Quyển 4 - Chương 289: chấn động thiên hạ
Ngọ Hậu Phương Tình
10/03/2014
Đáp án đưa ra sẽ không còn thần kỳ nữa. Nhưng bọn họ bận rộn suốt mấy tháng để đối phó với Thạch Kiên, cả thảy các trận tấn công từ núi Nhã Bố Lại đến Bán Đao, đã mất hơn mười ngàn binh lính, tốn vô số tài nguyên sức người lẫn của cải. Nhưng bọn Thạch Kiên lại nghênh ngang mà đi rồi.
Điều này làm cho các tộc trưởng trợn mắt há hốc mồm, không ngờ bọn họ có thể trốn thoát như vậy, vậy thì đánh thế nào. Nhưng hiện tại bọn họ không dám nói ra. Bởi vì lúc đầu Nguyên Hạo hạ lệnh, dù hy sinh cũng phải đánh núi Bán Đao, nhưng chính bọn họ đã cố khuyên can Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo ngồi ủ rũ trên ghế, rất lâu sau mới nói:
- Mọi người nói xem bọn họ sẽ chạy tới đâu?
Mặt sau núi Bán Đao là con đường nhỏ. Tuy rằng gập ghềnh. Nhưng nhiều hướng thoát. Có thể thông hướng Cam Châu phía tây. Còn có thể chạy theo hướng Thủy Ma Câu. Như vậy có thể tập kích Lương Châu. Hoặc là lại tiến vào sa mạc Đằng Cát LýĐằng Cát Lý.
Tuy nhiên hai khả năng sau cũng không lớn. Nhìn cái ván trượt tuyết này. Thích hợp nhất lúc này là hành lang Hà Tây, con đường đầy băng tuyết. Hơn nữa lúc này Túc Châu không nhiều binh lực. Sau khi lấy được Túc Châu là có thể tiến vào địa bàn người Hồi Hột. Khi đó quân đội Thạch Kiên có thể như chim bay trên trời rộng. Cá bơi giữa biển lớn. Nếu tập kích bất ngờ Lương Châu. Tuy rằng chỉ cần lấy được Lương Châu là có thể tiến vào đất Tống. Đây là con đường tốt nhất để Thạch Kiên tiến vào đất Tống. Nhưng vì quân Tống không ngừng tập kết đại quân. Nguyên Hạo đã tập trung rất nhiều binh lực ở Lương Châu. Về điểm này Thạch Kiên muốn lấy Lương Châu rất khó khăn. Hoặc có thể nói là không thể.
Hơn nữa vào sa mạc TĐằng Cát Lý, mùa đông thì giá lạnh ở đây thì đỡ hơn mà gió cũng ít. Chỉ cần Thạch Kiên đi qua sa mạc Đằng Cát LýĐằng Cát Lý là có thể đi qua bình nguyên Hà Sáo để vào đất Tống. Hiện binh lực ở đó phân bố cũng ít. Nguyên Hạo vì muốn bắt Thạch Kiên. Hạ lệnh cho bọn họ chỉ cần bảo vệ tốt thành là được.
Lỗ hổng lớn như vậy, với tài năng của Thạch Kiên, hoàn toàn có thể ung dung tự tại mà quay về Tống triều. Còn có thể còn sát nhập Hưng Khánh nữa. Tiến lui thuận lợi khiến Nguyên Hạo tái mặt. Nhưng mấu chốt là bọn họ hiện không có lấy một chiến mã. Không thể vào sa mạc Đằng Cát Lý.
Nhưng điều này cũng rất khó nói, người điên, người bệnh thần kinh kia, có trới mới biết hắn lại tạo ra thứ gì để người ta có thể chạy trốn tự nhiên trong sa mạc.
Qua khó khăn này, Thạch Kiên có thể nói là không điều gì làm không làm được.
Bọn họ thảo luận ở dưới núi Bán Đao cả ngày trời vẫn chưa thảo luận xong thì có tin tức từ thành Túc Châu truyền đến. Quan Thành Túc Châu và Gia Nguyên đã bị Thạch Kiên chiếm lĩnh.
Sau khi Nguyên Hạo nghe xong tin tức này, hắn quát to một tiếng:
- Tên trẻ ranh Thạch Kiên, ngươi khinh người quá lắm!
Mặc dù hắn từng nếm đủ dư vị của Thạch Kiên, thần kinh đã vững như một gốc cây cổ thụ to lớn, cũng không chịu nổi sự đả kích này. Ra khỏi Quan Thành, là nơi nào? Nguyên Hạo biết rất rõ. Sau khi hét lên, hắn ói ra một ngụm máu tươi, ngất lịm.
Dã Lợi Quang Vinh thở dài, sớm biết như thế, lúc trước sao không nghe lời phụ thân, hành thích vua. Lời Sơn Ngộ Duy Lượng cũng không nghe, nên lại muốn giết vị thần tài giỏi này, bức hắn đến Tống triều, ngay cả Sơn Ngộ Duy Vĩnh cũng phản Tây Hạ. Thức thời mới là tài giỏi, mới may mắn tìm ra một đường sống.
Đến lúc này, ngay cả hắn cũng phân tán tư tưởng.
Những người khác trong trại cũng bắt đầu tự tính toán.
Khi Nguyên Hạo tỉnh lại, không để tâm đến sự phản đối của mọi người, dẫn theo đại quân chạy về hướng tây. Từ núi Bán Đao đến Túc Châu xa như vậy, đến lúc bọn họ tới Túc Châu, không biết Thạch Kiên đã chạy tới đâu.
Mọi người thấy cách cư xử điên cuồng của hắn, mọi người đều lắc đầu.
Trong cảnh đường cùng mà Thạch Kiên chạy thoát khỏi núi Bán Đao một cách thần kỳ và đánh hạ Túc châu. Tin tức này chấn động thiên hạ. Lần này Thạch Kiên mang theo mười ngàn người, chiến đấu suốt mấy ngàn dặm đường, cả chặng đường dũng mãnh, chẳng những tất các nước gần Tống triều đều chú ý, ngay cả ở các nước Cao Ly, Nam Dương xa xôi cũng nghe ngóng tin tức từ mọi con đường.
Nhưng khi Thạch Kiên bị vây ở núi Bán Đao, mặc dù có người cho rằng hắn có thể chạy thoát, nhưng cũng là bán tín bán nghi. Ngay cả Triệu Dung và Da Luật Đảo Dung cũng không nghĩ ra cách Thạch Kiên chạy thoát, hoàn cảnh và cục diện lúc đó thật ác liệt.
Lại một lần nữa Thạch Kiên làm cho người ta được mở rộng tầm mắt, hắn chẳng những trốn thoát, còn chiếm hết thắng lợi này đến thắng lợi khác, toàn bộ đất Tây Hạ bị hắn phá tan hoang.
Lúc này, không ít gián điệp các nước như Liêu quốc và Tống triều gần núi Bán Đao cũng đến đây. Bọn họ nghe được tin tức này, không muốn để lộ tung tích liền cưỡi ngựa chạy về nước báo cáo. Cũng may, tin tức này truyền đi, trong đất Tây Hạ, tất cả mọi người dường như mất đi chủ trương, điệp báo này giống như truyền ở đất nước mình, không ai hỏi bọn họ.
Nhận được tin đầu tiên là Sơn Ngộ Duy Vĩnh và Chủng Thế Hành ở Kính Châu. Sơn Ngộ Duy Vĩnh và Sơn Ngộ Duy Lượng đã từng là trọng thần của Nguyên Hạo, kỳ thật rất có tài năng. Chỉ có điều trong lịch sử bọn họ chết rất thảm. Sơn Ngộ Duy Lượng bị Tống triều đuổi về Tây Hạ, bắn chết cả nhà. Sơn Ngộ Duy Vĩnh cũng bị Nguyên Hạo ngầm giết.
Chủng Thế Hành còn giỏi hơn Sơn Ngộ Duy Vĩnh, hai người xử lý Kính Châu đâu vào đấy. Tương tự, Phạm Trọng Yêm hiện tại cũng bắt đầu thành thục, hắn càng chăm chỉ và yêu dân. Toàn bộ Thiểm Tây xuất hiện một cục diện tốt, năm trước quân Tống thảm bại, làm cho dân chúng Thiểm Tây có tâm lý yên ổn. Chủ yếu là do Sơn Ngộ Duy Vĩnh kêu gọi binh lực, khiến cho rất nhiều bộ tộc Tây Hạ lén trốn sang đất Tống. Thạch Kiên còn hai lần khởi xướng làn sóng di dân, đa số dân bỏ trốn bị Nguyên Hạo bắt về, trở thành nô lệ, nhưng vẫn còn có rất nhiều người trốn sang đất Tống.
Phạm Trọng Yêm và Sơn Ngộ Duy Vĩnh cũng sắp xếp cho bọn họ tốt. Tất cả những người này đều vô cùng dũng cảm, sau khi bọn họ vào Thiểm Tây, cũng làm phong phú nguồn lính Thiểm Tây.
Nghe được thám tử báo cáo, Sơn Ngộ Duy Vĩnh và Chủng Thế Hành thảo luận một chút, lập tức viết một phong thư cho Giác Tư La, mời hắn mang theo đại quân tiến vào Hoàng Thủy, đón đầu Thạch Kiên. Lúc này hắn cũng nhìn ra dụng ý của Thạch Kiên, Thạch Kiên muốn vòng qua Hồi Hột, từ Thổ Phiên trở về nước Tống. Nhưng cách xa nhau mấy ngàn dặm, hắn và Chủng Thế Hành không biết trong trận chiến vô cùng ác liệt này, Thạch Kiên còn lại bao nhiêu người, người Hồi Hột có dự định gì, bởi vậy Giác Tư La mang theo đại quân đến đón đầu cũng có vẻ ổn thỏa.
Cũng may bọn họ sắp đặt như vậy, khiến cho Thạch Kiên thoát khỏi khó khăn phút cuối cùng.
Giác Tư La cũng biết tin này, hắn còn đang vò đầu, thật là kỳ quái, tình huống đó bọn họ sao có thể chạy thoát, còn giấu Nguyên Hạo chiếm được Túc Châu. Sao mà mình muốn thu hồi Lương Châu lại khó đến vậy.
Sau khi nhận được thỉnh cầu của Sơn Ngộ Duy Vĩnh, đã là hơn hai mươi ngày sau. Giác Tư La không dám chậm trễ, lập tức mang theo năm vạn đại quân đến đón Thạch Kiên.
Tin tức truyền đến kinh thành cũng rất nhanh.
Sau khi nghe được tin tức này, thành Đông Kinh giống như ăn mừng năm mới. Nhà nhà giăng đèn kết hoa, bày đặt pháo, trên đường cũng có người tự đứng lên tổ chức múa sư tử, treo đèn lồng.
Thấy tình hình dân chúng thế này, Lưu Nga cũng chỉ khẽ lắc đầu, nàng chỉ mong Thạch Kiên không giống lão tổ nhà họ Triệu, Triệu Khuông Dẫn, có dã tâm với ngôi vị Hoàng đế, nếu không giang sơn nhà Triệu quả là nguy hiểm.
Tuy nhiên tiểu Công chúa nghe được tin này, vốn nằm chờ chết, cũng nhảy từ trên giường xuống đòi ăn cơm .
Cơm nước xong sau, chạy đến nhà Triệu Dung, ôm Triệu Dung vừa khóc vừa cười.
Triệu Dung cũng vừa cười, vừa rơi lệ. Lần này Thạch Kiên quá mạo hiểm, mấy tháng này nàng thường xuyên gặp ác mộng. Cuối cùng thì Thạch Kiên cũng thoát khỏi nguy nan.
Đồng thời, mấy thiếu phụ xinh đẹp ở Hòa Châu kia, cũng hồi phục sau trạng thái nửa chết nửa sống, như mùa xuân tràn đầy sức sống. Hai mắt lão Đinh Phố lại đầy nước mắt, nói:
- Ta chỉ biết thiếu gia không gì không làm được. Ta biết mà. Ta biết.
Chẳng những Thạch Kiên, còn có con hắn cũng ở trong đại quân này. Lúc trước Thạch Kiên sắp xếp tất cả, như sắp xếp hậu sự. Sau Thạch Kiên lại lâm vào cục diện đó, hắn có thể không lo lắng sao. Hòa Châu có một Châu hai huyện, cả thảy mấy chục vạn người cũng như kinh thành, nhà nhà chúc mừng.
Chỉ có điều sau khi tin tức đưa đến nước Liêu, người nước Liêu không hứng thú như vậy. Khi Liêu Hưng Tông nghe được tin tức này, lập tức sửng sốt, chén trà cầm trong tay cũng đánh rơi trên mặt đất.
Hắn nói ngay:
- Điều này sao có thể? Điều này sao có thể?
Hắn lập tức triệu trọng thần trong triều, và gọi Da Luật Đảo Dung đến thảo luận việc này. Thạch Kiên lúc này đã chạy thoát, quả thực rất thần kỳ, điều này làm cho Liêu Hưng Tông cảm thấy sợ hãi.
Chẳng những mình hắn, tất cả đại thần nước Liêu đều há hốc miệng, không tin việc này.
Chỉ có Da Luật Đảo Dung bùi ngùi thở dài nói:
- Hắn còn trẻ, nếu vài năm nữa trưởng thành, còn đáng sợ hơn.
Mấy đại thần bất mãn mà lườm nàng một cái, nghĩ thầm rằng: ngươi đã biết hắn đáng sợ, lúc trước hắn bên người, vì sao không nhân cơ hội giết chết hắn? Xiêu lòng vì gương mặt công tử của người ta, , bây giờ nói mát thế này.
Điều này làm cho các tộc trưởng trợn mắt há hốc mồm, không ngờ bọn họ có thể trốn thoát như vậy, vậy thì đánh thế nào. Nhưng hiện tại bọn họ không dám nói ra. Bởi vì lúc đầu Nguyên Hạo hạ lệnh, dù hy sinh cũng phải đánh núi Bán Đao, nhưng chính bọn họ đã cố khuyên can Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo ngồi ủ rũ trên ghế, rất lâu sau mới nói:
- Mọi người nói xem bọn họ sẽ chạy tới đâu?
Mặt sau núi Bán Đao là con đường nhỏ. Tuy rằng gập ghềnh. Nhưng nhiều hướng thoát. Có thể thông hướng Cam Châu phía tây. Còn có thể chạy theo hướng Thủy Ma Câu. Như vậy có thể tập kích Lương Châu. Hoặc là lại tiến vào sa mạc Đằng Cát LýĐằng Cát Lý.
Tuy nhiên hai khả năng sau cũng không lớn. Nhìn cái ván trượt tuyết này. Thích hợp nhất lúc này là hành lang Hà Tây, con đường đầy băng tuyết. Hơn nữa lúc này Túc Châu không nhiều binh lực. Sau khi lấy được Túc Châu là có thể tiến vào địa bàn người Hồi Hột. Khi đó quân đội Thạch Kiên có thể như chim bay trên trời rộng. Cá bơi giữa biển lớn. Nếu tập kích bất ngờ Lương Châu. Tuy rằng chỉ cần lấy được Lương Châu là có thể tiến vào đất Tống. Đây là con đường tốt nhất để Thạch Kiên tiến vào đất Tống. Nhưng vì quân Tống không ngừng tập kết đại quân. Nguyên Hạo đã tập trung rất nhiều binh lực ở Lương Châu. Về điểm này Thạch Kiên muốn lấy Lương Châu rất khó khăn. Hoặc có thể nói là không thể.
Hơn nữa vào sa mạc TĐằng Cát Lý, mùa đông thì giá lạnh ở đây thì đỡ hơn mà gió cũng ít. Chỉ cần Thạch Kiên đi qua sa mạc Đằng Cát LýĐằng Cát Lý là có thể đi qua bình nguyên Hà Sáo để vào đất Tống. Hiện binh lực ở đó phân bố cũng ít. Nguyên Hạo vì muốn bắt Thạch Kiên. Hạ lệnh cho bọn họ chỉ cần bảo vệ tốt thành là được.
Lỗ hổng lớn như vậy, với tài năng của Thạch Kiên, hoàn toàn có thể ung dung tự tại mà quay về Tống triều. Còn có thể còn sát nhập Hưng Khánh nữa. Tiến lui thuận lợi khiến Nguyên Hạo tái mặt. Nhưng mấu chốt là bọn họ hiện không có lấy một chiến mã. Không thể vào sa mạc Đằng Cát Lý.
Nhưng điều này cũng rất khó nói, người điên, người bệnh thần kinh kia, có trới mới biết hắn lại tạo ra thứ gì để người ta có thể chạy trốn tự nhiên trong sa mạc.
Qua khó khăn này, Thạch Kiên có thể nói là không điều gì làm không làm được.
Bọn họ thảo luận ở dưới núi Bán Đao cả ngày trời vẫn chưa thảo luận xong thì có tin tức từ thành Túc Châu truyền đến. Quan Thành Túc Châu và Gia Nguyên đã bị Thạch Kiên chiếm lĩnh.
Sau khi Nguyên Hạo nghe xong tin tức này, hắn quát to một tiếng:
- Tên trẻ ranh Thạch Kiên, ngươi khinh người quá lắm!
Mặc dù hắn từng nếm đủ dư vị của Thạch Kiên, thần kinh đã vững như một gốc cây cổ thụ to lớn, cũng không chịu nổi sự đả kích này. Ra khỏi Quan Thành, là nơi nào? Nguyên Hạo biết rất rõ. Sau khi hét lên, hắn ói ra một ngụm máu tươi, ngất lịm.
Dã Lợi Quang Vinh thở dài, sớm biết như thế, lúc trước sao không nghe lời phụ thân, hành thích vua. Lời Sơn Ngộ Duy Lượng cũng không nghe, nên lại muốn giết vị thần tài giỏi này, bức hắn đến Tống triều, ngay cả Sơn Ngộ Duy Vĩnh cũng phản Tây Hạ. Thức thời mới là tài giỏi, mới may mắn tìm ra một đường sống.
Đến lúc này, ngay cả hắn cũng phân tán tư tưởng.
Những người khác trong trại cũng bắt đầu tự tính toán.
Khi Nguyên Hạo tỉnh lại, không để tâm đến sự phản đối của mọi người, dẫn theo đại quân chạy về hướng tây. Từ núi Bán Đao đến Túc Châu xa như vậy, đến lúc bọn họ tới Túc Châu, không biết Thạch Kiên đã chạy tới đâu.
Mọi người thấy cách cư xử điên cuồng của hắn, mọi người đều lắc đầu.
Trong cảnh đường cùng mà Thạch Kiên chạy thoát khỏi núi Bán Đao một cách thần kỳ và đánh hạ Túc châu. Tin tức này chấn động thiên hạ. Lần này Thạch Kiên mang theo mười ngàn người, chiến đấu suốt mấy ngàn dặm đường, cả chặng đường dũng mãnh, chẳng những tất các nước gần Tống triều đều chú ý, ngay cả ở các nước Cao Ly, Nam Dương xa xôi cũng nghe ngóng tin tức từ mọi con đường.
Nhưng khi Thạch Kiên bị vây ở núi Bán Đao, mặc dù có người cho rằng hắn có thể chạy thoát, nhưng cũng là bán tín bán nghi. Ngay cả Triệu Dung và Da Luật Đảo Dung cũng không nghĩ ra cách Thạch Kiên chạy thoát, hoàn cảnh và cục diện lúc đó thật ác liệt.
Lại một lần nữa Thạch Kiên làm cho người ta được mở rộng tầm mắt, hắn chẳng những trốn thoát, còn chiếm hết thắng lợi này đến thắng lợi khác, toàn bộ đất Tây Hạ bị hắn phá tan hoang.
Lúc này, không ít gián điệp các nước như Liêu quốc và Tống triều gần núi Bán Đao cũng đến đây. Bọn họ nghe được tin tức này, không muốn để lộ tung tích liền cưỡi ngựa chạy về nước báo cáo. Cũng may, tin tức này truyền đi, trong đất Tây Hạ, tất cả mọi người dường như mất đi chủ trương, điệp báo này giống như truyền ở đất nước mình, không ai hỏi bọn họ.
Nhận được tin đầu tiên là Sơn Ngộ Duy Vĩnh và Chủng Thế Hành ở Kính Châu. Sơn Ngộ Duy Vĩnh và Sơn Ngộ Duy Lượng đã từng là trọng thần của Nguyên Hạo, kỳ thật rất có tài năng. Chỉ có điều trong lịch sử bọn họ chết rất thảm. Sơn Ngộ Duy Lượng bị Tống triều đuổi về Tây Hạ, bắn chết cả nhà. Sơn Ngộ Duy Vĩnh cũng bị Nguyên Hạo ngầm giết.
Chủng Thế Hành còn giỏi hơn Sơn Ngộ Duy Vĩnh, hai người xử lý Kính Châu đâu vào đấy. Tương tự, Phạm Trọng Yêm hiện tại cũng bắt đầu thành thục, hắn càng chăm chỉ và yêu dân. Toàn bộ Thiểm Tây xuất hiện một cục diện tốt, năm trước quân Tống thảm bại, làm cho dân chúng Thiểm Tây có tâm lý yên ổn. Chủ yếu là do Sơn Ngộ Duy Vĩnh kêu gọi binh lực, khiến cho rất nhiều bộ tộc Tây Hạ lén trốn sang đất Tống. Thạch Kiên còn hai lần khởi xướng làn sóng di dân, đa số dân bỏ trốn bị Nguyên Hạo bắt về, trở thành nô lệ, nhưng vẫn còn có rất nhiều người trốn sang đất Tống.
Phạm Trọng Yêm và Sơn Ngộ Duy Vĩnh cũng sắp xếp cho bọn họ tốt. Tất cả những người này đều vô cùng dũng cảm, sau khi bọn họ vào Thiểm Tây, cũng làm phong phú nguồn lính Thiểm Tây.
Nghe được thám tử báo cáo, Sơn Ngộ Duy Vĩnh và Chủng Thế Hành thảo luận một chút, lập tức viết một phong thư cho Giác Tư La, mời hắn mang theo đại quân tiến vào Hoàng Thủy, đón đầu Thạch Kiên. Lúc này hắn cũng nhìn ra dụng ý của Thạch Kiên, Thạch Kiên muốn vòng qua Hồi Hột, từ Thổ Phiên trở về nước Tống. Nhưng cách xa nhau mấy ngàn dặm, hắn và Chủng Thế Hành không biết trong trận chiến vô cùng ác liệt này, Thạch Kiên còn lại bao nhiêu người, người Hồi Hột có dự định gì, bởi vậy Giác Tư La mang theo đại quân đến đón đầu cũng có vẻ ổn thỏa.
Cũng may bọn họ sắp đặt như vậy, khiến cho Thạch Kiên thoát khỏi khó khăn phút cuối cùng.
Giác Tư La cũng biết tin này, hắn còn đang vò đầu, thật là kỳ quái, tình huống đó bọn họ sao có thể chạy thoát, còn giấu Nguyên Hạo chiếm được Túc Châu. Sao mà mình muốn thu hồi Lương Châu lại khó đến vậy.
Sau khi nhận được thỉnh cầu của Sơn Ngộ Duy Vĩnh, đã là hơn hai mươi ngày sau. Giác Tư La không dám chậm trễ, lập tức mang theo năm vạn đại quân đến đón Thạch Kiên.
Tin tức truyền đến kinh thành cũng rất nhanh.
Sau khi nghe được tin tức này, thành Đông Kinh giống như ăn mừng năm mới. Nhà nhà giăng đèn kết hoa, bày đặt pháo, trên đường cũng có người tự đứng lên tổ chức múa sư tử, treo đèn lồng.
Thấy tình hình dân chúng thế này, Lưu Nga cũng chỉ khẽ lắc đầu, nàng chỉ mong Thạch Kiên không giống lão tổ nhà họ Triệu, Triệu Khuông Dẫn, có dã tâm với ngôi vị Hoàng đế, nếu không giang sơn nhà Triệu quả là nguy hiểm.
Tuy nhiên tiểu Công chúa nghe được tin này, vốn nằm chờ chết, cũng nhảy từ trên giường xuống đòi ăn cơm .
Cơm nước xong sau, chạy đến nhà Triệu Dung, ôm Triệu Dung vừa khóc vừa cười.
Triệu Dung cũng vừa cười, vừa rơi lệ. Lần này Thạch Kiên quá mạo hiểm, mấy tháng này nàng thường xuyên gặp ác mộng. Cuối cùng thì Thạch Kiên cũng thoát khỏi nguy nan.
Đồng thời, mấy thiếu phụ xinh đẹp ở Hòa Châu kia, cũng hồi phục sau trạng thái nửa chết nửa sống, như mùa xuân tràn đầy sức sống. Hai mắt lão Đinh Phố lại đầy nước mắt, nói:
- Ta chỉ biết thiếu gia không gì không làm được. Ta biết mà. Ta biết.
Chẳng những Thạch Kiên, còn có con hắn cũng ở trong đại quân này. Lúc trước Thạch Kiên sắp xếp tất cả, như sắp xếp hậu sự. Sau Thạch Kiên lại lâm vào cục diện đó, hắn có thể không lo lắng sao. Hòa Châu có một Châu hai huyện, cả thảy mấy chục vạn người cũng như kinh thành, nhà nhà chúc mừng.
Chỉ có điều sau khi tin tức đưa đến nước Liêu, người nước Liêu không hứng thú như vậy. Khi Liêu Hưng Tông nghe được tin tức này, lập tức sửng sốt, chén trà cầm trong tay cũng đánh rơi trên mặt đất.
Hắn nói ngay:
- Điều này sao có thể? Điều này sao có thể?
Hắn lập tức triệu trọng thần trong triều, và gọi Da Luật Đảo Dung đến thảo luận việc này. Thạch Kiên lúc này đã chạy thoát, quả thực rất thần kỳ, điều này làm cho Liêu Hưng Tông cảm thấy sợ hãi.
Chẳng những mình hắn, tất cả đại thần nước Liêu đều há hốc miệng, không tin việc này.
Chỉ có Da Luật Đảo Dung bùi ngùi thở dài nói:
- Hắn còn trẻ, nếu vài năm nữa trưởng thành, còn đáng sợ hơn.
Mấy đại thần bất mãn mà lườm nàng một cái, nghĩ thầm rằng: ngươi đã biết hắn đáng sợ, lúc trước hắn bên người, vì sao không nhân cơ hội giết chết hắn? Xiêu lòng vì gương mặt công tử của người ta, , bây giờ nói mát thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.