Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Quyển 4 - Chương 291: tặng lễ (1)

Ngọ Hậu Phương Tình

10/03/2014

Ông lão kia đáp:

- Khả Hãn Vương Trí Hải nhà ta phái ta đến.

Nghe thấy Trí Hải, Thạch Kiên biết mình phán đoán là chính xác. Nơi này gần Tây Hạ, hoá ra chính là căn cứ địa người Hồi Hột Tây Châu, nhưng Trí Hải cũng là Quy Tư Vương, mấy năm trước hắn đã từng cống lên triều đình, Nguyên Hạo cho không cho thong thương nữa, trên thực tế là thu thuế giá trị hàng hóa cao gấp đôi, khiến họ phàn nàn với Tống triều mãi.

Người Hồi Hột cũng giởi buôn bán, hơn nữa tiếp xúc nhiều với châu báu, trong thành Đông Kinh rất nhiều nhà châu báu lớn, bình thường đều phải mời một người Hồi đến làm chuyên gia. Nguyên Hạo chặt đứt hai thương lộ, chẳng những gây tổn thất với thương nhân Tống triều, tổn thất đối với người Hồi Hột còn lớn hơn nữa.

Nếu sứ giả người Hồi Hột Quy Tư đã tới đây, có nghĩa là địa bàn người Hồi Hột Tây Châu đã bị bọn họ thâu tóm toàn bộ. ( Còn có thể có trường hợp khác, là song Vương chế, tức Quy Tư và Tây Châu cùng tồn tại, nhưng không đáng tin, ít nhất thì Tây Châu đã bị Quy Tư thần phục, bằng không vài chục năm qua, Quy Tư xa hơn lại thường xuyên đến tiến cống, mà Tây Châu và Tống triều quan hệ tốt như vậy lại không đến Tống triều, điều đó là không thể)

Thông qua nói chuyện với nhau, Thạch Kiên mới biết, Hồi Hột Quy Tư rất quan tâm tới việc hắn vào Tây Hạ. So với Tống triều, Nguyên Hạo là nguy hiểm lớn hơn nhiềui, hắn lại cắt đứt con đường buôn bán giữa người Hồi Hột và Tống triều, khiến tất cả người Hồi đều khó chịu.

Sau khi Thạch Kiên tập kích Túc Châu, hành trình rất chậm, chuyện này Trí Hải cũng biết. Vì thế lập tức phái người tiến đến nghênh đón.

Thạch Kiên nghe xong bày tỏ cảm tạ. Bọn họ muốn vào địa bàn người Hồi Hột, lúc này người Hồi Hột chủ động tỏ thiện ý, đây chính là tin tốt.

Nhưng lúc này, phía sau cuộn lên một trận bụi đất. Nhìn thấy đám bụi đất này, không cần nói Thạch Kiên, mấy trăm sứ giả đến đón Thạch Kiên cũng biết đó là người Tây Hạ đến.

Những năm gần đây, Nguyên Hạo chiến thắng người Hồi Hột nhiều. Thấy đám tro bụi này, sắc mặt mấy trăm sứ giả người Hồi Hột này liền thay đổi.

Thạch Kiên cười cười, hắn giờ cũng tham gia chiến đấu mấy lần, nhìn phạm vi đám tro bụi, biết quân đang tới không quá vài ngàn. Không nghĩ cũng hiểu, đó là quân Tây Bình đuổi tới. Tuy nhiên cũng tốt, vừa lúc dùng bọn họ tế đao.

Hắn ở Tây Hạ thời gian dài như vậy, biết dân tộc thiểu số này sùng bái nhất chính là người dũng cảm. Như vậy hãy lấy máu tươi của người Tây Hạ, tiện thể làm cho những người Hồi này rung động.

Đây không phải là hắn muốn thể hiện, quan hệ giữa người Hồi Hột và người Thổ Phiên với Tống triều khác nhau, có vẻ bọn họ xưng thần, nhưng còn lâu, cái gọi là xưng thần chẳng qua vì cái lợi ích có được nhiều. Đồng thời, bọn họ cũng xưng thần với nước Liêu đấy thôi? Hơn nữa bọn họ có biên giới rất dài với nước Liêu.

Mấy ngàn người bọn họ vào địa bàn dân tộc Hồi Hột cũng không chắc đã an toàn. Một trận đánh thuận lợi, sau đó bọn họ vào địa bàn người Hồi Hột cũng sẽ bớt đi không ít phiền toái.

Vì thế hắn nói với những người này:



- Yên tâm, quân Tây Hạ này giao cho chúng ta. Các ngươi đứng ngoài cuộc.

Ông lão kia tuy rằng biết nói tiếng Hán, nhưng không biết đứng ngoài cuộc có nghĩa là gì, còn tưởng rằng bảo bọn họ đứng ở trên vách núi đá quan sát. Ông lão kia liên tục gật đầu, nhưng hắn lại vội nắm lấy dây cương, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Thạch Kiên vung lên đao, nói:

- Các huynh đệ, đây là trận chiến cuối cùng của chúng ta, đánh xong là chúng ta có thể về nhà.

- Về nhà!

Mấy ngàn binh Tống hét lên, xông vào trong đám cát bụi.

Ông ta tuy rằng sợ người Tây Hạ, nhưng cũng không có ý định chạy trốn. Nhìn thấy quân Tống trong truyền thuyết kia ông ta vẫn còn có chút hoài nghi. Trong truyền thuyết, mỗi binh Tống đều trở thành dũng sĩ thân cao trượng hai, có ba đầu sáu tay, có thể thấy được cả phía sau.Tuy rằng có thể thấy quân Tống ở đây đều là dũng sĩ, nhưng thực khác xa so với trong truyền thuyết.

Suy cho cùng đội hình quân Tống này thực sự khiến người ta không thể khen ngợi được. Không tận mắt nhìn thì không thể ngờ khi bọn họ xung phong chỉ cóhơn hai ngàn chiến mã còn lại là hơn hai ngàn lạc đà. Trông thế nào cũng thấy không giống một đội quân mà giống một đoàn người thú rối loạn. Ông ta nghi ngờ đội quân này không thể tác chiến được. Trông đến thần sắc của bọn họ thì trên gương mặt của mấy trăm binh Tống chỉ có một nụ cười lạnh lùng.

Bọn họ ít nhiều đều bị thương, một số chiến đấu nhiều đã trở thành tàn phế, nhưng Thạch Kiên vẫn đưa bọn họ đi theo, không muốn bỏ họ ở lại. Vốn ngựa cũng không nhiều nên một nửa số người phải cưỡi lạc đà. Hiện tại vì để chiến hữu an tâm mà xung trận, bọn họ cũng đã xuống lạc đà đứng trợ uy cho đồng đội.

Hơn hai ngàn quân Tống cưỡi ngựa xông lên phía trước. Đây là bất đắc dĩ, dù sao nơi này là hoang mạc, không phải sa mạc, tốc độ lạc đà quá chậm. Sau đó khoảng cách giữa hai nhánh quân càng ngày càng xa. Chiến mã chạy như bay cuốn theo một đám đất bụi mù mịt phía sau.

Lúc này ông ta cũng đã trông thấy đám quân Tây Hạ, quân số của bọn chúng không nhiều cũng không ít, chừng khoảng ba bốn ngàn người, bọn chúng chạy như bay, tựa như một đám mây đen ào ào lao tới. Ông ta khi trẻ cũng từng đánh giặc. Hiện tại quân số của quân Tống chiếm ưu thế hơn nhưng ông ta lại cho rằng quân Tống đang bị yếu thế. Bởi vì hiện tại quân Tống chia làm hai nhánh, bất luận thế nào mỗi nhánh quân này cũng không nhiều bằng quân Tây Hạ. Theo lý mà nói, người Tây Hạ lợi dụng ưu thế về quân số, hoàn toàn có thể đem quân tấn công thẳng tiêu diệt quân Tống trước mặt, sau đó dùng tấn công toán cưỡi lạc đà phía sau. Tuy xem chừng quân Tống vô cùng dũng mãnh nhưng binh sĩ Tây Hạ cũng không phải là dễ xơi.

Mấy năm nay, người Hồi Hột tuyên chiến với người Đảng Hạng mấy lần nhưng lần nào cũng bị người Đảng Hạng đánh cho bại trận.

Theo nhận xét của ông ta, cách làm này của Thạch Kiên là cực kỳ sai lầm. Nếu bây giờ quân Tống phòng thủ chứ không lựa chọn phương thức tấn công của Thạch Kiên, tốc độ chậm lại bằng một nửa tốc độ của lạc đà thì không thể bị liên lụy. Như thế thì có thể phát huy ưu thế về quân số .

Nhưng khoảng cách giữa hai nhánh quân ngày càng gần, thế trận của quân Tống bắt đầu có sự thay đổi.



Hơn một trăm quân Tống đang xông thẳng lên phía trước đột nhiên tách ra hai hướng, nhìn từ xa trông giống như một chữ “Y”.

Ông ta không hiểu lắm, Phòng Đương Dã Minh thủ lĩnh của quân Tây Hạ cũng đang hoảng sợ. Mấy ngàn binh sĩ này là thủ hạ đồng thời cũng giống như anh em của y vậy. Bọn họ tới đâytrông khí thế hùng hổ, nhưng thực ra chỉ là miệng hùm gan sứa. Nếu không phải Nguyên Hạo nghiêm khắc hạ lệnh, bọn họ căn bản cũng không muốn đụng chạm tới đội quân tử thần này.

Có thể đối với quân địch, hiện giờ phân làm hai nhánh, Đương Dã Minh có thể vui vẻ. Đây chính là cơ hội cho bọn họ chia địch ra mà đánh. Nhưng y có thể tin Thạch Kiên cho y có cơ hội để đánh sao? Không kể tới hiện tại y chỉ có ba bốn ngàn quân, ngay cả có mười ngàn quân, y cũng không muốn đối đầu với đội quân Tống này, cho dù bọn chúng đang ở trên đồng nội trống trải và chính diện tác chiến với quân Tống.

Chính diện tác chiến. A. Trời ạ. Đừng nói Thạch Kiên, đội quân xuất quỷ nhập thần đóở thành Duyên Châu đã chiến đấu rất anh dũng, khiến cho ngay cả bệ hạ cũng hết lời khen ngợi Tiểu Lang tướng quân. Nhưng tên đó ngay cả thịt người cũng dám ăn, áu người cũng dám uống giống như súc vật.

Còn có Thiết diện tướng quân kia càng lúc càng hung ác, ở núi Thiên Đô như hung thần khát máu. Thật là đáng sợ.

Trời ạ. Trời ạ. Vậy chúng là kiểu người gì. Nghe nói sau này còn có một con quỷ dạ xoa ngang ngạnh đến độ làm mọi chuyện rối tinh rối mù lên.

Mắt trông thấy hai đám quân đội sắp giao chiến nhưng Phòng Đương Dã Minh cả hai tay cầm binh khí đều run bắn cả lên.

Ông lão kia không biết rằng tất cả đã trở thành một cơn ác mộng của người dân Tây Hạ. Bọn họ bất luận thấy quân mình và quân Tống giao chiến thì đã sinh ra tâm lý khiếp nhược sợ hãi.

Ông lão ở phía sau thấy rõ mọi chuyện. Hai nhánh quân tiến dần lên phía trước, hơn trăm người tới càng lên càng phân tán. Kiểu này là muốn đánh bọcsườnquân Tây Hạ. Chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn bao vây đánh úp hơn ba nghìn quân Tây Hạ? Nhưng quân số này thì ít quá đi.

Ông ta lại trông thấy một trăm binh điphía trước trong tay mỗi người là một loại gậy gộc hết sức kỳ lạ, tiếp đó lại nghe thấy một hồi “ba ba” giòn tan.

Mấy ngàn đại quân Tây Hạ kia, những kẻ đang xông thẳng tới phía trước giống như những hạt mưa, lập tức ngã xuống ào ào.

Gặp phải tình cảnh này, binh lính Tây Hạ đương nhiên có chút hoảng loạn. Bọn chúng lập tức ghìm cương ngựa, tốc độ tấn công liền chậm lại.

Nhưng quân Tống không dừng lại. Một trăm người này tiếp tục lao theo hướng cánh quân Tây Hạ tản ra, càng tản càng xa. Lúc này hơn hai ngàn quân Tống lại chia ra làm hai nhánh, nhằm hướng hai cánh quân Tây Hạ bắn theo. Trong tay bọn họ cầm một loại cung rất kỳ quái. Sau đó theo cánh tay bọn họ không ngừng chuyển động, từng mũi tên bay lên không trung thật dũng mãnh.

Bởi hai làn sóng tấn công này, đại quân Tây Hạ đã bị cướp đi một lớp lớn các binh lính chiến đấu.

Nhưng đó mới là bắt đầu, ông ta lại nhìn thấy nụ cười thật ung dung của thanh niên kia, hắn giơ đại đao lên, hô lớn cái gì đó. Sau đó ông ta lại nghe thấy tiếng những người Hán đi theo hắn hô to. Lúc này thì tất cả đã nghe ra bọn họ đang hô trở về nhà!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook