Đại Thổ Hào Nền Tảng Livestream Vạn Giới
Chương 35: Quan To Bao Nhiêu?
Nhất Mộng Hoàng Lương
09/12/2024
Vương Thiên vội vàng gật đầu, mấy người lại tán gẫu thêm một lúc, rồi Vương Thiên và Tôn Mập cáo từ rời đi.
"Thiên Vương, anh đúng là không biết điều! Sao lần nào gặp phiền phức cũng bắt tôi gánh chứ?" Tôn Mập bực bội hét lên.
Vương Thiên nói: "Tôi cũng không ngờ người ta lại có cốt khí như vậy. Không sao, trước tiên cứ họp cái đã. Họp xong, tiền ném vào kho, nhắn với họ một tiếng rồi chạy, muốn thế nào thì tùy."
Tôn Mập cười khổ: "Haizz... Biết tốn nhiều tiền thế này, chi bằng thuê khách sạn trước kia cho xong."
"Như vậy sao giống nhau được? Một bên là đưa tiền cho gian thương, một bên là đưa cho những cựu binh đã đổ máu, mồ hôi vì sự thống nhất đất nước, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, hiểu chưa?" Vương Thiên nghiêm giọng trách mắng.
Tôn Mập hừ hừ nói: "Có giỏi thì đừng nói với vẻ mặt đau lòng như thế!"
Vương Thiên: "Không đau lòng mới lạ đấy! Đi thôi…"
"Hôm nay ăn gì đây?"
"Hết ba nghìn rồi, còn nghĩ ăn gì? Mì gói!"
"Chết tiệt..."
Ăn xong bữa trưa, hai người lại dạo một vòng quanh các cơ quan liên quan, kết quả vẫn là phải chờ!
**********
Trở về nhà, tắm rửa xong lên giường, Vương Thiên bắt đầu gửi hàng loạt tin nhắn, ghi rõ thời gian họp, bắt đầu từ 10 giờ sáng ngày mai, địa điểm cũng được đánh dấu chi tiết, thậm chí còn chụp cả bản đồ gửi kèm. Làm xong tất cả, Vương Thiên nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
"Tổ tông ơi, ngủ chưa vậy?" Giọng đầu dây bên kia vừa vang lên, Vương Thiên đã nhận ra là ai.
Vương Thiên cười: "Thiên Dạ à, cậu đừng gọi tôi là tổ tông nữa. Nói đi, có chuyện gì vậy?"
Thiên Dạ cười ngượng: "Không có gì đâu, hợp đồng chúng tôi nhận được rồi, bản sao đã gửi lại cho anh. À, chuyện anh nói muốn ứng trước một năm tiền, sếp lớn của chúng tôi đồng ý rồi, mai sẽ chuyển vào tài khoản cho anh."
Vương Thiên cười nhạt, "Không có chuyện gì mà nhiệt tình thế này, chắc chắn là có ý đồ!" Thế là anh nói: "Được, sảng khoái! Cậu sảng khoái thì tôi cũng vậy. Có gì cần, nói đi."
"Hì hì, tổ tông quả nhiên anh minh thần võ. Là thế này, anh có thể tăng tốc độ cập nhật không? Hiện tại tiến độ chậm quá, mọi người đợi muốn nổ tung rồi. Nếu rảnh anh ghé qua khu bình luận, trả lời hay giao lưu chút gì đó…" Thiên Dạ nói rất khéo léo.
Nhưng Vương Thiên hiểu ngay. Quả thực, anh gần như chỉ đăng sách xong rồi đi, chưa bao giờ quan tâm tới các bài đánh giá. Điều này dễ tạo khoảng cách với độc giả, ảnh hưởng không nhỏ đến doanh số về sau.
Vương Thiên gật đầu: "Tôi hiểu rồi, sau này sẽ tích cực hơn. Nhưng cuốn này tôi đã viết xong từ lâu, lát nữa sẽ gửi cho cậu một tập hoàn chỉnh, các cậu cứ cân nhắc tốc độ phát hành. Nói thật, giờ tôi bận đến mức sắp phát nổ rồi."
"Gì cơ, tổ tông anh viết xong hết rồi? Thật không đó! Anh đúng là thần thánh mà! Mau gửi đây đi, tôi không chờ nổi nữa, ha ha…" Thiên Dạ la lớn.
Vương Thiên rất hài lòng với thái độ của Thiên Dạ, không yêu cầu gửi toàn bộ bản thảo, điều này thể hiện sự tôn trọng. Những người như vậy khiến người khác muốn hợp tác lâu dài. Vương Thiên nói: "Cậu cho tôi địa chỉ email, tôi sẽ gửi qua."
Sau vài câu trao đổi, Vương Thiên gửi tập đầu tiên "Thất Tinh Lỗ Vương Cung" qua.
Rồi anh đi ngủ.
Nhưng có người lại không ngủ nổi. Nhận được tập đầu tiên, Thiên Dạ thức trắng đêm đọc liền mạch, sau đó còn viết cảm nhận, lập kế hoạch phân chương, cập nhật, gửi cho tổng biên tập.
Tổng biên tập xem xong, trả lời đúng một câu: "Cậu sắp được thăng chức rồi! Còn tập hai khi nào có?"
Thiên Dạ: "À… chắc sau khi phát hết tập này, anh ấy sẽ gửi tiếp."
Tổng biên tập thở dài: "Tôi muốn phát hết hôm nay luôn…"
Thiên Dạ đồng tình: "Tôi cũng muốn…"
Tổng biên tập lạnh lùng cười, sau đó gào lên: "Cậu muốn tôi bị đuổi việc để cậu lên thay hả? Mơ đi, về làm việc ngay!"
Thiên Dạ không biết nói gì, nước mắt rơi lã chã: "Nói thật cũng không được sao?"
Hôm sau, Vương Thiên mặc bộ vest duy nhất, giày da, cùng Tôn Mập hùng dũng bước lên xe buýt đến hội trường. Trên đường, hai người thu hút vô số ánh nhìn.
Tôn Mập khẽ nói: "Thiên Vương, ăn mặc thế này chen chúc trên xe buýt, có hơi mất mặt không?"
"Ừm…" Vương Thiên không lên tiếng.
Tôn Mập lại nói: "Thiên Vương, đeo kính râm chen xe buýt, quá khoe mẽ rồi. Người đông thế này, ánh sáng còn không lọt vào, anh nhìn thấy gì chứ?"
Cuối cùng, Vương Thiên lên tiếng: "Đeo kính râm có hai lợi ích. Thứ nhất, mặc vest, giày da chen xe buýt đúng là mất mặt, nhưng có kính râm thì chẳng ai biết tôi là ai, trông thế nào. Thứ hai, người ta có khinh thường cũng vô ích, tôi không thấy mà!"
Nghe vậy, mặt Tôn Mập tối sầm: "Thế mà lúc lên xe anh bắt tôi tháo kính râm?"
"Phải có người thu hút sự chú ý chứ?" Vương Thiên thản nhiên đáp.
"Cái đồ… khốn nạn!" Tôn Mập lại bị đem ra làm bia đỡ đạn!
Xuống xe, hai người đến hội trường, không có MC, cũng chẳng có người tiếp đón. Theo lời Vương Thiên: "Toàn là sếp lớn, cảnh nào mà chưa thấy? Thuê người tạo cảnh cho oai, với họ chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Ngược lại, để mặc họ, ấn tượng sẽ sâu hơn. Quan trọng nhất là, họ đến đây có mục đích, đạt được mục đích mới là điều vui nhất, mấy thứ khác chỉ là vớ vẩn!"
Khi hai người đang bận rộn, An đại gia dẫn theo hơn chục ông già tới, còn kéo theo một chiếc xe ba bánh chở toàn ghế nhựa.
Vương Thiên và Tôn Mập vội chạy đến phụ một tay, vừa khuân ghế, vừa dọn hội trường, vừa chia thuốc lá. Những lão nhân này đều hút thuốc cũng không khách sáo, mỗi người lấy hai điếu, một điếu hút, một điếu gài sau tai để dành.
Vương Thiên và Tôn Mập cảm ơn rối rít, nói đủ kiểu lời hay ý đẹp, khiến các lão nhân cười suốt, hiển nhiên đối với hai tên tiểu tử khốn khiếp này rất hài lòng, chí ít là giúp đỡ bọn hok cũng không lỗ vốn.
An đại gia cũng biết , những lão nhân này ngoại trừ có thể giúp đỡ mấy việc chân tay cũng không thể giúp gì thêm nên ra lệnh một tiếng để họ đi về.
Vương Thiên cười nói: "An đại gia, ngầu quá, rất có phong phạm của chiến binh ngày xưa!"
An đại gia cười lớn: "Bớt nịnh bợ đi, chúng ta đều là cựu binh, mấy chục năm cũng sống như thế này. Ngày trước ta là chỉ huy của họ, nên giờ vẫn phải nghe lời ta" Nói đến đây, An đại gia có vẻ rất đắc ý.
Tôn Mập tò mò hỏi: "Đại gia, ngày xưa ông làm quan lớn cỡ nào vậy?"
Vương Thiên cũng dựng tai lên nghe. Ban đầu, anh không nghĩ gì, nhưng qua những gì vừa thấy, An đại gia không phải người đơn giản. Nếu không, sao một nhóm lão nhân bỏ chơi mạt chược về nhà mà nghe lệnh ông ấy? Loại uy nghiêm này không phải ngày một ngày hai mà có được!
An đại gia cảm thán nói: "Nhớ lại năm đó, tốt xấu gì ta cũng là một trưởng ban a."
Tôn Mập hai mắt đảo đảo nói: "Ban của ông lớn thật, có tận hơn mười người..."
"Thiên Vương, anh đúng là không biết điều! Sao lần nào gặp phiền phức cũng bắt tôi gánh chứ?" Tôn Mập bực bội hét lên.
Vương Thiên nói: "Tôi cũng không ngờ người ta lại có cốt khí như vậy. Không sao, trước tiên cứ họp cái đã. Họp xong, tiền ném vào kho, nhắn với họ một tiếng rồi chạy, muốn thế nào thì tùy."
Tôn Mập cười khổ: "Haizz... Biết tốn nhiều tiền thế này, chi bằng thuê khách sạn trước kia cho xong."
"Như vậy sao giống nhau được? Một bên là đưa tiền cho gian thương, một bên là đưa cho những cựu binh đã đổ máu, mồ hôi vì sự thống nhất đất nước, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, hiểu chưa?" Vương Thiên nghiêm giọng trách mắng.
Tôn Mập hừ hừ nói: "Có giỏi thì đừng nói với vẻ mặt đau lòng như thế!"
Vương Thiên: "Không đau lòng mới lạ đấy! Đi thôi…"
"Hôm nay ăn gì đây?"
"Hết ba nghìn rồi, còn nghĩ ăn gì? Mì gói!"
"Chết tiệt..."
Ăn xong bữa trưa, hai người lại dạo một vòng quanh các cơ quan liên quan, kết quả vẫn là phải chờ!
**********
Trở về nhà, tắm rửa xong lên giường, Vương Thiên bắt đầu gửi hàng loạt tin nhắn, ghi rõ thời gian họp, bắt đầu từ 10 giờ sáng ngày mai, địa điểm cũng được đánh dấu chi tiết, thậm chí còn chụp cả bản đồ gửi kèm. Làm xong tất cả, Vương Thiên nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
"Tổ tông ơi, ngủ chưa vậy?" Giọng đầu dây bên kia vừa vang lên, Vương Thiên đã nhận ra là ai.
Vương Thiên cười: "Thiên Dạ à, cậu đừng gọi tôi là tổ tông nữa. Nói đi, có chuyện gì vậy?"
Thiên Dạ cười ngượng: "Không có gì đâu, hợp đồng chúng tôi nhận được rồi, bản sao đã gửi lại cho anh. À, chuyện anh nói muốn ứng trước một năm tiền, sếp lớn của chúng tôi đồng ý rồi, mai sẽ chuyển vào tài khoản cho anh."
Vương Thiên cười nhạt, "Không có chuyện gì mà nhiệt tình thế này, chắc chắn là có ý đồ!" Thế là anh nói: "Được, sảng khoái! Cậu sảng khoái thì tôi cũng vậy. Có gì cần, nói đi."
"Hì hì, tổ tông quả nhiên anh minh thần võ. Là thế này, anh có thể tăng tốc độ cập nhật không? Hiện tại tiến độ chậm quá, mọi người đợi muốn nổ tung rồi. Nếu rảnh anh ghé qua khu bình luận, trả lời hay giao lưu chút gì đó…" Thiên Dạ nói rất khéo léo.
Nhưng Vương Thiên hiểu ngay. Quả thực, anh gần như chỉ đăng sách xong rồi đi, chưa bao giờ quan tâm tới các bài đánh giá. Điều này dễ tạo khoảng cách với độc giả, ảnh hưởng không nhỏ đến doanh số về sau.
Vương Thiên gật đầu: "Tôi hiểu rồi, sau này sẽ tích cực hơn. Nhưng cuốn này tôi đã viết xong từ lâu, lát nữa sẽ gửi cho cậu một tập hoàn chỉnh, các cậu cứ cân nhắc tốc độ phát hành. Nói thật, giờ tôi bận đến mức sắp phát nổ rồi."
"Gì cơ, tổ tông anh viết xong hết rồi? Thật không đó! Anh đúng là thần thánh mà! Mau gửi đây đi, tôi không chờ nổi nữa, ha ha…" Thiên Dạ la lớn.
Vương Thiên rất hài lòng với thái độ của Thiên Dạ, không yêu cầu gửi toàn bộ bản thảo, điều này thể hiện sự tôn trọng. Những người như vậy khiến người khác muốn hợp tác lâu dài. Vương Thiên nói: "Cậu cho tôi địa chỉ email, tôi sẽ gửi qua."
Sau vài câu trao đổi, Vương Thiên gửi tập đầu tiên "Thất Tinh Lỗ Vương Cung" qua.
Rồi anh đi ngủ.
Nhưng có người lại không ngủ nổi. Nhận được tập đầu tiên, Thiên Dạ thức trắng đêm đọc liền mạch, sau đó còn viết cảm nhận, lập kế hoạch phân chương, cập nhật, gửi cho tổng biên tập.
Tổng biên tập xem xong, trả lời đúng một câu: "Cậu sắp được thăng chức rồi! Còn tập hai khi nào có?"
Thiên Dạ: "À… chắc sau khi phát hết tập này, anh ấy sẽ gửi tiếp."
Tổng biên tập thở dài: "Tôi muốn phát hết hôm nay luôn…"
Thiên Dạ đồng tình: "Tôi cũng muốn…"
Tổng biên tập lạnh lùng cười, sau đó gào lên: "Cậu muốn tôi bị đuổi việc để cậu lên thay hả? Mơ đi, về làm việc ngay!"
Thiên Dạ không biết nói gì, nước mắt rơi lã chã: "Nói thật cũng không được sao?"
Hôm sau, Vương Thiên mặc bộ vest duy nhất, giày da, cùng Tôn Mập hùng dũng bước lên xe buýt đến hội trường. Trên đường, hai người thu hút vô số ánh nhìn.
Tôn Mập khẽ nói: "Thiên Vương, ăn mặc thế này chen chúc trên xe buýt, có hơi mất mặt không?"
"Ừm…" Vương Thiên không lên tiếng.
Tôn Mập lại nói: "Thiên Vương, đeo kính râm chen xe buýt, quá khoe mẽ rồi. Người đông thế này, ánh sáng còn không lọt vào, anh nhìn thấy gì chứ?"
Cuối cùng, Vương Thiên lên tiếng: "Đeo kính râm có hai lợi ích. Thứ nhất, mặc vest, giày da chen xe buýt đúng là mất mặt, nhưng có kính râm thì chẳng ai biết tôi là ai, trông thế nào. Thứ hai, người ta có khinh thường cũng vô ích, tôi không thấy mà!"
Nghe vậy, mặt Tôn Mập tối sầm: "Thế mà lúc lên xe anh bắt tôi tháo kính râm?"
"Phải có người thu hút sự chú ý chứ?" Vương Thiên thản nhiên đáp.
"Cái đồ… khốn nạn!" Tôn Mập lại bị đem ra làm bia đỡ đạn!
Xuống xe, hai người đến hội trường, không có MC, cũng chẳng có người tiếp đón. Theo lời Vương Thiên: "Toàn là sếp lớn, cảnh nào mà chưa thấy? Thuê người tạo cảnh cho oai, với họ chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Ngược lại, để mặc họ, ấn tượng sẽ sâu hơn. Quan trọng nhất là, họ đến đây có mục đích, đạt được mục đích mới là điều vui nhất, mấy thứ khác chỉ là vớ vẩn!"
Khi hai người đang bận rộn, An đại gia dẫn theo hơn chục ông già tới, còn kéo theo một chiếc xe ba bánh chở toàn ghế nhựa.
Vương Thiên và Tôn Mập vội chạy đến phụ một tay, vừa khuân ghế, vừa dọn hội trường, vừa chia thuốc lá. Những lão nhân này đều hút thuốc cũng không khách sáo, mỗi người lấy hai điếu, một điếu hút, một điếu gài sau tai để dành.
Vương Thiên và Tôn Mập cảm ơn rối rít, nói đủ kiểu lời hay ý đẹp, khiến các lão nhân cười suốt, hiển nhiên đối với hai tên tiểu tử khốn khiếp này rất hài lòng, chí ít là giúp đỡ bọn hok cũng không lỗ vốn.
An đại gia cũng biết , những lão nhân này ngoại trừ có thể giúp đỡ mấy việc chân tay cũng không thể giúp gì thêm nên ra lệnh một tiếng để họ đi về.
Vương Thiên cười nói: "An đại gia, ngầu quá, rất có phong phạm của chiến binh ngày xưa!"
An đại gia cười lớn: "Bớt nịnh bợ đi, chúng ta đều là cựu binh, mấy chục năm cũng sống như thế này. Ngày trước ta là chỉ huy của họ, nên giờ vẫn phải nghe lời ta" Nói đến đây, An đại gia có vẻ rất đắc ý.
Tôn Mập tò mò hỏi: "Đại gia, ngày xưa ông làm quan lớn cỡ nào vậy?"
Vương Thiên cũng dựng tai lên nghe. Ban đầu, anh không nghĩ gì, nhưng qua những gì vừa thấy, An đại gia không phải người đơn giản. Nếu không, sao một nhóm lão nhân bỏ chơi mạt chược về nhà mà nghe lệnh ông ấy? Loại uy nghiêm này không phải ngày một ngày hai mà có được!
An đại gia cảm thán nói: "Nhớ lại năm đó, tốt xấu gì ta cũng là một trưởng ban a."
Tôn Mập hai mắt đảo đảo nói: "Ban của ông lớn thật, có tận hơn mười người..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.