Quyển 4 - Chương 288: Sinh thiên ( hạ )
Ngọ Hậu Phương Tình
08/03/2014
Ông lão này xem ra lúc trẻ tuổi cũng vào Nam ra Bắc, ông thấy rương vàng trong tay Thạch Kiên là loại tử kim – loại vàng tốt nhất. Số vàng này đừng nói là mua được dê ngựa của bọn họ, chính là mua người của bọn họ, cũng đủ rồi. Ông lại chần chừ không quyết.
Thạch Kiên nói:
- Không phải sợ. Chúng ta là quân Tống, là quân đội của triều đình tới. Yên tâm, vài năm nữa, triều đình thu phục nơi này, các ngươi có thể an cư lạc nghiệp mà sinh sống rồi.
Nói xong cầm vàng trong tay nhét vào trong tay ông lão. Đương nhiên cũng không phải Thạch Kiên hào phóng. Đây là hai quan niệm. Tống triều từng mua chiến mã Tây Vực, mỗi con hai mươi lăm quan đến năm mươi quan. Nhưng đây là giá mua của Tống triều, ngựa ở Tây Vực căn bản giá trị không được giá như vậy. Ngựa ở đây cũng không nhiều, cộng cả thảy không quá bốn năm mươi con, trong mắt Thạch Kiên, cũng đáng không ít tiền, nhưng trong mắt ông lão giá cả vốn không được nhiều tiền như vậy.
Khi Thạch Kiên nói lời này, còn bao hàm thâm tình. Trên thực tế hắn nhìn ra được, những người dân chăn nuôi này quả thật sống quá khổ. Ví dụ như vài thiếu nữ tát Đạt Nhĩ cách kia, vốn là lấy san hô và ngân bài là chính, nhưng giờ đừng nói san hô, ngay cả ngân bài cũng chẳng thấy một hai mảnh .
Hắn không biết nguyên nhân đa phần có liên quan tới hắn.Từ khi hắn xuất hiện, đừng nói mấy hộ dân này thanh niên nam tử không có, ngay cả thiếu niên cũng sớm bị Nguyên Hạo trưng dụng, về phần mấy thiếu nữ này về sau làm sao tìm được chồng, cũng là một chuyện đau đầu.
- Tống triều?
Ông lão kia nghe xong bỗng nhiên quỳ xuống, nói:
- Đại Tống nhất định phải giải cứu dân chúng chúng tôi đấy.
Quả thật tuy rằng Tống triều vơ vét một chút, nhưng quốc nội giàu có, những người Tây Vực này cũng đã nghe nói qua. Ở trong tay Lý Đức Minh, xưng thần với Tống triều, khiến kinh tế quốc nội hiện ra một cảnh tượng phồn vinh. Nhưng về sau Nguyên Hạo tại vị, hơn nữa liên tục thảm bại, rất nhiều dân chúng đều nhớ tới những điều tốt đẹp của Tống triều.
Thạch Kiên an ủi hồi lâu, mới khuyên được ông lão cầm được nước mắt.
Kỳ thật một năm nay, sự tàn bạo của Nguyên Hạo, cũng đã khiến dân chúng thuộc hạ bắt đầu sống cuộc sống bấp bênh.
- Giả nhân giả nghĩa!
Hưng Bình Công chúa nói bên cạnh. Nàng chỉ chính là Thạch Kiên đưa tiền cho người dân, nhưng trong chốc lát lại im lặng, còn hơn bị đối đãi như tù binh, hoặc bị hắn đem giết toàn bộ.
Chỉ có điều khi nàng nói câu này, mặt hơi hơi đỏ lên.
Địch Thanh quay sang Thôi Diệt Lang, Địch Thanh có lúc khiến Thôi Diệt Lang phải sợ, nếu xét về thân thủ nhanh nhẹn, trong mấy ngàn người này không ai bằng hắn. Ngoài Thôi Diệt Lang, Địch Thanh còn phái Phạm Hộ Nhạc.
Vì Thạch Kiên biết trong lịch sử vị tướng quân này là một trong mười tướng quân lạnh lùng nhất, một võ tướng nổi tiếng của Bắc Tống – Võ Khúc Tinh, cho nên Thạch Kiên vô cùng coi trọng hắn. Nhưng thật ra nhờ sự huấn luyện đặc biệt của Thạch Kiên, Địch Thanh đã có phong độ hiển hách của một tướng quân.
Ngay cả khi xa Thạch Kiên, hắn cũng điều binh khiển tướng như thường.
Xong việc Thạch Kiên cũng khen ngợi sự chỉ huy của Địch Thanh lần này. Ngoại trừ hai người Thôi Diệt Lang và Phạm Hộ Nhạc, thật đúng là không tìm ra được kẻ nào thân thủ nhanh nhẹn hơn. Đây không phải hai quân đối chọi, mà là phải yên lặng mở cửa thành sao cho không một tiếng động. Như vậy thương vong mới giảm đến mức thấp nhất. Hiện tại hơn năm nghìn người trong tay Thạch Kiên, ngay đến một sĩ binh hắn cũng không muốn bị thương vong. Tuy rằng điều này là không thể, nhưng hắn vẫn hy vọng tốt nhất ít thương vong một chút.
Lần trước ở Thổ Môn Thôi Diệt Lang tỏ ra ngạo mạn bị Thạch Kiên phê bình một hồi, giờ đã khá hơn. Hắn gật đầu với Địch Thanh một cái, và cùng Phạm Hộ Nhạc nhún chân rồi trèo lên tường thành theo cầu thang đá như một con báo.
Mấy người cùng đi với Địch Thanh cũng ép sát người vào tường thành, vẫn ngẩng lên phía trên thành. Không giống lần trước ở thành Ngột Lạt Hải, lần đó nhờ các nguồn tình báo bọn họ nắm tương đối rõ sự bố trí trong thành Ngột Lạt Hải. Hơn nữa Chu Sỉ còn lợi dụng đánh bạc, thu hút sự chú ý của tất cả binh lính trên thành.
Lần này bọn họ không hiểu gì về Túc Châu.
Ông chủ quán trọ mà bọn họ ở thấy dáng người hùng tráng của bọn họ, cho rằng bọn họ đều là dũng sĩ Tây Hạ, muốn bắt chuyện vài câu, Địch Thanh đã không bắt chuyện lại, lấy được tình báo này. Nơi này không giống với thành Ngột Lạt Hải, trong thành nhỏ kia có rất nhiều thương nhân. Mà nơi này, vì Nguyên Hạo giao chiến với Tống triều, việc thông thương hoàn toàn bị gián đoạn. Cho dù là có, cũng phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt. Nếu bọn họ không chú ý, trong lúc nói chuyện sẽ lộ ra dấu vết. Hơn nữa trong bọn họ ngoại trừ Mã Như Long, mấy huynh đệ Chiết gia, biết nói tiếng Đảng Hạng, những người khác đều không. Mà ở đây, Hán ngữ đã không được còn thịnh hành nữa.
Còn một điều nữa, lần này số người bọn họ vào thành ít, ít hơn lần trước một phần năm. Có trời mới biết trên thành có bao nhiêu binh lính.
Bọn họ nhìn thấy Thôi Diệt Lang và Phạm Hộ Nhạc lên đến trên thành. Nhưng hai binh lính kia vẫn chưa phát hiện ra, đầu bọn họ vẫn đang gật gật.
Địch Thanh sờ xuống ngực, nghĩ thầm rằng đây là trời cũng giúp mình.
Thôi Diệt Lang và Phạm Hộ Nhạc im lặng tiến đến phía sau hai binh lính Tây Hạ kia. Bọn họ ra hiệu cho nhau, sau đó cùng lao về phía hai người đó giống như làn gió!
Hai người gần như đồng thời giơ tay lên. Trước tiên bọn họ bịt miệng hai binh lính kia. Đây là tất yếu. Nếu không trước khi bị giết, bọn họ hét lên. Vẫn sẽ đánh thức binh lính Tây Hạ trong thành.
Hai binh lính Tây Hạ kia tỉnh dậy sau giấc mộng đẹp. Bọn họ muốn quát to. Nhưng cảm thấy một hơi lạnh và sự đau đớn từ cổ truyền đến. Sau đó cảm thấy thứ gì đó từ cổ chảy ra rất nhanh, rồi mất đi tri giác.
Trước khi chết hai binh lính Tây Hạ này cũng phát ra tiếng động. Chỉ có điều bị Thôi Diệt Lang và Phạm Hộ Nhạc bịt kín miệng, âm thanh cũng không lớn. Cho dù đêm không gió, bọn Địch Thanh ở dưới tường thành cũng chỉ nghe được vài tiếng "Ô ô" yếu ớt.
Địch Thanh ra hiệu. Ngoại trừ mấy binh lính ở lại đi mở cửa thành, toàn bộ những người khác đi lên trên thành. Sau đó đốt bó đuốc trong tay thông báo cho Thạch Kiên đã chiếm được cửa thành. Tất cả những người khác vào trong thành.
Những người trong thành đang ngủ say. Hơn nữa tiếng động bọn Địch Thanh phát ra cũng không lớn. Đường đường chính chính vào thành cũng không ai biết. Đến khi Thôi Diệt Lang giết chết một binh lính Tây Hạ trong chăn. Tiếng kêu của binh lính này mới khiến những người này giật mình tỉnh dậy.
Nhưng mà sự giết chóc đã bắt đầu rồi.
Người trên thành lầu này vốn không nhiều, cũng chỉ đến một trăm người, tất cả còn đang ngủ trên giường, đối mặt với mấy chục dũng sĩ này, bọn họ chỉ như một con gà con yếu thế đối mặt với con diều hâu hung tợn đang đánh tới. Ngay cả một tia phản kháng tìm đường sống cũng không có.
Chỉ mất sức như uống một ngụm trà, hơn một trăm người này chỉ còn lại có ba người sống sót, cũng đã sợ tới mức quỳ trên giường mà run, có một sĩ binh sợ tới mức tiểu ra quần. Đây là mạng sống Địch Thanh đặc biệt giữ lại, hắn muốn tìm hiểu sự bố trí trong thành thông qua bọn họ.
Đối mặt với uy hiếp tính mạng, ba binh lính này thành khẩn nói một lượt tình hình trong thành. Hiện nay từ Túc Châu đến Gia Quan có ba nghìn người, Túc Châu hai ngàn, Gia Quan một ngàn. Nghe được tin tức này, bọn Địch Thanh đều thở phào nhẹ nhõm, tổng cộng mới có ba nghìn người, cũng không làm bọn họ cảm thấy sợ hãi. Cũng đúng như Thạch Kiên dự đoán, hiện nay từ Cam Châu đi về hướng tây, không có nhiều binh lực Tây Hạ nữa rồi.
Lần này việc mở cửa thành còn thuận lợi hơn ở thành Ngột Lạt Hải. Nhưng dù sao nơi đây gần nơi ở của dân tộc Hồi Hột ở Cam Châu. So với Liêu Quốc thời gian trước, quan hệ giữa dân tộc Hồi Hột ở Cam Châu và Tây Hạ càng xấu hơn. Trong thành còn một số tuần tra. Nhưng quá nửa đêm, đội tuần tra cũng ít đi.
Đúng lúc một tiểu đội gần đó nghe được âm thanh lạ ở cửa đông thành, còn có một ngọn đuốc đang cháy bên trên. Bọn họ một mặt phái binh lính thông báo với Mễ Cầm Dịch Nô, một mặt chạy về phía cửa đông thành. Đến trước cửa đông thành, bọn họ kinh ngạc thấy cửa thành đã bị mở tung. Nên lập tức hét lên. Đồng thời chạy về phía cửa thành, muốn đóng cửa thành lại.
Địch Thanh sao có thể để bọn họ đóng cửa thành lại. Nếu đóng cửa thành lại, dựa vào quân Tống hiện tại, ngay cả một vũ khí để công thành cũng không có, sao có thể tấn công Túc Châu. Hơn nữa một khi bọn họ bị chặn lại ở Túc Châu, Nguyên Hạo nghe tin lập tức tới, như vậy chẳng những bọn họ không về được nhà, ngay cả tính mạng cũng nguy hiểm.
Bèn dẫn theo mấy chục người trên thành trở xuống dưới thành. Đội binh lính Tây Hạ này cũng không khác bọn họ, hơn nữa so với những binh lính Tây Hạ bình thường, bọn họ càng dũng cảm hung hãn hơn vì hoàn cảnh ác liệt nơi này.
Nhưng bọn họ phải đối mặt cũng không phải binh Tống bình thường, nên giống như thần chết đang tồn tại.
Dạ xoa Phong Trung Khanhđi đầu đâm ra một xoa, một binh lính Tây Hạ thất thần, đến cả binh khí cũng không đưa lên được, liền bị hắn đánh chết.
Thấy Dạ Xoa Phong Trung Khanh thể hiện, tất cả mọi người không nói gì. Vốn nghĩ, sau khi con ngựa cướp được của Nguyên Hạo bị giết hắn quá nỗi quá nữa, nhưng xem ra vẫn không phải. Ai bảo vũ khí của người ta kinh khủng như vậy.
Thạch Kiên nói:
- Không phải sợ. Chúng ta là quân Tống, là quân đội của triều đình tới. Yên tâm, vài năm nữa, triều đình thu phục nơi này, các ngươi có thể an cư lạc nghiệp mà sinh sống rồi.
Nói xong cầm vàng trong tay nhét vào trong tay ông lão. Đương nhiên cũng không phải Thạch Kiên hào phóng. Đây là hai quan niệm. Tống triều từng mua chiến mã Tây Vực, mỗi con hai mươi lăm quan đến năm mươi quan. Nhưng đây là giá mua của Tống triều, ngựa ở Tây Vực căn bản giá trị không được giá như vậy. Ngựa ở đây cũng không nhiều, cộng cả thảy không quá bốn năm mươi con, trong mắt Thạch Kiên, cũng đáng không ít tiền, nhưng trong mắt ông lão giá cả vốn không được nhiều tiền như vậy.
Khi Thạch Kiên nói lời này, còn bao hàm thâm tình. Trên thực tế hắn nhìn ra được, những người dân chăn nuôi này quả thật sống quá khổ. Ví dụ như vài thiếu nữ tát Đạt Nhĩ cách kia, vốn là lấy san hô và ngân bài là chính, nhưng giờ đừng nói san hô, ngay cả ngân bài cũng chẳng thấy một hai mảnh .
Hắn không biết nguyên nhân đa phần có liên quan tới hắn.Từ khi hắn xuất hiện, đừng nói mấy hộ dân này thanh niên nam tử không có, ngay cả thiếu niên cũng sớm bị Nguyên Hạo trưng dụng, về phần mấy thiếu nữ này về sau làm sao tìm được chồng, cũng là một chuyện đau đầu.
- Tống triều?
Ông lão kia nghe xong bỗng nhiên quỳ xuống, nói:
- Đại Tống nhất định phải giải cứu dân chúng chúng tôi đấy.
Quả thật tuy rằng Tống triều vơ vét một chút, nhưng quốc nội giàu có, những người Tây Vực này cũng đã nghe nói qua. Ở trong tay Lý Đức Minh, xưng thần với Tống triều, khiến kinh tế quốc nội hiện ra một cảnh tượng phồn vinh. Nhưng về sau Nguyên Hạo tại vị, hơn nữa liên tục thảm bại, rất nhiều dân chúng đều nhớ tới những điều tốt đẹp của Tống triều.
Thạch Kiên an ủi hồi lâu, mới khuyên được ông lão cầm được nước mắt.
Kỳ thật một năm nay, sự tàn bạo của Nguyên Hạo, cũng đã khiến dân chúng thuộc hạ bắt đầu sống cuộc sống bấp bênh.
- Giả nhân giả nghĩa!
Hưng Bình Công chúa nói bên cạnh. Nàng chỉ chính là Thạch Kiên đưa tiền cho người dân, nhưng trong chốc lát lại im lặng, còn hơn bị đối đãi như tù binh, hoặc bị hắn đem giết toàn bộ.
Chỉ có điều khi nàng nói câu này, mặt hơi hơi đỏ lên.
Địch Thanh quay sang Thôi Diệt Lang, Địch Thanh có lúc khiến Thôi Diệt Lang phải sợ, nếu xét về thân thủ nhanh nhẹn, trong mấy ngàn người này không ai bằng hắn. Ngoài Thôi Diệt Lang, Địch Thanh còn phái Phạm Hộ Nhạc.
Vì Thạch Kiên biết trong lịch sử vị tướng quân này là một trong mười tướng quân lạnh lùng nhất, một võ tướng nổi tiếng của Bắc Tống – Võ Khúc Tinh, cho nên Thạch Kiên vô cùng coi trọng hắn. Nhưng thật ra nhờ sự huấn luyện đặc biệt của Thạch Kiên, Địch Thanh đã có phong độ hiển hách của một tướng quân.
Ngay cả khi xa Thạch Kiên, hắn cũng điều binh khiển tướng như thường.
Xong việc Thạch Kiên cũng khen ngợi sự chỉ huy của Địch Thanh lần này. Ngoại trừ hai người Thôi Diệt Lang và Phạm Hộ Nhạc, thật đúng là không tìm ra được kẻ nào thân thủ nhanh nhẹn hơn. Đây không phải hai quân đối chọi, mà là phải yên lặng mở cửa thành sao cho không một tiếng động. Như vậy thương vong mới giảm đến mức thấp nhất. Hiện tại hơn năm nghìn người trong tay Thạch Kiên, ngay đến một sĩ binh hắn cũng không muốn bị thương vong. Tuy rằng điều này là không thể, nhưng hắn vẫn hy vọng tốt nhất ít thương vong một chút.
Lần trước ở Thổ Môn Thôi Diệt Lang tỏ ra ngạo mạn bị Thạch Kiên phê bình một hồi, giờ đã khá hơn. Hắn gật đầu với Địch Thanh một cái, và cùng Phạm Hộ Nhạc nhún chân rồi trèo lên tường thành theo cầu thang đá như một con báo.
Mấy người cùng đi với Địch Thanh cũng ép sát người vào tường thành, vẫn ngẩng lên phía trên thành. Không giống lần trước ở thành Ngột Lạt Hải, lần đó nhờ các nguồn tình báo bọn họ nắm tương đối rõ sự bố trí trong thành Ngột Lạt Hải. Hơn nữa Chu Sỉ còn lợi dụng đánh bạc, thu hút sự chú ý của tất cả binh lính trên thành.
Lần này bọn họ không hiểu gì về Túc Châu.
Ông chủ quán trọ mà bọn họ ở thấy dáng người hùng tráng của bọn họ, cho rằng bọn họ đều là dũng sĩ Tây Hạ, muốn bắt chuyện vài câu, Địch Thanh đã không bắt chuyện lại, lấy được tình báo này. Nơi này không giống với thành Ngột Lạt Hải, trong thành nhỏ kia có rất nhiều thương nhân. Mà nơi này, vì Nguyên Hạo giao chiến với Tống triều, việc thông thương hoàn toàn bị gián đoạn. Cho dù là có, cũng phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt. Nếu bọn họ không chú ý, trong lúc nói chuyện sẽ lộ ra dấu vết. Hơn nữa trong bọn họ ngoại trừ Mã Như Long, mấy huynh đệ Chiết gia, biết nói tiếng Đảng Hạng, những người khác đều không. Mà ở đây, Hán ngữ đã không được còn thịnh hành nữa.
Còn một điều nữa, lần này số người bọn họ vào thành ít, ít hơn lần trước một phần năm. Có trời mới biết trên thành có bao nhiêu binh lính.
Bọn họ nhìn thấy Thôi Diệt Lang và Phạm Hộ Nhạc lên đến trên thành. Nhưng hai binh lính kia vẫn chưa phát hiện ra, đầu bọn họ vẫn đang gật gật.
Địch Thanh sờ xuống ngực, nghĩ thầm rằng đây là trời cũng giúp mình.
Thôi Diệt Lang và Phạm Hộ Nhạc im lặng tiến đến phía sau hai binh lính Tây Hạ kia. Bọn họ ra hiệu cho nhau, sau đó cùng lao về phía hai người đó giống như làn gió!
Hai người gần như đồng thời giơ tay lên. Trước tiên bọn họ bịt miệng hai binh lính kia. Đây là tất yếu. Nếu không trước khi bị giết, bọn họ hét lên. Vẫn sẽ đánh thức binh lính Tây Hạ trong thành.
Hai binh lính Tây Hạ kia tỉnh dậy sau giấc mộng đẹp. Bọn họ muốn quát to. Nhưng cảm thấy một hơi lạnh và sự đau đớn từ cổ truyền đến. Sau đó cảm thấy thứ gì đó từ cổ chảy ra rất nhanh, rồi mất đi tri giác.
Trước khi chết hai binh lính Tây Hạ này cũng phát ra tiếng động. Chỉ có điều bị Thôi Diệt Lang và Phạm Hộ Nhạc bịt kín miệng, âm thanh cũng không lớn. Cho dù đêm không gió, bọn Địch Thanh ở dưới tường thành cũng chỉ nghe được vài tiếng "Ô ô" yếu ớt.
Địch Thanh ra hiệu. Ngoại trừ mấy binh lính ở lại đi mở cửa thành, toàn bộ những người khác đi lên trên thành. Sau đó đốt bó đuốc trong tay thông báo cho Thạch Kiên đã chiếm được cửa thành. Tất cả những người khác vào trong thành.
Những người trong thành đang ngủ say. Hơn nữa tiếng động bọn Địch Thanh phát ra cũng không lớn. Đường đường chính chính vào thành cũng không ai biết. Đến khi Thôi Diệt Lang giết chết một binh lính Tây Hạ trong chăn. Tiếng kêu của binh lính này mới khiến những người này giật mình tỉnh dậy.
Nhưng mà sự giết chóc đã bắt đầu rồi.
Người trên thành lầu này vốn không nhiều, cũng chỉ đến một trăm người, tất cả còn đang ngủ trên giường, đối mặt với mấy chục dũng sĩ này, bọn họ chỉ như một con gà con yếu thế đối mặt với con diều hâu hung tợn đang đánh tới. Ngay cả một tia phản kháng tìm đường sống cũng không có.
Chỉ mất sức như uống một ngụm trà, hơn một trăm người này chỉ còn lại có ba người sống sót, cũng đã sợ tới mức quỳ trên giường mà run, có một sĩ binh sợ tới mức tiểu ra quần. Đây là mạng sống Địch Thanh đặc biệt giữ lại, hắn muốn tìm hiểu sự bố trí trong thành thông qua bọn họ.
Đối mặt với uy hiếp tính mạng, ba binh lính này thành khẩn nói một lượt tình hình trong thành. Hiện nay từ Túc Châu đến Gia Quan có ba nghìn người, Túc Châu hai ngàn, Gia Quan một ngàn. Nghe được tin tức này, bọn Địch Thanh đều thở phào nhẹ nhõm, tổng cộng mới có ba nghìn người, cũng không làm bọn họ cảm thấy sợ hãi. Cũng đúng như Thạch Kiên dự đoán, hiện nay từ Cam Châu đi về hướng tây, không có nhiều binh lực Tây Hạ nữa rồi.
Lần này việc mở cửa thành còn thuận lợi hơn ở thành Ngột Lạt Hải. Nhưng dù sao nơi đây gần nơi ở của dân tộc Hồi Hột ở Cam Châu. So với Liêu Quốc thời gian trước, quan hệ giữa dân tộc Hồi Hột ở Cam Châu và Tây Hạ càng xấu hơn. Trong thành còn một số tuần tra. Nhưng quá nửa đêm, đội tuần tra cũng ít đi.
Đúng lúc một tiểu đội gần đó nghe được âm thanh lạ ở cửa đông thành, còn có một ngọn đuốc đang cháy bên trên. Bọn họ một mặt phái binh lính thông báo với Mễ Cầm Dịch Nô, một mặt chạy về phía cửa đông thành. Đến trước cửa đông thành, bọn họ kinh ngạc thấy cửa thành đã bị mở tung. Nên lập tức hét lên. Đồng thời chạy về phía cửa thành, muốn đóng cửa thành lại.
Địch Thanh sao có thể để bọn họ đóng cửa thành lại. Nếu đóng cửa thành lại, dựa vào quân Tống hiện tại, ngay cả một vũ khí để công thành cũng không có, sao có thể tấn công Túc Châu. Hơn nữa một khi bọn họ bị chặn lại ở Túc Châu, Nguyên Hạo nghe tin lập tức tới, như vậy chẳng những bọn họ không về được nhà, ngay cả tính mạng cũng nguy hiểm.
Bèn dẫn theo mấy chục người trên thành trở xuống dưới thành. Đội binh lính Tây Hạ này cũng không khác bọn họ, hơn nữa so với những binh lính Tây Hạ bình thường, bọn họ càng dũng cảm hung hãn hơn vì hoàn cảnh ác liệt nơi này.
Nhưng bọn họ phải đối mặt cũng không phải binh Tống bình thường, nên giống như thần chết đang tồn tại.
Dạ xoa Phong Trung Khanhđi đầu đâm ra một xoa, một binh lính Tây Hạ thất thần, đến cả binh khí cũng không đưa lên được, liền bị hắn đánh chết.
Thấy Dạ Xoa Phong Trung Khanh thể hiện, tất cả mọi người không nói gì. Vốn nghĩ, sau khi con ngựa cướp được của Nguyên Hạo bị giết hắn quá nỗi quá nữa, nhưng xem ra vẫn không phải. Ai bảo vũ khí của người ta kinh khủng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.