Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Quyển 2 - Chương 91: Ám Sát

Ngọ Hậu Phương Tình

25/03/2013

Mặt khác còn có một việc khác khiến dân chúng chấn động, đó chính là việc đoàn người du hành từ châu Đại Dương trở về còn đưa cả thổ dân về ra mắt bệ hạ.

Mấy chiếc thuyền đi rất nhanh, ngày cập bến vô số người tập trung tò mò xem. Kỳ thật, người ngoại quốc tới kinh thành không phải không ít, có điều lần này lại khác, đó chính là người “Đại Tống ngoại quốc” cũng là con dân từ hai phiến đại lục mới được nhập vào Tống triều. Đây cũng là lần đầu có người ở hai đại lục đó tới lễ bái Hoàng thượng.

Thạch Kiên cũng từng nghe về việc này, đối với thổ dân Australia hắn cũng rất tò mò. Trong trí nhớ của hắn, thổ dân Australia đã tồn tại từ rất lâu nhưng nền văn minh tiến hóa rất chậm. Vì dân cư thưa thớt hơn nữa Australia lại là một đất nước giàu có, dư thừa hoa quả, lương thực, động vật, lại gần xích đạo, thời tiết ấm áp, không có mùa đông giá rét, không cần quần áo giữ ấm, vì thế trong một thời gian rất dài họ không phải lo nghĩ, dẫn tới kém phát triển.

Thẳng tới lúc bị Châu Âu xâm chiếm, bọn họ chẳng những không lo đối phó mà còn chui vào những địa phương có khí hậu và hoàn cảnh ác liệt để sống, kết quả dân số ngày càng giảm. Tới cuối thế kỷ 20, nhân quyền được đề cao, kinh tế Australia cũng cải thiện rất nhiều, lúc này thổ dân mới được trợ cấp, có cơ hội gia nhập xã hội tiên tiến.

Đương nhiên, Thạch Kiên không ngờ rằng đám thổ dân này lại cảm tạ ân khai hóa của đám mạo hiểm gia, thậm chí còn thần phục Tống triều như vậy. Không biết đám du hành dùng cách gì để bức bọn họ, không chừng còn cố tình bắt về để lấy lòng lão Hoàng đế. Hắn biết sự tình không đơn giản nhưng hắn cũng không nói gì, muốn chiếm lĩnh hai khối đại lục kia, tất nhiên sẽ phải di dân tới đó, chỉ là việc đó hiện tại chưa làm được.

Về chuyện này, Vương Khâm và Tường Thụy ý kiến bất đồng nhưng cũng không thực sự phản đối. Dù sao đường xá xa xôi như vậy, dù có muốn cũng không nhiều người cam nguyện đi tới đó làm quan. Hiện tại chỉ có đám thương nhân muốn làm giàu là tính toán định cư tại đó mà thôi.

Trong khoảng thời gian này, Thạch Kiên vừa tham gia làm thủy tinh vừa xây dựng lò cao, hắn thường xuyên chạy ra ngoài thành, rất nhiều người thậm chí còn gặp hắn lếch thếch đi dọc đường. Lâu dần, việc hắn xuất hiện cũng không còn kỳ quái, không gây chấn động như xưa. Tuy nhiên, cũng không ít cô nương gan lớn thường xuyên lấy túi hương ném hắn, khiến hắn mỗi lần trở về là toàn thân sực nức mùi hương.

Lần này, thấy Thạch Kiên tự mình đẩy xe lăn đưa bà nội tới bến thuyền, tất cả mọi người đều tự động tách ra, tạo thành một con đường. Ban đầu, họ đều chăm chú nhìn đám thổ dân nhưng giờ tất cả đều tập trung sự chú ý về phía Thạch Kiên, một số người còn rì rầm bàn tán.

Lúc đám thổ dân bước xuống thuyền, mọi người mới quay lại nhìn bọn họ. Vừa thấy người, tất cả đã ồ lên, đám thổ dân mặc nguyên đồ của họ, cởi trần, chỉ quấn bên hông một chiếc quần đùi làm bằng lá cây, thậm chí một số phụ nữ còn….ở trần. Các cô nương đứng xem đều đỏ rần mặt, vô cùng xấu hổ, tất cả đều đưa tay che mặt, nhưng cũng không ít người giả bộ, thực ra vẫn lén nhìn qua kẽ tay. Hồng Diên và Lục Ngạc không ngoại lệ, xấu hổ nhắm tịt mắt, chỉ riêng Uyên Dung là khác, thậm chí nàng còn nói:

- Quả như lời thiếu gia, đám người này thực như người nguyên thủy, còn chưa được khai hóa.

Thời gian này đã bắt đầu vào đông, mặc dù vẫn là ban ngày nhưng nhiệt độ chỉ có mấy độ, gió Tây Bắc gào thét khắp nơi, chỉ mặc một cái khố lá, đương nhiên họ đều co rúm người trước cái lạnh này. Đám thổ dân hàng năm sinh hoạt ở địa phương, nhiệt độ quanh năm đều hơn ba mươi độ, gặp phải không khí lạnh giá, tất cả đều cúi người ôm tay cố giữ ấm. Thân thể họ lại gầy yếu, đầu tóc rối bù, thêm vào bộ dạng hiện tại khiến họ càng nhìn càng giống dã nhân.

A….Thạch Kiên không khỏi trợn mắt, lần này thật không ít, hơn hai trăm người…Thái giám của hoàng cung cũng đã tới đây từ sớm đề nghênh đón đoàn người. Việc trọng đại, đương nhiên Hoàng Đế phải thận trọng. Ngôn ngữ bất đồng nhưng ánh mắt chính là cửa sổ tâm linh, từ trong mắt đám người này, Thạch Kiên cảm nhận vô cùng rõ ràng sự thống hận lóe qua, hắn càng thêm khẳng định, thần phục chỉ là giả mà thôi, thực tế đám người này bị đám người du hành dùng vũ lực để bắt về. Nhưng khi đám thổ dân bước xuống, sự sợ hãi không chút che dấu hiển hiện, ở chỗ họ, một bộ tộc mấy trăm người là có thể xưng bá một phương….nhưng ở đây….có bao nhiêu người ? Nếu tất cả đều tàn bạo như đám người bắt họ ??? Sợ rằng hai trăm người bọn họ còn chưa đủ để nhét kẽ răng. Một số tên thổ dân sợ hãi, quay người muốn chạy lại tàu…

Nhưng đám du hành trợn mắt đe dọa, dùng một vài thứ động tác trấn an bọn chúng, một lúc sau, chúng mới tiếp tục bước vào thành.

Thấy vậy, Thạch Kiên cũng không khỏi bội phục bản lĩnh của đám người du hành, chỉ một thời gian ngắn đã có thể học được thổ ngữ ở. Cái này mặc dù nói vậy nhưng cũng là do thời thế ép bức, bọn họ khi ra đi vốn không có ai biết tiếng để phiên dịch, hơn nữa đất ở hai đại lục đó quá lớn, muốn đi lại cần người dẫn đường, vì thế họ tuyển ra vài người có khả năng học thổ ngữ, dần dần cũng hoàn thiện được ngôn ngữ mới.

Trên đường về thành, Hồng Diên và Lục Ngạc không ngừng líu ríu bàn tán, thỉnh thoảng lại nói đám thổ dân kia không biết thẹn….

Thạch Kiên nghĩ thầm:

“Lão tổ tông chúng ta ngày xưa sợ rằng cũng chỉ như vậy mà thôi….chỉ có điều, hắn không dám nói ra miệng, nếu không đảm bảo sẽ bị mấy tên đại thần săn sóc nhiệt tình.



Thạch Kiên không biết rằng, từ khi hắn đưa ra con đường hàng hải đó đã khiến mấy châu lục biến đổi lớn, tất cả các nơi đều chịu ảnh hưởng của tầm nhìn và thái độc ủa người Tống.

Đoàn người hồi cung, vừa về tới đã thấy thái giám chờ sẵn, Tống Chân Tông đương nhiên vô cùng cao hứng, đã triệu tập toàn bộ các đại thần, ý đồ khoe khoang vô cùng lộ liễu.

Dọc đường đoàn người đi, người dân xếp hàng vây quanh xem vô cùng náo nhiệt, nhưng cũng khiến bọn họ không thể đi nhanh nổi.

Trong triều, các đại thần nghị luận sôi nổi, hiển nhiên đề tài chính vẫn là đám thổ dân đó không biết liêm sỉ, ăn mặc kỳ quái.

Tống Chân Tông rất coi trọng việc thần phục của đám thổ dân. Thậm chí phái người bố trí chỗ ở để tiếp đãi bọn chúng. Ngay cả Lưu Nga và hoàng tử Triệu Trinh cũng ra quan khán, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

Cuối cùng, đám thổ dân cũng đã vào cung, dẫn đầu là một đoàn mấy tên du hành. Lần đầu thấy Hoàng Đế và Hoàng Hậu, họ sợ tới mức quỳ rạp xuống, đầu gần như cắm xuống đất, không dám động đậy. Còn đám thổ dân thì chẳng có chút biểu tình gì.

Trong mắt bọn họ cũng có chút ngạc nhiên, trầm trồ trước hoàng cung lộng lẫy, nhưng tất cả lại không qua được sự nhục nhã và mối hận trong lòng họ.

Đám quan lại thấy họ túm tụm một chỗ, không quỳ, không nói, cũng giận giữ.

Đám người du hành thấy vậy ngay lập tức nói vài câu giải thích cho bọn thổ dân, về phần họ nói gì, cả Thạch Kiên cũng nghe mà đầu váng mắt hoa, không hiểu một chữ. Chỉ có điều, sau khi nghe họ nói một hồi, đám thổ dân bắt đầu lục tục học theo họ, quỳ gối cúi đầu.

Tống Chân Tông vô cùng cao hứng, căn bản không so đo với họ, hắn nói:

- Các ngươi không cần dọa họ. Thạch học sĩ, ngươi nói đám thổ dân trên núi hoang sơ, ta thấy đám người này mới đúng là thổ dân trên núi.

Thạch Kiên nghe xong toát mồ hôi, sơn trại mà hắn kể, chỉ là….truyện, không phải chính tông…

- Có điều các ngươi như vậy cũng không tốt, phải cho bọn họ quần áo để mặc.

Tất cả đại thần lúc này mới sực tỉnh, nhìn lên thấy tiểu Công chúa từ sớm đã bị Lưu hoàng hậu bịt chặt mắt không cho quan khán.

Hiện tại kinh tế quốc gia tăng trưởng rất tốt, quốc khố sung túc. Trong chốc lát đã có người mang quần áo tới. Dọc đường, đám thổ dân đã nhìn thấy người dọc đường mặc quần áo, họ cũng sớm biết cách mặc những thứ này, chỉ có điều khi thuyền cập bến, là đám người du hành kia bắt họ cởi xuống, mặc lại quần áo của bọn họ.

Mặc lại quần áo xong, thân thể ấm áp, không ít thổ dân lại quỳ xuống. Lần này họ thực tâm mà quỳ, nhưng Thạch Kiên vẫn nhìn thấy không ít ánh mắt ngập tràn thù hận chưa chút nguôi ngoai.



Thạch Kiên thở dài:

- Chiến thắng một dân tộc thực vô cùng dễ dàng, nhưng thu phục một dân tộc lại vô cùng gian nan.

Tống Chân Tông ngay sau đó thiết yến, đám thổ dân vốn không quen dùng đũa, vì thế dù mỹ thực đầy rẫy cũng loay hoay mãi không ăn được, rốt cuộc họ bỏ đũa, dùng tay trực tiếp bốc…..

Tống Chân Tông quay sang nói với Thạch Kiên:

- Thạch ái khanh, ngươi nói đúng, đám thổ dân đó thực cần trẫm cảm hóa, họ thật đáng thương.

Thạch Kiên liên tục gật đầu, trong lòng lại nghĩ, sợ rằng ngươi càng cảm hóa, đám người đó càng đáng thương mà thôi.

Ăn xong, đám du hành bắt đầu giới thiệu lũ thổ dân, bọn hắn giới thiệu tộc trưởng của lũ thổ dân, nói rằng bọn chúng muốn thần phục bệ hạ. Thậm chí trong đám người đó còn có một nữ vương.

Tống Chân Tông nghe xong liền hỏi han vài câu, đám du hành cũng mồm năm miệng mười giải thích. Thậm chí sau đó, Tống Chân Tông còn ban chức quan cho lũ tộc trưởng, mấy người du hành cũng dịch lại cho họ, còn giải thích nghĩa vụ và quyền lợi cho họ, hiểu ra, đám thổ dân lại một lần nữa vui vẻ quỳ lạy.

Thạch Kiên thì suy nghĩ khác, hắn biết không thể tụ tập nhiều tộc trưởng cùng lúc như vậy, hắn liền nói với lũ du hành:

- Về sau, các ngươi ít dùng vũ lực một chút, vũ lực là một thủ đoạn, nhưng không tới lúc mấu chốt thì không nên dùng.

Một câu của hắn khiến đám du hành đổ mồ hôi lạnh, bọn họ vì muốn lập công, nghĩ đủ loại biện pháp, rốt cuộc bắt giữ đám thổ dân này, thậm chí thuận lợi che mắt mọi người, nhưng đứng trước mặt Văn Khúc Tinh, tất cả đều bị vạch trần, cũng may Thạch Kiên không thực sự vạch trần bọn hắn.

Thấy một tiểu thiếu niên vung tay múa chân nói cười, đám hung nhân đáng giận kia lại sợ hãi cúi đật gật như gà mổ thóc, đám thổ dân vô cùng ngạc nhiên, một số gan lớn còn hỏi đám du hành.

Đám người du hành cũng không câu nệ, kiêu ngạo giải thích cho bọn họ, Thạch Kiên là đệ nhất thần nhân ở Đại Tống, ngay cả Hoàng thượng cũng nhường một bước. Bọn họ cũng cho chúng biết nhờ Thạch Kiên mà họ tìm ra Australia, đương nhiên, không khỏi chút hư cấu.

Hồ nháo một hồi, rốt cuộc Thạch Kiên cũng xong việc trở về.

Thạch Kiên xong việc lại muốn tới công trường, còn hai ngày nữa lò cao hoàn thành, nhưng hắn cũng không dám qua loa.

Về tới nhà, hắn ăn qua loa vài miếng rồi leo lên giường ngủ.

Đêm càng khuya, gió càng lạnh. Chợt lúc này xuất hiện mười mấy người lưng đeo binh khí, nhanh nhẹn tiến về phía Thạch phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook