Đại Vận Mệnh

Quyển 1 - Chương 29: THẬT GIẢ LẪN LỘN

Lưu Linh Lão Đại

04/09/2013

Một lúc sau, khi chắc rằng Tuyết Luân đã thực sự rời đi, bấy giờ Cao Thảo mới quay sang phía Nhã Đan cất giọng áy náy:

- Lưu cô nương, vừa rồi ta… Ta vô cùng xin lỗi cô nương.

Chàng nói tới đây nằm vật xuống chiếc nệm, buồn rầu và chán nản:

- Ta đã đắc tội với Lưu cô nương rồi. Giờ cô nương muốn chém, muốn giết gì thì tùy.

Chàng vừa dứt lời chợt thấy có một bàn tay nhỏ trắng muốt khẽ lau nước mắt đọng trên mắt mình, ngó sang thì nghe Lưu Nhã Đan dịu giọng:

- Thiếp hiểu rồi. Thì ra chàng làm vậy là để che mắt vị cô nương kia. Cao lang, chàng biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên vờ làm thế, hi vọng cô nương ấy khinh thường chàng, căm ghét chàng.

Thảo nghe vậy ngẩn người ra:

- Lưu cô nương, quả thực chuyện này ta có nỗi khổ riêng. Mong cô nương làm ơn đừng tiết lộ chuyện hôm nay ra bên ngoài.

Nhã Đan khẽ lắc đầu, đáp:

- Chúng ta giờ đã là phu thê, sao chàng còn xưng hô khách khí như vậy chứ. Được rồi, thiếp hứa sẽ không tiết lệ chuyện này. Nhưng chàng nhầm rồi...

Nghe cô nói vậy Thảo giật mình:

- Không hiểu ta đã sai ở đâu ư?

Nhã Đan cười buồn:

- Chàng đã làm rất tốt, đến bản thân thiếp cũng từng lầm tưởng. Ài, thế nhưng có một điều chàng không biết rằng khi phụ nữ đã yêu một ai đó, yêu một ai đó thật sâu sắc. Thiếp tin rằng mai này dẫu có xảy ra bất cứ chuyện gì, cả đời họ cũng không bao giờ quên được. Chàng làm thế, cô nương kia ắt sẽ đau lòng lắm.

Thảo cất giọng chán nản:

- Ta biết Luân Luân sẽ đau lòng lắm. Thế nhưng nếu ta không làm vậy, từ nay trở về sau, cô ấy nhất định sẽ… Ài, ta còn sợ sau khi ta qua đời, cô ấy còn tự tận theo ta. Điều đó…

- Với thiếp, chết vì người mình yêu tức là sống trong tình yêu vậy. Với người phụ nữ, điều đó cũng là hạnh phúc đấy. Chàng nghĩ cô nương ấy sau biến cô ngày hôm nay, mai này sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn chăng. Ôi, hi vọng là thiếp phán đoán nhầm.

Tới đây Nhã Đan tiến lại gần chiếc giá đồng, thắp lên một ngọn nến nhỏ, sau đó tiến lại phía Thảo rồi nói:

- Cao lang, chàng đã đói chưa vậy. Thiếp hôm nay có mang theo thức ăn và rượu, đặt trong cái làn nhỏ để ở phía góc ấy!

Nghe tới đây Thảo vội vã tiến lại tìm bầu rượu rồi ngửa mặt tu một hơi dài, sau đó nói:

- Lưu cô nương. Chuyện chúng ta kết bái làm phu thê chỉ là do mẫu thân ta bắt buộc, cô nương đừng cho đó là thật.

Lưu Nhã Đan rươm rướm nước mắt.

- Không, chuyện này thiếp hoàn toàn tự nguyện. Huống chi chàng không cho đó là thật, song thiếp lại cho đó là thật.

Thảo lắc đầu cười khổ:

- Sao cô nương lại phải tự làm khổ mình như vậy chứ?

- Với thiếp, chuyện đó là chuyện làm thiếp hạnh phúc nhất đời. Thế sao lại là khổ được chứ.

Dừng lại một chút, gương mặt Nhã Đan ánh lên một mầu hồng phấn, cô cúi đầu nói khẽ:

- Có lẽ chàng không nhớ và không để ý. Lập xuân năm ngoái, bọn Tiểu Hắc nhờ thiếp đóng vai là một cô nương bị bọn vô lại khi dễ, để cho chàng có cơ hội ra tay hiệp nghĩa. Ban đầu thiếp nghe thì thấy ngạc nhiên và buồn cười lắm, cứ ngỡ chàng là một gã bạch diện chỉ thích khoe mẽ. Nhưng sau này bọn Tiểu Hắc có nói rằng chàng vốn không hề hay biết chuyện này, bọn chúng bày ra trò này chỉ để chàng vui vẻ. Ừm, lúc đó thiếp đồng ý. Và khi đó, đó là lần đầu tiên thiếp được gặp chàng.

Nói tới đây Nhã Đan khẽ cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu:

- Ban đầu thiếp không tin vào cái gọi là “nhất kiến chung tình” đâu. Thế nhưng lần ấy không hiểu sao…

Thảo nghe thấy thế lại tu một ngụm rượu lớn, cười khẽ mấy tiếng:

- Chuyện này thật vô cùng xấu hổ. Ài, nhớ hồi đó ta thích mấy thứ gọi là hào nghĩa kia đến mê muội. Buồn cười thay, buồn cười thay!

Nói tới đây thì vò rượu đã cạn trơ đáy, chàng cười một tiếng quăng nó vào xó rồi nói:

- Hà, càng uống càng tỉnh. Thật là… Hừm, đã vậy thì việc của ai thì người đó làm.

Nói tới đây bất chợt chàng ngẩn người, đan điền nóng như lửa đốt, nhìn lại thì thấy Nhã Đan đang nhìn mình cười. Dưới ánh nến chập chờn, trông cô càng lúc càng xinh đẹp, chẳng hiểu sao trong đầu chàng chợt nảy ra một ý nghĩ không quang minh cho lắm. Trấn tĩnh lại, rồi như nhớ ra điều gì chàng phá lên cười:

- Ha ha, hóa ra là vậy, đây cũng giống như cách ả nha đầu Vân Linh kia đã sử ra. Hừm, chỉ có thứ điều xuân dược cho vào rượu, nó còn kém xa loại mê tửu đáng nguyền rủa của ma nữ Vân Linh kia.

Tới đây chàng sực nhớ tới lời của sư phụ mình, bởi thế tay chân chàng thì múa may, song đầu óc thì cố gạt hết mọi tạp niệm, tập trung tinh thần vận khí theo khẩu quyết Hải Lãng Thao Thiên. Một hồi sau hơi rượu như bay đi đâu hết, cả người chàng cảm thấy khá sảng khoái, đầu óc không còn những ý nghĩ bậy bạ nữa thì mới an tâm dừng tay. Lại ngó qua thấy bộ dạng ngơ ngác của Nhã Đan thì tính khí trẻ con nổi lên, chàng vờ như xông thẳng tới toan hù cô một phen khiếp đảm. Nào đâu chàng chỉ thấy Nhã Đan sau một thoáng giật mình thì mỉm cười, khẽ nói:

- Thiếp đã là vợ chàng. Chàng việc gì phải thế chứ.

Thảo nghe vậy giật mình, lại nhớ tới những chuyện đang xảy ra thì chán nản, gieo mình nằm xuống tấm nệm đoạn cất giọng buồn bã: “Ôi! Ta thật chẳng ra gì. Quả đúng như lời sư phụ nói, ta mãi chỉ là một đứa trẻ to đầu, vừa nông cạn lại vừa không biết suy nghĩ.”

Lưu Nhã Đan trông thấy vậy thì ngẩn ra, vừa bất ngờ lại vừa có chút thất vọng. Cô tiến lại bên cạnh Thảo rồi cất tiếng nói:

- Chàng phát hiện ra trong rượu có xuân dược, chàng khinh ghét thiếp lắm phải không?

Thảo lắc đầu cười:

- Không. Nếu tại hạ đoán không lầm thì xuân dược kia vốn do mẫu thân ta cho vào rượu. Huống chi kể cả nó do cô nương bỏ vào, ta có tư cách gì để ghét cô nương chứ.

Nói tới đây chàng thở dài:

- Mẫu thân ta nói cũng có một phần đúng. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Cô nương đã không quản đến danh tiết, nếu ta mà khinh ghét được cô nương thì liệu có phải là bậc trượng phu nữa không. Chỉ có điều Thảo này thà mang tiếng bất hiếu chứ quyết không phụ tấm chân tình của Luân Luân dành cho ta được.

Nhã Đan gạt lệ rồi nói:

- Ài, đến giờ thì thiếp khẳng định chàng bị hàm oan rồi. Đến hôm nay thiếp càng thêm khâm phục con người của chàng. Cao lang, thiếp thật sự đang ghen với vị cô nương kia. Chỉ có điều ông trời thật là nghiệt ngã. Thật là nghiệt ngã mà...

- Ông trời vốn có đức hiếu sinh. Có trách là trách ả ma nữ kia nhẫn tâm độc ác, trách Thảo ta hồ đồ ngu ngốc thôi.



- Cao lang, nghe nói chàng là người duy nhất thấy được dung nhan của Vân Linh. Ả ta đẹp lắm phải không?

- Đẹp. Rất đẹp! Quả không thể phủ nhận rằng ả ta là một tuyệt đại mỹ nhân. Chỉ có điều lòng dạ độc hơn rắn rết, nham hiểm hơn lang báo, loại người ấy chỉ khiến ta càng thêm khinh ghét mà thôi.

- Cô ta có xinh đẹp bằng Luân Luân của chàng không?

- Ha ha, làm sao bằng được chứ!

Nhã Đan lúc này quay sang phía Thảo rồi ấp úng hỏi khẽ:

- Cao lang, thiếp có một thỉnh cầu nhỏ. Chàng có thể cho thiếp mượn bờ vai một chút được không?

Thoáng ngẩn người một chút, sau đó chàng cười khẽ:

- Có gì mà không được. Ta nghe nói Liễu Hạ Huệ ôm mỹ nữ trong lòng mà vẫn không động thanh sắc, Cao Thảo này dẫu vô năng song chẳng nhẽ không bằng một góc của ông ta hay sao.

Nhã Đan dựa vào bờ vai chàng, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào, vừa có chút gì đó mất mát. Hồi sau, cô thiếp đi lúc nào không hay.



Mờ sáng hôm sau, khi hai người đang thiu thiu ngủ thì có tiếng chuông rung lên. Nhã Đan nghe thế giật mình choàng tỉnh, sau đó đứng lên chỉnh lại trang phục đoạn bẽn lẽn:

- Cao lang, thế mà trời đã sáng rồi. Thiếp về đây, tối nay sẽ gặp lại chàng.

- Cám ơn cô nương vì buổi nói chuyện thú vị đêm qua. Thảo ta cũng mong cô nương hãy giữ kín chuyện với mẫu thân.

- Thiếp biết rồi.

Nhã Đan nói tới đây thì tên Giám ngục đã cầm một chiếc đèn nhỏ đi tới. Gã trông thấy Nhã Đan thì cất tiếng cười, một nụ cười đầy ngụ ý: “Cao thiếu phu nhân. Chúng ta đi chứ!”

Gã nói tới đây thì quay sang hai tên sai dịch phía sau dặn dò: “Canh gác cho cẩn thận. Có gì sơ sẩy thì tất cả chúng ta sẽ thành con ma không đầu đó.”

Mấy gã kia nghe vậy dạ ran. Một lát sau thì gã quản giám Ngô Vĩnh và Nhã Đan đã khuất dạng. Thảo lúc này vì trằn trọc cả đêm, Nhã Đan rời đi rồi toan đặt mình xuống đánh một giấc thì chợt nghe mấy tiếng cốc cốc rất khẽ vang lên ở phía sau bức tường trước mặt. Kỳ lạ nhất là mấy âm thanh khô khan này nghe rất có tiết tấu, Thảo hiếu kì đi lại phía bờ vách rồi nhặt lấy vò rượu đoạn gõ mấy tiếng đáp lễ.

Đúng lúc ấy phía bên kia phát ra một thanh âm nhỏ như muỗi kêu, vo ve bên tai chàng: “Tiểu tử, ngươi có nghe rõ lời ta nói không?”

Thảo có chút ngạc nhiên, bởi thế cũng khẽ trả lời: “Nghe được. Mà ông là ai vậy?”

Thanh âm kia vẫn tiếp tục vang lên: “Tiểu tử ngươi còn nhỏ mà công lực khá là cao cường. Thật là đáng khen. Ừm, nghe được thì tốt rồi. Nếu ngươi muốn biết thân thế của mình, hãy lắng tai sát vào bức vách!”

Ông ta vừa dứt lời, Thảo giật mình: “Cuộc nói chuyện giữa ta và mẫu thân hôm qua, ông đã nghe hết rồi phải không. Hừ, đừng có mà đặt điều bậy bạ gạt ta.”

Dường như người bên kia đã có chút tức giận, thanh âm kia như gằn lên: “Nếu muốn biết thì câm mồm ngay cho ta. Nghĩ mà xem, ta lừa một tử tù như ngươi làm gì chứ. Nghe cho kĩ đây, ngươi mang chiếc lắc vàng kia, thử tra xét xem có phải nó chạm hình một thanh kiếm ở mặt bên trong không?”

Vì hiếu kì, Thảo không kìm được liền mang chiếc lắc vàng kia ra, sau đó đánh hỏa tập lên soi qua một lần. Nào đâu khi ánh lửa vừa lóe lên, chàng giật toát mồ hôi hột, không tự chủ được cả người run lên, lắp bắp hỏi: “Tại sao ông lại biết chuyện này?”

Sững lại một chút, sau đó quái nhân lạ mặt người run lên: "Ông trời thật... Chẳng dè ta lại có thể gặp được hậu nhân của Lý Phi Dương. Thật chẳng là..." Cố giữ bình tĩnh, người bên kia cười khẩy một tiếng, cất giọng trào phúng: “Bởi vì chiếc lắc này là vật mà ta đưa cho mẫu thân ngươi mà. Ta sao lại không biết chứ!”

Nói tới đây ông ta như tự diễu bản thân, nghĩ thầm: “Danh khí của sư phụ quá lớn, ta không thể nói ra sự thật được. Mà ta lại nhầm nữa rồi. Người ấy đâu còn là sư phụ ta chứ. Phải là Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn mới đúng.

Thảo nghe thế giật nẩy mình, run giọng thốt: “Chẳng nhẽ ông biết song thân thật sự của ta sao?”

Người bên kia nghe thế cười nhạt: “Ta đã biết bí mật của chiếc lắc vàng, tức nhiên là sẽ biết bí mật của thân thế ngươi!"

Kế đó gã ta có chút thẫn thờ, động tâm: "Chẳng dè sau lần thất lạc Lã Thăng Bình ở Đạo Hương, gần hai mươi năm sau ta lại có vinh dự được gặp con trai của cô ta, nhi tử của Nhị đệ. Ha ha, hắn còn là Nhị đệ của ta chăng?" Đang miên man, chợt nhớ ra điều gì hắn ta hừ lạnh một tiếng: "Hừ, im miệng cho ta. Giờ ta kể chuyện này cho ngươi nghe, ngươi có tin hay không là chuyện của ngươi.”

Thảo cũng biết là mình đã có mấy lời không đáng nói, song nhớ đến chuyện chữ Quách khắc trên chiếc lắc vàng thì vừa hiếu kì lại vừa nghi ngờ, bởi thế chàng tập trung lắng nghe người bên kia nói.

"Tiểu tử, ngươi đã từng nghe nói đến một người tên gọi Vạn Hoa Cốc Chủ Quách Khinh Hàn chưa?"

"Sao, ý của ông là Quách Sư bá!" - Thảo giật mình hỏi lại, song sau chợt nhớ lại nghiêm lệnh của sư phụ, chàng ấp úng: "Cùng tên với Sư bá của ta, chỉ có điều sư bá ta không có danh xưng là Cốc chủ gì kia!"

Người lạ mặt nghe vậy bĩu môi: "Tiểu tử ngươi không biết cũng phải, người này cũng đã thất tung mười mấy năm trên giang hồ rồi. Chỉ có điều mười tám năm trước, nhắc đến tên ông ta hắc bạch hai đạo đều táng đảm hồn kinh."

Dừng lại một chút, người lạ mặt kia tiếp lời, thanh âm có vẻ trùng trùng cảm xúc: “Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn võ công lừng lẫy bốn phương, ông ta cả đời thu năm đệ tử. Trong đó ta là một trong số năm người đó.”

Thảo giật thót người, nhủ thầm: “Nói như vậy chẳng nhẽ… Không biết ông ta là Tô Mộ Bạch hay là Vi Hàn đây. Nghe Trần đại ca nói hai gã này đều là dạng ác nhân bỉ ổi, đang tâm hại chết huynh đệ đồng môn của mình là Lý đại hiệp. Ài, nói như vậy chẳng nhẽ…”

Nghĩ tới đây chàng toát mồ hôi, không dám phân tâm nữa mà lắng nghe tiếp lời người kia nói. Thanh âm kia vẫn tiếp tục vang lên như rót vào tai chàng.

“Ha ha, chuyện đã đến nước này, ta còn gì mà không dám nói hết chứ. Trong số năm người đó thì có ta, đại sư huynh Vi Hàn và một gã tam đệ tên gọi Tô Mộ Bạch chính là hai tên ác nhân vô lương tâm. Hừm, nhị đệ tử Lý Phi Dương và Ngũ đệ tử Trần Phi Chi lại là hai bậc đại hiệp lừng lẫy, người còn lại là một tuyệt sắc giai nhân tên gọi Băng tâm tiên tử Khúc Vân.”

“Nhớ lại năm đó, Lý Phi Dương vì có xung đột với Thiên Nhẫn giáo, lại đúng vào lúc thê tử của hắn là Lã Thăng Bình. Việc gắp rút, hắn ta mang thê tử đến Vạn Hoa Cốc lánh nạn, trước đó thì đã gửi bồ câu đưa thư báo tin cho chúng ta. Nhận được tin tức, mấy người chúng ta lập tức đến điểm hẹn để đưa thê tử Lý Phi Dương bình an về Vạn Hoa Cốc. Tuy nhiên vì Vi Hàn và gã họ Tô kia vì mưu lợi bản thân mà tìm cách hãm hại Lý Phi Dương."

Kể tới đây, thoáng trầm ngâm một chút: "Nhất định không thể cho tiểu tử này hoài nghi về thân thế của mình, ta phải cẩn thận hơn! Ài, thực tâm mà nói thì Vi Hàn này cũng chỉ muốn loại bỏ gã tiểu tử họ Lý kia thôi, ta cũng rất muốn chu toàn cho thê tử của hắn." Nghĩ được vậy, gã Vi Hàn kia tiếp lời: "Sau khi lừa đẩy được Lý Phi Dương vào tử lộ, Vi Hàn ta lo lắng bị Vạn Hoa Cốc Chủ trách phạt, hai mươi năm sống cùng người này ta còn lạ gì tính khí của ông ta, bởi vậy cố công truy tìm tung tích của thê tử Lý Phi Dương. Chỉ có điều trên đường lại phát sinh biến cố, ta chỉ hay tin rằng mấy người anh em kết nghĩa của Lý Phi Dương đã đưa vợ con của hắn đi lánh nạn rồi. Ta hoàn toàn không dò la được tung tích đám người này.”

Kể tới đây Vi Hàn ra bộ cười chua chát: "Đúng như ta dự đoán, ta và Ngũ sư muội không hoàn thành được nhiệm vụ, Vạn Hoa Cốc Chủ nội giận lôi đình trục xuất hai người chúng ta ra khỏi Cốc, lại giao hẹn rằng chỉ khi nào tìm lại được thê tử của Lý Phi Dương mới được trở về. Mà hai người ấy như bóng mây tăm cá, ta sao tìm được đây. Cực chẳng đã, cuối cùng ta đành về Đạo Hương thôn.

Thảo nghe vậy hỏi: "Ông quay lại đó làm gì?"

Vi Hàn trả lời: "Ta tìm gặp một cô gái, là người đã cùng ta thề nguyền chuyện đính ước trăm năm..."

Thảo như sa vào một bể mây mù, tuy nhiên chàng như hiểu ra được một chút gì, run giọng: "Nói như vậy thì, ta ...Rốt cục ta là ai..."

Vi Hàn thở dài ra giọng chua chát:

- Nếu bây giờ ta nói ra thân thế ngươi, ắt hẳn ngươi sẽ không tin. Được, để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện, nghe xong câu chuyện này thì ngươi quyết định cũng không muộn.

Nói tới đây khóe mắt Vi Hàn đỏ hoe, gương mặt có phần già nua của gã toát lên một vẻ ảm đạm và thương tâm, lại cũng chẳng cần để ý đến Thảo mà chậm rãi nói:

- Nếu ngươi sinh ra sớm hơn bốn mươi năm, nhất định sẽ biết đến một vụ thảm sát đẫm máu. Trong một đêm giông bão, gần hai mươi mạng người nhà họ Lôi đã bị một đám sát thủ bịt mặt tru tận, chỉ duy nhất có một thằng bé sống sót. Tiểu tử ngày đó chính là ta đây.

Thảo nghe thấy thế giật mình: “Chuyện này ta cũng có nghe nói đến. Vậy hóa ra ông không phải họ Vi?”

Vi Hàn lắc đầu, cười thảm:



- Cái gì mà họ Vi chứ. Hừ, tên thật của ta là Lôi Khả, là người thừa kế duy nhất của Lôi gia. Ha ha, nhớ lại khi đó mẫu thân ta bị lũ ác tặc kia chém ba đao, song bà vẫn cố hết sức lấy thân mình che chở cho nhi tử của mình. Lại dùng hết sức tàn đút cổ tay vào miệng ta vì bà sợ tiểu hài đó bật ra tiếng khóc. Năm đó ta chỉ mới tròn sáu tuổi. Hừ, kể từ thời khắc đó ta đã lập thệ, mối thù này chưa trả nhất định sẽ không bao giờ mang họ Lôi nữa.

Thảo nghe thế giật mình, trong lòng muôn vàn cảm khái về số phận bi thảm của Vi Hàn. Tới đây lại thấy ông ta nghiến răng kèn kẹt, cất giọng đầy căm phẫn:

- Nằm lẫn trong mớ thi thể đẫm máu của người nhà họ Lôi, ta nghe được loáng thoáng rằng tên cầm đầu chính là Đường Dã, người của Đường gia ở Tứ Xuyên. Hừ, ta còn biết được đâu là nguyên nhân mà hai mươi mạng người của Lôi gia chết thảm, ấy là bởi vì phụ thân ta đã khám phá ra được bí mật về Hàm sa xạ ảnh. Là hàm sa xạ ảnh, cái thứ ám khí đáng nguyền rủa đó.

Thảo nghe thế cũng cảm thương thay cho số phận bất hạnh của gã, mối ác cảm với gã bớt đi nửa phần. Tới đây lại nghe Vi Hàn tiếp lời:

- Ta cũng vì mất máu quá nhiều nên đã thiếp đi. Đến chiều ngày hôm sau thì Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn tình cờ đi ngang qua, thế là cái tiểu mạng ấy của ta đã được cứu. Ông ta không những cứu sống ta mà còn truyền thụ võ nghệ cho ta, ơn nghĩa ấy của ông ta, ta cả đời mãi ghi lòng tạc dạ. Kể từ năm đó, ta khắc mối gia thù này trong tâm khảm, dốc lòng học nghệ những mong mai này có thể trả được mối huyết thù ngày ấy. Hồi ấy ta đã lập thệ, nếu như mối thù này chưa trả thì ta không còn mặt mũi nào mang họ Lôi nữa. Nhưng hỡi ôi…

Gã gục mặt xuống, thở dài chán chường rồi kể tiếp:

- Khi võ công có chút thành tựu, ta xin sư phụ xuất sơn để báo phục mối gia thù. Sư phụ ta cho rằng bản lĩnh võ công của ta còn kém cỏi, thế nên không đồng ý. Dẫu căm thù đám người họ Đường ấy đến tận cùng, song ta cũng biết với bản lĩnh và thực lực hiện thời, ta thực không có nửa phần cơ hội báo thù. Bởi thế nên ta hạ quyết tâm, phải gắng hết sức giành lấy vị trí cốc chủ Vạn Hoa Cốc.

Sau đó mấy năm, khi bản thân đã chín chắn hơn ta liền xin phép sư phụ rời cốc điều tra chuyện năm xưa. Than ôi, lúc ta bước thân vào chốn giang hồ thì ta mới hay tin Đường Dã đã bặt tung gần mười năm nay, mà gã lại là đầu mối duy nhất để ta có thể lần ra tất cả sự thât về mỗi huyết thù khi xưa. Ai! Sau hơn một năm cật lực mà không tài nào truy ra dấu tích, dù chỉ là một chút tung tích của Đường Dã, đầu ta thật sự muốn nổ tung ra rồi. Ta uống rượu say đến mê muội, hò hét đập phá suốt một ngày… Thế rồi, ta đã gặp nàng.

Nói tới đây hai mắt Vi Hàn chớp khẽ, ngữ điệu của gã chứa một vẻ ôn nhu hiếm có: “Lần ấy ta được gặp nàng. Đường Nhược Yên.”

“Mặc dù sau này ta biết nàng là người của Đường gia, thế nhưng ta chẳng thể nào căm hận được nàng. Thế rồi trải qua một vài biến cố sinh tử hoạn nạn, chúng ta yêu nhau. Lúc được ở bên nàng, ta thấy lòng mình thanh thản và thư thái làm sao, mọi cảm giác thù hận trong lòng chợt bay biến. Cho đến một hôm, ta vô tình biết được rằng: cha nàng chính là Đường Dã, chính là kẻ lòng lang dạ sói, là kẻ cầm đầu vụ thảm sát hơn hai mươi mạng người Lôi gia. Ôi! Ông trời mới nghiệt ngã làm sao.”

Nghe Vi Hàn nói tới đây chàng thấy bất nhẫn, thấy số phận của gã cũng thật sự đáng thương hết mức, thở dài mà hỏi nhỏ: “Vậy, vậy rốt cục ông đã xử sự thế nào?”

Vào lúc này bờ vai của Vi Hàn rung lên từng hồi, hai gò má hốc hác ướt đẫm lệ, gã nghẹn đi không nói nên lời:

- Ta suy sụp gần tháng trời, ốm liệt đi không dậy nổi. Trong suốt khoảng thời gian đó, Nhược Yến hết lòng chăm sóc ta. Cho đến một ngày cô ấy báo cho ta tin mừng, đó là đã mang cốt nhục của ta trong người. Ôi, lúc đó chẳng biết ma xui quỉ khiến thế nào, ta cười lớn, vừa chế giễu vừa nhục mạ Nhược Yên. Sau đó rũ áo quay lưng đi. Vi Hàn ta quả thật là kẻ nhẫn tâm vô sỉ bậc nhất thiên hạ.

“Mấy tháng sau đó ta sống trong sự cô đơn, sống trong sự giày vò và khổ sở đến cùng cực. Rồi đến một ngày kia, khi ta nhận ra bản thân mình không thể nào thiếu Nhược Yên được. Lúc ấy ta dặn lòng rằng sẽ gạt hết mọi thù hận, cùng Nhược Yến chung sống cho đến hết đời. Song ông trời cũng thật trêu người, đúng lúc đó ta nhận được phi cáp truyền thư của Lý Phi Dương. Lúc ấy, ước muốn báo thù rửa hận lại bùng cháy hơn lúc nào hết. Chẳng dè... Ài, ngươi cũng biết kết quả rồi đấy.

Thở dài một tiếng chán nản: "Khi ta bị trục xuất khỏi Vạn Hoa Cốc, ta suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng cũng đã quyết định sẽ trở lại với Đường Nhược Yên, gạt bỏ hận thù và cùng nhau sống vui vẻ suốt quãng đời còn lại. Lần ấy ta còn nhớ khi vừa xuất hiện, Nhược Yên rưng rưng nước mắt mà rằng: "Thiếp biết chàng nhất định sẽ quay trở lại!"

- Thời gian sau đó, ta được sống những ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời, hai chúng ta hồi hộp chờ đón đứa con đầu chào đời. Chẳng dè...

Ngữ khí Vi Hàn đến đây lộ vẻ vô cùng đau đớn và uất hận: "Chẳng dè mấy ngày sau đó nơi chúng ta định cư xuất hiện giáo đồ Thiên Nhẫn Giáo. Ta lo lắng vô cùng bèn đưa Nhược Yên tạm lánh đi, không ngờ hành tung của chúng ta bị phát hiện. Cuối cùng ta đành ở lại cản đường, để Nhược Yên đào thoát trở về Đường Gia."

Nào đâu khi tìm đến Đường Gia tìm người, ta bàng hoàng và đau đớn vô cùng khi được tin rằng cô ấy đã qua đời. Càng đau đớn hơn khi ta điều tra được rằng khi Nhược Yên cùng hài nhi của ta quay trở về Đường gia thì cô ấy bị lăng nhục, hắt hủi… Rồi không biết vì sao, mẫu tử hai người bọn họ biệt vô âm tín...

Kể tới đây hai mắt Vi Hàn rưng rưng ánh lệ: "Dẫu biết một phần nguyên nhân gây ra cái chết của mẫu tử Nhược Yến chết chính là gã mặt người dạ thú ta đây, thế nhưng cứ nghĩ đến chuyện cả những người thân yêu ruột thịt của Gia Yến cũng nhẫn tâm ruồng rẫy, hắt hủi cô ấy thì…Từ khi ấy, Vi Hàn ta tự dặn lòng mình rằng: hễ ta gặp bất kì người nào của Đường gia, nhất định sẽ không tha cho bọn vô lại ấy!"

Cao Thảo thấy lão lúc này dường như Vi Hàn đang run rẩy, một lát sau thanh âm chợt im bặt. Cũng biết ông ta đang mang tâm sự nên không hỏi tiếp. Nào đâu chợt nghe thấy Vi Hàn cất lời, thanh âm có vài phần kích động:

- Thật may mắn, ông trời hóa ra cũng không tiệt đường nhà họ Lôi, cũng chừa cho Vi Hàn ta một sự an ủi. Hóa ra con trai của ta không có chết...

Lão nói đến đây Cao Thảo bất chợt giật mình, như hiểu ra được điều gì chàng run giọng hỏi: "Ý của ông... Vậy hóa ra ta là..."

"Lý Phi Dương, ta không những hại chết ngươi mà còn mạo danh ngươi thu hài tử của ngươi. Nhưng Nhị sư đệ yên tâm, ta nhất định sẽ cứu thoát thằng bé này!" Thầm nhủ như vậy, Vi Hàn cũng ra bộ xúc động:

- Hài tử ngốc, đến bây giờ mà ngươi còn không hiểu nữa sao. Ta, ta chính là phụ thân của con đây.

Dẫu đã có chút mơ hồ nhận thức điều này, thế nhưng Thảo cả người run rẩy. Sau cùng chàng gào lên: "Không lý nào lại có chuyện này, ta không tin... Ông không thể nào..."

Như cũng tiên liệu trước phản ứng của chàng, Vi Hàn thở dài chán nản, thanh âm đầy vẻ đau thương: "Ta biết con khó lòng chấp nhận nổi sự thật này. Có một người phụ thân lại là một ác ma táng tận lương tâm, song... Ài, con nói xem tại sao ta lại biết bí mật về chiếc lắc vàng đó. Trong hoàn cảnh này ta còn phải gạt con nữa ư?"

Lúc bấy giờ Cao Thảo cả người run lên từng chặp: "Đúng rồi, có lý nào gã ta lại dối gạt mình. Hóa ra thân sinh ra ta lại là một người ác độc... Hóa ra... Nhưng hết thật rồi, từ dưỡng phụ đến thân phụ đều...Cao Thảo ta thật không còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ nữa. Song rốt cục người kia cũng là thân sinh ra ta. Rồi đây chấm dứt cuộc đời này, Cao Thảo ta chỉ hận đã phụ mối thâm tình của Luân Luân mà thôi!"

Vi Hàn như cũng đoán được tâm sự trùng trùng của chàng, ông ta cất tiếng nói tiếp, ngữ giọng run run:

- Được, tiểu tử ngươi không muốn nhận người phụ thân như ta cũng được, song ít nhất nên nhớ trên mình đang mang dòng máu của Lôi gia. Khi mẫu thân ngươi qua đời, trái tim ta đã chết theo rồi. Từ thời khắc đó, để đạt được mục đích của bản thân, họ Vi ta đã bất chấp thủ đoạn, càng ngày càng lún sâu vào con đường tội ác. Để có khả năng chống lại Đường gia, ta quyết tâm giành lấy vị trí cốc chủ Vạn Hoa Cốc cho bằng được. Bởi thế, người huynh đệ thân cận ngày nào dần trở thành chiếc gai nhọn cản trở con đường đi của ta. Cho đến khi…

Giọng của Vi Hàn ngày càng nhỏ lại, ngữ điệu như chua xót, bi ai:

- Cách đây gần mười năm, để có thể toàn mạng dưới tay Toàn phong kiếm Tô Mộ Bạch, ta đã phải sử dụng đến Ách chủng sinh tử đan, loại đan dược ấy khiến cho tính mệnh của ta lay lắt như ngọn đèn trước gió. Thật chẳng ngờ khi ấy ông trời cũng chưa tuyệt đường sống của ta, bị dồn vào tuyệt lộ ta đã tình cờ tìm gặp được Tiên y Vương Thời Trân, sử dụng thủ đoạn để ép buộc ông ấy cứu mạng Vi Hàn này…

Gã nói tới đây ôm cổ ho rũ rượi, được một lúc vừa thở vừa hổn hển nói:

- Thế nhưng cái thứ Ách chủng sinh tử đan kia quả thật khốn kiếp vô cùng, đến bản lĩnh như Vương Thời Trân cũng không thể chữa được dứt điểm căn bệnh đó… Hừ, tuy ta không chết, thế nhưng ngày nào cũng vậy, cứ đến giờ Mùi là ta lại phải chịu nỗi thống khổ và giày vò, khổ sở đến cùng cực. Sở dĩ ta cố sức sống đến ngày này, ấy là vì tâm nguyện của bản thân hãy còn dang dở.

Nghe ngữ khí của ông ta thương tâm như vậy, trong thâm tâm chàng đã thực sự cho rằng Vi Hàn kia chính là thân sinh ra chàng, chỉ có điều nhất thời bản thân chưa thể chấp nhận được mà thôi.

"Dẫu gì ông ta cũng là cha đẻ của mình! Hoàn cảnh cũng thật sự đáng thương. Ài..." Nghĩ thế, Thảo lên tiếng hỏi:

- Thế tại sao ông, ông lại phải vào đây?

Vi Hàn đáp:

- Gần đây nhất, ta đụng độ với Gia Luật Tỵ Ly của Thiên Nhẫn giáo và bị trọng thương. Để tránh sự truy sát của Thiên Nhẫn giáo và mấy người huynh đệ đồng môn cũ, Vi Hàn ta nghĩ rằng vào đây sẽ là biện pháp an toàn nhất. Bởi vì trước đó đã nhờ người hối lộ cho Giám ngục một số ngân lượng lớn, bởi thế ta được chuyển vào đây. Ài, chẳng ngờ khoảng thời gian ngồi ở đây, điều làm ta khổ sở hơn hết vẫn là nỗi khổ tâm dằn vặt vì những ác nghiệt mình đã gây ra. May mắn thay, cuối cùng ta đã tình cờ gặp ngươi, nhi tử của ta.

Thấy phía bên kia im lặng, Vi Hàn tới đây trầm ngâm một hồi, sau cùng nói:

- Tiểu tử, mai này nếu ngươi chạm trán một người nào là Đoan Mộc Duệ, hữu sứ hộ pháp của Thiên Nhẫn giáo, nếu có khả năng hãy giết hắn cho ta.

- Tại sao ông lại nhờ ta chuyện này. – Thảo hỏi.

- Tại sao ư? Tại vì ta đã khám phá ra được thân phận thật của hắn, hắn chính là Đường Dã, cừu nhân của ta. Hừ, trước khi xuống tay, ngươi hãy cho hắn biết mình thay mặt hai mươi mạng người bị chết oan của Lôi gia báo thù.

Chàng nghe vậy khẳng khái đáp:

- Được. Nếu mai này xác minh được những gì ông nói là sự thật, ta nhất định sẽ đáp ứng ông chuyện này. Những kẻ độc ác, lòng lang dạ sói như thế ta nhất định không tha. Ha ha, chỉ có điều ta là một tử tù, một tử tù ông có biết không?

Dừng lại một chút, chàng thở dài buồn bã: "Một kẻ sắp chết như ta, liệu lấy gì mà đi báo thù rửa hận đây?"

Nào đâu chàng nói tới đây phía bên kia nghe một tràng cười dài: "Hừ, tử tù thì sao chứ. Từ khi biết ngươi chính là con trai của Vi Hàn ta, ta nhất định phải cứu!"

Thảo lắc đầu, cười thảm: "Ông ỷ vào đâu để cứu ta chứ. Nên nhớ đây là thiên lao, hà huống đến bản thân ông còn không tự lo nổi cho bản thân nữa kìa!"

Vi Hàn nghe chàng nói vậy, gã khẽ nở một nụ cười bí ẩn - chỉ có điều Cao Thảo không được chứng kiến mà thôi: "Đúng là bây giờ ta không còn chút sức lực nào cả. Song chỉ có điều, hừ, cứu ngươi thì đâu cần dùng sức chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Vận Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook