Chương 15:
Mẫn Huyên 26
30/05/2021
"Sân bay?" Cô hồi tưởng lại, chẳng trách lúc cô trượt chân ngã ở sân bay rồi được Trình Tuấn đỡ dậy, cứ luôn cảm giác rằng có ai đang nhìn mình, hoá ra lại là anh? Cô híp mắt, nhìn anh rồi hỏi: "Anh theo dõi tôi?"
"Tôi rảnh rỗi đến vậy à? Tôi theo dõi em? Tôi sẽ theo dõi em ư? Cái này phải gọi là nếu không muốn người ta biết thì bản thân đừng có làm." Anh nói lớn, giọng điệu tràn đầy tự tin, cứ như thể là một ông chồng bắt được tận tay bà vợ mình ngoại tình rồi giờ đang ngồi tra khảo vậy.
"Được, cho dù anh không theo dõi tôi đi chăng nữa, thì tôi nói chuyện với ai, cười ai, ôm ai, cũng liên quan gì đến anh - thưa Diệp Vinh Thiên, sếp Diệp, chủ tịch Diệp?" Ngược lại, Đỗ Tiểu Vỹ lại vô cùng chậm rãi, không nóng không vội.
Có liên quan gì đến anh không?
Anh chán ghét những lời này, hận những lời này đến thấu xương, bởi vì mối quan hệ giữa hai người không rõ ràng, cho nên anh mới phải chịu ấm ức thế này, mọi thứ dù có lý cũng bị biến thành vô lý. Anh không thể chịu đựng được sự thờ ơ của cô nữa, hôm nay anh phải nói ra tất cả những lời mà mình muốn nói, ngay bây giờ, ngay tại đây, ngay lập tức.
Anh vô cùng hồi hộp, khó khăn mở miệng: "Đỗ Tiểu Vỹ… tôi, tôi thích em, tôi thích em từ lâu rồi, cho nên khi nhìn thấy em đi cùng với người đàn ông khác, tôi cảm thấy, thấy…" Hai chữ ghen tỵ này anh nói không nổi, mà tại sao anh lại phải làm như vậy chứ, anh hất tay, lấy lại trạng thái thường ngày, cao giọng mà ra lệnh cho cô: "Tóm lại, về sau em đừng có tiếp xúc với anh ta nữa, điện thoại cũng không được phép gọi." Anh chợt nghĩ đến việc tay của cô anh còn chưa từng nắm, nói chuyện với anh thì rõ lạnh nhạt, đối với người khác thì lại quá mức nhiệt tình, cảm thấy hơi tức giận, cũng bởi vì cảm xúc kích động cho cho nên lời nói lộn xộn hết cả, nhưng thái độ cứng rắn, trái ngược với bản tính ác bá bình thường.
Đỗ Tiểu Vỹ sững sờ, vẻ mặt nghệt ra, nói cái gì cơ, làm như được anh thích là một chuyện rất tốt vậy, cái gì cũng phải nghe theo anh, thật đúng là biến một câu nói đùa của cô trở thành sự thật, không nên nói chuyện với người lạ nha! Đây là thái độ gì cơ chứ, cô có nên vì chuyện này mà cảm động đến rơi nước mắt không? Coi cô là kẻ ăn mày sao, tùy tiện khen thưởng cô một câu là cô phải quỳ xuống cảm ơn à?
Một hồi lâu sau, Đỗ Tiểu Vỹ mới nhếch miệng cười, thản nhiên mà “Ồ” một tiếng, xong lại cầm chén trà lên mà uống một ngụm, thờ ơ đến mức mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên lấy một lần, cứ như thể là vừa nghe được chuyện gì không liên quan tới mình vậy.
“Ồ? Ồ cái gì mà ồ? Nói như vậy là có ý gì đây?” Anh vốn đang chờ đợi rằng cô sẽ mừng rỡ như điên mà lao về phía mình nhưng mà phản ứng của cô lại quá lạnh lùng, vượt qua cả dự liệu của anh, khiến cho anh không kìm được tức giận.
"Ồ thì chính là ồ đấy." Cô thảnh thơi uống nước.
"Vậy là em đồng ý rồi?" Anh tiến đến trước mặt Đỗ Tiểu Vỹ, chờ mong nhìn xem phản ứng của cô.
"Ai nói là tôi đồng ý?" Cô đùa cợt mà nhìn anh: "Tôi nói rằng tôi cũng thích anh à? Đâu có đâu, anh một bên tự ý yêu cầu tôi như vậy, có phải là hơi quá đáng rồi không?"
"Em… em…" Tại sao anh cứ vừa gặp cô là lại cứ phải hạ mình như vậy chứ! "Vậy ý của em là gì?" Anh ấm ức hỏi.
"Ý của tôi là…" Cô cố ý kéo dài âm cuối ra nhưng lại không chịu nói tiếp. Ah. Chân Đỗ Tiểu Vỹ bỗng cảm thấy hơi ngứa ngáy, cứ như là có con gì bò lên chân vậy, cô lập tức cúi đầu xuống, thì đập vào mắt là một con gián rất to, đang cố gắng mà bò lên dọc theo bắp chân của cô. Toàn bộ lỗ chân lông chân cơ thể đều như muốn nở ra, sống lưng cô lạnh toát, cô sợ nhất là côn trùng đó. Mà còn đặc biệt là…
"A… ! Tiểu Cường!" Cô phản ứng vô cùng kịch liệt, khoa tay múa chân, hét lên đầy kinh hãi, cuối cùng là ra sức mà nhảy dựng lên, nhảy lên đến cả lưng của Diệp Vinh Thiên, sau đó nhắm chặt hai mắt lại, chỉ tay vào con gián đã bị dọa chạy mất từ lâu mà thét lên: "Mau đuổi nó đi, mau đuổi nó đi!"
"Được rồi, chạy rồi." Trời ơi, hét to đến mức hai lỗ tai anh sắp điếc luôn rồi, tuy anh không muốn buông cô xuống nhưng nếu cô cứ dí sát vào tai anh mà hét như vậy thì đúng là không thể chịu nổi.
Đỗ Tiểu Vỹ mở hé một con mắt ra, sau khi xác nhận con gián thật sự đã chạy mất thì mới từ từ tụt xuống khỏi lưng anh, nhớ đến bản thân vừa rồi đúng là chật vật không chịu được, trách mắng anh: “Không phải anh luôn cho người đến quét dọn định kỳ à? Tại sao lại vẫn có Tiểu Cường thế?”
“Tiểu Cường?” Anh mơ màng không hiểu.
“Đần độn, Tiểu Cường cũng không biết, chính là con gián đó!” Từ ngữ quen thuộc như vậy mà cũng không biết, hình như anh cả ngày ngoại trừ ăn cơm, ngủ nghỉ thì chỉ có xem tài chính và kinh tế, đọc báo cáo, xem văn bản tài liệu, đời sống sinh hoạt quá mức tẻ nhạt buồn chán, mấy cái từ ngữ hot như vậy cũng không bắt kịp.
“Ah!” Anh giật mình cúi đầu xuống, mắt nhìn chằm chằm vào bên dưới ghế sofa, sau đó đưa tay đẩy ghế sofa ra, bên trong đầy những mảnh vụn đồ ăn vặt, chẳng trách lại có gián, cô xây cho chúng nó cả một kho lúa ở đây, còn hỏi vì sao chúng lại bò tới, phải, “Tiểu Cường”.
“Đỗ Tiểu Vỹ!” Anh gào lên. Thứ khiến anh khó chịu nhất trên đời chính là không sạch sẽ, trán cũng vì thế mà nổi lên cả gân xanh.
“Anh xem anh kìa, có mỗi một chút chuyện nhỏ như vậy, đã nổi nóng rồi, ai mà chịu được anh cơ chứ, nên là mong anh… làm ơn đừng có thích tôi nữa.”
“Tôi, tôi về sau sẽ cố gắng kìm chế lại.” Vì cô, anh lại phải hạ mình.
“Tôi phát hiện ra là, chúng ta giao tiếp với nhau rất khó khăn, thật sự không có tiếng nói chung.” Cô kiếm cớ.
“Làm sao lại thế? Tôi thấy chúng ta nói chuyện với nhau rất tốt mà.” Anh phản đối lại.
“Được, vậy anh có biết Châu Kiệt Luân là ai không? Anh có biết bạn gái tin đồn của anh ấy là ai không? Anh có biết bộ phim truyền hình Hàn Quốc nào đang nổi tiếng gần đây không? Những thứ này mà anh cũng không biết ư?” Đỗ Tiểu Vỹ cố ý làm khó anh, cô biết rõ những vấn đề này anh chắc chắn sẽ không chú ý và cũng không có hứng thú quan tâm, vậy nên đây đúng là khó cho anh rồi.
Lời cô nói ra mà anh nghe cứ như là đang nghe thiên thư, anh trả lời không nổi, nhưng mà anh cũng không vì thế mà nhụt chí, lập tức đưa ra điều kiện: “Có phải là chỉ cần tôi biết rõ những thứ này thì em sẽ không đi gặp cái tên công tử bột kia nữa?”
Thật đúng là bản tính của thương nhân, làm cái gì cũng phải là giao dịch, cô vỗ vỗ chân mình rồi đứng dậy: “Phải xem biểu hiện của anh đã!” Cô trở về phòng ngủ, mấy ngày nay, cô ngủ đều không được ngon giấc cho lắm, khó khăn mãi mới có được một ngày tâm trạng tốt như hôm nay, sau bao nhiêu ngày tháng mờ mịt như vậy, cô vui vẻ cười cười trở về phòng.
“Châu Kiệt Luân?” Anh hình như đã từng nghe cô đề cập đến cái tên này rồi. Cô rất thích anh ta ư? Vậy anh phải làm sao bây giờ? Tại sao người con gái này lại cứ thích đi khắp nơi phong lưu như thế? Khiến cho anh ghen tỵ đến đau xót.
“Thư ký Vương, chờ một chút.” Diệp Vinh Thiên hô lên với thư ký Vương, người vừa đến đưa văn kiện.
“Vâng, chủ tịch.”
“Anh giúp tôi tìm một ít tư liệu đến đây.” Anh cúi đầu, vừa phê duyệt văn bản tài liệu vừa nói.
“Vâng!” Thư ký Vương thắc mắc ông chủ muốn tìm cái tư liệu gì, sáng sớm đã muốn xem rồi.
“Đi xem qua tuần san giải trí gần đây nhất một lượt, tìm ra tư liệu về Châu Kiệt Luân, còn có bộ phim truyền hình Hàn quốc hot nhất, sắp xếp xong thì mang đến cho tôi, anh có một giờ đồng hồ.” Anh ra lệnh, hoàn toàn xem chuyện này như một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Vâng? Thư ký Vương trố mắt, anh ta không nghe nhầm đó chứ, ông chủ lớn của anh từ bao giờ mà lại bắt đầu quan tâm đến mấy cái tin tức giải trí này vậy, không phải anh ghét nhất là mấy trò tám chuyện à, sao giờ lại bắt đầu buôn chuyện rồi.
“Sao anh vẫn còn chưa đi?” Anh ngẩng đầu lên nhìn thư ký Vương vẫn còn đang đứng ngây ngốc ở đó.
“A, được, tôi, tôi đi ngay bây giờ đây.”
“Chờ một chút.” Anh lại dừng bút, ngẩng đầu lên gọi với lại.
“Chủ tịch có còn điều gì muốn phân phó.” Thư ký Vương nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc, trong lòng cũng không khỏi khẩn trương.
“Gọi cho Đỗ Tiểu Vỹ.”
A! Trong thời gian làm việc không được nghe điện thoại riêng, trước giờ anh luôn nghiêm khắc với chuyện này, hiện tại lại tự mình phá lệ? Xem ra giá trị của Đỗ Tiểu Vỹ này không hề nhỏ đâu!
“Bây giờ?”
“Phải, hỏi xem cô ấy đang ở đâu.”
Anh không dám cam đoan rằng Đỗ Tiểu Vỹ sẽ thật sự nghe lời anh hay không, nhỡ đâu cô lại đi gặp tên công tử bột đó, để đề phòng vạn nhất, anh muốn biết rõ mọi hành động của cô.
“Sau đó?” Thư ký Vương to gan hỏi.
“Sau đó gọi cô ấy tới đây.” Anh muốn gặp cô ấy.
“À…” Thư ký Vương gật đầu, tỏ vẻ hiểu thấu, hóa ra bệnh tương tư lại tái phát.
Đỗ Tiểu Vỹ đầu đầy mồ hôi mà đi vào trong văn phòng của Diệp Vinh Thiên.
“Chuyện gì vậy… sao lại vội vã gọi tôi đến đây thế.” Nóng thật đấy, đạp xe đạp đến đây làm cô vã hết cả mồ hôi rồi.
“Buổi trưa đi ăn cơm với tôi.”
Anh ký một lượt toàn bộ mấy văn bản tài liệu mà buổi trưa cần gấp, sau đó muốn dành cả buổi chiều để ở bên cạnh cô.
"Cái gì?" Cô kêu to: "Anh vội vàng gọi tôi đến đây như vậy chính là vì muốn cùng đi ăn cơm trưa, tôi không đi." Tức chết đi được, hôm nay Trình Tuấn còn rủ cô đi câu cá ở Vịnh Điếu Lang, cô ở nhà đã chuẩn bị xuất phát rồi. Thư ký Vương lại đột nhiên gọi điện tới nói là chủ tịch tìm cô có chuyện, hỏi chuyện gì cũng không nói, chỉ nói là rất gấp. Ăn cơm chính là chuyện vô cùng gấp gáp sao? Anh thích như nào thì người xung quanh cũng phải theo thế ấy à?
"Không, tôi đi đây." Hy vọng bây giờ tới đó còn kịp.
"Không được đi!" Anh quát lớn, vội vàng như vậy, chắc chắn là đi gặp cái tên công tử bột kia rồi, không thể để cho cô đi được. Anh ôm bụng: "Ngày hôm qua em làm đồ ăn có phải là không sạch sẽ hay không, từ sáng sớm đến giờ tôi cứ thấy bụng đau quặn lại." Anh nói, vẻ mặt nhăn nhó.
"Không thể nào… Tôi cũng đâu có bị gì đâu, anh muốn chắc chắn thì đến bệnh viện kiểm tra đi." Nghe anh không thoải mái, cô lập tức đứng lên chạy đến xem.
"Tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi." Buồn cười, nếu đi bệnh viện thì anh sẽ lộ mất.
"Đúng rồi, tôi quên mất là anh không thích đi bệnh viện, nếu thế thì uống thuốc đi, anh chờ đó, tôi chạy ra ngoài mua thuốc." Cô phi như bay ra bên ngoài mua thuốc.
Cô tức giận thở gấp chạy về, trong tay còn cầm theo thuốc.
Thật đúng là tự gây nghiệt không muốn sống, đang yên đang lành thì lại uống thuốc, vì một người con gái mà phải làm đến tận nước này, đúng là mất mặt mà! Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt thuốc xuống: "Được rồi, hiện tại em có thể cùng tôi đi ăn cơm không?"
"Vậy anh phải trả lại tiền mua thuốc cho tôi, còn có địa điểm là do tôi chọn, tôi không thích đi ăn nhà hàng Tây, ăn không đủ no lại còn khó ăn."
"Được!" Anh kéo lấy tay cô, vui vẻ mà đi ra khỏi cửa văn phòng.
Ngoài thư ký Vương ra thì mấy người còn lại đều trừng to mắt, trời ạ! Chủ tịch đang nắm tay một cô gái đi ra, mà cô gái kia lại còn nhìn rất quen mắt, đây không phải là người quét dọn cũ của chủ tịch đó ư? Không phải là từ chức rồi à? Bây giờ lại ở bên cạnh chủ tịch, đúng là kim ốc tàng kiều, mấy ngày nay đều không thấy mặt mũi chủ tịch đâu, hiện tại có thể giải thích được rồi… sau khi hai người họ rời đi, phòng thư ký lập tức bùng nổ.
"Buổi chiều em muốn đi đâu không, tôi đi cùng em." Cô chọn lấy một nhà hàng Trung Quốc, đây không phải là nơi anh thường đến, cũng không ăn ở đây bao giờ. Đỗ Tiểu Vỹ cũng mặc kệ anh có ăn hay không, tự mình đến ăn lấy ăn để. Dễ thấy anh rất mong chờ cô ăn xong, xem cô uống nước, tận dụng mọi thứ để hỏi cô:
"Ồ? Tôi không nghe lầm chứ, anh muốn đi với tôi? Anh rảnh rỗi đến như vậy à? Không phải đi công tác à?" Kỳ thật trong nội tâm cô cũng rất vui vẻ, chỉ là trên miệng vẫn không muốn tha cho anh. Nhìn sắc mặt anh chuẩn bị thay đổi, cô lập tức đồng ý: "Đây là tự anh muốn đi đấy nhé, không ai bắt ép anh đâu."
"Có thể đi được chưa?" Anh không thể tiếp tục ngồi trong cái sảnh ồn ào này được, cô nhìn xem bộ dạng như đang ngồi trên đống lửa của anh, cũng biết rõ điều này.
"Lái xe thì sao mà đi dạo được, không cho phép!" Cô đang muốn đi dạo phố mà anh lại muốn lái xe, đi kiểu đó thì còn gọi gì là đi dạo nữa?
"Thế nhưng mà từ đây đến nơi em muốn tới vẫn còn cách một quãng đường xa nữa." Từ nhỏ đến lớn, anh đi tới chỗ nào cũng là lái xe, sớm đã quen với việc đi xe thay cho đi bộ rồi.
"Thế nhưng trong này có không ít địa điểm đặc sắc… tôi muốn đi dạo." Sở thích được đi dạo phố của phụ nữ đã được cô phát huy triệt để, ha ha, nếu như câu không được cá thì cũng câu được một cái đầu to.
"Tôi rảnh rỗi đến vậy à? Tôi theo dõi em? Tôi sẽ theo dõi em ư? Cái này phải gọi là nếu không muốn người ta biết thì bản thân đừng có làm." Anh nói lớn, giọng điệu tràn đầy tự tin, cứ như thể là một ông chồng bắt được tận tay bà vợ mình ngoại tình rồi giờ đang ngồi tra khảo vậy.
"Được, cho dù anh không theo dõi tôi đi chăng nữa, thì tôi nói chuyện với ai, cười ai, ôm ai, cũng liên quan gì đến anh - thưa Diệp Vinh Thiên, sếp Diệp, chủ tịch Diệp?" Ngược lại, Đỗ Tiểu Vỹ lại vô cùng chậm rãi, không nóng không vội.
Có liên quan gì đến anh không?
Anh chán ghét những lời này, hận những lời này đến thấu xương, bởi vì mối quan hệ giữa hai người không rõ ràng, cho nên anh mới phải chịu ấm ức thế này, mọi thứ dù có lý cũng bị biến thành vô lý. Anh không thể chịu đựng được sự thờ ơ của cô nữa, hôm nay anh phải nói ra tất cả những lời mà mình muốn nói, ngay bây giờ, ngay tại đây, ngay lập tức.
Anh vô cùng hồi hộp, khó khăn mở miệng: "Đỗ Tiểu Vỹ… tôi, tôi thích em, tôi thích em từ lâu rồi, cho nên khi nhìn thấy em đi cùng với người đàn ông khác, tôi cảm thấy, thấy…" Hai chữ ghen tỵ này anh nói không nổi, mà tại sao anh lại phải làm như vậy chứ, anh hất tay, lấy lại trạng thái thường ngày, cao giọng mà ra lệnh cho cô: "Tóm lại, về sau em đừng có tiếp xúc với anh ta nữa, điện thoại cũng không được phép gọi." Anh chợt nghĩ đến việc tay của cô anh còn chưa từng nắm, nói chuyện với anh thì rõ lạnh nhạt, đối với người khác thì lại quá mức nhiệt tình, cảm thấy hơi tức giận, cũng bởi vì cảm xúc kích động cho cho nên lời nói lộn xộn hết cả, nhưng thái độ cứng rắn, trái ngược với bản tính ác bá bình thường.
Đỗ Tiểu Vỹ sững sờ, vẻ mặt nghệt ra, nói cái gì cơ, làm như được anh thích là một chuyện rất tốt vậy, cái gì cũng phải nghe theo anh, thật đúng là biến một câu nói đùa của cô trở thành sự thật, không nên nói chuyện với người lạ nha! Đây là thái độ gì cơ chứ, cô có nên vì chuyện này mà cảm động đến rơi nước mắt không? Coi cô là kẻ ăn mày sao, tùy tiện khen thưởng cô một câu là cô phải quỳ xuống cảm ơn à?
Một hồi lâu sau, Đỗ Tiểu Vỹ mới nhếch miệng cười, thản nhiên mà “Ồ” một tiếng, xong lại cầm chén trà lên mà uống một ngụm, thờ ơ đến mức mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên lấy một lần, cứ như thể là vừa nghe được chuyện gì không liên quan tới mình vậy.
“Ồ? Ồ cái gì mà ồ? Nói như vậy là có ý gì đây?” Anh vốn đang chờ đợi rằng cô sẽ mừng rỡ như điên mà lao về phía mình nhưng mà phản ứng của cô lại quá lạnh lùng, vượt qua cả dự liệu của anh, khiến cho anh không kìm được tức giận.
"Ồ thì chính là ồ đấy." Cô thảnh thơi uống nước.
"Vậy là em đồng ý rồi?" Anh tiến đến trước mặt Đỗ Tiểu Vỹ, chờ mong nhìn xem phản ứng của cô.
"Ai nói là tôi đồng ý?" Cô đùa cợt mà nhìn anh: "Tôi nói rằng tôi cũng thích anh à? Đâu có đâu, anh một bên tự ý yêu cầu tôi như vậy, có phải là hơi quá đáng rồi không?"
"Em… em…" Tại sao anh cứ vừa gặp cô là lại cứ phải hạ mình như vậy chứ! "Vậy ý của em là gì?" Anh ấm ức hỏi.
"Ý của tôi là…" Cô cố ý kéo dài âm cuối ra nhưng lại không chịu nói tiếp. Ah. Chân Đỗ Tiểu Vỹ bỗng cảm thấy hơi ngứa ngáy, cứ như là có con gì bò lên chân vậy, cô lập tức cúi đầu xuống, thì đập vào mắt là một con gián rất to, đang cố gắng mà bò lên dọc theo bắp chân của cô. Toàn bộ lỗ chân lông chân cơ thể đều như muốn nở ra, sống lưng cô lạnh toát, cô sợ nhất là côn trùng đó. Mà còn đặc biệt là…
"A… ! Tiểu Cường!" Cô phản ứng vô cùng kịch liệt, khoa tay múa chân, hét lên đầy kinh hãi, cuối cùng là ra sức mà nhảy dựng lên, nhảy lên đến cả lưng của Diệp Vinh Thiên, sau đó nhắm chặt hai mắt lại, chỉ tay vào con gián đã bị dọa chạy mất từ lâu mà thét lên: "Mau đuổi nó đi, mau đuổi nó đi!"
"Được rồi, chạy rồi." Trời ơi, hét to đến mức hai lỗ tai anh sắp điếc luôn rồi, tuy anh không muốn buông cô xuống nhưng nếu cô cứ dí sát vào tai anh mà hét như vậy thì đúng là không thể chịu nổi.
Đỗ Tiểu Vỹ mở hé một con mắt ra, sau khi xác nhận con gián thật sự đã chạy mất thì mới từ từ tụt xuống khỏi lưng anh, nhớ đến bản thân vừa rồi đúng là chật vật không chịu được, trách mắng anh: “Không phải anh luôn cho người đến quét dọn định kỳ à? Tại sao lại vẫn có Tiểu Cường thế?”
“Tiểu Cường?” Anh mơ màng không hiểu.
“Đần độn, Tiểu Cường cũng không biết, chính là con gián đó!” Từ ngữ quen thuộc như vậy mà cũng không biết, hình như anh cả ngày ngoại trừ ăn cơm, ngủ nghỉ thì chỉ có xem tài chính và kinh tế, đọc báo cáo, xem văn bản tài liệu, đời sống sinh hoạt quá mức tẻ nhạt buồn chán, mấy cái từ ngữ hot như vậy cũng không bắt kịp.
“Ah!” Anh giật mình cúi đầu xuống, mắt nhìn chằm chằm vào bên dưới ghế sofa, sau đó đưa tay đẩy ghế sofa ra, bên trong đầy những mảnh vụn đồ ăn vặt, chẳng trách lại có gián, cô xây cho chúng nó cả một kho lúa ở đây, còn hỏi vì sao chúng lại bò tới, phải, “Tiểu Cường”.
“Đỗ Tiểu Vỹ!” Anh gào lên. Thứ khiến anh khó chịu nhất trên đời chính là không sạch sẽ, trán cũng vì thế mà nổi lên cả gân xanh.
“Anh xem anh kìa, có mỗi một chút chuyện nhỏ như vậy, đã nổi nóng rồi, ai mà chịu được anh cơ chứ, nên là mong anh… làm ơn đừng có thích tôi nữa.”
“Tôi, tôi về sau sẽ cố gắng kìm chế lại.” Vì cô, anh lại phải hạ mình.
“Tôi phát hiện ra là, chúng ta giao tiếp với nhau rất khó khăn, thật sự không có tiếng nói chung.” Cô kiếm cớ.
“Làm sao lại thế? Tôi thấy chúng ta nói chuyện với nhau rất tốt mà.” Anh phản đối lại.
“Được, vậy anh có biết Châu Kiệt Luân là ai không? Anh có biết bạn gái tin đồn của anh ấy là ai không? Anh có biết bộ phim truyền hình Hàn Quốc nào đang nổi tiếng gần đây không? Những thứ này mà anh cũng không biết ư?” Đỗ Tiểu Vỹ cố ý làm khó anh, cô biết rõ những vấn đề này anh chắc chắn sẽ không chú ý và cũng không có hứng thú quan tâm, vậy nên đây đúng là khó cho anh rồi.
Lời cô nói ra mà anh nghe cứ như là đang nghe thiên thư, anh trả lời không nổi, nhưng mà anh cũng không vì thế mà nhụt chí, lập tức đưa ra điều kiện: “Có phải là chỉ cần tôi biết rõ những thứ này thì em sẽ không đi gặp cái tên công tử bột kia nữa?”
Thật đúng là bản tính của thương nhân, làm cái gì cũng phải là giao dịch, cô vỗ vỗ chân mình rồi đứng dậy: “Phải xem biểu hiện của anh đã!” Cô trở về phòng ngủ, mấy ngày nay, cô ngủ đều không được ngon giấc cho lắm, khó khăn mãi mới có được một ngày tâm trạng tốt như hôm nay, sau bao nhiêu ngày tháng mờ mịt như vậy, cô vui vẻ cười cười trở về phòng.
“Châu Kiệt Luân?” Anh hình như đã từng nghe cô đề cập đến cái tên này rồi. Cô rất thích anh ta ư? Vậy anh phải làm sao bây giờ? Tại sao người con gái này lại cứ thích đi khắp nơi phong lưu như thế? Khiến cho anh ghen tỵ đến đau xót.
“Thư ký Vương, chờ một chút.” Diệp Vinh Thiên hô lên với thư ký Vương, người vừa đến đưa văn kiện.
“Vâng, chủ tịch.”
“Anh giúp tôi tìm một ít tư liệu đến đây.” Anh cúi đầu, vừa phê duyệt văn bản tài liệu vừa nói.
“Vâng!” Thư ký Vương thắc mắc ông chủ muốn tìm cái tư liệu gì, sáng sớm đã muốn xem rồi.
“Đi xem qua tuần san giải trí gần đây nhất một lượt, tìm ra tư liệu về Châu Kiệt Luân, còn có bộ phim truyền hình Hàn quốc hot nhất, sắp xếp xong thì mang đến cho tôi, anh có một giờ đồng hồ.” Anh ra lệnh, hoàn toàn xem chuyện này như một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Vâng? Thư ký Vương trố mắt, anh ta không nghe nhầm đó chứ, ông chủ lớn của anh từ bao giờ mà lại bắt đầu quan tâm đến mấy cái tin tức giải trí này vậy, không phải anh ghét nhất là mấy trò tám chuyện à, sao giờ lại bắt đầu buôn chuyện rồi.
“Sao anh vẫn còn chưa đi?” Anh ngẩng đầu lên nhìn thư ký Vương vẫn còn đang đứng ngây ngốc ở đó.
“A, được, tôi, tôi đi ngay bây giờ đây.”
“Chờ một chút.” Anh lại dừng bút, ngẩng đầu lên gọi với lại.
“Chủ tịch có còn điều gì muốn phân phó.” Thư ký Vương nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc, trong lòng cũng không khỏi khẩn trương.
“Gọi cho Đỗ Tiểu Vỹ.”
A! Trong thời gian làm việc không được nghe điện thoại riêng, trước giờ anh luôn nghiêm khắc với chuyện này, hiện tại lại tự mình phá lệ? Xem ra giá trị của Đỗ Tiểu Vỹ này không hề nhỏ đâu!
“Bây giờ?”
“Phải, hỏi xem cô ấy đang ở đâu.”
Anh không dám cam đoan rằng Đỗ Tiểu Vỹ sẽ thật sự nghe lời anh hay không, nhỡ đâu cô lại đi gặp tên công tử bột đó, để đề phòng vạn nhất, anh muốn biết rõ mọi hành động của cô.
“Sau đó?” Thư ký Vương to gan hỏi.
“Sau đó gọi cô ấy tới đây.” Anh muốn gặp cô ấy.
“À…” Thư ký Vương gật đầu, tỏ vẻ hiểu thấu, hóa ra bệnh tương tư lại tái phát.
Đỗ Tiểu Vỹ đầu đầy mồ hôi mà đi vào trong văn phòng của Diệp Vinh Thiên.
“Chuyện gì vậy… sao lại vội vã gọi tôi đến đây thế.” Nóng thật đấy, đạp xe đạp đến đây làm cô vã hết cả mồ hôi rồi.
“Buổi trưa đi ăn cơm với tôi.”
Anh ký một lượt toàn bộ mấy văn bản tài liệu mà buổi trưa cần gấp, sau đó muốn dành cả buổi chiều để ở bên cạnh cô.
"Cái gì?" Cô kêu to: "Anh vội vàng gọi tôi đến đây như vậy chính là vì muốn cùng đi ăn cơm trưa, tôi không đi." Tức chết đi được, hôm nay Trình Tuấn còn rủ cô đi câu cá ở Vịnh Điếu Lang, cô ở nhà đã chuẩn bị xuất phát rồi. Thư ký Vương lại đột nhiên gọi điện tới nói là chủ tịch tìm cô có chuyện, hỏi chuyện gì cũng không nói, chỉ nói là rất gấp. Ăn cơm chính là chuyện vô cùng gấp gáp sao? Anh thích như nào thì người xung quanh cũng phải theo thế ấy à?
"Không, tôi đi đây." Hy vọng bây giờ tới đó còn kịp.
"Không được đi!" Anh quát lớn, vội vàng như vậy, chắc chắn là đi gặp cái tên công tử bột kia rồi, không thể để cho cô đi được. Anh ôm bụng: "Ngày hôm qua em làm đồ ăn có phải là không sạch sẽ hay không, từ sáng sớm đến giờ tôi cứ thấy bụng đau quặn lại." Anh nói, vẻ mặt nhăn nhó.
"Không thể nào… Tôi cũng đâu có bị gì đâu, anh muốn chắc chắn thì đến bệnh viện kiểm tra đi." Nghe anh không thoải mái, cô lập tức đứng lên chạy đến xem.
"Tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi." Buồn cười, nếu đi bệnh viện thì anh sẽ lộ mất.
"Đúng rồi, tôi quên mất là anh không thích đi bệnh viện, nếu thế thì uống thuốc đi, anh chờ đó, tôi chạy ra ngoài mua thuốc." Cô phi như bay ra bên ngoài mua thuốc.
Cô tức giận thở gấp chạy về, trong tay còn cầm theo thuốc.
Thật đúng là tự gây nghiệt không muốn sống, đang yên đang lành thì lại uống thuốc, vì một người con gái mà phải làm đến tận nước này, đúng là mất mặt mà! Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt thuốc xuống: "Được rồi, hiện tại em có thể cùng tôi đi ăn cơm không?"
"Vậy anh phải trả lại tiền mua thuốc cho tôi, còn có địa điểm là do tôi chọn, tôi không thích đi ăn nhà hàng Tây, ăn không đủ no lại còn khó ăn."
"Được!" Anh kéo lấy tay cô, vui vẻ mà đi ra khỏi cửa văn phòng.
Ngoài thư ký Vương ra thì mấy người còn lại đều trừng to mắt, trời ạ! Chủ tịch đang nắm tay một cô gái đi ra, mà cô gái kia lại còn nhìn rất quen mắt, đây không phải là người quét dọn cũ của chủ tịch đó ư? Không phải là từ chức rồi à? Bây giờ lại ở bên cạnh chủ tịch, đúng là kim ốc tàng kiều, mấy ngày nay đều không thấy mặt mũi chủ tịch đâu, hiện tại có thể giải thích được rồi… sau khi hai người họ rời đi, phòng thư ký lập tức bùng nổ.
"Buổi chiều em muốn đi đâu không, tôi đi cùng em." Cô chọn lấy một nhà hàng Trung Quốc, đây không phải là nơi anh thường đến, cũng không ăn ở đây bao giờ. Đỗ Tiểu Vỹ cũng mặc kệ anh có ăn hay không, tự mình đến ăn lấy ăn để. Dễ thấy anh rất mong chờ cô ăn xong, xem cô uống nước, tận dụng mọi thứ để hỏi cô:
"Ồ? Tôi không nghe lầm chứ, anh muốn đi với tôi? Anh rảnh rỗi đến như vậy à? Không phải đi công tác à?" Kỳ thật trong nội tâm cô cũng rất vui vẻ, chỉ là trên miệng vẫn không muốn tha cho anh. Nhìn sắc mặt anh chuẩn bị thay đổi, cô lập tức đồng ý: "Đây là tự anh muốn đi đấy nhé, không ai bắt ép anh đâu."
"Có thể đi được chưa?" Anh không thể tiếp tục ngồi trong cái sảnh ồn ào này được, cô nhìn xem bộ dạng như đang ngồi trên đống lửa của anh, cũng biết rõ điều này.
"Lái xe thì sao mà đi dạo được, không cho phép!" Cô đang muốn đi dạo phố mà anh lại muốn lái xe, đi kiểu đó thì còn gọi gì là đi dạo nữa?
"Thế nhưng mà từ đây đến nơi em muốn tới vẫn còn cách một quãng đường xa nữa." Từ nhỏ đến lớn, anh đi tới chỗ nào cũng là lái xe, sớm đã quen với việc đi xe thay cho đi bộ rồi.
"Thế nhưng trong này có không ít địa điểm đặc sắc… tôi muốn đi dạo." Sở thích được đi dạo phố của phụ nữ đã được cô phát huy triệt để, ha ha, nếu như câu không được cá thì cũng câu được một cái đầu to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.