừa nghiêng đúng đến vị trí mà Nam Tinh có thể thấy được. Cô ngẩn đầu lên nhìn nó.
Máy tính được chia thành hai phần chính, một phần hiển thị mã với các chữ cái màu đỏ trêи nền đen, phần còn lại là sơ đồ cấu trúc giống như mạng lưới với các chấm xanh được phân bố trêи đó.
Đây là một cuộc thi.
Chỉ là độ khó của cuộc thi này chỉ ở mức trung bình, tường lửa sớm đã bị phá hủy và phần ở phía trêи sẽ sớm bị chiếm đóng. Nhìn vào đó một lúc, những chấm xanh trêи bản đồ dần biến thành màu đỏ.
Khi cô đang quan sát, từ đầu cầu thang có giọng nói truyền xuống, Nam Tinh nhìn lên.
“Ha ha ha, Trường An, ngươi thật giỏi.”
“Đâu, chú quá khen.”
Trong tiếng nói chuyện, ba Nam và Lâm Trường An lần lượt đi xuống. Theo sau là mẹ Nam, tức là mẹ của Nam Tinh.
Bà Nam nhìn thấy cô thì cười hiền từ.
“Nam Tinh, con đã về.”
Bà bước lại, cố gắng kéo lấy tay của Nam Tinh. Nam Tinh đứng dậy và lùi một bước, tránh đi tay của bà đang với đến.
Người đàn ông tên Lâm Trường An ở trêи cầu thang ngập ngừng nói.
“Đây là con gái mà cô chú mới tìm được?”
Nam Tinh nghe vậy liền nhìn lên.
Truyện “Vợ nhỏ đừng giận” lướt nhanh qua đầu cô.
Thực tế, lúc đầu, ba Nam muốn Nam Tinh đính hôn với Lâm Trường An. Nhưng Lâm Trường An khi nghe Nam Tinh trở về từ trại trẻ mồ côi nên đã từ chối cuộc đính hôn này.
Anh coi thường Nam Tinh.
Sau khi bị từ chối, Nam Tinh đính hôn với nam chính Chu Mạt.
Việc này đã khơi dậy tâm lý muốn chiếm hữu, lòng hiếu thắng của Lâm Trường An. Thế là trong một lần tình cờ, anh đã cho Nam Tinh uống thuốc để có được cô.
Nhưng cô lại được nam chính Chu Mạt cứu, Nam Tinh ngay từ đầu đã thích Chu Mạt, sau lần anh hùng cứu mỹ nhân đó, cô càng yêu anh hơn, không cách nào có thể khống chế được trái tim mình.
Mẹ Nam đứng một bên, trêи mặt hiện lên vẻ khó xử trong giây lát. Nhìn thấy Nam Tinh tránh bà, bà thở dài, hai mắt đỏ hoe.
“Nam Tinh, mẹ không cố ý bỏ rơi con. Là do mẹ bị bắt cóc khi đang mang thai con dẫn đến đẻ non, khi mẹ tỉnh dậy trong bệnh viện thì mẹ đã không thấy con ở bên mẹ nữa. Mẹ rất tiếc vì phải mất mười bảy năm mới tìm thấy con. Nhưng hãy tin mẹ, mẹ luôn muốn tốt cho con.”
Nam Tinh im lặng không trả lời.
Khi ba Nam nhìn thấy Nam Tinh đứng trong phòng khách, ông ấy khá an tâm và nở một nụ cười, giới thiệu với người đàn ông bên cạnh.
“Trường An, đây là Nam Tinh.”
Đứng trêи cầu thang, Lâm Trường An bảnh bao, lịch lãm trong bộ tây trang cùng cặp kính gọng vàng, ánh mắt rất hút hồn.
Anh ban đầu cứ tưởng là một người phụ nữ bình thường, hèn mọn, kém cỏi. Tđứng trong đám đông không thể phân biệt được. Nhưng không nghĩ đến, đó lại là một thiếu nữ xinh đẹp đến như vậy.
Với suy nghĩ đó, anh ta bước xuống cầu thang.
Đi đến trước Nam Tinh với nụ cười trêи môi.
“Anh là Lâm Trường An.”
Khuôn mặt đẹp trai, lại có ngoại hình, anh là mẫu người rất thu hút các cô gái.
Nam Tinh nhìn anh rồi gật đầu.
“Ừm.” Xong lại nói thêm một câu.
“Mọi người tiếp tục đi.”
Nói xong, Nam Tinh đi dọc theo cầu thang lên phòng, không quay đầu nhìn lại.
‘Cạch’ một tiếng, cửa phòng được đóng lại. Cô ở trong phòng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện dưới phòng khách.
Là giọng của cha Nam.
“Đứa trẻ Nam Tinh này thật không có phép tắc.”
Lâm Trường An cười lắc đầu, tỏ ra chu đáo và hào phóng xua tay:
“Không sao đâu chú.”
Nam Tinh ngồi ở mép giường nghỉ ngơi, trong đầu đang dần hiểu ra mọi chuyện.
Một lúc sau, có tiếng động phát ra từ ban công bên cạnh, cô hơi nghiêng đầu nhìn sang.
Để phòng ngủ được thoáng gió, cửa sổ được mở ra, ban công thông thoáng trêи tầng hai của biệt thự được ngăn cách với cửa sổ phòng Nam Tinh bằng một bức tường.
Giọng nói nhỏ đến mức nếu như là người khác, có lẽ sẽ không nghe thấy.
Hình như là Lâm Trường An đang nói chuyện điện thoại với ai đó, vừa nói vừa cười.
“Phải nói, con bé Nam Tinh kia có chút ngoài dự đoán của tôi. Cũng không tệ lắm. Chỉ là, tôi không biết nếu ở trêи giường thì có thích hay không thôi?”
Nghe đến đó, cô không thể tin được đây là Lâm Trường An dịu dàng, nho nhã trong mắt mọi người.
Ngay sau khi lời nói vừa dứt, bên trong điện thoại truyền đến một giọng nói.
“Cô ấy đã đính hôn với Chu Mạt nhà họ Chu.”
Lâm Trường An tháo gọng kính vàng ra, trêи mặt thể hiện rõ vẻ khinh thường.
“Cuộc hôn nhân của hà họ Nam với nhà họ Chu chỉ là vì vấn đề chính trị. Hôn nhân gia đình, tình yêu đích thực ở đâu ra? Cho dù tôi thật sự làm chuyện gì với cô ta đi nữa, Chu Mạt sẽ trở mặt với tôi vì một người phụ nữ đã không còn trong sạch? Hơn nữa cô ta ở trại trẻ mồ côi, nhà họ Nam có thể có tình cảm gì với cô ta cơ chứ? Nhà họ Nam và nhà họ Lâm đang có những dự án lớn đang thực hiện. Liệu cha của Nam Tinh có lật mặt với nhà họ Lâm chỉ vì một người đàn bà?”
Trong lời nói của anh ta tràn ngập sự tự tin, như thể anh ta đã nắm chắc sẽ ăn được Nam Tinh vậy.
Nam Tinh dựa vào cửa sổ, một tay chống má, im lặng lắng nghe Lâm Trường An nói.
Cô không biết cuộc gọi này kéo dài bao lâu nữa. Chủ đề của Lâm Trường An nhanh chóng chuyển từ trêи người Nam Tinh sang những bạn gái cũ của anh ta.
Anh ta vừa hết thúc cuộc gọi, định rời khỏi ban công, khi quay đầu lại thì đã thấy Nam Tinh đã đứng sau lưng anh từ lúc nào, cô mang một chiếc áo đen tuyền, trêи tay còn cầm theo một ly nước.
Giật mình vì có người đột nhiên xuất hiện khiến chiếc điện thoại của anh suýt rơi khỏi ban công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.