Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2
Chương 54
Mặc Kỳ Lân
20/02/2017
ây nha, xin nhỗi mọi người, lễ ta lười qué ko check mail nên ko biết Beta của ta có quà lễ cho mọi người
nên bi chừ để bù lại hni ta sẽ post 4c lun
CHƯƠNG 277
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Nam nhân ở trong lòng mặc niệm, hy vọng Nhiên Nghị không cần qua đây, nhưng sự thật luôn không như nguyện, Nhiên Nghị chẳng những đã đi tới, còn tính cùng bọn họ dùng cơm.
Vì Thanh Dương và Nhiên Nghị là quan hệ hợp tác, nên hai người đơn giản chào nhau sau thì Nhiên Nghị bảo mỹ nữ kia ngồi xuống. Toàn bộ quá trình nam nhân đều duy trì trầm mặc, y chỉ có thể hết sức không nhìn Nhiên Nghị.
Nhiên Nghị tựa hồ cũng không tính cười nhạo nam nhân, hắn chỉ đơn giản cùng Thanh Dương, còn có mỹ nữ kia nói chuyện phiếm. Thanh Dương cũng không phản đối Nhiên Nghị ngồi, dù sao đều là đối tác, cùng nhau ăn bữa cơm cũng rất bình thường. Chỉ cần Nhiên Nghị không quá phận, Thanh Dương cũng không ngại cùng hắn dùng cơm.
Nhưng vào lúc này —
Điện thoại nam nhân vang lên, Nhiên Nghị và Thanh Dương đang nói về khu giải trí lại đồng thời nhìn về phía nam nhân, chính là biểu tình của Thanh Dương là lạnh nhạt, mà Nhiên Nghị là vẻ mặt chán ghét.
“Lâm tiên sinh, điện thoại của anh reo kìa.” mỹ nữ mà Nhiên Nghị mang đến nhẹ giọng nhắc nhở nam nhân đang không yên lòng.
Nam nhân lúc này mới phản ứng lại, y nói tiếng xin lỗi rồi tiếp điện thoại, đầu kia lập tức truyền đến giọng Thư Diệu. Nam nhân cũng không ngẩng đầu, thấp giọng nói điện thoại, giống như bình thường rất tự nhiên.
Giọng Thư Diệu nghe có vẻ rất cao hứng, hơn nữa bên kia tựa hồ rất ồn, tiếng động thật lớn. Nhiên Nghị nhìn nam nhân trong chốc lát mới bắt đầu ăn, hắn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nam nhân. Còn Thanh Dương cũng cúi đầu trầm mặc ăn, động tác của hắn rất thong thả, đáy mắt u tĩnh kia không có một tia sóng gợn.
Nam nhân cũng không nói là ai gọi đến, đây là việc tư của y, cũng không cần báo với ai.
Tuy y từng đáp ứng về sau sẽ không tiếp cận Thư Diệu, nhưng cũng không nói gì là không thể tiếp điện thoại của Thư Diệu. Chỉ cần y ngây thơ cho rằng chỉ cần mình giữ khoảng cách với Thư Diệu, Nhiên Nghị sẽ buông tha y .
Thư Diệu vì y mà đã mất đi rất nhiều, không có biện pháp cứ như vậy không thèm nhìn Thư Diệu nữa. Huống chi y và Thư Diệu vẫn là bạn bè, nam nhân vốn không có nhiều bạn nên đối với người bạn này vẫn đặc biệt quý trọng.
“Tối anh có thời gian không, tôi mua một chiếc xe mới, buổi tối cùng đi hóng gió.” Giọng nói ôn hòa dễ nghe của Thư Diệu chậm rãi truyền đến, giọng hắn rất êm tai, âm thanh ôn nhu làm cho người ta không thể cự tuyệt.
“Đêm nay cậu có thời gian?” Lâm Mộ Thiên biết Thư Diệu bình thường rất bận, y không tiện trực tiếp hỏi hắn là không phải đêm nay có hoạt động sao? Như vậy Nhiên Nghị khẳng định sẽ trừng mắt với y.
Cũng khẳng định sẽ biết là điện thoại Thư Diệu gọi tới.
“Uhm, đêm nay rảnh.” trong giọng nói Thư Diệu lộ ra vài phần vui mừng, tâm tình hắn rất tốt, hắn cười nói với nam nhân: “Kỳ thật xe đó cũng không phải tôi tự mua, anh cũng biết đó, điều kiện hiện giờ của tôi mua siêu xe cũng có vấn đề. Xe kia là ông chủ tôi tặng, không phải tôi bỏ tiền ra.” Hắn đối với nam nhân rất thẳng thắn, đem sự thật nói với nam nhân.
Nam nhân cũng hiểu cần nói chuyện với Thư Diệu, vì thật lâu rồi không gặp, vô luận xuất phát từ lý do gì cũng hẳn nên đáp ứng Thư Diệu. Hơn nữa nam nhân cũng không muốn phá hư tâm tình tốt của Thư Diệu, vì thế nam nhân đáp ứng.
Nam nhân tiếp điện thoại xong thì Thanh Dương cũng ăn được không sai biệt lắm, mà Nhiên Nghị thủy chung đều dùng một loại ánh mắt không hiểu nhìn chằm chằm nam nhân, nam nhân có điểm chột dạ không muốn đối diện ánh mắt Nhiên Nghị.
Cuối cùng nam nhân vẫn chịu không nổi ánh mắt ép hỏi kia của Nhiên Nghị, y mới thấp giọng nói: “Vừa rồi là Thư Diệu gọi tới, cậu ấy đã trở về……”
“Tôi biết.” Nhiên Nghị ôn hoà lên tiếng, hắn không nhìn nam nhân, mà mỹ nữ bên cạnh hắn đang thay hắn rót rượu, nam nhân cũng không muốn cùng hắn nói chuyện lắm. Nhìn thấy phản ứng này của Nhiên Nghị, nam nhân rõ ràng cũng không thèm để ý Nhiên Nghị, biết Nhiên Nghị chán ghét y, y cũng không muốn đi trêu chọc.
Thanh Dương chậm rãi giương mắt nhìn về phía nam nhân, hắn nói với Nhiên Nghị vài câu, tỏ vẻ muốn rời đi trước. Nhiên Nghị có chút mất hứng, nhưng ngoài miệng cũng không thể nói gì. Thanh Dương mang theo nam nhân rời nhà hàng, trước khi đi nam nhân vẫn lễ phép nói một tiếng hẹn gặp lại với Nhiên Nghị, Nhiên Nghị sửng sốt một lát sau mới chậm rãi gật đầu.
Lâm Mộ Thiên cũng không nghĩ tới Nhiên Nghị sẽ cho y phản ứng……
Y cùng Thanh Dương đi ra nhà ăn liền tới trung tâm triển lãm, hôm nay rất nhiều thương nhân và người bên chính phủ tới, đương nhiên còn có vô số du khách và người mua.
Lâm Mộ Thiên đỡ Thanh Dương ở trong đám người đi qua, hai người thường xuyên đưa tới nhiều người chú ý, vì nam nhân vẫn rất nổi tiếng. Dù sao y cũng là ngôi sao, là nhân vật công chúng, rất nhiều người đều biết y, mà Thanh Dương vì là người chưởng quản Tây khu nên hầu như tất cả mọi người đều biết hắn. Hắn ở trong giới cũng xem như có chút huyền thoại được lưu truyền, cho nên mọi người đều rất cung kính. Hắn là lão đại Tây khu, không ai dám đối với hắn bất kính, dọc đường đi rất nhiều người cũng không dám nhìn thẳng Thanh Dương. Một đường này Thanh Dương gặp được rất nhiều người quen, cứ mỗi hai bước lại có người chào hỏi hắn, nam nhân cũng quen rồi, mà phản ứng của Thanh Dương cũng không có gì lớn. Hắn không dấu vết gật đầu, song đồng kia có vẻ u tĩnh dị thường.
Lâm Mộ Thiên và Thư Diệu vốn hẹn buổi tối gặp mặt, nhưng khiến nam nhân không nghĩ tới là, còn chưa tới tối hai người đã chạm mặt. Buổi chiều nam nhân bồi Thanh Dương đi trường ngựa xử lý sự tình, nam nhân một mình ngồi ở trong đại sảnh chờ, còn Thanh Dương thì ở trên lầu xử lý công việc. Tuy trước giờ nam nhân đều không biết gì về công việc của Thanh Dương, nhưng vừa rồi nghe thuộc hạ Thanh Dương nói, hình như là lão đại nam khu bên kia qua đây.
“Lần này hình như lớn chuyện rồi, lão đại bên nam khu cũng muốn gia nhập dự án khu giải trí của lão đại chúng ta, để A Hán trở về cùng lão đại bàn bạc, việc này cũng không dễ làm.” (A Hán? à là Hán Dương ca trong Tâm Chiến? o.O)
“Này không phải rõ ràng muốn chia phần sao? Thấy có lợi là mò tới, A Hán kia ăn cây táo, rào cây sung, trước kia là lão đại chúng ta nâng đỡ, bây giờ còn dám quay đầu lại cắn lão đại……”
“Giờ hắn là trợ thủ đắc lực của đầu lĩnh nam khu, trở về chỉ biết tìm lão đại chúng ta bàn điều kiện, cậu cho là còn có thể giống như trước chiếu cố lão đại như vậy sao?”
Hai gã vệ sĩ của Thanh Dương ở một bên nói chuyện, Lâm Mộ Thiên nghe bọn họ nói, nhưng y cũng không lo lắng, vì Thanh Dương làm việc rất chu toàn, luôn có biện pháp giải quyết chuyện này.
Nhưng khi nam nhân nghe được lão đại nam khu cũng từng là bạn Thanh Dương, nam nhân lại nhịn không được hỏi một câu: “Các cậu có biết hai người họ làm sao mà quen nhau không?” Nam nhân hỏi lại hai vị vệ sĩ, vì ở trong trí nhớ của y cũng không có thấy ai là lão đại nam khu cả, hẳn không phải là chuyện xảy ra lúc Thanh Dương còn đi học.
“Anh nói A Hán sao?” Vệ sĩ nhức đầu, có chút xấu hổ nhìn nam nhân vẻ mặt nghi hoặc, không biết nên nói thế nào. (má Lân sao mới nãy nói a Hán là trợ thủ, bi h thành lão đại rồi *cào cào tường*)
“Ừ.” Lâm Mộ Thiên gật đầu.
“Hắn và lão đại ở nước ngoài quen nhau, lúc đó lão đại hít thuốc phiện, là do hắn làm hại……” Hai gã vệ sĩ cảm thấy bản thân nói hơi nhiều, nên đúng lúc dừng lại, không có tiếp tục nói nữa.
Nam nhân biết vệ sĩ cũng rất khó xử nên y không có truy vấn nữa. Chẳng được bao lâu, hai gã vệ sĩ của Thanh Dương đã bị người phụ trách trường ngựa kêu đi. Nam nhân một mình ở đại sảnh ngồi chờ trên sô pha, trên tay y cầm một tờ báo của hôm nay, y tùy tiện lật vài trang, nhìn thấy tin tức có liên quan Nhiên Nghị _ trên báo đăng Nhiên Nghị lần này cùng vị nghị viên nào đó bất đồng ý kiến, khiến cho hội lập pháp gặp trở ngại.
Nam nhân vừa khép tờ báo lại, liền nhìn thấy một đôi ủng màu đen tinh xảo đứng ở trước mặt y. Y theo đôi ủng nhìn lên trên, vừa ngẩng đầu đôi môi đã bị hôn lấy.
Nam nhân cả kinh tới mức tờ báo trên tay đều rơi xuống đất, trước mắt là sườn mặt phóng đại của Thư Diệu. Nam nhân nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào sườn mặt không tỳ vết kia, mọi chuyện tới quá mức đột nhiên, làm cho nam nhân không thể đúng lúc phản ứng lại.
Một bàn tay Thư Diệu chống sô pha phía sau nam nhân, một bàn tay kéo giữ hai má nam nhân, làm cho nam nhân ngẩng đầu lên tiện cho hắn làm sâu sắc nụ hôn ôn nhu này. Thư Diệu cong lưng cúi đầu hôn nam nhân, hắn mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen, giày ủng cao cổ tinh xảo, giống một hắc kỵ sĩ cao quý. Tóc của hắn rất đen, dưới ánh mặt trời có vài tia sáng lấp lánh, vừa đen lại vừa bóng, hơn nữa dung nhan hắn tuấn mỹ, hoàn mỹ nói không nên lời. Hắn hôn rất ôn nhu, khiến cho nam nhân vốn còn đang bị vây trong trạng thái ngơ ngác cũng dần dần thả lỏng xuống, thậm chí quên mất đây là nơi công cộng.
Đại sảnh vừa rồi còn đang lâm vào một mảnh ầm ỹ thì giờ khắc này hoàn toàn trở nên im ắng, một loạt ánh đèn loang loáng mãnh liệt làm thức tỉnh nam nhân, nhất thời xung quanh dâng lên vô số tiếng bàn tán.
“Uhm…… Thư…… Thư Diệu……” Lâm Mộ Thiên muốn nói với Thư Diệu có người đang nhìn, nhưng Thư Diệu tựa hồ không có nghe thấy, ôm lấy mặt y, hôn môi y, hôn càng thêm sâu.
Tại sao Thư Diệu……
Tại sao không để ý hình tượng ở nơi công cộng hôn y, loại chuyện nguy hiểm này sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của hắn, chuyện này không thể ……
Lâm Mộ Thiên khẩn trương đến mức tâm cũng sắp nhảy ra ngoài, y muốn đẩy Thư Diệu ra, nhưng môi vừa tách ra, không lâu sau lại bị bắt lấy. Động tác Thư Diệu rất ôn nhu, nhưng trong ôn nhu lại mơ hồ lộ ra một cỗ cường ngạnh không thể chống cự.
Hai mắt nam nhân bối rối chống lại cặp mắt thâm sâu kia của Thư Diệu, hai tay y bị Thư Diệu nắm, Thư Diệu nghiêng đầu, ôn nhu hôn chặt môi nam nhân. Đôi môi mềm mại trong ôn nhu mang theo một chút cường thế, ngậm lấy đôi môi nam nhân, nam nhân bị hôn đến mộng mị, môi nam nhân bị tách ra, cảm giác được đầu lưỡi ướt át của Thư Diệu trượt vào trong miệng y. Đầu lưỡi linh hoạt khiêu khích, cuốn lấy đầu lưỡi nam nhân, đôi môi nam nhân bị ôn nhu mút vào, đầu lưỡi nóng ướt trơn nhẵn quấn quanh một chỗ……
“Thư Diệu……”
Lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói quen thuộc, nam nhân muốn đi xem là ai đang kêu tên Thư Diệu, lại bị Thư Diệu bụm lấy hai má. Giữa lúc giật mình, dư quang nam nhân liếc thấy được người đang sửng sờ ở một bên cư nhiên là A Nhạc với vẻ mặt khó tin.
CHƯƠNG 278
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Trợ lý và người đại diện của A Nhạc cũng đứng ở bên cạnh, vị mỹ nữ đại diện trước kia là người đại diện của Lâm Mộ Thiên, nên nhìn thấy cảnh tượng này cũng kinh ngạc nói không nên lời. Mà chính Lâm Mộ Thiên cũng bị nụ hôn bất thình lình của Thư Diệu khiến cho có chút mờ mịt.
Thư Diệu hôn rất khó tách ra, nam nhân muốn đẩy Thư Diệu ra, dù sao đây cũng là nơi công cộng, nhưng một bàn tay Thư Diệu chống sô pha, một bàn tay ôm eo nam nhân làm cho nam nhân không thể giãy ra.
Xung quanh nổi lên loang loáng ánh đèn khiến tim nam nhân đập không ngừng gia tốc, bối cảnh ầm ỹ khiến nam nhân lâm vào hỗn loạn. Môi nam nhân bị ngậm chặt, nụ hôn của Thư Diệu đang không ngừng sâu sắc hơn, thân thể cứng ngắc của nam nhân dưới sự vuốt ve ôn nhu của bàn tay Thư Diệu dần dần thả lỏng xuống. Hắn hôn rất nóng bỏng, giữa môi hai người tràn đầy hơi thở nóng rực.
Hô hấp và nhịp tim đập của nam nhân đang không ngừng biến trầm, thẳng đến khi Thư Diệu buông y ra thì rất nhiều phóng viên liền bay qua. Thư Diệu thủy chung đều ôm nam nhân, chụp ảnh thì chụp ảnh, bàn tán thì bàn tán, xung quanh thật hỗn loạn, phóng viên không ngừng đặt câu hỏi, Thư Diệu và Lâm Mộ Thiên thủy chung vẫn duy trì trầm mặc. Thư Diệu bày ra nụ cười ôn nhu, mà nam nhân lại không yên lòng nhìn vào máy ảnh.
“Xin đừng chen lấn, không được chen lấn!” bảo vệ trường ngựa đem phóng viên đẩy ra. Phóng viên vì muốn cướp đầu đề nên làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, người sau lấn người trước chen tới chen lui.
Thư Diệu thì lại rất trấn định dẫn dắt nam nhân rời đi, vẻ mặt nam nhân còn có chút hoảng hốt, loại chuyện này khiến y thật bất đắc dĩ. Ngày mai khẳng định lại lên đầu đề, mà khiến nam nhân không nghĩ tới đó là A Nhạc cũng nổi giận đùng đùng đi theo.
Trên hành lang, A Nhạc ngăn cản Thư Diệu, hắn hung hăng căm tức nhìn nam nhân, người đại diện đi tới kéo A Nhạc ra.
“Có chuyện gì sao?” song đồng đen nhánh của Thư Diệu nhìn về phía A Nhạc.
“Anh đã đáp ứng sẽ giúp tôi luyện cưỡi ngựa, sao anh cứ như vậy bỏ đi?” cảm xúc của A Nhạc trở nên không quá ổn định, hắn hỏi Thư Diệu: “Anh làm như vậy sẽ hại chết anh, anh ta có cái gì tốt chứ. Anh ta cũng đã hết thời rồi, hơn nữa như vậy ảnh hưởng đến sự nghiệp phát triển của anh, người như anh ta chỉ có anh mới có thể đem anh ta trở thành bảo vật!”
“Nói xong chưa?” Thư Diệu buông nam nhân ra, hắn quay đầu nói với người đại diện của A Nhạc: “Đem cậu ta đưa về, hiện tại cậu ta không thích hợp xuất cảnh.” ánh mắt hắn đen láy, ẩn chứa vô hạn lực lượng.
“Thư……”
A Nhạc còn muốn kêu tên Thư Diệu nhưng trong mắt Thư Diệu đã lộ ra bất mãn: “Cậu cưỡi ngựa, tôi cũng cùng cậu cưỡi, cậu hẳn là đã thỏa mãn, bất quá, tôi nghĩ cậu phải làm cho rõ, chúng ta nhiều nhất chỉ có thể là bạn.” Này đã là điểm mấu chốt của Thư Diệu, hắn cũng không phải người nào cũng có thể lên giường. Tuy rằng hắn đã sớm nhìn ra tâm tư A Nhạc, bất quá không cần xé mặt nói thẳng.
Nam nhân không nghĩ tới Thư Diệu lại trực tiếp cự tuyệt A Nhạc như vậy, lại còn ở trước mặt trợ lý và người đại diện A Nhạc nữa. Lâm Mộ Thiên khuyên can hai câu, Thư Diệu liền câm miệng, mà A Nhạc còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn nam nhân một cái mới nổi giận đùng đùng bỏ đi, nam nhân thật bất đắc dĩ cũng thật bất an. Y biết Thư Diệu rất được hoan nghênh, không chỉ A Nhạc và Nhiên Nghị bất mãn với y, khẳng định còn có rất nhiều người cũng cảm thấy bất mãn đối với việc y “chiếm lấy” Thư Diệu.
Y không muốn ……
Nhưng Thư Diệu luôn ôn nhu như vậy, luôn đối với y tốt như vậy, nếu vừa rồi Thư Diệu không thay y nói, y còn có thể cảm thấy dễ qua một chút, nam nhân còn hy vọng Thư Diệu đừng tốt với y như vậy……
Vì nam nhân là một người rất dễ dàng cảm động……
Thư Diệu mang nam nhân rời khỏi trường ngựa, mà nam nhân vì chuyện vừa rồi cũng không tiện lưu lại ở trường ngựa. Nam nhân gọi điện thoại cho Thanh Dương tỏ vẻ phải rời đi trước, giọng điệu Thanh Dương có vẻ hơi tiếc nuối, Lâm Mộ Thiên cũng không có biện pháp, y lại không thể ném Thư Diệu qua một bên. Tình thế như vậy khiến y thật khó xử, y cũng chỉ đành hứa hẹn qua vài ngày nữa sẽ mời Thanh Dương ăn cơm, nam nhân chủ động làm cho Thanh Dương trở nên cao hứng, việc này mới xem như giải quyết xong.
Mà Thư Diệu bên này, nam nhân cũng không tiện hỏi chuyện giữa hắn và A Nhạc.
Trong phòng thay quần áo riêng biệt của trường ngựa.
“Làm sao vậy?” Thư Diệu một bên thay quần áo, một bên nhìn về phía nam nhân. Đôi mắt đen láy của hắn rất có thần làm cho người ta không muốn dời tầm mắt.
“Không có gì.” Nam nhân ngồi ở trên sô pha trong phòng thay quần áo, ánh đèn nhu hòa bao phủ toàn thân y, nhìn qua vô cùng dịu ngoan. Giọng y rất nhỏ, có chút lo lắng hỏi Thư Diệu: “Cậu làm như vậy có nghĩ tới hậu quả không?”
Nam nhân cũng biết, như vậy đối với sự nghiệp của Thư Diệu không tốt, y không muốn ảnh hưởng đến sự nghiệp của Thư Diệu. Thư Diệu từ có đến không có, lại mới có lại chưa bao lâu, đi đến bước này đã rất khó rồi, y không muốn mọi thứ của Thư Diệu lại bởi vì y mà bị hủy diệt.
Thư Diệu đổi xong quần áo, đem chìa khóa xe đưa cho nam nhân: “Không sao cả, tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, tôi không muốn lén lút nữa, tôi muốn anh quang minh chính đại cùng tôi một chỗ.”
Thư Diệu dựa vào nam nhân, hai tay của hắn chống sô pha, đem nam nhân giam ở trong song chưởng, ở trên môi nam nhân in một nụ hôn ôn nhu. Lông mi nam nhân run run, khi khuôn mặt tuấn mỹ của Thư Diệu tới gần y, một giây đó nam nhân bị hơi thở của Thư Diệu hoàn toàn bao phủ, nội tâm có nho nhỏ hít thở không thông.
Thư Diệu minh xác khiến nam nhân thật mâu thuẫn……
“Anh không thích như vậy? Không thích tôi nói rõ sao? Tôi hướng truyền thông công khai cũng đã tưởng tượng tới hậu quả.” đôi mắt đen nhánh của Thư Diệu ôn nhu nhìn chăm chú vào nam nhân. Hắn ngồi xuống bên cạnh nam nhân, cầm tay nam nhân ở trong tay rà qua rà lại, nam nhân muốn rút tay về nhưng Thư Diệu lại ngậm ngón tay nam nhân vào, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay y. Nam nhân cả người run lên, Thư Diệu cầm cổ tay nam nhân, nuốt ngón tay nam nhân vào càng sâu.
Nam nhân chậm rãi mặt đỏ lên, chậm rãi cúi đầu, Thư Diệu ôm mặt nam nhân, khiến tầm mắt nam nhân có thể cùng hắn đối diện. Trong miệng hắn đang ngậm ngón tay nam nhân, cái loại khoái cảm từ đầu ngón tay truyền đến này làm cho nam nhân thật xấu hổ.
Cảm giác *** khiến nam nhân cảm thấy ngượng ngùng gấp bội, ngón tay nam nhân từ miệng Thư Diệu trượt ra, cảm giác lành lạnh kia khiến y có chút không khoẻ. Miệng Thư Diệu rất ấm áp, làm cho nam nhân có chút lưu luyến……
Thật lâu sau, nam nhân mới trả lời —
“Tôi không có vấn đề gì cả, sự nghiệp của cậu có vẻ trọng yếu hơn. Giờ tôi hầu như đã ngừng mọi công tác, loại chuyện này tôi không cần nghĩ, mấu chốt là ở chỗ cậu……” Lâm Mộ Thiên suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến A Nhạc, nghĩ đến Nhiên Nghị, giữa y và Thư Diệu có rất nhiều cách trở, khiến y đối với phân tình cảm này có chút buông tha.
Thư Diệu cười nhìn nam nhân trong chốc lát, kéo nam nhân vào trong lòng, đôi môi hắn dán sát vào hai má nam nhân, ôm lấy cả người nam nhân. Nhiệt khí hắn thở ra đều phun ở hai má nam nhân, khiến mặt nam nhân hồng hồng ……
“Tin tưởng tôi, không có việc gì đâu.” Thư Diệu chậm rãi thở ra một hơi, hắn nhắm mắt lại theo hai má nam nhân một đường hôn đến môi y. Hắn nắm cằm nam nhân, tách đôi môi nam nhân ra……
Nam nhân cự tuyệt không được nụ hôn ôn nhu của Thư Diệu, y đành phải nhắm mắt lại nhận nụ hôn ôn nhu này. Ban đêm nam nhân cùng Thư Diệu lái xe ra hóng gió, nam nhân thật lâu rồi chưa có thảnh thơi như vậy, có lẽ là vì người làm bạn bên cạnh y hiện tại là Thư Diệu.
Vào đêm đó.
Thư Diệu lái siêu xe thể thao đứng ở đỉnh núi, từ góc độ này có thể quan sát toàn cảnh thành phố vào đêm, ngẩng đầu là bầu trời đầy sao. Xe thể thao dung nhập vào trong đêm đen, đỉnh núi gió rất nhẹ, thổi nam nhân có chút buồn ngủ.
Nam nhân tựa vào bên cạnh Thư Diệu, đầu Thư Diệu tựa vào trên vai nam nhân, nam nhân có chút bất đắc dĩ, vì thật lâu không gặp Thư Diệu, thái độ vô cùng thân thiết không hề thay đổi của hắn khiến nam nhân ngoài ý muốn cảm thấy an tâm.
“Thư Diệu, cậu đang ngủ sao? Ngủ ở đây sẽ cảm lạnh……” Lâm Mộ Thiên kêu tên Thư Diệu. Thư Diệu nhắm mắt lại hưởng thụ gió đêm tẩy rửa, hắn tựa vào trên vai nam nhân, gió đêm lay động mái tóc hắn.
“Uhm.” Thư Diệu nhẹ nhàng lên tiếng, hắn mở mắt đóng trần xe thể thao lại: “Có phải là anh đang lo lắng ngày mai phải giải thích với những người đó như thế nào hay không? Anh không cần nói gì cả, chuyện hôm nay tôi sẽ xử lý.”
Nam nhân chần chờ gật đầu.
Thư Diệu nhìn nam nhân một hồi khiến cho nam nhân quay lại nhìn hắn: “Lần này tôi đi Bắc Mĩ, không chỉ là để quay phim, tôi đi gặp ba tôi……” Giọng hắn chậm lại.
Nam nhân chuyên tâm nhìn hắn: “Bác trai có khỏe không?” Nam nhân còn nhớ rõ hồi trước lúc Thư gia bị phá sản, bác trai rất ghét y, Thư Diệu vì y cùng bác trai trở mặt.
“Ông ấy rất tốt.” Thư Diệu nở nụ cười, hắn cười rộ lên nhìn rất đẹp, rất ôn hòa, nam nhân nhìn ra tâm tình Thư Diệu rất tốt. Được một lúc, nam nhân chợt nghe thấy Thư Diệu nói với y: “Ba tôi, ông ấy đã tha thứ cho tôi rồi.”
Nam nhân “ừ” một tiếng, lại cũng không yên lòng. Cặp mắt thâm sâu kia của Thư Diệu nhìn chòng chọc nam nhân chưa quyết định, sau một lúc lâu, ánh sáng trong mắt hắn đang không ngừng trở nên sâu sắc.
Một lúc sau.
Nam nhân mới thong thả nói: “Thư Diệu, cậu có biết tình cảm Nhiên Nghị đối với cậu không bình thường hay không, vì cậu, cậu ta đã đối với tôi làm rất nhiều…… Rất nhiều chuyện không tốt, tôi đáp ứng Nhiên Nghị về sau không tới gần cậu……”
Lông mi nam nhân đang chấn động, giọng y đang run rẩy, giọng y có vẻ hơi thấp. Y vẫn là nói ra miệng, nghẹn cả một ngày y thật không thoải mái, đem lời trong lòng nói ra sau, y cảm thấy thư thái rất nhiều……
“……” Thư Diệu không nói gì, chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì. Đôi mắt đen kia dần dần trở tối, tựa hồ đang tự hỏi gì đó.
“Còn có, không chỉ là Nhiên Nghị, còn có A Nhạc, cậu ta đối với cậu cũng không bình thường. Chuyện của các cậu tôi cũng không tính hỏi nhiều làm gì, nhưng hai người họ luôn đối với tôi có thành kiến.”
“Anh không cần lo nghĩ nhiều như vậy, bọn họ nói cái gì, anh cũng đừng tin.” Thư Diệu không để ý phản ứng của Nhiên Nghị và A Nhạc lắm, hắn chỉ nhìn phản ứng của nam nhân. Nhìn thấy nam nhân trầm mặc nhìn hắn, hắn cũng biết nam nhân lại lo lắng cái gì, ánh mắt ôn hòa của hắn dừng ở trên người nam nhân: “Anh dựa vào đây một chút, tôi muốn hôn anh.”
“Nhưng mà……”
Nam nhân còn muốn nói, Thư Diệu lại đúng lúc mà tỏ vẻ: “Tôi sẽ xử lý.”
Thư Diệu bảo nam nhân tới gần một chút, nhưng nam nhân lại không……
Nam nhân không nhúc nhích, muốn chuyển hướng đề tài nói sang cái khác, nam nhân còn chưa kịp mở miệng, Thư Diệu đã biết nam nhân khẳng định sẽ không tự mình qua. Hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu, thở dài một hơi, hắn vươn tay đem nam nhân đang bối rối kéo qua.
Nụ hôn của Thư Diệu trong ôn nhu mang theo một chút cường thế, gắt gao chặn môi nam nhân lại, áo nam nhân trong bất tri bất giác bị cởi ra, da thịt trước ngực loã lồ ở bên ngoài. Thư Diệu một bên ôn nhu hôn sâu nam nhân, một bên dùng ngón tay xoa điểm nổi lên run run trước ngực kia. Nam nhân hơi nhắm đôi mắt mê mang, trong đôi mắt hỗn loạn lại phức tạp xen lẫn vẻ mặt tràn ngập bối rối……
Ngay lúc tay Thư Diệu duỗi về phía dục vọng của nam nhân thì —
Nam nhân giống như bị điện giật đẩy Thư Diệu ra, Thư Diệu bị y đẩy ra, môi Thư Diệu hơi ướt át, song đồng đen kia có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm nam nhân, tựa hồ không rõ nam nhân vì sao lại cự tuyệt hắn. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Thư Diệu, nam nhân hơi hơi thở hổn hển, nhỏ giọng tỏ vẻ: “Không…… Không cần như vậy……”
Tâm nam nhân còn chưa chuẩn bị tốt……
HẾT CHƯƠNG 278 Đăng bởi: admin
nên bi chừ để bù lại hni ta sẽ post 4c lun
CHƯƠNG 277
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Nam nhân ở trong lòng mặc niệm, hy vọng Nhiên Nghị không cần qua đây, nhưng sự thật luôn không như nguyện, Nhiên Nghị chẳng những đã đi tới, còn tính cùng bọn họ dùng cơm.
Vì Thanh Dương và Nhiên Nghị là quan hệ hợp tác, nên hai người đơn giản chào nhau sau thì Nhiên Nghị bảo mỹ nữ kia ngồi xuống. Toàn bộ quá trình nam nhân đều duy trì trầm mặc, y chỉ có thể hết sức không nhìn Nhiên Nghị.
Nhiên Nghị tựa hồ cũng không tính cười nhạo nam nhân, hắn chỉ đơn giản cùng Thanh Dương, còn có mỹ nữ kia nói chuyện phiếm. Thanh Dương cũng không phản đối Nhiên Nghị ngồi, dù sao đều là đối tác, cùng nhau ăn bữa cơm cũng rất bình thường. Chỉ cần Nhiên Nghị không quá phận, Thanh Dương cũng không ngại cùng hắn dùng cơm.
Nhưng vào lúc này —
Điện thoại nam nhân vang lên, Nhiên Nghị và Thanh Dương đang nói về khu giải trí lại đồng thời nhìn về phía nam nhân, chính là biểu tình của Thanh Dương là lạnh nhạt, mà Nhiên Nghị là vẻ mặt chán ghét.
“Lâm tiên sinh, điện thoại của anh reo kìa.” mỹ nữ mà Nhiên Nghị mang đến nhẹ giọng nhắc nhở nam nhân đang không yên lòng.
Nam nhân lúc này mới phản ứng lại, y nói tiếng xin lỗi rồi tiếp điện thoại, đầu kia lập tức truyền đến giọng Thư Diệu. Nam nhân cũng không ngẩng đầu, thấp giọng nói điện thoại, giống như bình thường rất tự nhiên.
Giọng Thư Diệu nghe có vẻ rất cao hứng, hơn nữa bên kia tựa hồ rất ồn, tiếng động thật lớn. Nhiên Nghị nhìn nam nhân trong chốc lát mới bắt đầu ăn, hắn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nam nhân. Còn Thanh Dương cũng cúi đầu trầm mặc ăn, động tác của hắn rất thong thả, đáy mắt u tĩnh kia không có một tia sóng gợn.
Nam nhân cũng không nói là ai gọi đến, đây là việc tư của y, cũng không cần báo với ai.
Tuy y từng đáp ứng về sau sẽ không tiếp cận Thư Diệu, nhưng cũng không nói gì là không thể tiếp điện thoại của Thư Diệu. Chỉ cần y ngây thơ cho rằng chỉ cần mình giữ khoảng cách với Thư Diệu, Nhiên Nghị sẽ buông tha y .
Thư Diệu vì y mà đã mất đi rất nhiều, không có biện pháp cứ như vậy không thèm nhìn Thư Diệu nữa. Huống chi y và Thư Diệu vẫn là bạn bè, nam nhân vốn không có nhiều bạn nên đối với người bạn này vẫn đặc biệt quý trọng.
“Tối anh có thời gian không, tôi mua một chiếc xe mới, buổi tối cùng đi hóng gió.” Giọng nói ôn hòa dễ nghe của Thư Diệu chậm rãi truyền đến, giọng hắn rất êm tai, âm thanh ôn nhu làm cho người ta không thể cự tuyệt.
“Đêm nay cậu có thời gian?” Lâm Mộ Thiên biết Thư Diệu bình thường rất bận, y không tiện trực tiếp hỏi hắn là không phải đêm nay có hoạt động sao? Như vậy Nhiên Nghị khẳng định sẽ trừng mắt với y.
Cũng khẳng định sẽ biết là điện thoại Thư Diệu gọi tới.
“Uhm, đêm nay rảnh.” trong giọng nói Thư Diệu lộ ra vài phần vui mừng, tâm tình hắn rất tốt, hắn cười nói với nam nhân: “Kỳ thật xe đó cũng không phải tôi tự mua, anh cũng biết đó, điều kiện hiện giờ của tôi mua siêu xe cũng có vấn đề. Xe kia là ông chủ tôi tặng, không phải tôi bỏ tiền ra.” Hắn đối với nam nhân rất thẳng thắn, đem sự thật nói với nam nhân.
Nam nhân cũng hiểu cần nói chuyện với Thư Diệu, vì thật lâu rồi không gặp, vô luận xuất phát từ lý do gì cũng hẳn nên đáp ứng Thư Diệu. Hơn nữa nam nhân cũng không muốn phá hư tâm tình tốt của Thư Diệu, vì thế nam nhân đáp ứng.
Nam nhân tiếp điện thoại xong thì Thanh Dương cũng ăn được không sai biệt lắm, mà Nhiên Nghị thủy chung đều dùng một loại ánh mắt không hiểu nhìn chằm chằm nam nhân, nam nhân có điểm chột dạ không muốn đối diện ánh mắt Nhiên Nghị.
Cuối cùng nam nhân vẫn chịu không nổi ánh mắt ép hỏi kia của Nhiên Nghị, y mới thấp giọng nói: “Vừa rồi là Thư Diệu gọi tới, cậu ấy đã trở về……”
“Tôi biết.” Nhiên Nghị ôn hoà lên tiếng, hắn không nhìn nam nhân, mà mỹ nữ bên cạnh hắn đang thay hắn rót rượu, nam nhân cũng không muốn cùng hắn nói chuyện lắm. Nhìn thấy phản ứng này của Nhiên Nghị, nam nhân rõ ràng cũng không thèm để ý Nhiên Nghị, biết Nhiên Nghị chán ghét y, y cũng không muốn đi trêu chọc.
Thanh Dương chậm rãi giương mắt nhìn về phía nam nhân, hắn nói với Nhiên Nghị vài câu, tỏ vẻ muốn rời đi trước. Nhiên Nghị có chút mất hứng, nhưng ngoài miệng cũng không thể nói gì. Thanh Dương mang theo nam nhân rời nhà hàng, trước khi đi nam nhân vẫn lễ phép nói một tiếng hẹn gặp lại với Nhiên Nghị, Nhiên Nghị sửng sốt một lát sau mới chậm rãi gật đầu.
Lâm Mộ Thiên cũng không nghĩ tới Nhiên Nghị sẽ cho y phản ứng……
Y cùng Thanh Dương đi ra nhà ăn liền tới trung tâm triển lãm, hôm nay rất nhiều thương nhân và người bên chính phủ tới, đương nhiên còn có vô số du khách và người mua.
Lâm Mộ Thiên đỡ Thanh Dương ở trong đám người đi qua, hai người thường xuyên đưa tới nhiều người chú ý, vì nam nhân vẫn rất nổi tiếng. Dù sao y cũng là ngôi sao, là nhân vật công chúng, rất nhiều người đều biết y, mà Thanh Dương vì là người chưởng quản Tây khu nên hầu như tất cả mọi người đều biết hắn. Hắn ở trong giới cũng xem như có chút huyền thoại được lưu truyền, cho nên mọi người đều rất cung kính. Hắn là lão đại Tây khu, không ai dám đối với hắn bất kính, dọc đường đi rất nhiều người cũng không dám nhìn thẳng Thanh Dương. Một đường này Thanh Dương gặp được rất nhiều người quen, cứ mỗi hai bước lại có người chào hỏi hắn, nam nhân cũng quen rồi, mà phản ứng của Thanh Dương cũng không có gì lớn. Hắn không dấu vết gật đầu, song đồng kia có vẻ u tĩnh dị thường.
Lâm Mộ Thiên và Thư Diệu vốn hẹn buổi tối gặp mặt, nhưng khiến nam nhân không nghĩ tới là, còn chưa tới tối hai người đã chạm mặt. Buổi chiều nam nhân bồi Thanh Dương đi trường ngựa xử lý sự tình, nam nhân một mình ngồi ở trong đại sảnh chờ, còn Thanh Dương thì ở trên lầu xử lý công việc. Tuy trước giờ nam nhân đều không biết gì về công việc của Thanh Dương, nhưng vừa rồi nghe thuộc hạ Thanh Dương nói, hình như là lão đại nam khu bên kia qua đây.
“Lần này hình như lớn chuyện rồi, lão đại bên nam khu cũng muốn gia nhập dự án khu giải trí của lão đại chúng ta, để A Hán trở về cùng lão đại bàn bạc, việc này cũng không dễ làm.” (A Hán? à là Hán Dương ca trong Tâm Chiến? o.O)
“Này không phải rõ ràng muốn chia phần sao? Thấy có lợi là mò tới, A Hán kia ăn cây táo, rào cây sung, trước kia là lão đại chúng ta nâng đỡ, bây giờ còn dám quay đầu lại cắn lão đại……”
“Giờ hắn là trợ thủ đắc lực của đầu lĩnh nam khu, trở về chỉ biết tìm lão đại chúng ta bàn điều kiện, cậu cho là còn có thể giống như trước chiếu cố lão đại như vậy sao?”
Hai gã vệ sĩ của Thanh Dương ở một bên nói chuyện, Lâm Mộ Thiên nghe bọn họ nói, nhưng y cũng không lo lắng, vì Thanh Dương làm việc rất chu toàn, luôn có biện pháp giải quyết chuyện này.
Nhưng khi nam nhân nghe được lão đại nam khu cũng từng là bạn Thanh Dương, nam nhân lại nhịn không được hỏi một câu: “Các cậu có biết hai người họ làm sao mà quen nhau không?” Nam nhân hỏi lại hai vị vệ sĩ, vì ở trong trí nhớ của y cũng không có thấy ai là lão đại nam khu cả, hẳn không phải là chuyện xảy ra lúc Thanh Dương còn đi học.
“Anh nói A Hán sao?” Vệ sĩ nhức đầu, có chút xấu hổ nhìn nam nhân vẻ mặt nghi hoặc, không biết nên nói thế nào. (má Lân sao mới nãy nói a Hán là trợ thủ, bi h thành lão đại rồi *cào cào tường*)
“Ừ.” Lâm Mộ Thiên gật đầu.
“Hắn và lão đại ở nước ngoài quen nhau, lúc đó lão đại hít thuốc phiện, là do hắn làm hại……” Hai gã vệ sĩ cảm thấy bản thân nói hơi nhiều, nên đúng lúc dừng lại, không có tiếp tục nói nữa.
Nam nhân biết vệ sĩ cũng rất khó xử nên y không có truy vấn nữa. Chẳng được bao lâu, hai gã vệ sĩ của Thanh Dương đã bị người phụ trách trường ngựa kêu đi. Nam nhân một mình ở đại sảnh ngồi chờ trên sô pha, trên tay y cầm một tờ báo của hôm nay, y tùy tiện lật vài trang, nhìn thấy tin tức có liên quan Nhiên Nghị _ trên báo đăng Nhiên Nghị lần này cùng vị nghị viên nào đó bất đồng ý kiến, khiến cho hội lập pháp gặp trở ngại.
Nam nhân vừa khép tờ báo lại, liền nhìn thấy một đôi ủng màu đen tinh xảo đứng ở trước mặt y. Y theo đôi ủng nhìn lên trên, vừa ngẩng đầu đôi môi đã bị hôn lấy.
Nam nhân cả kinh tới mức tờ báo trên tay đều rơi xuống đất, trước mắt là sườn mặt phóng đại của Thư Diệu. Nam nhân nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào sườn mặt không tỳ vết kia, mọi chuyện tới quá mức đột nhiên, làm cho nam nhân không thể đúng lúc phản ứng lại.
Một bàn tay Thư Diệu chống sô pha phía sau nam nhân, một bàn tay kéo giữ hai má nam nhân, làm cho nam nhân ngẩng đầu lên tiện cho hắn làm sâu sắc nụ hôn ôn nhu này. Thư Diệu cong lưng cúi đầu hôn nam nhân, hắn mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen, giày ủng cao cổ tinh xảo, giống một hắc kỵ sĩ cao quý. Tóc của hắn rất đen, dưới ánh mặt trời có vài tia sáng lấp lánh, vừa đen lại vừa bóng, hơn nữa dung nhan hắn tuấn mỹ, hoàn mỹ nói không nên lời. Hắn hôn rất ôn nhu, khiến cho nam nhân vốn còn đang bị vây trong trạng thái ngơ ngác cũng dần dần thả lỏng xuống, thậm chí quên mất đây là nơi công cộng.
Đại sảnh vừa rồi còn đang lâm vào một mảnh ầm ỹ thì giờ khắc này hoàn toàn trở nên im ắng, một loạt ánh đèn loang loáng mãnh liệt làm thức tỉnh nam nhân, nhất thời xung quanh dâng lên vô số tiếng bàn tán.
“Uhm…… Thư…… Thư Diệu……” Lâm Mộ Thiên muốn nói với Thư Diệu có người đang nhìn, nhưng Thư Diệu tựa hồ không có nghe thấy, ôm lấy mặt y, hôn môi y, hôn càng thêm sâu.
Tại sao Thư Diệu……
Tại sao không để ý hình tượng ở nơi công cộng hôn y, loại chuyện nguy hiểm này sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của hắn, chuyện này không thể ……
Lâm Mộ Thiên khẩn trương đến mức tâm cũng sắp nhảy ra ngoài, y muốn đẩy Thư Diệu ra, nhưng môi vừa tách ra, không lâu sau lại bị bắt lấy. Động tác Thư Diệu rất ôn nhu, nhưng trong ôn nhu lại mơ hồ lộ ra một cỗ cường ngạnh không thể chống cự.
Hai mắt nam nhân bối rối chống lại cặp mắt thâm sâu kia của Thư Diệu, hai tay y bị Thư Diệu nắm, Thư Diệu nghiêng đầu, ôn nhu hôn chặt môi nam nhân. Đôi môi mềm mại trong ôn nhu mang theo một chút cường thế, ngậm lấy đôi môi nam nhân, nam nhân bị hôn đến mộng mị, môi nam nhân bị tách ra, cảm giác được đầu lưỡi ướt át của Thư Diệu trượt vào trong miệng y. Đầu lưỡi linh hoạt khiêu khích, cuốn lấy đầu lưỡi nam nhân, đôi môi nam nhân bị ôn nhu mút vào, đầu lưỡi nóng ướt trơn nhẵn quấn quanh một chỗ……
“Thư Diệu……”
Lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói quen thuộc, nam nhân muốn đi xem là ai đang kêu tên Thư Diệu, lại bị Thư Diệu bụm lấy hai má. Giữa lúc giật mình, dư quang nam nhân liếc thấy được người đang sửng sờ ở một bên cư nhiên là A Nhạc với vẻ mặt khó tin.
CHƯƠNG 278
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Trợ lý và người đại diện của A Nhạc cũng đứng ở bên cạnh, vị mỹ nữ đại diện trước kia là người đại diện của Lâm Mộ Thiên, nên nhìn thấy cảnh tượng này cũng kinh ngạc nói không nên lời. Mà chính Lâm Mộ Thiên cũng bị nụ hôn bất thình lình của Thư Diệu khiến cho có chút mờ mịt.
Thư Diệu hôn rất khó tách ra, nam nhân muốn đẩy Thư Diệu ra, dù sao đây cũng là nơi công cộng, nhưng một bàn tay Thư Diệu chống sô pha, một bàn tay ôm eo nam nhân làm cho nam nhân không thể giãy ra.
Xung quanh nổi lên loang loáng ánh đèn khiến tim nam nhân đập không ngừng gia tốc, bối cảnh ầm ỹ khiến nam nhân lâm vào hỗn loạn. Môi nam nhân bị ngậm chặt, nụ hôn của Thư Diệu đang không ngừng sâu sắc hơn, thân thể cứng ngắc của nam nhân dưới sự vuốt ve ôn nhu của bàn tay Thư Diệu dần dần thả lỏng xuống. Hắn hôn rất nóng bỏng, giữa môi hai người tràn đầy hơi thở nóng rực.
Hô hấp và nhịp tim đập của nam nhân đang không ngừng biến trầm, thẳng đến khi Thư Diệu buông y ra thì rất nhiều phóng viên liền bay qua. Thư Diệu thủy chung đều ôm nam nhân, chụp ảnh thì chụp ảnh, bàn tán thì bàn tán, xung quanh thật hỗn loạn, phóng viên không ngừng đặt câu hỏi, Thư Diệu và Lâm Mộ Thiên thủy chung vẫn duy trì trầm mặc. Thư Diệu bày ra nụ cười ôn nhu, mà nam nhân lại không yên lòng nhìn vào máy ảnh.
“Xin đừng chen lấn, không được chen lấn!” bảo vệ trường ngựa đem phóng viên đẩy ra. Phóng viên vì muốn cướp đầu đề nên làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, người sau lấn người trước chen tới chen lui.
Thư Diệu thì lại rất trấn định dẫn dắt nam nhân rời đi, vẻ mặt nam nhân còn có chút hoảng hốt, loại chuyện này khiến y thật bất đắc dĩ. Ngày mai khẳng định lại lên đầu đề, mà khiến nam nhân không nghĩ tới đó là A Nhạc cũng nổi giận đùng đùng đi theo.
Trên hành lang, A Nhạc ngăn cản Thư Diệu, hắn hung hăng căm tức nhìn nam nhân, người đại diện đi tới kéo A Nhạc ra.
“Có chuyện gì sao?” song đồng đen nhánh của Thư Diệu nhìn về phía A Nhạc.
“Anh đã đáp ứng sẽ giúp tôi luyện cưỡi ngựa, sao anh cứ như vậy bỏ đi?” cảm xúc của A Nhạc trở nên không quá ổn định, hắn hỏi Thư Diệu: “Anh làm như vậy sẽ hại chết anh, anh ta có cái gì tốt chứ. Anh ta cũng đã hết thời rồi, hơn nữa như vậy ảnh hưởng đến sự nghiệp phát triển của anh, người như anh ta chỉ có anh mới có thể đem anh ta trở thành bảo vật!”
“Nói xong chưa?” Thư Diệu buông nam nhân ra, hắn quay đầu nói với người đại diện của A Nhạc: “Đem cậu ta đưa về, hiện tại cậu ta không thích hợp xuất cảnh.” ánh mắt hắn đen láy, ẩn chứa vô hạn lực lượng.
“Thư……”
A Nhạc còn muốn kêu tên Thư Diệu nhưng trong mắt Thư Diệu đã lộ ra bất mãn: “Cậu cưỡi ngựa, tôi cũng cùng cậu cưỡi, cậu hẳn là đã thỏa mãn, bất quá, tôi nghĩ cậu phải làm cho rõ, chúng ta nhiều nhất chỉ có thể là bạn.” Này đã là điểm mấu chốt của Thư Diệu, hắn cũng không phải người nào cũng có thể lên giường. Tuy rằng hắn đã sớm nhìn ra tâm tư A Nhạc, bất quá không cần xé mặt nói thẳng.
Nam nhân không nghĩ tới Thư Diệu lại trực tiếp cự tuyệt A Nhạc như vậy, lại còn ở trước mặt trợ lý và người đại diện A Nhạc nữa. Lâm Mộ Thiên khuyên can hai câu, Thư Diệu liền câm miệng, mà A Nhạc còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn nam nhân một cái mới nổi giận đùng đùng bỏ đi, nam nhân thật bất đắc dĩ cũng thật bất an. Y biết Thư Diệu rất được hoan nghênh, không chỉ A Nhạc và Nhiên Nghị bất mãn với y, khẳng định còn có rất nhiều người cũng cảm thấy bất mãn đối với việc y “chiếm lấy” Thư Diệu.
Y không muốn ……
Nhưng Thư Diệu luôn ôn nhu như vậy, luôn đối với y tốt như vậy, nếu vừa rồi Thư Diệu không thay y nói, y còn có thể cảm thấy dễ qua một chút, nam nhân còn hy vọng Thư Diệu đừng tốt với y như vậy……
Vì nam nhân là một người rất dễ dàng cảm động……
Thư Diệu mang nam nhân rời khỏi trường ngựa, mà nam nhân vì chuyện vừa rồi cũng không tiện lưu lại ở trường ngựa. Nam nhân gọi điện thoại cho Thanh Dương tỏ vẻ phải rời đi trước, giọng điệu Thanh Dương có vẻ hơi tiếc nuối, Lâm Mộ Thiên cũng không có biện pháp, y lại không thể ném Thư Diệu qua một bên. Tình thế như vậy khiến y thật khó xử, y cũng chỉ đành hứa hẹn qua vài ngày nữa sẽ mời Thanh Dương ăn cơm, nam nhân chủ động làm cho Thanh Dương trở nên cao hứng, việc này mới xem như giải quyết xong.
Mà Thư Diệu bên này, nam nhân cũng không tiện hỏi chuyện giữa hắn và A Nhạc.
Trong phòng thay quần áo riêng biệt của trường ngựa.
“Làm sao vậy?” Thư Diệu một bên thay quần áo, một bên nhìn về phía nam nhân. Đôi mắt đen láy của hắn rất có thần làm cho người ta không muốn dời tầm mắt.
“Không có gì.” Nam nhân ngồi ở trên sô pha trong phòng thay quần áo, ánh đèn nhu hòa bao phủ toàn thân y, nhìn qua vô cùng dịu ngoan. Giọng y rất nhỏ, có chút lo lắng hỏi Thư Diệu: “Cậu làm như vậy có nghĩ tới hậu quả không?”
Nam nhân cũng biết, như vậy đối với sự nghiệp của Thư Diệu không tốt, y không muốn ảnh hưởng đến sự nghiệp của Thư Diệu. Thư Diệu từ có đến không có, lại mới có lại chưa bao lâu, đi đến bước này đã rất khó rồi, y không muốn mọi thứ của Thư Diệu lại bởi vì y mà bị hủy diệt.
Thư Diệu đổi xong quần áo, đem chìa khóa xe đưa cho nam nhân: “Không sao cả, tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, tôi không muốn lén lút nữa, tôi muốn anh quang minh chính đại cùng tôi một chỗ.”
Thư Diệu dựa vào nam nhân, hai tay của hắn chống sô pha, đem nam nhân giam ở trong song chưởng, ở trên môi nam nhân in một nụ hôn ôn nhu. Lông mi nam nhân run run, khi khuôn mặt tuấn mỹ của Thư Diệu tới gần y, một giây đó nam nhân bị hơi thở của Thư Diệu hoàn toàn bao phủ, nội tâm có nho nhỏ hít thở không thông.
Thư Diệu minh xác khiến nam nhân thật mâu thuẫn……
“Anh không thích như vậy? Không thích tôi nói rõ sao? Tôi hướng truyền thông công khai cũng đã tưởng tượng tới hậu quả.” đôi mắt đen nhánh của Thư Diệu ôn nhu nhìn chăm chú vào nam nhân. Hắn ngồi xuống bên cạnh nam nhân, cầm tay nam nhân ở trong tay rà qua rà lại, nam nhân muốn rút tay về nhưng Thư Diệu lại ngậm ngón tay nam nhân vào, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay y. Nam nhân cả người run lên, Thư Diệu cầm cổ tay nam nhân, nuốt ngón tay nam nhân vào càng sâu.
Nam nhân chậm rãi mặt đỏ lên, chậm rãi cúi đầu, Thư Diệu ôm mặt nam nhân, khiến tầm mắt nam nhân có thể cùng hắn đối diện. Trong miệng hắn đang ngậm ngón tay nam nhân, cái loại khoái cảm từ đầu ngón tay truyền đến này làm cho nam nhân thật xấu hổ.
Cảm giác *** khiến nam nhân cảm thấy ngượng ngùng gấp bội, ngón tay nam nhân từ miệng Thư Diệu trượt ra, cảm giác lành lạnh kia khiến y có chút không khoẻ. Miệng Thư Diệu rất ấm áp, làm cho nam nhân có chút lưu luyến……
Thật lâu sau, nam nhân mới trả lời —
“Tôi không có vấn đề gì cả, sự nghiệp của cậu có vẻ trọng yếu hơn. Giờ tôi hầu như đã ngừng mọi công tác, loại chuyện này tôi không cần nghĩ, mấu chốt là ở chỗ cậu……” Lâm Mộ Thiên suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến A Nhạc, nghĩ đến Nhiên Nghị, giữa y và Thư Diệu có rất nhiều cách trở, khiến y đối với phân tình cảm này có chút buông tha.
Thư Diệu cười nhìn nam nhân trong chốc lát, kéo nam nhân vào trong lòng, đôi môi hắn dán sát vào hai má nam nhân, ôm lấy cả người nam nhân. Nhiệt khí hắn thở ra đều phun ở hai má nam nhân, khiến mặt nam nhân hồng hồng ……
“Tin tưởng tôi, không có việc gì đâu.” Thư Diệu chậm rãi thở ra một hơi, hắn nhắm mắt lại theo hai má nam nhân một đường hôn đến môi y. Hắn nắm cằm nam nhân, tách đôi môi nam nhân ra……
Nam nhân cự tuyệt không được nụ hôn ôn nhu của Thư Diệu, y đành phải nhắm mắt lại nhận nụ hôn ôn nhu này. Ban đêm nam nhân cùng Thư Diệu lái xe ra hóng gió, nam nhân thật lâu rồi chưa có thảnh thơi như vậy, có lẽ là vì người làm bạn bên cạnh y hiện tại là Thư Diệu.
Vào đêm đó.
Thư Diệu lái siêu xe thể thao đứng ở đỉnh núi, từ góc độ này có thể quan sát toàn cảnh thành phố vào đêm, ngẩng đầu là bầu trời đầy sao. Xe thể thao dung nhập vào trong đêm đen, đỉnh núi gió rất nhẹ, thổi nam nhân có chút buồn ngủ.
Nam nhân tựa vào bên cạnh Thư Diệu, đầu Thư Diệu tựa vào trên vai nam nhân, nam nhân có chút bất đắc dĩ, vì thật lâu không gặp Thư Diệu, thái độ vô cùng thân thiết không hề thay đổi của hắn khiến nam nhân ngoài ý muốn cảm thấy an tâm.
“Thư Diệu, cậu đang ngủ sao? Ngủ ở đây sẽ cảm lạnh……” Lâm Mộ Thiên kêu tên Thư Diệu. Thư Diệu nhắm mắt lại hưởng thụ gió đêm tẩy rửa, hắn tựa vào trên vai nam nhân, gió đêm lay động mái tóc hắn.
“Uhm.” Thư Diệu nhẹ nhàng lên tiếng, hắn mở mắt đóng trần xe thể thao lại: “Có phải là anh đang lo lắng ngày mai phải giải thích với những người đó như thế nào hay không? Anh không cần nói gì cả, chuyện hôm nay tôi sẽ xử lý.”
Nam nhân chần chờ gật đầu.
Thư Diệu nhìn nam nhân một hồi khiến cho nam nhân quay lại nhìn hắn: “Lần này tôi đi Bắc Mĩ, không chỉ là để quay phim, tôi đi gặp ba tôi……” Giọng hắn chậm lại.
Nam nhân chuyên tâm nhìn hắn: “Bác trai có khỏe không?” Nam nhân còn nhớ rõ hồi trước lúc Thư gia bị phá sản, bác trai rất ghét y, Thư Diệu vì y cùng bác trai trở mặt.
“Ông ấy rất tốt.” Thư Diệu nở nụ cười, hắn cười rộ lên nhìn rất đẹp, rất ôn hòa, nam nhân nhìn ra tâm tình Thư Diệu rất tốt. Được một lúc, nam nhân chợt nghe thấy Thư Diệu nói với y: “Ba tôi, ông ấy đã tha thứ cho tôi rồi.”
Nam nhân “ừ” một tiếng, lại cũng không yên lòng. Cặp mắt thâm sâu kia của Thư Diệu nhìn chòng chọc nam nhân chưa quyết định, sau một lúc lâu, ánh sáng trong mắt hắn đang không ngừng trở nên sâu sắc.
Một lúc sau.
Nam nhân mới thong thả nói: “Thư Diệu, cậu có biết tình cảm Nhiên Nghị đối với cậu không bình thường hay không, vì cậu, cậu ta đã đối với tôi làm rất nhiều…… Rất nhiều chuyện không tốt, tôi đáp ứng Nhiên Nghị về sau không tới gần cậu……”
Lông mi nam nhân đang chấn động, giọng y đang run rẩy, giọng y có vẻ hơi thấp. Y vẫn là nói ra miệng, nghẹn cả một ngày y thật không thoải mái, đem lời trong lòng nói ra sau, y cảm thấy thư thái rất nhiều……
“……” Thư Diệu không nói gì, chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì. Đôi mắt đen kia dần dần trở tối, tựa hồ đang tự hỏi gì đó.
“Còn có, không chỉ là Nhiên Nghị, còn có A Nhạc, cậu ta đối với cậu cũng không bình thường. Chuyện của các cậu tôi cũng không tính hỏi nhiều làm gì, nhưng hai người họ luôn đối với tôi có thành kiến.”
“Anh không cần lo nghĩ nhiều như vậy, bọn họ nói cái gì, anh cũng đừng tin.” Thư Diệu không để ý phản ứng của Nhiên Nghị và A Nhạc lắm, hắn chỉ nhìn phản ứng của nam nhân. Nhìn thấy nam nhân trầm mặc nhìn hắn, hắn cũng biết nam nhân lại lo lắng cái gì, ánh mắt ôn hòa của hắn dừng ở trên người nam nhân: “Anh dựa vào đây một chút, tôi muốn hôn anh.”
“Nhưng mà……”
Nam nhân còn muốn nói, Thư Diệu lại đúng lúc mà tỏ vẻ: “Tôi sẽ xử lý.”
Thư Diệu bảo nam nhân tới gần một chút, nhưng nam nhân lại không……
Nam nhân không nhúc nhích, muốn chuyển hướng đề tài nói sang cái khác, nam nhân còn chưa kịp mở miệng, Thư Diệu đã biết nam nhân khẳng định sẽ không tự mình qua. Hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu, thở dài một hơi, hắn vươn tay đem nam nhân đang bối rối kéo qua.
Nụ hôn của Thư Diệu trong ôn nhu mang theo một chút cường thế, gắt gao chặn môi nam nhân lại, áo nam nhân trong bất tri bất giác bị cởi ra, da thịt trước ngực loã lồ ở bên ngoài. Thư Diệu một bên ôn nhu hôn sâu nam nhân, một bên dùng ngón tay xoa điểm nổi lên run run trước ngực kia. Nam nhân hơi nhắm đôi mắt mê mang, trong đôi mắt hỗn loạn lại phức tạp xen lẫn vẻ mặt tràn ngập bối rối……
Ngay lúc tay Thư Diệu duỗi về phía dục vọng của nam nhân thì —
Nam nhân giống như bị điện giật đẩy Thư Diệu ra, Thư Diệu bị y đẩy ra, môi Thư Diệu hơi ướt át, song đồng đen kia có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm nam nhân, tựa hồ không rõ nam nhân vì sao lại cự tuyệt hắn. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Thư Diệu, nam nhân hơi hơi thở hổn hển, nhỏ giọng tỏ vẻ: “Không…… Không cần như vậy……”
Tâm nam nhân còn chưa chuẩn bị tốt……
HẾT CHƯƠNG 278 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.