Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2
Chương 55
Mặc Kỳ Lân
20/02/2017
CHƯƠNG 279 H
Edit : Đa mộng
Beta : Trangki
Con ngươi đen như mực của Thư Diệu chăm chú nhìn nam nhân, nam nhân không thể tránh đi ánh mắt hắn, cũng vô pháp trốn tránh. Đẩy thì đẩy, nhưng nam nhân không thể ngăn cản Thư Diệu lại tới gần. Lần này nam nhân còn không kịp né tránh, cái ghế đã bị chặn lại, chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, ghế ngồi bị ngã xuống, cả người nam nhân bị Thư Diệu đặt ở trên ghế đệm.
Hơi thở ấm áp xâm nhập ý chí nam nhân, Thư Diệu đặt ở trên người y, y vừa nhấc đầu là có thể chống lại tầm mắt mãnh liệt kia của Thư Diệu. Nam nhân biết vô luận như thế nào cũng tránh không khỏi.
Y nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhưng Thư Diệu lại quay mặt y qua, tay Thư Diệu niết cằm y, lực đạo tuy không mạnh nhưng đủ để nam nhân cảm thấy giật mình. Nam nhân mở to mắt vừa lúc chống lại đôi mắt như viên ngọc đen của hắn, hơi thở Thư Diệu bao phủ ở bên môi nam nhân, y trở nên có chút khẩn trương.
“Tim của anh đập nhanh quá.” Thư Diệu rũ mắt xuống nhìn chăm chú nam nhân, trong đôi mắt nhu hòa kia ẩn dấu lưu quang.
“Đó là vì tôi quá khẩn trương……” Nam nhân thấp giọng nói tâm tình mình, dù y không nói ra miệng, Thư Diệu cũng có thể đoán được tâm tình lúc này của y.
Thư Diệu gần gũi nhìn nam nhân, hai mắt thâm sâu của hắn dưới ánh sáng mờ ảo trong xe cũng dị thường rõ ràng, giống như có ma lực khiến lòng người kinh sợ. Nam nhân ngây ngẩn cả người, thẳng đến khi quần y bị cởi xuống, cảm giác được vật cứng lửa nóng để ở cái mông trần trụi của y, nam nhân không tự chủ được hút khí. Thư Diệu đáp lại cúi đầu, hôn lên đôi môi nam nhân.
Nam nhân có chút bất an “uhm” vài tiếng, Thư Diệu biết tâm tình nam nhân khẩn trương, hắn vuốt ve thân thể nam nhân, một bàn tay giữ tay nam nhân, mười ngón lần lượt đan xen vào nhau.
Áo nam nhân mở rộng, hạ thể cũng trần như nhộng, cái tay vuốt ve ngực nam nhân của Thư Diệu dần dần đi xuống. Một bàn tay hắn phủ lên tay nam nhân, đè tay nam nhân đặt ở đỉnh đầu; Một bàn tay tách hai chân nam nhân ra, ngón tay hắn xoa song mông nam nhân. Nam nhân bị hắn hôn thất điên bát đảo, đôi môi nóng rực bị Thư Diệu hôn đến ươn ướt……
Hơi thở cực nóng phun lên chóp mũi nam nhân, nam nhân cảm giác được nụ hôn ôn nhu của Thư Diệu đang dần dần trở nên sâu sắc. Nụ hôn triền miên khiến nam nhân không thể chống cự, y đối với ôn nhu của Thư Diệu không hề có sức chống cự.
“Vẫn thật chặt, ngậm sâu một chút, thả lỏng một chút……” ngón tay Thư Diệu trượt vào trong cơ thể nam nhân, con đường hẹp hòi của nam nhân siết ngón tay hắn thật mạnh. Nụ hôn của Thư Diệu làm cho thân thể nam nhân thả lỏng, giữa môi hai người phát ra tiếng thần cánh hoa quấy đảo, âm thanh kia nghe vào tai nam nhân khiến y mặt đỏ tim đập.
Nam nhân nhẹ nhàng cử động, Thư Diệu hôn trở nên sâu hơn, ôn nhu hơn, nam nhân căn bản không thể chống lại ôn nhu như vậy. Động tác của Thư Diệu thiếu chút nữa làm nam nhân rên rỉ ra tiếng.
“Thư Diệu cậu……” lời nói của nam nhân bị Thư Diệu ngậm ở trong miệng, nam nhân căn bản chưa kịp nói xong cả câu thì ngón tay Thư Diệu liền xâm nhập vào trong cơ thể nam nhân, ôn nhu cử động.
Hai chân nam nhân theo bản năng gập lại, ngón tay Thư Diệu xâm nhập giữa mông y, nhiệt độ ấm áp khiến nam nhân xấu hổ không thôi. Quan trọng hơn là Thư Diệu còn thật sự nhìn chăm chú vào sườn mặt mê loạn của nam nhân.
Điều này làm cho nam nhân vốn đã bất an, hoàn toàn lâm vào ***, hơi thở của nam nhân càng ngày càng nặng. Theo ngón tay Thư Diệu đụng vào một chỗ nào đó trong cơ thể, nam nhân bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ như có như không.
Thẳng đến khi Thư Diệu rút ngón tay ra, đem vật trào dâng sớm vận sức chờ phát động chôn vào trong cơ thể nam nhân. Con đường hẹp hòi kẹp Thư Diệu thật chặt, mật huyệt của nam nhân vừa nóng ướt lại vừa chặt chẽ, Thư Diệu đem dục vọng đẩy vào cũng nhợt nhạt rút một hơi. Hắn một bên lấy tay ôm lấy mông nam nhân nhẹ nhàng nhu nắn, một bên hôn đôi môi run run của nam nhân, ngậm đầu lưỡi trơn ướt của nam nhân khiêu khích, mút vào, liếm hôn……
“ Uhm…. ahhh……”
Nam nhân thấp giọng khẽ rên, tiếng hừ từ lỗ mũi nhợt nhạt phát ra, nghe vào trong lỗ tai Thư Diệu lại đặc biệt dễ nghe. Tại đỉnh núi u tĩnh, xung quanh tối như mực, âm thanh của nam nhân có vẻ thật rõ ràng, âm thanh đó giàu từ tính thật mê người.
“Đừng…… Đừng dùng sức như vậy……” Lâm Mộ Thiên nửa hừ nửa rên nghe có vẻ rất nhỏ, nhưng Thư Diệu nghe được. Môi nam nhân và môi Thư Diệu vẫn dán vào nhau, khiến nam nhân nói câu không rõ lắm.
Đầu lưỡi Thư Diệu từ miệng nam nhân trượt ra, hắn dùng ngực đè nặng nam nhân, thân trên hai người trần trụi dán vào nhau, hạ thể gắt gao gắn cùng một chỗ. Điều này làm cho Thư Diệu cảm giác được nam nhân thuộc về một mình hắn, ít nhất lúc này là thuộc về riêng hắn……
Nam nhân bảo Thư Diệu đừng dùng sức như vậy, vì mỗi lần Thư Diệu tiến vào y đều rất sâu, khiến nam nhân có chút chịu không nổi. Thư Diệu cũng không có trả lời nam nhân, nhưng động tác hắn tiến vào thân thể nam nhân quả thật đã trở nên ôn nhu rất nhiều, trừu sáp thong thả cùng nụ hôn triền miên đan vào nhau, hình thành tiết tấu lâu dài, trong ôn nhu ẩn chứa ái muội.
Thư Diệu chậm lại rồi hỏi nam nhân: “Muốn nhẹ một chút không?”
Môi hắn buông nam nhân ra, hắn dán bên môi nam nhân, hơi thở nóng hầm hập bao phủ môi y khiến môi nam nhân hơi ngứa, nam nhân nhịn không được nhẹ nhàng cắn vài cái. Động tác của y lại khiến cho hai mắt Thư Diệu không dấu vết căng chặt, đầu lưỡi hồng nhuận của nam nhân theo bản năng đảo qua môi, ma sát đầu lưỡi và khoang miệng.
“uhm” Nam nhân chậm rãi gật đầu xem như trả lời Thư Diệu, trên mặt nam nhân lộ ra vài ý cười hạnh phúc.
Thư Diệu một bên nhẹ nhàng xoa cái mông nam nhân, một bên nhìn chăm chú vào nam nhân gần trong gang tấc. Đôi môi trơn bóng nhu hòa của hắn nhẹ nhàng ma sát đôi môi hơi run run của nam nhân……
Môi nam nhân ở trong mắt Thư Diệu thật gợi cảm, vì miệng nam nhân bị hắn hôn tới đỏ, hơn nữa được nước bôi trơn nhìn qua rất ngon miệng. Thư Diệu nâng hai chân nam nhân lên, để hai chân nam nhân quấn quanh sườn eo hắn, hắn nâng thắt lưng lên làm cho dục vọng cực nóng giữa háng có thể càng xâm nhập vào trong mật huyệt nam nhân.
Tiết tấu ra ra vào vào “phốc chi phốc chi”, động tác Thư Diệu rất ôn nhu, cho dù là động tác thăm dò cũng là trong nhu hòa mang theo một chút cường thế, này sẽ chỉ khiến người ta càng thêm hưng phấn……
Hơi thở Thư Diệu ngay ở bên tai nam nhân, cả hai đều có thể cảm giác rành mạch hơi thở của nhau. Hơi thở nhàn nhạt, cực nóng, nhu hòa khiến hơi thở nam nhân tăng thêm.
Hơi thở cực nóng lan tràn giữa môi hai người, tầm mắt hai người giao nhau. Ánh mắt Thư Diệu ôn hòa khiến nam nhân không có biện pháp tránh đi, chỉ có thể nhận.
Nam nhân bị đổi thật nhiều tư thế, Thư Diệu không ngừng ghé vào lỗ tai hắn hỏi: “Có đủ hay không? Muốn sâu một chút hay không? Thoải mái không?” Mấy câu hỏi như thế khiến cho nam nhân mặt đỏ tim đập.
“Đủ rồi……” Nam nhân run run trả lời “Đã đủ rồi, Thư Diệu……” Nam nhân nhẹ giọng kêu tên Thư Diệu, hơn nữa phản ứng ngây ngô của nam nhân, là cái mà Thư Diệu yêu nhất……
Đã đủ sâu …….
Sâu nữa sẽ bị đâm thủng……
Trong thân thể nam nhân rất nóng cùng với sự co chặt của y, nếp nhăn nơi mật huyệt bị tác động. Nam nhân giật giật thân thể lại làm cho dục vọng của Thư Diệu càng xâm nhập sâu trong cơ thể y.
Nội vách tường mẫn cảm bị ôn nhu ma sát, tốc độ càng lúc càng nhanh khiến nam nhân nhắm mắt lại. Ôm sát lưng Thư Diệu, hai chân nam nhân bị dẫn đường vòng lên hông Thư Diệu. Thư Diệu từng chút một đỉnh vào thân thể y, khiến cho hai chân nam nhân run run, khoái cảm đột kích khiến nam nhân vô lực xụi lơ nằm trên ghế.
Nam nhân bị Thư Diệu kéo đứng lên, hai chân bị tách ra, Thư Diệu ôm ngược nam nhân lại, làm cho nam nhân quần áo hỗn loạn ngồi ở trên đùi Thư Diệu. Hai chân nam nhân bị tách ra, trong tiếng hừ nhẹ yếu đuối của nam nhân, Thư Diệu từ phía sau tiến vào y. Một bàn tay hắn tách mông nam nhân ra, một bàn tay ôm sát eo nam nhân, hắn ôm cả người nam nhân vào lòng. Áo nam nhân trong lúc hỗn loạn bị vén lên, cái lưng bóng loáng dán lên khuôn ngực ấm áp của Thư Diệu.
Nam nhân từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy tư thái *** loạn của mình, y quay đầu, mũi dán lên sườn mặt Thư Diệu, hơi thở Thư Diệu nóng hừng hực vỗ về chơi đùa thân thể nam nhân. Thẳng đến khi nam nhân cảm giác được dục vọng run run giữa hai chân mình bị bàn tay Thư Diệu chậm rãi bao phủ, thong thả chà xát lên xuống, nam nhân “Ừ ô ô” hừ nhẹ vài tiếng, liền cảm giác được động dẫn Thư Diệu xâm nhập hậu huyệt y, cùng tần suất ma sát dục vọng ngay trước, cơ hồ là trực tiếp. Hắn chậm rãi đỉnh vào nam nhân, ở trong cơ thể vừa ướt lại vừa nhiệt của nam nhân chậm rãi đánh vòng.
Thân thể nam nhân run run, ngay cả tiếng hừ nhẹ cũng thay đổi. Nam nhân đang nhẫn nại, thẳng đến khi Thư Diệu trêu chọc khiến dục vọng của y chảy ra chất lỏng trong suốt……
Ngón tay Thư Diệu lướt qua linh khẩu ngay trước dục vọng của nam nhân, nam nhân bắt lấy tay Thư Diệu, lông mi y hơi run run, lông mi nồng đậm chặn dục vọng chân thật nơi đáy mắt nam nhân……
Tình dục bị khơi mào, nhất thời cũng khó tiêu trừ.
Nam nhân bị Thư Diệu ôm ngược vào trong ngực, Thư Diệu im lặng nhìn nam nhân trong chốc lát, liền nghiêng đầu hôn lên đôi môi run run của nam nhân, hạ thân tiến vào cũng càng trở nên gấp gáp.
Mỗi một lần đều đỉnh tới điểm mẫn cảm của nam nhân, ôn nhu ma sát, hai chân nam nhân không tự chủ được khép kín. Hai tay Thư Diệu theo nhũ tiêm nam nhân, thuận thế trượt xuống bụng, hắn một bên hôn nam nhân, một bên dùng hai tay tách hai chân nam nhân ra. Từ góc độ này nam nhân vừa lúc từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy hai chân mình mở rộng, mật huyệt ngậm dục vọng lửa nóng của Thư Diệu……
Dục vọng Thư Diệu rất nóng, lúc nam nhân hơi nhíu mày, Thư Diệu đã đem dục vọng chôn thật sâu vào trong cơ thể nam nhân. Miệng nam nhân phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, âm thanh từ giữa đầu lưỡi giao quấn và thần cánh hoa trằn trọc của hai người phát ra, trầm thấp và tràn ngập dụ hoặc……
Lúc này.
Hai chân nam nhân mở rộng, Thư Diệu giữ chặt hai chân nam nhân, nâng lên —
Làm cho bộ vị ái ân của hai người có thể xuất hiện càng thêm rõ ràng trong tầm nhìn của nam nhân, từ trong kính chiếu hậu có thể nhìn thấy rành mạch. Huyệt khẩu của nam nhân theo sự tiến vào của Thư Diệu mà thong thả chặt lại, từng chút một đỉnh vào, giống như muốn tiến sâu vào trong thân thể y. Tiếng thân thể va chạm cùng âm thanh đôi môi giao quấn dung hợp vào nhau, hình thành dạ khúc *** mỹ quanh quẩn ở trong xe.
Nam nhân nhận nụ hôn của Thư Diệu, tiếp nhận dục vọng của Thư Diệu, thậm chí y có thể cảm giác được tần suất nhảy lên trong cơ thể của dục vọng lửa nóng. Loại cảm giác đánh sâu đến hít thở không thông này khiến tim nam nhân không ngừng đập gia tốc, hơi thở Thư Diệu bao phủ nam nhân, giống như ngay cả hô hấp cũng muốn dung hợp cùng nam nhân……
Nơi gắn kết của hai người, có chất lỏng trắng đục rỉ ra, tiếng “phốc chi phốc chi” vì trừu sáp mà phát ra, ở trong xe u ám có vẻ phá lệ *** mỹ.
Hơn nữa, tiếng thở dốc ồ ồ của nam nhân cùng tiếng thân thể va chạm phát ra, phá vỡ ban đêm yên tĩnh, trong xe nổi lơ lửng hơi thở *** uế. Tiếng rên rỉ nhợt nhạt của nam nhân vào lúc này có vẻ khàn khàn lại mê người, trên mặt nam nhân không che đậy được ửng đỏ, nam nhân ôn nhuận run run, dịu ngoan nhận dục vọng của đối phương.
Khi nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập ôn nhu giờ phút này của nam nhân, ngay cả Thư Diệu vốn đã nhìn vô số mỹ nhân cũng lâm vào sửng sốt……
CHƯƠNG 280
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Tối hôm đó hai người ở trong xe ngọt ngào vượt qua, hai người ngồi ở trong xe nhìn mặt trời mọc, ánh dương màu vàng chiếu lên khuôn mặt hơi hiện lên mỏi mệt của nam nhân khiến y nhìn càng thêm ôn nhu. Ánh dương vàng nhẹ nhàng lấp lánh trên mái tóc đen của Thư Diệu, mái tóc mềm mại của Thư Diệu dán lên sườn mặt nam nhân. Thư Diệu từ phía sau ôm eo y, sườn mặt hắn tựa vào đầu vai rộng lớn của nam nhân. Ánh nắng mới lên khiến hắn hơi hơi nheo mắt lại, đáy mắt sâu và đen láy dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng mê người, như viên đá quý đen sáng ngời lại mê người.
“Thời gian không còn sớm, trở về đi.” Lâm Mộ Thiên lo lắng Thư Diệu cần phải nghỉ ngơi, đoạn thời gian ở nước ngoài đóng phim khẳng định cũng không ngủ ngon, hơn nữa hắn mới trở về, tối hôm qua lại “làm”…… Nên hẳn phải cần nghỉ ngơi cho tốt.
Nam nhân cũng biết Thư Diệu bình thường rất bận, tùy thời đều có việc, y không muốn Thư Diệu vì y mà chậm trễ sự nghiệp. Y cũng không muốn trở thành gánh nặng và trói buộc của Thư Diệu. Nam nhân cam đoan có thể tự chiếu cố mình, không cần bất luận người nào quan tâm.
Thư Diệu dựa vào nam nhân nghỉ ngơi một lát liền lái xe đưa nam nhân về nhà, một tuần kế tiếp, Thư Diệu lại lần nữa chuyên tâm vào công tác, mà Lâm Mộ Thiên vì scandal với Thư Diệu mà lại lần nữa nổi lên. Nội trong một tuần đầu đề các bài báo tất cả đều là về hai người họ, chuyện ở trường ngựa hôn môi nháo rất lớn, vô luận là báo chí hay là tin tức truyền hình, mỗi ngày đều truyền bá, mỗi ngày đều có tin tức bát quái. Hơn nữa còn nhảy ra tin tức của rất nhiều năm trước, đủ loại lí do, thậm chí còn có người từ trong mấy bức ảnh bình thường, tìm kiếm điểm ái muội giữa bọn họ.
Chuyện này cơ hồ khiến cho nam nhân không dám xuất môn, nhưng Thư Diệu mỗi ngày lại lên bản tin, mỗi ngày đều có thể nhìn phỏng vấn của hắn ở kênh giải trí. Mà mỗi lần phóng viên đều hỏi về quan hệ của bọn họ, Thư Diệu đều xảo diệu trả lời, Thư Diệu không thừa nhận cũng không phủ nhận, gây ra rất nhiều tin đồn. Mà fans của Thư Diệu và fans của A Nhạc lại đang khai chiến.
Gần đây trên các chương trình A Nhạc cũng luôn cùng Thư Diệu giữ khoảng cách, phóng viên có khả năng quan sát nhạy bén đương nhiên cũng nhìn ra. Hơn nữa còn viết bài đem quan hệ giữa ba người viết tới mức mờ ám, còn dính tới vấn đề nhân vật tranh đấu.
Nam nhân đối với việc phóng viên đưa tin đều chỉ là xem, cũng không nghĩ là thật, bất quá chuyện xảy ra lại ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của nam nhân.
Hiện tại y cơ hồ không dám xuất môn, mà khiến nam nhân cảm thấy quỷ dị là…… Ngoại trừ Thư Diệu ra, tuần này không có bất luận kẻ nào gọi điện thoại cho y, cũng không có bất luận kẻ nào tới tìm y.
Nam nhân cũng không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn quản nhiều, nếu đã xảy ra, muốn lấy lại cũng không được. Về phần phóng viên đưa tin và phản ứng của Thư Diệu, này thì tuỳ quần chúng đánh giá, việc y cần phải làm là nghỉ ngơi cho tốt. Nam nhân bảo trì tinh thần thật tốt, khiến bản thân không đi để ý nhiều. Chỉ có như vậy mới không khiến mình lâm vào phiền não.
Mỗi lần Thư Diệu gọi điện thoại đến, nam nhân đều có thể nghe ra tâm tình của hắn tựa hồ rất tốt. Thư Diệu chưa bao giờ khiến nam nhân lo lắng, dù là lúc gặp phải phá sản, hắn cũng vô cùng thong dong.
Thư Diệu không cần y lo lắng nhưng Lâm Việt lại làm cho nam nhân có chút lo lắng. Từ lần trước Lâm Việt thấy y cùng Vĩnh Trình một chỗ sau, Lâm Việt đã không đi tìm y.
Nói như thế nào Lâm Việt cũng là em trai y, y cũng có thể gọi điện thoại đến hỏi thăm, nhìn xem có thể nghĩ biện pháp giải hòa hay không. Dù sao giữa anh em mà thành như vậy là điều mà nam nhân không muốn nhìn thấy.
Lúc trước biết Lâm Việt còn đang giận, nếu khi đó mà đi tìm Lâm Việt, nói không chừng lại càng chọc giận Lâm Việt, nên nam nhân tính chờ Lâm Việt không còn tức giận như vậy nữa mới đi tìm hắn.
Nam nhân gọi điện thoại cho Lâm Việt, nhưng điện thoại vẫn không thể chuyển được. Không có biện pháp, y đành phải đến nhà Lâm Việt chờ, nhưng trong nhà cũng không có người, ngay cả bảo mẫu và lái xe cũng không ở.
Ban đêm gió thật lạnh, nam nhân đợi suốt một giờ, đã sắp qua mười hai giờ mà Lâm Việt vẫn chưa về nhà. Nam nhân vì scandal với Thư Diệu mà nháo rất lớn, ban ngày y căn bản không thể ra cửa, buổi tối ra cửa cũng phải thật cẩn thận, tùy thời đều lo lắng bị Paparazzi phát hiện. Nhưng đã trễ thế này Lâm Việt còn chưa về nhà, điều này làm cho nam nhân thật lo lắng.
Trước kia lúc y ở nơi này, Lâm Việt tan ca là luôn về nhà ngay, hiện tại Lâm Việt mỗi ngày đều trễ như vậy mới về nhà sao? Hắn đi đâu rồi? Là anh hai, nên y vẫn rất lo lắng cho an nguy của Lâm Việt.
Nam nhân đứng ở ngoài cửa sắt biệt thự, y không vào được, nhưng y lựa chọn chờ đợi. Không bao lâu trời lại đổ mưa, nam nhân vẫn không tính rời đi, y đứng ở cửa chờ Lâm Việt về nhưng mưa càng lúc càng lớn, nam nhân bắt đầu do dự có rời đi hay không.
Chờ chút nữa?
Hay là rời đi?
Nếu hôm nay y không cùng Lâm Việt nói chuyện ngày đó ở trường ngựa, Lâm Việt sẽ càng thêm chán ghét y. Một tuần này Lâm Việt cũng chưa lộ diện, nam nhân cũng chưa đến công ty, càng thêm không có ai liên hệ y, y còn không rõ chuyện này đối với danh dự của công ty có ảnh hưởng gì hay không. Hơn nữa mâu thuẫn giữa y và Lâm Việt tựa hồ cũng sắp được giải quyết.
Vì thế, nam nhân quyết định chờ, bị mưa to làm cả người ướt đẫm nhưng y vẫn kiên trì. Ngăn cách giữa em trai luôn phải tìm lúc nào đó để nói rõ ràng, nếu y tiếp tục trốn tránh, đem oán hận chất chứa càng sâu, sẽ càng khó giải quyết. Đến lúc đó sẽ không có biện pháp nói rõ ràng, nam nhân cũng không muốn sự tình nháo đến tình trạng không thể vãn hồi.
Thời gian chờ đợi đặc biệt dài……
Lúc Lâm Việt từ câu lạc bộ đêm trở về đã uống không ít rượu, hắn cũng không phải đi chơi, vì chuyện khu giải trí nên hắn muốn dẫn vài đối tác đến tiêu khiển. Nên Lâm Việt mới dẫn theo vài tiểu ngôi sao rất có tư sắc của công ty đi tiếp mấy ông chủ lớn này. Nhưng giữa đường người đàn bà An Lâm kia tìm tới, Lâm Việt cũng không tiện đuổi cô đi, mấy đối tác kia còn tựa hồ đối với An Lâm rất có hảo cảm. An Lâm nói như thế nào cũng là nhân vật cấp bậc thiên hậu, như vậy cũng đủ cho mấy ông chủ này mặt mũi, chuyện làm ăn đương nhiên tiến hành rất thuận lợi.
An Lâm xem như giúp Lâm Việt chiếu cố, mà điều kiện người đàn bà kia đưa ra là bảo Lâm Việt mởi cô uống rượu, hơn nữa phải đến nhà Lâm Việt uống, Lâm Việt đồng ý.
Ý tứ của An Lâm rất rõ ràng, mà Lâm Việt đối với chuyện này cũng không có gì đáp lại.
Bên ngoài trời mưa rất lớn, giọt mưa như những hạt đậu nện ở trên cửa kính xe, làm mơ hồ tầm mắt Lâm Việt. Mà Lâm Mộ Thiên đứng ở cửa nhà Lâm Việt từ nãy giờ, nhìn thấy có ánh đèn xe, nam nhân từ dưới đất đứng lên. Không đợi nam nhân cất tiếng gọi Lâm Việt, xe Lâm Việt liền trực tiếp lái vào gara, nam nhân có chút mất mát đứng ở tại chỗ.
Lâm Việt hình như không có nhìn thấy y……
Nam nhân đứng ở tại chỗ sửng sốt một hồi lâu, y mới quyết định trở về, vì vừa rồi dường như y nhìn thấy bên cạnh Lâm Việt còn có một người phụ nữ đang ngồi, mà người phụ nữ kia hình như là An Lâm.
Lúc này y lại đột nhiên không có dũng khí đi tìm Lâm Việt, vẫn là qua vài ngày nữa rồi nói thì tốt hơn. Nếu Lâm Việt thật sự dẫn An Lâm về nhà, y cũng không tiện xuất hiện ở trong này.
Nam nhân cúi đầu, còn chưa đi được vài bước liền cảm giác được một bóng đen bao phủ đỉnh đầu. Nam nhân theo bản năng ngẩng đầu, thấy Lâm Việt đang miễn cưỡng đứng ở bên cạnh y, sườn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Lâm Việt ánh vào mi mắt y. Lâm Việt nghiêng đầu nhìn về nơi khác, tựa hồ không muốn gặp nam nhân.
Nam nhân cả người ướt sũng đứng ở dưới ô, cùng em trai cao quý lại tao nhã so ra thì có vẻ quẫn bách vạn phần. Nhìn thấy vẻ mặt đạm mạc của Lâm Việt, nam nhân có chút xấu hổ mở miệng.
“Lâm Việt……” cổ họng khô khốc có chút khó có thể phát ra tiếng, có lẽ là dầm mưa quá lâu, nam nhân cả người lạnh như băng, ngay cả yết hầu cũng khô khốc, giọng nam nhân có vẻ có chút khàn khàn.
“Sao anh lại tới đây?” Giọng Lâm Việt lãnh đạm, hắn nhìn sang nơi khác, tựa hồ không muốn nhìn nam nhân. Lâm Việt vẫn còn giận sao? Hắn vẫn còn vì chuyện lần trước mà để ý sao? Hay là nói, hắn căn bản không muốn nhìn thấy người anh này của hắn?
Nghĩ tới đây, nam nhân có chút khó chịu, thái độ giống như đối với người lạ của Lâm Việt khiến nam nhân có chút không thích ứng. Y không yên lòng nhìn về phía Lâm Việt, hy vọng từ trong mắt của Lâm Việt tìm ra được gì đó, đáng tiếc y lại không thu hoạch được gì.
Thấy nam nhân không nói, Lâm Việt hơi hơi nhíu mày, lập lại một lần lời vừa rồi: “Tôi hỏi anh, sao anh lại tới đây?” Giọng hắn vẫn như vậy, vững vàng không có chút biến hóa.
“Tôi…… Tôi……” Nam nhân cúi đầu xuống, mưa trên mái tóc theo khuôn mặt y chảy xuống, trong mưa nam nhân có vẻ thật tiều tụy.
“Ít ở trong này lề mề, rốt cuộc anh tới tìm tôi làm cái gì, tôi không có tâm tình cùng anh ở trong này lãng phí thời gian. Có chuyện anh cứ nói, không nói tôi đi.” Lâm Việt tâm phiền ý loạn nói xong, liền chuẩn bị rời đi.
Lúc này.
Nam nhân xê qua bên cạnh nửa bước, ngăn cản Lâm Việt……
“Nếu anh có chuyện thì nói, tôi chỉ cho anh thời gian ba phút.” Lâm Việt vẫn không nhìn nam nhân, tuy rằng đêm nay hắn uống không ít rượu nhưng vẫn rất thanh tỉnh, giọng hắn bình tĩnh không gợn sóng.
Quả nhiên, Lâm Việt rất giận, kỳ thật nam nhân đã dự đoán qua rất nhiều cảnh tượng, nhưng không nghĩ tới Lâm Việt tới giờ vẫn còn giận, hơn nữa y không nghĩ tới Lâm Việt lại đối với y lãnh đạm như thế…… (ta nghĩ cũng đáng đời thúc lắm =.,=)
Đôi môi nam nhân trắng bệch, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện môi y đang run rẩy: “Tôi có lời muốn nói với cậu, cậu không tính mời tôi vào nhà sao?” Nam nhân không có nói với Lâm Việt mình đã chờ ở bên ngoài bao lâu, y chỉ dùng một loại ánh mắt tiều tụy, lẳng lặng nhìn Lâm Việt, đợi Lâm Việt trả lời.
“Không tiện.” Lâm Việt cự tuyệt y.
“À, được rồi, tôi không đi vào, tôi nói xong sẽ đi.” hốc mắt nam nhân cũng đã ươn ướt, ý tứ Lâm Việt đã rất rõ, y không muốn tự tìm mất mặt nữa. Thiếu chút nữa y đã quên tính tình bá đạo của Lâm Việt, nam nhân từ trong túi rút ra khăn tay, xoa xoa nước mưa trên mặt rồi chậm rãi nói: “Chuyện của tôi và Thư Diệu có thể cậu cũng đã biết, nếu chuyện như vậy mang đến ảnh hưởng không tốt cho công ty, tôi cảm thấy thật có lỗi…..”
Nam nhân cảm thấy không cần giải thích nữa, chuyện giữa y và Vĩnh Trình, còn có Thư Diệu, Lâm Việt hẳn đều biết. Nhưng hôm nay y chủ động tìm đến Lâm Việt chính là muốn cho Lâm Việt biết, kỳ thật y vẫn rất để ý suy nghĩ của hắn, nhưng thái độ Lâm Việt tựa hồ là phiền chán, nếu như vậy…… Nam nhân nói thêm nữa cũng không có tác dụng.
“Rồi sao?” Lâm Việt lãnh đạm hỏi lại nam nhân: “Hôm nay anh chạy tới đây vì nói mấy cái này? Anh cảm thấy còn có ý nghĩa gì nữa? Tôi không muốn biết mấy chuyện này của anh.”
“Lần này…… Lần này tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi, vì ngày đó Thư Diệu xuất hiện quá đột ngột……” Nam nhân vẫn muốn tiếp tục nói.
Nhưng là.
Lâm Việt ngắt lời y: “Tôi không muốn nghe,”
“Tôi biết chuyện lần này có thể sẽ đối với công ty tạo ra ảnh hưởng không tốt, tôi cần phải trả giá đối với chuyện này……” Nam nhân từ trong túi lấy ra một phong bì bị mưa xối, y run run đưa phong bì tới trước mặt Lâm Việt: “Đây là tôi viết trước khi xuất môn, tôi đã nghĩ kỹ rồi, hợp đồng giữa tôi và Phong Xa tuy còn chưa tới hạn nhưng những công tác trong hợp đồng cũng đã làm xong rồi……”
Lâm Việt có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm phong bì bị mưa làm ướt nhẹp trong tay nam nhân, nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của nam nhân, trong đôi mắt lãnh đạm của hắn có mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động. Có cái gì đó từ đáy mắt hắn lướt qua, đáng tiếc nam nhân nắm không được, đoán không ra.
“Tôi…… Tôi không muốn làm, tôi không thích hợp làm việc ở giới nghệ thuật……” Nam nhân ấp a ấp úng nói xong, y siết chặt phong bì trong tay coi như là thư từ chức, cũng coi như là sự tôn trọng đối với Lâm Việt, đối với công ty. Vì thế y mới quyết định viết phong thư này.
“Loại chuyện này giao cho người đại diện làm là được, có cần cố ý chạy tới tìm tôi không?” một bàn tay Lâm Việt miễn cưỡng cầm ô, một bàn tay đút vào trong túi quần, thái độ của hắn cùng đoạn thời gian trước quả thực là một trời một vực.
Nam nhân biết hắn rất giận, nhưng y không thể thay đổi suy nghĩ của Lâm Việt, cũng vô pháp thay đổi thái độ Lâm Việt. Y thừa nhận y thật thất bại, y biết, y không trốn tránh.
Lâm Việt quá bận, hắn căn bản không biết nam nhân đã không có người đại diện, hiện tại không ai phụ trách y, ngay cả trợ lý cũng không có, còn không bằng đãi ngộ của một ngôi sao hết thời.
“Tôi không có người đại diện, người đại diện trước kia của tôi hiện tại phụ trách A Nhạc, tôi không tiện đi làm phiền người ta.” Tay nam nhân đều cứng ngắc, tay y giơ ở giữa không trung. Lâm Việt thủy chung cũng không nhận phong thư, làm cho nam nhân thật xấu hổ.
“Có ý gì?”
“Cậu cầm đi, chuyện lần này…… Xem như gièm pha, tôi tự mình phụ trách……” Giọng nam nhân rất nhỏ, lại thẳng thắn thành khẩn.
“Anh đã chọn?” tầm mắt Lâm Việt từ phong thư trên tay nam nhân di chuyển đến hai má bị mưa làm ướt của nam nhân, có bọt nước tinh tế theo má nam nhân nhỏ xuống. Ánh mắt nam nhân thật ôn hòa làm cho Lâm Việt thật không thoải mái, làm cho Lâm Việt sinh ra một loại ảo giác, cứ như mình đang khi dễ nam nhân Lâm Mộ Thiên này.
Thấy nam nhân không yên lòng, không nói lời nào, Lâm Việt dần dần nhíu mày. Trong đôi mắt hắn tràn đầy khó chịu, thấy nam nhân trầm mặc, giọng hắn cất cao vài phần: “Anh chọn Thư Diệu?”
“……”
“Trả lời tôi.”
“……”
“Rốt cuộc có phải hay không?” giọng nói đạm mạc của Lâm Việt lộ ra vài tia chất vấn.
“……” Nam nhân không biết nên trả lời thế nào.
Mưa càng rơi càng lớn, nhỏ xuống chiếc ô, xung quanh đều bị mưa to cọ rửa. Nam nhân toàn thân bị xối, giờ phút này thân thể y có chút rét run, hạt mưa làm ướt hết giày y.
“Thời gian không còn sớm, tôi cần phải trở về.” Nam nhân hướng Lâm Việt cáo từ, y đem thư đưa tới trong tay Lâm Việt, khi ngón tay lạnh lẽo của y chạm đến làn da ấm áp của Lâm Việt, y rõ ràng run lên một cái.
Nam nhân thấp giọng nói một câu xin lỗi, Lâm Việt mân môi, không nói nửa chữ nào. Nam nhân đang chuẩn bị rời đi, nhưng y vừa ngẩng đầu, liền thấy An Lâm mới từ gara đi ra, đang cầm ô che, mang theo vẻ mặt cười nhạo hướng bên này đi tới. (con mụ tiện nhân *cào cào*)
Nam nhân đương nhiên biết, người đàn bà kia đang cười nhạo y……
Cười nhạo y chật vật, cười nhạo y không chịu nổi……
Nam nhân buông mắt xuống, lông mi bị mưa làm ướt không che dấu được thương tâm nhàn nhạt trong mắt y……
HẾT CHƯƠNG 280 Đăng bởi: admin
Edit : Đa mộng
Beta : Trangki
Con ngươi đen như mực của Thư Diệu chăm chú nhìn nam nhân, nam nhân không thể tránh đi ánh mắt hắn, cũng vô pháp trốn tránh. Đẩy thì đẩy, nhưng nam nhân không thể ngăn cản Thư Diệu lại tới gần. Lần này nam nhân còn không kịp né tránh, cái ghế đã bị chặn lại, chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, ghế ngồi bị ngã xuống, cả người nam nhân bị Thư Diệu đặt ở trên ghế đệm.
Hơi thở ấm áp xâm nhập ý chí nam nhân, Thư Diệu đặt ở trên người y, y vừa nhấc đầu là có thể chống lại tầm mắt mãnh liệt kia của Thư Diệu. Nam nhân biết vô luận như thế nào cũng tránh không khỏi.
Y nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhưng Thư Diệu lại quay mặt y qua, tay Thư Diệu niết cằm y, lực đạo tuy không mạnh nhưng đủ để nam nhân cảm thấy giật mình. Nam nhân mở to mắt vừa lúc chống lại đôi mắt như viên ngọc đen của hắn, hơi thở Thư Diệu bao phủ ở bên môi nam nhân, y trở nên có chút khẩn trương.
“Tim của anh đập nhanh quá.” Thư Diệu rũ mắt xuống nhìn chăm chú nam nhân, trong đôi mắt nhu hòa kia ẩn dấu lưu quang.
“Đó là vì tôi quá khẩn trương……” Nam nhân thấp giọng nói tâm tình mình, dù y không nói ra miệng, Thư Diệu cũng có thể đoán được tâm tình lúc này của y.
Thư Diệu gần gũi nhìn nam nhân, hai mắt thâm sâu của hắn dưới ánh sáng mờ ảo trong xe cũng dị thường rõ ràng, giống như có ma lực khiến lòng người kinh sợ. Nam nhân ngây ngẩn cả người, thẳng đến khi quần y bị cởi xuống, cảm giác được vật cứng lửa nóng để ở cái mông trần trụi của y, nam nhân không tự chủ được hút khí. Thư Diệu đáp lại cúi đầu, hôn lên đôi môi nam nhân.
Nam nhân có chút bất an “uhm” vài tiếng, Thư Diệu biết tâm tình nam nhân khẩn trương, hắn vuốt ve thân thể nam nhân, một bàn tay giữ tay nam nhân, mười ngón lần lượt đan xen vào nhau.
Áo nam nhân mở rộng, hạ thể cũng trần như nhộng, cái tay vuốt ve ngực nam nhân của Thư Diệu dần dần đi xuống. Một bàn tay hắn phủ lên tay nam nhân, đè tay nam nhân đặt ở đỉnh đầu; Một bàn tay tách hai chân nam nhân ra, ngón tay hắn xoa song mông nam nhân. Nam nhân bị hắn hôn thất điên bát đảo, đôi môi nóng rực bị Thư Diệu hôn đến ươn ướt……
Hơi thở cực nóng phun lên chóp mũi nam nhân, nam nhân cảm giác được nụ hôn ôn nhu của Thư Diệu đang dần dần trở nên sâu sắc. Nụ hôn triền miên khiến nam nhân không thể chống cự, y đối với ôn nhu của Thư Diệu không hề có sức chống cự.
“Vẫn thật chặt, ngậm sâu một chút, thả lỏng một chút……” ngón tay Thư Diệu trượt vào trong cơ thể nam nhân, con đường hẹp hòi của nam nhân siết ngón tay hắn thật mạnh. Nụ hôn của Thư Diệu làm cho thân thể nam nhân thả lỏng, giữa môi hai người phát ra tiếng thần cánh hoa quấy đảo, âm thanh kia nghe vào tai nam nhân khiến y mặt đỏ tim đập.
Nam nhân nhẹ nhàng cử động, Thư Diệu hôn trở nên sâu hơn, ôn nhu hơn, nam nhân căn bản không thể chống lại ôn nhu như vậy. Động tác của Thư Diệu thiếu chút nữa làm nam nhân rên rỉ ra tiếng.
“Thư Diệu cậu……” lời nói của nam nhân bị Thư Diệu ngậm ở trong miệng, nam nhân căn bản chưa kịp nói xong cả câu thì ngón tay Thư Diệu liền xâm nhập vào trong cơ thể nam nhân, ôn nhu cử động.
Hai chân nam nhân theo bản năng gập lại, ngón tay Thư Diệu xâm nhập giữa mông y, nhiệt độ ấm áp khiến nam nhân xấu hổ không thôi. Quan trọng hơn là Thư Diệu còn thật sự nhìn chăm chú vào sườn mặt mê loạn của nam nhân.
Điều này làm cho nam nhân vốn đã bất an, hoàn toàn lâm vào ***, hơi thở của nam nhân càng ngày càng nặng. Theo ngón tay Thư Diệu đụng vào một chỗ nào đó trong cơ thể, nam nhân bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ như có như không.
Thẳng đến khi Thư Diệu rút ngón tay ra, đem vật trào dâng sớm vận sức chờ phát động chôn vào trong cơ thể nam nhân. Con đường hẹp hòi kẹp Thư Diệu thật chặt, mật huyệt của nam nhân vừa nóng ướt lại vừa chặt chẽ, Thư Diệu đem dục vọng đẩy vào cũng nhợt nhạt rút một hơi. Hắn một bên lấy tay ôm lấy mông nam nhân nhẹ nhàng nhu nắn, một bên hôn đôi môi run run của nam nhân, ngậm đầu lưỡi trơn ướt của nam nhân khiêu khích, mút vào, liếm hôn……
“ Uhm…. ahhh……”
Nam nhân thấp giọng khẽ rên, tiếng hừ từ lỗ mũi nhợt nhạt phát ra, nghe vào trong lỗ tai Thư Diệu lại đặc biệt dễ nghe. Tại đỉnh núi u tĩnh, xung quanh tối như mực, âm thanh của nam nhân có vẻ thật rõ ràng, âm thanh đó giàu từ tính thật mê người.
“Đừng…… Đừng dùng sức như vậy……” Lâm Mộ Thiên nửa hừ nửa rên nghe có vẻ rất nhỏ, nhưng Thư Diệu nghe được. Môi nam nhân và môi Thư Diệu vẫn dán vào nhau, khiến nam nhân nói câu không rõ lắm.
Đầu lưỡi Thư Diệu từ miệng nam nhân trượt ra, hắn dùng ngực đè nặng nam nhân, thân trên hai người trần trụi dán vào nhau, hạ thể gắt gao gắn cùng một chỗ. Điều này làm cho Thư Diệu cảm giác được nam nhân thuộc về một mình hắn, ít nhất lúc này là thuộc về riêng hắn……
Nam nhân bảo Thư Diệu đừng dùng sức như vậy, vì mỗi lần Thư Diệu tiến vào y đều rất sâu, khiến nam nhân có chút chịu không nổi. Thư Diệu cũng không có trả lời nam nhân, nhưng động tác hắn tiến vào thân thể nam nhân quả thật đã trở nên ôn nhu rất nhiều, trừu sáp thong thả cùng nụ hôn triền miên đan vào nhau, hình thành tiết tấu lâu dài, trong ôn nhu ẩn chứa ái muội.
Thư Diệu chậm lại rồi hỏi nam nhân: “Muốn nhẹ một chút không?”
Môi hắn buông nam nhân ra, hắn dán bên môi nam nhân, hơi thở nóng hầm hập bao phủ môi y khiến môi nam nhân hơi ngứa, nam nhân nhịn không được nhẹ nhàng cắn vài cái. Động tác của y lại khiến cho hai mắt Thư Diệu không dấu vết căng chặt, đầu lưỡi hồng nhuận của nam nhân theo bản năng đảo qua môi, ma sát đầu lưỡi và khoang miệng.
“uhm” Nam nhân chậm rãi gật đầu xem như trả lời Thư Diệu, trên mặt nam nhân lộ ra vài ý cười hạnh phúc.
Thư Diệu một bên nhẹ nhàng xoa cái mông nam nhân, một bên nhìn chăm chú vào nam nhân gần trong gang tấc. Đôi môi trơn bóng nhu hòa của hắn nhẹ nhàng ma sát đôi môi hơi run run của nam nhân……
Môi nam nhân ở trong mắt Thư Diệu thật gợi cảm, vì miệng nam nhân bị hắn hôn tới đỏ, hơn nữa được nước bôi trơn nhìn qua rất ngon miệng. Thư Diệu nâng hai chân nam nhân lên, để hai chân nam nhân quấn quanh sườn eo hắn, hắn nâng thắt lưng lên làm cho dục vọng cực nóng giữa háng có thể càng xâm nhập vào trong mật huyệt nam nhân.
Tiết tấu ra ra vào vào “phốc chi phốc chi”, động tác Thư Diệu rất ôn nhu, cho dù là động tác thăm dò cũng là trong nhu hòa mang theo một chút cường thế, này sẽ chỉ khiến người ta càng thêm hưng phấn……
Hơi thở Thư Diệu ngay ở bên tai nam nhân, cả hai đều có thể cảm giác rành mạch hơi thở của nhau. Hơi thở nhàn nhạt, cực nóng, nhu hòa khiến hơi thở nam nhân tăng thêm.
Hơi thở cực nóng lan tràn giữa môi hai người, tầm mắt hai người giao nhau. Ánh mắt Thư Diệu ôn hòa khiến nam nhân không có biện pháp tránh đi, chỉ có thể nhận.
Nam nhân bị đổi thật nhiều tư thế, Thư Diệu không ngừng ghé vào lỗ tai hắn hỏi: “Có đủ hay không? Muốn sâu một chút hay không? Thoải mái không?” Mấy câu hỏi như thế khiến cho nam nhân mặt đỏ tim đập.
“Đủ rồi……” Nam nhân run run trả lời “Đã đủ rồi, Thư Diệu……” Nam nhân nhẹ giọng kêu tên Thư Diệu, hơn nữa phản ứng ngây ngô của nam nhân, là cái mà Thư Diệu yêu nhất……
Đã đủ sâu …….
Sâu nữa sẽ bị đâm thủng……
Trong thân thể nam nhân rất nóng cùng với sự co chặt của y, nếp nhăn nơi mật huyệt bị tác động. Nam nhân giật giật thân thể lại làm cho dục vọng của Thư Diệu càng xâm nhập sâu trong cơ thể y.
Nội vách tường mẫn cảm bị ôn nhu ma sát, tốc độ càng lúc càng nhanh khiến nam nhân nhắm mắt lại. Ôm sát lưng Thư Diệu, hai chân nam nhân bị dẫn đường vòng lên hông Thư Diệu. Thư Diệu từng chút một đỉnh vào thân thể y, khiến cho hai chân nam nhân run run, khoái cảm đột kích khiến nam nhân vô lực xụi lơ nằm trên ghế.
Nam nhân bị Thư Diệu kéo đứng lên, hai chân bị tách ra, Thư Diệu ôm ngược nam nhân lại, làm cho nam nhân quần áo hỗn loạn ngồi ở trên đùi Thư Diệu. Hai chân nam nhân bị tách ra, trong tiếng hừ nhẹ yếu đuối của nam nhân, Thư Diệu từ phía sau tiến vào y. Một bàn tay hắn tách mông nam nhân ra, một bàn tay ôm sát eo nam nhân, hắn ôm cả người nam nhân vào lòng. Áo nam nhân trong lúc hỗn loạn bị vén lên, cái lưng bóng loáng dán lên khuôn ngực ấm áp của Thư Diệu.
Nam nhân từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy tư thái *** loạn của mình, y quay đầu, mũi dán lên sườn mặt Thư Diệu, hơi thở Thư Diệu nóng hừng hực vỗ về chơi đùa thân thể nam nhân. Thẳng đến khi nam nhân cảm giác được dục vọng run run giữa hai chân mình bị bàn tay Thư Diệu chậm rãi bao phủ, thong thả chà xát lên xuống, nam nhân “Ừ ô ô” hừ nhẹ vài tiếng, liền cảm giác được động dẫn Thư Diệu xâm nhập hậu huyệt y, cùng tần suất ma sát dục vọng ngay trước, cơ hồ là trực tiếp. Hắn chậm rãi đỉnh vào nam nhân, ở trong cơ thể vừa ướt lại vừa nhiệt của nam nhân chậm rãi đánh vòng.
Thân thể nam nhân run run, ngay cả tiếng hừ nhẹ cũng thay đổi. Nam nhân đang nhẫn nại, thẳng đến khi Thư Diệu trêu chọc khiến dục vọng của y chảy ra chất lỏng trong suốt……
Ngón tay Thư Diệu lướt qua linh khẩu ngay trước dục vọng của nam nhân, nam nhân bắt lấy tay Thư Diệu, lông mi y hơi run run, lông mi nồng đậm chặn dục vọng chân thật nơi đáy mắt nam nhân……
Tình dục bị khơi mào, nhất thời cũng khó tiêu trừ.
Nam nhân bị Thư Diệu ôm ngược vào trong ngực, Thư Diệu im lặng nhìn nam nhân trong chốc lát, liền nghiêng đầu hôn lên đôi môi run run của nam nhân, hạ thân tiến vào cũng càng trở nên gấp gáp.
Mỗi một lần đều đỉnh tới điểm mẫn cảm của nam nhân, ôn nhu ma sát, hai chân nam nhân không tự chủ được khép kín. Hai tay Thư Diệu theo nhũ tiêm nam nhân, thuận thế trượt xuống bụng, hắn một bên hôn nam nhân, một bên dùng hai tay tách hai chân nam nhân ra. Từ góc độ này nam nhân vừa lúc từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy hai chân mình mở rộng, mật huyệt ngậm dục vọng lửa nóng của Thư Diệu……
Dục vọng Thư Diệu rất nóng, lúc nam nhân hơi nhíu mày, Thư Diệu đã đem dục vọng chôn thật sâu vào trong cơ thể nam nhân. Miệng nam nhân phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, âm thanh từ giữa đầu lưỡi giao quấn và thần cánh hoa trằn trọc của hai người phát ra, trầm thấp và tràn ngập dụ hoặc……
Lúc này.
Hai chân nam nhân mở rộng, Thư Diệu giữ chặt hai chân nam nhân, nâng lên —
Làm cho bộ vị ái ân của hai người có thể xuất hiện càng thêm rõ ràng trong tầm nhìn của nam nhân, từ trong kính chiếu hậu có thể nhìn thấy rành mạch. Huyệt khẩu của nam nhân theo sự tiến vào của Thư Diệu mà thong thả chặt lại, từng chút một đỉnh vào, giống như muốn tiến sâu vào trong thân thể y. Tiếng thân thể va chạm cùng âm thanh đôi môi giao quấn dung hợp vào nhau, hình thành dạ khúc *** mỹ quanh quẩn ở trong xe.
Nam nhân nhận nụ hôn của Thư Diệu, tiếp nhận dục vọng của Thư Diệu, thậm chí y có thể cảm giác được tần suất nhảy lên trong cơ thể của dục vọng lửa nóng. Loại cảm giác đánh sâu đến hít thở không thông này khiến tim nam nhân không ngừng đập gia tốc, hơi thở Thư Diệu bao phủ nam nhân, giống như ngay cả hô hấp cũng muốn dung hợp cùng nam nhân……
Nơi gắn kết của hai người, có chất lỏng trắng đục rỉ ra, tiếng “phốc chi phốc chi” vì trừu sáp mà phát ra, ở trong xe u ám có vẻ phá lệ *** mỹ.
Hơn nữa, tiếng thở dốc ồ ồ của nam nhân cùng tiếng thân thể va chạm phát ra, phá vỡ ban đêm yên tĩnh, trong xe nổi lơ lửng hơi thở *** uế. Tiếng rên rỉ nhợt nhạt của nam nhân vào lúc này có vẻ khàn khàn lại mê người, trên mặt nam nhân không che đậy được ửng đỏ, nam nhân ôn nhuận run run, dịu ngoan nhận dục vọng của đối phương.
Khi nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập ôn nhu giờ phút này của nam nhân, ngay cả Thư Diệu vốn đã nhìn vô số mỹ nhân cũng lâm vào sửng sốt……
CHƯƠNG 280
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Tối hôm đó hai người ở trong xe ngọt ngào vượt qua, hai người ngồi ở trong xe nhìn mặt trời mọc, ánh dương màu vàng chiếu lên khuôn mặt hơi hiện lên mỏi mệt của nam nhân khiến y nhìn càng thêm ôn nhu. Ánh dương vàng nhẹ nhàng lấp lánh trên mái tóc đen của Thư Diệu, mái tóc mềm mại của Thư Diệu dán lên sườn mặt nam nhân. Thư Diệu từ phía sau ôm eo y, sườn mặt hắn tựa vào đầu vai rộng lớn của nam nhân. Ánh nắng mới lên khiến hắn hơi hơi nheo mắt lại, đáy mắt sâu và đen láy dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng mê người, như viên đá quý đen sáng ngời lại mê người.
“Thời gian không còn sớm, trở về đi.” Lâm Mộ Thiên lo lắng Thư Diệu cần phải nghỉ ngơi, đoạn thời gian ở nước ngoài đóng phim khẳng định cũng không ngủ ngon, hơn nữa hắn mới trở về, tối hôm qua lại “làm”…… Nên hẳn phải cần nghỉ ngơi cho tốt.
Nam nhân cũng biết Thư Diệu bình thường rất bận, tùy thời đều có việc, y không muốn Thư Diệu vì y mà chậm trễ sự nghiệp. Y cũng không muốn trở thành gánh nặng và trói buộc của Thư Diệu. Nam nhân cam đoan có thể tự chiếu cố mình, không cần bất luận người nào quan tâm.
Thư Diệu dựa vào nam nhân nghỉ ngơi một lát liền lái xe đưa nam nhân về nhà, một tuần kế tiếp, Thư Diệu lại lần nữa chuyên tâm vào công tác, mà Lâm Mộ Thiên vì scandal với Thư Diệu mà lại lần nữa nổi lên. Nội trong một tuần đầu đề các bài báo tất cả đều là về hai người họ, chuyện ở trường ngựa hôn môi nháo rất lớn, vô luận là báo chí hay là tin tức truyền hình, mỗi ngày đều truyền bá, mỗi ngày đều có tin tức bát quái. Hơn nữa còn nhảy ra tin tức của rất nhiều năm trước, đủ loại lí do, thậm chí còn có người từ trong mấy bức ảnh bình thường, tìm kiếm điểm ái muội giữa bọn họ.
Chuyện này cơ hồ khiến cho nam nhân không dám xuất môn, nhưng Thư Diệu mỗi ngày lại lên bản tin, mỗi ngày đều có thể nhìn phỏng vấn của hắn ở kênh giải trí. Mà mỗi lần phóng viên đều hỏi về quan hệ của bọn họ, Thư Diệu đều xảo diệu trả lời, Thư Diệu không thừa nhận cũng không phủ nhận, gây ra rất nhiều tin đồn. Mà fans của Thư Diệu và fans của A Nhạc lại đang khai chiến.
Gần đây trên các chương trình A Nhạc cũng luôn cùng Thư Diệu giữ khoảng cách, phóng viên có khả năng quan sát nhạy bén đương nhiên cũng nhìn ra. Hơn nữa còn viết bài đem quan hệ giữa ba người viết tới mức mờ ám, còn dính tới vấn đề nhân vật tranh đấu.
Nam nhân đối với việc phóng viên đưa tin đều chỉ là xem, cũng không nghĩ là thật, bất quá chuyện xảy ra lại ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của nam nhân.
Hiện tại y cơ hồ không dám xuất môn, mà khiến nam nhân cảm thấy quỷ dị là…… Ngoại trừ Thư Diệu ra, tuần này không có bất luận kẻ nào gọi điện thoại cho y, cũng không có bất luận kẻ nào tới tìm y.
Nam nhân cũng không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn quản nhiều, nếu đã xảy ra, muốn lấy lại cũng không được. Về phần phóng viên đưa tin và phản ứng của Thư Diệu, này thì tuỳ quần chúng đánh giá, việc y cần phải làm là nghỉ ngơi cho tốt. Nam nhân bảo trì tinh thần thật tốt, khiến bản thân không đi để ý nhiều. Chỉ có như vậy mới không khiến mình lâm vào phiền não.
Mỗi lần Thư Diệu gọi điện thoại đến, nam nhân đều có thể nghe ra tâm tình của hắn tựa hồ rất tốt. Thư Diệu chưa bao giờ khiến nam nhân lo lắng, dù là lúc gặp phải phá sản, hắn cũng vô cùng thong dong.
Thư Diệu không cần y lo lắng nhưng Lâm Việt lại làm cho nam nhân có chút lo lắng. Từ lần trước Lâm Việt thấy y cùng Vĩnh Trình một chỗ sau, Lâm Việt đã không đi tìm y.
Nói như thế nào Lâm Việt cũng là em trai y, y cũng có thể gọi điện thoại đến hỏi thăm, nhìn xem có thể nghĩ biện pháp giải hòa hay không. Dù sao giữa anh em mà thành như vậy là điều mà nam nhân không muốn nhìn thấy.
Lúc trước biết Lâm Việt còn đang giận, nếu khi đó mà đi tìm Lâm Việt, nói không chừng lại càng chọc giận Lâm Việt, nên nam nhân tính chờ Lâm Việt không còn tức giận như vậy nữa mới đi tìm hắn.
Nam nhân gọi điện thoại cho Lâm Việt, nhưng điện thoại vẫn không thể chuyển được. Không có biện pháp, y đành phải đến nhà Lâm Việt chờ, nhưng trong nhà cũng không có người, ngay cả bảo mẫu và lái xe cũng không ở.
Ban đêm gió thật lạnh, nam nhân đợi suốt một giờ, đã sắp qua mười hai giờ mà Lâm Việt vẫn chưa về nhà. Nam nhân vì scandal với Thư Diệu mà nháo rất lớn, ban ngày y căn bản không thể ra cửa, buổi tối ra cửa cũng phải thật cẩn thận, tùy thời đều lo lắng bị Paparazzi phát hiện. Nhưng đã trễ thế này Lâm Việt còn chưa về nhà, điều này làm cho nam nhân thật lo lắng.
Trước kia lúc y ở nơi này, Lâm Việt tan ca là luôn về nhà ngay, hiện tại Lâm Việt mỗi ngày đều trễ như vậy mới về nhà sao? Hắn đi đâu rồi? Là anh hai, nên y vẫn rất lo lắng cho an nguy của Lâm Việt.
Nam nhân đứng ở ngoài cửa sắt biệt thự, y không vào được, nhưng y lựa chọn chờ đợi. Không bao lâu trời lại đổ mưa, nam nhân vẫn không tính rời đi, y đứng ở cửa chờ Lâm Việt về nhưng mưa càng lúc càng lớn, nam nhân bắt đầu do dự có rời đi hay không.
Chờ chút nữa?
Hay là rời đi?
Nếu hôm nay y không cùng Lâm Việt nói chuyện ngày đó ở trường ngựa, Lâm Việt sẽ càng thêm chán ghét y. Một tuần này Lâm Việt cũng chưa lộ diện, nam nhân cũng chưa đến công ty, càng thêm không có ai liên hệ y, y còn không rõ chuyện này đối với danh dự của công ty có ảnh hưởng gì hay không. Hơn nữa mâu thuẫn giữa y và Lâm Việt tựa hồ cũng sắp được giải quyết.
Vì thế, nam nhân quyết định chờ, bị mưa to làm cả người ướt đẫm nhưng y vẫn kiên trì. Ngăn cách giữa em trai luôn phải tìm lúc nào đó để nói rõ ràng, nếu y tiếp tục trốn tránh, đem oán hận chất chứa càng sâu, sẽ càng khó giải quyết. Đến lúc đó sẽ không có biện pháp nói rõ ràng, nam nhân cũng không muốn sự tình nháo đến tình trạng không thể vãn hồi.
Thời gian chờ đợi đặc biệt dài……
Lúc Lâm Việt từ câu lạc bộ đêm trở về đã uống không ít rượu, hắn cũng không phải đi chơi, vì chuyện khu giải trí nên hắn muốn dẫn vài đối tác đến tiêu khiển. Nên Lâm Việt mới dẫn theo vài tiểu ngôi sao rất có tư sắc của công ty đi tiếp mấy ông chủ lớn này. Nhưng giữa đường người đàn bà An Lâm kia tìm tới, Lâm Việt cũng không tiện đuổi cô đi, mấy đối tác kia còn tựa hồ đối với An Lâm rất có hảo cảm. An Lâm nói như thế nào cũng là nhân vật cấp bậc thiên hậu, như vậy cũng đủ cho mấy ông chủ này mặt mũi, chuyện làm ăn đương nhiên tiến hành rất thuận lợi.
An Lâm xem như giúp Lâm Việt chiếu cố, mà điều kiện người đàn bà kia đưa ra là bảo Lâm Việt mởi cô uống rượu, hơn nữa phải đến nhà Lâm Việt uống, Lâm Việt đồng ý.
Ý tứ của An Lâm rất rõ ràng, mà Lâm Việt đối với chuyện này cũng không có gì đáp lại.
Bên ngoài trời mưa rất lớn, giọt mưa như những hạt đậu nện ở trên cửa kính xe, làm mơ hồ tầm mắt Lâm Việt. Mà Lâm Mộ Thiên đứng ở cửa nhà Lâm Việt từ nãy giờ, nhìn thấy có ánh đèn xe, nam nhân từ dưới đất đứng lên. Không đợi nam nhân cất tiếng gọi Lâm Việt, xe Lâm Việt liền trực tiếp lái vào gara, nam nhân có chút mất mát đứng ở tại chỗ.
Lâm Việt hình như không có nhìn thấy y……
Nam nhân đứng ở tại chỗ sửng sốt một hồi lâu, y mới quyết định trở về, vì vừa rồi dường như y nhìn thấy bên cạnh Lâm Việt còn có một người phụ nữ đang ngồi, mà người phụ nữ kia hình như là An Lâm.
Lúc này y lại đột nhiên không có dũng khí đi tìm Lâm Việt, vẫn là qua vài ngày nữa rồi nói thì tốt hơn. Nếu Lâm Việt thật sự dẫn An Lâm về nhà, y cũng không tiện xuất hiện ở trong này.
Nam nhân cúi đầu, còn chưa đi được vài bước liền cảm giác được một bóng đen bao phủ đỉnh đầu. Nam nhân theo bản năng ngẩng đầu, thấy Lâm Việt đang miễn cưỡng đứng ở bên cạnh y, sườn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Lâm Việt ánh vào mi mắt y. Lâm Việt nghiêng đầu nhìn về nơi khác, tựa hồ không muốn gặp nam nhân.
Nam nhân cả người ướt sũng đứng ở dưới ô, cùng em trai cao quý lại tao nhã so ra thì có vẻ quẫn bách vạn phần. Nhìn thấy vẻ mặt đạm mạc của Lâm Việt, nam nhân có chút xấu hổ mở miệng.
“Lâm Việt……” cổ họng khô khốc có chút khó có thể phát ra tiếng, có lẽ là dầm mưa quá lâu, nam nhân cả người lạnh như băng, ngay cả yết hầu cũng khô khốc, giọng nam nhân có vẻ có chút khàn khàn.
“Sao anh lại tới đây?” Giọng Lâm Việt lãnh đạm, hắn nhìn sang nơi khác, tựa hồ không muốn nhìn nam nhân. Lâm Việt vẫn còn giận sao? Hắn vẫn còn vì chuyện lần trước mà để ý sao? Hay là nói, hắn căn bản không muốn nhìn thấy người anh này của hắn?
Nghĩ tới đây, nam nhân có chút khó chịu, thái độ giống như đối với người lạ của Lâm Việt khiến nam nhân có chút không thích ứng. Y không yên lòng nhìn về phía Lâm Việt, hy vọng từ trong mắt của Lâm Việt tìm ra được gì đó, đáng tiếc y lại không thu hoạch được gì.
Thấy nam nhân không nói, Lâm Việt hơi hơi nhíu mày, lập lại một lần lời vừa rồi: “Tôi hỏi anh, sao anh lại tới đây?” Giọng hắn vẫn như vậy, vững vàng không có chút biến hóa.
“Tôi…… Tôi……” Nam nhân cúi đầu xuống, mưa trên mái tóc theo khuôn mặt y chảy xuống, trong mưa nam nhân có vẻ thật tiều tụy.
“Ít ở trong này lề mề, rốt cuộc anh tới tìm tôi làm cái gì, tôi không có tâm tình cùng anh ở trong này lãng phí thời gian. Có chuyện anh cứ nói, không nói tôi đi.” Lâm Việt tâm phiền ý loạn nói xong, liền chuẩn bị rời đi.
Lúc này.
Nam nhân xê qua bên cạnh nửa bước, ngăn cản Lâm Việt……
“Nếu anh có chuyện thì nói, tôi chỉ cho anh thời gian ba phút.” Lâm Việt vẫn không nhìn nam nhân, tuy rằng đêm nay hắn uống không ít rượu nhưng vẫn rất thanh tỉnh, giọng hắn bình tĩnh không gợn sóng.
Quả nhiên, Lâm Việt rất giận, kỳ thật nam nhân đã dự đoán qua rất nhiều cảnh tượng, nhưng không nghĩ tới Lâm Việt tới giờ vẫn còn giận, hơn nữa y không nghĩ tới Lâm Việt lại đối với y lãnh đạm như thế…… (ta nghĩ cũng đáng đời thúc lắm =.,=)
Đôi môi nam nhân trắng bệch, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện môi y đang run rẩy: “Tôi có lời muốn nói với cậu, cậu không tính mời tôi vào nhà sao?” Nam nhân không có nói với Lâm Việt mình đã chờ ở bên ngoài bao lâu, y chỉ dùng một loại ánh mắt tiều tụy, lẳng lặng nhìn Lâm Việt, đợi Lâm Việt trả lời.
“Không tiện.” Lâm Việt cự tuyệt y.
“À, được rồi, tôi không đi vào, tôi nói xong sẽ đi.” hốc mắt nam nhân cũng đã ươn ướt, ý tứ Lâm Việt đã rất rõ, y không muốn tự tìm mất mặt nữa. Thiếu chút nữa y đã quên tính tình bá đạo của Lâm Việt, nam nhân từ trong túi rút ra khăn tay, xoa xoa nước mưa trên mặt rồi chậm rãi nói: “Chuyện của tôi và Thư Diệu có thể cậu cũng đã biết, nếu chuyện như vậy mang đến ảnh hưởng không tốt cho công ty, tôi cảm thấy thật có lỗi…..”
Nam nhân cảm thấy không cần giải thích nữa, chuyện giữa y và Vĩnh Trình, còn có Thư Diệu, Lâm Việt hẳn đều biết. Nhưng hôm nay y chủ động tìm đến Lâm Việt chính là muốn cho Lâm Việt biết, kỳ thật y vẫn rất để ý suy nghĩ của hắn, nhưng thái độ Lâm Việt tựa hồ là phiền chán, nếu như vậy…… Nam nhân nói thêm nữa cũng không có tác dụng.
“Rồi sao?” Lâm Việt lãnh đạm hỏi lại nam nhân: “Hôm nay anh chạy tới đây vì nói mấy cái này? Anh cảm thấy còn có ý nghĩa gì nữa? Tôi không muốn biết mấy chuyện này của anh.”
“Lần này…… Lần này tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi, vì ngày đó Thư Diệu xuất hiện quá đột ngột……” Nam nhân vẫn muốn tiếp tục nói.
Nhưng là.
Lâm Việt ngắt lời y: “Tôi không muốn nghe,”
“Tôi biết chuyện lần này có thể sẽ đối với công ty tạo ra ảnh hưởng không tốt, tôi cần phải trả giá đối với chuyện này……” Nam nhân từ trong túi lấy ra một phong bì bị mưa xối, y run run đưa phong bì tới trước mặt Lâm Việt: “Đây là tôi viết trước khi xuất môn, tôi đã nghĩ kỹ rồi, hợp đồng giữa tôi và Phong Xa tuy còn chưa tới hạn nhưng những công tác trong hợp đồng cũng đã làm xong rồi……”
Lâm Việt có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm phong bì bị mưa làm ướt nhẹp trong tay nam nhân, nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của nam nhân, trong đôi mắt lãnh đạm của hắn có mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động. Có cái gì đó từ đáy mắt hắn lướt qua, đáng tiếc nam nhân nắm không được, đoán không ra.
“Tôi…… Tôi không muốn làm, tôi không thích hợp làm việc ở giới nghệ thuật……” Nam nhân ấp a ấp úng nói xong, y siết chặt phong bì trong tay coi như là thư từ chức, cũng coi như là sự tôn trọng đối với Lâm Việt, đối với công ty. Vì thế y mới quyết định viết phong thư này.
“Loại chuyện này giao cho người đại diện làm là được, có cần cố ý chạy tới tìm tôi không?” một bàn tay Lâm Việt miễn cưỡng cầm ô, một bàn tay đút vào trong túi quần, thái độ của hắn cùng đoạn thời gian trước quả thực là một trời một vực.
Nam nhân biết hắn rất giận, nhưng y không thể thay đổi suy nghĩ của Lâm Việt, cũng vô pháp thay đổi thái độ Lâm Việt. Y thừa nhận y thật thất bại, y biết, y không trốn tránh.
Lâm Việt quá bận, hắn căn bản không biết nam nhân đã không có người đại diện, hiện tại không ai phụ trách y, ngay cả trợ lý cũng không có, còn không bằng đãi ngộ của một ngôi sao hết thời.
“Tôi không có người đại diện, người đại diện trước kia của tôi hiện tại phụ trách A Nhạc, tôi không tiện đi làm phiền người ta.” Tay nam nhân đều cứng ngắc, tay y giơ ở giữa không trung. Lâm Việt thủy chung cũng không nhận phong thư, làm cho nam nhân thật xấu hổ.
“Có ý gì?”
“Cậu cầm đi, chuyện lần này…… Xem như gièm pha, tôi tự mình phụ trách……” Giọng nam nhân rất nhỏ, lại thẳng thắn thành khẩn.
“Anh đã chọn?” tầm mắt Lâm Việt từ phong thư trên tay nam nhân di chuyển đến hai má bị mưa làm ướt của nam nhân, có bọt nước tinh tế theo má nam nhân nhỏ xuống. Ánh mắt nam nhân thật ôn hòa làm cho Lâm Việt thật không thoải mái, làm cho Lâm Việt sinh ra một loại ảo giác, cứ như mình đang khi dễ nam nhân Lâm Mộ Thiên này.
Thấy nam nhân không yên lòng, không nói lời nào, Lâm Việt dần dần nhíu mày. Trong đôi mắt hắn tràn đầy khó chịu, thấy nam nhân trầm mặc, giọng hắn cất cao vài phần: “Anh chọn Thư Diệu?”
“……”
“Trả lời tôi.”
“……”
“Rốt cuộc có phải hay không?” giọng nói đạm mạc của Lâm Việt lộ ra vài tia chất vấn.
“……” Nam nhân không biết nên trả lời thế nào.
Mưa càng rơi càng lớn, nhỏ xuống chiếc ô, xung quanh đều bị mưa to cọ rửa. Nam nhân toàn thân bị xối, giờ phút này thân thể y có chút rét run, hạt mưa làm ướt hết giày y.
“Thời gian không còn sớm, tôi cần phải trở về.” Nam nhân hướng Lâm Việt cáo từ, y đem thư đưa tới trong tay Lâm Việt, khi ngón tay lạnh lẽo của y chạm đến làn da ấm áp của Lâm Việt, y rõ ràng run lên một cái.
Nam nhân thấp giọng nói một câu xin lỗi, Lâm Việt mân môi, không nói nửa chữ nào. Nam nhân đang chuẩn bị rời đi, nhưng y vừa ngẩng đầu, liền thấy An Lâm mới từ gara đi ra, đang cầm ô che, mang theo vẻ mặt cười nhạo hướng bên này đi tới. (con mụ tiện nhân *cào cào*)
Nam nhân đương nhiên biết, người đàn bà kia đang cười nhạo y……
Cười nhạo y chật vật, cười nhạo y không chịu nổi……
Nam nhân buông mắt xuống, lông mi bị mưa làm ướt không che dấu được thương tâm nhàn nhạt trong mắt y……
HẾT CHƯƠNG 280 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.