Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 290: Sát thủ chuyên nghiệp
Đại Dương
08/12/2020
Phùng Uyển và Vương Hi vừa mới xảy ra xung đột, bây giờ đối với anh
mà nói, cô ta không khác gì một cô gái bình thường. Nhưng ở thành phố
Minh Châu, Phùng Uyển lại được tôn thờ là nữ thần. Cô ta là một nhà lãnh đạo bẩm sinh và doanh nhân ưu tú, cô ta tàn nhẫn và quyết đoán trước
mặt mọi người, khiến người ta vừa yêu vừa sợ.
Những người này yêu thích vẻ ngoài hiền lành của cô ta, cũng sợ hãi sự vô tình độc đoán trong thủ đoạn kinh doanh của Phùng Uyển.
Cô ta và đội nhóm của mình có thể phá hủy một công ty niêm yết cổ phiếu hạng A trong vòng 3 ngày.
Vương Hi và Long Minh bây giờ lo lắng cây lớn hứng nhiều gió bão, cả hai bắt đầu chuyển tài sản của mình vào bóng tối, Phùng Uyển hiện là người giàu thứ 3 của Hoa Hạ.
Nhà họ Phùng đến bây giờ, ngoại trừ cô ta là con gái có chút đáng tiếc ra thì sự nghiệp càng ngày càng phát triển thịnh vượng hơn.
Vương Hi nằm mơ cũng không ngờ tới, một cô gái như vậy lại sợ ma.
Anh chưa bao giờ tin rằng trên đời này có ma.
Anh không nhịn được mà ngước nhìn Phùng Uyển một lần nữa, vẻ ngoài thật ngoan hiền dễ thương, đôi mắt to tròn lạnh lùng, vóc dáng nhỏ nhắn, chiếc áo sơ mi ướt đẫm nước lạnh làm lộ rõ chiếc áo lót ren và khe ngực bên trong. Cô ta có mái tóc ngắn đen bóng, so với rất nhiều cô gái khác thì cô ta có một nét rất riêng. Anh thật sự có hứng thú với cô gái này, trong lòng cũng dần hình thành những ý nghĩ khác.
“Không ngờ tôi lại có thể thích Lolita”, Vương Hi tự mình lẩm bẩm.
“Anh nói gì?”, Phùng Uyển hỏi.
“Không có gì”, Vương Hi trả lời lấy lệ.
Anh để cho Phùng Uyển nắm lấy tay mình, tay của cô ta rất nhỏ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Lúc nắm lấy bàn tay cô ta anh cảm thấy khá thoải mái, dần dần bàn tay hai người siết chặt lấy nhau.
Trong lòng anh có chút hối hận, tại sao vừa rồi anh lại không chiếm lấy cô ta chứ.
Với tính cách của Phùng Uyển, cho dù anh có chạm vào người thì cô ta cũng sẽ không phản đối.
Phùng Uyển biết Vương Hi đang lợi dụng mình, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu nhưng ngoài miệng không nói gì.
“Cô có xem phim kinh dị không?”, Vương Hi dắt Phùng Uyển đi trong hành lang tối om, nói chuyện phiếm với cô ta.
Giờ phút này, tòa nhà trụ sở của công ty Quang Phục hoàn toàn im lặng, trống rỗng, hành lang tràn ngập ánh sáng từ đèn khẩn cấp, sau ánh đèn là những bóng đen mờ mịt vô hình, bầu không khí có chút đáng sợ, tiếng bước chân của bọn họ không ngừng vang lên trong hành lang. Âm thanh đó khiến người ta cảm thấy căng thẳng không thể giải thích được.
“Tôi rất thích xem”, Phùng Uyển khẽ chạm vào người Vương Hi, giọng nói có chút lo lắng.
“Sợ ma cô còn xem phim kinh dị?”, Vương Hi ngạc nhiên.
“Tôi đã xem hết tất cả các bộ phim kinh dị của các nước, anh biết những người như chúng tôi rồi đấy, áp lực công việc lớn, giống như anh thích hút thuốc, tôi thì lại không, tôi thích xem phim kinh dị hơn”, Phùng Uyển nói.
“Đúng vậy, giống như Đồng Thiến thích xem phim con heo để giải tỏa căng thẳng”, Vương Hi nói.
“Phim gì cơ?”, Phùng Uyển hỏi.
Vương Hi thả tay Phùng Uyển ra, vỗ vào tay hai lần.
Phùng Uyển có vẻ bối rối.
Vương Hi biết rằng cô ta không có kinh nghiệm về mặt tình cảm, bởi vì bị gia đình giáo dục rất nghiêm khắc, cũng chưa bao giờ xem thể loại phim đó. Anh cúi người xuống, nói nhỏ vào tai Phùng Uyển.
Phùng Uyển nhanh chóng đỏ mặt, cắn môi đẩy Vương Hi ra.
Vương Hi bật cười ha ha.
“Thế nào? Có phải rất đã nghiền không?”, Vương Hi vừa cười vừa nói.
“Anh thật sự rất ti tiện”, Phùng Uyển trừng mắt nhìn anh, sắc mặt ửng hồng.
“Không phải rất bình thường sao, tôi là người đã có gia đình, sau này cô kết hôn cũng sẽ tiếp xúc với những chuyện này”, Vương Hi cười nói.
“Thật nhàm chán”, Phùng Uyển từ chối nói về chủ đề này với anh.
“Dần dần rồi sẽ quen, chúng tôi rất hay nói về chủ đề này. Bây giờ tôi nói cho cô biết trước, kẻo sau này cô kết hôn rồi, mười năm không mang thai cũng không biết là xảy ra chuyện gì”, tâm trạng của Vương Hi càng lúc càng tốt, anh dang tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Phùng Uyển.
“Thật là biến thái”, Phùng Uyển tức giận nói.
“Em Uyển, nhìn xem phòng họp chúng ta chúng ta vừa mới đánh nhau, có phải rất lộn xộn không, giống như có ma vậy?”, khi đi ngang qua phòng họp, Vương Hi chỉ tay vào bên trong và nói.
Sắc mặt Phùng Uyển lại trở nên tái nhợt, cô ôm eo Vương Hi không dám nói gì.
“Cô cũng nhát gan quá đấy?”, Vương Hi cười nói.
“Làm ơn đừng nói với tôi về việc này nữa”, ánh mắt Phùng Uyển có chút đỏ.
“Được rồi, không nói nữa”, Vương Hi cảm thấy Phùng Uyển có chút đáng yêu, anh kết thúc chủ đề bằng một nụ cười.
Khi Vương Hi và Phùng Uyển đi qua phòng họp, bỗng nghe thấy tiếng lách cách ở bên trong.
Vương Hi khẽ cau mày, cảm thấy việc mất điện hôm nay có gì đó không ổn, anh muốn trở về phòng họp xem xét một chút, Phùng Uyển lại giữ chặt eo anh không để anh đi.
“Có lẽ là cái gì đó bị gió thổi ngã, không có ai cả đâu”, Phùng Uyển nói.
Vương Hi khẽ cau mày không nói gì, anh lấy trong người ra một điếu thuốc, châm lửa.
“Mẹ kiếp, tôi quên rằng mất điện rồi thang máy không thể sử dụng được”, Vương Hi nói.
“Chúng ta phải đi lối cầu thang bộ à?”, Phùng Uyển căng thẳng nói.
“Phải đi cầu thang bộ”, Vương Hi khẽ gật đầu.
Tòa nhà văn phòng của công ty Quang Phục rất lớn, 32 tầng, là tòa nhà văn phòng sang trọng ở thủ đô. Văn phòng của Vương Hi ở tầng thứ 32, từ bộ từ tầng 32 xuống tầng 1 rất mệt. Mà những tòa nhà văn phòng như vậy thường có một số tin đồn nhàm chán do con người tạo ra, đồn rằng ở đó có ma. Ngay cả khi có điện, các nhân viên cũng không dám xuống cầu thang một mình, chứ đừng nói bây giờ đang mất điện.
Khi Vương Hi dắt Phùng Uyển đi về phía cầu thang, anh không ngừng cau mày suy nghĩ, nghĩ một chút liền hỏi Phùng Uyển: “Cô không cảm thấy việc hôm nay có chút kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ chỗ nào?”, giọng của Phùng Uyển nũng nịu như một cô bé, bởi vì căng thẳng nên cô ta quên nói chính xác tiếng phổ thông.
“Cô đang quyến rũ tôi đấy à?”, Vương Hi kinh ngạc nhìn cô ta.
“Anh thật sự rất nhàm chán”, Phùng Uyển gần như sắp khóc, mắc kẹt với Vương Hi trong tòa nhà trống trải này đã sợ gần chết rồi.
“Công ty Quang Phục của chúng ta ca đêm có ít nhất hơn chục nhân viên bảo vệ, bình thường 10h tối kết thúc việc tăng ca, các bảo vệ sẽ đi từng tầng một hỏi xem còn nhân viên nào làm thêm giờ không. Khi họ xác định không còn nhân viên nào làm thêm giờ thì mới khóa cửa. Mặc dù tôi là sếp của công ty nhưng bọn họ vẫn thường đến để kiếm tra. Vả lại hôm nay chúng ta đánh nhau với tiếng động lớn như vậy, không thể không có bảo vệ tới được. Còn về việc mất điện thì càng không thể, việc này tám năm mười năm cũng không xảy ra một lần. Cô không cảm thấy rất có vấn đề sao?”, Vương Hi rít sâu một hơi thuốc.
“Anh muốn nói gì?”, Phùng Uyển hỏi.
“Có sát thủ!”, khi Vương Hi đưa Phùng Uyển đến cửa cầu thang, anh giơ chân đá mạnh vào cửa sắt ở đầu cầu thang.
Rầm một cái, có thứ gì đó bị Vương Hi đá ngã lăn xuống dưới.
Vương Hi nhanh chóng mở cửa và nhìn xuống tầng dưới.
Một chiếc rìu lập tức chém về phía anh.
Chiếc rìu này tốc độ rất nhanh, Vương Hi lập tức ngả người ra phía sau, chiếc rìu xuyên qua áo sơ mi chạm vào ngực anh, để lại trên ngực một vệt máu.
Vương Hi không quan tâm đến tiếng hét sợ hãi của Phùng Uyển, nhanh chóng kéo cô ta lùi về phía sau.
“Có sợ không? Có phải là ma đâu. Hiện tại sát thủ trong tòa nhà này có lẽ còn nhiều hơn ma nữa ấy chứ”, Vương Hi lạnh lùng nhìn về phía trước.Một tên sát thủ không biết là nam hay nữ mặc bộ đồ hoạt hình đầu người bước ra từ phía sau cửa, trên tay mang theo một chiếc rìu sắc nhọn, nghiêng đầu trước mặt Vương Hi và Phùng Uyển.
Những người này yêu thích vẻ ngoài hiền lành của cô ta, cũng sợ hãi sự vô tình độc đoán trong thủ đoạn kinh doanh của Phùng Uyển.
Cô ta và đội nhóm của mình có thể phá hủy một công ty niêm yết cổ phiếu hạng A trong vòng 3 ngày.
Vương Hi và Long Minh bây giờ lo lắng cây lớn hứng nhiều gió bão, cả hai bắt đầu chuyển tài sản của mình vào bóng tối, Phùng Uyển hiện là người giàu thứ 3 của Hoa Hạ.
Nhà họ Phùng đến bây giờ, ngoại trừ cô ta là con gái có chút đáng tiếc ra thì sự nghiệp càng ngày càng phát triển thịnh vượng hơn.
Vương Hi nằm mơ cũng không ngờ tới, một cô gái như vậy lại sợ ma.
Anh chưa bao giờ tin rằng trên đời này có ma.
Anh không nhịn được mà ngước nhìn Phùng Uyển một lần nữa, vẻ ngoài thật ngoan hiền dễ thương, đôi mắt to tròn lạnh lùng, vóc dáng nhỏ nhắn, chiếc áo sơ mi ướt đẫm nước lạnh làm lộ rõ chiếc áo lót ren và khe ngực bên trong. Cô ta có mái tóc ngắn đen bóng, so với rất nhiều cô gái khác thì cô ta có một nét rất riêng. Anh thật sự có hứng thú với cô gái này, trong lòng cũng dần hình thành những ý nghĩ khác.
“Không ngờ tôi lại có thể thích Lolita”, Vương Hi tự mình lẩm bẩm.
“Anh nói gì?”, Phùng Uyển hỏi.
“Không có gì”, Vương Hi trả lời lấy lệ.
Anh để cho Phùng Uyển nắm lấy tay mình, tay của cô ta rất nhỏ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Lúc nắm lấy bàn tay cô ta anh cảm thấy khá thoải mái, dần dần bàn tay hai người siết chặt lấy nhau.
Trong lòng anh có chút hối hận, tại sao vừa rồi anh lại không chiếm lấy cô ta chứ.
Với tính cách của Phùng Uyển, cho dù anh có chạm vào người thì cô ta cũng sẽ không phản đối.
Phùng Uyển biết Vương Hi đang lợi dụng mình, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu nhưng ngoài miệng không nói gì.
“Cô có xem phim kinh dị không?”, Vương Hi dắt Phùng Uyển đi trong hành lang tối om, nói chuyện phiếm với cô ta.
Giờ phút này, tòa nhà trụ sở của công ty Quang Phục hoàn toàn im lặng, trống rỗng, hành lang tràn ngập ánh sáng từ đèn khẩn cấp, sau ánh đèn là những bóng đen mờ mịt vô hình, bầu không khí có chút đáng sợ, tiếng bước chân của bọn họ không ngừng vang lên trong hành lang. Âm thanh đó khiến người ta cảm thấy căng thẳng không thể giải thích được.
“Tôi rất thích xem”, Phùng Uyển khẽ chạm vào người Vương Hi, giọng nói có chút lo lắng.
“Sợ ma cô còn xem phim kinh dị?”, Vương Hi ngạc nhiên.
“Tôi đã xem hết tất cả các bộ phim kinh dị của các nước, anh biết những người như chúng tôi rồi đấy, áp lực công việc lớn, giống như anh thích hút thuốc, tôi thì lại không, tôi thích xem phim kinh dị hơn”, Phùng Uyển nói.
“Đúng vậy, giống như Đồng Thiến thích xem phim con heo để giải tỏa căng thẳng”, Vương Hi nói.
“Phim gì cơ?”, Phùng Uyển hỏi.
Vương Hi thả tay Phùng Uyển ra, vỗ vào tay hai lần.
Phùng Uyển có vẻ bối rối.
Vương Hi biết rằng cô ta không có kinh nghiệm về mặt tình cảm, bởi vì bị gia đình giáo dục rất nghiêm khắc, cũng chưa bao giờ xem thể loại phim đó. Anh cúi người xuống, nói nhỏ vào tai Phùng Uyển.
Phùng Uyển nhanh chóng đỏ mặt, cắn môi đẩy Vương Hi ra.
Vương Hi bật cười ha ha.
“Thế nào? Có phải rất đã nghiền không?”, Vương Hi vừa cười vừa nói.
“Anh thật sự rất ti tiện”, Phùng Uyển trừng mắt nhìn anh, sắc mặt ửng hồng.
“Không phải rất bình thường sao, tôi là người đã có gia đình, sau này cô kết hôn cũng sẽ tiếp xúc với những chuyện này”, Vương Hi cười nói.
“Thật nhàm chán”, Phùng Uyển từ chối nói về chủ đề này với anh.
“Dần dần rồi sẽ quen, chúng tôi rất hay nói về chủ đề này. Bây giờ tôi nói cho cô biết trước, kẻo sau này cô kết hôn rồi, mười năm không mang thai cũng không biết là xảy ra chuyện gì”, tâm trạng của Vương Hi càng lúc càng tốt, anh dang tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Phùng Uyển.
“Thật là biến thái”, Phùng Uyển tức giận nói.
“Em Uyển, nhìn xem phòng họp chúng ta chúng ta vừa mới đánh nhau, có phải rất lộn xộn không, giống như có ma vậy?”, khi đi ngang qua phòng họp, Vương Hi chỉ tay vào bên trong và nói.
Sắc mặt Phùng Uyển lại trở nên tái nhợt, cô ôm eo Vương Hi không dám nói gì.
“Cô cũng nhát gan quá đấy?”, Vương Hi cười nói.
“Làm ơn đừng nói với tôi về việc này nữa”, ánh mắt Phùng Uyển có chút đỏ.
“Được rồi, không nói nữa”, Vương Hi cảm thấy Phùng Uyển có chút đáng yêu, anh kết thúc chủ đề bằng một nụ cười.
Khi Vương Hi và Phùng Uyển đi qua phòng họp, bỗng nghe thấy tiếng lách cách ở bên trong.
Vương Hi khẽ cau mày, cảm thấy việc mất điện hôm nay có gì đó không ổn, anh muốn trở về phòng họp xem xét một chút, Phùng Uyển lại giữ chặt eo anh không để anh đi.
“Có lẽ là cái gì đó bị gió thổi ngã, không có ai cả đâu”, Phùng Uyển nói.
Vương Hi khẽ cau mày không nói gì, anh lấy trong người ra một điếu thuốc, châm lửa.
“Mẹ kiếp, tôi quên rằng mất điện rồi thang máy không thể sử dụng được”, Vương Hi nói.
“Chúng ta phải đi lối cầu thang bộ à?”, Phùng Uyển căng thẳng nói.
“Phải đi cầu thang bộ”, Vương Hi khẽ gật đầu.
Tòa nhà văn phòng của công ty Quang Phục rất lớn, 32 tầng, là tòa nhà văn phòng sang trọng ở thủ đô. Văn phòng của Vương Hi ở tầng thứ 32, từ bộ từ tầng 32 xuống tầng 1 rất mệt. Mà những tòa nhà văn phòng như vậy thường có một số tin đồn nhàm chán do con người tạo ra, đồn rằng ở đó có ma. Ngay cả khi có điện, các nhân viên cũng không dám xuống cầu thang một mình, chứ đừng nói bây giờ đang mất điện.
Khi Vương Hi dắt Phùng Uyển đi về phía cầu thang, anh không ngừng cau mày suy nghĩ, nghĩ một chút liền hỏi Phùng Uyển: “Cô không cảm thấy việc hôm nay có chút kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ chỗ nào?”, giọng của Phùng Uyển nũng nịu như một cô bé, bởi vì căng thẳng nên cô ta quên nói chính xác tiếng phổ thông.
“Cô đang quyến rũ tôi đấy à?”, Vương Hi kinh ngạc nhìn cô ta.
“Anh thật sự rất nhàm chán”, Phùng Uyển gần như sắp khóc, mắc kẹt với Vương Hi trong tòa nhà trống trải này đã sợ gần chết rồi.
“Công ty Quang Phục của chúng ta ca đêm có ít nhất hơn chục nhân viên bảo vệ, bình thường 10h tối kết thúc việc tăng ca, các bảo vệ sẽ đi từng tầng một hỏi xem còn nhân viên nào làm thêm giờ không. Khi họ xác định không còn nhân viên nào làm thêm giờ thì mới khóa cửa. Mặc dù tôi là sếp của công ty nhưng bọn họ vẫn thường đến để kiếm tra. Vả lại hôm nay chúng ta đánh nhau với tiếng động lớn như vậy, không thể không có bảo vệ tới được. Còn về việc mất điện thì càng không thể, việc này tám năm mười năm cũng không xảy ra một lần. Cô không cảm thấy rất có vấn đề sao?”, Vương Hi rít sâu một hơi thuốc.
“Anh muốn nói gì?”, Phùng Uyển hỏi.
“Có sát thủ!”, khi Vương Hi đưa Phùng Uyển đến cửa cầu thang, anh giơ chân đá mạnh vào cửa sắt ở đầu cầu thang.
Rầm một cái, có thứ gì đó bị Vương Hi đá ngã lăn xuống dưới.
Vương Hi nhanh chóng mở cửa và nhìn xuống tầng dưới.
Một chiếc rìu lập tức chém về phía anh.
Chiếc rìu này tốc độ rất nhanh, Vương Hi lập tức ngả người ra phía sau, chiếc rìu xuyên qua áo sơ mi chạm vào ngực anh, để lại trên ngực một vệt máu.
Vương Hi không quan tâm đến tiếng hét sợ hãi của Phùng Uyển, nhanh chóng kéo cô ta lùi về phía sau.
“Có sợ không? Có phải là ma đâu. Hiện tại sát thủ trong tòa nhà này có lẽ còn nhiều hơn ma nữa ấy chứ”, Vương Hi lạnh lùng nhìn về phía trước.Một tên sát thủ không biết là nam hay nữ mặc bộ đồ hoạt hình đầu người bước ra từ phía sau cửa, trên tay mang theo một chiếc rìu sắc nhọn, nghiêng đầu trước mặt Vương Hi và Phùng Uyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.