Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 94: Vương Hi vs Phàm Gian
Đại Dương
02/12/2020
Mưa vẫn rơi nặng hạt, sau khi Vương Hi đưa Diệp Hằng rời khỏi sàn
đấu, trận đấu thứ hai nhanh chóng được bắt đầu, trận thứ hai là quyền
thủ dưới trướng nhị thiếu gia Khưu Vũ của nhà họ Khưu thành phố Minh Hải đối đầu với quyền thủ được bồi dưỡng bởi một ông chủ của thành phố
khác. Vương Hi và Diệp Hằng cùng nhau ngồi dưới sàn đấu, anh nhúng tăm
bông với cồn, nhẹ nhàng lau chùi khoé miệng Diệp Hằng.
“Xin lỗi ông chủ, tôi làm cho anh mất mặt rồi.” Trong lòng Diệp Hằng vẫn vô cùng khó chịu, đôi mắt cậu ta phiếm hồng, chiếc khăn được khoác lên người không ngừng run rẩy.
“Kỹ thuật chưa tốt, thực lực không đủ mạnh, bị ăn đòn trên sàn đấu là chuyện bình thường, ai cũng từng bị đánh, lúc tôi vừa chập chững học quyền anh cũng từng bị người khác đánh, không sợ bị đánh ngã, chỉ sợ bản thân mình bỏ cuộc, điều này mới là điều đáng sợ nhất.” Vương Hi nói.
“Đúng vậy, cậu có thể so găng với Mạnh Hổ, đây là chuyện đáng để cậu khoe khoang cả đời, thua thì cũng thua rồi, không có gì phải mất mặt.” Một quyền thủ khác an ủi Diệp Hằng.
Trước khi tổ chức cuộc thi lần này, Doãn Tâm một mạch đem bán đi tất cả quyền quán mà Vương Hi đã thu mua trước đó, để trong một khoảng thời gian ngắn có thể thu lại một khoản tiền mặt, đồng thời cũng để các ông chủ khác có cơ hội rót vốn vào, tạo khí thế cuộc thi quyền anh của họ càng lớn. Những ông chủ này cũng giống với Vương Hi trước đây, không muốn mua phải một cái vỏ rỗng mà muốn có được quyền thủ cùng huấn luyện viên của quyền quán đó, nhưng Vương Hi đã đi trước một bước chọn lọc ra tất cả tinh anh của hơn năm mươi quyền quán này.
Quyền quán mới còn chưa tu sửa xong bình thường những quyền thủ này vẫn luyện tập tại quyền quán của mình, bây giờ những quyền quán nhỏ kia đều bán đi rồi, anh bí mật chuyển dời những tinh anh kia vào dưới trướng của mình.
Những chuyện này đều do Doãn Tâm làm, anh ta không phải kẻ ngốc, biết được ý tứ của Vương Hi, lúc bán quyền quán đã làm rất tốt những tình tiết này.
“Được rồi, cậu cũng không phải là trẻ con, tự chăm sóc bản thân mình đi. Đi tắm rửa trước một lát lại ra xem thi đấu, học tập kỹ thuật của bọn họ, cuộc thi lần này có rất nhiều cao thủ.” Vương Hi giúp Diệp Hằng xử lý vết thương xong, khẽ vỗ vai cậu ta và nói.
“Vâng.” Ánh mắt Diệp Hẳng nhìn Vương Hi mang theo chút cảm động.
Lần này cậu ta bị Mạnh Hổ đánh không nhẹ, xương sống mũi xém chút thì bị hắn ta đánh gãy, khoé môi thì bị đấm rách, trên mặt có hai vết bầm tím rõ ràng, hai bên xương sườn đều sưng tấy, cũng may là còn trẻ có sức chịu đánh, nếu như có chút tuổi mà lại không luyện tập, có lẽ lúc này đã nằm trong bệnh viện rồi.
“Phàm Gian, cậu là cao thủ có tiếng ở trong nước, lát nữa có thể đánh bại Vương Hi không?” Bố Lý Tư Minh dẫn theo thủ hạ đứng phía xa nhìn Vương Hi bên này, ông ta nhỏ giọng hỏi Phàm Gian.
“Ông chủ, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Phàm Gian cắn một miếng táo, mặt lạnh tanh đáp.
“Từ Dũng thắng!” Trận đấu thứ hai rất nhanh đã có kết quả.
Trận đấu tiếp theo, Vương Hi dẫn theo Doãn Tâm, Thẩm Giai Dao và Diệp Hằng cùng nhóm thủ hạ vẫn luôn lặng lẽ theo dõi trận đấu, chất lượng cuộc thi quyền anh lần này rất cao, sự quy tụ của các cao thủ khiến khán giả đều cảm thấy đáng tiền. Cuộc thi lần này của Vương Hi còn có một hành lang tiệc rượu, bày biện một chút rượu vang, những khán giả đặt mua vé VIP có thể uống một ly rượu vang ở đây và di chuyển xung quanh một lúc bởi ngồi lâu sẽ khiến cơ thể tê mỏi.
Hành lang tiệc rượu này cũng có tác dụng giúp họ kết bạn và lôi kéo mối làm ăn, tương tự như những bữa tiệc rượu mà họ đã từng tham dự trước đây.
Những người có tiền này rất thích kiểu chiêu đãi tiệc rượu này, lúc bọn họ nhìn thấy nhị tiểu thư nhà họ Vương uống rượu, nghĩ ngợi một chút rồi tập hợp bên cạnh Vương Vị Ương: “Xin chào, cô là nhị tiểu thư nhà họ Vương của thủ đô phải không, hoạt động kinh doanh của tập đoàn Thịnh Thế các cô thật tốt, khiến người ta hâm mộ.”
“Nghe nói cô mở một công ty quản lý ngôi sao, tôi là chủ tịch của hội điện ảnh Thiết Ca thành phố Minh Hải, hi vọng có thể cùng cô hợp tác.” Có người đưa cho Vương Vị Ương một tấm danh thiếp.
Vương Vị Ương không nói một lời, vẻ mặt lạnh lùng, tư thái ưu nhã, cô ta là một mỹ nữ, là kiểu khiến người ta không nhịn được luôn muốn được chiêm ngưỡng.
Trợ lý của cô ta thu lại những tấm danh thiếp đó, thay mặt Vương Vị Ương tiếp đãi những ông chủ công ty kia.
Vương Hi vẫn chưa tham gia tiệc rượu cùng bọn họ, anh có Hàn Thiếu Kiệt một thiếu gia địa phương giúp đỡ đã đủ rồi, có khi rảnh rỗi một chút, nhưng lúc bận rộn ngay cả cơm cũng không ăn, không có cách nào duy trì quá nhiều bạn bè. Theo như anh thấy, trong đời có một hay hai người bạn tri kỉ còn hơn là hàng trăm hàng ngàn người bạn không tốt. Anh hiện giờ còn chưa có tri kỉ, nếu như có thì trước kia anh cũng không lưu lạc tới bước đường này.
Đôi mắt mất đi thị lực, khiến anh nhìn thấu ấm lạnh của thế gian này, ngoại trừ bố mẹ, không còn người nào luôn bên cạnh anh, nếu như trong tương lai anh có thể có được vài người bạn tri kỉ, cuộc đời của anh cũng coi là thành công rồi.
Bây giờ anh cũng không tồi, bên cạnh đã có vài người bạn xem ra không tệ, Doãn Tâm, Thẩm Giai Dao, Diệp Hằng, Hàn Thiếu Kiệt, chẳng qua những người này vẫn cần phải quan sát cẩn thận, lâu ngày mới biết lòng người.
Ví dụ như Hàn Thiếu Kiệt, mối quan hệ hiện tại với anh không được ổn định cho lắm, anh bật máy tính bảng lên, xem truyền hình trực tiếp giải tranh bá quyền anh ở nước ngoài, anh có thể thành công hay không phụ thuộc hoàn toàn vào việc thủ hạ của Long Minh tối nay có thể trở thành quyền vương hay không, nếu thủ hạ của Long Minh trở thành quyền vương, vậy sẽ là quyền vương cấp quốc tế thứ tư của Hoa Hạ, Hoa Hạ có vài hạng mục thể thao khiến mọi người đau lòng, nếu thủ hạ của Long Minh có thể trở thành quyền vương, sẽ nhanh chóng khuấy động tự tin và nhiệt tình của mọi người với quyền anh, cổ phiếu mà anh mua cũng sẽ vì vậy mà tăng giá mạnh, cuộc đời của anh cũng sẽ một bước lên mây.
Nếu thủ hạ của Long Minh thua cuộc, canh bạc lần này của anh cũng sẽ thua, anh sẽ lại một lần nữa trở thành tay trắng, trên miệng anh luôn nói là lừa Hàn Thiếu Kiệt, thấy Hàn Thiếu Kiệt xấu xa, thật ra trong lòng anh vẫn còn thiện lương sẽ không thực sự lừa dối hắn ta. Anh sẽ nhanh chóng chia dự án hiện tại cho các tập đoàn tài chính khác nhau, đổi lại một khoản tiền lớn để thanh toán nợ, mà bản thân anh thì tự mình chịu đựng nỗi đau thất bại, lại tìm kiếm một phương pháp kiếm tiền khác.
Chỉ là kiếm tiền rất khó, tương lai của anh như thế nào, anh không thể nói chắc.
“Trận đấu cuối cùng của ngày hôm nay, là trận đấu của Vương Hi sao? Thực lực của anh ta rất mạnh, lần trước dùng quyền anh khiến Tán thủ của Lý Tư Minh bị đánh bại, tôi cảm thấy đối thủ của anh ta tối nay không phải là rất mạnh, gọi là Phàm Gian gì đó chưa từng nghe qua.” Phó Vũ Hiên nói.
Phàm Gian đứng ở một bên khác nghe được lời nói của Phó Vũ Hiên xém chút thì phun ra máu.
“Phàm Gian rất mạnh, là võ sư mục tiêu số một trong nước, trước đây đã từng bồi dưỡng vài vị quyền vương cấp thế giới. Cậu biết loại võ sư mục tiêu như anh ta không? Bồi dưỡng một lần cho một quyền thủ chuyên nghiệp, thu nhâp một tiếng đồng hồ ít nhất là trên hai mươi ngàn.” Dương Quần lập tức trách móc Phó Vũ Hiên không có kiến thức.
“Cậu ta mạnh như vậy? Người như cậu ta cũng sẽ thi đấu với Vương Hi sao?” Phó Vũ Hiên kinh ngạc.
“Sa sút rồi, trước kia giúp người có tiền dạy dỗ đối thủ, bị đối phương báo cảnh sát tống vào trại tạm giam, phán quyết ba tháng, sau khi ra tù lại bị giới tán thủ gạch tên.” Dương Quần nói.
“Cậu ta làm võ sư mục tiêu không phải kiếm được rất nhiều tiền sao? Tại sao lại giúp người có tiền đánh nhau?” Phó Vũ Hiên hỏi.
“Cái này thì không biết nữa, có lẽ là tham tiền chăng, ai cũng thích nhiều tiền.” Dương Quần đáp.
“Hai người các cậu nhỏ giọng chút, ở đây ồn ào, tiếng của bình luận viên cũng không nghe thấy nữa, nghe các cậu tám chuyện à?” Hàn Thiếu Kiệt ghét bỏ họ hàng nghèo của nhà hắn ta, lớn tiếng quát mắng Dương Quần và Phó Vũ Hiên.
“Ừ.” Dương Quần cúi đầu không nói gì nữa.
“Trận đấu bắt đầu rồi……”
Khi bầu trời dần dần trở nên đen kịt, sân vận động to như vậy bị tưới ướt bởi cơn mưa lớn, màn hình chiếc máy tình bảng của Vương Hi xuất hiện hình ảnh Tô Mộ Vũ và đối thủ của anh ta trên sàn đấu.
Vương Hi cũng đã thay đổi quần áo, cùng Phàm Gian bước lên lôi đài thi đấu.
“Xin lỗi ông chủ, tôi làm cho anh mất mặt rồi.” Trong lòng Diệp Hằng vẫn vô cùng khó chịu, đôi mắt cậu ta phiếm hồng, chiếc khăn được khoác lên người không ngừng run rẩy.
“Kỹ thuật chưa tốt, thực lực không đủ mạnh, bị ăn đòn trên sàn đấu là chuyện bình thường, ai cũng từng bị đánh, lúc tôi vừa chập chững học quyền anh cũng từng bị người khác đánh, không sợ bị đánh ngã, chỉ sợ bản thân mình bỏ cuộc, điều này mới là điều đáng sợ nhất.” Vương Hi nói.
“Đúng vậy, cậu có thể so găng với Mạnh Hổ, đây là chuyện đáng để cậu khoe khoang cả đời, thua thì cũng thua rồi, không có gì phải mất mặt.” Một quyền thủ khác an ủi Diệp Hằng.
Trước khi tổ chức cuộc thi lần này, Doãn Tâm một mạch đem bán đi tất cả quyền quán mà Vương Hi đã thu mua trước đó, để trong một khoảng thời gian ngắn có thể thu lại một khoản tiền mặt, đồng thời cũng để các ông chủ khác có cơ hội rót vốn vào, tạo khí thế cuộc thi quyền anh của họ càng lớn. Những ông chủ này cũng giống với Vương Hi trước đây, không muốn mua phải một cái vỏ rỗng mà muốn có được quyền thủ cùng huấn luyện viên của quyền quán đó, nhưng Vương Hi đã đi trước một bước chọn lọc ra tất cả tinh anh của hơn năm mươi quyền quán này.
Quyền quán mới còn chưa tu sửa xong bình thường những quyền thủ này vẫn luyện tập tại quyền quán của mình, bây giờ những quyền quán nhỏ kia đều bán đi rồi, anh bí mật chuyển dời những tinh anh kia vào dưới trướng của mình.
Những chuyện này đều do Doãn Tâm làm, anh ta không phải kẻ ngốc, biết được ý tứ của Vương Hi, lúc bán quyền quán đã làm rất tốt những tình tiết này.
“Được rồi, cậu cũng không phải là trẻ con, tự chăm sóc bản thân mình đi. Đi tắm rửa trước một lát lại ra xem thi đấu, học tập kỹ thuật của bọn họ, cuộc thi lần này có rất nhiều cao thủ.” Vương Hi giúp Diệp Hằng xử lý vết thương xong, khẽ vỗ vai cậu ta và nói.
“Vâng.” Ánh mắt Diệp Hẳng nhìn Vương Hi mang theo chút cảm động.
Lần này cậu ta bị Mạnh Hổ đánh không nhẹ, xương sống mũi xém chút thì bị hắn ta đánh gãy, khoé môi thì bị đấm rách, trên mặt có hai vết bầm tím rõ ràng, hai bên xương sườn đều sưng tấy, cũng may là còn trẻ có sức chịu đánh, nếu như có chút tuổi mà lại không luyện tập, có lẽ lúc này đã nằm trong bệnh viện rồi.
“Phàm Gian, cậu là cao thủ có tiếng ở trong nước, lát nữa có thể đánh bại Vương Hi không?” Bố Lý Tư Minh dẫn theo thủ hạ đứng phía xa nhìn Vương Hi bên này, ông ta nhỏ giọng hỏi Phàm Gian.
“Ông chủ, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Phàm Gian cắn một miếng táo, mặt lạnh tanh đáp.
“Từ Dũng thắng!” Trận đấu thứ hai rất nhanh đã có kết quả.
Trận đấu tiếp theo, Vương Hi dẫn theo Doãn Tâm, Thẩm Giai Dao và Diệp Hằng cùng nhóm thủ hạ vẫn luôn lặng lẽ theo dõi trận đấu, chất lượng cuộc thi quyền anh lần này rất cao, sự quy tụ của các cao thủ khiến khán giả đều cảm thấy đáng tiền. Cuộc thi lần này của Vương Hi còn có một hành lang tiệc rượu, bày biện một chút rượu vang, những khán giả đặt mua vé VIP có thể uống một ly rượu vang ở đây và di chuyển xung quanh một lúc bởi ngồi lâu sẽ khiến cơ thể tê mỏi.
Hành lang tiệc rượu này cũng có tác dụng giúp họ kết bạn và lôi kéo mối làm ăn, tương tự như những bữa tiệc rượu mà họ đã từng tham dự trước đây.
Những người có tiền này rất thích kiểu chiêu đãi tiệc rượu này, lúc bọn họ nhìn thấy nhị tiểu thư nhà họ Vương uống rượu, nghĩ ngợi một chút rồi tập hợp bên cạnh Vương Vị Ương: “Xin chào, cô là nhị tiểu thư nhà họ Vương của thủ đô phải không, hoạt động kinh doanh của tập đoàn Thịnh Thế các cô thật tốt, khiến người ta hâm mộ.”
“Nghe nói cô mở một công ty quản lý ngôi sao, tôi là chủ tịch của hội điện ảnh Thiết Ca thành phố Minh Hải, hi vọng có thể cùng cô hợp tác.” Có người đưa cho Vương Vị Ương một tấm danh thiếp.
Vương Vị Ương không nói một lời, vẻ mặt lạnh lùng, tư thái ưu nhã, cô ta là một mỹ nữ, là kiểu khiến người ta không nhịn được luôn muốn được chiêm ngưỡng.
Trợ lý của cô ta thu lại những tấm danh thiếp đó, thay mặt Vương Vị Ương tiếp đãi những ông chủ công ty kia.
Vương Hi vẫn chưa tham gia tiệc rượu cùng bọn họ, anh có Hàn Thiếu Kiệt một thiếu gia địa phương giúp đỡ đã đủ rồi, có khi rảnh rỗi một chút, nhưng lúc bận rộn ngay cả cơm cũng không ăn, không có cách nào duy trì quá nhiều bạn bè. Theo như anh thấy, trong đời có một hay hai người bạn tri kỉ còn hơn là hàng trăm hàng ngàn người bạn không tốt. Anh hiện giờ còn chưa có tri kỉ, nếu như có thì trước kia anh cũng không lưu lạc tới bước đường này.
Đôi mắt mất đi thị lực, khiến anh nhìn thấu ấm lạnh của thế gian này, ngoại trừ bố mẹ, không còn người nào luôn bên cạnh anh, nếu như trong tương lai anh có thể có được vài người bạn tri kỉ, cuộc đời của anh cũng coi là thành công rồi.
Bây giờ anh cũng không tồi, bên cạnh đã có vài người bạn xem ra không tệ, Doãn Tâm, Thẩm Giai Dao, Diệp Hằng, Hàn Thiếu Kiệt, chẳng qua những người này vẫn cần phải quan sát cẩn thận, lâu ngày mới biết lòng người.
Ví dụ như Hàn Thiếu Kiệt, mối quan hệ hiện tại với anh không được ổn định cho lắm, anh bật máy tính bảng lên, xem truyền hình trực tiếp giải tranh bá quyền anh ở nước ngoài, anh có thể thành công hay không phụ thuộc hoàn toàn vào việc thủ hạ của Long Minh tối nay có thể trở thành quyền vương hay không, nếu thủ hạ của Long Minh trở thành quyền vương, vậy sẽ là quyền vương cấp quốc tế thứ tư của Hoa Hạ, Hoa Hạ có vài hạng mục thể thao khiến mọi người đau lòng, nếu thủ hạ của Long Minh có thể trở thành quyền vương, sẽ nhanh chóng khuấy động tự tin và nhiệt tình của mọi người với quyền anh, cổ phiếu mà anh mua cũng sẽ vì vậy mà tăng giá mạnh, cuộc đời của anh cũng sẽ một bước lên mây.
Nếu thủ hạ của Long Minh thua cuộc, canh bạc lần này của anh cũng sẽ thua, anh sẽ lại một lần nữa trở thành tay trắng, trên miệng anh luôn nói là lừa Hàn Thiếu Kiệt, thấy Hàn Thiếu Kiệt xấu xa, thật ra trong lòng anh vẫn còn thiện lương sẽ không thực sự lừa dối hắn ta. Anh sẽ nhanh chóng chia dự án hiện tại cho các tập đoàn tài chính khác nhau, đổi lại một khoản tiền lớn để thanh toán nợ, mà bản thân anh thì tự mình chịu đựng nỗi đau thất bại, lại tìm kiếm một phương pháp kiếm tiền khác.
Chỉ là kiếm tiền rất khó, tương lai của anh như thế nào, anh không thể nói chắc.
“Trận đấu cuối cùng của ngày hôm nay, là trận đấu của Vương Hi sao? Thực lực của anh ta rất mạnh, lần trước dùng quyền anh khiến Tán thủ của Lý Tư Minh bị đánh bại, tôi cảm thấy đối thủ của anh ta tối nay không phải là rất mạnh, gọi là Phàm Gian gì đó chưa từng nghe qua.” Phó Vũ Hiên nói.
Phàm Gian đứng ở một bên khác nghe được lời nói của Phó Vũ Hiên xém chút thì phun ra máu.
“Phàm Gian rất mạnh, là võ sư mục tiêu số một trong nước, trước đây đã từng bồi dưỡng vài vị quyền vương cấp thế giới. Cậu biết loại võ sư mục tiêu như anh ta không? Bồi dưỡng một lần cho một quyền thủ chuyên nghiệp, thu nhâp một tiếng đồng hồ ít nhất là trên hai mươi ngàn.” Dương Quần lập tức trách móc Phó Vũ Hiên không có kiến thức.
“Cậu ta mạnh như vậy? Người như cậu ta cũng sẽ thi đấu với Vương Hi sao?” Phó Vũ Hiên kinh ngạc.
“Sa sút rồi, trước kia giúp người có tiền dạy dỗ đối thủ, bị đối phương báo cảnh sát tống vào trại tạm giam, phán quyết ba tháng, sau khi ra tù lại bị giới tán thủ gạch tên.” Dương Quần nói.
“Cậu ta làm võ sư mục tiêu không phải kiếm được rất nhiều tiền sao? Tại sao lại giúp người có tiền đánh nhau?” Phó Vũ Hiên hỏi.
“Cái này thì không biết nữa, có lẽ là tham tiền chăng, ai cũng thích nhiều tiền.” Dương Quần đáp.
“Hai người các cậu nhỏ giọng chút, ở đây ồn ào, tiếng của bình luận viên cũng không nghe thấy nữa, nghe các cậu tám chuyện à?” Hàn Thiếu Kiệt ghét bỏ họ hàng nghèo của nhà hắn ta, lớn tiếng quát mắng Dương Quần và Phó Vũ Hiên.
“Ừ.” Dương Quần cúi đầu không nói gì nữa.
“Trận đấu bắt đầu rồi……”
Khi bầu trời dần dần trở nên đen kịt, sân vận động to như vậy bị tưới ướt bởi cơn mưa lớn, màn hình chiếc máy tình bảng của Vương Hi xuất hiện hình ảnh Tô Mộ Vũ và đối thủ của anh ta trên sàn đấu.
Vương Hi cũng đã thay đổi quần áo, cùng Phàm Gian bước lên lôi đài thi đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.