Quyển 3 - Chương 129: Thiên Lang
Ngọ Hậu Phương Tình
25/03/2013
Thạch Kiên đem ý nghĩ của mình nói thẳng với Triệu Dung. Thái độ của hắn đối với Triệu Dung là sự tín nhiệm. Không nói đến quan hệ mờ ám giữa bọn họ, đích xác thì hắn tin tưởng vào tài trí của Triệu Dung. Vụ án này liên quan đến cả giới quan trường và cả những tranh đấu trong thâm cung, cho dù hai năm nay hắn khổ luyện đọc sách mưu lược thì trong một thời gian ngắn cũng không thể hiểu rõ được. Lúc này hắn rất cần sự trợ giúp của Triệu Dung.
Hiện tại hắn đã phủ định việc Đinh Vị không liên quan, bởi vì theo trí nhớ của hắn việc Đinh Vị thất bại có hai nguyên nhân, một là xây lăng mộ, hai là sự xuất hiện của nữ đạo sĩ Lưu Đức Diệu. Hiện tại ở trong cung vì việc của Chân Tông tin đạo mà có không ít đạo sĩ đến đây. Trước mắt trong cung cũng chỉ có duy nhất khả năng là có người trà trộn vào đám người này. Ý nghĩ này đương nhiên hắn không nói với Triệu Dung.
Triệu Cận nghe xong nói:
- Không được, lão tặc họ Đinh này muốn tạo phản, ta phải nói với mẫu hậu
Thạch Kiên vội vàng chặn nàng lại nói:
- Bà cô trẻ ạ, ta nói người đừng đi theo người lại thề thốt đòi theo bằng được. Hiện tại ta hỏi người chứng cớ đâu? Không có chứng cớ người lật tẩy hắn thế nào?
Triệu Dung thấy hắn trong tình thế cấp bách đem điện hạ đổi thành bà cô trẻ thì cười khì khì.
Triệu Cận xụ cái miệng nhỏ nhắn xuống nói:
- Ta thật không biết sao mẫu hậu lại cứ muốn trọng dụng tên gian thần này làm gì.
Triệu Dung nói:
- Cận công chúa, chuyện chính trị không phải là chuyện nàng có thể hiểu được, Thái hậu dùng hắn ắt có dụng ý của người.
Sau đó nàng mới nói với Thạch Kiên:
- Thạch thị lang, ta cho rằng chuyện này vẫn có thể không liên quan đến Đinh Vị. Hiện tại dựa vào quyền thế của hắn, muốn thăm dò hành tung của Thái hậu thì hoàn toàn có thể mua chuộc người trong cung hoặc là công công hầu hạ bên Thái hậu, chứ không cần phải thăm dò Thái hậu vào đúng đêm tuyết đó. Hơn nữa vị trí của hắn cũng do một tay Thái hậu nâng đỡ, hiện tại Thái hậu còn chưa có ác ý với hắn, hắn chưa chắc đã có mưu đồ quỷ quái với Thái hậu.
- Như vậy Dung quận chúa cho rằng ai có khả năng làm chuyện này?
Thạch Kiên khó hiểu hỏi. Trong triều hiện nay ngoại trừ Đinh Vị còn ai có gan này nữa. Trừ các đại thần trong triều, công công trong cung càng không có khả năng. Nhìn chung trong cả thời kì Bắc Tống, quan lại có mưu đồ rất ít, ngoại trừ cuối thời Bắc Tống, chỉ có Chu Hoài Chính nhất thời thất lễ cũng là nghĩ đến Chân Tông đang bệnh nặng, muốn nhanh chóng lập thái tử Triệu Trinh lên làm người kế vị.
Nói tới đây, hắn nhìn đến phương Bắc nói:
- Chẳng lẽ ý quận chúa là Liêu quốc?
Điều này hoàn toàn có thể, hiện tại tuy rằng Lưu Nga đang nắm giữ việc triều chính, cục diện chính trị triều Tống vẫn vững vàng nhưng một khi Lưu Nga chết đi, triều Tống nhất định sẽ nội loạn. Quan trọng nữa là hiện tại triều Tống có Thạch Kiên kéo lên, những người du hành hàng năm mang về không ít của cải, cùng với cây bông đã trở nên phổ biến, so với lịch sử thì triều Tống đã giàu có hơn rất nhiều. Liêu Thánh Tông cũng không thể không kiêng kị. Tuy vậy lí do này dường như vẫn chưa đúng. Liêu Thánh Tông muốn xuống tay với Lưu Nga thì chẳng không bằng xuống tay với Thạch Kiên là người chân chính sáng tạo nên tất cả, vừa có thể giảm thiểu thủ tục lại vừa có thể đem mọi chuyện vu cho Đinh Vị.
Hắn nói xong lại lắc đầu phủ nhận.
Triệu Dung lại nói:
- Không riêng gì Liêu quốc mà còn có Tây Bắc
- Lý Đức Minh?
Thạch Kiên nói. Đoạn lịch sử này hắn biết rõ. Kể từ sau khi Lý Kế Thiên đánh hạ Linh Châu, thanh thế vang dội, lực lượng quân sự càng lúc càng mạnh. Tống Chân Tông lúc này đang ở thế hạ phong liền phái Sùng Quý đến cầu hòa “cắt tỉnh Hà Tây cùng năm chi châu ”. Sau đó cùng với đại thủ lĩnh của sáu tộc Thổ Phiên ở Lương Châu là Phan La Chi, liên hợp lại thành Long tộc. Trước thì mai phục, sau lại dùng kế ngụy trang. Kế Thiên không nghe lời đại tướng dưới trướng mình là Trương Phổ vì vậy mà phải bỏ mạng. Sau này Lý Đức Minh kế vị, hắn cùng Tống triều giao hảo, thậm chí còn thừa nhận Tây Hạ là đất của Tống triều, hàng năm đều đến cống nạp. Về sau lại phát triển về hướng tây, chiếm lấy Lương Châu, Cam Châu, bước đầu thống nhất Hà Tây. Không chỉ mở rộng địa bàn, hơn nữa vì có được ngựa của Thổ Phiên, tinh binh của Hồi Hột mà lực lượng quân sự lớn mạnh. Về sau Nguyên Hạo đăng cơ, đem chính quyền Hạ Châu tiến thêm một bước nữa, tạo nền móng rất tốt đẹp trong việc trở thành nước Tây Hạ. Kỳ thật việc này cũng là bất đắc dĩ. Tuy rằng phụ thân hắn cùng Tống triều bắt tay nhau nhưng dù sao địa bàn cũng quá nhỏ, lực lượng đất nước lại yếu kém. Nền tảng của thời điểm lập quốc đã đến mức bị dao động. Thạch Kiên cũng đã hoài nghi, hắn biết vài năm sau Nguyên Hạo đăng cơ mới chính thức xưng đế, lúc đó mới xâm phạm đến Tống triều. Nhưng Tống triều cùng Tây Hạ cũng đã nhiều lần giao chiến, kết thúc thất bại, không thể không chấm dứt, phải thừa nhận ngôi vị của hắn và chịu sỉ nhục nộp cống vật cho hắn. Tuy vậy hiện tại Nguyên Hạo còn nhỏ, Lý Đức Minh vẫn an tâm phát triển ở hướng Tây, cũng không có tính toán khiêu khích Tống triều, làm sao có thể phái người tham dự vào chuyện này?
Triệu Dung nhìn vẻ mặt suy tư của hắn nói:
- Chuyện gì cũng đều có thể, có chuyện gì mà không có khả năng. Cần gì phải khúc mắc, chi bằng cứ tìm ra thủ phạm thì tất cả chân tướng không phải sẽ rõ ràng sao?
Nói đến đây nàng cười như không cười, nói:
- Chỉ có điều nếu bản quận chúa nói không sai thì họ Lý này tương lai sẽ là mối họa lớn nhất cho Đại Tống.
Thạch Kiên trong tâm nghĩ đó là chuyện tất nhiên. Cả đời Nhân Tông chính trị thanh minh nhưng chỉ vì Tây Hạ mà ông không thể lưu danh thiên cổ. Tuy vậy Thạch Kiên cũng lại càng khâm phục quận chúa này. Hắn biết điều này cũng không có gì là lạ, đời sau trong lịch sử người Hán cũng có ghi lại giai đoạn này. Nhưng hiện tại nàng lại có thể đoán ra sự tình của mười mấy năm sau. Chuyện này thật không đơn giản.
Triệu Dung còn nói:
- Tiên đế đối với ngươi có nhiều hậu đãi. Ngày đó khi người băng hà còn nói những lời đó, không ngờ lại đem Hoàng thượng ủy thác cho ngươi. Về sau trách nhiệm của ngươi sẽ rất nặng nề đấy.
Thạch Kiên nhìn lên bầu trời trong xanh, thở dài một hơi. Nếu như nói về khả năng quân sự, hắn không cản nổi chuyện cái tên Nguyên Hạo sẽ lập tức xuất hiện, chẳng những đánh bại Tống triều mà còn đánh bại cả một đời võ đế nước Liêu. Chỉ có làm ra súng mới có thể tiêu diệt đám dân du mục mang đến nguy hại đó. Nhưng hiện tại vào triều bận rộn muốn chết, ngay cả mấy cuốn còn lại của bộ “Tư Trị” hắn còn không có thời gian viết cho xong nữa là chế tạo súng. Phương diện này đối với hắn cũng không phải là quen thuộc, phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể nghiên cứu ra được.
Triệu Cận nhìn vẻ mặt trầm tư của hắn liền sờ mặt hắn một chút, nói:
- Thạch thị lang, ta biết ngươi đã có rất nhiều việc phải làm, từ giờ về sau ta không bắt ngươi phải kể chuyện nữa.
Thái hậu cùng các đại thần đang ở đằng xa nhìn bọn họ, bỗng nhiên thấy động tác vô cùng thân thiết này của Triệu Cận liền quay mặt đi, trong lòng thầm nghĩ: “phi lễ chớ nên nhìn.”
Thạch Kiên nghe được những lời nói này, trong lòng thầm kêu lên: “A di đà phật, rốt cuộc cô cũng đã hiểu ra”
Triệu Dung cũng cười, nàng nói:
- Đương nhiên cũng không thể loại trừ Đinh Vị. Nếu sự tình đã tới bước này, không cẩn trọng có thể sẽ hỏng hết.
Việc này nếu Đinh Vị là kẻ chủ mưu, chứng tỏ lão không có lòng thuần phục. Đương nhiên lão không có bản lĩnh như Thái tổ hay bản lĩnh cướp ngôi của con rể như Dương Kiên. Nhưng nếu như lão phế bỏ Lưu Nga, đưa một Hoàng đế còn yếu thế lên ngôi, thứ nhất trong tay lão sẽ có quyền lực, thứ hai là lão có thể thao túng cả hậu cung. Đương nhiên dựa vào nhân phẩm của lão thì không thể học tập Hoắc Quang Y Doãn được vì người ta là thật sự muốn tốt cho triều đình Nếu lão thật muốn làm vậy thì cũng giống như Tư Mã Chiêu, chậm rãi khống chế cả triều đình. Nếu vậy thì xã tắc Đại Tống thật sự sẽ gặp nguy. Có điều có Triệu Cận ở đây, Triệu Dung cũng không tiện nói rõ.
Thạch Kiên thở dài nói:
- Đúng là ta cũng đang lo lắng điểm này.
Triệu Dung thở dài một tiếng, nghĩ thầm thiếu niên này mới có mười lăm tuổi, thế mà trên lưng lại đeo trọng trách lớn đến như vậy.
Thạch Kiên nhìn hai thiếu nữ hai bên đều đang nhíu mày suy nghĩ, hắn bỗng nhiên cười lớn:
- Các nàng không cần lo lắng, sơn cùng thủy tận vẫn còn hi vọng có một con đường.
Sau đó nói:
- Chúng ta trở về thôi.
Nhưng Triệu Dung lại nói:
- Tốt nhất ngươi hãy can gián Thái hậu để mời Tào đại nhân về kinh đi.
Thạch Kiên biết Tào đại nhân mà nàng nói chính là Tào Vĩ. Đây là một trung thần cũng bị Đinh Vị hãm hại. Nếu có thể đưa ông ta trở về kinh thành, Đinh Vị chắc chắn sẽ không hài lòng. Có thể dùng ông ta để ngăn bước tiến của Đinh Vị.
Bọn họ trở lại trước mặt mọi người, những người này đều nhìn họ với vẻ mặt kì quái. Yến Thù còn giơ một ngón tay cái lên, ý nói ngươi rất được , trước mắt nhiều người như vậy mà cùng hai tiểu cô nương này nói chuyện cả nửa ngày. Thạch Kiên lườm hắn một cái tỏ vẻ xem thường.
Đinh Vị thì lại thấp thỏm bất an nhìn hắn. Lão vốn đã kết thù cùng thiếu niên này , thiếu niên này cũng không phải người dễ đối phó, hắn cũng không phải thiếu kinh nghiệm. Lần trước hắn nhất định không vào kinh, tự ý làm trái thánh chỉ. Chân Tông tín nhiệm hắn lại lệnh cho mình tới tận châu phủ đó, giờ thì địa vị tể tướng của lão để ở đâu? Hiện tại hắn đã có cơ hội, còn có Nguyên Nghiễm và tiểu nha đầu thông minh tinh quái kia hỗ trợ, rất dễ dàng hạ bệ mình.
Lúc này Ngỗ Tác đến bẩm báo, nói thi thể không có vết thương nào khác, chỉ duy nhất tay trái cô ấy khép lại như muốn nắm lấy vật gì đó trước khi chết vậy.
- A!
Tiết Khuê nghe xong mừng rỡ. Xảo Nhi là một thiếu nữ nhưng trước mặt mọi người Thạch Kiên và ông lại cứ thế mà lật xem thi thể của cô. Lúc này Tiết Khuê nghe được trước khi mất mạng cung nữ này còn muốn nắm bắt vật gì đó, khẳng định có liên quan đến kẻ sát hại nàng. Ông lập tức sai nha dịch Đại Lý Tự đi xuống vớt. Mặc dù lúc này thời tiết giá lạnh, nhiệt độ dưới nước so với nhiệt độ trên mặt đất còn lạnh hơn, người bình thường khó có thể chịu nổi. Nhưng hiện tại tất cả trọng thần Đại Tống cùng Hoàng đế và Thái hậu đều ở đây, nha dịch đều không dám tỏ thái độ gì mà răm rắp nghe lệnh. Điều này khiến cho Lưu Nga thấy cảm động liền sai người đem tiền thưởng hậu cho bọn họ. Vì muốn cho bọn họ ấm lên mà mang cả Thần Đồng Thiêu (tên loại rượu do Thạch Kiên phát minh) đến..
Lúc này sông Hoàng Hà còn chưa được như sông Hoàng Hà ở đời sau. Nước sông nhanh tới rồi cũng nhanh khô kiệt, thủy thế rất lớn cho nên nước giếng cũng không quá sâu. Trong chốc lát, một nha dịch đã vớt lên được thứ mà cung nữ kia muốn nắm lấy, đó là một góc mảnh áo. Hơn nữa còn là một mảnh áo đạo sĩ. Không cần giải thích mọi người đều đã hiểu rõ ràng, hung thủ sát hại cô cung nữ kia đúng như Thạch Kiên và Tiết Khuê phân tích, hung thủ là trà trộn vào đám đạo sĩ mà gây nên.
Việc này cũng chưa là gì, cuối cùng khiến Lưu Nga vô cùng tức giận là việc tìm kiếm cũng đã thu được một chút manh mối. Phía sau phòng của Lưu Nga bọn họ cũng tìm thấy mấy nhành hoa mai bị đè nát. Điều này cùng với tình tiết vụ án có thể đoán ra rằng hung thủ khi kéo Xảo Nhi về phía giếng đã vô tình giẫm nát mấy nhành cây này.
Cuối cùng Lưu Nga tức giận, cho gọi Hàn Thủ Anh đến, hạ lệnh cho y đem tất cả đạo sĩ bắt lại để thẩm tra. Có đại thần muốn khuyên can, nói đám đạo sĩ này đều vì Chân Tông mà đến cầu phúc, Lưu Nga làm vậy là không đúng nhưng lại nghĩ đến chuyện hung thủ ẩn nấp tới tận cửa sổ phòng Lưu Nga, không một ai dám lên tiếng nữa. Hàn Thủ Anh hiện tại rất lo lắng, cảnh vệ Hoàng cung do hắn phụ trách, bây giờ xảy ra vụ đại án này chỉ sợ chính mình sẽ gặp phải xui xẻo. Thật may mắn Thái hậu giờ không quan tâm đến việc này, còn muốn y lấy công chuộc tội. Trong chốc lát, cả Hoàng cung đã diễn ra cảnh hỗn loạn như gà bay trứng vỡ, có tiếng kêu gào của đám đạo sĩ bị bắt vọng ra cùng với tiếng kháng nghị và tiếng đánh chửi của binh lính.
Lưu Nga còn cảm thấy chưa đủ, lại lệnh cho doãn phủ Khai Phong Lã Di Giản cùng với Vương Tuân Độ phong tỏa kinh thành, bắt hết tất cả các nhân vật khả nghi để tiến hành điều tra. Lúc sau mới nhìn lại Thạch Kiên và Tiết Khuê nói:
- Nếu không phải hai vị ái khanh suy nghĩ cẩn thận, không chừng ngày nào đó ngay cả ta cũng bị tên tặc tử to gan này hại cũng không biết .
Các đại thần nghe xong đều thầm nghĩ rằng Lưu Nga đã nói quá nặng lời, khiến cho vụ án thêm nghiêm trọng, còn có không biết bao nhiêu người bị liên lụy nữa. Lưu Nga ngẫm nghĩ một chút lại thấy chưa đủ, bà ta vốn đa nghi như Tào Tháo, ai mà không biết? Hiện tại lại xảy ra việc này, vì thế bà liền mang thượng phương bảo kiếm ra đưa cho Thạch Kiên nói:
- Vụ án này ta giao cho ngươi điều tra, Tiết ái khanh hiệp trợ, nếu có người ngăn trở có thể mang kiếm ra hành sự.
Thạch Kiên nhớ tới lời Triệu Dung vừa nói, nhân cơ hội liền can gián Thái hậu, hắn nói:
- Thái hậu, hiện tại Tiên đế vừa mới băng hà, tân Hoàng vừa đăng cơ, quốc gia đang vào thời kì rối loạn, trong thành phải có lão thần từng trải trấn áp bọn đạo chích, như thế mới hợp lý.
Lưu Nga nghe cũng có chút đạo lý, bà hỏi:
- Như vậy ái khanh cho rằng ai là người có thể đảm nhận trọng trách này?
Thạch Kiên từ tốn đáp:
- Tào Bảo Thần Tào đại nhân là người có thể, phụ thân ông ta là Tào Vũ Huệ là công thần khai quốc , bản tính thì nghiêm túc, đúng là người có thể đảm nhận trọng trách này.
Bảo Thần là tên hiệu của Tào Vĩ, Vũ Huệ cũng là tên hiệu của cha ông ta.
Nhưng Lưu Nga vừa nghe việc này liền cảm thấy lúng túng. Người này có quan hệ rất tốt với Khấu Chuẩn, cũng đã khiến bà mượn tay Đinh Vị đẩy hắn đến vùng Sơn Đông , giờ sao lại đưa hắn trở về. Bà lộ vẻ chần chừ nói:
- Nhưng hiện tại hắn ở xa kinh thành quá.
Thạch Kiên đáp:
- Thái hậu, mặc dù xa nhưng Tào đại nhân thân là võ thần, chờ ông ấy phi ngựa về kinh cũng không mất nhiều thời gian đâu.
Sau đó hắn lại quỳ xuống nói:
- Xin Thái hậu lấy Tông miếu làm trọng, cũng là lấy chính mình và Hoàng đế làm trọng. Bằng không triều đình này một người ra đi sẽ có một số kẻ tưởng sẽ có đường sống.
Hắn dùng từ “tưởng có đường sống ” này vừa tinh diệu lại khiến mấy người Vương Tằng thiếu chút thì bật cười. Đinh Vị thì tức đến hộc máu, nhưng chính hắn làm cho người ta ghét bỏ, chỉ cần một ngày vụ án này chưa được làm sáng tỏ thì cũng là một ngày hắn không dám phản bác .
Lưu Nga cũng bị những lời này của hắn thuyết phục, vì thế liền nói:
- Theo ý khanh , ta hạ chỉ mời Tào khanh quay về kinh.
Nói xong bà bảo bọn hắn rời khỏi, chỉ có Đinh Vị lại quỳ xuống trước mặt bà nói:
- Thái hậu, lão thần là trong sạch mà.
Lưu Nga nhìn hắn một cái, hiện tại chuyện này cũng khiến bà cảm thấy chính mình cũng không nắm bắt được, bắt đầu có chút lo lắng với Đinh Vị. Bà nói:
- Đinh ái khanh yên tâm, trong sạch sẽ vẫn là trong sạch, khanh không tham gia vào việc này, Thạch ái khanh cũng sẽ không thể đổ oan cho khanh được.
Nhưng vừa ra khỏi Hoàng cung, Thạch Kiên lại đem bảo kiếm lắc lư một chút trước mặt Đinh Vị. Mỗi lần bảo kiếm lay động, ánh mắt Đinh Vị cũng chuyển động theo, thân thể run lên một chút. Điều này khiến cho rất nhiều đại thần bị chọc cười, cũng chính là trút giận trong lòng thấy vui vẻ.
Về đến nhà, không bao lâu Đinh Phố liền bẩm báo với hắn, nói bên ngoài có người lần trước đến đối câu đối đang cầu kiến. Hơn nữa người đó lại trốn trong kiệu, là tôi tớ đến nói với Đinh Phố.
Thạch Kiên biết tên đại gian thần tương lai này đang đi lại rất gần với Đinh Vị , hắn cảm thấy lá thư này có thể là y ngụy tạo hoặc là chủ ý của y. Hắn vốn định cự tuyệt nhưng lại nghe nói người kia vẫn trốn ở trong kiệu không dám xuống, đây là vì sao? Ánh mắt hắn bỗng sáng lên, liền bảo với Đinh Phố:
- Ngươi cho hắn vào đi.
Thạch Kiên nhìn Hạ Tủng lúc này lại vừa muốn giận lại vừa muốn cười. Đáng giận là y cũng có khả năng tham gia sự việc lần trước, đáng cười vì hôm nay y tự đến nhà mình mà không cho Đinh Vị biết. Có thể nói y khổ tâm lén lút mà đến, lại còn phải hóa trang, mặc quần áo thương nhân, đầu đội mũ quả dưa, che cả nửa mặt lại. Thạch Kiên qua đó cũng cảm thấy thế lực ngày hôm nay của Đinh Vị rất lớn, ngay cả đến thăm nhà bình thường mà cũng phải cẩn thận như vậy, có thể thấy gián điệp của Đinh Vị đã được rải khắp nơi, theo dõi từ vua đến dân.
Hạ Tủng nhìn thấy Thạch Kiên lập tức thi lễ rồi nói:
- Hạ quan tham kiến Thạch đại nhân.
Chuyện này cũng là không có biện pháp, y hiện tại chỉ là một trực long đồ, cấp bậc kém Thạch Kiên quá xa.
Thạch kiên nói:
- Ngồi đi.
Đối với người như thế, hắn cũng chẳng muốn mời. Sau đó lại nói:
- Hạ đại nhân, hôm nay đăng môn đến thăm hàn phủ, hơn nữa hành tung lại kì lạ như vậy là vì chuyện gì?
Hạ Tủng vừa chắp tay vừa nói:
- Thạch đại nhân, cái này gọi là “lương cầm trạch mộc” mà thôi, hôm nay Hạ mỗ tới là trạch, Thạch đại nhân là mộc.
Thạch Kiên đã hiểu rõ mục đích y đến hôm nay. Từ sau khi y đi theo Đinh Vị, có lẽ là Đinh Vị không coi trọng y vì đã nhìn thấy động cơ đằng sau của y, với y tăng cường đề phòng với y vì thế mà y không thể lên chức được. Hiện tại Thạch Kiên lại nghĩ đến buổi sáng trên triều chính mình làm nhục Đinh Vị, Lưu Nga nói chuyện cũng có ý tứ muốn giúp mình, hiện nay cũng phải dựa vào mình. Thạch kiên biết trong lịch sử y cũng làm thế này, về sau thấy thế lực của Lã Di Giản lớn lại đi theo Lã Di Giản. Kiểu hành vi này khiến hắn nhớ đến những quốc gia đáng ghét ở kiếp trước. Vào thời điểm Trung Quốc hùng mạnh thì thần phục, khi yếu thế một chút thì trở mặt phát động chiến tranh xâm lược. Vào thời điểm Mỹ hùng mạnh, liền dựa vào Mỹ. Sau đó lại ỷ thế Mỹ tiếp tục phát triển khoa học kĩ thuật, cùng với Đài Loan làm khó Trung Quốc.
Thạch Kiên thản nhiên cười nói:
- Hạ đại nhân so sánh thật đúng quá. Lương cầm, cầm à.
Thạch Kiên có ý nói ngươi tự mình nói mình là một con thú vật, vậy thì cứ là đồ cầm thú đi.
Hạ Tủng không tức giận, chính y cũng biết hiện tại y quy phục Đinh Vị, muốn lập tức có được thiện cảm của vị thiếu niên cương trực này là điều không thể. Y nói:
- Hạ quan còn nhớ ngày đầu tiên Thạch đại nhân vào triều đã nói với Tằng đại nhân và Lý Bồi đại nhân: “Thái sơn bất nhượng sĩ nhưỡng, cố năng thành kỳ đại; hà hải bất trạch tế lưu, cố năng tựu kỳ thâm; vương giả bất khước chúng thứ, cố năng minh kỳ đức.” Lại cùng hoàng thượng nói về văn tịch tử. Hạ mỗ mặc dù nhất thời lầm đường nhưng cũng không làm điều ác. Hiện tại người nào mạnh, Thạch đại nhân muốn lật đổ người nào, không phải hạ quan muốn dội cho đại nhân gáo nước lạnh nhưng chuyện đó căn bản không có khả năng. Đại nhân phẩm chất cao thượng nhưng đừng quên rằng gà gáy chó cắn cũng có thể tạo thành đại sự. Huống hồ hiện tại hạ quan đã hoàn toàn tỉnh ngộ, so với gà gáy chó cắn thì hạ quan chắc chắn mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa Hạ mỗ còn là thuộc hạ bên người đó, có thể biết được nhiều tin tức khiến Thạch đại nhân bớt đi được nhiều đường vòng. Hạ bệ người nào đó, thứ nhất là vì thiên hạ xã tắc, thứ hai là vì hiếu ý của Thạch đại nhân, hạ quan bất tài nhưng cũng biết đại nhân không quên mối thù hận của tổ mẫu. Vì công vì tư, Thạch đại nhân nên sớm loại trừ người này. Hơn nữa Thạch đại nhân là tiểu thánh nhân vang danh thiên hạ, cảm hóa kẻ tà ác, biến thiện thành ác không phải là một chuyện tốt nhất hay sao?
Hiện tại hắn đã phủ định việc Đinh Vị không liên quan, bởi vì theo trí nhớ của hắn việc Đinh Vị thất bại có hai nguyên nhân, một là xây lăng mộ, hai là sự xuất hiện của nữ đạo sĩ Lưu Đức Diệu. Hiện tại ở trong cung vì việc của Chân Tông tin đạo mà có không ít đạo sĩ đến đây. Trước mắt trong cung cũng chỉ có duy nhất khả năng là có người trà trộn vào đám người này. Ý nghĩ này đương nhiên hắn không nói với Triệu Dung.
Triệu Cận nghe xong nói:
- Không được, lão tặc họ Đinh này muốn tạo phản, ta phải nói với mẫu hậu
Thạch Kiên vội vàng chặn nàng lại nói:
- Bà cô trẻ ạ, ta nói người đừng đi theo người lại thề thốt đòi theo bằng được. Hiện tại ta hỏi người chứng cớ đâu? Không có chứng cớ người lật tẩy hắn thế nào?
Triệu Dung thấy hắn trong tình thế cấp bách đem điện hạ đổi thành bà cô trẻ thì cười khì khì.
Triệu Cận xụ cái miệng nhỏ nhắn xuống nói:
- Ta thật không biết sao mẫu hậu lại cứ muốn trọng dụng tên gian thần này làm gì.
Triệu Dung nói:
- Cận công chúa, chuyện chính trị không phải là chuyện nàng có thể hiểu được, Thái hậu dùng hắn ắt có dụng ý của người.
Sau đó nàng mới nói với Thạch Kiên:
- Thạch thị lang, ta cho rằng chuyện này vẫn có thể không liên quan đến Đinh Vị. Hiện tại dựa vào quyền thế của hắn, muốn thăm dò hành tung của Thái hậu thì hoàn toàn có thể mua chuộc người trong cung hoặc là công công hầu hạ bên Thái hậu, chứ không cần phải thăm dò Thái hậu vào đúng đêm tuyết đó. Hơn nữa vị trí của hắn cũng do một tay Thái hậu nâng đỡ, hiện tại Thái hậu còn chưa có ác ý với hắn, hắn chưa chắc đã có mưu đồ quỷ quái với Thái hậu.
- Như vậy Dung quận chúa cho rằng ai có khả năng làm chuyện này?
Thạch Kiên khó hiểu hỏi. Trong triều hiện nay ngoại trừ Đinh Vị còn ai có gan này nữa. Trừ các đại thần trong triều, công công trong cung càng không có khả năng. Nhìn chung trong cả thời kì Bắc Tống, quan lại có mưu đồ rất ít, ngoại trừ cuối thời Bắc Tống, chỉ có Chu Hoài Chính nhất thời thất lễ cũng là nghĩ đến Chân Tông đang bệnh nặng, muốn nhanh chóng lập thái tử Triệu Trinh lên làm người kế vị.
Nói tới đây, hắn nhìn đến phương Bắc nói:
- Chẳng lẽ ý quận chúa là Liêu quốc?
Điều này hoàn toàn có thể, hiện tại tuy rằng Lưu Nga đang nắm giữ việc triều chính, cục diện chính trị triều Tống vẫn vững vàng nhưng một khi Lưu Nga chết đi, triều Tống nhất định sẽ nội loạn. Quan trọng nữa là hiện tại triều Tống có Thạch Kiên kéo lên, những người du hành hàng năm mang về không ít của cải, cùng với cây bông đã trở nên phổ biến, so với lịch sử thì triều Tống đã giàu có hơn rất nhiều. Liêu Thánh Tông cũng không thể không kiêng kị. Tuy vậy lí do này dường như vẫn chưa đúng. Liêu Thánh Tông muốn xuống tay với Lưu Nga thì chẳng không bằng xuống tay với Thạch Kiên là người chân chính sáng tạo nên tất cả, vừa có thể giảm thiểu thủ tục lại vừa có thể đem mọi chuyện vu cho Đinh Vị.
Hắn nói xong lại lắc đầu phủ nhận.
Triệu Dung lại nói:
- Không riêng gì Liêu quốc mà còn có Tây Bắc
- Lý Đức Minh?
Thạch Kiên nói. Đoạn lịch sử này hắn biết rõ. Kể từ sau khi Lý Kế Thiên đánh hạ Linh Châu, thanh thế vang dội, lực lượng quân sự càng lúc càng mạnh. Tống Chân Tông lúc này đang ở thế hạ phong liền phái Sùng Quý đến cầu hòa “cắt tỉnh Hà Tây cùng năm chi châu ”. Sau đó cùng với đại thủ lĩnh của sáu tộc Thổ Phiên ở Lương Châu là Phan La Chi, liên hợp lại thành Long tộc. Trước thì mai phục, sau lại dùng kế ngụy trang. Kế Thiên không nghe lời đại tướng dưới trướng mình là Trương Phổ vì vậy mà phải bỏ mạng. Sau này Lý Đức Minh kế vị, hắn cùng Tống triều giao hảo, thậm chí còn thừa nhận Tây Hạ là đất của Tống triều, hàng năm đều đến cống nạp. Về sau lại phát triển về hướng tây, chiếm lấy Lương Châu, Cam Châu, bước đầu thống nhất Hà Tây. Không chỉ mở rộng địa bàn, hơn nữa vì có được ngựa của Thổ Phiên, tinh binh của Hồi Hột mà lực lượng quân sự lớn mạnh. Về sau Nguyên Hạo đăng cơ, đem chính quyền Hạ Châu tiến thêm một bước nữa, tạo nền móng rất tốt đẹp trong việc trở thành nước Tây Hạ. Kỳ thật việc này cũng là bất đắc dĩ. Tuy rằng phụ thân hắn cùng Tống triều bắt tay nhau nhưng dù sao địa bàn cũng quá nhỏ, lực lượng đất nước lại yếu kém. Nền tảng của thời điểm lập quốc đã đến mức bị dao động. Thạch Kiên cũng đã hoài nghi, hắn biết vài năm sau Nguyên Hạo đăng cơ mới chính thức xưng đế, lúc đó mới xâm phạm đến Tống triều. Nhưng Tống triều cùng Tây Hạ cũng đã nhiều lần giao chiến, kết thúc thất bại, không thể không chấm dứt, phải thừa nhận ngôi vị của hắn và chịu sỉ nhục nộp cống vật cho hắn. Tuy vậy hiện tại Nguyên Hạo còn nhỏ, Lý Đức Minh vẫn an tâm phát triển ở hướng Tây, cũng không có tính toán khiêu khích Tống triều, làm sao có thể phái người tham dự vào chuyện này?
Triệu Dung nhìn vẻ mặt suy tư của hắn nói:
- Chuyện gì cũng đều có thể, có chuyện gì mà không có khả năng. Cần gì phải khúc mắc, chi bằng cứ tìm ra thủ phạm thì tất cả chân tướng không phải sẽ rõ ràng sao?
Nói đến đây nàng cười như không cười, nói:
- Chỉ có điều nếu bản quận chúa nói không sai thì họ Lý này tương lai sẽ là mối họa lớn nhất cho Đại Tống.
Thạch Kiên trong tâm nghĩ đó là chuyện tất nhiên. Cả đời Nhân Tông chính trị thanh minh nhưng chỉ vì Tây Hạ mà ông không thể lưu danh thiên cổ. Tuy vậy Thạch Kiên cũng lại càng khâm phục quận chúa này. Hắn biết điều này cũng không có gì là lạ, đời sau trong lịch sử người Hán cũng có ghi lại giai đoạn này. Nhưng hiện tại nàng lại có thể đoán ra sự tình của mười mấy năm sau. Chuyện này thật không đơn giản.
Triệu Dung còn nói:
- Tiên đế đối với ngươi có nhiều hậu đãi. Ngày đó khi người băng hà còn nói những lời đó, không ngờ lại đem Hoàng thượng ủy thác cho ngươi. Về sau trách nhiệm của ngươi sẽ rất nặng nề đấy.
Thạch Kiên nhìn lên bầu trời trong xanh, thở dài một hơi. Nếu như nói về khả năng quân sự, hắn không cản nổi chuyện cái tên Nguyên Hạo sẽ lập tức xuất hiện, chẳng những đánh bại Tống triều mà còn đánh bại cả một đời võ đế nước Liêu. Chỉ có làm ra súng mới có thể tiêu diệt đám dân du mục mang đến nguy hại đó. Nhưng hiện tại vào triều bận rộn muốn chết, ngay cả mấy cuốn còn lại của bộ “Tư Trị” hắn còn không có thời gian viết cho xong nữa là chế tạo súng. Phương diện này đối với hắn cũng không phải là quen thuộc, phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể nghiên cứu ra được.
Triệu Cận nhìn vẻ mặt trầm tư của hắn liền sờ mặt hắn một chút, nói:
- Thạch thị lang, ta biết ngươi đã có rất nhiều việc phải làm, từ giờ về sau ta không bắt ngươi phải kể chuyện nữa.
Thái hậu cùng các đại thần đang ở đằng xa nhìn bọn họ, bỗng nhiên thấy động tác vô cùng thân thiết này của Triệu Cận liền quay mặt đi, trong lòng thầm nghĩ: “phi lễ chớ nên nhìn.”
Thạch Kiên nghe được những lời nói này, trong lòng thầm kêu lên: “A di đà phật, rốt cuộc cô cũng đã hiểu ra”
Triệu Dung cũng cười, nàng nói:
- Đương nhiên cũng không thể loại trừ Đinh Vị. Nếu sự tình đã tới bước này, không cẩn trọng có thể sẽ hỏng hết.
Việc này nếu Đinh Vị là kẻ chủ mưu, chứng tỏ lão không có lòng thuần phục. Đương nhiên lão không có bản lĩnh như Thái tổ hay bản lĩnh cướp ngôi của con rể như Dương Kiên. Nhưng nếu như lão phế bỏ Lưu Nga, đưa một Hoàng đế còn yếu thế lên ngôi, thứ nhất trong tay lão sẽ có quyền lực, thứ hai là lão có thể thao túng cả hậu cung. Đương nhiên dựa vào nhân phẩm của lão thì không thể học tập Hoắc Quang Y Doãn được vì người ta là thật sự muốn tốt cho triều đình Nếu lão thật muốn làm vậy thì cũng giống như Tư Mã Chiêu, chậm rãi khống chế cả triều đình. Nếu vậy thì xã tắc Đại Tống thật sự sẽ gặp nguy. Có điều có Triệu Cận ở đây, Triệu Dung cũng không tiện nói rõ.
Thạch Kiên thở dài nói:
- Đúng là ta cũng đang lo lắng điểm này.
Triệu Dung thở dài một tiếng, nghĩ thầm thiếu niên này mới có mười lăm tuổi, thế mà trên lưng lại đeo trọng trách lớn đến như vậy.
Thạch Kiên nhìn hai thiếu nữ hai bên đều đang nhíu mày suy nghĩ, hắn bỗng nhiên cười lớn:
- Các nàng không cần lo lắng, sơn cùng thủy tận vẫn còn hi vọng có một con đường.
Sau đó nói:
- Chúng ta trở về thôi.
Nhưng Triệu Dung lại nói:
- Tốt nhất ngươi hãy can gián Thái hậu để mời Tào đại nhân về kinh đi.
Thạch Kiên biết Tào đại nhân mà nàng nói chính là Tào Vĩ. Đây là một trung thần cũng bị Đinh Vị hãm hại. Nếu có thể đưa ông ta trở về kinh thành, Đinh Vị chắc chắn sẽ không hài lòng. Có thể dùng ông ta để ngăn bước tiến của Đinh Vị.
Bọn họ trở lại trước mặt mọi người, những người này đều nhìn họ với vẻ mặt kì quái. Yến Thù còn giơ một ngón tay cái lên, ý nói ngươi rất được , trước mắt nhiều người như vậy mà cùng hai tiểu cô nương này nói chuyện cả nửa ngày. Thạch Kiên lườm hắn một cái tỏ vẻ xem thường.
Đinh Vị thì lại thấp thỏm bất an nhìn hắn. Lão vốn đã kết thù cùng thiếu niên này , thiếu niên này cũng không phải người dễ đối phó, hắn cũng không phải thiếu kinh nghiệm. Lần trước hắn nhất định không vào kinh, tự ý làm trái thánh chỉ. Chân Tông tín nhiệm hắn lại lệnh cho mình tới tận châu phủ đó, giờ thì địa vị tể tướng của lão để ở đâu? Hiện tại hắn đã có cơ hội, còn có Nguyên Nghiễm và tiểu nha đầu thông minh tinh quái kia hỗ trợ, rất dễ dàng hạ bệ mình.
Lúc này Ngỗ Tác đến bẩm báo, nói thi thể không có vết thương nào khác, chỉ duy nhất tay trái cô ấy khép lại như muốn nắm lấy vật gì đó trước khi chết vậy.
- A!
Tiết Khuê nghe xong mừng rỡ. Xảo Nhi là một thiếu nữ nhưng trước mặt mọi người Thạch Kiên và ông lại cứ thế mà lật xem thi thể của cô. Lúc này Tiết Khuê nghe được trước khi mất mạng cung nữ này còn muốn nắm bắt vật gì đó, khẳng định có liên quan đến kẻ sát hại nàng. Ông lập tức sai nha dịch Đại Lý Tự đi xuống vớt. Mặc dù lúc này thời tiết giá lạnh, nhiệt độ dưới nước so với nhiệt độ trên mặt đất còn lạnh hơn, người bình thường khó có thể chịu nổi. Nhưng hiện tại tất cả trọng thần Đại Tống cùng Hoàng đế và Thái hậu đều ở đây, nha dịch đều không dám tỏ thái độ gì mà răm rắp nghe lệnh. Điều này khiến cho Lưu Nga thấy cảm động liền sai người đem tiền thưởng hậu cho bọn họ. Vì muốn cho bọn họ ấm lên mà mang cả Thần Đồng Thiêu (tên loại rượu do Thạch Kiên phát minh) đến..
Lúc này sông Hoàng Hà còn chưa được như sông Hoàng Hà ở đời sau. Nước sông nhanh tới rồi cũng nhanh khô kiệt, thủy thế rất lớn cho nên nước giếng cũng không quá sâu. Trong chốc lát, một nha dịch đã vớt lên được thứ mà cung nữ kia muốn nắm lấy, đó là một góc mảnh áo. Hơn nữa còn là một mảnh áo đạo sĩ. Không cần giải thích mọi người đều đã hiểu rõ ràng, hung thủ sát hại cô cung nữ kia đúng như Thạch Kiên và Tiết Khuê phân tích, hung thủ là trà trộn vào đám đạo sĩ mà gây nên.
Việc này cũng chưa là gì, cuối cùng khiến Lưu Nga vô cùng tức giận là việc tìm kiếm cũng đã thu được một chút manh mối. Phía sau phòng của Lưu Nga bọn họ cũng tìm thấy mấy nhành hoa mai bị đè nát. Điều này cùng với tình tiết vụ án có thể đoán ra rằng hung thủ khi kéo Xảo Nhi về phía giếng đã vô tình giẫm nát mấy nhành cây này.
Cuối cùng Lưu Nga tức giận, cho gọi Hàn Thủ Anh đến, hạ lệnh cho y đem tất cả đạo sĩ bắt lại để thẩm tra. Có đại thần muốn khuyên can, nói đám đạo sĩ này đều vì Chân Tông mà đến cầu phúc, Lưu Nga làm vậy là không đúng nhưng lại nghĩ đến chuyện hung thủ ẩn nấp tới tận cửa sổ phòng Lưu Nga, không một ai dám lên tiếng nữa. Hàn Thủ Anh hiện tại rất lo lắng, cảnh vệ Hoàng cung do hắn phụ trách, bây giờ xảy ra vụ đại án này chỉ sợ chính mình sẽ gặp phải xui xẻo. Thật may mắn Thái hậu giờ không quan tâm đến việc này, còn muốn y lấy công chuộc tội. Trong chốc lát, cả Hoàng cung đã diễn ra cảnh hỗn loạn như gà bay trứng vỡ, có tiếng kêu gào của đám đạo sĩ bị bắt vọng ra cùng với tiếng kháng nghị và tiếng đánh chửi của binh lính.
Lưu Nga còn cảm thấy chưa đủ, lại lệnh cho doãn phủ Khai Phong Lã Di Giản cùng với Vương Tuân Độ phong tỏa kinh thành, bắt hết tất cả các nhân vật khả nghi để tiến hành điều tra. Lúc sau mới nhìn lại Thạch Kiên và Tiết Khuê nói:
- Nếu không phải hai vị ái khanh suy nghĩ cẩn thận, không chừng ngày nào đó ngay cả ta cũng bị tên tặc tử to gan này hại cũng không biết .
Các đại thần nghe xong đều thầm nghĩ rằng Lưu Nga đã nói quá nặng lời, khiến cho vụ án thêm nghiêm trọng, còn có không biết bao nhiêu người bị liên lụy nữa. Lưu Nga ngẫm nghĩ một chút lại thấy chưa đủ, bà ta vốn đa nghi như Tào Tháo, ai mà không biết? Hiện tại lại xảy ra việc này, vì thế bà liền mang thượng phương bảo kiếm ra đưa cho Thạch Kiên nói:
- Vụ án này ta giao cho ngươi điều tra, Tiết ái khanh hiệp trợ, nếu có người ngăn trở có thể mang kiếm ra hành sự.
Thạch Kiên nhớ tới lời Triệu Dung vừa nói, nhân cơ hội liền can gián Thái hậu, hắn nói:
- Thái hậu, hiện tại Tiên đế vừa mới băng hà, tân Hoàng vừa đăng cơ, quốc gia đang vào thời kì rối loạn, trong thành phải có lão thần từng trải trấn áp bọn đạo chích, như thế mới hợp lý.
Lưu Nga nghe cũng có chút đạo lý, bà hỏi:
- Như vậy ái khanh cho rằng ai là người có thể đảm nhận trọng trách này?
Thạch Kiên từ tốn đáp:
- Tào Bảo Thần Tào đại nhân là người có thể, phụ thân ông ta là Tào Vũ Huệ là công thần khai quốc , bản tính thì nghiêm túc, đúng là người có thể đảm nhận trọng trách này.
Bảo Thần là tên hiệu của Tào Vĩ, Vũ Huệ cũng là tên hiệu của cha ông ta.
Nhưng Lưu Nga vừa nghe việc này liền cảm thấy lúng túng. Người này có quan hệ rất tốt với Khấu Chuẩn, cũng đã khiến bà mượn tay Đinh Vị đẩy hắn đến vùng Sơn Đông , giờ sao lại đưa hắn trở về. Bà lộ vẻ chần chừ nói:
- Nhưng hiện tại hắn ở xa kinh thành quá.
Thạch Kiên đáp:
- Thái hậu, mặc dù xa nhưng Tào đại nhân thân là võ thần, chờ ông ấy phi ngựa về kinh cũng không mất nhiều thời gian đâu.
Sau đó hắn lại quỳ xuống nói:
- Xin Thái hậu lấy Tông miếu làm trọng, cũng là lấy chính mình và Hoàng đế làm trọng. Bằng không triều đình này một người ra đi sẽ có một số kẻ tưởng sẽ có đường sống.
Hắn dùng từ “tưởng có đường sống ” này vừa tinh diệu lại khiến mấy người Vương Tằng thiếu chút thì bật cười. Đinh Vị thì tức đến hộc máu, nhưng chính hắn làm cho người ta ghét bỏ, chỉ cần một ngày vụ án này chưa được làm sáng tỏ thì cũng là một ngày hắn không dám phản bác .
Lưu Nga cũng bị những lời này của hắn thuyết phục, vì thế liền nói:
- Theo ý khanh , ta hạ chỉ mời Tào khanh quay về kinh.
Nói xong bà bảo bọn hắn rời khỏi, chỉ có Đinh Vị lại quỳ xuống trước mặt bà nói:
- Thái hậu, lão thần là trong sạch mà.
Lưu Nga nhìn hắn một cái, hiện tại chuyện này cũng khiến bà cảm thấy chính mình cũng không nắm bắt được, bắt đầu có chút lo lắng với Đinh Vị. Bà nói:
- Đinh ái khanh yên tâm, trong sạch sẽ vẫn là trong sạch, khanh không tham gia vào việc này, Thạch ái khanh cũng sẽ không thể đổ oan cho khanh được.
Nhưng vừa ra khỏi Hoàng cung, Thạch Kiên lại đem bảo kiếm lắc lư một chút trước mặt Đinh Vị. Mỗi lần bảo kiếm lay động, ánh mắt Đinh Vị cũng chuyển động theo, thân thể run lên một chút. Điều này khiến cho rất nhiều đại thần bị chọc cười, cũng chính là trút giận trong lòng thấy vui vẻ.
Về đến nhà, không bao lâu Đinh Phố liền bẩm báo với hắn, nói bên ngoài có người lần trước đến đối câu đối đang cầu kiến. Hơn nữa người đó lại trốn trong kiệu, là tôi tớ đến nói với Đinh Phố.
Thạch Kiên biết tên đại gian thần tương lai này đang đi lại rất gần với Đinh Vị , hắn cảm thấy lá thư này có thể là y ngụy tạo hoặc là chủ ý của y. Hắn vốn định cự tuyệt nhưng lại nghe nói người kia vẫn trốn ở trong kiệu không dám xuống, đây là vì sao? Ánh mắt hắn bỗng sáng lên, liền bảo với Đinh Phố:
- Ngươi cho hắn vào đi.
Thạch Kiên nhìn Hạ Tủng lúc này lại vừa muốn giận lại vừa muốn cười. Đáng giận là y cũng có khả năng tham gia sự việc lần trước, đáng cười vì hôm nay y tự đến nhà mình mà không cho Đinh Vị biết. Có thể nói y khổ tâm lén lút mà đến, lại còn phải hóa trang, mặc quần áo thương nhân, đầu đội mũ quả dưa, che cả nửa mặt lại. Thạch Kiên qua đó cũng cảm thấy thế lực ngày hôm nay của Đinh Vị rất lớn, ngay cả đến thăm nhà bình thường mà cũng phải cẩn thận như vậy, có thể thấy gián điệp của Đinh Vị đã được rải khắp nơi, theo dõi từ vua đến dân.
Hạ Tủng nhìn thấy Thạch Kiên lập tức thi lễ rồi nói:
- Hạ quan tham kiến Thạch đại nhân.
Chuyện này cũng là không có biện pháp, y hiện tại chỉ là một trực long đồ, cấp bậc kém Thạch Kiên quá xa.
Thạch kiên nói:
- Ngồi đi.
Đối với người như thế, hắn cũng chẳng muốn mời. Sau đó lại nói:
- Hạ đại nhân, hôm nay đăng môn đến thăm hàn phủ, hơn nữa hành tung lại kì lạ như vậy là vì chuyện gì?
Hạ Tủng vừa chắp tay vừa nói:
- Thạch đại nhân, cái này gọi là “lương cầm trạch mộc” mà thôi, hôm nay Hạ mỗ tới là trạch, Thạch đại nhân là mộc.
Thạch Kiên đã hiểu rõ mục đích y đến hôm nay. Từ sau khi y đi theo Đinh Vị, có lẽ là Đinh Vị không coi trọng y vì đã nhìn thấy động cơ đằng sau của y, với y tăng cường đề phòng với y vì thế mà y không thể lên chức được. Hiện tại Thạch Kiên lại nghĩ đến buổi sáng trên triều chính mình làm nhục Đinh Vị, Lưu Nga nói chuyện cũng có ý tứ muốn giúp mình, hiện nay cũng phải dựa vào mình. Thạch kiên biết trong lịch sử y cũng làm thế này, về sau thấy thế lực của Lã Di Giản lớn lại đi theo Lã Di Giản. Kiểu hành vi này khiến hắn nhớ đến những quốc gia đáng ghét ở kiếp trước. Vào thời điểm Trung Quốc hùng mạnh thì thần phục, khi yếu thế một chút thì trở mặt phát động chiến tranh xâm lược. Vào thời điểm Mỹ hùng mạnh, liền dựa vào Mỹ. Sau đó lại ỷ thế Mỹ tiếp tục phát triển khoa học kĩ thuật, cùng với Đài Loan làm khó Trung Quốc.
Thạch Kiên thản nhiên cười nói:
- Hạ đại nhân so sánh thật đúng quá. Lương cầm, cầm à.
Thạch Kiên có ý nói ngươi tự mình nói mình là một con thú vật, vậy thì cứ là đồ cầm thú đi.
Hạ Tủng không tức giận, chính y cũng biết hiện tại y quy phục Đinh Vị, muốn lập tức có được thiện cảm của vị thiếu niên cương trực này là điều không thể. Y nói:
- Hạ quan còn nhớ ngày đầu tiên Thạch đại nhân vào triều đã nói với Tằng đại nhân và Lý Bồi đại nhân: “Thái sơn bất nhượng sĩ nhưỡng, cố năng thành kỳ đại; hà hải bất trạch tế lưu, cố năng tựu kỳ thâm; vương giả bất khước chúng thứ, cố năng minh kỳ đức.” Lại cùng hoàng thượng nói về văn tịch tử. Hạ mỗ mặc dù nhất thời lầm đường nhưng cũng không làm điều ác. Hiện tại người nào mạnh, Thạch đại nhân muốn lật đổ người nào, không phải hạ quan muốn dội cho đại nhân gáo nước lạnh nhưng chuyện đó căn bản không có khả năng. Đại nhân phẩm chất cao thượng nhưng đừng quên rằng gà gáy chó cắn cũng có thể tạo thành đại sự. Huống hồ hiện tại hạ quan đã hoàn toàn tỉnh ngộ, so với gà gáy chó cắn thì hạ quan chắc chắn mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa Hạ mỗ còn là thuộc hạ bên người đó, có thể biết được nhiều tin tức khiến Thạch đại nhân bớt đi được nhiều đường vòng. Hạ bệ người nào đó, thứ nhất là vì thiên hạ xã tắc, thứ hai là vì hiếu ý của Thạch đại nhân, hạ quan bất tài nhưng cũng biết đại nhân không quên mối thù hận của tổ mẫu. Vì công vì tư, Thạch đại nhân nên sớm loại trừ người này. Hơn nữa Thạch đại nhân là tiểu thánh nhân vang danh thiên hạ, cảm hóa kẻ tà ác, biến thiện thành ác không phải là một chuyện tốt nhất hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.