Chương 28: CHƠI TRAI
Ghnou
08/09/2023
Khoé miệng anh càng lúc không giữ được , trong lòng vui sướng ôm cô lên đi vào phòng tắm .
Cơ thể Mặc Liên mềm nhũn , mặt vẫn còn hơi ửng đỏ , mơ màng ôm lấy cổ anh , đầu óc trống rỗng không còn chút suy nghĩ nào nữa .
Dương Quang Trường để cô nằm úp xấp trên người anh , vừa nằm yên một chút thì cô đã ngủ thiếp đi sau trận hoan ái kịch liệt đầu tiên trong cuộc đời ..
Sáng sớm khi thức dậy , Mặc Liên thấy Dương Quang Trường ôm cứng eo nằm trong lòng cô . Quần áo lại không có mà anh lại ghì mặt vào ngực cô như thế này , da thịt như dính chặt vào nhau không có bất kì lớp vải nào ngăn cách ..
Mặc Liên vươn tay tắt báo thức , nhẹ nhàng đẩy anh ra , lật đật kéo chăn che người , cảnh tượng trước mắt khiến cô hộc máu ..
Quăng luôn cái chăn cho Dương Quang Trường , cô nhanh chóng vào phòng tắm thay quần áo đi học .
Dương Quang Trường cũng vừa tỉnh lại nằm ôm gối quằn quại trên giường đợi Mặc Liên ra , miệng tủm tỉm cười ngốc thầm nhớ lại Mặc Liên ngày hôm qua đã táo bạo như thế nào , cả cái khuôn mặt nài nỉ anh đừng dừng lại ..
Lại muốn tiếp tục nghe tiếng cô rên rỉ khi nằm dưới anh , khuôn mặt lúc đó vô cùng đáng yêu ..
Cạch .
Dương Quang Trường ngại ngùng cắn góc chăn , khuôn mặt vô cùng đáng thương nhìn Mặc Liên đi ra .
Cô liếc nhìn anh một cái , rồi lại liếc nhìn đồng hồ , cũng không nói gì đi tới bàn học bỏ sách vở vào balo .
Ai đó nằm trên giường hoang mang tột độ , lập tức ngồi bật dậy vẻ mặt như thể không thể nào tin được . Rõ ràng hôm qua vừa cuồng nhiệt như vậy mà sáng ra lại như không có chuyện gì xảy ra , khuôn mặt cô không có tí cảm xúc nào , chẳng khác gì cô vừa giải quyết xong vấn đề sinh lí thì liền lạnh lùng với người đi khách ..
" Mặc Liên . Em không có gì muốn nói sao ? " Dương Quang Trường tủi thân nắm chăn che ngực mình .
Mặc Liên " vâng ? " một tiếng , kéo khoá balo lại , xoay đầu đi tới Dương Quang Trường . Cô vuốt tóc mái anh lên , nhẹ nhàng hôn lên trán , khoé môi cong cong , ngữ khí thật sự là chơi trai : " Rất thoải mái . "
Dương Quang Trường đỏ bừng bừng mặt , thẹn thùng nắm nhẹ vạt váy của cô , giương mắt lên , giọng điệu ngại ngùng : " Vậy .. tối nay anh cũng ngủ ở đây có được không ? "
Mặc Liên đẩy anh ra , xoay đầu bỏ đi , chẳng khác gì những tên đàn ông sau khi đi chơi gái xong thì liền về nhà với vợ : " Thầy đừng có được nước làm tới ! "
" ... "
------------
Thoáng chút đã đến đêm noel , sân khấu của trường cũng khá lớn , nờm nợp những người đi xem kịch , phần lớn là học sinh và phụ huynh , những người mặc áo vest chỉnh chu ngồi ở hàng đầu đều là những người đại diện cho công ty đã tài trợ cho trường .
Lớp 12A cũng tụm lại ngồi chung một nhóm ở dưới khán đài .
Mặc Liên lại ngồi riêng lẻ ra một chút để chăm chú trang điểm cho mình , cả lớp cứ ồn ào tám chuyện không để ý mấy tới Mặc Liên , cũng không muốn quấy rầy cô .
Dương Quang Trường đi nhận quần áo xong xuôi thì liền quay lại tìm Mặc Liên .
Cô trang điểm rất lạ , đứng ở phía xa cũng thấy cô rất lấp lánh . Dương Quang Trường cũng khá tò mò , nhìn chăm chú xem cô di chuyển cọ .
" Thầy làm gì vậy ? "
Dương Quang Trường cười tủm tỉm : " Đẹp . "
Mặc Liên hơi nhướng mài , mở điện thoại lên xem thử rồi lại tiếp tục make .
" Em không biết make up kiểu công chúa sao ? "
" Không phải là có thợ trang điểm tới trang điểm sao ? "
Dương Quang Trường " à " một tiếng , lại thắc mắc : " Vậy sao em lại trang điểm thành như vậy ? "
Mặc Liên ngắm nghía lại một lượt , cảm thấy rất ổn , không hề có tì vết xấu xí . " Em thấy đẹp mà ? "
Chưa đợi Dương Quang Trường trả lời , cô xoay đầu qua hỏi đám bạn của mình . " Đẹp không ? "
Thấy điểm tuyệt đối , cô hài lòng ngồi lại xem điện thoại . Cảm thấy cứ bị nhìn chằm chằm rất khó chịu , Mặc Liên nhíu mài : " Thầy đừng nhìn nữa ! "
Dương Quang Trường dời mắt , kéo túi trang điểm lại , ngoan ngoãn trả lời : " Anh chỉ là thấy em đẹp nên muốn ngắm một chút .. "
Mặc Liên dường như vừa đọc xong một tin nhắn của ai đó liền xoay qua nhìn Dương Quang Trường với vẻ mặt có lỗi .
" ... "
Xong cô liền xem lại giờ rồi đứng dậy đi vào cánh gà .
Dương Quang Trường cũng muốn đi theo nhưng là Mặc Liên bắt anh ngồi lại nhờ bạn trang điểm đàng hoàng .
Anh xấu lắm sao ?
Gương mặt này lên sân khấu cũng đâu có bị dìm nổi ..
Anh moi đống đồ của Mặc Liên ra tự trang điểm cho mình , bàn tay anh tỉ mỉ lã lướt cây cọ lên khuôn mặt tinh tế . Chưa tới 10 phút , làn da mịn màng và ngũ quan tinh xảo đã được nhấn thêm đôi chút , cảm thấy anh dù có đi lên sân khấu bằng mặt mộc thì những người xung quanh cũng bị anh dìm xuống .
Vợ tương lai à , chồng em đẹp thế này thì không phí cả đời em đâu ..
Dương Quang Trường dọn dẹp lại đồ đạc , bỏ túi trang điểm vào balo của Mặc Liên . Quét mắt nhìn cả khán đài một lượt , hình dáng người đàn ông cao to chững chạc lại rất quen thuộc đập vào mắt anh .
Dương Quang Trường xách balo của Mặc Liên lên đi về phía người đàn ông đó .
Cẩn thận kéo ghế , anh nghiêm nghị ngồi xuống , ngữ khí như đang nói chuyện với đồng nghiệp : " Chào sếp . "
Dương Quang không có chút ngạc nhiên , liếc nhìn Dương Quang Trường một cái , nhàn nhạt nói : " Ờ . Chào thầy . "
Phát hiện con trai ông kiêu ngạo lạnh nhạt như vậy mà lại đi xách balo cho vợ , nhìn thôi cũng cảm thấy buồn cười .
Vòm họng Dương Quang phát ra một tiếng cười quyến rũ , ông dù đã gần 50 nhưng dáng vẻ của người biết chăm sóc sức khoẻ không hề xấu xí , chỉ có vài nếp nhăn trên khuôn mặt , bên trong lớp quần áo đó là một thân hình cứng cáp hơn cả trai trẻ .
" Con gái tôi như thế nào vậy thầy ? "
Dương Quang Trường ngồi bắt chéo chân tựa lưng ra ghế , nhàn nhạt kể : " Con dâu ba rất đẹp , rất dễ thương , học cũng rất giỏi , nấu ăn cũng ngon , nhưng mà .. "
Anh đột ngột quay sang Dương Quang , như làm mình làm mẫy : " 28 con đưa em ấy về nhà làm lễ cưới luôn , baba về nhớ chuẩn bị giúp con nha . "
Dương Quang đột nhiên cười phụt ra tiếng , ôm trán cười như được mùa . " Có người đàn ông nào thèm vợ như anh không ? "
Dương Quang Trường ngồi khoanh tay , trở lại dáng vẻ lạnh lùng . " Không thể để người khác cướp mất ! "
Bỗng chốc đèn bị tắt hết , ai ai cũng bật đèn flash lên nhốn nháo khó hiểu . Cả khán đài trong tức khắc liền sáng như bầu trời đầy sao .
" Chẳng thể là quá muộn khì nói lời yêu một người ..
Chẳng thể là quá muộn khi ta bỏ tiếc một đời .
Những lời yêu sao quá khó khăn .. "
Giọng hát rất ngọt ngào trong sáng nhưng vẫn giữ được nét lofi nhẹ nhàng .
Nhạc bắt đầu nổi lên , chỉ có đèn sân khấu được chiếu lên ánh đèn pha màu trắng , tuyết giả cứ liên tục rơi xuống nền sân khấu .
" Kìa những tháng năm dài , ta đã cùng đi bên nhau .. "
Dương Quang Trường sững người ra , lồng ngực đập triền miên . Cả khán đài cũng ồ ạt sững sốt .
Mặc Liên ngồi trên một chiếc xích đu được trang trí đầy nhưng cục bông trắng , cô ngồi đung đưa chân lơ lửng ở trên cao .
" Nhìn đoá môi anh cười , cho ta một phép tình sâu .. "
Mặc Liên mặc một chiếc váy trắng pha ít đỏ , chân váy bồng bềnh như đám mây . Kim tuyến lấp lánh làm cho cô càng thêm lung linh dưới ánh đèn sân khấu . Trên đầu cột một chùm tóc nhỏ và cài sừng hươu , cô như một ánh đèn tòa sáng lấp lánh ..
" Chuyện rằng huh huh huh huh huh huh .."
Khi xích đu được thả xuống , Mặc Liên nhẹ nhàng đặt chân trần lã lướt nhận lấy hoa , khoé miệng nở ra nụ cười rạng rỡ sưởi ấm cho mùa noel lạnh giá này . Cô đặt hoa lên piano trống người đánh , thuận tay cầm lấy chiếc mic được đặt sẵn trên đó chạy nhảy tung tăng xuống khán đài .
Bây giờ trông Mặc Liên thật sự giống một nàng tiên nhỏ vô tư tinh nghịch , thoả thích bay lượn khắp sân khấu .
Cô vừa hát vừa nhảy chân sáo rồi lại xoay vòng , váy bồng bềnh cùng những ánh đèn chiếu vào váy cô làm cô như phát sáng giữa hàng trăm người .
Vài khắc sau thì cô đã tới chỗ Dương Quang Trường , nhẹ nhàng đặt micro vào tay anh sau đó nắm một bên váy cúi chào Dương Quang .
Nụ cười cô vẫn luôn giữ trên môi , cư nhiên giơ tay ra cho Dương Quang Trường nắm . Anh vẫn còn thẩn thơ ra , Dương Quang thấy vậy liền cầm lấy tay anh giơ ra để anh nắm lấy tay cô .
" Là từng câu hát em yêu anh ..
Viết ra không tên .. "
Mặc Liên kéo tay anh đi ra , lại nhảy nhót sau đó nâng tay anh cao lên xoay vòng .
Khán đài lại ồ lên thích thú .
Dương Quang Trường không thể rời mắt khỏi cô , nhẹ nhàng bị cô kéo lên trên sân khấu .
Nhạc dạo , cô tránh mic , nụ cười ngọt ngào in sâu vào trong mắt anh : " Chúc thầy sinh nhật vui vẻ ! "
Dương Quang Trường nuốt nước bọt , anh đưa tay cô lên nhẹ nhàng cúi đầu hôn vào mu bàn tay .
Cơ thể Mặc Liên mềm nhũn , mặt vẫn còn hơi ửng đỏ , mơ màng ôm lấy cổ anh , đầu óc trống rỗng không còn chút suy nghĩ nào nữa .
Dương Quang Trường để cô nằm úp xấp trên người anh , vừa nằm yên một chút thì cô đã ngủ thiếp đi sau trận hoan ái kịch liệt đầu tiên trong cuộc đời ..
Sáng sớm khi thức dậy , Mặc Liên thấy Dương Quang Trường ôm cứng eo nằm trong lòng cô . Quần áo lại không có mà anh lại ghì mặt vào ngực cô như thế này , da thịt như dính chặt vào nhau không có bất kì lớp vải nào ngăn cách ..
Mặc Liên vươn tay tắt báo thức , nhẹ nhàng đẩy anh ra , lật đật kéo chăn che người , cảnh tượng trước mắt khiến cô hộc máu ..
Quăng luôn cái chăn cho Dương Quang Trường , cô nhanh chóng vào phòng tắm thay quần áo đi học .
Dương Quang Trường cũng vừa tỉnh lại nằm ôm gối quằn quại trên giường đợi Mặc Liên ra , miệng tủm tỉm cười ngốc thầm nhớ lại Mặc Liên ngày hôm qua đã táo bạo như thế nào , cả cái khuôn mặt nài nỉ anh đừng dừng lại ..
Lại muốn tiếp tục nghe tiếng cô rên rỉ khi nằm dưới anh , khuôn mặt lúc đó vô cùng đáng yêu ..
Cạch .
Dương Quang Trường ngại ngùng cắn góc chăn , khuôn mặt vô cùng đáng thương nhìn Mặc Liên đi ra .
Cô liếc nhìn anh một cái , rồi lại liếc nhìn đồng hồ , cũng không nói gì đi tới bàn học bỏ sách vở vào balo .
Ai đó nằm trên giường hoang mang tột độ , lập tức ngồi bật dậy vẻ mặt như thể không thể nào tin được . Rõ ràng hôm qua vừa cuồng nhiệt như vậy mà sáng ra lại như không có chuyện gì xảy ra , khuôn mặt cô không có tí cảm xúc nào , chẳng khác gì cô vừa giải quyết xong vấn đề sinh lí thì liền lạnh lùng với người đi khách ..
" Mặc Liên . Em không có gì muốn nói sao ? " Dương Quang Trường tủi thân nắm chăn che ngực mình .
Mặc Liên " vâng ? " một tiếng , kéo khoá balo lại , xoay đầu đi tới Dương Quang Trường . Cô vuốt tóc mái anh lên , nhẹ nhàng hôn lên trán , khoé môi cong cong , ngữ khí thật sự là chơi trai : " Rất thoải mái . "
Dương Quang Trường đỏ bừng bừng mặt , thẹn thùng nắm nhẹ vạt váy của cô , giương mắt lên , giọng điệu ngại ngùng : " Vậy .. tối nay anh cũng ngủ ở đây có được không ? "
Mặc Liên đẩy anh ra , xoay đầu bỏ đi , chẳng khác gì những tên đàn ông sau khi đi chơi gái xong thì liền về nhà với vợ : " Thầy đừng có được nước làm tới ! "
" ... "
------------
Thoáng chút đã đến đêm noel , sân khấu của trường cũng khá lớn , nờm nợp những người đi xem kịch , phần lớn là học sinh và phụ huynh , những người mặc áo vest chỉnh chu ngồi ở hàng đầu đều là những người đại diện cho công ty đã tài trợ cho trường .
Lớp 12A cũng tụm lại ngồi chung một nhóm ở dưới khán đài .
Mặc Liên lại ngồi riêng lẻ ra một chút để chăm chú trang điểm cho mình , cả lớp cứ ồn ào tám chuyện không để ý mấy tới Mặc Liên , cũng không muốn quấy rầy cô .
Dương Quang Trường đi nhận quần áo xong xuôi thì liền quay lại tìm Mặc Liên .
Cô trang điểm rất lạ , đứng ở phía xa cũng thấy cô rất lấp lánh . Dương Quang Trường cũng khá tò mò , nhìn chăm chú xem cô di chuyển cọ .
" Thầy làm gì vậy ? "
Dương Quang Trường cười tủm tỉm : " Đẹp . "
Mặc Liên hơi nhướng mài , mở điện thoại lên xem thử rồi lại tiếp tục make .
" Em không biết make up kiểu công chúa sao ? "
" Không phải là có thợ trang điểm tới trang điểm sao ? "
Dương Quang Trường " à " một tiếng , lại thắc mắc : " Vậy sao em lại trang điểm thành như vậy ? "
Mặc Liên ngắm nghía lại một lượt , cảm thấy rất ổn , không hề có tì vết xấu xí . " Em thấy đẹp mà ? "
Chưa đợi Dương Quang Trường trả lời , cô xoay đầu qua hỏi đám bạn của mình . " Đẹp không ? "
Thấy điểm tuyệt đối , cô hài lòng ngồi lại xem điện thoại . Cảm thấy cứ bị nhìn chằm chằm rất khó chịu , Mặc Liên nhíu mài : " Thầy đừng nhìn nữa ! "
Dương Quang Trường dời mắt , kéo túi trang điểm lại , ngoan ngoãn trả lời : " Anh chỉ là thấy em đẹp nên muốn ngắm một chút .. "
Mặc Liên dường như vừa đọc xong một tin nhắn của ai đó liền xoay qua nhìn Dương Quang Trường với vẻ mặt có lỗi .
" ... "
Xong cô liền xem lại giờ rồi đứng dậy đi vào cánh gà .
Dương Quang Trường cũng muốn đi theo nhưng là Mặc Liên bắt anh ngồi lại nhờ bạn trang điểm đàng hoàng .
Anh xấu lắm sao ?
Gương mặt này lên sân khấu cũng đâu có bị dìm nổi ..
Anh moi đống đồ của Mặc Liên ra tự trang điểm cho mình , bàn tay anh tỉ mỉ lã lướt cây cọ lên khuôn mặt tinh tế . Chưa tới 10 phút , làn da mịn màng và ngũ quan tinh xảo đã được nhấn thêm đôi chút , cảm thấy anh dù có đi lên sân khấu bằng mặt mộc thì những người xung quanh cũng bị anh dìm xuống .
Vợ tương lai à , chồng em đẹp thế này thì không phí cả đời em đâu ..
Dương Quang Trường dọn dẹp lại đồ đạc , bỏ túi trang điểm vào balo của Mặc Liên . Quét mắt nhìn cả khán đài một lượt , hình dáng người đàn ông cao to chững chạc lại rất quen thuộc đập vào mắt anh .
Dương Quang Trường xách balo của Mặc Liên lên đi về phía người đàn ông đó .
Cẩn thận kéo ghế , anh nghiêm nghị ngồi xuống , ngữ khí như đang nói chuyện với đồng nghiệp : " Chào sếp . "
Dương Quang không có chút ngạc nhiên , liếc nhìn Dương Quang Trường một cái , nhàn nhạt nói : " Ờ . Chào thầy . "
Phát hiện con trai ông kiêu ngạo lạnh nhạt như vậy mà lại đi xách balo cho vợ , nhìn thôi cũng cảm thấy buồn cười .
Vòm họng Dương Quang phát ra một tiếng cười quyến rũ , ông dù đã gần 50 nhưng dáng vẻ của người biết chăm sóc sức khoẻ không hề xấu xí , chỉ có vài nếp nhăn trên khuôn mặt , bên trong lớp quần áo đó là một thân hình cứng cáp hơn cả trai trẻ .
" Con gái tôi như thế nào vậy thầy ? "
Dương Quang Trường ngồi bắt chéo chân tựa lưng ra ghế , nhàn nhạt kể : " Con dâu ba rất đẹp , rất dễ thương , học cũng rất giỏi , nấu ăn cũng ngon , nhưng mà .. "
Anh đột ngột quay sang Dương Quang , như làm mình làm mẫy : " 28 con đưa em ấy về nhà làm lễ cưới luôn , baba về nhớ chuẩn bị giúp con nha . "
Dương Quang đột nhiên cười phụt ra tiếng , ôm trán cười như được mùa . " Có người đàn ông nào thèm vợ như anh không ? "
Dương Quang Trường ngồi khoanh tay , trở lại dáng vẻ lạnh lùng . " Không thể để người khác cướp mất ! "
Bỗng chốc đèn bị tắt hết , ai ai cũng bật đèn flash lên nhốn nháo khó hiểu . Cả khán đài trong tức khắc liền sáng như bầu trời đầy sao .
" Chẳng thể là quá muộn khì nói lời yêu một người ..
Chẳng thể là quá muộn khi ta bỏ tiếc một đời .
Những lời yêu sao quá khó khăn .. "
Giọng hát rất ngọt ngào trong sáng nhưng vẫn giữ được nét lofi nhẹ nhàng .
Nhạc bắt đầu nổi lên , chỉ có đèn sân khấu được chiếu lên ánh đèn pha màu trắng , tuyết giả cứ liên tục rơi xuống nền sân khấu .
" Kìa những tháng năm dài , ta đã cùng đi bên nhau .. "
Dương Quang Trường sững người ra , lồng ngực đập triền miên . Cả khán đài cũng ồ ạt sững sốt .
Mặc Liên ngồi trên một chiếc xích đu được trang trí đầy nhưng cục bông trắng , cô ngồi đung đưa chân lơ lửng ở trên cao .
" Nhìn đoá môi anh cười , cho ta một phép tình sâu .. "
Mặc Liên mặc một chiếc váy trắng pha ít đỏ , chân váy bồng bềnh như đám mây . Kim tuyến lấp lánh làm cho cô càng thêm lung linh dưới ánh đèn sân khấu . Trên đầu cột một chùm tóc nhỏ và cài sừng hươu , cô như một ánh đèn tòa sáng lấp lánh ..
" Chuyện rằng huh huh huh huh huh huh .."
Khi xích đu được thả xuống , Mặc Liên nhẹ nhàng đặt chân trần lã lướt nhận lấy hoa , khoé miệng nở ra nụ cười rạng rỡ sưởi ấm cho mùa noel lạnh giá này . Cô đặt hoa lên piano trống người đánh , thuận tay cầm lấy chiếc mic được đặt sẵn trên đó chạy nhảy tung tăng xuống khán đài .
Bây giờ trông Mặc Liên thật sự giống một nàng tiên nhỏ vô tư tinh nghịch , thoả thích bay lượn khắp sân khấu .
Cô vừa hát vừa nhảy chân sáo rồi lại xoay vòng , váy bồng bềnh cùng những ánh đèn chiếu vào váy cô làm cô như phát sáng giữa hàng trăm người .
Vài khắc sau thì cô đã tới chỗ Dương Quang Trường , nhẹ nhàng đặt micro vào tay anh sau đó nắm một bên váy cúi chào Dương Quang .
Nụ cười cô vẫn luôn giữ trên môi , cư nhiên giơ tay ra cho Dương Quang Trường nắm . Anh vẫn còn thẩn thơ ra , Dương Quang thấy vậy liền cầm lấy tay anh giơ ra để anh nắm lấy tay cô .
" Là từng câu hát em yêu anh ..
Viết ra không tên .. "
Mặc Liên kéo tay anh đi ra , lại nhảy nhót sau đó nâng tay anh cao lên xoay vòng .
Khán đài lại ồ lên thích thú .
Dương Quang Trường không thể rời mắt khỏi cô , nhẹ nhàng bị cô kéo lên trên sân khấu .
Nhạc dạo , cô tránh mic , nụ cười ngọt ngào in sâu vào trong mắt anh : " Chúc thầy sinh nhật vui vẻ ! "
Dương Quang Trường nuốt nước bọt , anh đưa tay cô lên nhẹ nhàng cúi đầu hôn vào mu bàn tay .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.