Quyển 2 - Chương 81: Thuốc Nổ
Ngọ Hậu Phương Tình
25/03/2013
Lúc này đã là tháng năm, mấy cây hòe trong vườn nhà Thạch phủ cũng đã nở hoa, theo làn gió từng cánh hoa nhẹ nhàng phiêu lãng, quang cảnh vô cùng đẹp đẽ. Từng đóa hoa trắng nõn trên cây tỏa mùi hương êm dịu nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian.
Thạch Kiên đi tới một gốc cây, đưa tay ngắt bốn đóa hoa, mang tới bàn, sau đó đưa cho ba người mỗi người một đóa rồi nói:
- Ta, Thạch Kiên, minh nguyệt làm chứng, nguyện cùng Tống huynh, Tăng huynh, Phú huynh kết thành huynh đệ, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, nguyện tình huynh đệ chúng ta sẽ như cánh hoa này, trắng tinh không tì vết, danh hương lưu thiên cổ.
Ba người lúc này mới hiểu dụng ý của hắn, tất cả đều nghĩ thầm, thiếu niên này thực là người tao nhã, người khác kết bái đều trích máu minh thệ, còn hắn lại dùng hoa thệ. Chỉ bằng điểm này đã có thể khiến thiên cổ lưu danh. Ba người cũng vô cùng hưng phấn, Phú Bật ngay lập tức giơ tay phát thệ, tiếp sau là Tăng Công Lương và Tống Dương.
Nhìn thấy bốn người kết bái, bà nội vô cùng vui vẻ. Bà tuy là một phụ nhân nhưng cũng đã ở cạnh Thạch Kiên nhiều ngày, gặp qua vô số quan to, thậm chí cả Hoàng đế và Hoàng hậu cũng đã gặp tới hai lần nhưng chưa lần nào thấy thoải mái như vậy. Nếu như ba người kia tâm đầu ý hợp với cháu mình, thì dù họ hiện tại mới chỉ là bố y thì sau này tiền đồ cũng vô hạn lượng, giống như Phạm đại nhân vậy. Khi họ làm quan, tất sẽ chiếu cố cho cháu mình. (Ai chiếu cố ai ?)
Kết bái xong, cách nói chuyện của ba người cũng không còn câu nệ như trước. Ba người ai cũng có khát vọng, hoài bão vô cung cùng, đặc biệt là Tăng Công Lượng, hắn đặc biệt căm thù Liêu Quốc, cứ nghĩ tới hang năm Tống Triều phải cống nạp cho Liêu Quốc mà vẫn bị xâm lấn mười sáu quận, sống phải để ý tới ánh mắt bọn chúng hắn lại tức giận. Hắn đập bàn nói:
- Mỗi khi ta nghĩ tới con dân đại Tống ngày ngày phải cúc cung nịnh bợ, cống nạp cho Liêu Quốc là lòng ta lại phẫn hận không thôi. Nếu không phải gia phụ ngăn trở, ta thực muốn nhập ngũ, xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, tiến ra sa trường giết địch.
Thạch Kiên cũng nghĩ tới sự yếu đuối của Tống triều trong việc đối ngoại, hắn thở dài:
- Đông bắc, nhạn môn quan
Núi trùng trùng điệp điệp
Thanh Sơn già bất trụ,
Dòng chảy từ Đông sang.
Những câu nói này xuất phát từ đoạn từ Bồ Tát Man, chỉ có điều Thạch Kiên đổi tên Trường An thành Nhạn Quan, Nhạn Quan ở đây chính là Nhạn Môn Quan, cũng là đất của Trung Nguyên bị Liêu Quốc chiếm giữ.
Tống Dương chợt hỏi:
- Thạch học sĩ, có thể đọc hết bài từ ?
Tuy rằng bọn họ đã kết bái huynh đệ nhưng thân phận bất đồng, ba người họ không dám gọi Thạch Kiên là tiểu đệ, Thạch Kiên khuyên vài lần cũng không được, vì thế mới xuất hiện tình trạng kỳ quái này, Thạch Kiên gọi họ là huynh nhưng họ lại gọi hắn là Thạch học sĩ. Đương nhiên bọn họ đều là người văn nhã, không thể cứ thô tục như đám người trong truyền thuyết, mở miệng là nhị ca, tam ca, tứ đệ được. Kết quả cách xưng hô vẫn không đổi, chỉ là tình nghĩa họ đặt nặng trong tim.
Thạch Kiên nghĩ thầm, đoạn sau bài từ có vài địa điểm nữa, ngoài Trường Giang thì kiếm đâu ra tên khác mà thay thế ? Hắn nói:
- Tống huynh, tiểu tử đã từng nói, thơ từ và tiểu thuyết giống nhau, chỉ để giải trí, vì dân tạo phúc, vì nước cường thịnh mới là đại nghiệp.
Tống Dương sợ hãi đứng bật dậy thi lễ:
- Thạch học sĩ nói vô cùng có lý, bất tài ta xin ghi tạc trong tâm.
Thạch Kiên lắc đầu im lặng. Đã kết bái huynh đệ còn phân chia thứ bậc sâu sắc như vậy, xã hội phong kiến thực cổ hủ, không có biện pháp.
Tăng Công Lượng chợt nói:
- Ta từng thấy có người làm pháo, khi lỡ tay pháo nổ bị thương. Lúc đó ta nghĩ có thể nguyên lý để chế tạo hỏa dược cũng tương tự như vậy, nếu chế thành hẳn có lực sát thương. Đồng thời ta đã từng xem qua cuốn Truy Nguyên Học của Thạch học sĩ, sau khi tìm hiểu thì biết rằng đây là một loại biến hóa vật chất. Thạch học sĩ, có thể giảng cho ta thêm về vấn đề này không ?
Cuối cùng cũng tới !!!
Thạch Kiên rất vui mừng, hắn nghĩ thầm:
“Ta đã chờ ngươi hỏi những lời này lâu rồi, thực mệt chết mà”
Hắn nói:
- Các người, tới thư phòng cùng ta.
Vào phòng sách, mọi người trố mắt nhìn đống sách vở như núi trong phòng. Thư phòng lớn như vậy, số lượng sách nhiều như vậy nhưng chỉ rất ít là còn nguyên, đa phần đều cắm chi chit những mảnh giấy nhỏ để đánh dấu, điều này chứng tỏ Thạch đại nhân này thực đọc rất nhiều sách vở.
Thạch Kiên lấy mấy cuốn Truy Nguyên Học ra. Hiện tại, mấy quyển sách này chưa chính thức công bố toàn bộ, trừ hình bộ và một số người quan trọng có cơ hội nhìn qua thì tất cả chưa ai được đọc. Hắn nói:
- Mấy quyển sách này các người có thể đọc, nếu có chỗ không hiểu, chúng ta sẽ bàn bạc trao đổi thêm.
Đương nhiên Thạch Kiên không thể nói là các ngươi không hiểu thì hỏi ta, dù sao Tăng Công Lương hiện tại cũng là nhị ca của hắn mà.
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Còn có một việc, sau khi tính toán ta đã tìm ra vài công thức, nếu các ngươi thấy hứng thú ta có thể cho các ngươi xem, cầm đi thí nghiệm một chút. Chỉ là phải chú ý an toàn, mấy thứ này thực vô cùng nguy hiểm, nếu không xử lý tốt sẽ gây ra án mạng.
- Càng nguy hiểm càng tốt
Tăng Công Lượng mừng rỡ nắm chặt tay Thạch Kiên:
- Ngươi mới thực là huynh đệ tốt của ta.
Thái độ của hắn làm Tống Dương và Phú Bật thiếu chút nữa là rớt cặp mắt ra ngoài.
Tăng Công Lượng lúc này mới ý thức mình thất thố, vội buông tay Thạch Kiên:
- Thất lễ
Thạch Kiên mỉm cười:
- Là huynh đệ, hà tất phải câu nệ như vậy.
Nói xong hắn lấy một chiếc bút lông ngỗng ra, Uyển Dung ở bên cạnh cũng hứn thú nhìn. Thạch Kiên vốn định bảo nàng ra ngoài, dù sao việc này không phải việc nhỏ nhưng nghĩ tới nàng trong thời gian vừa qua vừa chịu ủy khuất vừa cố gắng, lại liên tục phải khép nép khi nói chuyện với Hồng Diên và Lục Ngạc, hắn sợ hắn bảo nàng đi ra sẽ khiến nàng tổn thương lòng tự trọng, vì vậy lời định nói lại nuốt xuống.
Bút lông ngỗng chậm rãi vạch từng nét, cả Tam Nhân ai cũng là người học cao, chỉ là không có thói quen luyện chữ, nét chữ buông thả. Giờ thấy Thạch Kiên dùng bút lông ngỗng viết, từng chữ vô cùng quyến rũ, tất cả đều thầm khen ngợi không thôi.
Thạch Kiên viết ra chính là công thức phối hợp chế tạo hỏa dược, bao gồm: Lưu Hoàng, quặng Nitrat Kali và than, hắn cũng viết ra tỉ lệ mỗi loại cùng những chú ý khi thí nghiệm. Than gỗ đã xuất hiện ở Trung Quốc từ thời hán, quặng Nitrat Kali được liệt vào một trong sáu loại quặng thượng phẩm, còn được cho là thánh dược có thể trị tới 20 loại bệnh. Lưu Hoàng là loại dược phẩm trung đẳng, cũng có thể trị bệnh. Tất nhiên những thứ này đều là sai lầm, chỉ là tại thời này, nếu giải thích thì quá sớm.
Thạch Kiên lại tiếp tục viết ra công thức tinh luyện lôi toan. Vào năm 1779, một nhà hóa học của Anh tên là E.Howard đã phát minh ra một loại thuốc nổ, có thể dùng để chế tạo kíp nổ hoặc dây dẫn, cũng có thể nén vào sử dụng như bộc phá. Cụ thể là ai phát minh ra bộc phá thì Thạch Kiên không nhớ, nhưng công thức chế tạo lôi toan thì khá đơn giản, Thạch Kiên nhớ rất rõ.
Thạch kiên ban đầu muốn chỉ dẫn hắn cách chế tạo sợ ni trát. Đây là một phát minh năm 1838, sử dụng bong tẩm axit ni tric. Năm 1845 một nhà hóa học của đức đã dùng bong tẩm axit nitric và axit sunphuric để tạo thành một hỗn hợp, phát minh ra sợi ni trát. Năm 1860 quân đội đã chế tạo thành công súng.
Trong quá trình xử lý, các nhà khoa học cũng sáng chế ra công thức cân bằng giữa a xít ni tric và axit sunphuric để chế tạo ra thuốc nổ bộc phá, có uy lực vô cùng lớn.
Thạch Kiên cũng không rõ ràng ai mới là người chân chính phát minh ra bộc phá nhưng công thức chế tạo thì hắn hoàn toàn có thể suy luận ra, chỉ là hiện tại nếu đưa ra cũng không tốt vì dù sao công thức của hắn vẫn cần kiểm tra cẩn thận, nếu tự ý đem cho Tăng Công Lượng thí nghiệm, hắn có thể chắc chắn rằng nếu không có hắn bên cạnh, không quá ba ngày Tăng Công Lượng sẽ bị nổ tan xác.
Thấy bộ dạng ngập ngừng của hắn, Tăng Công Lượng hỏi:
- Thạch học sĩ, có phải còn có ….. đồ tốt hơn ?
Thạch Kiên bất đắc dĩ lắc đầu, tổ sư ơi là tổ sư, quả nhiên ngươi thấy thuốc nổ là hai mắt tỏa sáng. Hắn nói:
- Cơm phải ăn từng miếng, đi phải đi từng bước…
Nhưng Tăng Công Lượng vẫn ai oán nhìn, ánh mắt hắn như oán phụ nhìn cừu nhân vậy.
Thạch Kiên bất đắc dĩ nói:
- Trước tiên cứ chuẩn bị tốt những thứ này, sau đó tới tìm ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng thí nghiệm, thứ này thực sự vô cùng nguy hiểm.
Uyển Dung hỏi:
- Nguy hiểm thế nào ?
Thạch Kiên không đáp, chỉ nói:
- Ta đưa cho Tăng huynh công thức chế tạo thuốc nổ uy lực nhỏ, nhưng nếu ta làm có thể tạo ra thứ uy lực lớn hơn nữa, chỉ cần lượng thuốc nổ bằng cái bát nhỏ là có thể thổi bay cái phòng này.
Lần này đến Tống Dương và Phú Bật nghe xong cũng động dung. Bọn họ nói:
- Thạch học sĩ, tại sao không sớm chế tạo thứ này ?
Thạch Kiên đi tới một gốc cây, đưa tay ngắt bốn đóa hoa, mang tới bàn, sau đó đưa cho ba người mỗi người một đóa rồi nói:
- Ta, Thạch Kiên, minh nguyệt làm chứng, nguyện cùng Tống huynh, Tăng huynh, Phú huynh kết thành huynh đệ, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, nguyện tình huynh đệ chúng ta sẽ như cánh hoa này, trắng tinh không tì vết, danh hương lưu thiên cổ.
Ba người lúc này mới hiểu dụng ý của hắn, tất cả đều nghĩ thầm, thiếu niên này thực là người tao nhã, người khác kết bái đều trích máu minh thệ, còn hắn lại dùng hoa thệ. Chỉ bằng điểm này đã có thể khiến thiên cổ lưu danh. Ba người cũng vô cùng hưng phấn, Phú Bật ngay lập tức giơ tay phát thệ, tiếp sau là Tăng Công Lương và Tống Dương.
Nhìn thấy bốn người kết bái, bà nội vô cùng vui vẻ. Bà tuy là một phụ nhân nhưng cũng đã ở cạnh Thạch Kiên nhiều ngày, gặp qua vô số quan to, thậm chí cả Hoàng đế và Hoàng hậu cũng đã gặp tới hai lần nhưng chưa lần nào thấy thoải mái như vậy. Nếu như ba người kia tâm đầu ý hợp với cháu mình, thì dù họ hiện tại mới chỉ là bố y thì sau này tiền đồ cũng vô hạn lượng, giống như Phạm đại nhân vậy. Khi họ làm quan, tất sẽ chiếu cố cho cháu mình. (Ai chiếu cố ai ?)
Kết bái xong, cách nói chuyện của ba người cũng không còn câu nệ như trước. Ba người ai cũng có khát vọng, hoài bão vô cung cùng, đặc biệt là Tăng Công Lượng, hắn đặc biệt căm thù Liêu Quốc, cứ nghĩ tới hang năm Tống Triều phải cống nạp cho Liêu Quốc mà vẫn bị xâm lấn mười sáu quận, sống phải để ý tới ánh mắt bọn chúng hắn lại tức giận. Hắn đập bàn nói:
- Mỗi khi ta nghĩ tới con dân đại Tống ngày ngày phải cúc cung nịnh bợ, cống nạp cho Liêu Quốc là lòng ta lại phẫn hận không thôi. Nếu không phải gia phụ ngăn trở, ta thực muốn nhập ngũ, xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, tiến ra sa trường giết địch.
Thạch Kiên cũng nghĩ tới sự yếu đuối của Tống triều trong việc đối ngoại, hắn thở dài:
- Đông bắc, nhạn môn quan
Núi trùng trùng điệp điệp
Thanh Sơn già bất trụ,
Dòng chảy từ Đông sang.
Những câu nói này xuất phát từ đoạn từ Bồ Tát Man, chỉ có điều Thạch Kiên đổi tên Trường An thành Nhạn Quan, Nhạn Quan ở đây chính là Nhạn Môn Quan, cũng là đất của Trung Nguyên bị Liêu Quốc chiếm giữ.
Tống Dương chợt hỏi:
- Thạch học sĩ, có thể đọc hết bài từ ?
Tuy rằng bọn họ đã kết bái huynh đệ nhưng thân phận bất đồng, ba người họ không dám gọi Thạch Kiên là tiểu đệ, Thạch Kiên khuyên vài lần cũng không được, vì thế mới xuất hiện tình trạng kỳ quái này, Thạch Kiên gọi họ là huynh nhưng họ lại gọi hắn là Thạch học sĩ. Đương nhiên bọn họ đều là người văn nhã, không thể cứ thô tục như đám người trong truyền thuyết, mở miệng là nhị ca, tam ca, tứ đệ được. Kết quả cách xưng hô vẫn không đổi, chỉ là tình nghĩa họ đặt nặng trong tim.
Thạch Kiên nghĩ thầm, đoạn sau bài từ có vài địa điểm nữa, ngoài Trường Giang thì kiếm đâu ra tên khác mà thay thế ? Hắn nói:
- Tống huynh, tiểu tử đã từng nói, thơ từ và tiểu thuyết giống nhau, chỉ để giải trí, vì dân tạo phúc, vì nước cường thịnh mới là đại nghiệp.
Tống Dương sợ hãi đứng bật dậy thi lễ:
- Thạch học sĩ nói vô cùng có lý, bất tài ta xin ghi tạc trong tâm.
Thạch Kiên lắc đầu im lặng. Đã kết bái huynh đệ còn phân chia thứ bậc sâu sắc như vậy, xã hội phong kiến thực cổ hủ, không có biện pháp.
Tăng Công Lượng chợt nói:
- Ta từng thấy có người làm pháo, khi lỡ tay pháo nổ bị thương. Lúc đó ta nghĩ có thể nguyên lý để chế tạo hỏa dược cũng tương tự như vậy, nếu chế thành hẳn có lực sát thương. Đồng thời ta đã từng xem qua cuốn Truy Nguyên Học của Thạch học sĩ, sau khi tìm hiểu thì biết rằng đây là một loại biến hóa vật chất. Thạch học sĩ, có thể giảng cho ta thêm về vấn đề này không ?
Cuối cùng cũng tới !!!
Thạch Kiên rất vui mừng, hắn nghĩ thầm:
“Ta đã chờ ngươi hỏi những lời này lâu rồi, thực mệt chết mà”
Hắn nói:
- Các người, tới thư phòng cùng ta.
Vào phòng sách, mọi người trố mắt nhìn đống sách vở như núi trong phòng. Thư phòng lớn như vậy, số lượng sách nhiều như vậy nhưng chỉ rất ít là còn nguyên, đa phần đều cắm chi chit những mảnh giấy nhỏ để đánh dấu, điều này chứng tỏ Thạch đại nhân này thực đọc rất nhiều sách vở.
Thạch Kiên lấy mấy cuốn Truy Nguyên Học ra. Hiện tại, mấy quyển sách này chưa chính thức công bố toàn bộ, trừ hình bộ và một số người quan trọng có cơ hội nhìn qua thì tất cả chưa ai được đọc. Hắn nói:
- Mấy quyển sách này các người có thể đọc, nếu có chỗ không hiểu, chúng ta sẽ bàn bạc trao đổi thêm.
Đương nhiên Thạch Kiên không thể nói là các ngươi không hiểu thì hỏi ta, dù sao Tăng Công Lương hiện tại cũng là nhị ca của hắn mà.
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Còn có một việc, sau khi tính toán ta đã tìm ra vài công thức, nếu các ngươi thấy hứng thú ta có thể cho các ngươi xem, cầm đi thí nghiệm một chút. Chỉ là phải chú ý an toàn, mấy thứ này thực vô cùng nguy hiểm, nếu không xử lý tốt sẽ gây ra án mạng.
- Càng nguy hiểm càng tốt
Tăng Công Lượng mừng rỡ nắm chặt tay Thạch Kiên:
- Ngươi mới thực là huynh đệ tốt của ta.
Thái độ của hắn làm Tống Dương và Phú Bật thiếu chút nữa là rớt cặp mắt ra ngoài.
Tăng Công Lượng lúc này mới ý thức mình thất thố, vội buông tay Thạch Kiên:
- Thất lễ
Thạch Kiên mỉm cười:
- Là huynh đệ, hà tất phải câu nệ như vậy.
Nói xong hắn lấy một chiếc bút lông ngỗng ra, Uyển Dung ở bên cạnh cũng hứn thú nhìn. Thạch Kiên vốn định bảo nàng ra ngoài, dù sao việc này không phải việc nhỏ nhưng nghĩ tới nàng trong thời gian vừa qua vừa chịu ủy khuất vừa cố gắng, lại liên tục phải khép nép khi nói chuyện với Hồng Diên và Lục Ngạc, hắn sợ hắn bảo nàng đi ra sẽ khiến nàng tổn thương lòng tự trọng, vì vậy lời định nói lại nuốt xuống.
Bút lông ngỗng chậm rãi vạch từng nét, cả Tam Nhân ai cũng là người học cao, chỉ là không có thói quen luyện chữ, nét chữ buông thả. Giờ thấy Thạch Kiên dùng bút lông ngỗng viết, từng chữ vô cùng quyến rũ, tất cả đều thầm khen ngợi không thôi.
Thạch Kiên viết ra chính là công thức phối hợp chế tạo hỏa dược, bao gồm: Lưu Hoàng, quặng Nitrat Kali và than, hắn cũng viết ra tỉ lệ mỗi loại cùng những chú ý khi thí nghiệm. Than gỗ đã xuất hiện ở Trung Quốc từ thời hán, quặng Nitrat Kali được liệt vào một trong sáu loại quặng thượng phẩm, còn được cho là thánh dược có thể trị tới 20 loại bệnh. Lưu Hoàng là loại dược phẩm trung đẳng, cũng có thể trị bệnh. Tất nhiên những thứ này đều là sai lầm, chỉ là tại thời này, nếu giải thích thì quá sớm.
Thạch Kiên lại tiếp tục viết ra công thức tinh luyện lôi toan. Vào năm 1779, một nhà hóa học của Anh tên là E.Howard đã phát minh ra một loại thuốc nổ, có thể dùng để chế tạo kíp nổ hoặc dây dẫn, cũng có thể nén vào sử dụng như bộc phá. Cụ thể là ai phát minh ra bộc phá thì Thạch Kiên không nhớ, nhưng công thức chế tạo lôi toan thì khá đơn giản, Thạch Kiên nhớ rất rõ.
Thạch kiên ban đầu muốn chỉ dẫn hắn cách chế tạo sợ ni trát. Đây là một phát minh năm 1838, sử dụng bong tẩm axit ni tric. Năm 1845 một nhà hóa học của đức đã dùng bong tẩm axit nitric và axit sunphuric để tạo thành một hỗn hợp, phát minh ra sợi ni trát. Năm 1860 quân đội đã chế tạo thành công súng.
Trong quá trình xử lý, các nhà khoa học cũng sáng chế ra công thức cân bằng giữa a xít ni tric và axit sunphuric để chế tạo ra thuốc nổ bộc phá, có uy lực vô cùng lớn.
Thạch Kiên cũng không rõ ràng ai mới là người chân chính phát minh ra bộc phá nhưng công thức chế tạo thì hắn hoàn toàn có thể suy luận ra, chỉ là hiện tại nếu đưa ra cũng không tốt vì dù sao công thức của hắn vẫn cần kiểm tra cẩn thận, nếu tự ý đem cho Tăng Công Lượng thí nghiệm, hắn có thể chắc chắn rằng nếu không có hắn bên cạnh, không quá ba ngày Tăng Công Lượng sẽ bị nổ tan xác.
Thấy bộ dạng ngập ngừng của hắn, Tăng Công Lượng hỏi:
- Thạch học sĩ, có phải còn có ….. đồ tốt hơn ?
Thạch Kiên bất đắc dĩ lắc đầu, tổ sư ơi là tổ sư, quả nhiên ngươi thấy thuốc nổ là hai mắt tỏa sáng. Hắn nói:
- Cơm phải ăn từng miếng, đi phải đi từng bước…
Nhưng Tăng Công Lượng vẫn ai oán nhìn, ánh mắt hắn như oán phụ nhìn cừu nhân vậy.
Thạch Kiên bất đắc dĩ nói:
- Trước tiên cứ chuẩn bị tốt những thứ này, sau đó tới tìm ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng thí nghiệm, thứ này thực sự vô cùng nguy hiểm.
Uyển Dung hỏi:
- Nguy hiểm thế nào ?
Thạch Kiên không đáp, chỉ nói:
- Ta đưa cho Tăng huynh công thức chế tạo thuốc nổ uy lực nhỏ, nhưng nếu ta làm có thể tạo ra thứ uy lực lớn hơn nữa, chỉ cần lượng thuốc nổ bằng cái bát nhỏ là có thể thổi bay cái phòng này.
Lần này đến Tống Dương và Phú Bật nghe xong cũng động dung. Bọn họ nói:
- Thạch học sĩ, tại sao không sớm chế tạo thứ này ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.