Đại Thổ Hào Nền Tảng Livestream Vạn Giới
Chương 32: Tôi Họ Tôn!
Nhất Mộng Hoàng Lương
09/12/2024
Cả ngày bận rộn linh tinh, Vương Thiên về đến nhà, vừa leo lên giường, mông còn chưa kịp nóng chỗ thì điện thoại đã reo.
“Ai đấy?” Vương Thiên hỏi.
“Xin chào Vương tiên sinh, tôi là Lão Phương của công ty công nghệ Bách Phương. Có rảnh không? Tôi định vài ngày nữa đến Vĩnh Hưng, mời anh ăn bữa cơm nhé?” Đầu dây bên kia là giọng nói tự nhiên như quen thân từ lâu.
Vương Thiên sững người, ĐM gì thế này? Tôi có quen ông không? Lão Phương là ai vậy? Chưa từng nghe qua! Nhưng Bách Phương Công Nghệ thì anh có nghe nói, hình như cũng làm về dao cạo râu.
“Chào Phương tổng, cho hỏi ông tìm tôi có việc gì không?” Vương Thiên thắc mắc. Người này tìm anh làm gì? Anh đâu gửi tài liệu cho Bách Phương Công Nghệ đâu.
"Vương tiên sinh, chuyện là thế này, tôi nghe nói anh phát minh ra một loại dao cạo râu mới, chức năng toàn diện, rất có tiềm năng thị trường. Vậy nên, chúng ta có thể gặp mặt trao đổi không? Công ty tôi rất quan tâm đến thành quả nghiên cứu của anh. Giá cả thì dễ bàn.” Phương tổng vào thẳng vấn đề.
Vương Thiên cau mày, hỏi:
“ Phương tổng, hình như tôi chưa từng gửi tài liệu đến công ty các ông thì phải?”
Phương tổng sững lại một lúc, sau đó đáp:
“Vương tiên sinh, có vẻ anh chưa biết nhỉ? Tài liệu anh gửi cho công ty Tâm Vũ đã bị tiết lộ rồi. Hiện giờ, nhiều diễn đàn công nghệ đều đang treo bản phác thảo sản phẩm của anh, cùng một số thông tin khác. Số điện thoại của anh cũng bị bán đi đấy. Tôi đã bỏ ra ba ngàn tệ để mua được số của anh.”
Nghe vậy, Vương Thiên cạn lời, vội bật máy tính, hỏi Phương tổng địa chỉ trang web, rồi mở ra xem. Quả nhiên! Ngay đầu trang diễn đàn là bản phác thảo dao cạo râu “Phi Tường”. Dù nhiều chỗ vẫn mập mờ, nhưng cũng đủ để nhìn ra tính năng cơ bản. Hơn nữa, người đăng bài còn nói rằng họ lấy được bản này từ công ty Tâm Vũ, không có tài liệu mới nhất, nhưng lại có tên và số điện thoại của người phát minh. Ai muốn số điện thoại thì liên hệ cá nhân để mua.
Vương Thiên tức sôi máu. Cái thế giới này còn lương tâm không? Số điện thoại của mình đáng giá như vậy mà bản thân lại không hay biết!
Ngay lập tức, anh đăng ký tài khoản trên diễn đàn, rồi trả lời bài đăng:
“Chủ thớt chơi không đẹp. Tôi chính là Vương Thiên đây. Ông bán số điện thoại của tôi mà không chia tiền hoa hồng. Thật là không có thiên lý! Tôi đã báo công an rồi, chờ vào đồn mà hít không khí nhé.”
Hàng loạt bình luận nhanh chóng nối tiếp:
“Người trên bá đạo quá, anh thật sự là Vương Thiên à?”
“Vương Thiên, đồ ngốc! Anh vào đây gào thét không phải vì người ta bán thông tin của anh, mà vì người ta bán mà không chia tiền cho anh. Anh nghèo đến mức nào rồi vậy?”
...
Vương Thiên chẳng buồn đọc tiếp, cầm điện thoại lên gọi:
“Phương tổng này, ông còn nghe máy không?”
“Còn, tất nhiên còn! Vương tiên sinh, vậy…” Phương tổng cười cười lấy lòng.
Vương Thiên nói:
“Được rồi, chờ tôi thông báo. Dù sao thì những ai cần đến cũng sẽ đến. Tôi mở luôn một hội nghị đấu thầu, ai giỏi hơn thì lấy. Vậy được chưa?”
“À? Thế… tôi có thể mua đứt luôn không? Tiền bạc không thành vấn đề!” Phương tổng vội nói.
Vương Thiên đáp:
“Cái đó thì không được. Tôi đã gửi lời mời cho bên kia, nếu không đưa ra được thứ gì thì chẳng phải là thất tín sao? Tôi là người rất coi trọng chữ tín. Cứ như vậy đi, ừm… chờ tôi báo tin. Nhưng tôi kỳ vọng nhiều ở ông đấy.”
Vừa nói xong, Vương Thiên lập tức gác máy.
Ở đầu dây bên kia, một người đàn ông mập khổ sở cất điện thoại.
“Phương tổng, sao rồi?” Một người đàn ông khác hỏi.
“Sao cái rắm ấy! Mau mua vé máy bay cho tôi, tôi phải đi Nam Hồ, Vĩnh Hưng! Với cả chuẩn bị tiền luôn! Lần này có lẽ phải xuất nhiều huyết rồi… Haiz, cứ tưởng gặp được gã mọt sách chỉ biết nghiên cứu, ai ngờ lại gặp một tên vừa tham tiền vừa ranh ma…” Phương mập mạp nói xong, lập tức chuẩn bị lên đường.
Không chỉ có Phương mập mạp, sau khi Vương Thiên cúp máy, điện thoại của anh không ngừng reo. Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, ban đầu là các công ty lớn, sau đó đến cả những công ty nhỏ mà anh chưa từng nghe qua cũng gọi tới, làm anh chẳng được yên. Muốn đi vệ sinh hay đọc báo cũng không xong!
Không còn cách nào khác, Vương Thiên đành chuyển tiếp tất cả cuộc gọi đến số của Tôn Mập. Thế là bên phía Vương Thiên cuối cùng cũng yên tĩnh, thoải mái ngồi trong toilet đọc báo, sướng không để đâu cho hết.
Còn Tôn Mập thì gần như phát điên! Tiếng la hét vang vọng khắp phòng:
“Tao nói bao nhiêu lần rồi! Tao họ Tôn! Họ Tôn! Là Tôn trong Tôn Ngộ Không! ĐM nhà mày điếc à?”
“Tao họ Tôn, không phải họ Vương, gọi nhầm rồi!”
“Tao là Tôn, ĐM nhà mày là Tôn!”
“Tôn Nhị Nương đấy! Chưa nghe qua Tôn Nhị Nương hả? Đi tìm cô giáo mẫu giáo của mày mà học lại đi!”
...
Cuối cùng, Tôn Mập không chịu nổi nữa, tắt luôn điện thoại, rồi bắt taxi lao thẳng đến nhà Vương Thiên! Gã không ngốc, biết người mà mấy kẻ kia tìm chắc chắn là gã họ Vương duy nhất mà gã quen! Bị quấy rầy từ 9 giờ tối đến tận 3 giờ sáng, cả đêm dài mênh mông cứ thế bị phí phạm, nếu không đòi lại công bằng, thật là trái với lẽ trời!
Chẳng mấy chốc, cửa nhà Vương Thiên bị đập ầm ầm.
Vương Thiên mở cửa ra, giật mình thốt lên:
“Chết tiệt! Tôn Mập, nửa đêm nửa hôm không ngủ, mò đến nhà tôi làm gì? Mắt đỏ thế kia, cậu là người hay ma vậy?”
“Ma cái đầu anh! Suýt nữa thì thành ma rồi! Thiên Vương, đồ khốn kiếp, điện thoại của anh đâu?” Tôn Mập xông vào nhà, lục lọi tìm điện thoại.
Vương Thiên hỏi:
“Tôn Mập, sao giọng cậu khàn thế?”
“Chờ chút! Để tôi tìm thấy điện thoại của anh đã!” Tôn Mập giận dữ cầm lấy điện thoại của Vương Thiên, nhìn vào cài đặt chuyển tiếp cuộc gọi, quả nhiên là số của mình!
Tôn Mập nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đồ chết tiệt, quả nhiên là anh! Anh có biết tôi từ 9 giờ tối đã bắt đầu nghe điện thoại, gào thét đến tận bây giờ! Anh nói đi, định bồi thường cho tôi thế nào đây?”
Vương Thiên hắng giọng, nói:
“Tôn Mập à, cái này… cậu xem này, võ quán của chúng ta sắp khai trương rồi.”
“Chuyện này liên quan gì đến võ quán chứ?” Tôn Mập tức tối nhìn Vương Thiên.
Vương Thiên đáp:
“Tất nhiên là có liên quan. Cậu nghĩ xem, võ quán muốn khai trương thì phải quảng cáo, mà quảng cáo thì cần tiền. Tiền ở đâu ra?”
“Tôi không biết tiền từ đâu ra, tôi chỉ biết tiền của tôi đã đi đâu mất! Điện thoại của tôi là loại tính cước hai chiều, giờ tôi nợ hơn tám trăm tệ rồi! Anh có biết tám trăm tệ là gì không? Một bữa đại tiệc đấy! Tiệc siêu sang đấy!” Tôn Mập gào lên.
Vương Thiên vội vàng xoa dịu:
“Đừng kích động, chỉ là tám trăm tệ thôi mà, tôi trả lại cho cậu là được chứ gì?”
“Còn tổn thất tinh thần nữa, giọng thì tôi không bắt anh bồi thường đâu.” Tôn Mập hừ hừ nói.
Vương Thiên vội vàng đáp:
“Được được, phí tổn thất tôi sẽ trả. Lần sau mời cậu ăn đại tiệc, tôm hùm! Thế được chưa? Giờ thì quay lại chủ đề ban nãy. Quảng cáo cần tiền, tôi phải kiếm tiền. Mấy ngày nay, tôi thức khuya không ngủ, cặm cụi thiết kế, cuối cùng cũng chế tạo được một loại dao cạo râu siêu đỉnh, và đã có sản phẩm hoàn chỉnh! Thế là tôi… $#%^$#...”
Vương Thiên kể sơ qua sự việc.
Tôn Mập gãi đầu, bừng tỉnh hiểu ra:
“Thảo nào bọn họ cứ hỏi tôi về dao cạo râu. May mà họ chưa mò tới tận cửa, nếu không tôi đã lấy dao cạo râu cạo hết tóc của họ rồi…”
“Ai đấy?” Vương Thiên hỏi.
“Xin chào Vương tiên sinh, tôi là Lão Phương của công ty công nghệ Bách Phương. Có rảnh không? Tôi định vài ngày nữa đến Vĩnh Hưng, mời anh ăn bữa cơm nhé?” Đầu dây bên kia là giọng nói tự nhiên như quen thân từ lâu.
Vương Thiên sững người, ĐM gì thế này? Tôi có quen ông không? Lão Phương là ai vậy? Chưa từng nghe qua! Nhưng Bách Phương Công Nghệ thì anh có nghe nói, hình như cũng làm về dao cạo râu.
“Chào Phương tổng, cho hỏi ông tìm tôi có việc gì không?” Vương Thiên thắc mắc. Người này tìm anh làm gì? Anh đâu gửi tài liệu cho Bách Phương Công Nghệ đâu.
"Vương tiên sinh, chuyện là thế này, tôi nghe nói anh phát minh ra một loại dao cạo râu mới, chức năng toàn diện, rất có tiềm năng thị trường. Vậy nên, chúng ta có thể gặp mặt trao đổi không? Công ty tôi rất quan tâm đến thành quả nghiên cứu của anh. Giá cả thì dễ bàn.” Phương tổng vào thẳng vấn đề.
Vương Thiên cau mày, hỏi:
“ Phương tổng, hình như tôi chưa từng gửi tài liệu đến công ty các ông thì phải?”
Phương tổng sững lại một lúc, sau đó đáp:
“Vương tiên sinh, có vẻ anh chưa biết nhỉ? Tài liệu anh gửi cho công ty Tâm Vũ đã bị tiết lộ rồi. Hiện giờ, nhiều diễn đàn công nghệ đều đang treo bản phác thảo sản phẩm của anh, cùng một số thông tin khác. Số điện thoại của anh cũng bị bán đi đấy. Tôi đã bỏ ra ba ngàn tệ để mua được số của anh.”
Nghe vậy, Vương Thiên cạn lời, vội bật máy tính, hỏi Phương tổng địa chỉ trang web, rồi mở ra xem. Quả nhiên! Ngay đầu trang diễn đàn là bản phác thảo dao cạo râu “Phi Tường”. Dù nhiều chỗ vẫn mập mờ, nhưng cũng đủ để nhìn ra tính năng cơ bản. Hơn nữa, người đăng bài còn nói rằng họ lấy được bản này từ công ty Tâm Vũ, không có tài liệu mới nhất, nhưng lại có tên và số điện thoại của người phát minh. Ai muốn số điện thoại thì liên hệ cá nhân để mua.
Vương Thiên tức sôi máu. Cái thế giới này còn lương tâm không? Số điện thoại của mình đáng giá như vậy mà bản thân lại không hay biết!
Ngay lập tức, anh đăng ký tài khoản trên diễn đàn, rồi trả lời bài đăng:
“Chủ thớt chơi không đẹp. Tôi chính là Vương Thiên đây. Ông bán số điện thoại của tôi mà không chia tiền hoa hồng. Thật là không có thiên lý! Tôi đã báo công an rồi, chờ vào đồn mà hít không khí nhé.”
Hàng loạt bình luận nhanh chóng nối tiếp:
“Người trên bá đạo quá, anh thật sự là Vương Thiên à?”
“Vương Thiên, đồ ngốc! Anh vào đây gào thét không phải vì người ta bán thông tin của anh, mà vì người ta bán mà không chia tiền cho anh. Anh nghèo đến mức nào rồi vậy?”
...
Vương Thiên chẳng buồn đọc tiếp, cầm điện thoại lên gọi:
“Phương tổng này, ông còn nghe máy không?”
“Còn, tất nhiên còn! Vương tiên sinh, vậy…” Phương tổng cười cười lấy lòng.
Vương Thiên nói:
“Được rồi, chờ tôi thông báo. Dù sao thì những ai cần đến cũng sẽ đến. Tôi mở luôn một hội nghị đấu thầu, ai giỏi hơn thì lấy. Vậy được chưa?”
“À? Thế… tôi có thể mua đứt luôn không? Tiền bạc không thành vấn đề!” Phương tổng vội nói.
Vương Thiên đáp:
“Cái đó thì không được. Tôi đã gửi lời mời cho bên kia, nếu không đưa ra được thứ gì thì chẳng phải là thất tín sao? Tôi là người rất coi trọng chữ tín. Cứ như vậy đi, ừm… chờ tôi báo tin. Nhưng tôi kỳ vọng nhiều ở ông đấy.”
Vừa nói xong, Vương Thiên lập tức gác máy.
Ở đầu dây bên kia, một người đàn ông mập khổ sở cất điện thoại.
“Phương tổng, sao rồi?” Một người đàn ông khác hỏi.
“Sao cái rắm ấy! Mau mua vé máy bay cho tôi, tôi phải đi Nam Hồ, Vĩnh Hưng! Với cả chuẩn bị tiền luôn! Lần này có lẽ phải xuất nhiều huyết rồi… Haiz, cứ tưởng gặp được gã mọt sách chỉ biết nghiên cứu, ai ngờ lại gặp một tên vừa tham tiền vừa ranh ma…” Phương mập mạp nói xong, lập tức chuẩn bị lên đường.
Không chỉ có Phương mập mạp, sau khi Vương Thiên cúp máy, điện thoại của anh không ngừng reo. Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, ban đầu là các công ty lớn, sau đó đến cả những công ty nhỏ mà anh chưa từng nghe qua cũng gọi tới, làm anh chẳng được yên. Muốn đi vệ sinh hay đọc báo cũng không xong!
Không còn cách nào khác, Vương Thiên đành chuyển tiếp tất cả cuộc gọi đến số của Tôn Mập. Thế là bên phía Vương Thiên cuối cùng cũng yên tĩnh, thoải mái ngồi trong toilet đọc báo, sướng không để đâu cho hết.
Còn Tôn Mập thì gần như phát điên! Tiếng la hét vang vọng khắp phòng:
“Tao nói bao nhiêu lần rồi! Tao họ Tôn! Họ Tôn! Là Tôn trong Tôn Ngộ Không! ĐM nhà mày điếc à?”
“Tao họ Tôn, không phải họ Vương, gọi nhầm rồi!”
“Tao là Tôn, ĐM nhà mày là Tôn!”
“Tôn Nhị Nương đấy! Chưa nghe qua Tôn Nhị Nương hả? Đi tìm cô giáo mẫu giáo của mày mà học lại đi!”
...
Cuối cùng, Tôn Mập không chịu nổi nữa, tắt luôn điện thoại, rồi bắt taxi lao thẳng đến nhà Vương Thiên! Gã không ngốc, biết người mà mấy kẻ kia tìm chắc chắn là gã họ Vương duy nhất mà gã quen! Bị quấy rầy từ 9 giờ tối đến tận 3 giờ sáng, cả đêm dài mênh mông cứ thế bị phí phạm, nếu không đòi lại công bằng, thật là trái với lẽ trời!
Chẳng mấy chốc, cửa nhà Vương Thiên bị đập ầm ầm.
Vương Thiên mở cửa ra, giật mình thốt lên:
“Chết tiệt! Tôn Mập, nửa đêm nửa hôm không ngủ, mò đến nhà tôi làm gì? Mắt đỏ thế kia, cậu là người hay ma vậy?”
“Ma cái đầu anh! Suýt nữa thì thành ma rồi! Thiên Vương, đồ khốn kiếp, điện thoại của anh đâu?” Tôn Mập xông vào nhà, lục lọi tìm điện thoại.
Vương Thiên hỏi:
“Tôn Mập, sao giọng cậu khàn thế?”
“Chờ chút! Để tôi tìm thấy điện thoại của anh đã!” Tôn Mập giận dữ cầm lấy điện thoại của Vương Thiên, nhìn vào cài đặt chuyển tiếp cuộc gọi, quả nhiên là số của mình!
Tôn Mập nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đồ chết tiệt, quả nhiên là anh! Anh có biết tôi từ 9 giờ tối đã bắt đầu nghe điện thoại, gào thét đến tận bây giờ! Anh nói đi, định bồi thường cho tôi thế nào đây?”
Vương Thiên hắng giọng, nói:
“Tôn Mập à, cái này… cậu xem này, võ quán của chúng ta sắp khai trương rồi.”
“Chuyện này liên quan gì đến võ quán chứ?” Tôn Mập tức tối nhìn Vương Thiên.
Vương Thiên đáp:
“Tất nhiên là có liên quan. Cậu nghĩ xem, võ quán muốn khai trương thì phải quảng cáo, mà quảng cáo thì cần tiền. Tiền ở đâu ra?”
“Tôi không biết tiền từ đâu ra, tôi chỉ biết tiền của tôi đã đi đâu mất! Điện thoại của tôi là loại tính cước hai chiều, giờ tôi nợ hơn tám trăm tệ rồi! Anh có biết tám trăm tệ là gì không? Một bữa đại tiệc đấy! Tiệc siêu sang đấy!” Tôn Mập gào lên.
Vương Thiên vội vàng xoa dịu:
“Đừng kích động, chỉ là tám trăm tệ thôi mà, tôi trả lại cho cậu là được chứ gì?”
“Còn tổn thất tinh thần nữa, giọng thì tôi không bắt anh bồi thường đâu.” Tôn Mập hừ hừ nói.
Vương Thiên vội vàng đáp:
“Được được, phí tổn thất tôi sẽ trả. Lần sau mời cậu ăn đại tiệc, tôm hùm! Thế được chưa? Giờ thì quay lại chủ đề ban nãy. Quảng cáo cần tiền, tôi phải kiếm tiền. Mấy ngày nay, tôi thức khuya không ngủ, cặm cụi thiết kế, cuối cùng cũng chế tạo được một loại dao cạo râu siêu đỉnh, và đã có sản phẩm hoàn chỉnh! Thế là tôi… $#%^$#...”
Vương Thiên kể sơ qua sự việc.
Tôn Mập gãi đầu, bừng tỉnh hiểu ra:
“Thảo nào bọn họ cứ hỏi tôi về dao cạo râu. May mà họ chưa mò tới tận cửa, nếu không tôi đã lấy dao cạo râu cạo hết tóc của họ rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.