Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 93: Diệp Hằng VS Mạnh Hổ 2
Đại Dương
02/12/2020
“Mạnh Hổ hạ gục Diệp Hằng chỉ bằng một cú đấm!” Hai vị bình luận viên lập tức hét lên.
Cơn mưa nặng hạt đập vào mái che mưa của sân thi đấu đồm độp, bầu không khí của toàn sân thi đấu lập tức bùng cháy. Những người hâm mộ của Mạnh Hổ lập tức hét to tên hắn ta, rất nhiều người bị thực lực dũng mãnh của Mạnh Hổ thu hút.
Sau khi Mạnh Hổ đánh gục Diệp Hằng bằng một quyền, hắn ta chạy nhanh trên sàn đấu, sau đó bật dậy nhảy múa với vẻ mặt hung ác, khoe thân hình cường tráng của mình với khán giả.
“Diệp Hằng, cậu không sao chứ?” Trọng tài vừa tiến hành đếm ngược, vừa kiểm tra lại thương tích của Diệp Hằng.
Tốc độ cú đánh của Mạnh Hổ quá nhanh, làm Diệp Hằng không có chút phản ứng nào. Cậu ta nằm trên mặt đất, ánh mắt có chút mơ màng, tiếp đó cố nhịn đầu óc đang choáng váng mà đứng dậy.
“Mẹ kiếp, bị người ta đánh bại chỉ bằng một cú đấm.” Hàn Thiếu Kiệt có chút lo lắng.
Diệp Hằng là người của Vương Hi, cũng là người của Hàn Thiếu Kiệt, cậu ta thua trên võ đài quá khó coi, rất nhiều người sẽ tưởng rằng thực lực của nhà họ Hàn không đủ mạnh, đó cũng là một loại tổn hại đến hình tượng công ty nhà họ Hàn.
Người không biết còn tưởng nhà họ Hàn sa sút rồi, không nuôi nổi một quyền thủ tốt.
“Tôi xin lỗi, ông chủ.” Diệp Hằng loạng choạng đứng dậy, sắc mặt có chút tái nhợt, dùng ánh mắt áy náy nhìn về phía Vương Hi.
“Đánh cho tốt, đừng có gánh nặng tâm lý.” Vương Hi cũng có chút bất lực.
Thực lực giữa hai bên có sự chênh lệch quá lớn.
Mạnh Hổ và Diệp Hằng lại bắt đầu trận đấu.
Mạnh Hổ căn bản không coi Diệp Hằng ra gì, lại bắt đầu trận đấu một lần nữa, Mạnh Hổ tiếp tục sử dụng lối đánh xe tăng, cái gọi là lối đánh xe tăng, chính là giống như xe tăng không ngừng tấn công và đè bẹp đối phương.
Diệp Hằng nhìn thấy thực lực của Mạnh Hổ, biết được tốc độ ra quyền của mình, cả sức mạnh và tố chất cơ thể đều không thể đối kháng được với Mạnh Hổ, cậu ta lập tức trở nên thận trọng và cảnh giác, sử dụng lối đánh cướp biển, liên tục rút lui né tránh.
Nhưng không chỉ tốc độ ra quyền của Diệp Hằng, mà sức mạnh và khả năng chống trả cũng không thể so sánh với Mạnh Hổ, bước đi của cậu ta không tinh vi như Mạnh Hổ. Bất luận là quyền anh hay Tán Thủ đều có một câu nói, dạy quyền nhưng không dạy bước, dạy bước đánh cả sư phụ. Cách bước chân của một người tốt hay xấu, phụ thuộc vào việc anh ta có nhanh chóng né đòn của đối phương hay không, nhanh chóng tiến lên để tiến hành tấn công đối thủ.
Diệp Hằng mới lùi chéo được vài bước, Mạnh Hổ lại giống như một con ong bay tới trước mặt cậu ta, đôi nắm đấm nhanh chóng tấn công lên cơ thể Diệp Hằng.
“Thùng thùng thùng….” Mạnh Hổ vừa tấn công Diệp Hằng bằng nắm đấm của mình, trong miệng vừa phát ra âm thanh, đọc ra nhịp của cú đấm.
Hắn ta đọc một tiếng thùng là một cú đấm, ba tiếng thùng thì là ba cú đấm, bốn tiếng thùng là bốn cú đấm liên tiếp.
Diệp Hằng địch không lại những cú đấm nhanh và mạnh của Mạnh Hổ, cậu ta chỉ có thể lấy hai cánh tay ôm lên để bảo vệ đầu của mình, đồng thời hạ thấp cơ thể, dùng khuỷu tay chặn xương sườn của mình lại.
Vai và lưng của con người có khả năng chịu đánh rất tốt, đặc biệt là đối với vận động viên chuyên nghiệp như Diệp Hằng, cơ thể của cậu có khả năng chịu đựng cao hơn người thường.
Nắm đấm của Mạnh Hổ mặc dù có sức mạnh rất lớn, nhưng lại không có tính tổn thương cao.
“Thùng thùng thùng…!” Trên mặt Mạnh Hổ lộ ra nụ cười châm biếm, giống như đang đùa giỡn với một đứa trẻ, vừa đọc nhịp trong miệng, vừa dùng nắm đấm hung ác tấn công vào người Diệp Hằng.
Cơ thể Diệp Hằng kề sát vào dây thừng, đập vào khiến dây thừng lắc lư.
“Ôm lấy hắn ta, đừng để hắn tiếp tục đánh cậu nữa!” Vương Hi nhíu chặt chân mày, đưa ra chiến thuật cho Diệp Hằng.
“Ha ha.” Phàm Gian cầm một quả táo màu đỏ, vừa ăn vừa lạnh lùng nhìn tất cả đang diễn ra.
Thật là quá kém, một quyền thủ đẳng cấp như Diệp Hằng căn bản không lọt vào mắt cậu ta.
“Thùng thùng thùng…!” Mạnh Hổ cười đểu, tiếp tục tấn công cơ thể Diệp Hằng theo nhịp điệu.
“Thùng!” Mạnh Hổ đột nhiên chỉ đọc một nhịp.
Nghe thấy nhịp đếm của Mạnh Hổ dừng lại, Diệp Hằng nhìn hắn ta qua khẽ hở giữa hai cánh tay đang bảo vệ trước mặt, cảm thấy nhịp điệu của Mạnh Hổ lần này có chút kì lạ.
Hai người nhìn nhau chưa tới nửa giây, Mạnh Hổ đột nhiên tung một cú đấm cực mạnh về phía Diệp Hằng, một quyền này phá vỡ đôi tay đang ôm chặt, sau đó đánh vào chính giữa sống mũi của Diệp Hằng.
Máu mũi của Diệp Hằng nhanh chóng chảy xuống, ngay sau đó Mạnh Hổ tàn ác tung một quyền móc mạnh vào xương sườn của Diệp Hằng.
“Đánh xuyên qua rồi, Mạnh Hổ đột nhiên một quyền phá vỡ thế phòng bị của Diệp Hằng!” Một vị trọng tài lập tức kêu to.
“Đúng là gừng càng già càng cay, kinh nghiệm chiến đấu và tố chất tổng thể của Diệp Hằng căn bản không thể so sánh với Mạnh Hổ.” Một bình luận viên khác khẽ than thở và nói.
Binh bại như san đổ, sau khi Mạnh Hổ hung ác đánh liên tiếp hai đấm vào cơ thể Diệp Hằng, sống mũi và xương sườn bị đau đớn, đau đến mức cậu ta không thể ngăn cản đòn tấn công của Mạnh Hổ được nữa.
Cậu ta bắt đầu luống cuống phòng thủ đòn tấn công của Mạnh Hổ, mọi cử động của cậu đều bị Mạnh Hổ nhìn thấy rõ ràng, trên mặt Mạnh Hổ là nụ cười nghiền ngẫm, dán mắt vào nhất cử nhất động của Diệp Hằng. Nhìn thấy lỗ hổng ở xương sườn trái của Diệp Hằng, trong miệng Mạnh Hổ đọc một nhịp thùng, ầm một tiếng liền đánh trúng Diệp Hằng.
Diệp Hằng mới bảo vệ được xương sườn trái của mình, Mạnh Hổ trong miệng đọc một tiếng thùng, ầm một tiếng liền tấn công xương sườn bên phải của Diệp Hằng.
Để tăng thêm phần thú vị cho cuộc thi, Vương Hi đã sử dụng quy chế quốc tế cho cuộc thi W-1, ba phút một hiệp đấu, bây giờ hiệp đấu mới được một phút rưỡi.
Mạnh Hổ nhìn thấy cơ thể Diệp Hằng không ngừng co quắp, hai tay che chở chặt hai bên xương sườn, hắn ta cười cười đọc một nhịp thùng, ầm một tiếng trực tiếp đánh vào cằm của Diệp Hằng.
Khoé miệng Diệp Hằng lập tức bị Mạnh Hổ đánh cho chảy máu, cả người thụp một tiếng rồi ngã trên đất.
“Diệp Hằng, cậu không sao chứ?” Trọng tài nhanh chóng bước đến đứng chắn trước Mạnh Hổ, quỳ dưới đất kiểm tra thương tích của Diệp Hằng.
Diệp Hằng là một thanh niên thẳng thắn và trung thực, cậu ta khổ luyện quyền anh từ bé, vẫn luôn muốn đóng góp gì đó cho sự nghiệp quyền anh của Hoa Hạ. Trước đây tìm Vương Hi thách đấu, cũng là vì không tin tưởng Vương Hi, không tin tưởng một doanh nhân như Vương Hi có thể tham gia cuộc thi với tư cách một vận động viên, có thể đem đến cho quyền anh Hoa Hạ chút gì đó. Cậu ta là quyền thủ quyền anh thực thụ, mà Vương Hi chỉ là vì kiếm tiền, muốn chơi đùa với thị trường quyền anh.
Nghĩ đến bản thân nỗ lực nhiều năm như vậy, trên võ đài lại không chịu nổi một quyền, bị Mạnh Hổ xúc phạm như đánh một đứa trẻ con, nước mắt từ trong khoé mắt lập tức tràn ra.
“Trận đấu này chúng tôi nhận thua.” Vương Hi nhanh chóng giúp Diệp Hằng từ bỏ cuộc thi.
Anh đưa trợ lý lên sàn đấu, quỳ xuống kiểm tra thương tích của Diệp Hằng, dùng tay sờ sờ cằm Diệp Hằng, cảm thấy cằm của Diệp Hằng đã bị Mạnh Hổ đánh trật rồi. Bèn dùng lực, cằm của Diệp Hằng phát ra tiếng két, Diệp Hằng nhìn Vương Hi mặt không biểu cảm, nước mắt tuôn ra càng nhiều hơn.
“Bắt nạt trẻ con thì gọi gì là bản lĩnh, có bản lĩnh lần sau đấu với tôi?” Vương Hi quay đầu nhìn Mạnh Hổ.
“Được thôi.” Vẻ mặt Mạnh Hổ tràn đầy khinh thường.
Đánh quyền anh rất dễ làm hai bên sinh ra hận thù, mặc dù Vương Hi biết rất nhiều đạo lý bên trong, nhưng nhìn thấy Mạnh Hổ đánh một đứa trẻ vì tiền, trong lòng anh không khỏi bức xúc.
Mạnh Hổ là một quyền vương, thật là không có chiều sâu.
Ngay cả khi trước đây Diệp Hằng có xung đột với Vương Hi, Vương Hi cũng chỉ dùng đầu làm cậu ta bị thương ở cổ tay mà thôi.
“Đôi mắt của Vương Hi, thật sự đã khỏi rồi.” Diệp Thiên Tứ nhìn thấy Vương Hi không khác gì người bình thường, cuối cùng cũng biết tại sao trước đây Vương Hi lại hoạt bát như vậy rồi.
“Chúng ta là phe của nhị tiểu thư của nhà họ Vương, không cần biết mắt của Vương Hi như thế nào, hắn ta đã không còn người của nhà họ Vương nữa, chỉ cần chúng ta luôn đứng về phía nhị tiểu thư, sẽ không có ai là đối thủ của chúng ta.” Tạ Tư Kỳ sợ ý chí của Diệp Thiên Tứ không kiên định, kiên trì muốn đứng về phía Vương Vị Ương bên này đối địch với Vương Hi.
Cơn mưa nặng hạt đập vào mái che mưa của sân thi đấu đồm độp, bầu không khí của toàn sân thi đấu lập tức bùng cháy. Những người hâm mộ của Mạnh Hổ lập tức hét to tên hắn ta, rất nhiều người bị thực lực dũng mãnh của Mạnh Hổ thu hút.
Sau khi Mạnh Hổ đánh gục Diệp Hằng bằng một quyền, hắn ta chạy nhanh trên sàn đấu, sau đó bật dậy nhảy múa với vẻ mặt hung ác, khoe thân hình cường tráng của mình với khán giả.
“Diệp Hằng, cậu không sao chứ?” Trọng tài vừa tiến hành đếm ngược, vừa kiểm tra lại thương tích của Diệp Hằng.
Tốc độ cú đánh của Mạnh Hổ quá nhanh, làm Diệp Hằng không có chút phản ứng nào. Cậu ta nằm trên mặt đất, ánh mắt có chút mơ màng, tiếp đó cố nhịn đầu óc đang choáng váng mà đứng dậy.
“Mẹ kiếp, bị người ta đánh bại chỉ bằng một cú đấm.” Hàn Thiếu Kiệt có chút lo lắng.
Diệp Hằng là người của Vương Hi, cũng là người của Hàn Thiếu Kiệt, cậu ta thua trên võ đài quá khó coi, rất nhiều người sẽ tưởng rằng thực lực của nhà họ Hàn không đủ mạnh, đó cũng là một loại tổn hại đến hình tượng công ty nhà họ Hàn.
Người không biết còn tưởng nhà họ Hàn sa sút rồi, không nuôi nổi một quyền thủ tốt.
“Tôi xin lỗi, ông chủ.” Diệp Hằng loạng choạng đứng dậy, sắc mặt có chút tái nhợt, dùng ánh mắt áy náy nhìn về phía Vương Hi.
“Đánh cho tốt, đừng có gánh nặng tâm lý.” Vương Hi cũng có chút bất lực.
Thực lực giữa hai bên có sự chênh lệch quá lớn.
Mạnh Hổ và Diệp Hằng lại bắt đầu trận đấu.
Mạnh Hổ căn bản không coi Diệp Hằng ra gì, lại bắt đầu trận đấu một lần nữa, Mạnh Hổ tiếp tục sử dụng lối đánh xe tăng, cái gọi là lối đánh xe tăng, chính là giống như xe tăng không ngừng tấn công và đè bẹp đối phương.
Diệp Hằng nhìn thấy thực lực của Mạnh Hổ, biết được tốc độ ra quyền của mình, cả sức mạnh và tố chất cơ thể đều không thể đối kháng được với Mạnh Hổ, cậu ta lập tức trở nên thận trọng và cảnh giác, sử dụng lối đánh cướp biển, liên tục rút lui né tránh.
Nhưng không chỉ tốc độ ra quyền của Diệp Hằng, mà sức mạnh và khả năng chống trả cũng không thể so sánh với Mạnh Hổ, bước đi của cậu ta không tinh vi như Mạnh Hổ. Bất luận là quyền anh hay Tán Thủ đều có một câu nói, dạy quyền nhưng không dạy bước, dạy bước đánh cả sư phụ. Cách bước chân của một người tốt hay xấu, phụ thuộc vào việc anh ta có nhanh chóng né đòn của đối phương hay không, nhanh chóng tiến lên để tiến hành tấn công đối thủ.
Diệp Hằng mới lùi chéo được vài bước, Mạnh Hổ lại giống như một con ong bay tới trước mặt cậu ta, đôi nắm đấm nhanh chóng tấn công lên cơ thể Diệp Hằng.
“Thùng thùng thùng….” Mạnh Hổ vừa tấn công Diệp Hằng bằng nắm đấm của mình, trong miệng vừa phát ra âm thanh, đọc ra nhịp của cú đấm.
Hắn ta đọc một tiếng thùng là một cú đấm, ba tiếng thùng thì là ba cú đấm, bốn tiếng thùng là bốn cú đấm liên tiếp.
Diệp Hằng địch không lại những cú đấm nhanh và mạnh của Mạnh Hổ, cậu ta chỉ có thể lấy hai cánh tay ôm lên để bảo vệ đầu của mình, đồng thời hạ thấp cơ thể, dùng khuỷu tay chặn xương sườn của mình lại.
Vai và lưng của con người có khả năng chịu đánh rất tốt, đặc biệt là đối với vận động viên chuyên nghiệp như Diệp Hằng, cơ thể của cậu có khả năng chịu đựng cao hơn người thường.
Nắm đấm của Mạnh Hổ mặc dù có sức mạnh rất lớn, nhưng lại không có tính tổn thương cao.
“Thùng thùng thùng…!” Trên mặt Mạnh Hổ lộ ra nụ cười châm biếm, giống như đang đùa giỡn với một đứa trẻ, vừa đọc nhịp trong miệng, vừa dùng nắm đấm hung ác tấn công vào người Diệp Hằng.
Cơ thể Diệp Hằng kề sát vào dây thừng, đập vào khiến dây thừng lắc lư.
“Ôm lấy hắn ta, đừng để hắn tiếp tục đánh cậu nữa!” Vương Hi nhíu chặt chân mày, đưa ra chiến thuật cho Diệp Hằng.
“Ha ha.” Phàm Gian cầm một quả táo màu đỏ, vừa ăn vừa lạnh lùng nhìn tất cả đang diễn ra.
Thật là quá kém, một quyền thủ đẳng cấp như Diệp Hằng căn bản không lọt vào mắt cậu ta.
“Thùng thùng thùng…!” Mạnh Hổ cười đểu, tiếp tục tấn công cơ thể Diệp Hằng theo nhịp điệu.
“Thùng!” Mạnh Hổ đột nhiên chỉ đọc một nhịp.
Nghe thấy nhịp đếm của Mạnh Hổ dừng lại, Diệp Hằng nhìn hắn ta qua khẽ hở giữa hai cánh tay đang bảo vệ trước mặt, cảm thấy nhịp điệu của Mạnh Hổ lần này có chút kì lạ.
Hai người nhìn nhau chưa tới nửa giây, Mạnh Hổ đột nhiên tung một cú đấm cực mạnh về phía Diệp Hằng, một quyền này phá vỡ đôi tay đang ôm chặt, sau đó đánh vào chính giữa sống mũi của Diệp Hằng.
Máu mũi của Diệp Hằng nhanh chóng chảy xuống, ngay sau đó Mạnh Hổ tàn ác tung một quyền móc mạnh vào xương sườn của Diệp Hằng.
“Đánh xuyên qua rồi, Mạnh Hổ đột nhiên một quyền phá vỡ thế phòng bị của Diệp Hằng!” Một vị trọng tài lập tức kêu to.
“Đúng là gừng càng già càng cay, kinh nghiệm chiến đấu và tố chất tổng thể của Diệp Hằng căn bản không thể so sánh với Mạnh Hổ.” Một bình luận viên khác khẽ than thở và nói.
Binh bại như san đổ, sau khi Mạnh Hổ hung ác đánh liên tiếp hai đấm vào cơ thể Diệp Hằng, sống mũi và xương sườn bị đau đớn, đau đến mức cậu ta không thể ngăn cản đòn tấn công của Mạnh Hổ được nữa.
Cậu ta bắt đầu luống cuống phòng thủ đòn tấn công của Mạnh Hổ, mọi cử động của cậu đều bị Mạnh Hổ nhìn thấy rõ ràng, trên mặt Mạnh Hổ là nụ cười nghiền ngẫm, dán mắt vào nhất cử nhất động của Diệp Hằng. Nhìn thấy lỗ hổng ở xương sườn trái của Diệp Hằng, trong miệng Mạnh Hổ đọc một nhịp thùng, ầm một tiếng liền đánh trúng Diệp Hằng.
Diệp Hằng mới bảo vệ được xương sườn trái của mình, Mạnh Hổ trong miệng đọc một tiếng thùng, ầm một tiếng liền tấn công xương sườn bên phải của Diệp Hằng.
Để tăng thêm phần thú vị cho cuộc thi, Vương Hi đã sử dụng quy chế quốc tế cho cuộc thi W-1, ba phút một hiệp đấu, bây giờ hiệp đấu mới được một phút rưỡi.
Mạnh Hổ nhìn thấy cơ thể Diệp Hằng không ngừng co quắp, hai tay che chở chặt hai bên xương sườn, hắn ta cười cười đọc một nhịp thùng, ầm một tiếng trực tiếp đánh vào cằm của Diệp Hằng.
Khoé miệng Diệp Hằng lập tức bị Mạnh Hổ đánh cho chảy máu, cả người thụp một tiếng rồi ngã trên đất.
“Diệp Hằng, cậu không sao chứ?” Trọng tài nhanh chóng bước đến đứng chắn trước Mạnh Hổ, quỳ dưới đất kiểm tra thương tích của Diệp Hằng.
Diệp Hằng là một thanh niên thẳng thắn và trung thực, cậu ta khổ luyện quyền anh từ bé, vẫn luôn muốn đóng góp gì đó cho sự nghiệp quyền anh của Hoa Hạ. Trước đây tìm Vương Hi thách đấu, cũng là vì không tin tưởng Vương Hi, không tin tưởng một doanh nhân như Vương Hi có thể tham gia cuộc thi với tư cách một vận động viên, có thể đem đến cho quyền anh Hoa Hạ chút gì đó. Cậu ta là quyền thủ quyền anh thực thụ, mà Vương Hi chỉ là vì kiếm tiền, muốn chơi đùa với thị trường quyền anh.
Nghĩ đến bản thân nỗ lực nhiều năm như vậy, trên võ đài lại không chịu nổi một quyền, bị Mạnh Hổ xúc phạm như đánh một đứa trẻ con, nước mắt từ trong khoé mắt lập tức tràn ra.
“Trận đấu này chúng tôi nhận thua.” Vương Hi nhanh chóng giúp Diệp Hằng từ bỏ cuộc thi.
Anh đưa trợ lý lên sàn đấu, quỳ xuống kiểm tra thương tích của Diệp Hằng, dùng tay sờ sờ cằm Diệp Hằng, cảm thấy cằm của Diệp Hằng đã bị Mạnh Hổ đánh trật rồi. Bèn dùng lực, cằm của Diệp Hằng phát ra tiếng két, Diệp Hằng nhìn Vương Hi mặt không biểu cảm, nước mắt tuôn ra càng nhiều hơn.
“Bắt nạt trẻ con thì gọi gì là bản lĩnh, có bản lĩnh lần sau đấu với tôi?” Vương Hi quay đầu nhìn Mạnh Hổ.
“Được thôi.” Vẻ mặt Mạnh Hổ tràn đầy khinh thường.
Đánh quyền anh rất dễ làm hai bên sinh ra hận thù, mặc dù Vương Hi biết rất nhiều đạo lý bên trong, nhưng nhìn thấy Mạnh Hổ đánh một đứa trẻ vì tiền, trong lòng anh không khỏi bức xúc.
Mạnh Hổ là một quyền vương, thật là không có chiều sâu.
Ngay cả khi trước đây Diệp Hằng có xung đột với Vương Hi, Vương Hi cũng chỉ dùng đầu làm cậu ta bị thương ở cổ tay mà thôi.
“Đôi mắt của Vương Hi, thật sự đã khỏi rồi.” Diệp Thiên Tứ nhìn thấy Vương Hi không khác gì người bình thường, cuối cùng cũng biết tại sao trước đây Vương Hi lại hoạt bát như vậy rồi.
“Chúng ta là phe của nhị tiểu thư của nhà họ Vương, không cần biết mắt của Vương Hi như thế nào, hắn ta đã không còn người của nhà họ Vương nữa, chỉ cần chúng ta luôn đứng về phía nhị tiểu thư, sẽ không có ai là đối thủ của chúng ta.” Tạ Tư Kỳ sợ ý chí của Diệp Thiên Tứ không kiên định, kiên trì muốn đứng về phía Vương Vị Ương bên này đối địch với Vương Hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.