Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Quyển 3 - Chương 127: Khám nghiệm tử thi

Ngọ Hậu Phương Tình

25/03/2013

Hiện tại Chân Tông vừa băng hà, tân Hoàng đế mới đăng cơ, đáng lẽ Chân Tông lâm bệnh một thời gian dài, giờ băng hà chúng thần cũng phải có sự chuẩn bị trước. Hiện tại Đinh Vị nắm giữ triều chính, nói tóm tại thì chính cuộc cũng được coi là ổn định, cũng không phải là một chuyện quá tồi tệ. Nếu nói ra thì chuyện này vừa lớn cũng vừa nhỏ, nhỏ ở chỗ người chết chỉ là một cung nữ phổ thông, lớn ở chỗ nếu chuyện này là do Đinh Vị làm thì rõ ràng lão ta muốn dùng cái chết của cung nữ này để hăm dọa Triệu Cận. Triệu Cận không giống như Thạch Kiên, Thạch Kiên tài hoa xuất chúng cũng chỉ là một tên Thần tử, còn Triệu Cận lại là một Công chúa hơn nữa còn là cô con gái duy nhất còn sống sót của Chân Tông. Lúc còn sống Chân Tông coi nàng như một viên ngọc quý trong tay, nếu Đinh Vị làm như thế thì có thể nói lão ta đã bắt đầu khinh thường quyền lực của nhà vua rồi.

Đối mặt với Triệu Trinh và ánh mắt của chúng thần, Đinh Vị cũng luống cuống, lão ta vội quỳ rạp xuống đất nói:

- Oan uổng cho thần, việc này không phải do thần gây ra, tuy năm xưa thần từng bị cung nữ này hạ nhục nhưng thần thấy cô ta trẻ người non dạ nên không tính toán với cô ta.

Nhưng lời của lão không được nhiều người tin, rất nhiều người còn hiểu ra những điều Thạch Kiên nói khi nãy: “Nhưng Công chúa sẽ không bị ngài lưu đày tới Vĩnh Châu chứ?...” Phải rồi, không lưu đày Công chúa, chỉ dọa nàng ta là được rồi.

Triệu Trinh lúc này không thể nén được tức giận nữa, hắn vốn đã không vừa mắt với Đinh Vị, lại thêm lời gièm pha của lão, tước sạch quyền lợi của mình, bây giờ tuy đã là Hoàng đế nhưng đến quyền lợi trước kia của Hoàng thái tử cũng không có, giờ lại mạo phạm em gái hắn làm hắn càng thêm căm giận, phất ống tay áo một cái nói:

- Bãi triều. Những đại thần có liên can lưu lại điều tra sự việc này.

Lưu Nga cũng cho rằng sự việc này do Đinh Vị làm, nhưng cách nghĩ của bà không giống Triệu Trinh, bây giờ vẫn lấy đại cục làm trọng, không thể vì một đứa cung nữ mà làm triều đình rối loạn, như thế sẽ làm cho những kẻ có dụng tâm xấu thừa cơ xông vào. Nhưng thấy Triệu Trinh nói thế bà cũng không tiện nói thêm gì nữa. Chuyện Triệu Trinh không phải con đẻ của bà chỉ có Triệu Trinh không hay biết, còn lại thì những vị lão thần trong triều gần như đều biết rõ. Hiện giờ nguy hiểm đến Cận công chúa, cộng thêm sự tức giận của Triệu Trinh, nếu ngăn cản sợ rằng người khác sẽ nghĩ vì huynh muội họ không phải con đẻ của bà nên bà sẵn sàng bỏ mặc.

Chỉ là bà không giống Triệu Trinh chỉ nổi giận cái là xong, bà cho gọi Đinh Vị, Phùng Chửng, Tào Lợi Dụng, Lã Di Giản, Vương Tằng, Tiết Khuê, Trần Nghiêu Tá, Trương Sĩ Tốn cùng Thạch Kiên những đại thần trọng yếu và quan viên Đại Lý Tự lưu lại rồi mới tuyên bố bãi triều. Không còn cách nào khác, Triệu Trinh làm loạn như thế muốn không coi trọng cũng không được.

Chỉ có Thạch Kiên ngoảnh mặt làm ngơ, hắn lại cho rằng sự việc này không phải do Đinh Vị làm. Không sai, Đinh Vị muốn trừ khử hắn, ngay cả khi hắn còn nhỏ lão ta cũng giá họa cho hắn, vì lúc đó tuy chức quan hắn đảm nhiệm không quan trọng nhưng con đường phía trước rộng lớn, lại thân mật với Khấu Chuẩn, đây sẽ là trở ngại cho việc tiến lên phía trước của lão ta. Cho nên lão ta mới ra tay với hắn. Về phần đám người Khẩu Chuẩn, Lý Địch sau này cũng thế. Nhưng cung nữ tiểu Xảo tuy không tốt nhưng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, không đáng để lão ta ra tay, ngược lại chuyện rò rỉ ra bên ngoài sẽ không hay.

Họ tới trước tẩm cung của Công chúa ở sau hậu cung thì thấy có không ít thái giám cung nữ vây quang cái giếng khô, tiểu đạo cô Triệu Cận đang khóc lóc thảm thương. Từ nhỏ đến lớn, nàng lớn lên trong vàng bạc ngọc ngà, gần như tất cả mọi người đều phải vô cùng kính phục nàng, điều này làm con bé cảm thấy vô vị, chỉ có đứa cung nữ tiểu Xảo này tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, thật tâm chơi đùa với nàng nên rất được nàng yêu mến. Lúc còn sống Chân Tông cũng không ngăn cản, dù thế nào thì chồng sau này của nó cũng là Thạch tiểu học sĩ. Nhiều lúc thấy vị tiểu học sĩ này cũng chán ghét lễ chế, ngược lại khi nhìn thấy Triệu Cận vui vẻ hoạt bát lại thấy rất vui vẻ, thế thì hà cớ gì mà mình phải trói buộc nó chứ. Ông không biết là lí do của Thạch Kiên là vì Triệu Cận cơ thể yếu ớt, thiếu vận động nên thấy cô bé vận động tự nhiên hắn cảm thấy vui chứ không phải vì hắn thích kiểu nha đầu nghịch ngợm.

Nhìn thấy Hoàng thượng và Hoàng thái hậu cùng các đại thần đến, những người này liền vội vã rẽ ra nhường đường.

Mấy hôm trước còn có một trận tuyết rơi, trong cung, toàn bộ mặt đất và mái ngói lưu ly màu vàng kim tích lại một lớp tuyết chưa tan. Nhiều con chim sẻ đói bụng ríu rít kiếm ăn trên lớp tuyết đó hoặc ngâm nghi trên ngọn cây. Thi thể của tiểu Xảo đặt ngay trên tuyết, cũng may Triệu Cận phát hiện một đêm không thấy bóng dáng tiểu Xảo đâu liền phái người đi tìm, không bao lâu sau thì tìm thấy nên cơ thể chưa bị sưng phù, vẫn còn là hình dạng của lúc trước, chỉ có điều mắt nó mở rất to hiển nhiên là do kinh hãi khi rơi xuống giếng.

Trông thấy Đinh Vị đến, Triệu Cận phẫn nộ nói:

- Ngươi là tên đại gian thần, ta bắt ngươi phải đền mạng cho Xảo Xảo.

Sau đó khóc thút thít nói với Lưu Nga:

- Mẫu hậu, người phải làm chủ cho nhi thần.

Lúc này Đại Lý Tự Thừa Tiết Khuê nói:

- Công chúa, đừng sợ hãi, để thần xem nguyên nhân cái chết thế nào.

Tiết Khuê, tự Túc Nghệ, người Chính Bình Giáng Châu, đỗ tiến sĩ làm đệ nhất Châu và sau thi đỗ quan quân sự Thấp Châu. Ở đây có một ngôi chùa dân chúng thường xuyên tụ tập đánh bạc. Một hôm, có một người trong chùa bị giết, tiền của cũng bị cướp sạch, đúng lúc đó, một kẻ đánh bạc chạy tới, nhìn thấy thi thể của người làm trong chùa, hắn sợ quá bỏ chạy. Nhưng lại vô tình làm máu trên thi thể vương vào quần áo, bị binh sĩ đi tuần bắt được, Tri Châu dùng cực hình tra khảo hắn khai cung, chỉ có Tiết Khuê hoài nghi hắn không phải hung thủ, nên bảo Tri Châu hoãn hành hình, về sau cũng tìm được hung thủ thực sự, do đó danh tiếng lan truyền, sau làm quan Thiên Nghi Châu rồi đổi tiếp thành Đại Lý Tự Thừa. Con người này vốn có tính cẩn thận không qua loa, gặp chuyện là dám nói. Về điểm này thì có chút giống với Bao Chửng ở đời sau. Sau này ông ta cũng từng nhậm chức tham gia chính sự, cũng chính là chức Phó Tướng. Nếu không có sự xuất hiện của Thạch Kiên thì bây giờ Lã Di Giản cũng đã bái Tập Hiền Điện đại học sĩ làm thầy và cũng thay thế quyền doãn phủ Khai Phong của Lã Di Giản rồi. Bây giờ vì Thạch Kiên xuất hiện nên vẫn còn được ngồi ở vị trí Đại Lý Tự Thừa.

Những đại thần này đều biết rõ bản lĩnh của ông ta. Ở đây cũng chỉ có ông ta mới có quyền nói, thế nhưng Triệu Cận không biết điều đó, nàng thở hổn hển nói:

- Ngươi cũng là kẻ xấu xa, ngươi với lão gian tặc Đinh Vị cũng chỉ là một thôi.

Nghe cô bé gọi Đinh Vị là gian thần trong nháy mắt đã biến thành gian tặc, nhiều đại thần muốn cười. Hôm nay là ngày họ vui vẻ nhất trong vòng một năm trở lại đây, đầu tiên là Đinh Vị bị hạ nhục bởi Thạch Kiên, sau lại bị hạ nhục bởi cô tiểu Công chúa này, thật đúng là người một nhà. Chả trách Tiên đế hứa gả Công chúa cho Thạch Kiên. Chỉ cần dựa vào những điều hôm nay đôi vợ chồng son này nói cũng đủ thấy “ sảng khoái” rồi.

Lúc này Đinh Vị cũng có chút bực mình, tuy Triệu Cận thân là Công chúa nhưng lão ta cũng là công thần một nước, hơn thế nữa lại là Tể Tướng, để cô tiểu Công chúa này luôn miệng nói mình là gian thần gian tặc thật không dễ nghe chút nào. Sắc mặt lão trầm ngâm xuống rồi nói:

- Công chúa, xin nói năng cẩn thận một chút, nếu không phải do lão thần làm thì Công chúa tính sẽ thế nào?

Lúc này Thạch Kiên đứng ra nói:

- Tiên đế cho ngài đi Thông Châu, ngài không tuân chỉ, giờ lại nghiễm nhiên làm Tể Tướng, ngài định thế nào? Tiên đế chỉ cho ngài tới nhà bản quan kiểm tra phòng của Da Luật Đảo Dung mà ngài lại lật tung nhà bản quan giống như tịch thu tài sản, đến thánh chỉ còn dám xuyên tạc, làm Tổ Mẫu của ta sợ mà chết, ngài tính thế nào? Nực cười, cho phép Châu Quan phóng hỏa mà không cho bách tính đốt đèn ư?

Các đại thần như Vương Tằng và Yến Thù càng thêm mừng. Tốt lắm, người ta là anh em ruột cùng đánh trận, cha con cùng xuất trận còn đôi nam nữ trẻ này là phu thê cùng xuất trận. Tặng thêm một lời ca ngợi nữa.

Lúc này Triệu Trinh thấy Thạch Kiên bảo vệ em gái mình trước sự chứng kiến của các đại thần thì chìa ra ngón tay cái, miệng vẫn vui mừng không ngớt.

Triệu Cận thấy Thạch Kiên nói giúp mình thì làm nũng nói:

- Thạch thị lang, chàng phải giúp ta đấy nhé!

Được rồi, người ta đang giúp cô đấy thôi, cô đừng có tình cảm nồng nàn trước mặt bao nhiêu người thế làm cho người ta buồn nôn nữa. Các vị đại thần nhìn Triệu Cận với thái độ xem thường.

Thạch Kiên nhìn vẻ mặt của chúng thần không nói gì, tuy nhiên hắn cũng không có cách nào với Triệu Cận, đành nói:

- Đừng sợ, vi thần sẽ chịu trách nhiệm đòi lẽ phải cho Công chúa, để không ai dám ức hiếp Công chúa nữa.

Nghe lời này của hắn, Tiết Khuê nhớ lại tài năng và học vấn của thiếu niên này, bèn nói:

- Nếu Thạch thị lang chịu giúp hạ quan điều tra án này thì thật tốt.

Thạch Kiên nghe xong trong lòng kêu khổ, vừa giờ hắn cũng chỉ là an ủi Công chúa chứ hắn cũng biết đích thực chuyện này không phải do Đinh Vị làm, nếu sau này tra ra hung thủ sẽ khó tránh khỏi chuyện Đinh Vị tham gián Triệu Cận, chỉ vì không muốn cô bé chịu nhục nên hắn mới đứng dậy. Nếu nói về truy tìm nguồn gốc hoặc nói về học thức thì đó là sở trường của hắn. Nhưng phá án thì bất luận là kiếp trước hay kiếp này thì hắn cũng chưa từng thử, căn bản không có một chút kinh nghiệm. Lẽ nào Tiết đại nhân này cũng coi hắn là “ thần” không có gì là không làm được sao? Sớm biết trước thế này thì trước đây hắn học thuộc cuốn 《 rửa oan lục》 của Tống Từ cho rồi.

Nhưng hắn vừa nói sẽ đòi công bằng cho tiểu Xảo nên giờ không thể nuốt lời được. Thế là hắn đành bất chấp khó khăn nhận lời, còn nói thêm:

- Bản quan không tinh thông việc phá án, mong Tiết đại nhân chỉ bảo.

Hắn nói thật lòng nhưng Tiết Khuê lại cho là hắn đang khiêm tốn bèn nói:

- Học thức của Thạch đại nhân là bậc tiên nhân, hạ quan nào dám.

Nhưng ông ta vốn không phải là kẻ hay nịnh bợ, nói xong lại nghiêm mặt tiếp:

- Thạch đại nhân, việc mấu chốt bây giờ là cần xác định cung nữ này tự sát hay là bị người ta giết.



Thạch Kiên gật đầu, hắn cũng đang nghĩ về những vụ phá án ở kiếp trước nhưng nhận ra không có vụ nào áp dụng được.

Tiết Khuê lại hướng về phía Triệu Cận hỏi:

- Công chúa điện hạ, trước khi chết cung nữ này có từng cãi nhau với ai hoặc gặp chuyện đau lòng gì không?

Triệu Cận vội vã lắc đầu nói:

- Không thể có, con người tiểu Xảo rất tốt, người trong cung đếu yêu mến cô ấy, ta đối với cô ấy cũng rất tốt, thường xuyên ban thưởng cho cô ấy, tình hình gia cảnh cô ấy cũng rất tốt, không có chuyện thương cảm nào hết.

Lúc này một cung nữ tuổi tác lớn hơn một chút đứng bên cạnh nói:

- Tiết đại nhân, có lẽ là không có đâu, tối qua Xảo cô nương còn nói đùa với nô tì, bộ dạng vô cùng vui vẻ, không giống bộ dạng có tâm sự. Sau đó cô ấy nói đến thỉnh an Công chúa điện hạ rồi không có tin tức gì nữa.

- Khi đó là vào khoảng thời gian nào?

Cung nữ kia suy nghĩ một hồi rồi đáp:

- Đó là lúc qua canh hai nhưng chưa tới canh ba.

Tiết Khuê lại hướng về phía Triệu Cận hỏi:

- Nô thần mạo muội xin hỏi, Điện hạ thường đi nghỉ vào lúc nào?

Đương nhiên Triệu Cận không tiện trả lời, cung nữ bên cạnh trả lời thay cô:

- Thường ngày Công chúa hay đi nghỉ sớm nhưng vì mấy ngày nay tưởng nhớ Tiên đế nên đi nghỉ muộn hơn một chút.

Tiết Khuê đến chỗ Lưu Nga hành một lễ sau đó nói:

- Khởi bẩm Thái hậu, Công chúa có hiếu như vậy thật đáng mừng, đáng mừng!

Sau đó lại hướng về đám cung nữ hỏi:

- Các ngươi tìm thấy thi thể của cung nữ này vào lúc nào, ai là người đầu tiên nghĩ cô ta có khả năng ở trong giếng này?

Lúc này một cung nữ khác nói:

- Buổi sáng hôm nay Công chúa thức dậy không tìm được Xảo cô nương liền lệnh cho chúng nô tì đi khắp nơi tìm kiếm, nô tì thấy nắp cái giếng này bị vứt sang một bên, bên trên lại không có dấu tuyết nên hoài nghi cô ấy bị rơi xuống đó.

Tuy cung nữ này có phần căng thẳng, nhưng vẫn có vài đại thần hiểu được lời cô ta nói. Vào lúc này nước dùng để uống đều là nước tự nhiên, để đề phòng nước trong giếng bị bụi bẩn nên thường đậy nắp giếng ở trên. Nếu tiểu Xảo tự sát thì bắt buộc phải lật cái nắp giếng ra nhảy xuống nước, đương nhiên sau khi chết cũng không thể đậy cái nắp lại. Nếu là người khác cưỡng chế đẩy cô ta xuống giếng dìm chết thì chỉ có tên ngốc mới đạy nắp giếng lại, vì như thế thì khi cung nữ tới lấy nước phát hiện thi thể sẽ biết ngay nạn nhân bị mưu sát.

Nghe xong lời cô ta, Lưu Nga không khỏi chú ý đến cô ta, thấy cô cung nữ này tướng mạo chỉ là bậc trung bình nhưng lại có một bộ dạng dịu dàng, liền nói với cô ta:

- Rất tốt, ngươi làm rất tốt, sau này sinh hoạt của Công chúa sẽ do ngươi hầu hạ.

Cô cung nữ này vẫn còn đang nơm nớp lo sợ, lo lắng do mình là người đầu tiên phát hiện ra thi thể của Xảo nhi mà bị liên lụy, lúc này nghe được lời của Lưu Nga thì vui sướng nói:

- Nô tì xin phụng dụ chỉ của Thái hậu, nhất định sẽ hầu hạ Công chúa điện hạ cẩn thận.

Lúc này Thạch Kiên trông thấy nắp giếng thì bỗng dưng nhớ ra nói:

- Bản quan vẫn còn một cách để xác minh Xảo cô nương tự sát hay là bị người ta giết.

- Ồ, mau mau nói ra.

Lưu Nga nói. Cho đến lúc này cũng chỉ nghe thấy tiếng Tiết Khuê, Thạch Kiên không nói lời nào. Điều này thật không tương xứng với danh hiệu “ đệ nhất tài tử” của hắn.

Nếu Thạch Kiên biết được Lưu Nga có ý nghĩ thế thì nhất định sẽ kêu oan, học thức về thời tiết rất nhiều nhưng đây là hiện tại, nếu là kiếp trước, tri thức nhiều như thế, ai dám nói mình tinh thông mọi thứ, đến ngay cả Einstein cũng còn không dám cơ mà.

Các đại thần khác lại càng say mê thích thú, hai kẻ này, một kẻ là tên quan có danh tiếng, một kẻ là tài tử, bây giờ phá án này chỉ giống như họ đang xem truyện thôi.

Thạch Kiên chỉ vào thi thể của Xảo nhi nói:

- Mọi người nhìn xem, trước lúc chết cô ấy còn mở mắt rất to giống như không can tâm. Tất nhiên chỉ dựa vào điểm này thì chưa đủ kết luận cô ta tự sát hay bị giết, nhưng có thể kết luận lúc rơi xuống giếng cô ta không muốn chết, nhất định vẫn cố giãy giụa.

Nói rồi hắn tách ngón tay Xảo nhi tiếp:

- Mọi người nhìn xem, trên móng tay cô ấy còn có rất nhiều rêu xanh, đây là do cô ấy cố nắm lấy vách giếng và rêu xanh trên đó đã bám vào móng tay cô ấy.

Tiết Khuê cũng bừng tỉnh nói:

- Hạ quan cũng hiểu rồi!

Lưu Nga và chúng thần như vẫn đang lạc trong sương mù, Triệu Trinh tuổi còn nhỏ, không giấu được hiếu kỳ hỏi:

- Các ngươi hiểu gì rồi?

Thạch Kiên nói:

- Hoàng thượng, xin đừng hoảng, lát nữa người sẽ biết đáp án ngay thôi.



Nói rồi hắn nhìn đám cung nữ hỏi:

- Các ngươi ai tình nguyện cùng bản phủ làm thí nghiệm?

Vừa nghe được làm thí nghiệm cho Tiếu thị lang, toàn bộ các cung nữ đều nói sẵn lòng.

Chỉ có cô cung nữ khi nãy phát hiện thi thể Xảo nhi nói:

- Thạch đại nhân, thí nghiệm gì vậy?

Thạch Kiên nhìn cô ta một cái tỏ ý khen ngợi, trong lòng nghĩ cô cung nữ này thật không đơn giản. Hắn nói:

- Thí nghiệm này rất đơn giản, chỉ là Bản quan cho người mang đến một cái giỏ treo, một người trong số các ngươi sẽ đứng trong cái giỏ treo đó. Lát sau Bản quan đem cái giỏ đó cho xuống giếng, các ngươi chỉ cần ngồi trong giỏ kêu cứu thật to là được.

Tiết Khuê cũng vỗ tay nói:

- Cách nghĩ của Thạch đại nhân và hạ quan đúng là không mưu mà hợp!

Nhìn bọn họ kẻ xướng người họa, đa số người vẫn không hiểu ra làm sao, nhưng vừa nghe đem họ thả xuống giếng thì nghĩ cái giếng này vừa có người chết nên không ai muốn dính vào vận đen này.

Lúc này Triệu Cận đứng ra nói:

- Bản công chúa bằng lòng!

Xem ra cô bé vì nóng nòng báo thù cho Xảo nhi mà quên mất thân phận của mình. Tưởng tượng một Công chúa ngồi dưới giếng kêu cứu, đừng nói những người này không đồng ý mà cho dù có đồng ý thì ngày mai thiên hạ cũng sẽ nói họ là một lũ vô lại.

Đúng lúc này cô cung nữ khi nãy lại một lần nữa chủ động đứng ra nói:

- Nô tì bằng lòng!

Triệu Trinh vẫn đang vò đầu bứt tai, hắn đang suy nghĩ về nguyên nhân trong đó, cái hiện trường phá án như hiện tại hắn chưa gặp bao giờ, điều đó làm hắn hiếu kỳ đến mức đã sớm quên chuyện Đinh Vị có khả năng là kẻ mưu sát Xảo nhi.

Lát sau giỏ treo được mang lại, đương nhiên Thạch Kiên vì không muốn cô cung nữ này xảy ra chuyện nên đã tỉ mỉ kiểm tra lại mức độ bền chắc của sợi dây thừng, rồi nói với mọi người:

- Một lát nữa sẽ có kết quả.

Đám người Lã Di Giản cũng hiểu được một chút về dụng ý của hắn. Thạch Kiên đưa bọn họ tới một gian điện cách đó không xa, người ở trong điện này là những cung nữ hầu hạ Công chúa. Xảo nhi không sống ở đây, vì cô ta được Công chúa yêu mến nên sống luôn trong cung của Triệu Cận, cũng ở chính sau điện này. Xem ra sau khi nói từ biệt cô cung nữ kia, Xảo nhi định đến thỉnh an Công chúa rồi đi nghỉ nhưng trên đường về đã gặp nạn.

Sau khi bọn họ vào phòng, lúc này cô cung nữ kia bắt đầu nghe chỉ dẫn của Thạch Kiên ở dưới giếng hô hoán lên, tuy là ban ngày nhưng chúng thần vẫn mang máng nghe được lời kêu cứu. Thạch Kiên nói:

- Mọi người thử nghĩ xem, giờ là ban ngày mà còn có thể nghe thấy, huống hồ là khi ban đêm tĩnh mịch. Vả lại lúc đó mới chỉ cuối canh hai, bất kể là ai đi nữa thì chỉ cần giấc ngủ chưa sâu cũng đều dễ dàng thức giấc.

Nói đến đây hắn lại hỏi:

- Xin hỏi những ai sống trong điện này?

Những người sống trong điện này đều đứng ra. Dù gì thì đây cũng là việc liên quan đến mạng người, bọn họ nhìn Thạch Kiên, ánh mắt đều lộ ra vẻ thấp thỏm lo sợ, sợ bị liên lụy.

Thạch Kiên mỉm cười nói:

- Các ngươi đừng sợ, bản quan không phải kẻ coi mạng người như cỏ rác. Nhưng bản quan hỏi các ngươi một câu, các ngươi phải trả lời thành thật, nếu biết các ngươi giấu giếm điều gì ta nhất định sẽ không tha.

Bây giờ hắn là môn hạ thị lang, công bộ Thượng thư, cách Tả Hữu Phó Xạ chỉ đến một bước chân, huống hồ trên người còn một chức quan Thiếu Sư., có thể nói đã là một trong những vị quan cao nhất triều đình. Muốn mượn vụ án này để xử lý mấy cung nữ là chuyện quá dễ dàng nên hắn nói ra lời đó không phải chỉ để dọa dẫm.

Mấy cung nữ kia đều nói:

- Tối qua chúng nô tì đều không nghe thấy tiếng kêu cứu.

Thạch Kiên vẫn mỉm cười nói:

- Các ngươi không phải sợ, chỉ cần các ngươi không tham dự, Bản quan quyết không để các ngươi bị liên lụy. Nhưng nếu các ngươi cố tình che giấu dẫn đến hiểu lầm thì không tốt đâu. Các ngươi cố nghĩ lại xem.

Điểm này rất quan trọng, nó liên quan tới việc Xảo nhi tự sát hay bị sát hại, Thạch Kiên vẫn cẩn thận tìm chứng cứ nên nói lại một lần nữa.

Thế nhưng những cung nữ này suy nghĩ một hồi lâu cũng chỉ lắc đầu.

Lúc này trong lòng Thạch Kiên và Tiết Khuê đều đã hiểu ra.

Thạch Kiên một lần nữa dẫn đám người trở lại bên cạch cái giếng. Hắn mang cái nắp đậy lên miệng giếng, cái nắp này được làm tinh tế hơn nhiều so với nắp giếng của dân chúng. Dù gì cũng là đồ dùng trong Hoàng gia mà. Hắn vừa đậy nắp lại, trong giếng lập tức tối om, cô cung nữ có chút thông minh khi nãy thấy ánh sáng trên đầu mình trong phút chốc biến mất không còn tia sáng nào. Thời này dân chúng tương đối mê tín, cũng giống như sau khi Chân Tông chết, Lưu Nga mời về vô số đạo sĩ làm phép cầu phúc. Cô cung nữ trở nên sợ hãi, lớn tiếng kêu cứu, thậm chí nôn nóng cầu cứu tới mức gào khan cả tiếng.

Như thế này thì chỉ có những người ở gần mới có thể nghe tiếng kêu cứu còn những cung nữ ở trong điện thì không thể nào nghe thấy được.

Thế là không cần Thạch Kiên giải thích tất cả mọi người cũng đã hiểu ra, Xảo nhi do chết do kẻ khác giết hại. Hung thủ cưỡng ép Xảo nhi, dùng vật bịt mồm cô ta lại rồi ném xuống cái giếng này. Để đề phòng người khác nghe thấy hắn đã đậy miệng giếng lại. Như thế có thể làm cho người khác nghĩ cô ta tự sát. Hơn nữa trong cung lại rất hắc ám, có một cung nữ nhảy xuống giếng tự sát cũng không có gì kỳ lạ cả. Huống hồ Xảo nhi tuổi còn nhỏ, thân thể yếu mềm nên chỉ cần một kẻ thành niên cũng dễ dàng làm được điều đó. Thế nhưng hắn không ngờ được Xảo nhi tính tình hoạt bát, cơ bản không có ai tin cô tự sát. Vả lại có một cao thủ phá án và một tài tử học thức hơn người tham dự thì chỉ trong phút chốc là có thể phân tích ra.

Triệu Cận thở hổn hển nhìn Đinh Vị:

- Tên lão tặc nhà ngươi đã dùng cách nào giết hại Xảo nhi của ta?

Thạch Kiên ghé tai cô nói nhỏ:

- Công chúa, xin chờ thêm chút nữa. Thần nhất định sẽ giúp người tra ra. Chỉ là cái chết của Xảo nhi có thể không liên quan đến lão già Đinh Vị.

Vì sợ bị Đinh Vị nghe được nên miệng hắn kề rất gần Triệu Cận. Nếu không chú ý quan sát cử động của hắn thì những người đứng xa rất có thể sẽ nghĩ hắn đang hôn lên tai Triệu Cận. Động tác này thực hiện cực kỳ khả nghi, những đại thần kia vội vàng ngó đầu nhìn, lòng thầm nghĩ “phi lễ chớ nhìn”. Thế nhưng đến Vương Tằng cũng chẳng nhắc nhở hành động vô lễ đó của hắn. Mà nghĩ cũng phải, hai người họ có thể coi là vợ chồng, nói một câu nhẹ nhàng có gì không thỏa đáng đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook