Đại Thổ Hào Nền Tảng Livestream Vạn Giới
Chương 34: Lòng Tốt Đổi Lại Lòng Tốt
Nhất Mộng Hoàng Lương
09/12/2024
Nghe vậy, Vương Thiên lập tức nắm chặt tay ông lão, xúc động nói:
“Người tốt! Bác đúng là người tốt! Cảm động chết mất thôi! Đúng là sống dưới lá cờ đỏ, tất cả đều là người một nhà!”
“Được rồi, cậu cứ xem trước đi. Tôi đi liên lạc giúp cậu đây.” Nói xong, ông lão như trẻ ra mấy tuổi, tinh thần phấn chấn bước đi. Bóng dáng ông xa dần, mang theo vẻ hào hùng như hồi tham gia cách mạng năm xưa.
Tôn Mập nhìn bóng lưng ông lão, lại quay sang nhìn Vương Thiên, lắc đầu nói:
“Thiên Vương, hồi làm tiêu thụ anh cũng đâu giỏi ăn nói đến vậy. Sao hôm nay cứ như bật hack thế? Ông lão bị anh thuyết phục đến mức sẵn sàng giúp dọn dẹp nhà kho, còn đi tìm ghế tiện nghi cho nữa! Thật bất ngờ. Nếu hồi làm tiêu thụ anh có chiêu này, giờ giàu to rồi.”
“Giàu cái đầu cậu! Lúc đó có bản lĩnh cũng chẳng dám dùng, làm nhiều thì cũng chỉ rụng tóc thành hói thôi! Đi nào!” Vương Thiên gọi Tôn Mập đi vào trong.
Tôn Mập bịt mũi, than thở:
“Thiên Vương, ông lão đã bảo sẽ tìm người giúp dọn rồi, sao anh còn vào làm gì? Trời ơi… cái mùi này… khó chịu quá, tôi ở đây vài phút chắc trúng độc mất.”
“Lắm lời thế! Bắt lấy!” Vương Thiên vừa nói vừa quăng một vật hình trụ về phía Tôn béo. Hắn bắt được, cúi nhìn rồi ngơ ngác hỏi:
“Thiên Vương, anh đưa tôi cái chổi làm gì?”
“Còn hỏi làm gì? Làm việc chứ gì nữa! Ông thật sự định để ông lão đó dọn dẹp kho cho mình à? Người ta lớn tuổi rồi, chẳng qua chỉ là nhiệt huyết nổi lên thôi. Nếu để ông ấy làm, lỡ bị trật lưng thì ông đền tiền à?” Vương Thiên liếc mắt nhìn Tôn Mập một cái.
Khi nghe vậy, Tôn Mập lập tức lắc đầu: “Thế này...Đúng là không bồi thường nổi , những lời mồm mép của anh trước đây đều vô ích. Anh tiết kiệm thêm chút còn có thể tiết kiệm cả tiền mua nước khoáng đấy.”
“Biến đi! Tôi đâu có nói phí lời, ít nhất cái ghế tiện nghi đã giải quyết xong. Sau đó mang cái máy chiếu nhỏ của cậu lại cho tôi, còn cả loa đài nữa, cơ bản là gần xong rồi,” Vương Thiên nói.
Tôn Mập không vui đáp lại: “Cái gì là máy chiếu phim nhỏ? Máy chiếu nhỏ chiếu hình đi ra cũng là phim lớn! Đùi của họ còn lớn hơn cả eo của anh đó!"
“Cậu a không thấy tự ti à?” Vương Thiên bỗng nhiên hỏi.
Tôn Mập cười mắng: “Biến đi!”
Hai người vừa cãi nhau vừa nhanh chóng dọn dẹp kho, không mong kho sạch sẽ lắm, chỉ cần mặt đất đi lại được là được, đừng để chỗ này chất cỏ, chỗ kia lại có miếng gỗ còn dính đinh.
Một lúc sau, ông lão đã quay lại, thấy Vương Thiên và Tôn Mập đang dọn dẹp kho dưới ánh đèn vàng , ông lão thở dài: “Quả thật là hai đứa trẻ tốt...”
Vương Thiên thấy ông lão quay lại liền lên tiếng: “Ông ơi, về rồi à?”
Ông lão cười đáp: “Hai đứa không cần làm nữa, tôi đã liên lạc xong rồi, sáng mai sẽ có người tới giúp đỡ dọn dẹp cho các cậu. Lại đây, tôi có nước đá, uống chút cho mát."
Vương Thiên chưa kịp lên tiếng, Tôn Mập đã nhanh chóng chạy đến uống hai cốc nước lớn, rồi kêu lên: “Nước này thật ngọt, chắc là nước ngầm phải không?”
Ông lão cười khẽ: “Tiểu mập mạp cậu thật biết nói, nước ngầm ở đâu ra, chỉ là nước máy ông đun sôi rồi làm lạnh thôi.”
Vương Thiên nói: “Ông ơi, không cần giúp đỡ nữa đâu, chỉ cần giúp cháu liên hệ ghế ngồi là được thôi. Chúng cháu tự làm một chút, sáng mai xong là được rồi.”
Ông lão cười một tiếng rồi không nói gì, cầm lấy một cái chổi tiến về phía kho.
Vương Thiên nói hết lời nhưng ông lão vẫn không chịu buông tay, cuối cùng đành phải ba người cùng làm.
Sợ ông lão không chịu nổi, Vương Thiên và Tôn Mập tìm cớ rút lui nhanh chóng.
Về đến nhà, Vương Thiên lại mở ứng dụng livestream lên, nhưng vẫn chẳng có gì thú vị, mấy phòng livestream bình thường anh chẳng vào làm gì. Giờ anh đã nổi tiếng, vào đâu cũng chỉ có đám chó săn la hét kêu gọi mình “cho sữa”, hiện tại tiền có hạn, không thể tùy tiện như trước. Vào phòng mà không bỏ tiền ra thì không phải phong cách của anh! Mà nếu thưởng ít thì cũng sẽ mất fan đấy!
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Vương Thiên dậy sớm chạy ra sân vận động gần đó, tập một bài quyền ngoài trời, giãn cơ và xương khớp, nhưng vừa tập xong thì lại thấy cơ thể càng cứng ngắc hơn.
“Chà, đúng là võ công mà, không ra trận thật sự luyện tập thì không được! Hay là đi thách đấu với người ta? Nhưng mà võ quán của mình chỉ mới khởi đầu, giờ mà đi thách đấu thì khi võ quán khai trương thì không còn khí thế nữa, thôi đợi chút đã... Ài, sớm biết vậy thì lần trước đánh Lưu Chí Hào nhẹ một chút , cho hắn chút hi vọng, hắn có thể lại đến tìm mình đánh tiếp. Hừm... lần sau phải chú ý chút.” Vương Thiên lầm bầm, ăn sáng xong, gặp Tôn Mập, rồi lại tiếp tục đến kho.
Kết quả hai người đứng sững sờ ngay tại chỗ!
Kho hôm qua lộn xộn như vậy, hôm nay lại sạch sẽ như mới! Mặt đất còn được lau chùi sạch sẽ, rõ ràng là có người đã dọn dẹp cẩn thận! Còn mùi ẩm mốc đã biến mất!
Trước cửa kho,ông lão đang uống trà thư giãn, cười nói: “Thế nào? Cảm thấy hài lòng chứ?”
Vương Thiên và Tôn Mập đồng loạt giơ ngón cái lên: “Ông ơi! ông đúng là thần kỳ !”
“Đây cũng không phải công lao của một mình ta đâu,giúp các cháu dọn kho đều là những nhân viên cũ của cái kho này. Mọi người cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, giúp các cháu dọn dẹp chút cũng không sao." Ông lão cười híp mắt.
Vương Thiên nháy mắt ra hiệu với Tôn Mập. Tôn Mập cũng dùng ánh mắt hình dấu hỏi, Vương Thiên liền giơ 3 đầu ngón tay lên.
Tôn Mập lập tức móc ra ba nghìn tệ để lên bàn nói: “Ông ơi, chúng cháu còn trẻ, không thể để các ông làm việc không công được, tiền này các ông cầm đi. Không phải tiền công đâu, là chúng cháu bày tỏ sự kính trọng đối với các cựu chiến binh.”
Ông lão tức giận nói: “Tôn Mập, chúng ta giúp các cháu không phải vì tiền đâu!”
Tôn Mập ngay lập tức bị khí thế của ông lão dọa cho phải im lặng, không dám lên tiếng.
Vương Thiên lập tức đập bàn một cái rồi lớn tiếng: “Đúng vậy! Tôn Mập, sao lại làm như vậy? Việc này sao có thể đưa tiền được chứ?”
Tôn Mập liếc nhìn Vương Thiên, lòng thầm mắng: “Đại gia anhi, không phải anh đưa ra ý tưởng này sao? Sao lúc nào cũng là tôi thay anh chịu tiếng xấu thế này?”
Ông lão thấy Vương Thiên nói vậy thì cũng bớt giận, gật đầu: “Vẫn là Vương Thiên hiểu tôi.”
“Người tốt! Bác đúng là người tốt! Cảm động chết mất thôi! Đúng là sống dưới lá cờ đỏ, tất cả đều là người một nhà!”
“Được rồi, cậu cứ xem trước đi. Tôi đi liên lạc giúp cậu đây.” Nói xong, ông lão như trẻ ra mấy tuổi, tinh thần phấn chấn bước đi. Bóng dáng ông xa dần, mang theo vẻ hào hùng như hồi tham gia cách mạng năm xưa.
Tôn Mập nhìn bóng lưng ông lão, lại quay sang nhìn Vương Thiên, lắc đầu nói:
“Thiên Vương, hồi làm tiêu thụ anh cũng đâu giỏi ăn nói đến vậy. Sao hôm nay cứ như bật hack thế? Ông lão bị anh thuyết phục đến mức sẵn sàng giúp dọn dẹp nhà kho, còn đi tìm ghế tiện nghi cho nữa! Thật bất ngờ. Nếu hồi làm tiêu thụ anh có chiêu này, giờ giàu to rồi.”
“Giàu cái đầu cậu! Lúc đó có bản lĩnh cũng chẳng dám dùng, làm nhiều thì cũng chỉ rụng tóc thành hói thôi! Đi nào!” Vương Thiên gọi Tôn Mập đi vào trong.
Tôn Mập bịt mũi, than thở:
“Thiên Vương, ông lão đã bảo sẽ tìm người giúp dọn rồi, sao anh còn vào làm gì? Trời ơi… cái mùi này… khó chịu quá, tôi ở đây vài phút chắc trúng độc mất.”
“Lắm lời thế! Bắt lấy!” Vương Thiên vừa nói vừa quăng một vật hình trụ về phía Tôn béo. Hắn bắt được, cúi nhìn rồi ngơ ngác hỏi:
“Thiên Vương, anh đưa tôi cái chổi làm gì?”
“Còn hỏi làm gì? Làm việc chứ gì nữa! Ông thật sự định để ông lão đó dọn dẹp kho cho mình à? Người ta lớn tuổi rồi, chẳng qua chỉ là nhiệt huyết nổi lên thôi. Nếu để ông ấy làm, lỡ bị trật lưng thì ông đền tiền à?” Vương Thiên liếc mắt nhìn Tôn Mập một cái.
Khi nghe vậy, Tôn Mập lập tức lắc đầu: “Thế này...Đúng là không bồi thường nổi , những lời mồm mép của anh trước đây đều vô ích. Anh tiết kiệm thêm chút còn có thể tiết kiệm cả tiền mua nước khoáng đấy.”
“Biến đi! Tôi đâu có nói phí lời, ít nhất cái ghế tiện nghi đã giải quyết xong. Sau đó mang cái máy chiếu nhỏ của cậu lại cho tôi, còn cả loa đài nữa, cơ bản là gần xong rồi,” Vương Thiên nói.
Tôn Mập không vui đáp lại: “Cái gì là máy chiếu phim nhỏ? Máy chiếu nhỏ chiếu hình đi ra cũng là phim lớn! Đùi của họ còn lớn hơn cả eo của anh đó!"
“Cậu a không thấy tự ti à?” Vương Thiên bỗng nhiên hỏi.
Tôn Mập cười mắng: “Biến đi!”
Hai người vừa cãi nhau vừa nhanh chóng dọn dẹp kho, không mong kho sạch sẽ lắm, chỉ cần mặt đất đi lại được là được, đừng để chỗ này chất cỏ, chỗ kia lại có miếng gỗ còn dính đinh.
Một lúc sau, ông lão đã quay lại, thấy Vương Thiên và Tôn Mập đang dọn dẹp kho dưới ánh đèn vàng , ông lão thở dài: “Quả thật là hai đứa trẻ tốt...”
Vương Thiên thấy ông lão quay lại liền lên tiếng: “Ông ơi, về rồi à?”
Ông lão cười đáp: “Hai đứa không cần làm nữa, tôi đã liên lạc xong rồi, sáng mai sẽ có người tới giúp đỡ dọn dẹp cho các cậu. Lại đây, tôi có nước đá, uống chút cho mát."
Vương Thiên chưa kịp lên tiếng, Tôn Mập đã nhanh chóng chạy đến uống hai cốc nước lớn, rồi kêu lên: “Nước này thật ngọt, chắc là nước ngầm phải không?”
Ông lão cười khẽ: “Tiểu mập mạp cậu thật biết nói, nước ngầm ở đâu ra, chỉ là nước máy ông đun sôi rồi làm lạnh thôi.”
Vương Thiên nói: “Ông ơi, không cần giúp đỡ nữa đâu, chỉ cần giúp cháu liên hệ ghế ngồi là được thôi. Chúng cháu tự làm một chút, sáng mai xong là được rồi.”
Ông lão cười một tiếng rồi không nói gì, cầm lấy một cái chổi tiến về phía kho.
Vương Thiên nói hết lời nhưng ông lão vẫn không chịu buông tay, cuối cùng đành phải ba người cùng làm.
Sợ ông lão không chịu nổi, Vương Thiên và Tôn Mập tìm cớ rút lui nhanh chóng.
Về đến nhà, Vương Thiên lại mở ứng dụng livestream lên, nhưng vẫn chẳng có gì thú vị, mấy phòng livestream bình thường anh chẳng vào làm gì. Giờ anh đã nổi tiếng, vào đâu cũng chỉ có đám chó săn la hét kêu gọi mình “cho sữa”, hiện tại tiền có hạn, không thể tùy tiện như trước. Vào phòng mà không bỏ tiền ra thì không phải phong cách của anh! Mà nếu thưởng ít thì cũng sẽ mất fan đấy!
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Vương Thiên dậy sớm chạy ra sân vận động gần đó, tập một bài quyền ngoài trời, giãn cơ và xương khớp, nhưng vừa tập xong thì lại thấy cơ thể càng cứng ngắc hơn.
“Chà, đúng là võ công mà, không ra trận thật sự luyện tập thì không được! Hay là đi thách đấu với người ta? Nhưng mà võ quán của mình chỉ mới khởi đầu, giờ mà đi thách đấu thì khi võ quán khai trương thì không còn khí thế nữa, thôi đợi chút đã... Ài, sớm biết vậy thì lần trước đánh Lưu Chí Hào nhẹ một chút , cho hắn chút hi vọng, hắn có thể lại đến tìm mình đánh tiếp. Hừm... lần sau phải chú ý chút.” Vương Thiên lầm bầm, ăn sáng xong, gặp Tôn Mập, rồi lại tiếp tục đến kho.
Kết quả hai người đứng sững sờ ngay tại chỗ!
Kho hôm qua lộn xộn như vậy, hôm nay lại sạch sẽ như mới! Mặt đất còn được lau chùi sạch sẽ, rõ ràng là có người đã dọn dẹp cẩn thận! Còn mùi ẩm mốc đã biến mất!
Trước cửa kho,ông lão đang uống trà thư giãn, cười nói: “Thế nào? Cảm thấy hài lòng chứ?”
Vương Thiên và Tôn Mập đồng loạt giơ ngón cái lên: “Ông ơi! ông đúng là thần kỳ !”
“Đây cũng không phải công lao của một mình ta đâu,giúp các cháu dọn kho đều là những nhân viên cũ của cái kho này. Mọi người cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, giúp các cháu dọn dẹp chút cũng không sao." Ông lão cười híp mắt.
Vương Thiên nháy mắt ra hiệu với Tôn Mập. Tôn Mập cũng dùng ánh mắt hình dấu hỏi, Vương Thiên liền giơ 3 đầu ngón tay lên.
Tôn Mập lập tức móc ra ba nghìn tệ để lên bàn nói: “Ông ơi, chúng cháu còn trẻ, không thể để các ông làm việc không công được, tiền này các ông cầm đi. Không phải tiền công đâu, là chúng cháu bày tỏ sự kính trọng đối với các cựu chiến binh.”
Ông lão tức giận nói: “Tôn Mập, chúng ta giúp các cháu không phải vì tiền đâu!”
Tôn Mập ngay lập tức bị khí thế của ông lão dọa cho phải im lặng, không dám lên tiếng.
Vương Thiên lập tức đập bàn một cái rồi lớn tiếng: “Đúng vậy! Tôn Mập, sao lại làm như vậy? Việc này sao có thể đưa tiền được chứ?”
Tôn Mập liếc nhìn Vương Thiên, lòng thầm mắng: “Đại gia anhi, không phải anh đưa ra ý tưởng này sao? Sao lúc nào cũng là tôi thay anh chịu tiếng xấu thế này?”
Ông lão thấy Vương Thiên nói vậy thì cũng bớt giận, gật đầu: “Vẫn là Vương Thiên hiểu tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.