Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Quyển 3 - Chương 130: Tắm

Ngọ Hậu Phương Tình

25/03/2013

Nghe xong những lời y nói, Thạch Kiên không khỏi bái phục y về tài học và tài ăn nói. Mấy câu nói đó rất hợp tình hợp lý, ăn khớp với nhau, nếu không phải hắn đã sớm biết trước thì rất có thể bị mấy câu nói đó che mắt. Hắn nói:

- Chuyện tiểu thánh nhân kia bản quan không dám nhận. Đó chỉ là một lời khen ngợi của Tiên đế đối với bản quan , không thể cho là thật được. Hơn nữa bản quan ngày đầu tiên đã vì đương kim Thánh Thượng mà nói rất rõ ràng rằng ta chỉ muốn làm một lương thần, quân tử ta còn không làm được nữa là thánh nhân. Nhưng bản quan có thể cùng nông bàn giá, cùng công bàn lợi, cùng quân tử bàn nghĩa, cùng tiểu nhân bàn ích. Hạ đại nhân lần này đến đây tâm ý bản quan đã rõ. Bản quan có thể cùng ông làm một giao dịch. Ông có thể cho bản quan cái gì? Và ông muốn cái gì?

Hạ Tủng nghe hắn so sánh mình với tiểu nhân cũng không tức giận nói:

- Hạ quan có thể giúp ngài diệt trừ người mà ngài muốn diệt. Hạ quan cũng không muốn lấy thứ gì, thầm nghĩ Thạch đại nhân vì có suy tính riêng, đó gọi là thiên phú. Thạch đại nhân địa vị cao nhưng phẩm chất cao thượng. Nhưng cũng có một số việc ngài cũng giống như Khấu đại nhân, cương trực quá cũng không thể thành đại sự. Bởi vậy mà bên Thạch đại nhân vẫn còn thiếu một người giúp đại nhân xử lý những việc hắc ám. Hạ quan bất tài, nguyện giúp đỡ đại nhân làm những chuyện này.

Thạch Kiên nghe xong thiếu chút nữa thì vỗ tay khen ngợi. Lời nói của y có thể hấp dẫn rất nhiều người, có người giúp mình làm những chuyện mờ ám như vậy thì chính mình sẽ bớt hao tâm đi rất nhiều. Nhưng hắn đã biết y theo lịch sử ghi lại, là người mà mình không thể nắm giữ được, hơn nữa việc ngụy tạo thư lần trước y có tham gia hay không vẫn còn chưa rõ. Nếu mình và y sẽ có mối thù giết bà nội, mình cũng không thể bỏ qua cho y.

Vì thế hắn nói:

- Hạ đại nhân, đây là chuyện lâu dài, hơn nữa thế lực tà ác như một số kẻ trong nước bây giờ sau này e là cũng ít có. Thạch mỗ làm việc quang minh, cũng không có việc gì hắc ám muốn làm. Nếu ngươi muốn trợ giúp bản quan, chuyện này sẽ nói sau, bản quan sẽ xem xét thành ý của ngươi rồi quyết định.

Kỳ thật Thạch Kiên nghĩ đến cách đối nhân xử thế của y sau này nên căn bản cũng không muốn hợp tác. Tuy nhiên mặt khác ở câu nói cuối cùng Thạch Kiên cũng muốn cho y một chút lợi lộc. Hắn còn nói thêm:

- Coi như nếu trong việc lật đổ phản tặc Hạ đại nhân đóng góp được ít nhiều công sức thì bản quan có thể tiến cử ngươi vào thư xu.

Thư xu chỉ “ tam thư” và “ viện xu mật”. Đó là một bộ phận cơ địa của đất nước.

Hạ Tủng nghe xong hai mắt sáng lên, luôn miệng cảm ơn.

Trong lòng Thạch Kiên lúc này cũng rất do dự. Hắn làm như vậy có phải là đang dẫn hổ đuổi sói? Tuy nhiên hiện tại thế lực của Đinh Vị quá lớn, hắn xác định không thể nào xuống tay được. Dù sao tên này bây giờ còn chưa có quyền thế. Từ từ rồi tính vậy. Hắn nói:

- Không cần cảm tạ, bây giờ chúng ta hãy nói chuyện chính sự Không biết Hạ đại nhân đến hàn phủ có gì chỉ giáo.

Hạ Tủng lại nói:

- Thạch đại nhân, có phải hôm nay trong cung đã xảy ra đại án không?

Y chỉ là một chức quan nhỏ, không có tư cách cùng mấy người Thạch Kiên vào Hoàng cung mà khi tan triều thì phải theo hướng quan viên mà về. Tuy nhiên hắn nghĩ đến quan hệ giữa y và Đinh Vị, nhất định Đinh Vị cũng phải trao đổi qua với tâm phúc, vì vậy y biết chuyện đại án này cũng không có gì là ngạc nhiên.

Thạch Kiên nói:

- Không sai.

- Thạch đại nhân, hạ quan có câu này không biết có nên nói ra hay không.

- Cứ nói.

- Thạch đại nhân, theo hạ quan biết, vụ án này thật sự không có liên quan với người đó. Hơn nữa ông ta biết Thạch đại nhân thể nào cũng nghĩ ông ta có liên quan, vì thế mà cố ý tỏ ra yếu thế trước đại nhân. Bởi vì ông ta không có liên quan đến vụ án này nên khi Thạch đại nhân vu cho ông ta, ông ta sẽ thừa cơ cắn ngược lại ngài. Nghe nói Thạch đại nhân đề cử Tào đại nhân trước kia cũng có thân với Khấu đại nhân. Người kia sẽ dùng việc này nói ngài muốn mượn tay Thái hậu thừa cơ nâng đỡ Khấu Tương. Hiện tại người Thái hậu e dè nhất cũng chính là Khấu Tương. Khi đó người đó có thể dễ dàng lật đổ đại nhân.

Thạch Kiên nghĩ lại điệu bộ đáng thương sợ hãi của Đinh Vị ban ngày, hóa ra là ông ta cố ý giả bộ. Nếu không phải tên này đột nhiên phản bội, chính mình vẫn còn ở trong vòng mê muội. Quả thật là giỏi! Hắn lại một lần nữa thở dài trong lòng, không hổ là gian thần lật đổ được cả trung thần, lương thần. Hắn cười cười nói:

- Không tồi, người đó quả nhiên tâm cơ trầm luân, tuy nhiên lão ta đúng là đã lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Nếu việc này không có liên quan đến lão ta , bản quan cũng sẽ không đến tìm lão ta. Đây đúng là phí công suy tính rồi.

Hạ Tủng nói:

- Đó là do Thạch đại nhân phẩm chất đứng đầu thiên hạ, có thể nào lại làm ra loại việc dơ bẩn này. Tuy nhiên vụ án kia cùng người đó thật sự không có quan hệ. Cũng không phải hạ quan vì người đó mà nói chuyện này. Hạ quan chỉ sợ Thạch đại nhân đem ý nghĩ này vào việc điều tra sẽ gây lãng phí thời gian.



Thạch Kiên nói:

- Tấm lòng của Hạ đại nhân bản quan xin ghi nhận.

Hạ Tủng lại nói:

- Kì thật Thạch đại nhân muốn lật đổ ông ta cũng không phải không có cách nào. Một là theo hạ quan biết, ông ta vì lấy lòng tiên đế và Thái hậu mà cùng đám đạo sĩ có liên hệ. Tuy nhiên tường tân sự việc hạ quan cũng không rõ lắm, nhưng nhất định hạ quan sẽ thăm dò vì Thạch đại nhân. Đây là việc thứ nhất, nhưng chỉ thế này cũng không thể khiến ông ta mất mạng, cùng lắm chỉ bị hạ chức quan thôi. Còn có một việc nữa, đó là việc lăng mộ.

Nghe thấy việc lăng mộ, tinh thần Thạch Kiên cũng tỉnh táo, hắn hỏi:

- Lăng mộ có chuyện gì?

Thạch Kiên biết hiện tại Lôi Duẫn Cung đã tìm được một nơi rất tốt để xây lăng mộ. Nhưng có phải là cái lăng mộ có nước mà lịch sử đã ghi lại không thì hắn cũng không chắc chắn, dù sao thì giờ lịch sử cũng đã bị thay đổi không ít.

Y nói:

- Hạ quan mặc dù bất tài nhưng cũng đọc không ít sách, cũng hiểu một chút về địa hình.

Thạch Kiên gật đầu. Tuy rằng y là một đại gian thần nhưng cũng không thể không thừa nhận y từng đọc không ít sách.

Y nói tiếp:

- Hạ quan đã từng đi thăm dò trước nơi định đặt lăng mộ. Hướng thì rất tốt nhưng chỉ sợ có nước ngầm.

- Ồ!.

Thạch Kiên kinh ngạc kêu lên một tiếng nhưng trong lòng hắn rất thích thú, thầm nghĩ rằng may mắn quá, hiện tại lịch sử vẫn còn chưa trật đi xa lắm.

Y lại nói:

- Không sai, chuyện này Thạch đại nhân nên xem xét, còn cả chuyện của đám đạo sĩ nữa. Khi đó Thạch đại nhân muốn gì được đó. Đương nhiên Thạch đại nhân cũng không nên nói ra rằng hạ quan biết việc này.

Một câu này y nói ra có thể đem chính Thạch Kiên và y treo cùng trên một sợi dây. Biết ngầm có nước nhưng lại không đi bẩm báo, cả y và Thạch Kiên đều khó mà thoát tội. Nếu không bẩm báo, về sau Thạch Kiên có muốn nói cũng khó khăn mà bẩm báo lên thì sẽ mất đi một cơ hội lật đổ Đinh Vị.

Thạch Kiên lẽ nào lại không hiểu dụng ý của y, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười cổ quái nói:

- Ngươi cũng không đơn giản đâu

Y nghiêm nghị nói:

- Nếu như Hạ quan đơn giản thì sẽ không tự đến đề cử mình làm sứ giả hắc ám sau lưng cho Thạch đại nhân.

Thạch Kiên không nói gì. Hắn đã gặp qua rất nhiều người vô sỉ nhưng chưa thấy ai đem chuyện vô sỉ nói một cách quang minh chính đại như y.

Y lại nói:

- Hạ quan đi tới quý phủ cũng không còn sớm. Hạ quan cáo từ. Tuy nhiên Thạch đại nhân về sau vào cung nhất định phải chú ý, hễ là người lạ thì nên cẩn thận, hạ quan cũng mơ hồ nghe được là người đó muốn tìm cách đối phó với đại nhân.



- ồ!

Lông mày Thạch Kiên lại nhướng lên. Không ngờ lần này y đến đây lại đem đến cho mình nhiều niềm vui bất ngờ như vậy. Hắn tiễn Hạ Tủng tới cửa, y thi lễ nói:

- Thạch đại nhân, trách nhiệm nặng nề, mọi sự cần phải cẩn thận.

Thấy kẻ vô sỉ này lại có thể nói ra những câu oai phong lẫm liệt như vậy, Thạch Kiên một lần nữa lại không nói gì.

Ngày hôm sau hắn vào cung phát hiện ra không khí trong cung càng thêm nghiêm túc. Hắn hỏi Hàn Thủ Anh và Tiết Khuê mới biết được rằng hung thủ ngày hôm qua đã bị bắt. Nhưng không phải do bọn họ điều tra ra được mà là sáng sớm phát hiện y bị trúng độc mà chết. Hàn Tiết hai người lúc này đi điều tra di vật của đạo sĩ này mới biết được đạo bào của y bị xé đi một góc, khớp với góc áo mà Xảo Nhi nắm được. Nhưng y chết rồi sẽ không còn cách nào tìm ra kẻ đứng đằng sau nữa.

Thạch Kiên hỏi:

- Thế đạo sĩ này chết khi nào, hung thủ dùng độc giết y như thế nào?

Tiết Khuê cười khổ nói:

- Việc này cũng đã điều tra ra, là một công công trong cung đưa cơm có tẩm độc đến. Nhưng công công này cũng đã tự sát, tất cả manh mối đã bị chặt đứt. Hiện giờ trong cung Thái hậu đang vô cùng tức giận.

Thạch Kiên cũng cười khổ, bất kể là ai gặp chuyện này không giận mới là lạ.

Thạch Kiên hỏi:

- Các ngươi thấy trong di vật của hung thủ còn gì nữa không?

Tiết Khuê đáp:

- Thạch đại nhân, còn có năm trăm lượng vàng cùng với đan dược tùy thân của hắn nữa. Ngoài ra thì không có vật nào khác. Tuy nhiên theo Thanh Vân chủ trì chỗ đạo sĩ này ở thì y rất giỏi luyện đan dược, bình thường cũng không hay qua lại với người khác . Trong nhà y lại rất bần cùng, đây chắc là nguyên nhân khiến y bị mua chuộc.

Thạch Kiên cũng gật đầu, năm trăm lượng vàng, đổi lại là người bình thường cũng rất dễ vì nó mà sinh liều. Nhưng đạo sĩ này vì tiền, chẳng những không được hưởng số tiền đó, ngược lại còn bị diệt khẩu, hơn nữa lại còn có thể liên lụy đến cả nhà.

Tiết Khuê còn nói:

- Hiện tại hạ quan đang điều tra tất cả những người mà đạo sĩ này tiếp xúc xem có thể tìm ra được hung thủ đứng đằng sau hay không.

Thạch Kiên lại gật đầu. Hiện tại đã mất hết manh mối cũng chỉ còn mỗi biện pháp này nữa thôi. Tuy nhiên việc này càng chứng tỏ hung thủ đằng sau có thế lực không nhỏ.

Lúc này một cung nữ già đi vào, nói với Thạch Kiên:

- Thạch đại nhân, Cận công chúa cho mời.

Tiết Khuê và Hàn Thủ Anh liếc mắt nhìn nhau, sau đó xoay người sang chỗ khác làm như không nghe thấy gì.

Thạch Kiên cũng không còn cách nào khác, đành phải đi theo cung nữ kia đến chỗ Triệu Cận. Đi đến phòng nàng, cung nữ kia tự động nói:

- Công chúa chờ Thạch đại nhân ở trong, nô tì xin cáo từ.

Thạch Kiên trong lòng nghĩ tiểu đạo cô này càng ngày càng không thèm đếm xỉa đến hiềm nghi. Cho dù Chân Tông và Thái hậu cũng có ý đó, nhưng mình cũng còn chưa đồng ý, cũng chưa định đoạt gì. Làm như vậy chẳng phải khơi mào cho người ta buôn chuyện hay sao.

Hắn cứ thế đi vào rồi ngây ngẩn cả người. Hóa ra là Triệu Cận đang tắm. Giờ nàng mới bắt đầu dậy thì, phía trước bộ ngực chỉ mới nhú. Thấy Thạch Kiên mạo muội đi vào, tiểu đạo cô thét lên một tiếng kinh hãi rồi đứng bật dậy. Việc này lại làm cho Thạch Kiên nhìn thấy thân thể phía dưới của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook