Đại Thổ Hào Nền Tảng Livestream Vạn Giới
Chương 33: Hội Trường Hoàn Hảo
Nhất Mộng Hoàng Lương
09/12/2024
“Chuyện là như vậy đấy, cần nói thì tôi đã nói hết rồi, đi thôi.” Vương Thiên chỉ ra cửa.
“Đi đâu?” Tôn Mập hỏi.
“Ăn khuya chứ còn gì nữa! Không ăn thì đi ngủ, dưới sàn có thể trải đệm nằm, tùy cậu chọn.” Nhà của Vương Thiên chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, chắc chắn không có chỗ cho Tôn Mập ngủ.
Tôn Mập trợn mắt:
“Có đồ ăn, thì ngủ cái rắm! Đi nào! Quẩy thôi!”
Nói xong, hai người lập tức ra ngoài, vừa uống bia vừa chém gió, chém tới sáng.
Hôm sau, cả hai đứa đều chẳng đi đâu, mỗi đứa lăn về nhà ngủ một giấc thật đã.
Nhưng có người lại đang sốt ruột…
Trần Giai Di chạy cả đêm đến Vĩnh Hưng, kết quả là vô cùng bực bội. Cô gọi được cuộc điện thoại đầu tiên, nhưng phía bên kia chưa kịp nghe cô nói gì thì đã hét lên:
“Tôi họ Tôn, họ Tôn! Không phải Trương Vương Lý Triệu gì cả, là Tôn! Mẹ nó, không hiểu à? Không có văn hóa, cúp máy đây!”
Lúc đó, Trần Giai Di chỉ cảm thấy gió ở Vĩnh Hưng thổi qua cũng mang theo cái cảm giác thần kinh...
Sau đó cô gọi lại thì không được nữa, đầu dây bên kia đã tắt máy!
Trần Giai Di lập tức nổi giận, gọi về tổng công ty hỏi tình hình. Kết quả là biết được thông tin của Vương Thiên đã bị người khác bán ra ngoài, cơn giận của cô càng bùng lên, lạnh lùng nói:
“Bảo bộ phận pháp chế ra tay ngay lập tức, con bé Vương Tuyết này thật quá đáng! Vì chút tiền mà không cần thể diện nữa à? Nếu đã vậy thì để nó ra tòa mà ăn hành! Lập tức gửi email liên lạc với Vương Thiên, nói với anh ta rằng tôi đã đến Vĩnh Hưng rồi.”
Thế nhưng, email đó gửi đi như đá chìm đáy biển, suốt cả ngày không có phản hồi. Nhân viên công ty Tâm Vũ thay nhau canh chừng máy tính, nhìn đến đỏ cả mắt, trong lòng không ngừng “viếng thăm” mười tám đời tổ tông của Vương Thiên.
Còn Vương Thiên thì đang ngủ một giấc ngon lành không gì bằng. Sau khi dậy, anh đánh răng rửa mặt, tiện thể tắm nước lạnh cho sảng khoái, gọi một suất đồ ăn giao đến. Đợi đến khi tinh thần phấn chấn, anh mở máy tính định đăng bài phàn nàn:
“Đại gia tôi đã chọn công ty Tâm Vũ đầu tiên, vậy mà mấy người dường như chẳng coi tôi ra gì! Bao lâu rồi mà chẳng thấy chút phản hồi nào, gọi điện cũng không có!”
Vừa lẩm bẩm, Vương Thiên vừa khởi động máy. Kết quả là một loạt thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn không ngừng nhảy ra, làm anh vội tắt tiếng rồi ném sang một bên, để nó tha hồ nhảy múa đi.
Mở hộp thư điện tử ra, Vương Thiên lập tức ngượng ngùng, gãi đầu nói:
“Thì ra tổng giám đốc bên đó đã đến tận nơi rồi mà mình còn không hay biết…”
Vương Thiên vội vàng lấy điện thoại gọi đến số trong email. Điện thoại chỉ reo hai hồi chuông thì phía bên kia bắt máy.
“Xin chào, có phải Vương Thiên tiên sinh không?” Đầu dây bên kia là một giọng nữ, âm thanh dứt khoát, rõ ràng, toát lên sự chuyên nghiệp của người làm kinh doanh lâu năm.
Tuy nhiên, giọng nói này khiến Vương Thiên vô thức nhớ đến Tiêu Nhã, người phụ nữ lạnh như băng, nên anh cảm thấy có phần phản cảm. Anh khẽ ho một tiếng, nói:
“Đúng vậy, có phải là Giám đốc Trần không? Xin lỗi, hôm qua tôi bị làm phiền suốt cả ngày, nên tắt máy rồi.”
“Không sao, hiện tại tôi đang ở Vĩnh Hưng. Anh xem, chúng ta có thể gặp nhau bàn bạc lúc nào?” Trần Giai Di vào thẳng vấn đề, giọng điệu thể hiện sự vội vã. Cô biết thông tin của Vương Thiên đã bị lộ, bây giờ có cả đám người tranh giành anh ta. Cô sợ mất cơ hội này.
Vương Thiên đáp:
“Giám đốc Trần, công ty của các vị làm bảo mật quá kém, khiến tôi bị một loạt cuộc gọi quấy rối. Để tránh bị làm phiền không ngừng, tôi đã quyết định tổ chức một buổi giới thiệu sản phẩm vào ngày kia. Lúc đó, các vị tự cạnh tranh công bằng. Nói thật, ban đầu tôi rất xem trọng công ty của các vị, nhưng bây giờ phải nói lời xin lỗi.”
Nghe vậy, Trần Giai Di chỉ biết cười khổ. Thứ vốn dĩ nên là của cô, giờ lại phải tranh giành với người khác. Tổn thất trước mắt đã đủ lớn, chưa kể nguy cơ thất bại. Nghĩ đến đây, cô nói:
“Vương tiên sinh, tôi thật sự xin lỗi vì sơ suất của công ty đã gây phiền phức cho anh. Liệu chúng ta không thể gặp riêng để nói chuyện trước sao?”
Vương Thiên đáp:
“Thôi bỏ đi, gặp cũng chưa chắc đã tốt. Cứ như vậy nhé. Tôi sẽ đi liên hệ hội trường rồi thông báo lại cho cô.”
Nói xong, Vương Thiên cúp máy, lẩm bẩm:
“Tiêu Nhã đúng là tội lớn! Giờ hễ phụ nữ nào nghiêm túc một chút là mình thấy phản cảm. Chẳng lẽ mình sắp chuyển sang thích đàn ông?” Nghĩ đến Tôn Mập, anh vội lắc đầu, gạt bỏ hình ảnh “bi thương” đó ra khỏi đầu.
Không lâu sau, đồ ăn giao tới. Ăn uống no nê xong, Vương Thiên nằm dài trên giường xem livestream tiếp.
“Tám trăm vạn, phải tính toán kỹ lưỡng mới được. Tiền này phải tiêu, nhưng tiêu sao để sinh lời tối đa.” Anh lẩm bẩm, bắt đầu lướt web. Tuy nhiên, không rõ vì nền tảng livestream Vạn Giới mới đi vào hoạt động hay sao mà chương trình chẳng có mấy, gần như không có gì khiến anh hứng thú.
Bất lực, anh tắt điện thoại, gọi Tôn Mập ra ngoài ăn đồ nướng. Ăn xong, hai người bắt đầu đi tìm hội trường.
Hội trường không khó tìm, chỉ cần đến các tòa nhà thương mại hoặc khách sạn lớn đều có cho thuê.
“Thiên Vương, khách sạn vừa rồi không tệ nhỉ, ba nghìn một buổi sáng, có phục vụ trà, trái cây và cả trang trí hội trường nữa, khá ổn đấy.” Tôn Mập nói.
Vương Thiên lắc đầu:
“Cậu tưởng tôi là thần tài chắc? Bây giờ tiền bạc không nhiều, kỹ thuật trong tay cũng chưa biết bán được bao nhiêu, tiết kiệm được thì tiết kiệm chứ!”
“Thế anh muốn tìm kiểu nào?” Tôn Mập hỏi.
“Nguyên tắc của tôi rất đơn giản, chỉ có ba điểm! Một là tiết kiệm! Hai là tiết kiệm! Ba là tiết kiệm!”
Tôn Mập: “@#¥@…”
“Thiên Vương, tôi thực sự không nghĩ ra cách nào nữa. Nếu không thì ở Tứ Phương có một nhà kho cho thuê, rẻ lắm, hai trăm một ngày. Nhưng chẳng có gì cả, chỉ là bốn bức tường xi măng, không cửa sổ, không nước, chỉ có điện là đấu sẵn.” Tôn Mập nói vu vơ. Dù chưa đến mùa hè nhưng mấy ngày nay trời đã bắt đầu oi bức. Nếu nhốt người vào cái nhà kho đó, chưa bàn đến chuyện sạch sẽ hay không, chỉ riêng cái nóng thôi cũng đủ khiến người ta ngột ngạt, mấy người yếu chắc phải gọi xe cấp cứu luôn.
Không ngờ Vương Thiên hét lên tại chỗ:
“Thật sao? Tốt quá, chọn cái đó luôn!”
Tôn Mập lập tức cạn lời…
Đứng trước cửa nhà kho, ông già trông coi vừa mở ổ khóa sắt hoen gỉ vừa nói:
“Các cậu nghèo đến mức này rồi à? Thuê chỗ tệ thế này làm hội trường?”
Vương Thiên cười hì hì:
“Chúng cháu đang phát huy truyền thống vĩ đại của tổ tiên: không xa hoa, không lãng phí, cần kiệm liêm chính…” Anh bắn ra một tràng dài, suýt nữa còn lôi cả tư tưởng tổ tiên ra đọc.
Ông già nghe mà mắt rưng rưng:
“Hiếm có, hiếm có thật! Bao nhiêu năm rồi mà lớp trẻ các cậu còn nhớ đến tư tưởng của tổ tiên, tốt lắm, tốt lắm. Cậu à, cái nhà kho này lâu rồi không mở cửa, tôi khuyên cậu mở ra phơi nắng một ngày cho bay hết mùi ẩm mốc. Lát nữa tôi tìm vài người đến dọn dẹp giúp. Bên nhà ăn còn nhiều ghế không dùng, tôi sẽ mượn giúp cậu. Tiền thì cậu đưa tượng trưng một trăm là được, thế nào?”
“Đi đâu?” Tôn Mập hỏi.
“Ăn khuya chứ còn gì nữa! Không ăn thì đi ngủ, dưới sàn có thể trải đệm nằm, tùy cậu chọn.” Nhà của Vương Thiên chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, chắc chắn không có chỗ cho Tôn Mập ngủ.
Tôn Mập trợn mắt:
“Có đồ ăn, thì ngủ cái rắm! Đi nào! Quẩy thôi!”
Nói xong, hai người lập tức ra ngoài, vừa uống bia vừa chém gió, chém tới sáng.
Hôm sau, cả hai đứa đều chẳng đi đâu, mỗi đứa lăn về nhà ngủ một giấc thật đã.
Nhưng có người lại đang sốt ruột…
Trần Giai Di chạy cả đêm đến Vĩnh Hưng, kết quả là vô cùng bực bội. Cô gọi được cuộc điện thoại đầu tiên, nhưng phía bên kia chưa kịp nghe cô nói gì thì đã hét lên:
“Tôi họ Tôn, họ Tôn! Không phải Trương Vương Lý Triệu gì cả, là Tôn! Mẹ nó, không hiểu à? Không có văn hóa, cúp máy đây!”
Lúc đó, Trần Giai Di chỉ cảm thấy gió ở Vĩnh Hưng thổi qua cũng mang theo cái cảm giác thần kinh...
Sau đó cô gọi lại thì không được nữa, đầu dây bên kia đã tắt máy!
Trần Giai Di lập tức nổi giận, gọi về tổng công ty hỏi tình hình. Kết quả là biết được thông tin của Vương Thiên đã bị người khác bán ra ngoài, cơn giận của cô càng bùng lên, lạnh lùng nói:
“Bảo bộ phận pháp chế ra tay ngay lập tức, con bé Vương Tuyết này thật quá đáng! Vì chút tiền mà không cần thể diện nữa à? Nếu đã vậy thì để nó ra tòa mà ăn hành! Lập tức gửi email liên lạc với Vương Thiên, nói với anh ta rằng tôi đã đến Vĩnh Hưng rồi.”
Thế nhưng, email đó gửi đi như đá chìm đáy biển, suốt cả ngày không có phản hồi. Nhân viên công ty Tâm Vũ thay nhau canh chừng máy tính, nhìn đến đỏ cả mắt, trong lòng không ngừng “viếng thăm” mười tám đời tổ tông của Vương Thiên.
Còn Vương Thiên thì đang ngủ một giấc ngon lành không gì bằng. Sau khi dậy, anh đánh răng rửa mặt, tiện thể tắm nước lạnh cho sảng khoái, gọi một suất đồ ăn giao đến. Đợi đến khi tinh thần phấn chấn, anh mở máy tính định đăng bài phàn nàn:
“Đại gia tôi đã chọn công ty Tâm Vũ đầu tiên, vậy mà mấy người dường như chẳng coi tôi ra gì! Bao lâu rồi mà chẳng thấy chút phản hồi nào, gọi điện cũng không có!”
Vừa lẩm bẩm, Vương Thiên vừa khởi động máy. Kết quả là một loạt thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn không ngừng nhảy ra, làm anh vội tắt tiếng rồi ném sang một bên, để nó tha hồ nhảy múa đi.
Mở hộp thư điện tử ra, Vương Thiên lập tức ngượng ngùng, gãi đầu nói:
“Thì ra tổng giám đốc bên đó đã đến tận nơi rồi mà mình còn không hay biết…”
Vương Thiên vội vàng lấy điện thoại gọi đến số trong email. Điện thoại chỉ reo hai hồi chuông thì phía bên kia bắt máy.
“Xin chào, có phải Vương Thiên tiên sinh không?” Đầu dây bên kia là một giọng nữ, âm thanh dứt khoát, rõ ràng, toát lên sự chuyên nghiệp của người làm kinh doanh lâu năm.
Tuy nhiên, giọng nói này khiến Vương Thiên vô thức nhớ đến Tiêu Nhã, người phụ nữ lạnh như băng, nên anh cảm thấy có phần phản cảm. Anh khẽ ho một tiếng, nói:
“Đúng vậy, có phải là Giám đốc Trần không? Xin lỗi, hôm qua tôi bị làm phiền suốt cả ngày, nên tắt máy rồi.”
“Không sao, hiện tại tôi đang ở Vĩnh Hưng. Anh xem, chúng ta có thể gặp nhau bàn bạc lúc nào?” Trần Giai Di vào thẳng vấn đề, giọng điệu thể hiện sự vội vã. Cô biết thông tin của Vương Thiên đã bị lộ, bây giờ có cả đám người tranh giành anh ta. Cô sợ mất cơ hội này.
Vương Thiên đáp:
“Giám đốc Trần, công ty của các vị làm bảo mật quá kém, khiến tôi bị một loạt cuộc gọi quấy rối. Để tránh bị làm phiền không ngừng, tôi đã quyết định tổ chức một buổi giới thiệu sản phẩm vào ngày kia. Lúc đó, các vị tự cạnh tranh công bằng. Nói thật, ban đầu tôi rất xem trọng công ty của các vị, nhưng bây giờ phải nói lời xin lỗi.”
Nghe vậy, Trần Giai Di chỉ biết cười khổ. Thứ vốn dĩ nên là của cô, giờ lại phải tranh giành với người khác. Tổn thất trước mắt đã đủ lớn, chưa kể nguy cơ thất bại. Nghĩ đến đây, cô nói:
“Vương tiên sinh, tôi thật sự xin lỗi vì sơ suất của công ty đã gây phiền phức cho anh. Liệu chúng ta không thể gặp riêng để nói chuyện trước sao?”
Vương Thiên đáp:
“Thôi bỏ đi, gặp cũng chưa chắc đã tốt. Cứ như vậy nhé. Tôi sẽ đi liên hệ hội trường rồi thông báo lại cho cô.”
Nói xong, Vương Thiên cúp máy, lẩm bẩm:
“Tiêu Nhã đúng là tội lớn! Giờ hễ phụ nữ nào nghiêm túc một chút là mình thấy phản cảm. Chẳng lẽ mình sắp chuyển sang thích đàn ông?” Nghĩ đến Tôn Mập, anh vội lắc đầu, gạt bỏ hình ảnh “bi thương” đó ra khỏi đầu.
Không lâu sau, đồ ăn giao tới. Ăn uống no nê xong, Vương Thiên nằm dài trên giường xem livestream tiếp.
“Tám trăm vạn, phải tính toán kỹ lưỡng mới được. Tiền này phải tiêu, nhưng tiêu sao để sinh lời tối đa.” Anh lẩm bẩm, bắt đầu lướt web. Tuy nhiên, không rõ vì nền tảng livestream Vạn Giới mới đi vào hoạt động hay sao mà chương trình chẳng có mấy, gần như không có gì khiến anh hứng thú.
Bất lực, anh tắt điện thoại, gọi Tôn Mập ra ngoài ăn đồ nướng. Ăn xong, hai người bắt đầu đi tìm hội trường.
Hội trường không khó tìm, chỉ cần đến các tòa nhà thương mại hoặc khách sạn lớn đều có cho thuê.
“Thiên Vương, khách sạn vừa rồi không tệ nhỉ, ba nghìn một buổi sáng, có phục vụ trà, trái cây và cả trang trí hội trường nữa, khá ổn đấy.” Tôn Mập nói.
Vương Thiên lắc đầu:
“Cậu tưởng tôi là thần tài chắc? Bây giờ tiền bạc không nhiều, kỹ thuật trong tay cũng chưa biết bán được bao nhiêu, tiết kiệm được thì tiết kiệm chứ!”
“Thế anh muốn tìm kiểu nào?” Tôn Mập hỏi.
“Nguyên tắc của tôi rất đơn giản, chỉ có ba điểm! Một là tiết kiệm! Hai là tiết kiệm! Ba là tiết kiệm!”
Tôn Mập: “@#¥@…”
“Thiên Vương, tôi thực sự không nghĩ ra cách nào nữa. Nếu không thì ở Tứ Phương có một nhà kho cho thuê, rẻ lắm, hai trăm một ngày. Nhưng chẳng có gì cả, chỉ là bốn bức tường xi măng, không cửa sổ, không nước, chỉ có điện là đấu sẵn.” Tôn Mập nói vu vơ. Dù chưa đến mùa hè nhưng mấy ngày nay trời đã bắt đầu oi bức. Nếu nhốt người vào cái nhà kho đó, chưa bàn đến chuyện sạch sẽ hay không, chỉ riêng cái nóng thôi cũng đủ khiến người ta ngột ngạt, mấy người yếu chắc phải gọi xe cấp cứu luôn.
Không ngờ Vương Thiên hét lên tại chỗ:
“Thật sao? Tốt quá, chọn cái đó luôn!”
Tôn Mập lập tức cạn lời…
Đứng trước cửa nhà kho, ông già trông coi vừa mở ổ khóa sắt hoen gỉ vừa nói:
“Các cậu nghèo đến mức này rồi à? Thuê chỗ tệ thế này làm hội trường?”
Vương Thiên cười hì hì:
“Chúng cháu đang phát huy truyền thống vĩ đại của tổ tiên: không xa hoa, không lãng phí, cần kiệm liêm chính…” Anh bắn ra một tràng dài, suýt nữa còn lôi cả tư tưởng tổ tiên ra đọc.
Ông già nghe mà mắt rưng rưng:
“Hiếm có, hiếm có thật! Bao nhiêu năm rồi mà lớp trẻ các cậu còn nhớ đến tư tưởng của tổ tiên, tốt lắm, tốt lắm. Cậu à, cái nhà kho này lâu rồi không mở cửa, tôi khuyên cậu mở ra phơi nắng một ngày cho bay hết mùi ẩm mốc. Lát nữa tôi tìm vài người đến dọn dẹp giúp. Bên nhà ăn còn nhiều ghế không dùng, tôi sẽ mượn giúp cậu. Tiền thì cậu đưa tượng trưng một trăm là được, thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.