Chương 14:
Mẫn Huyên 26
30/05/2021
Ở sân bay, nhóm người đang đưa tiễn.
Liễu My cùng chồng ngọt ngào hạnh phúc bước vào sân bay, trước khi đi vẫn không quên ghé sát vào tai Đỗ Tiểu Vỹ dặn dò: “Đừng quên đó, thuận theo tự nhiên nha!”
“Aiya, biết rồi mà, nói cậu giống bà cô mà cậu lại giống bà cô thật à?” Đỗ Tiểu Vỹ đẩy cô ấy về bên cạnh Lý Đại Vi.
Thấy hai người họ đã vào cửa soát vé rồi thì nhóm người mới giải tán.
Đỗ Tiểu Vỹ vẫn còn chút sầu não, bên tai lại truyền đến giọng nói dễ nghe của một người đàn ông. “Bạn tốt kết hôn rồi, không nỡ đúng không?” Ngạc nhiên ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một gương mặt ấm áp, mang theo nụ cười hiền lành, khiến người khác bị mất cảnh giác trong chốc lát. Đỗ Tiểu Vỹ ngại ngùng gật gật đầu, lần đầu tiên mới được anh đẹp trai chủ động bắt chuyện, xem ra thật sự là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, Diệp Vinh Thiên cũng thật có mắt nhìn, nhớ đến anh trong lòng cô lại bắt đầu rầu rĩ.
“Chỉ biết em họ Đỗ, vẫn chưa biết hết tên đầy đủ của em nữa?” Sự lạnh nhạt của cô không khiến cho chàng soái ca trẻ tuổi này dễ dàng từ bỏ, còn có ý muốn làm quen đến cùng nữa.
Thế này lại khiến Đỗ Tiểu Vỹ nổi lên hứng thú đối phó với anh ấy: “Chồng tôi không cho em nói chuyện với người lạ, nếu anh ấy biết thì về nhà sẽ là một trận đòn không nhẹ đâu, vì thế anh vẫn nên nhanh đi chỗ khác đi, đừng có hại tôi.” Nếu như là lúc trước, có một anh đẹp trai thế này đến bắt chuyện với cô thì cô như bay lên trời rồi. Đáng tiếc là anh ta đến muộn rồi.
“Hahahaha.” Đối phương cười lớn, sau đó đôi mắt mở to nhìn chằm chằm qua, nói một câu ý nghĩa rất thâm sâu: “Em rất thú vị!”
“Hề hề!” Đỗ Tiểu Vỹ cười gượng hai tiếng đáp trả anh ấy, quay mặt đi khổ sở. Trời ơi, không phải là vận đào hoa của con đến rồi chứ? Nếu không thì sao khi thì không có ai, khi thì đến một lúc hai người, đây nào có phải là ưu đãi cô, rõ ràng là đang dày vò cô mà!
“Tôi cũng đâu có phải khỉ, thú vị chỗ nào vậy?” Đỗ Tiểu Vỹ nghiêm mặt.
“Hahaha, em nói chuyện đều thú vị như vậy sao?” Đối phương vẫn là gương mặt cười, hứng thú đối với cô càng ngày càng nhiều hơn.
“Anh nói chuyện đều nhạt nhẽo như vậy sao?” Cô đáp lại anh ta.
Ớ? Không có tiếng gì nữa? Lẽ nào là biết điều nên đi rồi sao? Đỗ Tiểu Vỹ quay đầu lại. Nhìn thấy anh ấy đang vuốt vuốt cằm, gương mặt trầm tư đang gật đầu. “Em nói đúng rồi, lời mà hằng ngày anh nói thật sự rất nhạt nhẽo.”
Hả? Lần này lại khiến Đỗ Tiểu Vỹ trố mắt, anh ấy vậy mà lại thừa nhận rồi.
“Anh họ Trình, tên chỉ một chữ Tuấn, Trình Tuấn.” Anh ấy bước lên trước, lớn tiếng giới thiệu bản thân.
Đỗ Tiểu Vỹ nhìn bàn tay lớn đang đưa ra trước mặt, từ đầu đến chân anh ấy đều rất nho nhã lịch sự, ngược lại là cô luôn trong dáng vẻ khó hơi gò bó, cô có chút khó xử, đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với anh: “Đỗ Tiểu Vỹ.”
Vốn muốn rút tay lại nhưng đột nhiên lại bị nắm chặt, lực kéo không chống lại được khiến cả người cô nghiêng về phía trước, nhào vào trong lòng Trình Tuấn. Lẽ nào lại như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà lại muốn ăn đậu hũ của cô, sắc mặt cô thay đổi, chuẩn bị thưởng cho anh ấy một cái há cảo lớn.
Lúc này, phía sau truyền đến một loạt tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi!” Thì ra là có vị hành khách lo nói chuyện điện thoại nên trực tiếp đẩy hành lý vào phía cô.
Màn anh hùng cứu mỹ nhân của Trình Tuấn đã giúp cô khỏi phải té sấp mặt.
“Em không sao chứ…” Trình Tuấn quan tâm kiểm tra cô từ trên xuống dưới.
Cô ngại ngùng tránh khỏi sự kiểm tra của anh ấy, bỏ tay anh ấy ra: “Không sao, không sao.” Không biết tại sao trong lòng cô lại hoang mang, một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng cô, da gà cũng nổi lên khắp hai cánh tay cô, cô có cảm giác bị dòm ngó. Đi về phía trước, kéo dài khoảng cách với Trình Tuấn. Cô quay đầu lại nhìn một cách hết sức tự nhiên không để lại dấu vết gì, không có ai mà! Cô đa nghi rồi, đều tại Liễu My với cô cứ bàn luận về Diệp Vinh Thiên, hại cô không yên trong lòng, nghi thần nghi quỷ.
Sắc mặt Diệp Vinh Thiên lạnh lùng u ám, nếu như không phải có đại biểu bên Nhật ở đây thì anh thật sự muốn xông ngay qua đó, đánh ngay cho người đàn ông đáng chết kia một đấm, người phụ nữ của anh mà anh ấy cũng dám đụng, có phải là chán sống rồi. Người phụ nữ tác phong tùy tiện này, chỉ cần anh không ở bên cạnh thì cô liền bắt đầu thu hút ong bướm, còn vừa nói vừa cười với cái tên công tử bột đó nữa, ôm ôm ấp ấp, ra thể thống gì, mặt của anh xanh lên cả rồi, chỉ thiếu bùng nổ ra như sấm nữa thôi.
Thư ký Vương sắp xếp ổn thoả rồi đưa hết nhóm người đó lên xe, lau mồ hôi đổ trên trán, lúc nãy anh cũng đã nhìn thấy, chủ tịch nhìn thấy Đỗ Tiểu Vỹ và người đàn ông khác nói chuyện với nhau, sắc mặt lập tức lạnh như tảng băng, nỗi niềm bên trong đó, làm sao anh ta không nhìn ra được, aiz! Chỉ hi vọng Đỗ Tiểu Vỹ tự cầu phúc cho mình thôi.
Cốc cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa đau nhức cả tai!
Đỗ Tiểu Vỹ vội vàng quấn khăn tắm lên ra mở cửa: “Gõ, gõ, gõ, giục riết!” Mở mở ra một khe cửa, ló ra nửa cái đầu, vẻ mặt gắt gỏng: “Làm gì? Có chuyện gì thì đợi tôi tắm xong rồi nói!” Rầm! Lại đóng cửa lại! Chỉ để lại cho anh một trận gió từ trong cánh cửa ra.
“Ha, đường đường là chủ tịch của Vinh Dương, mà cũng bị cửa sập vào mặt!” Trần Kiều Kiều đứng ở cửa nói bóng nói gió.
Diệp Vinh Thiên không nói gì chỉ nhìn thẳng vào cô ta, cô ta không có được sự bình tĩnh và bản lĩnh như Đỗ Tiểu Vỹ, đối mặt và cạnh tranh với anh, bị ánh mắt anh nhìn lướt qua thì cô ta liền cảm thấy không được tự nhiên, cái miệng đó cũng không dám phát ngôn bừa bãi nữa.
“Lúc nào thì cô về nhà?” Tối qua ba mẹ cô ta đã trở về, cô ta cứ ở đây mãi không chịu đi, thật sự là lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết*. Anh không thể để cô ta chen chân vào, anh phải loại bỏ hết tất cả các trở ngại để giữ gìn tình yêu của anh.
Lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết*: Tư Mã Chiêu chuyên quyền âm mưu cướp ngôi nhà Ngụy, ý chỉ âm mưu không che giấu ai được.
“Hả? Em, em…” Cô ta không muốn đi, cô ta đến là để áp đảo tinh thần của Đỗ Tiểu Vỹ, đến để bồi dưỡng tình cảm với anh, bây giờ chưa làm được cái nào hết, cô ta không thể đi.
“Bây giờ đi ngay.” Anh tuyên bố vô tình.
“Cái gì? Bây giờ?” Trần Kiều Kiều kêu lên, cô ta không dám tin anh thật sự đuổi cô ta đi: “Em không đi!” Cô ta không tin anh lại như thế này.
Diệp Vinh Thiên không quan tâm cô ta có chịu đi hay không, lấy điện thoại ra gọi cho tài xế của cô ta. Trần Kiều Kiều bị doạ ngây người, anh là đang nghiêm túc. Tiếp theo sau đó lại xảy ra chuyện làm cô ta không thể tưởng tượng nổi, Diệp Vinh Thiên kéo cô ra vứt ngoài cửa, cánh cửa lớn đóng sầm lại không chút nể nang.
Trần Kiều Kiều gõ cửa, gào thét: “Hành lý của em vẫn còn ở bên trong?”
Diệp Vinh Thiên nói quan cánh cửa: “Hành lý, ngày mai tôi sẽ cho người mang qua cho cô, tài xế của cô mười phút sau sẽ đến đón cô.”
Trần Kiều Kiều đáng thương không thể ngờ đến, cô ta lại nhận được đãi ngộ thế này, tức đến mức không thèm để ý gì đến hình tượng nữa, lớn tiếng chửi bới.
Cuối cùng Diệp Vinh Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì sẽ không còn ai đến gây rối nữa rồi.
Mấy ngày nay, vẫn luôn bận bịu về chuyện của đoàn đối tác Nhật Bản, khó khăn lắm mới có thể sắp xếp mọi thứ ổn thoả chỉ vì muốn về nhà nhìn cô một chút, nói chuyện với cô vài câu, nhưng thư ký Vương lại nói không gọi được cho cô, điện thoại luôn trong tình trạng đường dây bận, anh ruột gan rối bời, vội vàng lái xe chạy về nhà xem thế nào.
Nhưng anh lại nhìn thấy điều gì, lại thấy cô trốn ở cầu thang nói chuyện điện thoại, hình như nghe thấy là ngày mai hẹn ở đâu đó gặp mặt. Anh đứng không vững nữa, xông vào giật lấy điện thoại của cô, gặng hỏi cô với ai nói chuyện điện thoại, cô thì hay rồi, cười hihi nói một câu, không nói cho anh biết, khiến anh sốt ruột đến lục phủ ngũ tạng như bị lửa thiêu đốt.
Anh muốn nói chuyện rõ ràng với cô, mà từ lúc ăn cơm đến giờ anh vẫn chưa tìm được cơ hội, không phải vì Trần Kiều Kiều ở một bên nói chen vào thì là cô trốn trong nhà bếp không chịu ra, muốn kêu cô ra nữa thì cô lại chui vào nhà bếp, khó khăn lắm mới gõ cửa phòng cô mở ra thì cô lại đang tắm, dọn dẹp hết trở ngại, anh lại ngoan ngoãn ngồi ngoài cửa phòng cô chờ.
Kim đồng hồ đã quay hơn một vòng mà Đỗ Tiểu Vỹ vẫn không có ý định ra ngoài, anh lúc thì đứng, lúc thì ngồi, một lúc lại kích động đi gõ cửa, lại sợ chọc cô không vui, phá hoại mất bầu không khí, cho đến khi sự kiên nhẫn của anh lên đến đỉnh điểm, Đỗ Tiểu Vỹ mới cầm ly nước đi ra ngoài lấy nước uống, anh mới vội vàng bước lên.
“Ôi! Anh tính dọa chết người ta à?” Đỗ Tiểu Vỹ vỗ vỗ ngực, trách anh xuất quỷ nhập thần đến dọa cô.
“Tiểu Vỹ, tôi có chuyện muốn nói với em.” Thật sự ngày nay đã không còn như lúc trước, phong thuỷ luân lưu chuyển, anh hạ thấp giọng nói chuyện với cô, còn phải nhìn sắc mặt cô.
“Ồ! Vậy anh nói đi!” Cô cầm ly nước làm tổ trên ghế sô pha, thờ ơ nói.
“Tôi, tôi…” Anh tôi một lúc lâu cũng không nói được chữ nào, ngược lại nhìn thấy dáng vẻ không ai bì nổi của cô, anh nổi nóng, anh lạnh lùng hỏi cô: “Đỗ Tiểu Vỹ, có phải là em có chuyện gì giấu tôi không?”
“Khụ khụ khụ!” Cô ho mãnh liệt, sao anh đột nhiên lại hỏi đến chuyện này, lẽ nào anh đã biết rồi, anh là anh phát hiện rồi? Trong lòng Đỗ Tiểu Vỹ vô cùng hoang mang, làm chuyện hổ thẹn với lương tâm cô không thể bình tĩnh như thường được, nhìn thấy sắc mặt anh, cô vô cùng cẩn trọng hỏi anh: “Anh, anh đều biết cả rồi?”
“Hưm!” Anh liếc nhìn cô: “Em nói xem?”
“Hề hề, không phải tôi cố ý đâu, tôi thật sự không cố ý mà.” Thái độ trước sau có sự thay đổi lớn, cô bắt đầu nịnh nọt lấy lòng.
“Còn nói em không phải cố ý, em đã như vậy rồi, còn nói không cố ý.” Anh vì sự ngụy biện của cô tức đến phát run, nói không phải cố ý, cái mũ xanh lá anh cũng đã đội rồi mà còn không phải cố ý, nếu mà cô cố ý thì chắc là làm luôn một bộ quần áo xanh cho anh mặc luôn rồi.
“Tôi chỉ là đá một viên đá thôi, ai biết lại đúng lúc anh lái xe đến đụng trúng, tôi cũng bị dọa muốn chết, thật sự tôi không cố ý mà.” Cô bĩu môi biện minh cho chính mình. Trong lòng thấy lạ anh làm sao mà biết được, chuyện này chỉ có trời biết đất biết và cô biết, rốt cuộc làm sao mà anh biết được hay vậy?
“Hửm? Em nói gì?” Biểu cảm Diệp Vinh Thiên kỳ lạ, chuyện mà anh hỏi là chuyện của cô và công tử bột kia, cô lại nói về một chuyện khác. Cô đã nói chuyện gì, cô đá một viên đá, xe của anh…, đầu óc anh hoạt động nhanh chóng, đem những gì cô nói liên kết lại, thì ra là do cô làm! Chẳng trách lúc đó anh nhìn thấy cô từ trong kính chiếu hậu, cảm thấy rất quen mắt. Mà cô lại chạy mất, đến bây giờ cũng còn chưa muốn thừa nhận! Bây giờ lại không đánh mà khai. Nhưng mà lúc này không phải là lúc anh truy cứu chuyện này, vẫn là chuyện chính quan trọng hơn. Ánh mắt anh lạnh thấu xương: “Chuyện tôi nói không phải chuyện này.”
Lần này đến lượt Đỗ Tiểu Vỹ co cứng người, làm việc xấu không đánh tự khai, biểu cảm cô kỳ lạ, không phải chuyện này thì là chuyện nào, hay là việc cô giặt áo sơ mi bị lem màu, lẽ nào là chuyện này, cô lại dè dặt hỏi: “Vậy thì… là chuyện chiếc áo sơ mi?”
Liên quan gì đến áo sơ mi? Trong lòng Diệp Vinh Thiên vẽ một vòng tròn, nhưng anh vẫn không lên tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cố làm ra vẻ nghiêm trọng, đợi tự cô nói vào trọng điểm.
Dù gì chuyện nghiêm trọng nhất cũng đã thừa nhận, không thiếu gì chuyện này, ngoài hai chuyện này ra thì cô không còn chuyện gì khác giấu giếm anh nữa. Cô không quan tâm gì đến kết quả nữa, nghển cổ lên: “Chuyện chiếc áo sơ mi, cũng không phải tôi cố ý đâu, dù gì thì cũng lem màu rồi, anh cần mặc thì lấy về là được rồi.”
Anh không còn ngồi yên được nữa, phắt đứng dậy, đi đi lại lại, khua tay khua chân: “Tôi không phải nói chuyện này, không liên quan gì đến mấy chuyện này hết.”
Hai tay Đỗ Tiểu Vỹ đẩy tách trà ra, so độ lớn giọng với anh: “Những gì nên nói thì tôi đều nói rồi, rốt cuộc anh muốn biết chuyện gì, úp úp mở mở, dở thủ đoạn thấp kém ra mọi chuyện từ tôi, tôi đã ngay thẳng nhận tội rồi, có hỏi nữa thì cũng hết rồi.”
“Được!” Anh cũng không muốn đi lòng vòng với cô nữa, thẳng thắn nói rõ ràng: “Em nói, cái tên công tử bột ở sân bay đó là ai, anh ta là ai, lần đầu gặp mặt mà lại nói nói cười cười, ôm ôm ấp ấp, em là người tùy tiện như vậy sao?” Càng nói anh càng nóng giận.
Liễu My cùng chồng ngọt ngào hạnh phúc bước vào sân bay, trước khi đi vẫn không quên ghé sát vào tai Đỗ Tiểu Vỹ dặn dò: “Đừng quên đó, thuận theo tự nhiên nha!”
“Aiya, biết rồi mà, nói cậu giống bà cô mà cậu lại giống bà cô thật à?” Đỗ Tiểu Vỹ đẩy cô ấy về bên cạnh Lý Đại Vi.
Thấy hai người họ đã vào cửa soát vé rồi thì nhóm người mới giải tán.
Đỗ Tiểu Vỹ vẫn còn chút sầu não, bên tai lại truyền đến giọng nói dễ nghe của một người đàn ông. “Bạn tốt kết hôn rồi, không nỡ đúng không?” Ngạc nhiên ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một gương mặt ấm áp, mang theo nụ cười hiền lành, khiến người khác bị mất cảnh giác trong chốc lát. Đỗ Tiểu Vỹ ngại ngùng gật gật đầu, lần đầu tiên mới được anh đẹp trai chủ động bắt chuyện, xem ra thật sự là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, Diệp Vinh Thiên cũng thật có mắt nhìn, nhớ đến anh trong lòng cô lại bắt đầu rầu rĩ.
“Chỉ biết em họ Đỗ, vẫn chưa biết hết tên đầy đủ của em nữa?” Sự lạnh nhạt của cô không khiến cho chàng soái ca trẻ tuổi này dễ dàng từ bỏ, còn có ý muốn làm quen đến cùng nữa.
Thế này lại khiến Đỗ Tiểu Vỹ nổi lên hứng thú đối phó với anh ấy: “Chồng tôi không cho em nói chuyện với người lạ, nếu anh ấy biết thì về nhà sẽ là một trận đòn không nhẹ đâu, vì thế anh vẫn nên nhanh đi chỗ khác đi, đừng có hại tôi.” Nếu như là lúc trước, có một anh đẹp trai thế này đến bắt chuyện với cô thì cô như bay lên trời rồi. Đáng tiếc là anh ta đến muộn rồi.
“Hahahaha.” Đối phương cười lớn, sau đó đôi mắt mở to nhìn chằm chằm qua, nói một câu ý nghĩa rất thâm sâu: “Em rất thú vị!”
“Hề hề!” Đỗ Tiểu Vỹ cười gượng hai tiếng đáp trả anh ấy, quay mặt đi khổ sở. Trời ơi, không phải là vận đào hoa của con đến rồi chứ? Nếu không thì sao khi thì không có ai, khi thì đến một lúc hai người, đây nào có phải là ưu đãi cô, rõ ràng là đang dày vò cô mà!
“Tôi cũng đâu có phải khỉ, thú vị chỗ nào vậy?” Đỗ Tiểu Vỹ nghiêm mặt.
“Hahaha, em nói chuyện đều thú vị như vậy sao?” Đối phương vẫn là gương mặt cười, hứng thú đối với cô càng ngày càng nhiều hơn.
“Anh nói chuyện đều nhạt nhẽo như vậy sao?” Cô đáp lại anh ta.
Ớ? Không có tiếng gì nữa? Lẽ nào là biết điều nên đi rồi sao? Đỗ Tiểu Vỹ quay đầu lại. Nhìn thấy anh ấy đang vuốt vuốt cằm, gương mặt trầm tư đang gật đầu. “Em nói đúng rồi, lời mà hằng ngày anh nói thật sự rất nhạt nhẽo.”
Hả? Lần này lại khiến Đỗ Tiểu Vỹ trố mắt, anh ấy vậy mà lại thừa nhận rồi.
“Anh họ Trình, tên chỉ một chữ Tuấn, Trình Tuấn.” Anh ấy bước lên trước, lớn tiếng giới thiệu bản thân.
Đỗ Tiểu Vỹ nhìn bàn tay lớn đang đưa ra trước mặt, từ đầu đến chân anh ấy đều rất nho nhã lịch sự, ngược lại là cô luôn trong dáng vẻ khó hơi gò bó, cô có chút khó xử, đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với anh: “Đỗ Tiểu Vỹ.”
Vốn muốn rút tay lại nhưng đột nhiên lại bị nắm chặt, lực kéo không chống lại được khiến cả người cô nghiêng về phía trước, nhào vào trong lòng Trình Tuấn. Lẽ nào lại như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà lại muốn ăn đậu hũ của cô, sắc mặt cô thay đổi, chuẩn bị thưởng cho anh ấy một cái há cảo lớn.
Lúc này, phía sau truyền đến một loạt tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi!” Thì ra là có vị hành khách lo nói chuyện điện thoại nên trực tiếp đẩy hành lý vào phía cô.
Màn anh hùng cứu mỹ nhân của Trình Tuấn đã giúp cô khỏi phải té sấp mặt.
“Em không sao chứ…” Trình Tuấn quan tâm kiểm tra cô từ trên xuống dưới.
Cô ngại ngùng tránh khỏi sự kiểm tra của anh ấy, bỏ tay anh ấy ra: “Không sao, không sao.” Không biết tại sao trong lòng cô lại hoang mang, một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng cô, da gà cũng nổi lên khắp hai cánh tay cô, cô có cảm giác bị dòm ngó. Đi về phía trước, kéo dài khoảng cách với Trình Tuấn. Cô quay đầu lại nhìn một cách hết sức tự nhiên không để lại dấu vết gì, không có ai mà! Cô đa nghi rồi, đều tại Liễu My với cô cứ bàn luận về Diệp Vinh Thiên, hại cô không yên trong lòng, nghi thần nghi quỷ.
Sắc mặt Diệp Vinh Thiên lạnh lùng u ám, nếu như không phải có đại biểu bên Nhật ở đây thì anh thật sự muốn xông ngay qua đó, đánh ngay cho người đàn ông đáng chết kia một đấm, người phụ nữ của anh mà anh ấy cũng dám đụng, có phải là chán sống rồi. Người phụ nữ tác phong tùy tiện này, chỉ cần anh không ở bên cạnh thì cô liền bắt đầu thu hút ong bướm, còn vừa nói vừa cười với cái tên công tử bột đó nữa, ôm ôm ấp ấp, ra thể thống gì, mặt của anh xanh lên cả rồi, chỉ thiếu bùng nổ ra như sấm nữa thôi.
Thư ký Vương sắp xếp ổn thoả rồi đưa hết nhóm người đó lên xe, lau mồ hôi đổ trên trán, lúc nãy anh cũng đã nhìn thấy, chủ tịch nhìn thấy Đỗ Tiểu Vỹ và người đàn ông khác nói chuyện với nhau, sắc mặt lập tức lạnh như tảng băng, nỗi niềm bên trong đó, làm sao anh ta không nhìn ra được, aiz! Chỉ hi vọng Đỗ Tiểu Vỹ tự cầu phúc cho mình thôi.
Cốc cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa đau nhức cả tai!
Đỗ Tiểu Vỹ vội vàng quấn khăn tắm lên ra mở cửa: “Gõ, gõ, gõ, giục riết!” Mở mở ra một khe cửa, ló ra nửa cái đầu, vẻ mặt gắt gỏng: “Làm gì? Có chuyện gì thì đợi tôi tắm xong rồi nói!” Rầm! Lại đóng cửa lại! Chỉ để lại cho anh một trận gió từ trong cánh cửa ra.
“Ha, đường đường là chủ tịch của Vinh Dương, mà cũng bị cửa sập vào mặt!” Trần Kiều Kiều đứng ở cửa nói bóng nói gió.
Diệp Vinh Thiên không nói gì chỉ nhìn thẳng vào cô ta, cô ta không có được sự bình tĩnh và bản lĩnh như Đỗ Tiểu Vỹ, đối mặt và cạnh tranh với anh, bị ánh mắt anh nhìn lướt qua thì cô ta liền cảm thấy không được tự nhiên, cái miệng đó cũng không dám phát ngôn bừa bãi nữa.
“Lúc nào thì cô về nhà?” Tối qua ba mẹ cô ta đã trở về, cô ta cứ ở đây mãi không chịu đi, thật sự là lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết*. Anh không thể để cô ta chen chân vào, anh phải loại bỏ hết tất cả các trở ngại để giữ gìn tình yêu của anh.
Lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đường cũng biết*: Tư Mã Chiêu chuyên quyền âm mưu cướp ngôi nhà Ngụy, ý chỉ âm mưu không che giấu ai được.
“Hả? Em, em…” Cô ta không muốn đi, cô ta đến là để áp đảo tinh thần của Đỗ Tiểu Vỹ, đến để bồi dưỡng tình cảm với anh, bây giờ chưa làm được cái nào hết, cô ta không thể đi.
“Bây giờ đi ngay.” Anh tuyên bố vô tình.
“Cái gì? Bây giờ?” Trần Kiều Kiều kêu lên, cô ta không dám tin anh thật sự đuổi cô ta đi: “Em không đi!” Cô ta không tin anh lại như thế này.
Diệp Vinh Thiên không quan tâm cô ta có chịu đi hay không, lấy điện thoại ra gọi cho tài xế của cô ta. Trần Kiều Kiều bị doạ ngây người, anh là đang nghiêm túc. Tiếp theo sau đó lại xảy ra chuyện làm cô ta không thể tưởng tượng nổi, Diệp Vinh Thiên kéo cô ra vứt ngoài cửa, cánh cửa lớn đóng sầm lại không chút nể nang.
Trần Kiều Kiều gõ cửa, gào thét: “Hành lý của em vẫn còn ở bên trong?”
Diệp Vinh Thiên nói quan cánh cửa: “Hành lý, ngày mai tôi sẽ cho người mang qua cho cô, tài xế của cô mười phút sau sẽ đến đón cô.”
Trần Kiều Kiều đáng thương không thể ngờ đến, cô ta lại nhận được đãi ngộ thế này, tức đến mức không thèm để ý gì đến hình tượng nữa, lớn tiếng chửi bới.
Cuối cùng Diệp Vinh Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì sẽ không còn ai đến gây rối nữa rồi.
Mấy ngày nay, vẫn luôn bận bịu về chuyện của đoàn đối tác Nhật Bản, khó khăn lắm mới có thể sắp xếp mọi thứ ổn thoả chỉ vì muốn về nhà nhìn cô một chút, nói chuyện với cô vài câu, nhưng thư ký Vương lại nói không gọi được cho cô, điện thoại luôn trong tình trạng đường dây bận, anh ruột gan rối bời, vội vàng lái xe chạy về nhà xem thế nào.
Nhưng anh lại nhìn thấy điều gì, lại thấy cô trốn ở cầu thang nói chuyện điện thoại, hình như nghe thấy là ngày mai hẹn ở đâu đó gặp mặt. Anh đứng không vững nữa, xông vào giật lấy điện thoại của cô, gặng hỏi cô với ai nói chuyện điện thoại, cô thì hay rồi, cười hihi nói một câu, không nói cho anh biết, khiến anh sốt ruột đến lục phủ ngũ tạng như bị lửa thiêu đốt.
Anh muốn nói chuyện rõ ràng với cô, mà từ lúc ăn cơm đến giờ anh vẫn chưa tìm được cơ hội, không phải vì Trần Kiều Kiều ở một bên nói chen vào thì là cô trốn trong nhà bếp không chịu ra, muốn kêu cô ra nữa thì cô lại chui vào nhà bếp, khó khăn lắm mới gõ cửa phòng cô mở ra thì cô lại đang tắm, dọn dẹp hết trở ngại, anh lại ngoan ngoãn ngồi ngoài cửa phòng cô chờ.
Kim đồng hồ đã quay hơn một vòng mà Đỗ Tiểu Vỹ vẫn không có ý định ra ngoài, anh lúc thì đứng, lúc thì ngồi, một lúc lại kích động đi gõ cửa, lại sợ chọc cô không vui, phá hoại mất bầu không khí, cho đến khi sự kiên nhẫn của anh lên đến đỉnh điểm, Đỗ Tiểu Vỹ mới cầm ly nước đi ra ngoài lấy nước uống, anh mới vội vàng bước lên.
“Ôi! Anh tính dọa chết người ta à?” Đỗ Tiểu Vỹ vỗ vỗ ngực, trách anh xuất quỷ nhập thần đến dọa cô.
“Tiểu Vỹ, tôi có chuyện muốn nói với em.” Thật sự ngày nay đã không còn như lúc trước, phong thuỷ luân lưu chuyển, anh hạ thấp giọng nói chuyện với cô, còn phải nhìn sắc mặt cô.
“Ồ! Vậy anh nói đi!” Cô cầm ly nước làm tổ trên ghế sô pha, thờ ơ nói.
“Tôi, tôi…” Anh tôi một lúc lâu cũng không nói được chữ nào, ngược lại nhìn thấy dáng vẻ không ai bì nổi của cô, anh nổi nóng, anh lạnh lùng hỏi cô: “Đỗ Tiểu Vỹ, có phải là em có chuyện gì giấu tôi không?”
“Khụ khụ khụ!” Cô ho mãnh liệt, sao anh đột nhiên lại hỏi đến chuyện này, lẽ nào anh đã biết rồi, anh là anh phát hiện rồi? Trong lòng Đỗ Tiểu Vỹ vô cùng hoang mang, làm chuyện hổ thẹn với lương tâm cô không thể bình tĩnh như thường được, nhìn thấy sắc mặt anh, cô vô cùng cẩn trọng hỏi anh: “Anh, anh đều biết cả rồi?”
“Hưm!” Anh liếc nhìn cô: “Em nói xem?”
“Hề hề, không phải tôi cố ý đâu, tôi thật sự không cố ý mà.” Thái độ trước sau có sự thay đổi lớn, cô bắt đầu nịnh nọt lấy lòng.
“Còn nói em không phải cố ý, em đã như vậy rồi, còn nói không cố ý.” Anh vì sự ngụy biện của cô tức đến phát run, nói không phải cố ý, cái mũ xanh lá anh cũng đã đội rồi mà còn không phải cố ý, nếu mà cô cố ý thì chắc là làm luôn một bộ quần áo xanh cho anh mặc luôn rồi.
“Tôi chỉ là đá một viên đá thôi, ai biết lại đúng lúc anh lái xe đến đụng trúng, tôi cũng bị dọa muốn chết, thật sự tôi không cố ý mà.” Cô bĩu môi biện minh cho chính mình. Trong lòng thấy lạ anh làm sao mà biết được, chuyện này chỉ có trời biết đất biết và cô biết, rốt cuộc làm sao mà anh biết được hay vậy?
“Hửm? Em nói gì?” Biểu cảm Diệp Vinh Thiên kỳ lạ, chuyện mà anh hỏi là chuyện của cô và công tử bột kia, cô lại nói về một chuyện khác. Cô đã nói chuyện gì, cô đá một viên đá, xe của anh…, đầu óc anh hoạt động nhanh chóng, đem những gì cô nói liên kết lại, thì ra là do cô làm! Chẳng trách lúc đó anh nhìn thấy cô từ trong kính chiếu hậu, cảm thấy rất quen mắt. Mà cô lại chạy mất, đến bây giờ cũng còn chưa muốn thừa nhận! Bây giờ lại không đánh mà khai. Nhưng mà lúc này không phải là lúc anh truy cứu chuyện này, vẫn là chuyện chính quan trọng hơn. Ánh mắt anh lạnh thấu xương: “Chuyện tôi nói không phải chuyện này.”
Lần này đến lượt Đỗ Tiểu Vỹ co cứng người, làm việc xấu không đánh tự khai, biểu cảm cô kỳ lạ, không phải chuyện này thì là chuyện nào, hay là việc cô giặt áo sơ mi bị lem màu, lẽ nào là chuyện này, cô lại dè dặt hỏi: “Vậy thì… là chuyện chiếc áo sơ mi?”
Liên quan gì đến áo sơ mi? Trong lòng Diệp Vinh Thiên vẽ một vòng tròn, nhưng anh vẫn không lên tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cố làm ra vẻ nghiêm trọng, đợi tự cô nói vào trọng điểm.
Dù gì chuyện nghiêm trọng nhất cũng đã thừa nhận, không thiếu gì chuyện này, ngoài hai chuyện này ra thì cô không còn chuyện gì khác giấu giếm anh nữa. Cô không quan tâm gì đến kết quả nữa, nghển cổ lên: “Chuyện chiếc áo sơ mi, cũng không phải tôi cố ý đâu, dù gì thì cũng lem màu rồi, anh cần mặc thì lấy về là được rồi.”
Anh không còn ngồi yên được nữa, phắt đứng dậy, đi đi lại lại, khua tay khua chân: “Tôi không phải nói chuyện này, không liên quan gì đến mấy chuyện này hết.”
Hai tay Đỗ Tiểu Vỹ đẩy tách trà ra, so độ lớn giọng với anh: “Những gì nên nói thì tôi đều nói rồi, rốt cuộc anh muốn biết chuyện gì, úp úp mở mở, dở thủ đoạn thấp kém ra mọi chuyện từ tôi, tôi đã ngay thẳng nhận tội rồi, có hỏi nữa thì cũng hết rồi.”
“Được!” Anh cũng không muốn đi lòng vòng với cô nữa, thẳng thắn nói rõ ràng: “Em nói, cái tên công tử bột ở sân bay đó là ai, anh ta là ai, lần đầu gặp mặt mà lại nói nói cười cười, ôm ôm ấp ấp, em là người tùy tiện như vậy sao?” Càng nói anh càng nóng giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.