Đại Tiểu Thư Của Tôi

Chương 9

Đường Quả

26/01/2015

Thi giữa kì kết thúc, ngày cuối tuần, Huệ Đại sơn dẫn cô về nhà gặp cha mẹ anh.

Hai người bọn họ gặp lại ở trường học, anh và cô mói chuyện, Huệ Đại Sơn bắt đầu bẩm báo cha mẹ. Xa cách nhiều năm, Cha Huệ nhìn thấy Tề Ái liền suy nghĩ tới những chuyện xưa, không nhịn được nước mắt lưng tròng.

"Đại tiểu thư! Chú là chú Huệ, con còn nhớ chú không? Chú là chú Huệ!"

"Con nhớ được, chú Huệ, thân thể chú vẫn khỏe chứ?"

Tề Ái dĩ nhiên không có quên chú Huệ, vì từ nhỏ chú đã luôn thương cô chăm sóc cho cô, mặc dù thời gian dài bọn họ không gặp nhau, nhưng cảm giác thân thuộc vẫn không thể nào mất đi, Tề Ái vui vẻ ôm chú Huệ.

"Tốt, rất tốt, mấy năm qua thân thể của chú vô cùng cường tráng, đại tiểu thư, con mau vào nghĩ ngơi đi, ngồi xe lâu như vậy, con nhất định là mệt rồi? Thím Huệ của con đang ở bên trong nấu đồ ăn! Chờ một lát nữa chúng ta liền có thể dùng cơm."

"Oa! Thật là tốt! Rất lâu rồi con không được ăn thức ăn do thím Huệ nấu."

Tề Ái vốn định đi theo Huệ Đại Sơn vào phòng bếp giúp thím Huệ một tay, nhưng cô bị chú Huệ nhiệt tình giữ lại phòng khách, chú hỏi cô liên tục, từ chuyện sau khi ông nội qua đời, tất cả chuyện lớn nhỏ trong nhà, cô đều nói cho chú Huệ nghe hết.

Hai người bọn họ ở trong phòng khách tán gẫu, không lâu trong phòng bếp vọng tới tiếng nói kêu bọn họ ăn cơm, Huệ Chính Khí vội vàng lôi kéo Tề Ái đến bàn ăn, thái độ nghiêm túc hầu hạ cô dùng cơm, luân phiên thay cô gắp đồ ăn bưng canh, qua một lúc lâu trước mặt Tề Ái có rất nhiều thức ăn mỹ vị.

"Chú Huệ, con tự mình ăn được rồi, chú cũng ăn đi! Đừng gắp đồ ăn cho con nữa." Tề Ái nghiêng người bất đắc dĩ nhìn Huệ Đại Sơn một cái.

Cha con bọn họ thật đúng là giống nhau! Cần phải đem cô nuôi thành tiểu trư mới được sao? Nhiều đồ như vậy, cô ăn đến khi nào mới xong, cô có thể phải đổi tên gọi thành Tề Tiểu Trư rồi!

Huệ Đại Sơn nhìn ra trong mắt cô đầy oán giận, khóe miệng nâng lên một nụ cười khẽ, mặc dù công việc gắp đồ ăn cho cô bị cha cướp, nhưng anh không có chút nào quan tâm, còn liên tiếp quăng lấy ánh mắt muốn Tề Ái ăn nhanh lên một chút.

Đang trong quá trình dùng bữa ăn, Tề Ái rốt cuộc gặp được người một mực ở trong phòng bếp bận rộn. "Thím Huệ, đã lâu không gặp, thím ngày càng trẻ ra, càng lúc càng đẹp lên!"

Chú Huệ và Thím Huệ là tiêu chuẩn lão binh với nàng dâu của Đài Loan, hơn kém nhau tới mười ba tuổi! Chú Huệ năm nay 63 tuổi, dáng ngoài đã muốn lão, mà thím Huệ vẫn chưa tới 50. Mấy năm không thấy, thím Huệ cùng với năm đó chẳng khác nhau là mấy, bề ngoài xem ra ngược lại càng thêm trẻ tuổi, có lẽ là do cách ăn mặc có liên quan!

Còn nữa, rõ ràng thím Huệ mới bận rộn ở trong bếp, nhưng lúc xuất hiện trên bàn ăn lại bận bộ đồ công sở, trên người còn mang trang sức thanh nhã.

Cô hôm nay tới là gặp cha mẹ bạn trai! Không phải tới đây để cho bọn họ nhớ lại chuyện xưa!

Chú thím Huệ đối xử với cô giống như lúc bé không có gì thay đổi, ngay cả cách nói chuyện đều là một dạng, luôn miệng đại tiểu thư, đại tiểu thư mà kêu, làm cho Tề Ái có chút lúng túng.

Nhưng khi cô nhìn bộ dạng hưng phấn của chú thím Huệ, thì cô cố đè nén cảm giác lúng túng, tận lực làm cho mình dung nhập vào Huệ gia.

※※ ※※※※ ※※

Sau khi ăn xong tất cả đồ ăn, Tề Ái giống như chạy trốn vội vàng kéo Huệ Đại Sơn đi vào trong phòng.

"Đại tiểu thư, em không ở lại phòng khách xem ti vi sao?"

Huệ Đại Sơn nhớ buổi tối ngày thứ bảy Tề Ái rất thích xem chương trình giải câu đố được phần thưởng, thậm chí còn còn muốn mời anh tham gia! Như thế nào hôm nay cô lại khác thường như vậy, tiết mục bắt đầu rồi lại tự nhiên kéo anh vào phòng?

"Sói con, tối hôm nay không thể nha! Sẽ bị ba mẹ anh nghe thấy."

Cho là Tề Ái trong lúc bất chợt nổi lên sắc tâm với mình, cho nên đợi không kịp kéo anh về phòng, Huệ Đại Sơn có chút tiếc rẻ nhìn mặt cô.

"Đại tiểu thư, sau khi trở về anh sẽ bồi thường cho em, tối hôm nay chúng ta thật không thể làm, anh không thể phá hư em, trong hình tượng của ba mẹ anh xây dựng cho em."

"Đáng ghét! Em bình thường biểu hiện sắc như vậy sao?" Tề Ái buồn buồn nhìn chằm chằm Huệ Đại Sơn. "Đại Sơn, em kéo anh vào phòng không phải muốn làm với anh!"

"Vậy em muốn làm cái gì?"

"Người trong nhà anh thật là quá đáng!"

Đè nén cả buổi tối, rốt cuộc Tề Ái có cơ hội liền bộc phát.

Huệ Đại Sơn giật mình, kéo cô vào trong ngực an ủi. "Làm sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị của em sao? Hay là ba mẹ anh nói cái gì, chọc giận em?"

Mặc kệ anh hỏi thế nào, Tề Ái đều là lắc đầu.

Huệ Đại Sơn giơ tay lên đầu hàng. "Đại tiểu thư, anh rất đần, không đoán được suy nghĩ của em, có chuyện gì thì em cứ nói."

"Đại Sơn, em hỏi anh, em là gì đối với anh?"

Tề Ái dựa vào ngực Huệ Đại Sơn ngửa đầu lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh, chính là gương mặt này, làm cho cô cảm giác an toàn, làm cho cô cảm giác mình được anh nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương như bảo bối.

Cô hy vọng Huệ Đại Sơn yêu chính là bản thân cô, mà không phải ân tình cho nên mới yêu cô.

Chuyện này cô và anh đã nói qua rồi, mặc dù Đại Sơn không chịu thay đổi cách xưng hô với cô, chỉ là lúc anh ôm cô, cô có thể cảm nhận anh đối với cô là tình yêu, giống như cô đối với anh vậy.

Nhưng khi đi tới nhà anh, chú thím Huệ không coi cô như bạn gái của con họ mà đối đãi, ngay cả cách nói chuyện đều rất cẩn thận, cũng khó trách cô có loại cảm giác như vậy.

"Em còn phải hỏi?" Huệ Đại Sơn hôn môi cô. "Em là đại tiểu thư của anh!"

"Nếu như đây là một loại tình thú, em rất nguyện ý cả đời cùng diễn với anh nhân vật này, nhưng mà ở trước mặt chú thím Huệ, em không làm được."



Tề Ái ảo não cực kỳ nhìn Huệ Đại Sơn.

"Đại Sơn, em thích anh, em rất rất thích anh, về sau, em muốn gả cho anh để làm vợ anh, em không thể ở trong nhà anh, trước mặt ba mẹ anh, làm đại tiểu thư?"

Huệ Đại Sơn ôm cô, ánh mắt nhìn cô, muốn nói nhưng lại không nói.

"Anh không phải nên vui mừng vì em muốn gả cho anh sao?" Tề Ái cong lên môi, nhìn Huệ Đại Sơn nói chuyện.

"Không phải, anh rất vui." Huệ Đại Sơn vội vàng hôn cho cô."Anh thật sự rất vui!"

"Vậy sao anh không nhìn em?"

"Thật ra thì, mẹ anh hỏi anh về chuyện của chúng ta."

"Anh trả lời mẹ anh ra sao?"

"Anh nói với mẹ, tương lai vẫn còn rất khó khăn, giữa chúng ta. . . . . ."

Huệ Đại Sơn chưa nói xong đã bị Tề Ái lên tiếng cắt đứt.

"Tương là vẫn còn rất khó khăn là sao? Đại Sơn, anh không tin tưởng em và không tin tưởng chính mình sao?"

"Anh đối với em là thật lòng, vĩnh viễn không thay đổi."

Huệ Đại Sơn là một người đàn ông rất bảo thủ, trừ phi Tề Ái thay lòng đổi dạ, nếu không anh sẽ không yêu bất kì ai nữa.

"Vậy ý anh là anh không tin em?" Tề Ái thở phì phò đánh vào lòng ngực anh. "Đại Sơn, anh không tin tưởng em sao?"

"Đại tiểu thư, anh không phải không tin tưởng em. . . . . ."

"Anh không cần gọi em đại tiểu thư!" Tề Ái tức giận. "Anh nói, anh không phải không tin tưởng em, vậy anh mới vừa rồi là có ý gì?"

Cô kiêu ngạo, cô đã nói với anh rất nhiều lần, cô đã chờ đợi anh suốt tám năm!

Thời gian như vậy chẳng lẽ chưa có chứng minh được là cô yêu anh sao? Cô từ nhỏ đã rất yêu anh rồi!

"Anh. . . . . . Anh. . . . . ."

"Anh cái gì? Anh nói nhanh lên! Em đem cái quý giá nhất cuộc đời cho anh...anh còn không tin tưởng em sao? Vậy anh muốn em làm sao? Anh nói ra đi!"

Nếu không phải cô tin Huệ Đại Sơn yêu cô, hơn nữa cô vô cùng tin tưởng vào nhân phẩm của anh, thì cô sẽ lần tưởng rằng anh không chịu trách nhiệm!

"Mẹ anh hỏi anh một câu hỏi, anh không trả lời được." Huệ Đại Sơn ôm chặt Tề Ái, ngồi lên giường mình.

"Câu hỏi gì? Về chuyện của em sao?"

"Mẹ anh hỏi, chuyện của hai chúng ta, Tề lão gia có biết hay không?" Huệ Đại Sơn nhìn cặp mắt cô thật sâu, có chút mong chờ nhưng lại sợ bị tổn thương."Anh nói với mẹ anh, anh không biết." Anh là không biết thật mà!

"A!" Cô đột nhiên giật mình vì cô còn chưa có nói với cha mẹ, Tề Ái sửng sốt thật lâu sau, hôn lên khóe môi anh coi như lời xin lỗi.

"Đại Sơn, anh vì chuyện này mà không tin tưởng em sao? Người ta là bởi vì đi cùng với anh, vui quên cả trời đất, nên em quên nói với cha mẹ em!"

"Thật sao? Không phải bởi vì em không trói buộc, cho nên em mới không nói sao?"

"Huệ Đại Sơn tiên sinh, anh nghe cho rõ! Em chỉ yêu anh mà thôi, chỉ một mình anh!" Cô muốn làm sáng tỏa mọi việc, cho nên cô kích động nước mắt chảy ra. "Anh có nghe hay không?"

Mặc kệ cha mẹ cô nghĩ như thế nào, cô suốt cuộc đời này đều dựa vào anh.

"Anh nghe được." Huệ Đại Sơn cười thật to, làm cho cô cũng vui vẽ cười theo.

"Em gọi điện cho mẹ em." Tề Ái lấy điện thoại di động gọi điện về nhà, bị Huệ Đại Sơn ngăn cản.

"Đợi chút, hiện tại không cần "

"Tại sao? Em muốn điện! Người ta sợ quên, một lát nữa em trầm mê trong nam sắc, sẽ quên đêm nay là đêm nào." Tề Ái khoa trương nói, cô mê luyến anh, có lúc chính cô cũng sợ bản thân mình.

Có anh ở bên cạnh, cô mất cả thế giới cũng không quan hệ, mặc dù cô rất có lỗi với cha mẹ, chỉ là cô cảm thấy ma lực của ái tình sẽ làm người cho người ta mê muội!

Nghe cô khen tặng, Huệ Đại Sơn nhịn không được cười ra tiếng. "Đại tiểu thư, em thật đáng yêu."

"Đại Sơn, anh nên cười nhiều hơn một chút, anh cười lên trong rất đáng yêu!"

"Em lại dùng từ đáng yêu để hình dung anh."

Huệ Đại Sơn không thích cách khen tặng này, từ đó dùng trên người đàn ông không thích hợp? Huống chi anh là một người đàn ông cao to khỏe mạnh, dùng từ đáng yêu đúng là vũ nhục anh!

"Không sao! Hai chúng ta đều đáng yêu!"

"Thật là anh bị em đánh bại!"



Huệ Đại Sơn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh rất lo lắng tới vấn đề này, chỉ là anh không có biểu hiện ra mà thôi.

Dù sao gia cảnh của anh và cô cũng không xứng với nhau, nói không lo lắng là nói kiêu, nhưng có tình yêu của cô chống đỡ, mặc kệ tương lai ra sao, thì anh cũng có lòng tin cùng cô vượt qua tất cả.

Cô không phát hiện anh có tâm sự nặng nề, bởi vì cô lần đầu tiên tới nhà anh, nên cô rất tò mò nhìn chung quanh phòng của anh.

"A! Đại Sơn, đây là sổ lưu niệm của anh có phải hay không?" Tay nhỏ bé của Tề Ái chỉ tới tủ sách đối diện."Cho em mượn xem được không?"

Huệ Đại Sơn ngoan ngoãn đứng dậy, đi tới trước kệ sách lấy xuống sổ lưu niệm. "Em muốn xem quyển nào? Tiểu học, Trung học cơ sở hay là Trung học phổ thông?"

"Toàn bộ em đều muốn xem." Tề Ái hưng phấn nhận lấy sổ lưu niệm tiểu học, lật xem. "Đại Sơn, anh ở chổ nào? Anh mau chỉ cho em xem đi!"

"Ở chổ này, em đừng lật nữa, anh ở vị trí thứ sáu, hàng thứ năm." Huệ Đại Sơn kéo tay của cô chỉ vào người trong hình.

Thấy khuôn mặt lúc còn nhỏ của Huệ Đại Sơn rất đoan trang nghiêm túc, Tề Ái nhớ lại quá khứ, cô và anh học tiểu học năm thứ tư, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, cô lúc còn nhỏ rất ngây thơ, chưa bao giờ nghĩ có một ngày bọn họ sẽ tách ra, mấy cuốn sổ lưu niệm này là cuộc sống lúc nhỏ của anh, Tề Ái vừa nhìn liền bật khóc.

"Ah? Em làm sao vậy?" Thấy những giọt nước mắt cô, anh mới phát hiện cô khóc."Đại tiểu thư, em làm sao vậy? Tại sao em lại khóc?"

Huệ Đại Sơn nâng lên khuôn mặt của cô, đau lòng hôn lên những giọt nước mắt cô, đang êm đẹp tại sao cô đột nhiên khóc thành như vậy?

"Thật xin lỗi, làm ướt sổ lưu niệm của anh. Em thấy anh khi còn nhỏ, em không nhịn được!"

"Vậy em đừng xem." Huệ Đại Sơn đem sổ lưu niệm cất đi.

Tề Ái đẩy anh ra, đem sổ trong tay anh đoạt trở về."Người ta còn chưa xem xong, anh lấy đi làm cái gì?"

"Em khóc như vậy, anh không cho em xem." Huệ Đại Sơn nâng mặt cô lên, đem nước mắt của cô lau chùi sạch sẽ. Anh thật sự không thích nhìn thấy cô khóc.

"Người ta chỉ hoài niệm lại bộ dạng lúc còn nhỏ của anh, cho nên mới không nhịn được khóc lên, anh mau lại đây! Em còn muốn xem."

Mở cuốn sổ ra, nhìn hình ảnh kia, trí nhớ Tề Ái trở về lúc anh và cô còn nhỏ.

"Những người này đều là bạn học của anh sau khi anh chuyển trường à?"

Tề Ái cảm thấy không đúng, anh học tiểu học thân hình còn chưa cao lớn, nhưng trong hình vây quanh bên người anh là những cô bé.

"Dầy! Anh nói! Mấy cô ấy là ai? Tại sao ôm anh?" Tề Ái ăn dấm chua, nhịn không được liền hỏi anh, "Anh làm gì ở sau lưng em?"

Thừa dịp Tề Ái xem tấm hình kia anh liền đem sổ lưu niệm cấp hai và cấp ba dấu dưới gầm giường.

"Ồ! Những người kia là bạn cùng lớp với anh, mọi người ở đại hội thể thao đoạt chức vô địch, các cô ấy vui mừng liền ôm lấy anh."

Anh thề với trời, những người kia chỉ là bạn học mà thôi, còn có hai cuốn sổ bị anh giấu dưới gầm giường, ở bên trong đều là bạn học của anh.

Anh không biết vì sao mình lại có duyên với phụ nữ như vậy, từ nhỏ anh đã có duyên với các cô gái.

"Vậy bây giờ thì sao? Anh còn liên lạc với các cô ấy không?"

"Không có, anh còn không nhớ rõ khuôn mặt của họ." Huệ Đại Sơn đem sổ lưu niệm ném vào rỗ giặt quần áo

"Tốt lắm, đừng xem, những thứ này không có gì hay."

Huệ Đại Sơn ôm cô vào ngực, tính toán tiến hành một chút hoạt động, tránh cho cô xem cuốn sổ khác.

"Ai nói? Bên trong đều là quá khứ của anh, em không có tham gia nha." Hai mắt Tề Ái ướt át "Kể từ khi anh rời đi, em thường ngồi một mình ảo tưởng, anh ở nơi xa sống có tốt không? Có phải hay không cũng giống như em, nhớ về những kĩ niệm xưa?"

Huệ Đại Sơn có chút xấu hổ, anh là một siêu cấp đần độn, mặc dù quyết tâm bảo vệ đại tiểu thư, nhưng chưa bao giờ anh suy nghĩ, anh đối với đại tiểu thư là tình yêu.

"Được rồi! Em biết anh không có suy nghĩ." Tề Ái dĩ nhiên biết. "Không sao, ai kêu em yêu anh trước làm chi? Anh về sau phải bồi thường cho em."

"Dạ, anh sẽ toàn tâm toàn ý bồi thường cho em."

Có thể là do cô ăn no, hơn nữa mới vừa rồi tâm tình cô không tốt, cô ở trong lồng ngực anh, mí mắt Tề Ái có chút nặng nề.

"Đại Sơn, em mệt rồi!"

Tề Ái nhớ mới vừa rồi thím Huệ có chuẩn bị phòng ngủ cho cô, cô không biết cha mẹ của anh làm sao mới có thể tin tưởng cô yêu Huệ Đại Sơn thật lòng đây?

Cô hy vọng chú thím Huệ có thể đối xử với cô như con dâu trong nhà, cô không muốn làm đại tiểu thư của nhà anh.

Càng nghĩ cô càng buồn ngủ, Tề Ái từ từ nhắm hai mắt lại, ở trong lồng ngực của anh, từ từ chìm vào giấc ngủ.

"Ngủ đi!"

Huệ Đại Sơn đột nhiên phát hiện cửa phòng anh không có khóa cửa, nếu mẹ đi vào sẽ thấy anh và Tề Ái đang ôm nhau, nhưng bậy giờ anh không quan tâm.

Cứ như vậy đi! Làm cho cha mẹ biết anh và cô đã thân mật với nhau, tự nhiên bọn họ sẽ hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tiểu Thư Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook