Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 278: Trả thù
Đại Dương
07/12/2020
Nếu không nhờ Hàn Thiếu Kiệt ghi lại bằng chứng phạm tội của Long
Minh và gửi video phạm tội cho Hàn Lâm Nhi thì bây giờ anh đã chết rồi.
Nhìn Hàn Thiếu Kiệt thương tích đầy mình, hai mắt Vương Hi đỏ ngầu, siết chặt hai tay.
Anh quyết định trả thù.
Anh phân bản thân mình và các thủ hạ thành ba thế lực, đồng thời xử lý Long Minh.
Tại thủ đô, Đồng Thiến triệu tập tất cả các blogger nổi tiếng và truyền thông quần chúng trên weibo, đặt một chiếc túi du lịch LV ở trước mặt mỗi người bọn họ, bên trong chứa đầy tiền mặt đỏ tươi.
Cô đeo chiếc kính gọng đen, mặc trang phục công sở nghiêm túc, chỉ đạo gì đó với các blogger lớn và truyền thông quần chúng, họ yên lặng nhìn Đồng Thiến rồi khẽ gật đầu.
Tại tỉnh lị, Vương Hi đích thân đến một tập đoàn truyền thông quyền lực cùng với Doãn Tâm.
Văn phòng của tổng biên tập kéo rèm xếp xuống, Vương Hi đã nói chuyện với các tổng và phó biên tập rất lâu, cuối cùng lúc ra ngoài, anh còn bắt tay với bọn họ: “Chuyện này phiền mọi người rồi”.
“Giám đốc Vương, anh góp 49% cổ phần trong công ty chúng tôi, tương đương với ông chủ của chúng tôi rồi, một câu nói của anh, sao chúng tôi dám không thực hiện chỉn chu?”, các tổng biên tập nhìn Vương Hi cười khổ.
Tại một công xưởng bỏ hoang nào đó ở vùng ngoại ô thành phố, Phàm Gian dẫn theo Vân Tiếu và Lâm Hổ đứng trên đài cao, mặt vô cảm xúc nói to, ở dưới chân bọn họ là một đám côn đồ đông nghịt.
Một tiếng sau, một chiếc xe tức tốc lao ra khỏi công xưởng, Phàm Gian, Vân Tiếu và Lâm Hổ ngồi trong xe kiểm tra súng lục kỹ càng và lên nòng đạn.
Vương Hi chính thức bắt đầu đáp trả Long Minh.
Truyền thông quần chúng nhanh chóng đưa tin Long Minh bôi nhọ Long Minh, tin xấu nổ ra càn quét khắp các trang mạng xã hội có nhiều người dùng.
“Thái tử thành phố Minh Châu_Long Minh làm ăn bất chính? Coi mạng người như cỏ rác?”.
“Long Minh ngoài sáng kinh doanh trong tối rửa tiền, dính líu nhiều vụ án lừa đảo”.
“Bối cảnh thế lực đen của người đứng đầu tập đoàn khoa học công nghệ Long Thị”.
“Chỉ là một tên nhà giàu đời ba mà có thể điên loạn đến mức này…”.
Các thể loại tin xấu đều nhằm vào tập đoàn Long Thị và Long Minh.
Tiếp theo, rất nhiều tập đoàn truyền thông lớn cũng tung tin xấu về Long Minh.
“Thao túng giá cổ phiếu của tập đoàn công nghệ thông tin Long Thị”.
“Hung thủ thực sự đằng sau_Long Minh”.
“Long Minh và tập đoàn Long Thị của hắn “in” tiền thế nào?”…
Nhân lúc trời tối, Phàm Gian dẫn theo Vân Tiếu, Lâm Hổ và một đoàn thủ hạ bước vào một hộp đêm. Khi họ vào hộp đêm, Long Minh đang ăn mừng cùng đám người Lưu Mãnh, Tô Mộ Vũ, Hắc Hùng, Đường Long và Triệu Phi Nhi. Long Minh trái ôm phải ấp người đẹp, Lưu Mãnh và Đường Long cũng đang cụng ly đổi chén với các người đẹp trong phòng.
Trông thấy đoàn của Phàm Gian bước vào, sắc mặt của Long Minh thay đổi tức tốc.
Hắc Hùng rống lớn một tiếng rồi nhấc cái bàn trà trước mặt lên, Long Minh vội đẩy một người đẹp ra phía trước che chắn cho mình, Lưu Mãnh và Đường Long lập tức rút súng ra, bóp cò súng về phía Phàm Gian.
Phàm Gian vừa bình tĩnh đấu súng với bọn chúng, vừa lùi về sau với vẻ mặt vô cảm xúc.
Đợi sau khi đám người Phàm Gian lui xuống, Hắc Hùng bê bàn trà đâm nát khung cửa xông ra, thấy Phàm Gian nâng súng lên định bắn, Hắc Hùng rống một tiếng quăng bàn trà về phía Phàm Gian.
Ầm một tiếng chói tai, trước mặt Phàm Gian bụi bặm mù mịt. Đợi bụi tan đi hết, hắn thấy Long Minh đã khoác áo vest bỏ chạy ra đầu hành lang với đám thủ hạ.
“Mẹ nó, đáp trả nhanh thật đấy, tôi nhất định sẽ diệt anh, Vương Hi”, Long Minh được đám thủ hạ hộ tống chạy ra khỏi hộp đêm, rồi trông thấy một chiếc xe tải lớn đang lao về phía mình.
Long Minh lập tức thay đổi ánh mắt.
“Chém chết hắn!”, từng tên côn đồ nhảy từ trên xe xuống, cầm đao xông về phía Long Minh.
“Mẹ kiếp!”, Lưu Mãnh chửi một câu, cầm súng bắn hạ từng tên côn đồ một.
Sau khi Kawada Kuchinashi dùng súng bắn mấy tên côn đồ, lập tức rút đao võ sĩ mang trên người ra xông về phía họ.
Cô ta mặc bộ kimono thêu đầy hoa anh đào, vung lưỡi đao võ sĩ ngắn chuôi dài màu đỏ trong tay, bàn tay trắng ngọc chém một đường, hai tên côn đồ ngã xuống đất ngay lập tức.
Đám côn đồ càng ngày càng nhiều, Lưu Mãnh, Đường Long, Tô Mộ Vũ và Hắc Hùng sống chết bảo vệ Long Minh, khiến đám côn đồ này không thể đến gần hắn.
Một chiếc Mustang màu đen dừng lại trong màn đêm, Vương Hi bước xuống xe, châm một điếu thuốc lá, đứng cùng mấy người Phàm Gian, Vân Tiếu và Lâm Hổ.
“Mẹ kiếp!”, Long Minh trông thấy côn đồ từ bốn phương tám hướng xông ra ngày càng nhiều, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Hắn cầm súng bắn hai tên côn đồ rồi chạy về phía chiếc xe tải lớn đỗ ở một bên.
Trông thấy Long Minh muốn bỏ trốn, Tôn Tinh Tinh lập tức phi đao về phía hắn.
Long Minh cảm nhận được tiếng gió sắc bén sau lưng, lảo đảo về phía trước tránh được phi đao Tôn Tinh Tinh ném ra.
Tôn Tinh Tinh có hơi bất ngờ nhìn Long Minh.
“Muốn giết tao? Đợi kiếp sau đi”, Long Minh phẫn nộ, giết tên tài xế lái xe bằng một phát súng rồi hất xác của gã xuống xe.
Hắn ngồi trong buồng lái cao, thấy Tôn Tinh Tinh lại ném phi đao về phía mình, hạ súng xuống giơ ngón giữa với cô, sau đó kéo cửa sổ xe kín đáo.
Cạch một tiếng, phi đao của Tôn Tinh Tinh cắm mạnh vào cửa sổ.
Long Minh lập tức đạp chân ga rồi thả ra, đánh tay lái quay đầu định đâm Vương Hi.
Thấy Long Minh ngồi trong buồng lái, Phàm Gian nhanh chóng bắn súng về phía Long Minh.
Long Minh vội vã cúi thấp người xuống, lái xe “uỳnh” một tiếng đâm vào một cột đèn đường.
Lúc Vương Hi lấy súng ra chuẩn bị bắn về phía Long Minh, hắn lại đánh mạnh tay lái, chuyển hướng xe đến chỗ Lưu Mãnh, Tô Mộ Vũ và Hắc Hùng.
Lưu Mãnh, Tô Mộ Vũ và Hắc Hùng thấy Long Minh lái xe qua cứu bọn họ, lập tức mang theo Triệu Phi Nhi trèo lên xe.
Long Minh lại cố ý đâm về phía Vương Hi, ngồi trong xe hạ cửa sổ xuống một chút rồi rống to: “Tạm biệt anh em kết nghĩa nhá!”.
Cạch một tiếng, Tôn Tinh Tinh lại phi đao đâm trúng cửa sổ xe, cửa sổ lập tức xuất hiện vết nứt vỡ hình mạng nhện, Long Minh vội lái xe bỏ trốn.
“Chúng ta đuổi theo!”, Lâm Hổ không muốn buông tha cho Long Minh, hắn dẫn theo thủ hạ nhảy lên một chiếc xe khác đuổi theo Long Minh.
Sau khi nhóm người Long Minh bỏ chạy, Vương Hi ngồi trong một gian phòng ở hộp đêm lặng lẽ hút thuốc, còn đám thủ hạ dọn dẹp hiện trường ở bên ngoài.
“Anh Hi, chúng em đã bắt được một thủ hạ quan trọng của Long Minh”, một tên côn đồ bước vào nói nhỏ.
Vương Hi hút một hơi thuốc, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa.
Anh thấy một gã đàn ông không cao lắm bị thủ hạ của mình bắt đi vào. Gã đàn ông này cởi trần, trước ngực quấn đầy băng vải trắng.
Đây là thủ hạ thân tín của Long Minh_ Hứa Tinh.
Lúc này, Hứa Tinh bị đánh đến nỗi mũi và khóe miệng đều chảy máu, hắn thấy Vương Hi thì cười khẩy một tiếng: “Mày không dám giết tao, chúng mày không đấu lại thái tử đâu”.
Ánh mắt của Vương Hi vẫn lạnh lùng như cũ, cầm cây súng trên bàn trà lên, bắn hết số đạn trong đó vào người Hứa Tinh.
Nhìn Hàn Thiếu Kiệt thương tích đầy mình, hai mắt Vương Hi đỏ ngầu, siết chặt hai tay.
Anh quyết định trả thù.
Anh phân bản thân mình và các thủ hạ thành ba thế lực, đồng thời xử lý Long Minh.
Tại thủ đô, Đồng Thiến triệu tập tất cả các blogger nổi tiếng và truyền thông quần chúng trên weibo, đặt một chiếc túi du lịch LV ở trước mặt mỗi người bọn họ, bên trong chứa đầy tiền mặt đỏ tươi.
Cô đeo chiếc kính gọng đen, mặc trang phục công sở nghiêm túc, chỉ đạo gì đó với các blogger lớn và truyền thông quần chúng, họ yên lặng nhìn Đồng Thiến rồi khẽ gật đầu.
Tại tỉnh lị, Vương Hi đích thân đến một tập đoàn truyền thông quyền lực cùng với Doãn Tâm.
Văn phòng của tổng biên tập kéo rèm xếp xuống, Vương Hi đã nói chuyện với các tổng và phó biên tập rất lâu, cuối cùng lúc ra ngoài, anh còn bắt tay với bọn họ: “Chuyện này phiền mọi người rồi”.
“Giám đốc Vương, anh góp 49% cổ phần trong công ty chúng tôi, tương đương với ông chủ của chúng tôi rồi, một câu nói của anh, sao chúng tôi dám không thực hiện chỉn chu?”, các tổng biên tập nhìn Vương Hi cười khổ.
Tại một công xưởng bỏ hoang nào đó ở vùng ngoại ô thành phố, Phàm Gian dẫn theo Vân Tiếu và Lâm Hổ đứng trên đài cao, mặt vô cảm xúc nói to, ở dưới chân bọn họ là một đám côn đồ đông nghịt.
Một tiếng sau, một chiếc xe tức tốc lao ra khỏi công xưởng, Phàm Gian, Vân Tiếu và Lâm Hổ ngồi trong xe kiểm tra súng lục kỹ càng và lên nòng đạn.
Vương Hi chính thức bắt đầu đáp trả Long Minh.
Truyền thông quần chúng nhanh chóng đưa tin Long Minh bôi nhọ Long Minh, tin xấu nổ ra càn quét khắp các trang mạng xã hội có nhiều người dùng.
“Thái tử thành phố Minh Châu_Long Minh làm ăn bất chính? Coi mạng người như cỏ rác?”.
“Long Minh ngoài sáng kinh doanh trong tối rửa tiền, dính líu nhiều vụ án lừa đảo”.
“Bối cảnh thế lực đen của người đứng đầu tập đoàn khoa học công nghệ Long Thị”.
“Chỉ là một tên nhà giàu đời ba mà có thể điên loạn đến mức này…”.
Các thể loại tin xấu đều nhằm vào tập đoàn Long Thị và Long Minh.
Tiếp theo, rất nhiều tập đoàn truyền thông lớn cũng tung tin xấu về Long Minh.
“Thao túng giá cổ phiếu của tập đoàn công nghệ thông tin Long Thị”.
“Hung thủ thực sự đằng sau_Long Minh”.
“Long Minh và tập đoàn Long Thị của hắn “in” tiền thế nào?”…
Nhân lúc trời tối, Phàm Gian dẫn theo Vân Tiếu, Lâm Hổ và một đoàn thủ hạ bước vào một hộp đêm. Khi họ vào hộp đêm, Long Minh đang ăn mừng cùng đám người Lưu Mãnh, Tô Mộ Vũ, Hắc Hùng, Đường Long và Triệu Phi Nhi. Long Minh trái ôm phải ấp người đẹp, Lưu Mãnh và Đường Long cũng đang cụng ly đổi chén với các người đẹp trong phòng.
Trông thấy đoàn của Phàm Gian bước vào, sắc mặt của Long Minh thay đổi tức tốc.
Hắc Hùng rống lớn một tiếng rồi nhấc cái bàn trà trước mặt lên, Long Minh vội đẩy một người đẹp ra phía trước che chắn cho mình, Lưu Mãnh và Đường Long lập tức rút súng ra, bóp cò súng về phía Phàm Gian.
Phàm Gian vừa bình tĩnh đấu súng với bọn chúng, vừa lùi về sau với vẻ mặt vô cảm xúc.
Đợi sau khi đám người Phàm Gian lui xuống, Hắc Hùng bê bàn trà đâm nát khung cửa xông ra, thấy Phàm Gian nâng súng lên định bắn, Hắc Hùng rống một tiếng quăng bàn trà về phía Phàm Gian.
Ầm một tiếng chói tai, trước mặt Phàm Gian bụi bặm mù mịt. Đợi bụi tan đi hết, hắn thấy Long Minh đã khoác áo vest bỏ chạy ra đầu hành lang với đám thủ hạ.
“Mẹ nó, đáp trả nhanh thật đấy, tôi nhất định sẽ diệt anh, Vương Hi”, Long Minh được đám thủ hạ hộ tống chạy ra khỏi hộp đêm, rồi trông thấy một chiếc xe tải lớn đang lao về phía mình.
Long Minh lập tức thay đổi ánh mắt.
“Chém chết hắn!”, từng tên côn đồ nhảy từ trên xe xuống, cầm đao xông về phía Long Minh.
“Mẹ kiếp!”, Lưu Mãnh chửi một câu, cầm súng bắn hạ từng tên côn đồ một.
Sau khi Kawada Kuchinashi dùng súng bắn mấy tên côn đồ, lập tức rút đao võ sĩ mang trên người ra xông về phía họ.
Cô ta mặc bộ kimono thêu đầy hoa anh đào, vung lưỡi đao võ sĩ ngắn chuôi dài màu đỏ trong tay, bàn tay trắng ngọc chém một đường, hai tên côn đồ ngã xuống đất ngay lập tức.
Đám côn đồ càng ngày càng nhiều, Lưu Mãnh, Đường Long, Tô Mộ Vũ và Hắc Hùng sống chết bảo vệ Long Minh, khiến đám côn đồ này không thể đến gần hắn.
Một chiếc Mustang màu đen dừng lại trong màn đêm, Vương Hi bước xuống xe, châm một điếu thuốc lá, đứng cùng mấy người Phàm Gian, Vân Tiếu và Lâm Hổ.
“Mẹ kiếp!”, Long Minh trông thấy côn đồ từ bốn phương tám hướng xông ra ngày càng nhiều, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Hắn cầm súng bắn hai tên côn đồ rồi chạy về phía chiếc xe tải lớn đỗ ở một bên.
Trông thấy Long Minh muốn bỏ trốn, Tôn Tinh Tinh lập tức phi đao về phía hắn.
Long Minh cảm nhận được tiếng gió sắc bén sau lưng, lảo đảo về phía trước tránh được phi đao Tôn Tinh Tinh ném ra.
Tôn Tinh Tinh có hơi bất ngờ nhìn Long Minh.
“Muốn giết tao? Đợi kiếp sau đi”, Long Minh phẫn nộ, giết tên tài xế lái xe bằng một phát súng rồi hất xác của gã xuống xe.
Hắn ngồi trong buồng lái cao, thấy Tôn Tinh Tinh lại ném phi đao về phía mình, hạ súng xuống giơ ngón giữa với cô, sau đó kéo cửa sổ xe kín đáo.
Cạch một tiếng, phi đao của Tôn Tinh Tinh cắm mạnh vào cửa sổ.
Long Minh lập tức đạp chân ga rồi thả ra, đánh tay lái quay đầu định đâm Vương Hi.
Thấy Long Minh ngồi trong buồng lái, Phàm Gian nhanh chóng bắn súng về phía Long Minh.
Long Minh vội vã cúi thấp người xuống, lái xe “uỳnh” một tiếng đâm vào một cột đèn đường.
Lúc Vương Hi lấy súng ra chuẩn bị bắn về phía Long Minh, hắn lại đánh mạnh tay lái, chuyển hướng xe đến chỗ Lưu Mãnh, Tô Mộ Vũ và Hắc Hùng.
Lưu Mãnh, Tô Mộ Vũ và Hắc Hùng thấy Long Minh lái xe qua cứu bọn họ, lập tức mang theo Triệu Phi Nhi trèo lên xe.
Long Minh lại cố ý đâm về phía Vương Hi, ngồi trong xe hạ cửa sổ xuống một chút rồi rống to: “Tạm biệt anh em kết nghĩa nhá!”.
Cạch một tiếng, Tôn Tinh Tinh lại phi đao đâm trúng cửa sổ xe, cửa sổ lập tức xuất hiện vết nứt vỡ hình mạng nhện, Long Minh vội lái xe bỏ trốn.
“Chúng ta đuổi theo!”, Lâm Hổ không muốn buông tha cho Long Minh, hắn dẫn theo thủ hạ nhảy lên một chiếc xe khác đuổi theo Long Minh.
Sau khi nhóm người Long Minh bỏ chạy, Vương Hi ngồi trong một gian phòng ở hộp đêm lặng lẽ hút thuốc, còn đám thủ hạ dọn dẹp hiện trường ở bên ngoài.
“Anh Hi, chúng em đã bắt được một thủ hạ quan trọng của Long Minh”, một tên côn đồ bước vào nói nhỏ.
Vương Hi hút một hơi thuốc, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa.
Anh thấy một gã đàn ông không cao lắm bị thủ hạ của mình bắt đi vào. Gã đàn ông này cởi trần, trước ngực quấn đầy băng vải trắng.
Đây là thủ hạ thân tín của Long Minh_ Hứa Tinh.
Lúc này, Hứa Tinh bị đánh đến nỗi mũi và khóe miệng đều chảy máu, hắn thấy Vương Hi thì cười khẩy một tiếng: “Mày không dám giết tao, chúng mày không đấu lại thái tử đâu”.
Ánh mắt của Vương Hi vẫn lạnh lùng như cũ, cầm cây súng trên bàn trà lên, bắn hết số đạn trong đó vào người Hứa Tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.