Chương 10
Đường Quả
26/01/2015
Sáng sớm hôm sau, Huệ Đại Sơn ngủ dậy, Tề Ái đã không còn ở bên cạnh anh.
Anh vội vàng chạy xuống lầu tìm, phát hiện Tề Ái và mẹ đang ở trong bếp nấu đồ ăn, mẹ anh đang dạy cho cô cách chiên trứng vừa ngon vừa đẹp.
Thì ra đại tiểu thư của anh rất hiểu chuyện!
Anh nhìn hai người ở trong bếp, cho đến khi bên cạnh anh có thêm một người, cùng với anh nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp vì họ mà nấu cơm.
"Tên tiểu tử thúi này, con xem con làm được chuyện tốt gì, con bảo cha phải ăn nói làm với Tề lão gia đây?" Huệ Chính Khí là người Sơn Đông nên khi dạy bảo con cũng có phần nghiêm khắc hơn.
"Cha, chúng con nghiêm túc."
Huệ Đại Sơn không tránh né ánh mắt của cha anh, anh và cô yêu nhau, anh phải có trách nhiệm.
"Cô ấy yêu con, con cũng yêu cô ấy, chúng con yêu nhau."
Huệ Chính Khí không nói nữa, hai người đưa ánh mắt của họ nhìn vào hai người phụ nữ trong bếp đang nói chuyện cười hi hi ha ha.
Tình yêu là cái gì, ông không biết, ông đã lớn tuổi, mặc kệ hai đứa nó muốn làm cái gì thì làm, nhưng ông cũng phải về Tề gia một chuyến, cũng lâu rồi ông chưa trở về.
"Tuần sau con tìm ngày nào rãnh, cha mẹ muốn đến Tề gia."
Huệ Đại Sơn lặng lẽ gật đầu, chuyện đã tới thì không thể nào trốn được, nên sớm giải quyết, anh và đại tiểu thư mới có thể ở cùng một chổ.
Lúc này Tề Ái xoay người phát hiện bọn họ. "Chú Huệ, chào buổi sáng. A! Đại Sơn, anh cũng đã dậy rồi à?"
"Đúng! Sau khi thức dậy anh không thấy em, anh sợ muốn chết, vội vàng chạy xuống lầu tìm em."
"Em xuống phụ thím Huệ làm điểm tâm! Mặc dù tay chân em vụng về, học rất chậm, nhưng là em cũng chiên được trứng đó! Đại Sơn anh mau đánh răng rữa mặt, rồi ra ăn thức ăn em làm!"
Tề Ái không giỏi nữ công gia chánh (làm việc nhà), nhưng cô muốn học, dĩ nhiên là mẹ của anh cũng nhận ra được, nên bà ấy rất vui vẻ dạy cô.
Trong một buổi sáng, Tề Ái thành công tạo ấn tương tốt với chú thím Huệ, trong lòng bọn họ đã xem cô là con dâu.
※※ ※※※※ ※※
Vốn cho là Tề gia sẽ gây khó khăn cho bọn họ, nhưng không ngờ, mọi chuyện lại kết thúc thuận lợi.
"Em không phải đã nói với anh rồi sao? Xem anh khẩn trương thành như vậy! Hì hì. . . . . ."
Tề Ái cười khanh khách dựa vào trong ngực Huệ Đại Sơn, bị bộ dáng giễu cợt của cô làm cho anh mất mặt, nhưng không sao, để cho cô giễu cợt đi! Ai kêu anh khẩn trương như vậy làm chi?
Tề lão gia và Tề phu nhân nghe được chuyện tình của anh và cô, cũng không có kinh ngạc gì nhiều, dường như bọn họ đã sớm biết sự việc sẽ tiến triển như vậy, nhưng mấy người lớn bọn họ lâu ngày không gặp nhau liền ôm nhau khóc, sau đó đi về đại sảnh.
Hai người bọn họ không thể làm gì khác hơn là đi về phòng của cô.
Đi tới phòng của cô, Huệ Đại Sơn bị Tề Ái đẩy ngã trên giường.
"Cha em đã nói, em học đại học có thể yêu rồi, cho nên, anh không cần lo lắng bọn họ sẽ không cho anh và em ở cùng nhau!"
Tề Ái tìm vị trí thoải mái nằm ở trong ngực anh.
"Cha mẹ em không lo lắng em chọn lầm người sao?"
"Không đâu! Mẹ em luôn xem lén nhật ký của em, em yêu ai, hai người bọn họ đã biết rồi!"
Khó trách Tề lão gia nhìn anh không giật mình, anh xuất hiện ở đây là chuyện sớm muộn thôi, ngược lại ba mẹ của anh rất được hoan nghênh.
Vừa tới Tề gia, cha mẹ của anh đã rơi nước mắt, họ bái tế vong linh của Tề lão thái gia xong, bốn người ôm nhau vừa trò chuyện vừa khóc.
Chuyện này với trong tưởng tượng của anh thật khác xa nhau!
"Đại Sơn, Họ tại sao lại khóc thành như vậy?"
Tề Ái có chút không hiểu, tại sao bọn họ lại khóc thành như vậy.
"Bởi vì họ nhìn thấy được người rất quan trọng!" Huệ Đại Sơn sờ sờ mũi nhỏ thanh tú của cô. "Hôm em tới đội Judo tìm anh, em cũng khóc? Anh bị nước mắt của em làm cho giật mình !"
"Ah? Đúng nga! Không đúng! Tại sao anh gặp em lại không khóc?"
Chú Huệ thấy cô đều rơi nước mắt nha!
"Bởi vì em không đáng yêu!" Cô chóng hai tay lên ngực anh, làm anh khó thở. "Em động tác nhẹ nhàng một chút, Tiểu Trư, như vậy sẽ làm anh bị tổn thương."
Nhìn hai gò má cô căng đầy, Huệ Đại Sơn hài lòng với kế hoạch của mình.
"Anh chê em mập phải không?" Tề Ái bất mãn lật xuống giường buồn bực.
"Anh không có." Huệ Đại Sơn vô tội phản bác.
Lật người, anh đè lên người cô cọ sát, thân thể anh dần dần nóng lên, thân thể mềm mại của cô làm anh không kiềm chế được, muốn đem cô làm đến tận hứng.
"Như thế nào? Tiểu Trư, em có muốn hay không?"
"Không công bằng! Anh to lớn, em đấu không lại anh!"
Tề Ái đẩy anh không nổi, cô chỉ có thể để mặc anh đè cô ở dưới thân, làm "chuyện xấu"!
"Vậy anh chỉ sử dụng một tay, như thế nào?"
"Như vậy vẫn chưa công bằng."
Tề Ái đỏ mặt nghĩ, anh chỉ sử dụng một tay, cũng có thể làm cho cô tê dại.
"Vậy em muốn như thế nào mới gọi là công bằng?"
"Em đem hai tay anh buộc lại, anh không được đụng vào em, như vậy mới công bằng."
"Cái gì? Hai tay?"
Muốn buộc tay của anh lại? Vậy anh làm sao làm? Đôi tay bị trói sẽ không làm được rất nhiều thứ nha!
"Không được sao? Vậy thì thôi."
Tề Ái dùng sức đẩy Huệ Đại Sơn ra, đè lên người anh, hai chân nhảy qua đè bụng dưới của anh, mập mờ liếm anh, dù sao người lớn đều ở dưới lầu ôn chuyện, sẽ không ai quấy rầy bọn họ.
Hắc hắc! Tề Ái cao hứng cười, vậy thì ở trong phòng chơi một hồi đi! Cô là chủ, nhất định phải chiếm thế thượng phong mới được.
Nhưng cô hài lòng không được bao lâu, bởi vì hai chân Huệ Đại Sơn bắt chéo, đôi tay lôi kéo, Tề Ái ở tư thế thượng phong liền biến thành tù binh.
Cô và anh chơi đùa, cô không né được Huệ Đại Sơn hôn cô, quần áo trên người cô bị anh cởi sạch hết, cô bị anh đè ép ở phía dưới, không thể phản khán được.
Huệ Đại Sơn vừa khiêu kích vật giữa hai chân cô, vừa hôn vào bộ ngực tuyết trắng của cô, hai gò bồng đảo là nơi anh yêu thích nhất, khi anh còn chịu đựng được, anh muốn ngặm đỉnh phấn hồng của cô trêu chọc.
"Đại Sơn. . . . . . Em không chịu nổi. . . . . ." Quả nhiên như cô nghĩ, Huệ Đại Sơn chỉ dùng đầu ngón tay thì đã làm cho cô không ngừng thở gấp, hoàn toàn giơ cờ trắng đầu hàng.
Chỉ chốc lát sau giữa hai chân cô tiết ra chất lỏng ẩm ướt, cô khó chịu giãy dụa eo, cố tình làm cho anh chịu không nổi?
Cô thật sự rất nhớ tiểu đệ của anh, muốn nó hung hăng đâm vào cơ thể cô!
Tay nhỏ bé của cô len lén đụng vào vật giữa hai chân anh. A! Thật sự không công bằng! Quần áo của cô cởi ra hết, còn quần áo của anh thì rất chỉnh tề. Tề Ái không làm gì khác hơn, là cách lớp quần tây của anh ma sát vật giữa hai chân anh, chầm chậm xoa nắn.
Cô muốn Đại Sơn giống như mình, đều bị ngọn lửa tình thêu cháy, vì thân thể đối phương mà điên cuồng.
"Em tiểu ma nữ này. . . . . ." Cô kéo khóa quần của anh xuống, móc tính khí của anh ra xoa nắn?
Đây là một cuộc so tài, Huệ Đại Sơn cắn đỉnh phấn hồng của cô, nhẹ nhàng ma sát, ngón tay của anh không ngừng đâm vào điểm mẫn cảm trong cơ thể cô, hoa huyệt cô co rút nhanh, cô khát vọng vật chính giữa hai chân anh xâm nhập vào.
Động tác anh nhanh chóng cởi quần áo mình xuống, đem hai chân cô mở rộng ra, anh đem vật nam tính của anh đâm vào nơi ướt át giữa hai chân cô, đâm vào nơi mẫn cảm của cô, một lần lại một lần làm cho cô lên tới đỉnh điểm.
Hai chân cô kẹp hông Huệ Đại Sơn, Tề Ái đem chính mình áp sát vào anh, để cho anh vào sâu hơn nữa.
Anh ôm cặp mông tuyết trắng của cô, tăng tốc độ cực nhanh ở trong thân thể cô luật động.
Thân thể kết hợp tạo ra tiếng nước dâm mỹ, còn có hơi thở dồn dập của hai người, tạo thành một khúc giao hưởng mập mờ.
※※ ※※※※ ※※
Trong lúc bất chợt, cô đang ăn kem để giải nhiệt, thì nhận được điện thoại của anh, cô tức giận, cô không hiểu tại sao anh lại hẹn gặp mặt cô? Bọn họ vừa mới nói lời tạm biệt!
Buổi chiều ngày thứ hai, cô không có tiết học, cho nên ăn cơm xong hai người liền tách nhau ra, anh đi trường học, cô về kí túc xá, bởi vì trời nóng nên cô muốn ngủ trưa, ngẫu nhiên gặp Hạo Phàm khó có dịp tốt bụng mời cô ăn đồ ngọt.
Cô mới ăn có hai miếng đã bị đáng gãy, thật là mất hứng, Tề Ái không thể làm gì khác hơn là đưa nhiều kem vào trong miệng mình, không ngờ Hạo Phàm tốt bụng đem trọn hộp kem đưa cho cô.
"Tề Ái, cầm cái này cho gấu lớn của bạn giải nhiệt."
"Ah?" Tề Ái có chút thụ sủng nhược kinh, Hạo Phàm rất mê đồ ngọt không cho ai đụng vào, thế nhưng hôm nay cô ấy lại kêu cô đem kem cho Huệ Đại Sơn ăn?
Mang dép xong, cô cầm hộp kem đi ra cửa, xa xa liền nhìn thấy Huệ Đại Sơn.
Huệ Đại Sơn nổi cáu đứng ở bậc cầu thang, cầm trong tay một phần sách báo che trên đỉnh đầu, tháng mười một đúng là nắng chói chang.
"Đại Sơn, anh không phải lên lớp sao?"
"Gọi bạn cùng phòng của em xuống." Khó thấy được Huệ Đại Sơn nổi giận! Chính anh cũng không biết anh có thể nổi giận với con gái.
"Anh làm sao vậy? Đại Sơn, anh đang tức giận hả?"
"Em nhìn đi, đây là hình gì?" Huệ Đại Sơn cầm trong tay tuần san của trường giao cho Tề Ái. "Còn có một đoạn ghi chuyện tình."
Tề Ái nhận lấy tập san của trường, nhìn tấm hình.
"Oa! Đại Sơn, hai chúng ta lên trang đầu của tuần san!"
Hình chụp lúc bọn họ gặp nhau ở đội Judo, chụp vừa đúng lúc anh cuối người xuống lau nước mắt cho cô, nhìn từ tư thế này giống như bọn họ đang hôn nhau.
Phía dưới còn có hình khác nữa, là hình chụp anh đút cô ăn cơm trong tiệm cơm, còn có tấm hình anh nắm tay cô dắt đi.
"Có vậy mà em vui mừng sao?" Huệ Đại Sơn bĩu môi.
Trời mới biết anh đã bị bao nhiêu người trong lớp giễu cợt, đi trên đường, ngay cả những người không quen biết anh đều che miệng cười trộm.
"Đại Sơn, anh không nên tức giận! Bọn họ không có viết sai cái gì hết. . . . . ."
Tề Ái nghiêm túc đọc đoạn chữ viết kia.
Số báo đặc biệt! Người đẹp và quái vật!
Hoa khôi hệ anh ngữ Tề Ái và đội viên đội Judo Huệ Đại Sơn được xưng là gấu lớn, tình yêu thanh mai trúc mã, ở đại học F yêu nhau say đắm, được người trong nhà chấp nhận, chuyện tình thiên kim đại tiểu thư và con của quản gia kết thúc hoàn mỹ. . . . . .
"Anh như thế nào có thêm danh hiệu đội viên đội Judo gấu lớn hả? Anh xem nhất định là bạn cùng phòng của em làm chuyện tốt." Gân xanh trên trán Huệ Đại Sơn nổi lên.
Còn nữa, bữa trưa còn có nhiều nữ sinh đến tỏ tình với anh, lúc đó anh còn chưa biết mình được đăng lên tuần san trường, buồn bực tại sao lại có năm nữ sinh tới tỏ tình!
Thì ra bọn họ nhìn tuần san trường, rất có hứng thú với anh nên đến xem thử, hy vọng có thể kết bạn với anh, thật may là Tề Ái xuất hiện bên cạnh anh, anh liền đem bọn họ đuổi đi.
Xem ra phiền phức của anh sau này sẽ kéo dài, tuần san trường đáng chết, trường học có một đôi tình nhân kỳ lạ?
Đúng rồi, Anh và cô có điểm nào "Kỳ lạ" chứ? Thật khiến người ta phát hỏa!
"A! Em cảm thấy kỳ quái, khó trách Hạo Phàm mời em ăn kem, trước đây cô ấy đều ăn một mình, bây giờ lại mời em nguyên hộp kem luôn!" Tề Ái nhìn kem trong tay. "Thì ra Hạo Phàm nói hạ hoả chính là ý này? Ha ha!"
"Có gì đáng cười?" Huệ Đại Sơn lửa giận khó tiêu.
"Được rồi! Anh đừng tức giận, ăn kem giảm nhiệt đi!" Tề Ái mút một muỗi đưa vào trong miệng anh. "Anh suy nghĩ đi, khi mọi người nhìn thấy, sẽ biết chúng ta là một đôi, cũng sẽ không có người tùy tiện đánh em hoặc làm quen với anh!"
"Tốt nhất là như vậy!" Nếu để cho đại tiểu thư biết bởi vì có tập tuần san của trường, nên có nhiều nữ sinh mê anh hơn, chính cô sẽ không đi làm thịt Vương Hạo Phàm mới là lạ!
Quân tử báo thù ba năm không muộn, lần tới nếu anh có cơ hội, anh nhất định sẽ trả đủ cho cô ấy.
Hiện tại anh chỉ muốn cùng với đại tiểu thư ngọt ngào anh kem.
Anh vội vàng chạy xuống lầu tìm, phát hiện Tề Ái và mẹ đang ở trong bếp nấu đồ ăn, mẹ anh đang dạy cho cô cách chiên trứng vừa ngon vừa đẹp.
Thì ra đại tiểu thư của anh rất hiểu chuyện!
Anh nhìn hai người ở trong bếp, cho đến khi bên cạnh anh có thêm một người, cùng với anh nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp vì họ mà nấu cơm.
"Tên tiểu tử thúi này, con xem con làm được chuyện tốt gì, con bảo cha phải ăn nói làm với Tề lão gia đây?" Huệ Chính Khí là người Sơn Đông nên khi dạy bảo con cũng có phần nghiêm khắc hơn.
"Cha, chúng con nghiêm túc."
Huệ Đại Sơn không tránh né ánh mắt của cha anh, anh và cô yêu nhau, anh phải có trách nhiệm.
"Cô ấy yêu con, con cũng yêu cô ấy, chúng con yêu nhau."
Huệ Chính Khí không nói nữa, hai người đưa ánh mắt của họ nhìn vào hai người phụ nữ trong bếp đang nói chuyện cười hi hi ha ha.
Tình yêu là cái gì, ông không biết, ông đã lớn tuổi, mặc kệ hai đứa nó muốn làm cái gì thì làm, nhưng ông cũng phải về Tề gia một chuyến, cũng lâu rồi ông chưa trở về.
"Tuần sau con tìm ngày nào rãnh, cha mẹ muốn đến Tề gia."
Huệ Đại Sơn lặng lẽ gật đầu, chuyện đã tới thì không thể nào trốn được, nên sớm giải quyết, anh và đại tiểu thư mới có thể ở cùng một chổ.
Lúc này Tề Ái xoay người phát hiện bọn họ. "Chú Huệ, chào buổi sáng. A! Đại Sơn, anh cũng đã dậy rồi à?"
"Đúng! Sau khi thức dậy anh không thấy em, anh sợ muốn chết, vội vàng chạy xuống lầu tìm em."
"Em xuống phụ thím Huệ làm điểm tâm! Mặc dù tay chân em vụng về, học rất chậm, nhưng là em cũng chiên được trứng đó! Đại Sơn anh mau đánh răng rữa mặt, rồi ra ăn thức ăn em làm!"
Tề Ái không giỏi nữ công gia chánh (làm việc nhà), nhưng cô muốn học, dĩ nhiên là mẹ của anh cũng nhận ra được, nên bà ấy rất vui vẻ dạy cô.
Trong một buổi sáng, Tề Ái thành công tạo ấn tương tốt với chú thím Huệ, trong lòng bọn họ đã xem cô là con dâu.
※※ ※※※※ ※※
Vốn cho là Tề gia sẽ gây khó khăn cho bọn họ, nhưng không ngờ, mọi chuyện lại kết thúc thuận lợi.
"Em không phải đã nói với anh rồi sao? Xem anh khẩn trương thành như vậy! Hì hì. . . . . ."
Tề Ái cười khanh khách dựa vào trong ngực Huệ Đại Sơn, bị bộ dáng giễu cợt của cô làm cho anh mất mặt, nhưng không sao, để cho cô giễu cợt đi! Ai kêu anh khẩn trương như vậy làm chi?
Tề lão gia và Tề phu nhân nghe được chuyện tình của anh và cô, cũng không có kinh ngạc gì nhiều, dường như bọn họ đã sớm biết sự việc sẽ tiến triển như vậy, nhưng mấy người lớn bọn họ lâu ngày không gặp nhau liền ôm nhau khóc, sau đó đi về đại sảnh.
Hai người bọn họ không thể làm gì khác hơn là đi về phòng của cô.
Đi tới phòng của cô, Huệ Đại Sơn bị Tề Ái đẩy ngã trên giường.
"Cha em đã nói, em học đại học có thể yêu rồi, cho nên, anh không cần lo lắng bọn họ sẽ không cho anh và em ở cùng nhau!"
Tề Ái tìm vị trí thoải mái nằm ở trong ngực anh.
"Cha mẹ em không lo lắng em chọn lầm người sao?"
"Không đâu! Mẹ em luôn xem lén nhật ký của em, em yêu ai, hai người bọn họ đã biết rồi!"
Khó trách Tề lão gia nhìn anh không giật mình, anh xuất hiện ở đây là chuyện sớm muộn thôi, ngược lại ba mẹ của anh rất được hoan nghênh.
Vừa tới Tề gia, cha mẹ của anh đã rơi nước mắt, họ bái tế vong linh của Tề lão thái gia xong, bốn người ôm nhau vừa trò chuyện vừa khóc.
Chuyện này với trong tưởng tượng của anh thật khác xa nhau!
"Đại Sơn, Họ tại sao lại khóc thành như vậy?"
Tề Ái có chút không hiểu, tại sao bọn họ lại khóc thành như vậy.
"Bởi vì họ nhìn thấy được người rất quan trọng!" Huệ Đại Sơn sờ sờ mũi nhỏ thanh tú của cô. "Hôm em tới đội Judo tìm anh, em cũng khóc? Anh bị nước mắt của em làm cho giật mình !"
"Ah? Đúng nga! Không đúng! Tại sao anh gặp em lại không khóc?"
Chú Huệ thấy cô đều rơi nước mắt nha!
"Bởi vì em không đáng yêu!" Cô chóng hai tay lên ngực anh, làm anh khó thở. "Em động tác nhẹ nhàng một chút, Tiểu Trư, như vậy sẽ làm anh bị tổn thương."
Nhìn hai gò má cô căng đầy, Huệ Đại Sơn hài lòng với kế hoạch của mình.
"Anh chê em mập phải không?" Tề Ái bất mãn lật xuống giường buồn bực.
"Anh không có." Huệ Đại Sơn vô tội phản bác.
Lật người, anh đè lên người cô cọ sát, thân thể anh dần dần nóng lên, thân thể mềm mại của cô làm anh không kiềm chế được, muốn đem cô làm đến tận hứng.
"Như thế nào? Tiểu Trư, em có muốn hay không?"
"Không công bằng! Anh to lớn, em đấu không lại anh!"
Tề Ái đẩy anh không nổi, cô chỉ có thể để mặc anh đè cô ở dưới thân, làm "chuyện xấu"!
"Vậy anh chỉ sử dụng một tay, như thế nào?"
"Như vậy vẫn chưa công bằng."
Tề Ái đỏ mặt nghĩ, anh chỉ sử dụng một tay, cũng có thể làm cho cô tê dại.
"Vậy em muốn như thế nào mới gọi là công bằng?"
"Em đem hai tay anh buộc lại, anh không được đụng vào em, như vậy mới công bằng."
"Cái gì? Hai tay?"
Muốn buộc tay của anh lại? Vậy anh làm sao làm? Đôi tay bị trói sẽ không làm được rất nhiều thứ nha!
"Không được sao? Vậy thì thôi."
Tề Ái dùng sức đẩy Huệ Đại Sơn ra, đè lên người anh, hai chân nhảy qua đè bụng dưới của anh, mập mờ liếm anh, dù sao người lớn đều ở dưới lầu ôn chuyện, sẽ không ai quấy rầy bọn họ.
Hắc hắc! Tề Ái cao hứng cười, vậy thì ở trong phòng chơi một hồi đi! Cô là chủ, nhất định phải chiếm thế thượng phong mới được.
Nhưng cô hài lòng không được bao lâu, bởi vì hai chân Huệ Đại Sơn bắt chéo, đôi tay lôi kéo, Tề Ái ở tư thế thượng phong liền biến thành tù binh.
Cô và anh chơi đùa, cô không né được Huệ Đại Sơn hôn cô, quần áo trên người cô bị anh cởi sạch hết, cô bị anh đè ép ở phía dưới, không thể phản khán được.
Huệ Đại Sơn vừa khiêu kích vật giữa hai chân cô, vừa hôn vào bộ ngực tuyết trắng của cô, hai gò bồng đảo là nơi anh yêu thích nhất, khi anh còn chịu đựng được, anh muốn ngặm đỉnh phấn hồng của cô trêu chọc.
"Đại Sơn. . . . . . Em không chịu nổi. . . . . ." Quả nhiên như cô nghĩ, Huệ Đại Sơn chỉ dùng đầu ngón tay thì đã làm cho cô không ngừng thở gấp, hoàn toàn giơ cờ trắng đầu hàng.
Chỉ chốc lát sau giữa hai chân cô tiết ra chất lỏng ẩm ướt, cô khó chịu giãy dụa eo, cố tình làm cho anh chịu không nổi?
Cô thật sự rất nhớ tiểu đệ của anh, muốn nó hung hăng đâm vào cơ thể cô!
Tay nhỏ bé của cô len lén đụng vào vật giữa hai chân anh. A! Thật sự không công bằng! Quần áo của cô cởi ra hết, còn quần áo của anh thì rất chỉnh tề. Tề Ái không làm gì khác hơn, là cách lớp quần tây của anh ma sát vật giữa hai chân anh, chầm chậm xoa nắn.
Cô muốn Đại Sơn giống như mình, đều bị ngọn lửa tình thêu cháy, vì thân thể đối phương mà điên cuồng.
"Em tiểu ma nữ này. . . . . ." Cô kéo khóa quần của anh xuống, móc tính khí của anh ra xoa nắn?
Đây là một cuộc so tài, Huệ Đại Sơn cắn đỉnh phấn hồng của cô, nhẹ nhàng ma sát, ngón tay của anh không ngừng đâm vào điểm mẫn cảm trong cơ thể cô, hoa huyệt cô co rút nhanh, cô khát vọng vật chính giữa hai chân anh xâm nhập vào.
Động tác anh nhanh chóng cởi quần áo mình xuống, đem hai chân cô mở rộng ra, anh đem vật nam tính của anh đâm vào nơi ướt át giữa hai chân cô, đâm vào nơi mẫn cảm của cô, một lần lại một lần làm cho cô lên tới đỉnh điểm.
Hai chân cô kẹp hông Huệ Đại Sơn, Tề Ái đem chính mình áp sát vào anh, để cho anh vào sâu hơn nữa.
Anh ôm cặp mông tuyết trắng của cô, tăng tốc độ cực nhanh ở trong thân thể cô luật động.
Thân thể kết hợp tạo ra tiếng nước dâm mỹ, còn có hơi thở dồn dập của hai người, tạo thành một khúc giao hưởng mập mờ.
※※ ※※※※ ※※
Trong lúc bất chợt, cô đang ăn kem để giải nhiệt, thì nhận được điện thoại của anh, cô tức giận, cô không hiểu tại sao anh lại hẹn gặp mặt cô? Bọn họ vừa mới nói lời tạm biệt!
Buổi chiều ngày thứ hai, cô không có tiết học, cho nên ăn cơm xong hai người liền tách nhau ra, anh đi trường học, cô về kí túc xá, bởi vì trời nóng nên cô muốn ngủ trưa, ngẫu nhiên gặp Hạo Phàm khó có dịp tốt bụng mời cô ăn đồ ngọt.
Cô mới ăn có hai miếng đã bị đáng gãy, thật là mất hứng, Tề Ái không thể làm gì khác hơn là đưa nhiều kem vào trong miệng mình, không ngờ Hạo Phàm tốt bụng đem trọn hộp kem đưa cho cô.
"Tề Ái, cầm cái này cho gấu lớn của bạn giải nhiệt."
"Ah?" Tề Ái có chút thụ sủng nhược kinh, Hạo Phàm rất mê đồ ngọt không cho ai đụng vào, thế nhưng hôm nay cô ấy lại kêu cô đem kem cho Huệ Đại Sơn ăn?
Mang dép xong, cô cầm hộp kem đi ra cửa, xa xa liền nhìn thấy Huệ Đại Sơn.
Huệ Đại Sơn nổi cáu đứng ở bậc cầu thang, cầm trong tay một phần sách báo che trên đỉnh đầu, tháng mười một đúng là nắng chói chang.
"Đại Sơn, anh không phải lên lớp sao?"
"Gọi bạn cùng phòng của em xuống." Khó thấy được Huệ Đại Sơn nổi giận! Chính anh cũng không biết anh có thể nổi giận với con gái.
"Anh làm sao vậy? Đại Sơn, anh đang tức giận hả?"
"Em nhìn đi, đây là hình gì?" Huệ Đại Sơn cầm trong tay tuần san của trường giao cho Tề Ái. "Còn có một đoạn ghi chuyện tình."
Tề Ái nhận lấy tập san của trường, nhìn tấm hình.
"Oa! Đại Sơn, hai chúng ta lên trang đầu của tuần san!"
Hình chụp lúc bọn họ gặp nhau ở đội Judo, chụp vừa đúng lúc anh cuối người xuống lau nước mắt cho cô, nhìn từ tư thế này giống như bọn họ đang hôn nhau.
Phía dưới còn có hình khác nữa, là hình chụp anh đút cô ăn cơm trong tiệm cơm, còn có tấm hình anh nắm tay cô dắt đi.
"Có vậy mà em vui mừng sao?" Huệ Đại Sơn bĩu môi.
Trời mới biết anh đã bị bao nhiêu người trong lớp giễu cợt, đi trên đường, ngay cả những người không quen biết anh đều che miệng cười trộm.
"Đại Sơn, anh không nên tức giận! Bọn họ không có viết sai cái gì hết. . . . . ."
Tề Ái nghiêm túc đọc đoạn chữ viết kia.
Số báo đặc biệt! Người đẹp và quái vật!
Hoa khôi hệ anh ngữ Tề Ái và đội viên đội Judo Huệ Đại Sơn được xưng là gấu lớn, tình yêu thanh mai trúc mã, ở đại học F yêu nhau say đắm, được người trong nhà chấp nhận, chuyện tình thiên kim đại tiểu thư và con của quản gia kết thúc hoàn mỹ. . . . . .
"Anh như thế nào có thêm danh hiệu đội viên đội Judo gấu lớn hả? Anh xem nhất định là bạn cùng phòng của em làm chuyện tốt." Gân xanh trên trán Huệ Đại Sơn nổi lên.
Còn nữa, bữa trưa còn có nhiều nữ sinh đến tỏ tình với anh, lúc đó anh còn chưa biết mình được đăng lên tuần san trường, buồn bực tại sao lại có năm nữ sinh tới tỏ tình!
Thì ra bọn họ nhìn tuần san trường, rất có hứng thú với anh nên đến xem thử, hy vọng có thể kết bạn với anh, thật may là Tề Ái xuất hiện bên cạnh anh, anh liền đem bọn họ đuổi đi.
Xem ra phiền phức của anh sau này sẽ kéo dài, tuần san trường đáng chết, trường học có một đôi tình nhân kỳ lạ?
Đúng rồi, Anh và cô có điểm nào "Kỳ lạ" chứ? Thật khiến người ta phát hỏa!
"A! Em cảm thấy kỳ quái, khó trách Hạo Phàm mời em ăn kem, trước đây cô ấy đều ăn một mình, bây giờ lại mời em nguyên hộp kem luôn!" Tề Ái nhìn kem trong tay. "Thì ra Hạo Phàm nói hạ hoả chính là ý này? Ha ha!"
"Có gì đáng cười?" Huệ Đại Sơn lửa giận khó tiêu.
"Được rồi! Anh đừng tức giận, ăn kem giảm nhiệt đi!" Tề Ái mút một muỗi đưa vào trong miệng anh. "Anh suy nghĩ đi, khi mọi người nhìn thấy, sẽ biết chúng ta là một đôi, cũng sẽ không có người tùy tiện đánh em hoặc làm quen với anh!"
"Tốt nhất là như vậy!" Nếu để cho đại tiểu thư biết bởi vì có tập tuần san của trường, nên có nhiều nữ sinh mê anh hơn, chính cô sẽ không đi làm thịt Vương Hạo Phàm mới là lạ!
Quân tử báo thù ba năm không muộn, lần tới nếu anh có cơ hội, anh nhất định sẽ trả đủ cho cô ấy.
Hiện tại anh chỉ muốn cùng với đại tiểu thư ngọt ngào anh kem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.