Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 289: Cô sợ ma à?
Đại Dương
08/12/2020
Cả văn phòng của Vương Hi bỗng tối đen như mực, phòng ngủ và phòng làm việc tối đến nỗi giơ bàn tay ra cũng không nhìn thấy đầu.
Vương Hi khẽ cau mày.
Phùng Uyển cũng đã ngừng khóc, nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường.
“Vương Hi, anh có ở đó không?”, Phùng Uyển hỏi.
“Tôi ở đây”, Vương Hi nhíu mày, trong lòng có dự cảm xấu.
Đèn khẩn cấp trong phòng tự động bật sáng, có chút chói mắt, Vương Hi nhìn thấy hai mắt Phùng Uyển đỏ hoe, ngồi trên giường, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía anh.
“Hình như mất điện”, Vương Hi đi đến cửa sổ phòng ngủ, kéo rèm nhìn ra bên ngoài.
Tất cả các tòa nhà văn phòng trong khu phố thương mại thủ đô vẫn sáng đèn, chỉ có tòa nhà của anh là mất điện.
Vương Hi lấy điện thoại di động ra, phát hiện điện thoại đã bị vỡ nát khi đánh nhau với Phùng Uyển, anh nhìn vào đồng hồ trên tay, đưa về phía đèn khẩn cấp để xem giờ.
“Đã hơn một giờ rồi, hôm nay chúng ta cãi nhau khá muộn đấy”, Vương Hi cười nói.
“Ừ, tôi muốn về nhà”, Phùng Uyển nói.
“Cô có cần đi tắm và thay một bộ đồ khác không, tôi biết Đồng Thiên có đồ dự phòng ở đây”, Vương Hi nói.
“Tối quá, tôi không dám tắm”, Phùng Uyển nói.
“Tôi có thể đi cùng cô, có đèn khẩn cấp là được rồi”, Vương Hi trở lại văn phòng, tháo đèn khẩn cấp trên tường xuống.
“Tôi vẫn muốn về nhà trước”, Phùng Uyển hoảng sợ mặc lại chiếc váy vừa bị Vương Hi cởi ra.
“Thật ra đã muộn như vậy rồi, chúng ta ở lại công ty cũng được”, Vương Hi mỉm cười nhìn ngắm cơ thể nhỏ nhắn của Phùng Uyển, anh đột nhiên có hứng thú với cô ta.
Anh thích tính cách Lolita lạnh lùng của Phùng Uyển, sau khi nghe cô ta giải thích về gia đình mình, ấn tượng của anh về cô ta cũng tốt hơn không ít.
“Anh muốn lợi dụng tối sao?”, Phùng Uyển hỏi thẳng.
“Tôi không phải loại người như vậy”, Vương Hi họ nhẹ nói.
“Nếu anh động vào tôi, anh sẽ phải làm rể nhà họ Phùng, anh phải đổi họ, không thì gia tộc tôi sẽ không tha cho anh”, Phùng Uyển nói.
“Thế thì thôi”, Vương Hi khẽ lắc đầu.
Một cô gái ở cấp độ như Phùng Uyển muốn tìm bạn trai thật sự có chút khó khăn, gia tộc sẽ không để cô ta tùy ý tìm một chàng trai để kết hôn, nếu có ai đó thích cô ta, bắt bộc phải được gia tộc chọn lựa cẩn thận và vượt qua các điều kiện khác nhau như ngoại hình, tính cách, nhân phẩm, bối cảnh, học vấn. Còn phải đổi thành họ Phùng mới có thể lấy được Phùng Uyển.
Lấy Phùng Uyển không chỉ là con rể, mà còn phải ở rể.
Con trai có xuất thân, học vấn và ngoại hình thường có điều kiện khá tốt, chỉ muốn chơi bời, có cả đống bạn gái ở bên cạnh, gia tộc bọn họ thường rất có thực lực, sao có thể đổi thành họ Phùng mà lấy Phùng Uyển chứ.
Trừ khi đó là tình yêu đích thực.
Trước mắt Phùng Uyển vẫn chưa gặp được tình yêu đích thực như vậy.
Nói trắng ra, thân thể của Phùng Uyển khá thảm thương, nhà họ Phùng bảy đời làm quan, đến thế hệ của cô về cơ bản đã bị đứt đoạn. Nhưng nhà họ Phùng vẫn còn chút tiền, phải tìm một người khá một chút để thừa kế.
“Người cô ướt hết rồi, mặc quần áo của tôi đi”, Vương Hi lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác khoác lên người Phùng Uyển, anh cũng tìm cho mình một chiếc sơ mi sạch sẽ để thay.
“Cảm ơn anh”, Phùng Uyển khoác trên mình chiếc áo của Vương Hi, nhìn anh cảm kích nói.
Vương Hi không nói gì, mỉm cười chạm lên mái tóc ngắn của Phùng Uyển bằng đôi bàn tay to lớn của mình.
“Đi thôi”, Vương Hi châm một điếu thuốc rồi bước ra ngoài,
Phùng Uyển nhanh chóng đi theo anh, khẽ chạm nhẹ vào tay anh.
“Tuy nhiên, nếu tôi vào làm ở IF thì phải trở thành nhân viên cao cấp đúng không? IF rất lợi hại, là công ty tài chính lớn nhất thế giới. Người bình thường rất khó để vào IE, mà thân phận của tôi nếu vào đó làm việc, có lẽ sẽ rất nhàm chán, phải trở thành nhân viên cao cấp có thực quyền mới được”, Vương Hi vừa nói vừa bước ra ngoài.
“Anh là con nghiện à?”, Phùng Uyển đột nhiên nắm lấy tay Vương Hi.
“Con nghiện gì?”, Vương Hi kinh ngạc hỏi.
“Lúc nào anh cũng hút thuốc”, Phùng Uyển nói.
“Hút nhiều thuốc thì gọi là con nghiện à? Gần đây tôi rất căng thẳng, ngày nào cũng hút rất nhiều, cơn nghiện thuốc lá của tôi cũng tăng lên, không được sao?”, Vương Hi cáu kỉnh nhìn Phùng Uyển đang cười nói.
| “Hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khỏe”, Phùng Uyển nói.
“Nhưng hình như trên người tôi không còn nhiều thuốc lắm”, Vương Hi giấy khỏi tay Phùng Uyển, lấy bao thuốc lá ra kiểm tra, quả nhiên chỉ còn có vài điếu.
Anh đi tới bàn làm việc bên cạnh, lấy ra hai bao thuốc Hoàng Hạc Lâu ra nhét vào túi áo, Phùng Uyển cũng vội vàng đi tới bên cạnh Vương Hi.
“Cứ đứng gần tôi như thể làm gì? Cô không nóng sao?”, Vương Hi cười khi nhìn thấy vẻ đáng thương của cô ta.
“Anh là trai thẳng đúng không?”, Phùng Uyển hỏi.
“Trai thẳng lại là có ý gì?”, Vương Hi đành ngồi trên bàn làm việc, nhìn Phùng Uyển đang cười.
“Chính là người đàn ông có tính cách rất ngay thẳng, anh bây giờ khác hẳn vừa rồi, không còn vẻ háo sắc và để tiện khi nãy nữa”.
“Từ trước đến nay tôi đều không như vậy, chỉ là vừa nãy bị cô đánh cho đau quá, có chút tức giận. Vừa rồi tôi không chỉ muốn chiếm đoạt cô, thậm chí còn muốn cắn đứt ngón tay cô, ăn tươi nuốt sống cô nữa”, Vương Hi nói.
“Vừa rồi tôi cũng có cảm giác này”, Phùng Uyển khẽ gật đầu.
“Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, chúng ta làm hòa đi”, Vương Hi mỉm cười đưa tay về phía Phùng Uyển.
Phùng Uyển sững sờ nhìn tay phải của Vương Hi, cũng đưa tay trái của mình ra, nhẹ nhàng bắt tay với anh.
“Được rồi, về nhà thôi, nếu không chúng ta sẽ phải qua đêm ở đây mất. Nếu cô không yên tâm về tôi, tôi có chìa khóa văn phòng của Khinh Tuyết và Đồng Thiến, có thể mở cửa văn phòng của họ để cô vào đó ngủ, tôi ngủ ở văn phòng của mình”, Vương Hi ngáp dài nói.
Sau khi đánh nhau với Phùng Uyển, lại bị một câu nói của cô ta làm thức tỉnh, bây giờ anh đã có tinh thần hơn rất nhiều. Anh đã biết cách đối phó với những khó khăn hiện tại, tìm nhà họ Từ, nhờ họ giới thiệu anh vào IF.
Tập đoàn IF giàu có và quyền lực nhất trên thế giới, nếu anh có thể là một phần của IF, thì cũng coi như anh nắm quyền kiểm soát ít nhất 3000 đô.
Anh luôn giàu có, và anh chưa bao giờ quan tâm đến việc nắm của cải trong tay, anh chỉ quan tâm xem mình có thể kiếm được nhiều tiền hơn hay không. Chỉ cần anh có thể kiểm soát nhiều tiền hơn, anh mới trở thành người được mọi người nể phục. Bởi vì anh có thể dốc hết tiền bạc trong tay để giúp đỡ người khác, cũng có thể dựa vào mối quan hệ của mình hại chết người khác bằng một câu nói.
Cách hình dung đơn giản nhất chính là, có tiền không bằng có quyền, làm quan nhìn chung không nhiều tiền, nhưng lại được mọi người kính trọng. Bởi vì quan chức có thể giúp họ, cũng có thể lợi dụng quyền lực trong tay để dạy dỗ họ.
Vương Hi lựa chọn con đường kinh doanh, bây giờ anh không thể bước vào giới quan chức của Hoa Hạ được nữa, nhưng ở nước ngoài thì lại khác.
Khi anh đã gia nhập IF và có đủ quyền lực, anh có thể dễ dàng bóp chết Ninh thiếu gia và Long Minh.
“Chúng ta về nhà thôi”, Phùng Uyển nói với Vương Hi.
“Được”, Vương Hi khẽ gật đầu.
Anh hít một hơi thuốc trong tay, khẽ mở cửa bước ra khỏi văn phòng, cảm thấy Phùng Uyển khẽ chạm vào tay mình, sau đó nắm chặt lấy tay anh.
| Phùng Uyển không chỉ chủ động kéo tay anh, mà còn không ngừng ép chặt cơ thể vào người anh.
Trông cô ta có vẻ hơi hoảng sợ, suýt chút nữa thì ngã vào lòng anh.
“...”, Vương Hi kinh ngạc nhìn cô ta.
“Sao vậy?”, ánh mắt Phùng Uyển hoảng sợ nói.
“Cô sợ bóng tối à?”, Vương Hi nhìn đôi mắt đen láy của Phùng Uyển hỏi.
“Cũng bình thường”, Phùng Uyển trả lời.
“Cô sợ ma?”, Vương Hi hỏi.
Sắc mặt Phùng Uyển lập tức tái mét.
Vương Hi khẽ cau mày.
Phùng Uyển cũng đã ngừng khóc, nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường.
“Vương Hi, anh có ở đó không?”, Phùng Uyển hỏi.
“Tôi ở đây”, Vương Hi nhíu mày, trong lòng có dự cảm xấu.
Đèn khẩn cấp trong phòng tự động bật sáng, có chút chói mắt, Vương Hi nhìn thấy hai mắt Phùng Uyển đỏ hoe, ngồi trên giường, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía anh.
“Hình như mất điện”, Vương Hi đi đến cửa sổ phòng ngủ, kéo rèm nhìn ra bên ngoài.
Tất cả các tòa nhà văn phòng trong khu phố thương mại thủ đô vẫn sáng đèn, chỉ có tòa nhà của anh là mất điện.
Vương Hi lấy điện thoại di động ra, phát hiện điện thoại đã bị vỡ nát khi đánh nhau với Phùng Uyển, anh nhìn vào đồng hồ trên tay, đưa về phía đèn khẩn cấp để xem giờ.
“Đã hơn một giờ rồi, hôm nay chúng ta cãi nhau khá muộn đấy”, Vương Hi cười nói.
“Ừ, tôi muốn về nhà”, Phùng Uyển nói.
“Cô có cần đi tắm và thay một bộ đồ khác không, tôi biết Đồng Thiên có đồ dự phòng ở đây”, Vương Hi nói.
“Tối quá, tôi không dám tắm”, Phùng Uyển nói.
“Tôi có thể đi cùng cô, có đèn khẩn cấp là được rồi”, Vương Hi trở lại văn phòng, tháo đèn khẩn cấp trên tường xuống.
“Tôi vẫn muốn về nhà trước”, Phùng Uyển hoảng sợ mặc lại chiếc váy vừa bị Vương Hi cởi ra.
“Thật ra đã muộn như vậy rồi, chúng ta ở lại công ty cũng được”, Vương Hi mỉm cười nhìn ngắm cơ thể nhỏ nhắn của Phùng Uyển, anh đột nhiên có hứng thú với cô ta.
Anh thích tính cách Lolita lạnh lùng của Phùng Uyển, sau khi nghe cô ta giải thích về gia đình mình, ấn tượng của anh về cô ta cũng tốt hơn không ít.
“Anh muốn lợi dụng tối sao?”, Phùng Uyển hỏi thẳng.
“Tôi không phải loại người như vậy”, Vương Hi họ nhẹ nói.
“Nếu anh động vào tôi, anh sẽ phải làm rể nhà họ Phùng, anh phải đổi họ, không thì gia tộc tôi sẽ không tha cho anh”, Phùng Uyển nói.
“Thế thì thôi”, Vương Hi khẽ lắc đầu.
Một cô gái ở cấp độ như Phùng Uyển muốn tìm bạn trai thật sự có chút khó khăn, gia tộc sẽ không để cô ta tùy ý tìm một chàng trai để kết hôn, nếu có ai đó thích cô ta, bắt bộc phải được gia tộc chọn lựa cẩn thận và vượt qua các điều kiện khác nhau như ngoại hình, tính cách, nhân phẩm, bối cảnh, học vấn. Còn phải đổi thành họ Phùng mới có thể lấy được Phùng Uyển.
Lấy Phùng Uyển không chỉ là con rể, mà còn phải ở rể.
Con trai có xuất thân, học vấn và ngoại hình thường có điều kiện khá tốt, chỉ muốn chơi bời, có cả đống bạn gái ở bên cạnh, gia tộc bọn họ thường rất có thực lực, sao có thể đổi thành họ Phùng mà lấy Phùng Uyển chứ.
Trừ khi đó là tình yêu đích thực.
Trước mắt Phùng Uyển vẫn chưa gặp được tình yêu đích thực như vậy.
Nói trắng ra, thân thể của Phùng Uyển khá thảm thương, nhà họ Phùng bảy đời làm quan, đến thế hệ của cô về cơ bản đã bị đứt đoạn. Nhưng nhà họ Phùng vẫn còn chút tiền, phải tìm một người khá một chút để thừa kế.
“Người cô ướt hết rồi, mặc quần áo của tôi đi”, Vương Hi lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác khoác lên người Phùng Uyển, anh cũng tìm cho mình một chiếc sơ mi sạch sẽ để thay.
“Cảm ơn anh”, Phùng Uyển khoác trên mình chiếc áo của Vương Hi, nhìn anh cảm kích nói.
Vương Hi không nói gì, mỉm cười chạm lên mái tóc ngắn của Phùng Uyển bằng đôi bàn tay to lớn của mình.
“Đi thôi”, Vương Hi châm một điếu thuốc rồi bước ra ngoài,
Phùng Uyển nhanh chóng đi theo anh, khẽ chạm nhẹ vào tay anh.
“Tuy nhiên, nếu tôi vào làm ở IF thì phải trở thành nhân viên cao cấp đúng không? IF rất lợi hại, là công ty tài chính lớn nhất thế giới. Người bình thường rất khó để vào IE, mà thân phận của tôi nếu vào đó làm việc, có lẽ sẽ rất nhàm chán, phải trở thành nhân viên cao cấp có thực quyền mới được”, Vương Hi vừa nói vừa bước ra ngoài.
“Anh là con nghiện à?”, Phùng Uyển đột nhiên nắm lấy tay Vương Hi.
“Con nghiện gì?”, Vương Hi kinh ngạc hỏi.
“Lúc nào anh cũng hút thuốc”, Phùng Uyển nói.
“Hút nhiều thuốc thì gọi là con nghiện à? Gần đây tôi rất căng thẳng, ngày nào cũng hút rất nhiều, cơn nghiện thuốc lá của tôi cũng tăng lên, không được sao?”, Vương Hi cáu kỉnh nhìn Phùng Uyển đang cười nói.
| “Hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khỏe”, Phùng Uyển nói.
“Nhưng hình như trên người tôi không còn nhiều thuốc lắm”, Vương Hi giấy khỏi tay Phùng Uyển, lấy bao thuốc lá ra kiểm tra, quả nhiên chỉ còn có vài điếu.
Anh đi tới bàn làm việc bên cạnh, lấy ra hai bao thuốc Hoàng Hạc Lâu ra nhét vào túi áo, Phùng Uyển cũng vội vàng đi tới bên cạnh Vương Hi.
“Cứ đứng gần tôi như thể làm gì? Cô không nóng sao?”, Vương Hi cười khi nhìn thấy vẻ đáng thương của cô ta.
“Anh là trai thẳng đúng không?”, Phùng Uyển hỏi.
“Trai thẳng lại là có ý gì?”, Vương Hi đành ngồi trên bàn làm việc, nhìn Phùng Uyển đang cười.
“Chính là người đàn ông có tính cách rất ngay thẳng, anh bây giờ khác hẳn vừa rồi, không còn vẻ háo sắc và để tiện khi nãy nữa”.
“Từ trước đến nay tôi đều không như vậy, chỉ là vừa nãy bị cô đánh cho đau quá, có chút tức giận. Vừa rồi tôi không chỉ muốn chiếm đoạt cô, thậm chí còn muốn cắn đứt ngón tay cô, ăn tươi nuốt sống cô nữa”, Vương Hi nói.
“Vừa rồi tôi cũng có cảm giác này”, Phùng Uyển khẽ gật đầu.
“Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, chúng ta làm hòa đi”, Vương Hi mỉm cười đưa tay về phía Phùng Uyển.
Phùng Uyển sững sờ nhìn tay phải của Vương Hi, cũng đưa tay trái của mình ra, nhẹ nhàng bắt tay với anh.
“Được rồi, về nhà thôi, nếu không chúng ta sẽ phải qua đêm ở đây mất. Nếu cô không yên tâm về tôi, tôi có chìa khóa văn phòng của Khinh Tuyết và Đồng Thiến, có thể mở cửa văn phòng của họ để cô vào đó ngủ, tôi ngủ ở văn phòng của mình”, Vương Hi ngáp dài nói.
Sau khi đánh nhau với Phùng Uyển, lại bị một câu nói của cô ta làm thức tỉnh, bây giờ anh đã có tinh thần hơn rất nhiều. Anh đã biết cách đối phó với những khó khăn hiện tại, tìm nhà họ Từ, nhờ họ giới thiệu anh vào IF.
Tập đoàn IF giàu có và quyền lực nhất trên thế giới, nếu anh có thể là một phần của IF, thì cũng coi như anh nắm quyền kiểm soát ít nhất 3000 đô.
Anh luôn giàu có, và anh chưa bao giờ quan tâm đến việc nắm của cải trong tay, anh chỉ quan tâm xem mình có thể kiếm được nhiều tiền hơn hay không. Chỉ cần anh có thể kiểm soát nhiều tiền hơn, anh mới trở thành người được mọi người nể phục. Bởi vì anh có thể dốc hết tiền bạc trong tay để giúp đỡ người khác, cũng có thể dựa vào mối quan hệ của mình hại chết người khác bằng một câu nói.
Cách hình dung đơn giản nhất chính là, có tiền không bằng có quyền, làm quan nhìn chung không nhiều tiền, nhưng lại được mọi người kính trọng. Bởi vì quan chức có thể giúp họ, cũng có thể lợi dụng quyền lực trong tay để dạy dỗ họ.
Vương Hi lựa chọn con đường kinh doanh, bây giờ anh không thể bước vào giới quan chức của Hoa Hạ được nữa, nhưng ở nước ngoài thì lại khác.
Khi anh đã gia nhập IF và có đủ quyền lực, anh có thể dễ dàng bóp chết Ninh thiếu gia và Long Minh.
“Chúng ta về nhà thôi”, Phùng Uyển nói với Vương Hi.
“Được”, Vương Hi khẽ gật đầu.
Anh hít một hơi thuốc trong tay, khẽ mở cửa bước ra khỏi văn phòng, cảm thấy Phùng Uyển khẽ chạm vào tay mình, sau đó nắm chặt lấy tay anh.
| Phùng Uyển không chỉ chủ động kéo tay anh, mà còn không ngừng ép chặt cơ thể vào người anh.
Trông cô ta có vẻ hơi hoảng sợ, suýt chút nữa thì ngã vào lòng anh.
“...”, Vương Hi kinh ngạc nhìn cô ta.
“Sao vậy?”, ánh mắt Phùng Uyển hoảng sợ nói.
“Cô sợ bóng tối à?”, Vương Hi nhìn đôi mắt đen láy của Phùng Uyển hỏi.
“Cũng bình thường”, Phùng Uyển trả lời.
“Cô sợ ma?”, Vương Hi hỏi.
Sắc mặt Phùng Uyển lập tức tái mét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.