Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Quyển 2 - Chương 92: Chết

Ngọ Hậu Phương Tình

25/03/2013

Những người này tiến tới trước phủ Thạch Kiên, trên tay mỗi người xuất hiện một chiếc câu liêm có buộc dây thừng dài dùng để leo tường. Động tác của họ vô cùng mau lẹ, khi leo tường thậm chí còn nhanh nhẹn và linh hoạt không kém so với vượn. Chỉ trong nháy mắt, Thạch phủ đã bị đột nhập, thần không biết, quỷ không hay, chợt, trong Thạch phủ vang lên một tiếng thét kinh hãi:

- Có kẻ cắp !!!

Hóa ra vì việc hoa bái của Thạch Kiên, Thạch Kiên luôn đề phòng, hắn cho người luân phiên canh gác nghiêm ngặt, đêm nay tới lượt Phạm Hộ gác. Những người này mặc dù động tác vô cùng linh hoạt nhưng trong số họ có người bất cẩn đạp vỡ ngói, phát ra tiếng động khiến Phạm Hộ phát giác. Trong mấy hộ vệ, hắn là người khí lực yếu nhất nhưng lại vô cùng linh mẫn, vì thế ngay lập tức phát hiện đám người.

Ngay từ đầu, hắn đã xác định đám người kia chính là thích khách. Hiện tại quan hệ Tống Liêu khá tốt, hoàng đế Liêu quốc cũng rất quý mến Thạch Kiên, thậm chí khi hắn tới kinh thành nhậm chức còn đưa lễ tới tặng, đồng thời còn nhắn gửi sứ giả xin một bài thơ của Thạch Kiên. Trong Tống triều mặc dù Thạch Kiên có nhiều người ghét nhưng các quan lại cũng biết nặng nhẹ, cũng không có gan cho người ám sát Thạch Kiên. Bởi vậy Phạm Hộ lập tức xác định đám người kia là kẻ trộm, muốn đột nhập vào phủ ăn cắp thơ từ của Thạch Kiên, đây là khả năng lớn nhất vậy.

Thạch Kiên sau khi làm quan chữ của hắn càng quý hơn vàng, mỗi chữ trên thị trường giá cả vô cùng khủng khiếp, thậm chí chỉ là giá ảo, có giá mà không có hàng.

Nhưng vì tiếng kêu của hắn, toàn bộ đám người kia đều rút ra binh khí, nhảy thẳng xuống.

Phạm Hộ biến sắc hô lớn:

- Đại nhân, ở trong phòng không được ra ngoài, có thích khách.

Dù sao bọn họ chỉ có bốn người, Thạch phủ mặc dù lớn nhưng nhân thủ lại thiếu, chỉ có Đinh Phố là miễn cưỡng có thể đối phó, còn lại chỉ có bọn họ có khả năng giao thủ với đám thích khách này.

Tiếng quát khiến mọi người trong phủ bị kinh động. Đinh Phố nói tiểu nhi và vợ hắn trốn trong phòng, hắn cùng đứa con lớn cầm mộc côn lao ra ngoài. Trương Thang, Chu Lạp cũng ngay lập tức lấy binh khí lao tới giao thủ với thích khách. Thạch Kiên ở trong phòng cũng đứng dậy. Luận tri thức, ở thế giới này không ai biết nhiều hơn hắn, chỉ là về võ thuật thì hắn quả là một người mù. Thỉnh thoảng hắn có xem Tiểu Như luyện võ và binh lính trong thành thao luyện, hắn cũng phát hiện rằng những võ công trong tiểu thuyết võ hiệp hoàn toàn không tồn tại. Ở thời này, khi chiến đấu mọi người đều dùng binh khí thô sơ, chủ yếu dựa vào khí lực và sự linh hoạt, tất nhiên dù có khí lực lớn hay linh hoạt đến mấy cũng không thể so với vũ khí lạnh ở thời hiện đại.

Hắn gọi Hồng Diên, Lục Ngạc, Uyển Dung rồi dặn các nàng trốn kỹ, bảo vệ bà nội thật an toàn. Phạm Hộ nói đúng, trốn trong phòng là an toàn nhất. Hiện Thạch phủ có hơn mười gian phòng, bọn họ dù muốn lục soát một gian cũng tốn không ít công phu, hơn nữa mỗi gian đêu có cửa thông ra ngoài. Chỉ cần chống đỡ một hồi, đám quan phủ sẽ đem viện binh tới. Nếu vào lúc này đi ra ngoài thì quả thực là muốn chết, người duy nhất có thể ra ngoài lúc này chỉ có tiểu nha đầu Tiểu Như.

Qua cửa sổ, Thạch Kiên lẳng lặng quan sát đám thích khách. Lần đột nhập này không ít người, tổng cộng mười mấy người. Chỉ có điều thân thể nhỏ bé, dựa vào thân pháp linh hoạt để quần đấu với bốn hộ vệ. Phạm Hộ đối phó với họ cũng phải gắng hết sức nhưng nhìn chung vẫn có thể cầm cự. Vũ khí của bốn hộ vệ cũng không giống nhau, Phạm Hộ cầm trường tiên, trên tiên có gắn móc câu nhỏ. Trương Thang sử đại đao, còn Dương Hoàng (đổi tên nhân vật cho khớp) sử dụng trường thương, Chu Lạp sử dụng đại chùy. Bốn người thân thủ rất cao, khí lực mạnh hơn nhiều so với đám thích khách, có điều bọn chúng vô cùng linh hoạt, trừ Phạm Hộ sử dụng binh khí dài miễn cưỡng gây khó dễ được cho tốc độ của họ còn ba người kia thì gần như không bắt kịp. Quần đấu một thời gian, một tên thích khách bị Phạm Hộ dùng trường tiên đánh rơi binh khí, hắn thừa thắng truy kích, dùng roi phạt ngang chế trụ, ngay lập tức Dương Hoàng lao tới một thương đâm xuyên ngực tên thích khách xấu số.

Máu tươi theo thân thương nhỏ xuống đất, trong nhà Hồng Diên và Lục Ngạc vốn chưa bao giờ thấy cảnh giết người, kinh hãi la hét hoảng loạn.



Thạch Kiên nghe thấy, tâm động, thầm kêu:

- Nguy !!!

Hắn biết hai tiểu cô nương sợ hãi nhưng thanh âm của họ đã khiến mọi người bại lộ vị trí.

Quả nhiên, đám thích khách lao về phía tiếng kêu phát ra, bọn chúng chia đôi, một nửa chặn đánh bốn hộ vệ, một nửa lao về phía có tiếng thét.

Thạch Kiên lúc này mới nghĩ ra thân phân của đám thích khách. Bọn họ chính là đám nô lệ mà lũ người du hành tóm được. Mặc dù Hoàng đế đối đãi rất tốt, cho ăn ở lại ban chức quan, phát vàng bạc, phong thưởng nhưng đại đa số bọn chúng đã oán hận rất sâu, không muốn bị sống như nô lệ. Những người này từ lâu đã ôm hận nhưng dưới sức mạnh họ không thể không cúi đầu. Khi tới kinh thành, nghe được mọi việc, bọn họ đều quy kết tội vào Thạch Kiên. Nếu không có hắn, đại lục của bọn hắn hẳn sẽ không bị xâm chiếm. Vì thế những người này liền hóa trang, một mực tới đây tìm cách giết Thạch Kiên.

Thấy đám thích khách lao về phía phòng Thạch Kiên, bốn hộ vệ vô cùng nóng ruột. Phạm Hộ vũ động trường tiên trói chặt một tên, chỉ nháy mắt một búa của Chu Lạp đã chấn vỡ đầu hắn. Nhưng thật không ngờ, những tên còn lại không vì thế mà sợ hãi, tất cả đều liều mạng cầm chân họ.

Lúc này, Hồng Diên và Lục Ngạc sớm đã sợ hãi tới run rẩy, Thạch Kiên lại ở cách các nàng mấy gian phòng. Chợt hắn phát hiện, Uyển Dung và Tiểu Như không chút động tĩnh, ngay cả bà nội và Lý Tuệ cũng vậy.

Đinh Phố và con trai lớn của hắn là Đinh Thanh cũng kịp lao tới, trước mặt họ là một trường chiến đấu hỗn loạn, họ huy động trường côn trên tay, lao thẳng vào đám thích khách. Lúc này, lũ thích khách đang tìm cách tiến về phía khu phòng của Thạch Kiên thì bị chặn lại. Cha con Đinh Phố mặc dù không thể so với đám người Dương Hoàng nhưng tốt xấu gì họ cũng đã luyện võ thuật rất lâu, trường côn trong tay họ vũ lộng phát ra tiếng gió rít vù vù, vô cùng uy mãnh.

Nhưng cũng may cho mọi người, đám dân bản xứ do dinh dưỡng sinh hoạt không đủ, điều kiện thân thể không tốt bằng người Tống triều, hơn nữa lại chuẩn bị không chu đáo nên mọi người vẫn chưa bị nguy hiểm. Một tấc dài, một tấc mạnh, phụ tử Đinh Phố mặc dù võ thuật không giỏi như khí lực rất lớn, cũng miễn cưỡng duy trì được.

Đám thích khách cũng được coi là đám tinh anh trong lũ người bị bắt tới đây, một người trong lúc giao chiến thừa dịp sơ hở lao tới, ôm chặt lấy cây trường côn của Đinh Thanh. Đinh Thanh lâu nay theo Thạch Kiên đọc sách, mặc dù mới mười sáu tuổi nhưng thân thể cũng không tồi. Hắn cùng tên kia giằng co bất phân thắng bại.

Chợt lúc này, một tên thừa dịp Đinh Thanh đang giằng co vung đao chém tới.

Thấy con gặp nguy, Đinh Phố lao tới, tay vung trường côn đập mạnh. Tên thích khách đang lao tới bất ngờ vặn người, trường đao lựa thế chém xéo lại, Đinh Phố lỡ đà không kịp tránh né bị cây đao chém trúng, trên tay xuất hiện một vết thượng sâu hoắm.

Thạch Kiên thấy cứ như vậy không phải là biện pháp, sớm muộn cũng sẽ nguy hiểm cho bà nội và các cô gái. Hắn liền đi ra ngoài, Phạm Hộ vừa liếc thấy hắn lập tức hô lớn:

- Bảo hộ đại nhân.



Không hô không được !!!

Không có bọn họ bảo hộ, với Thạch Kiên, một thiếu niên đối mặt với mười mấy thích khách ?? Sợ rằng hắn có mấy mạng bồi cũng không đủ.

Thấy thiếu gia chủ động chạy ra ngoài, đám người Phạm Hộ đều toát mồ hôi. Nếu Thạch học sĩ có chuyện, cái đầu của bọn họ cũng khỏi cần nghĩ tới. Họ ngay lập tức liều mạng lao về phía Thạch Kiên. Đám thích khách thấy Thạch Kiên đi ra cũng lao tới. Nhưng cũng nhờ vậy mà Đinh Phố thoát được một mạng.

Thực ra, Thạch Kiên cũng đã hết cách, hắn không phải là anh hùng, cũng không muốn ra ngoài, nhưng nếu hắn không ra thì không những Đinh Phố mà cả bà nội hắn cũng không giữ được mạng.

Đầu tiên là Phạm Hộ lao tới bên người Thạch Kiên bảo hộ, nhưng đám thổ dân cũng dường như đã phát điên, mặc dù bọn họ đã nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài nhưng càng như vậy họ càng điên cuồng.

Một tên thích khách lao vào, Phạm Hộ không chậm trên vung trường tiên cuốn lấy hắn, nhưng dường như hắn không còn cảm thấy đau nữa, cứ thế bổ tới. Cũng may Phạm Hộ thân thể linh hoạt, thấy ánh đao lập tức né sang bên cạnh, cây đao sượt qua người hắn, liếm vào vai, máu tươi từ trên vai phun trào.

Ba tên hộ vệ còn lại cũng vội vã, điên cuồng chạy tới hỗ trợ Phạm Hộ mới tạm thời giải vây được cho hắn. Ban đầu họ giao thủ với đám thích khách, do nhân số khác biệt nên rơi vào thế hạ phong, hiện tại Phạm Hộ bị thương, lại phải bảo vệ Thạch Kiên nên càng lúc càng khó khắn. Chợt tiếng cửa bị phá vang lên, đám người Phạm Hộ biết viện binh tới, phấn chấn vũ động vũ khí cố gắng chi trì, nhưng không chỉ bọn hắn, đám thổ dân cũng đã mất đi lí trí, một tên lao thẳng tới, mặc kệ mũi thương đâm thủng bụng, hai tay nắm chặt thân thương không buông.

Có lẽ bọn thổ dân này gầy gò, thiếu chút thể lực, nhưng họ săn bắn để sống, vì thế bản năng rất mạnh. Đám còn lại thoáng thấy đồng bọn dùng sinh mạng đổi lấy cơ hội cho chúng, tất cả không hẹn mà cùng lao thẳng về phía Thạch Kiên, vũ lộng trường đao bổ xuống.

Thạch Kiên mặc dù không thông võ thuật nhưng tốt xấu cũng luyện Thái Cực Quyền vài năm, thân thể hắn cũng linh hoạt, thấy ánh đao lóe lên bên cạnh, hắn liền lách sang một bên.

Thấy thiếu gia nguy hiểm, Trương Thang và Chu Lạp luống cuống chạy tới, không ngờ lại lộ ra một khe hở.

Thạch Kiên tránh thoát một đao, thân thể chưa kịp đứng vũng đã thấy một đao nữa bổ tới.

Hết đường tránh né, hắn nhắm mắt, nghĩ thầm:

"Mẹ nó, ông trời cho ta tới đây, thật không ngờ lại không cho ta lớn lên đã dồn ta vào cửa tử….ta thực còn chưa muốn chết….thêm…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook