Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 256: Vương Hi và Triệu Tuyết Kỳ
Đại Dương
06/12/2020
“Chu thiếu gia, kinh tế Hoa Hạ gần đây khá tốt, rất nhiều tập đoàn lâu đời bị phá sản, nhưng cũng có những tập đoàn mới làm ăn chân chính phất lên. Gia đình cậu kinh doanh khách sạn, trước đây có hơn một tỷ, bây giờ chắc có lẽ đã có hàng chục tỷ rồi nhỉ? Mua căn biệt thự đắt tiền và bức tranh nổi tiếng như vậy, là muốn hiếu kính với bố cậu sao?”, phó chủ tịch mỉm cười nói.
“Gia đình tôi trước nay chỉ có hơn một tỷ, lấy đâu ra mấy chục tỷ chứ?”, vẻ mặt Chu Mộng Dương kinh ngạc hỏi.
“Chu thiếu gia, đừng đùa chứ, gia đình chỉ có hơn một tỷ, vậy cậu lấy gì để mua lại biệt thự và bức tranh này?”, phó chủ tịch cười nói.
“Tôi cứ tưởng Vương Hi là một tên nghèo rớt mùng tơi, hắn ta cứ mở miệng là hàng chục hàng trăm triệu, tôi nghĩ hắn ra giá cho vui. Thấy hắn làm như vậy, tôi cũng học theo mà thôi, tôi không thật sự muốn mua căn nhà đó”, Chu Mộng Dương nói.
“Tên ranh con, cậu tưởng đây là đâu, buổi đấu giá do chính phủ tổ chức mà cậu dám trả giá cho vui sao!”, sắc mặt của phó chủ tịch lập tức thay đổi, nắm lấy cổ áo của Chu Mộng Dương.
Thuộc hạ của Chu Mộng Dương thấy hắn muốn hại người lại thành hại mình, không có tiền mà còn ra vẻ trước mặt Vương Hi, sắc mặt của bọn họ hoàn toàn thay đổi, lặng lẽ rút lui ra ngoài.
“Tôi không ngờ mọi việc lại như thế này, tôi cũng chỉ học theo Vương Hi, ai mà biết hắn là người giàu có, có thể thật sự mua được những thứ này chứ?”, sắc mặt Chu Mộng Dương cũng thay đổi, dần trở nên sợ hãi.
“Đừng nói nhảm nữa, nếu không phải vì cậu, tôi có thể bán căn nhà và bức tranh này với giá tốt rồi. Cậu nói việc này giải quyết như thế nào đây?”, phó chủ tịch hung dữ nói.
“Ông đợi một chút”, Chu Mộng Dương vội vã thoát khỏi tay phó chủ tịch.
Hắn nhanh chóng chạy nhanh ra bên ngoài hội trường.
Lúc này Vương Hi đã kí xong séc, chuẩn bị đưa Diệp Khinh Tuyết về nhà.
Chu Mộng Dương đột nhiên chạy về phía Vương Hi và nắm lấy cổ áo anh.
“Vương Hi, tên khốn kiếp này cậu dám lừa tôi!”, Chu Mộng Dương hung hãn nhìn Vương Hi nói.
Vương Hi bình tĩnh nhìn Chu Mộng Dương.
“Cậu là người giàu nhất Hoa Hạ, tại sao không nói sớm? Làm tôi liên tục nâng giá trong buổi đấu giá. Cậu cố tình lừa tôi? Rõ ràng biết rằng tôi không đủ khả năng để mua căn biệt thự đó, còn cố ý nhường cho tôi, muốn tôi phải đi tù vì không trả được tiền phải không? Mẹ nó, cậu mau đưa tiền cho tôi, tôi căn bản không đủ tiền để thanh toán”, Chu Mộng Dương hét lên với Vương Hi.
“Cậu bị thần kinh chắc?”, Vương Hi cười nói, nhẹ nhàng vặn tay Chu Mộng Dương.
“Cậu có ý gì?”, Chu Mộng Dương hỏi.
“Căn biệt thự đó là tài sản của nhà họ Vương chúng tôi, nhà họ Vương làm ăn không tốt, giờ phải bán đi để lấy tiền tiếp tục kinh doanh. Tôi có tình cảm với Vương gia, muốn mua lại. Đáng lẽ tôi có thể mua căn nhà đó với giá 2 tỷ, cậu nhất định ép tôi phải ra giá 4 tỷ. Tôi đưa ra giá 4 tỷ, cậu lại nâng lên 4,1 tỷ. Căn biệt thự đó chỉ đáng giá hơn một tỷ, vậy tôi mua với giá cao như thế để làm gì? Nếu cậu đã thích đến thế, chi bằng nhường cho cậu”, Vương Hi cười nói.
“Mẹ kiếp, cậu muốn hại tôi phải ngồi tù…”, sắc mặt Chu Mộng Dương càng thêm khó coi.
“Rác rưởi, cậu đang mắng ai vậy?”, Vương Hi vung tay lên tát vào mặt Chu Mộng Dương.
Chu Mộng Dương choáng váng, sau đó lao vào liều mạng với Vương Hi, Vương Hi giơ chân đạp hắn bay ra ngoài.
“Đúng là đồ thần kinh”, Vương Hi chỉnh lại bộ đồ bị hắn ta nắm đến nhăn nhúm.
“Vương Hi, cmn, tôi bị cậu hại chết rồi…”, Chu Mộng Dương đau đớn nằm trên mặt đất nói.
“Vài năm trước trong một buổi họp lớp, cậu luôn tỏ ra kiêu ngạo, ngang ngược, tôi vốn không thích nói chuyện nhưng cậu cứ bám lấy tôi mà chế giễu mỉa mai, lúc ấy tôi bỏ đi mà không chấp nhặt với cậu. Thoáng cái đã vài năm qua đi, tôi và bạn mình đang cùng nhau uống rượu, cậu cứ cố tình xông đến trước mặt tôi để khoe khoang, lúc ấy tôi phớt lờ cậu đúng không?”
“Tôi tham gia một buổi đấu giá quan trọng như vậy, thể diện của tôi bây giờ đại diện cho tất cả, đại diện cho công ty Quang Phục với hàng trăm nghìn nhân viên, đại diện cho danh nhục của nhà họ Vương và họ Diệp. Cậu làm tôi xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy, tôi có chấp nhặt với cậu không?”
“Là cậu nhất định muốn tìm đến cái chết, có thể trách ai chứ? Vốn dĩ tôi có thể tiết kiệm không ít tiền để mua đồ, bị cậu làm loạn, hại tôi thiệt hại mấy chục triệu. Tôi rất thích căn nhà của nhà họ Vương, cậu lại cố tình tranh cướp với tôi, tôi đã nói gì chưa, cậu lại còn tìm tôi gây sự?”
“Loại rác rưởi như cậu, cho dù giàu đến mấy cũng vô dụng, không bao giờ có thể làm nên việc lớn. Rửa mông cho thật sạch, đợi đến ngày ngồi tù đi. Đừng có chọc giận tôi, cẩn thận tôi dùng chút thủ đoạn, làm cho cậu ở trong đó suốt đời không ra được, hoặc là bị kết án thêm vài năm tù, đồ phế vật!”, Vương Hi lạnh lùng liếc nhìn Chu Mộng Dương sau đó quay người rời đi.
Chu Mộng Dương nằm trên đất bật khóc.
“Chủ tịch, tên khốn này mua nhà của chúng ta, giờ không có tiền trả, giải quyết thế nào đây?”, nhân viên đấu giá nói nhỏ với phó chủ tịch.
“Dĩ nhiên là phải gọi cảnh sát rồi, nhà hắn có một khách sạn trị giá hơn một tỷ, có thể bù đắp chút ít cho thiệt hại của chúng ta”, phó chủ tịch bị Chu Mộng Dương làm cho tức đến tái xanh mặt.
“Lần tới khi đấu giá biệt thự nhà họ Vương và khách sạn của gia đình hắn, nhớ gọi điện cho công ty Quang Phục”, Vương Hi quay lại và nói.
“Vâng ạ”, phó chủ tịch mỉm cười trả lời.
“Thật là độc đoán”, Vương Hoài Phong nói với Vương Hi.
“Loại tiểu nhân này, ở trong tù là đúng rồi”, Vương Hi nói.
Trước mặt họ là đám người nhà họ Vương và họ Dương, Diệp Khinh Tuyết, Từ Đệ đứng cùng nhau, chờ Vương Hi và Vương Hoài Phong thanh toán xong rồi cùng nhau rời đi.
Lâm Khả Hân lạnh lùng nhìn Vương Hi: “Cuối cùng cũng có kì tích xảy ra, nhìn hắn ta kiêu ngạo kìa”.
“Vương Hi người ta bây giờ là người có tiền rồi, nhà họ Vương chúng ta không thể so sánh được”, bác gái cả nói.
“Chúng ta chắc chắn có thể vực dậy, sẽ lại vượt qua Vương Hi mà thôi”, Lâm Khả Hân nói.
“Chỉ cần Vương Hoài An có thể bình an ra tù”, bác gái cả khẽ thở dài.
“Bố, mẹ, chúng con đi nhé”, Vương Hi nắm tay Diệp Khinh Tuyết, từ biệt Vương Hoài Phong và Từ Đệ.
“Trước khi sinh nhớ gọi điện nói với bố mẹ một tiếng, bố mẹ qua đó cùng các con”, Từ Đệ nói.
“Vâng, con sẽ gọi điện cho mẹ”, Vương Hi nói.
Sau khi từ biệt Vương Hoài Phong và Từ đệ, Vương Hi vẫn chưa đi ngay, anh nhìn về phía phòng VIP của buổi đấu giá.
Triệu Tuyết Kỳ và Hổ Tử bước ra.
“Thế nào, buổi đấu giá thuận lợi chứ?”, Triệu Tuyết Kỳ hai tay chắp sau lưng, vô cùng thoải mái cùng Hổ Tử đi về phía bọn họ.
“Cũng được, chỉ là gặp phải một con kiến”, Vương Hi nói.
“Con kiến đó to không?”, Triệu Tuyết Kỳ lườm anh.
“Một con kiến trị giá hơn một tỷ”, Vương Hi nói.
Phụt!
Triệu Tuyết Kỳ che miệng cười.
Triệu Tuyết Kỳ cùng Vương Hi, Diệp Khinh Tuyết đi về phía thang máy.
“Nhìn năng lực của anh kìa, có nhà họ Triệu chúng tôi chống lưng, anh sắp thành thiên hạ vô địch rồi”, Triệu Tuyết Kỳ lén lút đá vào mông Vương Hi.
“Nhóc con, đừng có chọc giận tôi, nếu không tôi sẽ phế luôn cả cô đấy”, Vương Hi có chút khó chịu, đi vòng qua Diệp Khinh Tuyết hung hãn véo eo Triệu Tuyết Kỳ.
“Hổ Tử, anh ta dám tấn công tôi, nhanh giúp tôi đánh anh ta!”, Triệu Tuyết Kỳ bật cười, vội vã né tránh tay của Vương Hi.
“Có Hổ Tử bảo vệ cô thì giỏi lắm à? Cô hỏi Hổ Tử xem, anh ta có thể đánh thắng tôi không?”, Vương Hi vẫn hung dữ đuổi theo Triệu Tuyết Kỳ để véo.
“Giám đốc Vương, xin hãy chú ý hành vi của mình, đây là đại tiểu thư nhà chúng tôi”, Hổ Tử ngượng ngùng chặn Vương Hi lại.
“Dám đá vào mông tôi, hôm nay tôi tạm tha cho cô, ngày mai xử lý tiếp”, Vương Hi nói.
“Anh dám à, tôi sẽ bảo chị Khinh Tuyết sau khi sinh con không ngủ cùng anh nữa”, Triệu Tuyết Kỳ cười hi hi nói.
“…”, người nhà họ Vương và họ Dương kinh nhạc nhìn cảnh đang diễn ra trước mắt.
“Đó là Triệu đại tiểu thư của nhà họ Triệu sao?”, bác gái cả nuốt nước miếng nói.
“Đúng là cô ta”, Vương Vị Ương có chút căng thẳng không nói thành lời.
“Mối quan hệ của bọn họ hoá ra tốt như vậy, Triệu đại tiểu thư là hoàng thân quốc thích đích thực, cậu ta bắt đầu thân thiết với cô ta từ khi nào vậy?” bác gái cả nhỏ giọng hỏi.
Lâm Khả Hân lặng lẽ nhìn Vương Hi và Triệu Tuyết Kỳ không kiêng nể gì mà đùa giỡn, trong lòng cô ta dâng lên một cảm giác khó tả.
“Gia đình tôi trước nay chỉ có hơn một tỷ, lấy đâu ra mấy chục tỷ chứ?”, vẻ mặt Chu Mộng Dương kinh ngạc hỏi.
“Chu thiếu gia, đừng đùa chứ, gia đình chỉ có hơn một tỷ, vậy cậu lấy gì để mua lại biệt thự và bức tranh này?”, phó chủ tịch cười nói.
“Tôi cứ tưởng Vương Hi là một tên nghèo rớt mùng tơi, hắn ta cứ mở miệng là hàng chục hàng trăm triệu, tôi nghĩ hắn ra giá cho vui. Thấy hắn làm như vậy, tôi cũng học theo mà thôi, tôi không thật sự muốn mua căn nhà đó”, Chu Mộng Dương nói.
“Tên ranh con, cậu tưởng đây là đâu, buổi đấu giá do chính phủ tổ chức mà cậu dám trả giá cho vui sao!”, sắc mặt của phó chủ tịch lập tức thay đổi, nắm lấy cổ áo của Chu Mộng Dương.
Thuộc hạ của Chu Mộng Dương thấy hắn muốn hại người lại thành hại mình, không có tiền mà còn ra vẻ trước mặt Vương Hi, sắc mặt của bọn họ hoàn toàn thay đổi, lặng lẽ rút lui ra ngoài.
“Tôi không ngờ mọi việc lại như thế này, tôi cũng chỉ học theo Vương Hi, ai mà biết hắn là người giàu có, có thể thật sự mua được những thứ này chứ?”, sắc mặt Chu Mộng Dương cũng thay đổi, dần trở nên sợ hãi.
“Đừng nói nhảm nữa, nếu không phải vì cậu, tôi có thể bán căn nhà và bức tranh này với giá tốt rồi. Cậu nói việc này giải quyết như thế nào đây?”, phó chủ tịch hung dữ nói.
“Ông đợi một chút”, Chu Mộng Dương vội vã thoát khỏi tay phó chủ tịch.
Hắn nhanh chóng chạy nhanh ra bên ngoài hội trường.
Lúc này Vương Hi đã kí xong séc, chuẩn bị đưa Diệp Khinh Tuyết về nhà.
Chu Mộng Dương đột nhiên chạy về phía Vương Hi và nắm lấy cổ áo anh.
“Vương Hi, tên khốn kiếp này cậu dám lừa tôi!”, Chu Mộng Dương hung hãn nhìn Vương Hi nói.
Vương Hi bình tĩnh nhìn Chu Mộng Dương.
“Cậu là người giàu nhất Hoa Hạ, tại sao không nói sớm? Làm tôi liên tục nâng giá trong buổi đấu giá. Cậu cố tình lừa tôi? Rõ ràng biết rằng tôi không đủ khả năng để mua căn biệt thự đó, còn cố ý nhường cho tôi, muốn tôi phải đi tù vì không trả được tiền phải không? Mẹ nó, cậu mau đưa tiền cho tôi, tôi căn bản không đủ tiền để thanh toán”, Chu Mộng Dương hét lên với Vương Hi.
“Cậu bị thần kinh chắc?”, Vương Hi cười nói, nhẹ nhàng vặn tay Chu Mộng Dương.
“Cậu có ý gì?”, Chu Mộng Dương hỏi.
“Căn biệt thự đó là tài sản của nhà họ Vương chúng tôi, nhà họ Vương làm ăn không tốt, giờ phải bán đi để lấy tiền tiếp tục kinh doanh. Tôi có tình cảm với Vương gia, muốn mua lại. Đáng lẽ tôi có thể mua căn nhà đó với giá 2 tỷ, cậu nhất định ép tôi phải ra giá 4 tỷ. Tôi đưa ra giá 4 tỷ, cậu lại nâng lên 4,1 tỷ. Căn biệt thự đó chỉ đáng giá hơn một tỷ, vậy tôi mua với giá cao như thế để làm gì? Nếu cậu đã thích đến thế, chi bằng nhường cho cậu”, Vương Hi cười nói.
“Mẹ kiếp, cậu muốn hại tôi phải ngồi tù…”, sắc mặt Chu Mộng Dương càng thêm khó coi.
“Rác rưởi, cậu đang mắng ai vậy?”, Vương Hi vung tay lên tát vào mặt Chu Mộng Dương.
Chu Mộng Dương choáng váng, sau đó lao vào liều mạng với Vương Hi, Vương Hi giơ chân đạp hắn bay ra ngoài.
“Đúng là đồ thần kinh”, Vương Hi chỉnh lại bộ đồ bị hắn ta nắm đến nhăn nhúm.
“Vương Hi, cmn, tôi bị cậu hại chết rồi…”, Chu Mộng Dương đau đớn nằm trên mặt đất nói.
“Vài năm trước trong một buổi họp lớp, cậu luôn tỏ ra kiêu ngạo, ngang ngược, tôi vốn không thích nói chuyện nhưng cậu cứ bám lấy tôi mà chế giễu mỉa mai, lúc ấy tôi bỏ đi mà không chấp nhặt với cậu. Thoáng cái đã vài năm qua đi, tôi và bạn mình đang cùng nhau uống rượu, cậu cứ cố tình xông đến trước mặt tôi để khoe khoang, lúc ấy tôi phớt lờ cậu đúng không?”
“Tôi tham gia một buổi đấu giá quan trọng như vậy, thể diện của tôi bây giờ đại diện cho tất cả, đại diện cho công ty Quang Phục với hàng trăm nghìn nhân viên, đại diện cho danh nhục của nhà họ Vương và họ Diệp. Cậu làm tôi xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy, tôi có chấp nhặt với cậu không?”
“Là cậu nhất định muốn tìm đến cái chết, có thể trách ai chứ? Vốn dĩ tôi có thể tiết kiệm không ít tiền để mua đồ, bị cậu làm loạn, hại tôi thiệt hại mấy chục triệu. Tôi rất thích căn nhà của nhà họ Vương, cậu lại cố tình tranh cướp với tôi, tôi đã nói gì chưa, cậu lại còn tìm tôi gây sự?”
“Loại rác rưởi như cậu, cho dù giàu đến mấy cũng vô dụng, không bao giờ có thể làm nên việc lớn. Rửa mông cho thật sạch, đợi đến ngày ngồi tù đi. Đừng có chọc giận tôi, cẩn thận tôi dùng chút thủ đoạn, làm cho cậu ở trong đó suốt đời không ra được, hoặc là bị kết án thêm vài năm tù, đồ phế vật!”, Vương Hi lạnh lùng liếc nhìn Chu Mộng Dương sau đó quay người rời đi.
Chu Mộng Dương nằm trên đất bật khóc.
“Chủ tịch, tên khốn này mua nhà của chúng ta, giờ không có tiền trả, giải quyết thế nào đây?”, nhân viên đấu giá nói nhỏ với phó chủ tịch.
“Dĩ nhiên là phải gọi cảnh sát rồi, nhà hắn có một khách sạn trị giá hơn một tỷ, có thể bù đắp chút ít cho thiệt hại của chúng ta”, phó chủ tịch bị Chu Mộng Dương làm cho tức đến tái xanh mặt.
“Lần tới khi đấu giá biệt thự nhà họ Vương và khách sạn của gia đình hắn, nhớ gọi điện cho công ty Quang Phục”, Vương Hi quay lại và nói.
“Vâng ạ”, phó chủ tịch mỉm cười trả lời.
“Thật là độc đoán”, Vương Hoài Phong nói với Vương Hi.
“Loại tiểu nhân này, ở trong tù là đúng rồi”, Vương Hi nói.
Trước mặt họ là đám người nhà họ Vương và họ Dương, Diệp Khinh Tuyết, Từ Đệ đứng cùng nhau, chờ Vương Hi và Vương Hoài Phong thanh toán xong rồi cùng nhau rời đi.
Lâm Khả Hân lạnh lùng nhìn Vương Hi: “Cuối cùng cũng có kì tích xảy ra, nhìn hắn ta kiêu ngạo kìa”.
“Vương Hi người ta bây giờ là người có tiền rồi, nhà họ Vương chúng ta không thể so sánh được”, bác gái cả nói.
“Chúng ta chắc chắn có thể vực dậy, sẽ lại vượt qua Vương Hi mà thôi”, Lâm Khả Hân nói.
“Chỉ cần Vương Hoài An có thể bình an ra tù”, bác gái cả khẽ thở dài.
“Bố, mẹ, chúng con đi nhé”, Vương Hi nắm tay Diệp Khinh Tuyết, từ biệt Vương Hoài Phong và Từ Đệ.
“Trước khi sinh nhớ gọi điện nói với bố mẹ một tiếng, bố mẹ qua đó cùng các con”, Từ Đệ nói.
“Vâng, con sẽ gọi điện cho mẹ”, Vương Hi nói.
Sau khi từ biệt Vương Hoài Phong và Từ đệ, Vương Hi vẫn chưa đi ngay, anh nhìn về phía phòng VIP của buổi đấu giá.
Triệu Tuyết Kỳ và Hổ Tử bước ra.
“Thế nào, buổi đấu giá thuận lợi chứ?”, Triệu Tuyết Kỳ hai tay chắp sau lưng, vô cùng thoải mái cùng Hổ Tử đi về phía bọn họ.
“Cũng được, chỉ là gặp phải một con kiến”, Vương Hi nói.
“Con kiến đó to không?”, Triệu Tuyết Kỳ lườm anh.
“Một con kiến trị giá hơn một tỷ”, Vương Hi nói.
Phụt!
Triệu Tuyết Kỳ che miệng cười.
Triệu Tuyết Kỳ cùng Vương Hi, Diệp Khinh Tuyết đi về phía thang máy.
“Nhìn năng lực của anh kìa, có nhà họ Triệu chúng tôi chống lưng, anh sắp thành thiên hạ vô địch rồi”, Triệu Tuyết Kỳ lén lút đá vào mông Vương Hi.
“Nhóc con, đừng có chọc giận tôi, nếu không tôi sẽ phế luôn cả cô đấy”, Vương Hi có chút khó chịu, đi vòng qua Diệp Khinh Tuyết hung hãn véo eo Triệu Tuyết Kỳ.
“Hổ Tử, anh ta dám tấn công tôi, nhanh giúp tôi đánh anh ta!”, Triệu Tuyết Kỳ bật cười, vội vã né tránh tay của Vương Hi.
“Có Hổ Tử bảo vệ cô thì giỏi lắm à? Cô hỏi Hổ Tử xem, anh ta có thể đánh thắng tôi không?”, Vương Hi vẫn hung dữ đuổi theo Triệu Tuyết Kỳ để véo.
“Giám đốc Vương, xin hãy chú ý hành vi của mình, đây là đại tiểu thư nhà chúng tôi”, Hổ Tử ngượng ngùng chặn Vương Hi lại.
“Dám đá vào mông tôi, hôm nay tôi tạm tha cho cô, ngày mai xử lý tiếp”, Vương Hi nói.
“Anh dám à, tôi sẽ bảo chị Khinh Tuyết sau khi sinh con không ngủ cùng anh nữa”, Triệu Tuyết Kỳ cười hi hi nói.
“…”, người nhà họ Vương và họ Dương kinh nhạc nhìn cảnh đang diễn ra trước mắt.
“Đó là Triệu đại tiểu thư của nhà họ Triệu sao?”, bác gái cả nuốt nước miếng nói.
“Đúng là cô ta”, Vương Vị Ương có chút căng thẳng không nói thành lời.
“Mối quan hệ của bọn họ hoá ra tốt như vậy, Triệu đại tiểu thư là hoàng thân quốc thích đích thực, cậu ta bắt đầu thân thiết với cô ta từ khi nào vậy?” bác gái cả nhỏ giọng hỏi.
Lâm Khả Hân lặng lẽ nhìn Vương Hi và Triệu Tuyết Kỳ không kiêng nể gì mà đùa giỡn, trong lòng cô ta dâng lên một cảm giác khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.