Quyển 2 - Chương 79: Tổ Sư
Ngọ Hậu Phương Tình
25/03/2013
Lão thợ cầm cái chén rượu như cầm một thánh vật, nước mắt nhạt nhòa. Trên thực tế, giá trị của cái chén này nếu bán ra thị trường tuyệt đối có thể khiến cho cả nhà già trẻ không làm việc cũng có thể sống cả đời.
Thạch Kiến nắm lấy tay hắn nói:
- Đi, chúng ta vào lò.
Bởi vì một kiện không thể khẳng định giải quyết được vấn đề, hắn muốn chứng thực lại toàn bộ, ghi nhớ những quy chuẩn phối liệu và nhiệt độ tốt nhất.
Nhiệt độ trong hầm rất cao, nhưng lão thợ do thường xuyên tiếp xúc nên không có chút khó chịu, chỉ có Thạch Kiên là không chịu nổi, chỉ một lúc mà mồ hôi đầm đìa. Có điều hắn hiểu răng, đây chính là thế giới mới của hắn, chỉ có hắn đích thân chỉ đạo mới có thể làm ra những thứ này. Trải qua thí nghiệm liên tục, rốt cuộc hắn đã xác định được công thức chuẩn, thấy từng kiện thủy tinh không ngừng sinh ra, không khí trong hầm vui như tết, tiếng hoan hô không ngừng vang lên.
Thạch Kiên lúc này mới nắm chắc việc chế tạo thủy tinh, dù sao hắn cũng không thể thất bại, đống “ngọc” của Hoàng thượng hắn cũng đập xong rồi, có thể thất bại sao ?
Còn lễ vật cho tiểu công chúa nữa..
Tận tới khuya, hắn mới ra khỏi hầm, trên người hắn lúc này khét lẹt, đượm mùi than lửa, khuôn mặt lấm lem, thực không ai có thể nhận ra được thiếu niên tuấn tú trước đây nữa.
Thạch Kiên nhìn mọi người nói:
- Các vị, hôm nay vất vả rồi, ta xin được mời khách.
Những người này sao dám nhận đại lễ của hắn, việc của họ, họ tất phải làm, có điều khi thấy Thạch Kiên nói mời khách, tất cả đều hoan hô không ngừng. Dù sao họ chỉ là bọn người thô tục, không biết lễ nghĩa.
Thạch Kiên gọi một binh sĩ tới nhắn vài câu nhờ chuyển lời với người nhà, tối nay hắn không về ăn cơm. Gần một tháng nay, ngày nào cũng vậy, trừ làm việc hắn không tiếp xúc với ai, cũng không về nhà ăn cơm.
So với ngày xưa, điều kiện kinh tế của Thạch Kiên đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là hắn và tổ mẫu vẫn không sống xa xỉ, dù nhiều tiền cũng không buông thả.
Hầm lò ở ngoại thành, nhưng cũng không xa, chỉ chốc lát mọi người đã vào thành. Thạch Kiên mỗi lần vào hầm lò, sợ quan phục bị bẩn, đám đại quan sẽ tìm cách gây sự, nên mỗi lần vào hầm hắn đều thay y phục, hiện tại hắn mặt mũi dơ bẩn, có nhìn cũng chẳng ai nhận ra, thậm chí có người còn tưởng hắn là cũng là con của một người trong đám thợ kia, đi theo họ chơi đùa. Thạch Kiên nhìn quanh, thấy vậy cũng thầm nhủ, có lẽ sau này mỗi lần ra ngoài hắn nên hóa trang thì hơn.
Mấy ngày nay, đám thợ đều ở lại làm việc cùng Thạch Kiên, chịu nhiều vất vả, Thạch Kiên tất nhiên cũng không bạc đãi, hắn đưa bọn họ tới một tửu lâu xa hoa. Tửu lâu này có ba tầng, không cần phải vào trong, chỉ đứng bên ngoài đã có thể thấy sự hoành tráng của nó, căn nhà trạm chổ chim, phượng, cá, vô cùng sống động, từng cây cột được sơn son sáng bong. Mấy lão thợ xưa này nào có ai dám nghĩ tới nơi này, ngây ngốc đứng ở cửa không động đậy. Có người còn thì thầm với Thạch Kiên:
- Thạch đại nhân, người đối với chúng ta thật tốt, nhưng những chỗ này chúng ta thực không thể vào.
Thạch Kiên mỉm cười:
- Hạ quan ở Hòa Châu cũng chỉ là một nông dân, ta cũng từng nói, người lao động là vinh quang nhất, không ăn trộm, không lừa đảo, dựa vào mồ hôi công sức của mình mà kiếm tiền, thì dù tiêu tiền thế nào cũng sẽ thực thoải mái.
Hiện tại, các giai tầng trong xã hội phân chia rất rõ. Theo phân cấp bây giờ, bọn thợ này là thuộc loại thấp nhất, vì thế bị khinh thường là lẽ đương nhiên.
Nhưng nghe những lời nói của Thạch Kiên, tất cả đều thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Họ cảm thấy mấy ngày vất vả thực vô cùng đáng giá.
Thạch đại nhân là ai ? Là người mà cả Thánh Thượng cũng thừa nhận là tiểu thánh nhân.
Một tên thợ chợt ưỡn ngực nói lớn:
- Sợ gì chứ, vào, chúng ta có cả Thạch đại nhân ở đây cơ mà.
Nhưng bọn họ tới cửa thì bị chặn lại. Không bị ngăn cản mới là kì lạ.
Thạch Kiên chọn tửu lâu này có thể nói là tửu lâu số một trong kinh thành. Người tới đây ăn uống đều là những người có danh tiếng. Nếu để đám thợ ăn mặc dơ bẩn này vào, ngày mai sợ họ cũng chẳng cần buôn bán nữa.
Thạch Kiên cho tay vào ngực, lấy ra một thỏi vàng:
- Chúng ta có tiền !!!
- Có tiền cũng không được. Có tiền thì sao chứ ? Muốn vào đây phải có thân phận, lũ các ngươi thì có thân phận gì chứ ?
Tiểu nhị nói.
Thạch Kiên biết rằng tên tiểu nhị này chỉ là một đứa con buôn. Nhưng hắn nói không phải không có đạo lý, dù là ở thời đại này hay thời hiện đại, với kiểu cách ăn mặc của bọn họ mà đòi tới khách sạn hạng sang, đừng nói đi vào, đứng ngoài cửa đã bị bảo an tóm lại.
Nghe tiểu nhị nói như vậy, chút dũng khí của đám thợ vừa được Thạch Kiên nhen nhúm lập tức bay sạch, bọn họ quay lại nói với Thạch Kiên:
- Thạch đại nhân, hay là thôi đi.
Bọn họ láo nháo ồn ào khiến chủ tiệm cũng chạy ra. Hắn cũng cảm thấy kỳ quái, đám công nhân này sao có lá gan tới đây ?
Nghe tên công nhân gọi Thạch đại nhân, hắn nhìn lại, nhưng thấy không phải là Thạch Kiên, ngày Thạch Kiên vào thành, hắn cũng có mặt ở bến tàu chờ đợi tới vài canh giờ, cũng được thấy Thạch Kiên đẩy xe cho tổ mẫu, khi về hắn còn lớn tiếng khoe khoang. Nhưng hiện tại hắn chỉ thấy một người mặt mũi đầy mồ hôi, bụi bẩn, vì thế hắn căn bản không nhận ra.
Hắn vội vàng bước tới thi lễ:
- Thạch đại nhân, sao lại thành bộ dạng này ?
Thạch Kiên từ tốn nói:
- Ông chủ, không nên để lộ ra, như vậy được rồi, không ai nhận ra càng đỡ phiền toái.
“Có lẽ đại nhân cố tình hóa trang như vậy”
Ông chủ thầm nghĩ.
Hắn cung kính đưa đám người lên lầu ba, chọn chỗ đẹp nhất cho họ. Đám thực khách thấy nhóm người này tiến vào, người thì bịt mũi, người thì gọi ông chủ kháng nghị. Ông chủ nhớ lời của Thạch Kiên, không dám tiết lộ, cũng không giải thích gì với họ. Cho dù đắc tội họ thì sao chứ ? Nếu ngày mai, tin tức thánh nhân tới quán của ta ăn cơm truyền ra, sợ rằng mất vài tên khách này chả có gì đáng nói. Nếu tiểu thánh nhân uống rượu ăn cơm nổi hứng, thưởng cho một hai bài thơ thì…..hắn kìm không nổi, hai mắt tỏa sáng.
Tới lầu ba, thân phận của khách nhân ở đây càng them tôn quý, đa sỗ đều mặc quần áo xa xỉ, tay cầm quạt ngọc, có người mặc những loại áo lông cừu trắng muốt, vô cùng sang trọng. Trước đây, Tống Chân Tông cũng từng ban thưởng cho Thạch Kiên hai bộ áo này,chỉ là hắn còn nhỏ, chưa mặc vừa, vì thế hắn cho cha con Đinh Phố, nhưng Đinh Phố lại sợ không dám mặc, chỉ dám cất kỹ ở nhà.
Ở đây cũng có rất nhiều thiếu nữ hát rong hoặc bán nghệ, trong đám khách cũng có vài người mà Thạch Kiên từng nhìn thấy, hắn lại sợ lộ thân phận, vì thế cố tình đi giữa đám công nhân, tránh sự chú ý.
Nhìn đám người ăn mặc bẩn thỉu đi lên, toàn bộ khách khứa đều bịt mũi, có người gọi chủ quán lại trách mắng. Ông chủ chỉ cười thầm:
“Bọn ngươi là cái thứ gì chứ, luận thân phận, các ngươi chạm được tới gót chân của tiểu thánh nhân ? Chạm được tới gót chân của thiên hạ đệ nhất tài tử sao ?
Thạch Kiên chủ động kiếm một góc khuất ngồi xuống. Đương nhiên trừ hắn, tất cả đám công nhân đều kinh sợ. Những người đang xì xào kia nếu tinh ý sẽ nhận ra điều cổ quái, tất cả đám công nhân bẩn thỉu kia đều răm rắp nghe lệnh một thiếu niên hơn mười tuổi, nếu để ý, tất họ sẽ nhận ra Thạch Kiên. Đáng tiếc hiện tại ngay cả đám ca kỹ cũng không buồn nhìn sang bên này, với thân phận bọn họ có thể khác sao ?
Thạch Kiên cũng im lặng, mấy ngày nay đám công nhân thực vô cùng vất vả. Ở kiếp trước, hắn cũng thường xuyên mở tiệc chiêu đãi cấp dưới, bản thân hắn cũng chưa bao giờ để ý tới thân phận. Hắn gọi những đồ ăn ngon nhất, rượu quý nhất.
Đám công nhân này mặc dù thô tục, nhưng trong hoàn cảnh này cũng cố giữ lễ, không dám hồ nháo. Tất cả yên lặng ăn uống, dần dần cũng không ai để ý tới họ.
Lúc này, Thạch Kiên chợt nghe thấy một người ở cạnh đó nói chuyện:
- Học đệ sớm nghe danh Công Tự huynh đệ văn chương xuất chúng, hôm nay gặp mặt, thấy phong thái của huynh, học để cảm thấy vạn phần kính ngưỡng.
Hắn vô cùng khiêm tốn, nhưng cũng không chút hạ thấp bản thân
Người thư sinh lớn tuổi hơn nói:
- Tiểu sinh cũng từng nghe danh Nhạc Chính huynh, tâm tư hơn người, hôm nay gặp mặt thực không phụ lòng kỳ vọng.
Thiếu niên ở cạnh chợt đứng lên:
- Các ngươi không phải tâng bốc nhau, ta đói rồi, nhanh gọi đồ ăn thì hơn.
Thạch Kiên nhíu mày, Nhạc Chính ? Công Tự huynh đệ ? Mấy cái tên này thực quen.
Ba người bọn họ ngồi xuống, lẽ đương nhiên họ không chú ý tới bên này.
Lúc này, người thanh niên trẻ nhất nói:
- Lần này tới kinh thành gặp được hai huynh, thật là tam sinh hữu hạnh, chỉ tiếc rằng không được diện kiến thiếu niên thần kỳ kia, nếu không thực vô cùng hoàn mỹ.
Thanh niên cao lớn nhất, gọi là Công Tự cũng nói:
- Không phải hắn không muốn lộ diện, mà là mỗi ngày hắn phải ra ngoại thành, vì bệ hạ mà làm thứ gì đó. Đáng tiếc rằng đám cô nương trong thành quá điên cuồng, vì thế mỗi lần xuất hiện hắn đều ngồi yên trong kiệu không dám xuống.
Thiếu niên trẻ tuổi kia lộ ra nụ cười cổ quái:
- Nghe nói Thạch tiểu học sĩ trước đây tới Dương Châu đi dạo, không ngờ lại khiến mấy trăm cô nương kích động đến ngất đi phải không ?
Thạch Kiên nghe vậy thầm cười khổ, sao lại thành như vậy chứ ?
Thiếu niên kia nói:
- Lần này khi tới kinh thành đệ có được đọc một bài thơ của nhị vị, thực như lưu thủy hành vân, ý thơ cao diệu. Ta thực vô cùng bội phục.
Thư sinh lớn tuổi chợt nói:
- Chỉ là càn quấy, gặp may mà thôi. Nếu nói về thơ từ, so với bài thơ của tiểu Thạch học sĩ thật thua xa, mỗi lần đọc thơ của Thạch học sĩ, ta lại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, muốn hét lớn cho thỏa cõi lòng.
Thạch Kiên nghe họ nói một hồi, lập tức nhớ ra. Vị Công Tự kia chính là hai huynh đệ nổi danh của đại Tống, nếu đoán không sai, thiếu niên trẻ tuổi kai chính là một thiếu niên tên tuổi lừng danh trong lịch sử, tên thật là Phú Bật, còn người còn lại, khẳng định thân thế cũng khó lường.
Thạch Kiên nhìn bọn họ, hai mắt tỏa sáng, tổ sư gia ơi, đó là Tăng Công Lượng…
Hắn lập tức đứng dậy nói:
- Xin hỏi ba vị có phải là Tống huynh, Tăng huynh, Phú huynh ?
Thấy một thiếu niên ăn mặc dơ bẩn chợt đứng dậy nói chuyện với họ, ba người đều cảm thấy ngạc nhiên, họ kỳ quái quan sát, trong đầu thầm nghĩ, kinh thành quả nhiên khác với những nơi khác, tửu lâu xa hoa như vậy mà cả công nhân cũng có thể tới ăn cơm. Cũng may ba người đều không phải người thường, họ lại từ xa tới kinh thành, còn chưa biết quy củ ở đây, nếu biết sợ đã sớm chửi ầm lên.
Tăng Công Lương tính tình trầm ổn nhất, hắn bình tĩnh hỏi:
- Xin hỏi tiểu huynh đệ tôn tính đại danh là ?
Thạch Kiên ôm quyền nói:
- Hạ quan họ Thạch, tự một chữ Kiên
Thanh âm hắn không lớn, nhưng toàn bộ lầu ba lập tức lặng ngắt như tờ.
Thạch Kiến nắm lấy tay hắn nói:
- Đi, chúng ta vào lò.
Bởi vì một kiện không thể khẳng định giải quyết được vấn đề, hắn muốn chứng thực lại toàn bộ, ghi nhớ những quy chuẩn phối liệu và nhiệt độ tốt nhất.
Nhiệt độ trong hầm rất cao, nhưng lão thợ do thường xuyên tiếp xúc nên không có chút khó chịu, chỉ có Thạch Kiên là không chịu nổi, chỉ một lúc mà mồ hôi đầm đìa. Có điều hắn hiểu răng, đây chính là thế giới mới của hắn, chỉ có hắn đích thân chỉ đạo mới có thể làm ra những thứ này. Trải qua thí nghiệm liên tục, rốt cuộc hắn đã xác định được công thức chuẩn, thấy từng kiện thủy tinh không ngừng sinh ra, không khí trong hầm vui như tết, tiếng hoan hô không ngừng vang lên.
Thạch Kiên lúc này mới nắm chắc việc chế tạo thủy tinh, dù sao hắn cũng không thể thất bại, đống “ngọc” của Hoàng thượng hắn cũng đập xong rồi, có thể thất bại sao ?
Còn lễ vật cho tiểu công chúa nữa..
Tận tới khuya, hắn mới ra khỏi hầm, trên người hắn lúc này khét lẹt, đượm mùi than lửa, khuôn mặt lấm lem, thực không ai có thể nhận ra được thiếu niên tuấn tú trước đây nữa.
Thạch Kiên nhìn mọi người nói:
- Các vị, hôm nay vất vả rồi, ta xin được mời khách.
Những người này sao dám nhận đại lễ của hắn, việc của họ, họ tất phải làm, có điều khi thấy Thạch Kiên nói mời khách, tất cả đều hoan hô không ngừng. Dù sao họ chỉ là bọn người thô tục, không biết lễ nghĩa.
Thạch Kiên gọi một binh sĩ tới nhắn vài câu nhờ chuyển lời với người nhà, tối nay hắn không về ăn cơm. Gần một tháng nay, ngày nào cũng vậy, trừ làm việc hắn không tiếp xúc với ai, cũng không về nhà ăn cơm.
So với ngày xưa, điều kiện kinh tế của Thạch Kiên đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là hắn và tổ mẫu vẫn không sống xa xỉ, dù nhiều tiền cũng không buông thả.
Hầm lò ở ngoại thành, nhưng cũng không xa, chỉ chốc lát mọi người đã vào thành. Thạch Kiên mỗi lần vào hầm lò, sợ quan phục bị bẩn, đám đại quan sẽ tìm cách gây sự, nên mỗi lần vào hầm hắn đều thay y phục, hiện tại hắn mặt mũi dơ bẩn, có nhìn cũng chẳng ai nhận ra, thậm chí có người còn tưởng hắn là cũng là con của một người trong đám thợ kia, đi theo họ chơi đùa. Thạch Kiên nhìn quanh, thấy vậy cũng thầm nhủ, có lẽ sau này mỗi lần ra ngoài hắn nên hóa trang thì hơn.
Mấy ngày nay, đám thợ đều ở lại làm việc cùng Thạch Kiên, chịu nhiều vất vả, Thạch Kiên tất nhiên cũng không bạc đãi, hắn đưa bọn họ tới một tửu lâu xa hoa. Tửu lâu này có ba tầng, không cần phải vào trong, chỉ đứng bên ngoài đã có thể thấy sự hoành tráng của nó, căn nhà trạm chổ chim, phượng, cá, vô cùng sống động, từng cây cột được sơn son sáng bong. Mấy lão thợ xưa này nào có ai dám nghĩ tới nơi này, ngây ngốc đứng ở cửa không động đậy. Có người còn thì thầm với Thạch Kiên:
- Thạch đại nhân, người đối với chúng ta thật tốt, nhưng những chỗ này chúng ta thực không thể vào.
Thạch Kiên mỉm cười:
- Hạ quan ở Hòa Châu cũng chỉ là một nông dân, ta cũng từng nói, người lao động là vinh quang nhất, không ăn trộm, không lừa đảo, dựa vào mồ hôi công sức của mình mà kiếm tiền, thì dù tiêu tiền thế nào cũng sẽ thực thoải mái.
Hiện tại, các giai tầng trong xã hội phân chia rất rõ. Theo phân cấp bây giờ, bọn thợ này là thuộc loại thấp nhất, vì thế bị khinh thường là lẽ đương nhiên.
Nhưng nghe những lời nói của Thạch Kiên, tất cả đều thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Họ cảm thấy mấy ngày vất vả thực vô cùng đáng giá.
Thạch đại nhân là ai ? Là người mà cả Thánh Thượng cũng thừa nhận là tiểu thánh nhân.
Một tên thợ chợt ưỡn ngực nói lớn:
- Sợ gì chứ, vào, chúng ta có cả Thạch đại nhân ở đây cơ mà.
Nhưng bọn họ tới cửa thì bị chặn lại. Không bị ngăn cản mới là kì lạ.
Thạch Kiên chọn tửu lâu này có thể nói là tửu lâu số một trong kinh thành. Người tới đây ăn uống đều là những người có danh tiếng. Nếu để đám thợ ăn mặc dơ bẩn này vào, ngày mai sợ họ cũng chẳng cần buôn bán nữa.
Thạch Kiên cho tay vào ngực, lấy ra một thỏi vàng:
- Chúng ta có tiền !!!
- Có tiền cũng không được. Có tiền thì sao chứ ? Muốn vào đây phải có thân phận, lũ các ngươi thì có thân phận gì chứ ?
Tiểu nhị nói.
Thạch Kiên biết rằng tên tiểu nhị này chỉ là một đứa con buôn. Nhưng hắn nói không phải không có đạo lý, dù là ở thời đại này hay thời hiện đại, với kiểu cách ăn mặc của bọn họ mà đòi tới khách sạn hạng sang, đừng nói đi vào, đứng ngoài cửa đã bị bảo an tóm lại.
Nghe tiểu nhị nói như vậy, chút dũng khí của đám thợ vừa được Thạch Kiên nhen nhúm lập tức bay sạch, bọn họ quay lại nói với Thạch Kiên:
- Thạch đại nhân, hay là thôi đi.
Bọn họ láo nháo ồn ào khiến chủ tiệm cũng chạy ra. Hắn cũng cảm thấy kỳ quái, đám công nhân này sao có lá gan tới đây ?
Nghe tên công nhân gọi Thạch đại nhân, hắn nhìn lại, nhưng thấy không phải là Thạch Kiên, ngày Thạch Kiên vào thành, hắn cũng có mặt ở bến tàu chờ đợi tới vài canh giờ, cũng được thấy Thạch Kiên đẩy xe cho tổ mẫu, khi về hắn còn lớn tiếng khoe khoang. Nhưng hiện tại hắn chỉ thấy một người mặt mũi đầy mồ hôi, bụi bẩn, vì thế hắn căn bản không nhận ra.
Hắn vội vàng bước tới thi lễ:
- Thạch đại nhân, sao lại thành bộ dạng này ?
Thạch Kiên từ tốn nói:
- Ông chủ, không nên để lộ ra, như vậy được rồi, không ai nhận ra càng đỡ phiền toái.
“Có lẽ đại nhân cố tình hóa trang như vậy”
Ông chủ thầm nghĩ.
Hắn cung kính đưa đám người lên lầu ba, chọn chỗ đẹp nhất cho họ. Đám thực khách thấy nhóm người này tiến vào, người thì bịt mũi, người thì gọi ông chủ kháng nghị. Ông chủ nhớ lời của Thạch Kiên, không dám tiết lộ, cũng không giải thích gì với họ. Cho dù đắc tội họ thì sao chứ ? Nếu ngày mai, tin tức thánh nhân tới quán của ta ăn cơm truyền ra, sợ rằng mất vài tên khách này chả có gì đáng nói. Nếu tiểu thánh nhân uống rượu ăn cơm nổi hứng, thưởng cho một hai bài thơ thì…..hắn kìm không nổi, hai mắt tỏa sáng.
Tới lầu ba, thân phận của khách nhân ở đây càng them tôn quý, đa sỗ đều mặc quần áo xa xỉ, tay cầm quạt ngọc, có người mặc những loại áo lông cừu trắng muốt, vô cùng sang trọng. Trước đây, Tống Chân Tông cũng từng ban thưởng cho Thạch Kiên hai bộ áo này,chỉ là hắn còn nhỏ, chưa mặc vừa, vì thế hắn cho cha con Đinh Phố, nhưng Đinh Phố lại sợ không dám mặc, chỉ dám cất kỹ ở nhà.
Ở đây cũng có rất nhiều thiếu nữ hát rong hoặc bán nghệ, trong đám khách cũng có vài người mà Thạch Kiên từng nhìn thấy, hắn lại sợ lộ thân phận, vì thế cố tình đi giữa đám công nhân, tránh sự chú ý.
Nhìn đám người ăn mặc bẩn thỉu đi lên, toàn bộ khách khứa đều bịt mũi, có người gọi chủ quán lại trách mắng. Ông chủ chỉ cười thầm:
“Bọn ngươi là cái thứ gì chứ, luận thân phận, các ngươi chạm được tới gót chân của tiểu thánh nhân ? Chạm được tới gót chân của thiên hạ đệ nhất tài tử sao ?
Thạch Kiên chủ động kiếm một góc khuất ngồi xuống. Đương nhiên trừ hắn, tất cả đám công nhân đều kinh sợ. Những người đang xì xào kia nếu tinh ý sẽ nhận ra điều cổ quái, tất cả đám công nhân bẩn thỉu kia đều răm rắp nghe lệnh một thiếu niên hơn mười tuổi, nếu để ý, tất họ sẽ nhận ra Thạch Kiên. Đáng tiếc hiện tại ngay cả đám ca kỹ cũng không buồn nhìn sang bên này, với thân phận bọn họ có thể khác sao ?
Thạch Kiên cũng im lặng, mấy ngày nay đám công nhân thực vô cùng vất vả. Ở kiếp trước, hắn cũng thường xuyên mở tiệc chiêu đãi cấp dưới, bản thân hắn cũng chưa bao giờ để ý tới thân phận. Hắn gọi những đồ ăn ngon nhất, rượu quý nhất.
Đám công nhân này mặc dù thô tục, nhưng trong hoàn cảnh này cũng cố giữ lễ, không dám hồ nháo. Tất cả yên lặng ăn uống, dần dần cũng không ai để ý tới họ.
Lúc này, Thạch Kiên chợt nghe thấy một người ở cạnh đó nói chuyện:
- Học đệ sớm nghe danh Công Tự huynh đệ văn chương xuất chúng, hôm nay gặp mặt, thấy phong thái của huynh, học để cảm thấy vạn phần kính ngưỡng.
Hắn vô cùng khiêm tốn, nhưng cũng không chút hạ thấp bản thân
Người thư sinh lớn tuổi hơn nói:
- Tiểu sinh cũng từng nghe danh Nhạc Chính huynh, tâm tư hơn người, hôm nay gặp mặt thực không phụ lòng kỳ vọng.
Thiếu niên ở cạnh chợt đứng lên:
- Các ngươi không phải tâng bốc nhau, ta đói rồi, nhanh gọi đồ ăn thì hơn.
Thạch Kiên nhíu mày, Nhạc Chính ? Công Tự huynh đệ ? Mấy cái tên này thực quen.
Ba người bọn họ ngồi xuống, lẽ đương nhiên họ không chú ý tới bên này.
Lúc này, người thanh niên trẻ nhất nói:
- Lần này tới kinh thành gặp được hai huynh, thật là tam sinh hữu hạnh, chỉ tiếc rằng không được diện kiến thiếu niên thần kỳ kia, nếu không thực vô cùng hoàn mỹ.
Thanh niên cao lớn nhất, gọi là Công Tự cũng nói:
- Không phải hắn không muốn lộ diện, mà là mỗi ngày hắn phải ra ngoại thành, vì bệ hạ mà làm thứ gì đó. Đáng tiếc rằng đám cô nương trong thành quá điên cuồng, vì thế mỗi lần xuất hiện hắn đều ngồi yên trong kiệu không dám xuống.
Thiếu niên trẻ tuổi kia lộ ra nụ cười cổ quái:
- Nghe nói Thạch tiểu học sĩ trước đây tới Dương Châu đi dạo, không ngờ lại khiến mấy trăm cô nương kích động đến ngất đi phải không ?
Thạch Kiên nghe vậy thầm cười khổ, sao lại thành như vậy chứ ?
Thiếu niên kia nói:
- Lần này khi tới kinh thành đệ có được đọc một bài thơ của nhị vị, thực như lưu thủy hành vân, ý thơ cao diệu. Ta thực vô cùng bội phục.
Thư sinh lớn tuổi chợt nói:
- Chỉ là càn quấy, gặp may mà thôi. Nếu nói về thơ từ, so với bài thơ của tiểu Thạch học sĩ thật thua xa, mỗi lần đọc thơ của Thạch học sĩ, ta lại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, muốn hét lớn cho thỏa cõi lòng.
Thạch Kiên nghe họ nói một hồi, lập tức nhớ ra. Vị Công Tự kia chính là hai huynh đệ nổi danh của đại Tống, nếu đoán không sai, thiếu niên trẻ tuổi kai chính là một thiếu niên tên tuổi lừng danh trong lịch sử, tên thật là Phú Bật, còn người còn lại, khẳng định thân thế cũng khó lường.
Thạch Kiên nhìn bọn họ, hai mắt tỏa sáng, tổ sư gia ơi, đó là Tăng Công Lượng…
Hắn lập tức đứng dậy nói:
- Xin hỏi ba vị có phải là Tống huynh, Tăng huynh, Phú huynh ?
Thấy một thiếu niên ăn mặc dơ bẩn chợt đứng dậy nói chuyện với họ, ba người đều cảm thấy ngạc nhiên, họ kỳ quái quan sát, trong đầu thầm nghĩ, kinh thành quả nhiên khác với những nơi khác, tửu lâu xa hoa như vậy mà cả công nhân cũng có thể tới ăn cơm. Cũng may ba người đều không phải người thường, họ lại từ xa tới kinh thành, còn chưa biết quy củ ở đây, nếu biết sợ đã sớm chửi ầm lên.
Tăng Công Lương tính tình trầm ổn nhất, hắn bình tĩnh hỏi:
- Xin hỏi tiểu huynh đệ tôn tính đại danh là ?
Thạch Kiên ôm quyền nói:
- Hạ quan họ Thạch, tự một chữ Kiên
Thanh âm hắn không lớn, nhưng toàn bộ lầu ba lập tức lặng ngắt như tờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.