Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 255: Người giàu nhất Hoa Hạ
Đại Dương
06/12/2020
“Mẹ, tên khốn đó đang đối đầu với con. Thật ra, mục đích chính con đến đây hôm nay là vì gia sản nhà họ Lâm. Tài sản nhà họ chỉ giao bán với giá 2 tỷ, mà biệt thự, xe hơi cộng lại đã hơn số tiền đó rồi, còn có tất cả các hạng mục trong tay công ty nhà họ Lâm nữa, nếu con có thể mua lại tất cả sản nghiệp này của họ, chắc chắn sẽ kiếm tiền. Con không thể để hắn làm loạn nữa, mẹ nói với bố một tiếng, giúp con mua lại tất cả mọi thứ của nhà họ Vương và sản nghiệp nhà họ Lâm”, Vương Hi bị Chu Mộng Dương làm cho rất khó chịu, anh nhỏ tiếng nói với Từ Đệ.
“Giám đốc Vương, chúng tôi đã giúp cậu xác minh tài sản rồi”, giám đốc quản lý đi về phía Vương Hi với ly rượu vang trong tay, vẻ mặt bối rối nói.
Vương Hi xua tay, ý bảo không cần rượu của ông ta.
Vừa rồi anh bị người quản lý này coi thường, suýt chút nữa không vào được hội trường buổi đấu giá, anh cho rằng nhân phẩm của ông ta có vấn đề, sợ ông ta sẽ bỏ độc vào rượu nên không dám uống.
“Con mua lại tài sản của nhà họ Lâm trước mặt Lâm Khả Hân, không phải cố ý làm nó khó xử sao? Cho dù trước đây hai đứa xảy ra chuyện gì thì bây giờ con cũng đã kết hôn rồi, hãy cho qua mọi chuyện đi”, Từ Đệ nói.
“Con không có ý giậu đổ bìm leo với cô ta, trong mắt con cô ta luôn là nhân vật nhỏ nhoi không đáng để bận tâm. Mẹ, mẹ cũng biết con rồi mà, con luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, đối với con cô ta chẳng là gì cả?”, Vương Hi nói.
“Cũng đúng, vậy để bố giúp con mua lại sản nghiệp của nhà họ Lâm, như vậy Lâm Khả Hân cũng đỡ xấu hổ”, Từ Đệ đứng dậy đi về phía Vương Hoài Phong.
“Giám đốc Vương, vừa rồi tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, không biết cậu là người giàu nhất của Hoa Hạ. Bây giờ đã xác minh được tài sản và thực lực của cậu, tôi thành thật xin lỗi”, giám đốc quản lý lúng túng đứng cạnh Vương Hi nói.
“Tôi không muốn gặp ông, ông đi đi”, Vương Hi nói.
“Cảm ơn cậu, giám đốc Vương”, giám đốc quản lý nhỏ giọng nói.
Với sự giúp đỡ của Vương Hoài Phong, buổi đấu giá đã thuận lợi hơn nhiều. Chu Mộng Dương tưởng Vương Hi sợ mình, không dám tiếp tục mua đồ nữa, ngồi phía sau cười đắc ý.
Điều làm hắn khó chịu là, tại sao giám đốc quản lý lại mang rượu vang cho Vương Hi chứ?
“Lão Bành dạo này thái độ làm việc rất kém, đợi buổi đấu giá kết thúc, cần dạy bảo lại”, Chu Mộng Dương cúi mặt xuống nói.
“Một tên giám đốc thối, lại dám coi thường Dương thiếu gia, thật sự phải dạy dỗ lại”, đám thủ hạ nói.
“Có thể ông ta thấy Vương Hi mua rất nhiều thứ, coi Vương Hi như khách VIP rồi. Đợi chút nữa khi thanh toán, để xem sắc mặt của hai người họ khó xử đến như thế nào”, Chu Mộng Dương cười hì hì nói.
“Chúng tôi cũng rất mong đợi”, đám thủ hạ dung tục liếm môi nói.
“Bây giờ, vật phẩm mà chúng ta bán đấu giá là của nhà họ Lâm, một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô!”, một PPT nhanh chóng xuất hiện phía sau nhân viên đấu giá.
Từ nhà cửa, ô tô, máy bay tư nhân, du thuyền cho đến các sản nghiệp và công ty khác nhau của nhà họ Lâm.
“Giá trị thị trường gia sản của nhà họ Lâm là 45 tỷ, sự quản lý kém cỏi của Tổng giám đốc Lâm Hạo đã khiến cho nhà họ Lâm phá sản. Ngân hàng quyết định đóng gói tất cả sản nghiệp của nhà họ Lâm mang ra rao bán. Vật phẩm đấu giá chính là tất cả mọi thứ thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lâm, bao gồm một khoản nợ nước ngoài 42 tỷ.”
“Nếu ai đó muốn mua lại mọi thứ của nhà họ Lâm, họ sẽ phải trả khoản nợ nước ngoài 42 tỷ này”, nhân viên đấu giá trịnh trọng nói.
Nhìn vào các sline trình chiếu phía sau nhân viên đấu giá, Lâm Khả Hân lập tức che miệng lại, đôi mắt bỏ bừng.
Cô ta là cháu gái được lão gia nhà họ Lâm yêu chiều nhất, là viên ngọc quý được mọi người trong nhà nâng niu trong lòng bàn tay.
Lâm Hạo, gia chủ của nhà họ Lâm chính là anh trai ruột của cô ta, quan hệ của họ vượt xa mối quan hệ của Vương Hi, Vương Hoài An và Vương Vị Ương.
Bây giờ Lâm Hạo phải ngồi tù, tài sản nhà họ Lâm bị đem ra bán đấu giá trước mặt cô ta, làm sao trong lòng không cảm thấy khó chịu được chứ?
Cô ta che miệng lại, nước mắt rơi xuống tựa như sợi dây chuyền trân trâu bị đứt dây.
Trong lòng nhân viên đấu giá rất hồi hộp.
Công việc của anh ta hôm nay rất thuận lợi, chỉ còn lại hạng mục cuối cùng này thôi. Sản nghiệp của nhà họ Lâm khiến nhiều ông chủ tập đoàn tài chính trông đã khiếp sợ. Bọn họ rất thèm muốn những ngôi nhà, xe sang, máy bay tư nhân này, nhưng lại không có cách nào trả được khoản nợ nước ngoài khổng lồ 42 tỷ kia.
Nói chung, khi gặp những dự án khó như vậy, bên quan chức sẽ sắp xếp một ông chủ có năng lực đến tham gia đấu giá.
Ông chủ này chính là Vương Hi.
Trong cả hội trường đấu giá, chỉ có Vương Hi mới gặm được khúc xương này.
Triệu Tuyết Kỳ là một người thông minh, cô ấy đã sắp xếp Vương Hi tham gia buổi đấu giá lần này, không chỉ giải quyết được vấn đề cấp bách cho các quan chức, mà còn để Vương Hi nhận ân tình của cô.
“2 tỷ, tôi mua lại”, Vương Hoài Phong giơ tấm bảng trong tay lên.
“Giáo sư Vương, ông có chắc là muốn mua mọi thứ nhà họ Lâm không, bao gồm cả khoản nợ nước ngoài 42 tỷ của họ?”, nhân viên đấu giá kinh ngạc mở to mắt nhìn chằm chằm Vương Hoài Phong.
“Đúng vậy”, Vương Hoài Phong nói.
“Chú ba?”, Lâm Khả Hân nhìn ông với ánh mắt khó tin.
Tất cả các khách mời trong hội trường đều nhìn về phía Vương Hoài Phong với ánh mắt ngỡ ngàng, cuộc đấu giá hôm nay đã khiến họ quá sốc.
“Đó là chú ba của nhà họ Vương, một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, nghe nói nhà họ Vương đã suy tàn rồi, giờ ngay cả bản thân còn không lo được, không ngờ bọn họ vẫn có năng lực mua lại gia sản của nhà họ Lâm”, có người nhỏ giọng nói.
“Thuyền nát cũng còn có ba phần đinh, đồ vứt đi vẫn còn chỗ tận dụng được”.
“Con tàu khổng lồ của nhà họ Vương này, xem ra không bao giờ chìm được”.
“Có thể ông ấy không đại diện cho nhà họ Vương, mà là bên vợ thì sao. Mọi người không biết sao? Gia đình giáo sư Từ có tập đoàn ở nước ngoài, thế lực rất rộng lớn”, có người nhỏ tiếng nói.
“2 tỷ lần đầu, 2 tỷ lần thứ hai, 2 tỷ lần thứ 3!”, binh một tiếng, nhân viên đấu giá đập xuống tiếng búa nặng nề.
Anh ta hít một hơi dài.
“Chúng ta nhiệt liệt chúc mừng vị khách lớn nhất của ngày hôm này, giáo sư Vương Hoài Phong”.
Tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay chúc mừng Vương Hoài Phong.
“Xin mời các ông chủ tham gia đấu giá đi vào phía sau hội trường để thanh toán”, một cô gái xinh đẹp bước ra nói.
Vương Hi, Vương Hoài Phong và một số ông chủ tham gia đấu gia cùng nhau đứng dậy, đi về phía sau hậu trường.
Nhìn thấy Vương Hi đi vào trong, Chu Mộng Dương mỉm cười.
“Vào xem Vương Hi làm trò cười thôi”, hắn cười hi hi đem theo thủ hạ đi về phía hậu trường.
“Thì ra anh là Vương Kiêu Nam, ông chủ của công ty vốn đầu tư Quang Phục, thất lễ thất lễ rồi, thấy anh liên tục mua nhiều đồ như vậy, còn tưởng rằng đứa trẻ nào đó không hiểu chuyện cố ý phá đám nữa. Là anh quá trẻ, làm chúng tôi vô ý khinh thường, thật sự xin lỗi”. Sau khi biết về thân thế của Vương Hi, phó chủ tịch đã đích thân xin lỗi anh.
“Không sao”, Vương Hi nói.
“Tất cả mọi thứ vừa rồi đều là giúp con trai tôi mua, mọi người tìm nó thanh toán nhé”, Vương Hoài Phong đút hai tay vào túi, mỉm cười nói.
“Thực lực của các ông, chúng tôi tuyệt đối tin tưởng”, phó chủ tịch nói.
Chu Mộng Dương hân hoan đắc ý cùng với người của mình bước vào.
“Đây là tấm séc trị giá 7 tỷ, ông đem tấm séc này đến tập đoàn Quang Phục thanh toán là được”, Vương Hi ký vào tấm séc.
“Hợp tác vui vẻ”, phó chủ tịch và Vương Hi bắt tay nhau.
“Hợp tác vui vẻ”, Vương Hi mỉm cười, xoay người cùng Vương Hoài Phong đi ra ngoài.
Chu Mộng Dương sững người.
“Chu thiếu gia, giám đốc Vương đã thanh toán xong những thứ anh ấy mua rồi, bây giờ mời cậu thanh toán”, phó chủ tịch cười híp mắt nói.
“Bọn họ thanh toán rồi sao?”, Chu Mộng Dương kinh ngạc nhìn chằm chằm, khẽ mở miệng.
“Đúng vậy, giám đốc Vương là ông chủ của công ty vốn đầu tư Quang Phục, người giàu nhất của Hoa Hạ, nắm trong tay hàng trăm tỷ. 7 tỷ đối với anh ấy mà nói chỉ là số tiền nhỏ, anh ấy còn giúp một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô là nhà họ Lâm trả nợ nữa”, phó chủ tịch cười nói.“Hắn có tiền như vậy sao?”, Chu Mộng Dương lập tức cảm thấy khó chịu trong người.
“Giám đốc Vương, chúng tôi đã giúp cậu xác minh tài sản rồi”, giám đốc quản lý đi về phía Vương Hi với ly rượu vang trong tay, vẻ mặt bối rối nói.
Vương Hi xua tay, ý bảo không cần rượu của ông ta.
Vừa rồi anh bị người quản lý này coi thường, suýt chút nữa không vào được hội trường buổi đấu giá, anh cho rằng nhân phẩm của ông ta có vấn đề, sợ ông ta sẽ bỏ độc vào rượu nên không dám uống.
“Con mua lại tài sản của nhà họ Lâm trước mặt Lâm Khả Hân, không phải cố ý làm nó khó xử sao? Cho dù trước đây hai đứa xảy ra chuyện gì thì bây giờ con cũng đã kết hôn rồi, hãy cho qua mọi chuyện đi”, Từ Đệ nói.
“Con không có ý giậu đổ bìm leo với cô ta, trong mắt con cô ta luôn là nhân vật nhỏ nhoi không đáng để bận tâm. Mẹ, mẹ cũng biết con rồi mà, con luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, đối với con cô ta chẳng là gì cả?”, Vương Hi nói.
“Cũng đúng, vậy để bố giúp con mua lại sản nghiệp của nhà họ Lâm, như vậy Lâm Khả Hân cũng đỡ xấu hổ”, Từ Đệ đứng dậy đi về phía Vương Hoài Phong.
“Giám đốc Vương, vừa rồi tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, không biết cậu là người giàu nhất của Hoa Hạ. Bây giờ đã xác minh được tài sản và thực lực của cậu, tôi thành thật xin lỗi”, giám đốc quản lý lúng túng đứng cạnh Vương Hi nói.
“Tôi không muốn gặp ông, ông đi đi”, Vương Hi nói.
“Cảm ơn cậu, giám đốc Vương”, giám đốc quản lý nhỏ giọng nói.
Với sự giúp đỡ của Vương Hoài Phong, buổi đấu giá đã thuận lợi hơn nhiều. Chu Mộng Dương tưởng Vương Hi sợ mình, không dám tiếp tục mua đồ nữa, ngồi phía sau cười đắc ý.
Điều làm hắn khó chịu là, tại sao giám đốc quản lý lại mang rượu vang cho Vương Hi chứ?
“Lão Bành dạo này thái độ làm việc rất kém, đợi buổi đấu giá kết thúc, cần dạy bảo lại”, Chu Mộng Dương cúi mặt xuống nói.
“Một tên giám đốc thối, lại dám coi thường Dương thiếu gia, thật sự phải dạy dỗ lại”, đám thủ hạ nói.
“Có thể ông ta thấy Vương Hi mua rất nhiều thứ, coi Vương Hi như khách VIP rồi. Đợi chút nữa khi thanh toán, để xem sắc mặt của hai người họ khó xử đến như thế nào”, Chu Mộng Dương cười hì hì nói.
“Chúng tôi cũng rất mong đợi”, đám thủ hạ dung tục liếm môi nói.
“Bây giờ, vật phẩm mà chúng ta bán đấu giá là của nhà họ Lâm, một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô!”, một PPT nhanh chóng xuất hiện phía sau nhân viên đấu giá.
Từ nhà cửa, ô tô, máy bay tư nhân, du thuyền cho đến các sản nghiệp và công ty khác nhau của nhà họ Lâm.
“Giá trị thị trường gia sản của nhà họ Lâm là 45 tỷ, sự quản lý kém cỏi của Tổng giám đốc Lâm Hạo đã khiến cho nhà họ Lâm phá sản. Ngân hàng quyết định đóng gói tất cả sản nghiệp của nhà họ Lâm mang ra rao bán. Vật phẩm đấu giá chính là tất cả mọi thứ thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lâm, bao gồm một khoản nợ nước ngoài 42 tỷ.”
“Nếu ai đó muốn mua lại mọi thứ của nhà họ Lâm, họ sẽ phải trả khoản nợ nước ngoài 42 tỷ này”, nhân viên đấu giá trịnh trọng nói.
Nhìn vào các sline trình chiếu phía sau nhân viên đấu giá, Lâm Khả Hân lập tức che miệng lại, đôi mắt bỏ bừng.
Cô ta là cháu gái được lão gia nhà họ Lâm yêu chiều nhất, là viên ngọc quý được mọi người trong nhà nâng niu trong lòng bàn tay.
Lâm Hạo, gia chủ của nhà họ Lâm chính là anh trai ruột của cô ta, quan hệ của họ vượt xa mối quan hệ của Vương Hi, Vương Hoài An và Vương Vị Ương.
Bây giờ Lâm Hạo phải ngồi tù, tài sản nhà họ Lâm bị đem ra bán đấu giá trước mặt cô ta, làm sao trong lòng không cảm thấy khó chịu được chứ?
Cô ta che miệng lại, nước mắt rơi xuống tựa như sợi dây chuyền trân trâu bị đứt dây.
Trong lòng nhân viên đấu giá rất hồi hộp.
Công việc của anh ta hôm nay rất thuận lợi, chỉ còn lại hạng mục cuối cùng này thôi. Sản nghiệp của nhà họ Lâm khiến nhiều ông chủ tập đoàn tài chính trông đã khiếp sợ. Bọn họ rất thèm muốn những ngôi nhà, xe sang, máy bay tư nhân này, nhưng lại không có cách nào trả được khoản nợ nước ngoài khổng lồ 42 tỷ kia.
Nói chung, khi gặp những dự án khó như vậy, bên quan chức sẽ sắp xếp một ông chủ có năng lực đến tham gia đấu giá.
Ông chủ này chính là Vương Hi.
Trong cả hội trường đấu giá, chỉ có Vương Hi mới gặm được khúc xương này.
Triệu Tuyết Kỳ là một người thông minh, cô ấy đã sắp xếp Vương Hi tham gia buổi đấu giá lần này, không chỉ giải quyết được vấn đề cấp bách cho các quan chức, mà còn để Vương Hi nhận ân tình của cô.
“2 tỷ, tôi mua lại”, Vương Hoài Phong giơ tấm bảng trong tay lên.
“Giáo sư Vương, ông có chắc là muốn mua mọi thứ nhà họ Lâm không, bao gồm cả khoản nợ nước ngoài 42 tỷ của họ?”, nhân viên đấu giá kinh ngạc mở to mắt nhìn chằm chằm Vương Hoài Phong.
“Đúng vậy”, Vương Hoài Phong nói.
“Chú ba?”, Lâm Khả Hân nhìn ông với ánh mắt khó tin.
Tất cả các khách mời trong hội trường đều nhìn về phía Vương Hoài Phong với ánh mắt ngỡ ngàng, cuộc đấu giá hôm nay đã khiến họ quá sốc.
“Đó là chú ba của nhà họ Vương, một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, nghe nói nhà họ Vương đã suy tàn rồi, giờ ngay cả bản thân còn không lo được, không ngờ bọn họ vẫn có năng lực mua lại gia sản của nhà họ Lâm”, có người nhỏ giọng nói.
“Thuyền nát cũng còn có ba phần đinh, đồ vứt đi vẫn còn chỗ tận dụng được”.
“Con tàu khổng lồ của nhà họ Vương này, xem ra không bao giờ chìm được”.
“Có thể ông ấy không đại diện cho nhà họ Vương, mà là bên vợ thì sao. Mọi người không biết sao? Gia đình giáo sư Từ có tập đoàn ở nước ngoài, thế lực rất rộng lớn”, có người nhỏ tiếng nói.
“2 tỷ lần đầu, 2 tỷ lần thứ hai, 2 tỷ lần thứ 3!”, binh một tiếng, nhân viên đấu giá đập xuống tiếng búa nặng nề.
Anh ta hít một hơi dài.
“Chúng ta nhiệt liệt chúc mừng vị khách lớn nhất của ngày hôm này, giáo sư Vương Hoài Phong”.
Tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay chúc mừng Vương Hoài Phong.
“Xin mời các ông chủ tham gia đấu giá đi vào phía sau hội trường để thanh toán”, một cô gái xinh đẹp bước ra nói.
Vương Hi, Vương Hoài Phong và một số ông chủ tham gia đấu gia cùng nhau đứng dậy, đi về phía sau hậu trường.
Nhìn thấy Vương Hi đi vào trong, Chu Mộng Dương mỉm cười.
“Vào xem Vương Hi làm trò cười thôi”, hắn cười hi hi đem theo thủ hạ đi về phía hậu trường.
“Thì ra anh là Vương Kiêu Nam, ông chủ của công ty vốn đầu tư Quang Phục, thất lễ thất lễ rồi, thấy anh liên tục mua nhiều đồ như vậy, còn tưởng rằng đứa trẻ nào đó không hiểu chuyện cố ý phá đám nữa. Là anh quá trẻ, làm chúng tôi vô ý khinh thường, thật sự xin lỗi”. Sau khi biết về thân thế của Vương Hi, phó chủ tịch đã đích thân xin lỗi anh.
“Không sao”, Vương Hi nói.
“Tất cả mọi thứ vừa rồi đều là giúp con trai tôi mua, mọi người tìm nó thanh toán nhé”, Vương Hoài Phong đút hai tay vào túi, mỉm cười nói.
“Thực lực của các ông, chúng tôi tuyệt đối tin tưởng”, phó chủ tịch nói.
Chu Mộng Dương hân hoan đắc ý cùng với người của mình bước vào.
“Đây là tấm séc trị giá 7 tỷ, ông đem tấm séc này đến tập đoàn Quang Phục thanh toán là được”, Vương Hi ký vào tấm séc.
“Hợp tác vui vẻ”, phó chủ tịch và Vương Hi bắt tay nhau.
“Hợp tác vui vẻ”, Vương Hi mỉm cười, xoay người cùng Vương Hoài Phong đi ra ngoài.
Chu Mộng Dương sững người.
“Chu thiếu gia, giám đốc Vương đã thanh toán xong những thứ anh ấy mua rồi, bây giờ mời cậu thanh toán”, phó chủ tịch cười híp mắt nói.
“Bọn họ thanh toán rồi sao?”, Chu Mộng Dương kinh ngạc nhìn chằm chằm, khẽ mở miệng.
“Đúng vậy, giám đốc Vương là ông chủ của công ty vốn đầu tư Quang Phục, người giàu nhất của Hoa Hạ, nắm trong tay hàng trăm tỷ. 7 tỷ đối với anh ấy mà nói chỉ là số tiền nhỏ, anh ấy còn giúp một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô là nhà họ Lâm trả nợ nữa”, phó chủ tịch cười nói.“Hắn có tiền như vậy sao?”, Chu Mộng Dương lập tức cảm thấy khó chịu trong người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.