Quyển 1 - Chương 30: TRÁ TỬ
Lưu Linh Lão Đại
04/09/2013
Vi Hàn nói tới đây cười nhạt, giọng nói đầy vẻ lạnh lùng: “Song… Hừ, ta
biết con nhất thời còn chưa thể nuốt trôi được sự thật này, hài tử của
ta. Chỉ có điều ngươi được cứu thoát rồi, nhất định phải hoàn thành giùm ta một tâm nguyện.”
“Ý của ông là muốn ta thay ông báo mối thù của Lôi gia?"
"Đúng vậy!"
Nghe gã ta nói vậy, trong lòng đang trải qua tư vị hết sức phức tạp, thoáng một chút ngập ngừng kế đó chàng đáp: "Nếu như những lời ông nói là thật, mai này nếu ta thoát ra được sẽ thay ông báo mối huyết thù này. Chỉ có điều..."
Như đoán được băn khoăn của Cao Thảo, Vi Hàn cất giọng tỏ vẻ bí hiểm: "Còn có điều gì nữa. Nếu tiểu tử ngươi thực sự khát khao sống, ta có cách giúp ngươi gặp lại vị tiểu cô nương kia để giải nỗi oan khiên này."
Nhắc đến chuyện Âu Dương Tuyết Luân, trái tim chàng như nghẹn lại, đột nhiên lòng khát khao thoát khỏi đây, gặp lại nàng bừng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cao Thảo cất giọng gấp gáp: "Ông nói thật chứ? Giúp như thế nào vậy!?"
Thấy ngữ điệu vội vã như thế của chàng, Vi Hàn thoáng có chút đắc ý, y thầm nghĩ: "Chuyện thân thế của ngươi tuy là giả, song mối huyết thù của Lôi gia ta tuyệt đối là thật. Với tinh cách của tiểu tử này, ắt phát hiện ra được sự thật nhất định sẽ phục cừu cho mình. Hà huống tiểu tử hắn lại là nhi tử của Lý Phi Dương, mình cứu gã một mạng xem như... Hừ, vậy là mối thù của ta có cơ hội được báo rồi!"
Thoáng nghĩ vậy, khi nghe chàng hỏi Vi Hàn bèn đáp lời:
- Mười năm trước đây, tuy bất cẩn mà trúng ám toán của Khúc Vân. Thế như Vi Hàn này số lớn mệnh lớn, chẳng những có thể thoát thân mà còn lấy được từ tay Băng Tâm tiên tử Khúc Vân ba viên La trung phản hoàn đơn. Chỉ cần ngươi sử dụng thứ linh dược này đúng cách, vào lúc cần thiết ngươi có thể làm cho tim tạm thời ngừng đập, biểu hiện không khác gì một xác chết vậy. Viên đơn dược này có hiệu dụng trong bẩy ngày. Khi đó chuyện ngươi có thoát được hay không thì phải tùy vào vận số và cơ trí của ngươi.
Thảo nghe mình còn có một tia sinh cơ thì mừng rỡ, chỉ là hiện giờ không biết lời nói của người lạ mặt kia có đáng tin hay không. "Dẫu nghe có vẻ hoang đường song y... Ài, xem chừng rất có thể ông ta lại là thân phụ của mình. Chẳng chẳng có lý nào ông ấy lại mang chuyện thế này ra đùa cả." Nghĩ vậy bởi thế chàng lại hỏi:
- Trên đời này tồn tại thứ linh dược kì diệu như vậy ư?
Vi Hàn trầm ngâm:
- Mấy chục năm trước, võ lâm có một tên ác ma gọi là Quỉ y La Phòng. Bản tính gã họ La này nhẫn tâm, độc ác vô cùng, song phải công nhận hắn quả là một thiên tài về y lí. Những thứ mà hắn tạo ra tuy quái đản nhưng thật vô cùng có giá trị.
Dừng lại một chút, kế đó Vi Hàn khinh khỉnh nói:
- Có một lần ta, tứ muội và sư phụ. Ài, hiện giờ mà... Thôi, bỏ qua xưng hô gì đó vậy. Trên đường tới Ba Lăng huyện mấy người chúng ta đã gặp phải họ La này. Gã họ La thấy tứ muội liền động sắc tâm, kết cục là nằm xuống dưới kiếm của sư phụ ta. Sau lần ấy, họ Vi ta và Tứ muội chia nhau một chút chiến lợi phẩm. Cái gọi là La trung phản hoàn đan này chính là một trong những kiệt tác đắc ý của La Phòng đó.
Bất chợt Vi Hàn phì cười, tự giễu mình:
- Mà tại sao ta lại phải phí lời như vậy nhỉ. Nếu tiểu tử ngươi không tin tưởng ta, vậy thì bất tất phải nói chuyện nữa.
Thảo nghe vậy vội lên tiếng đáp ứng:
- Một kẻ sắp chết như ta thì có gì phải băn khoăn nhiều chứ. Chỉ là ta vẫn có thắc mắc, ngươi ... Ông cứu ta chỉ để ta thay ông báo mối huyết thù kia thôi phải không? Vậy nếu như ta nhất định không chịu nhận lời, vậy thì...
Nghe hỏi vậy, như hiểu được ý của Cao Thảo hai hốc mắt trũng sâu của Vi Hàn toát lên vẻ bi thương, y ngửa mặt thở dài một tiếng não nề:
- Hừ, cho dù ngươi làm chuyện kia song ta cũng nhất định cứu ngươi.
Dừng lại một chút, y thở hắt ra một hơi:
- Hà huống ngươi còn là nhi tử của ta, cho dù ngươi ngoài miệng không thừa nhận song trong lòng nghĩ gì còn khó nói lắm. Ha ha, nhất là "cứu một mạng người còn hơn xây bẩy tòa tháp." Mấy ngày ngồi trong này, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ lại chuyện cũ, tới tất cả những gì bản thân ta đã làm, Vi Hàn này thấy hổ thẹn vô cùng.
Thảo nghe vậy thở dài một tiếng.
- Được rồi. Vậy ông nói đi, rốt cục ta bây giờ phải làm thế nào.
Vi Hàn đôi mắt khẽ nhíu lại, kế đó gã ta trầm ngâm:
- Nếu như Vi Hàn ta đoán không lầm, mẫu thân ngươi đã mua chuộc được toàn bộ bọn sai dịch ở đây rồi. Vài ngày nữa, để giữ cho thi thể ngươi được toàn vẹn, rất có thể bà ấy sẽ tìm cách khiến ngươi chết trước giờ hành quyết, như sử dụng độc dược chẳng hạn hay bất kỳ thủ đoạn nào. Hừm, chuyện này nếu được sự giúp đỡ của bà ấy, ta tin sẽ có tám phần thành công.
Thảo nghe nói vậy, chàng động tâm: "Vẻ như là ông ta rất hiểu suy nghĩ người khác. Nếu vậy..."
Trong lúc Thảo đang miên man suy nghĩ thì Vi Hàn trán khẽ nhăn lại như đang tính toán điều gì đó. Có vẻ như chuyện cứu thoát chàng, đối với gã mà nói thì vô cùng quan trọng, quyết không muốn có sai sót nào xảy ra. Sau một hồi trầm ngâm, Vi Hàn nói:
- Ngay bây giờ ngươi hãy tìm cách liên lạc với mẫu thân ngươi càng sớm càng tốt. Sau đó báo cho bà ta biết về kế hoạch này. Nội trong nay mai ngươi bảo bà ấy đi tìm một thứ độc dược gọi là Trụy tâm tán, dùng thứ đó pha vào rượu và đồ ăn của ngươi. Tất nhiên mấy thứ đó cũng chỉ để che mắt bọn ngỗ tác của Lộng phường, thang dược chính ngươi sử dụng chính là La trung phản hoàn đan kìa.
- Sau đó phải làm sao. –Thảo cất tiếng hỏi.
- Bước tiếp theo, hừm… hãy bảo mẫu thân ngươi mua chuộc bọn ngỗ tác, làm sao để trong quá trình khám nghiệm chúng giữ cho cơ thể ngươi được vẹn toàn. Nhớ nhé, tuyệt đối phải cẩn trọng điều này. Để bọn khốn kia xới tung thi thể ngươi lên, lúc đó từ trá tử thành thảm tử rồi. Chờ cho Lộng phường có kết quả xác minh rằng ngươi thực sự đã tử vong, đến lúc đó hãy bảo bà ấy bịa ra một lý do để có thể chuyển cơ thể ngươi đến một nơi bí mật, sau đó mới hạ thổ. Nếu mọi chuyện tiến triển thuận lợi, ta tin rằng ngươi có thể thoát khỏi kiếp nạn này. Hừm, chuyện này tuyệt đối phải giữ bí mật, chỉ có ba chúng ta biết mà thôi.
Trầm tư một chút, sau đó Thảo nghe giọng nói chầm chậm:
- Tiểu tử, ngày mai là ngày Vi Hàn ta thoát khỏi chốn này. Ài, nếu ngươi may mắn thoát chết, họ Vi ta có một thỉnh cầu, mong ngươi có thể đáp ứng.
- Là chuyện gì vậy?
Gã nói tới đây trầm ngâm một hồi, sau cùng nói:
- Tiểu tử, mai này nếu có điều kiện ngươi hãy thử dò la tông tích về thê tử của Lý Phi Dương. Nếu tìm thấy, hãy chuyển lời xin lỗi của ta đồng thời chiếu cố họ một chút. Ài, Vi Hàn ta chắc cũng chẳng còn mấy hơi nữa đâu...
- Tại sao ông lại nhờ ta chuyện này. –Thảo hỏi...
- Tại sao ư? Nếu bây giờ ... Nếu như ta nói là vì lương tâm cắn rứt, liệu ngươi có tin không? Ha ha, mà loại người như ta thì làm gì có lương tâm nữa chứ
Chàng nghe vậy khẳng khái đáp:
- Được. Nếu mai này xác minh được những gì ông nói là sự thật, ta nhất định sẽ đáp ứng ông chuyện này. Hừ, ông là người mưu mô đầy thủ đoạn, gieo rắc tai ương ác nghiệt khắp nơi song... Song nếu như những lời kia là thật, dầu gì ông cũng là phụ thân ta. Chỉ có điều... chuyện này cũng chưa hẳn mười phần chính xác. Hơn nữa, ta không vì chịu ơn ông đã cứu sống ta, mai này nếu biết chuyện kia không phải là sự thật, ông còn gây ra ác nghiệt nữa, khi ấy sẽ tìm tới ông nói chuyện.
Vi Hàn nghe vậy thở dài:
- Vậy cứ như thế đi. Tiểu tử, cảm ơn ngươi.
- Ông không cần cám ơn ta, cứ xem như đây là chuyện thuận mua vừa bán. Ông cứu mạng ta, ta giúp ông báo mối huyết thù.
Vi Hàn cười thảm, ủ rũ nói: "Ta không nói chuyện này. Mấy chục năm rồi, lần đầu tiên ta có thể chia sẻ câu chuyện cuộc đời mình. Ngươi đã cho ta cái cảm giác là mình đang sống!"
Dừng lại một chút, như nghĩ ra điều gì Vi Hàn cất lời: "Chừng nào mối huyết thù kia chưa trả được, ta và ngươi - không một ai được mang họ Lôi!"
oOo
Nói về phần Âu Dương Tuyết Luân, sau khi đi thăm Cao Thảo về trái tim cô như vỡ vụn, đau đớn và thương tâm không nguôi. Mấy ngày liên tục sau đó, Tuyết Luân như cái xác không hồn, không thiết tha ăn uống gì cả.
Một buổi chiều, khi cô đang ngồi tựa cửa trông về phía Động Đình hồ thì bất chợt nghe thấy một thanh âm đầm ấm, thân quen:
- Luân nhi, sao con lại phải khổ sở như vậy chứ?
Tuyết Luân nghe thấy mấy lời này giật mình, rồi nhận ra người vừa mới tới là ai, cô lao vào lòng người đó rồi òa lên nức nở:
- Khúc a di. Khúc a di...
Gương mặt xinh đẹp thoáng có chút bất nhẫn và chia xót, Khúc Vân xoa đầu cô an ủi.
- Luân nhi, có chuyện gì con hãy kể hết với ta. Đừng giữ lại trong lòng làm gì mà thêm khổ sở.
Tuyết Luân nghe vậy, liền mang tất cả mọi chuyện ra nói từ đầu đến cuối. Sau hết một buổi kiên nhẫn ngồi nghe Tuyết Luân nói, Khúc Vân trầm ngâm:
- Luân nhi, con có để ý đến những biểu hiện bất thường của tiểu tử họ Cao hôm ấy không?
Tuyết Luân nghe A di mình hỏi vậy giật mình ngạc nhiên, bấy giờ lại nghe Khúc Vân nói tiếp:
- Hắn là một người vì nghĩa mà không tiếc mạng sống, vì gia đình người bán hoa họ kia mà sẵn sàng liều mình với lũ bất lương, vì Luân Luân con mà bất chấp sĩ diện bản thân, sẵn sàng chịu nhục. Đến khi hắn biết mình sắp chết, tại sao lại vô lý trở mặt với con chứ?
Như cũng nhận ra mấy điểm bất hợp lý này, Tuyết Luân cả người run run, đến lúc ấy Khúc Vân khẽ vuốt tóc cô rồi nói:
- Người trong cuộc thường không bao giờ tỉnh táo đâu. Luân nhi, con hãy đến Lâm An tìm gặp mặt hắn lần cuối, tìm hiểu rõ ràng sự việc. Nếu không ta e con sẽ ân hận cả cuộc đời đấy.
oOo
Đại lao- Lâm An phủ.
“Cô nương nói sao. Cô muốn gặp tên họ Cao ấy à? Thật đáng tiếc là cô nương đến chậm mấy ngày rồi.” – Một tên nha dịch canh gác thở dài cất tiếng.
Tuyết Luân nghe hắn ta nói vậy thật như sét đánh bên tai. Sau một hồi cố gắng trấn tĩnh lại, Tuyết Luân gương mặt ngấn lệ, run run hỏi lại:
- Quan nhân, ông nói vậy có nghĩa là sao?
- Còn sao nữa. Nhìn bộ dạng của cô nên ta cũng không cần giấu giếm nữa. Tên họ Cao ấy vốn là ái tử của Tiết Gia Yến, người giầu có nhất Lâm An này đấy. Ài, chỉ đáng tiếc bà ta tuy ngân lượng dẫu chất cao như núi, song nó có nghĩa gì khi chẳng thể mua được mạng sống con trai mình. Không còn cách nào khác, để cho nhi tử mình được toàn vẹn cơ thể, phu nhân họ Tiết ấy trong khi đưa cơm đã cho độc dược vào rượu. Ài, sau khi Lộng phường có kết quả giám định tử vong, thi thể đã được trả về nhà họ Cao. Lúc ấy Tiết phu nhân như phát khùng lên đuổi hết tất cả mọi người, sau đó thuê người mang thi thể nhi tử mình đi táng vào cái gì gọi là Long mạch phượng huyệt gì đó. Ta thực sự cũng không rõ lắm đâu. – Tên sai dịch cất tiếng đáp, vừa nói vừa nhìn Tuyết Luân với vẻ mặt bất nhẫn, ái ngại.
Những lời của gã như những nhát dao xoáy sâu vào trái tim Tuyết Luân.
- Cô nương, kìa! Cô không sao chứ?
Lúc bấy giờ Âu Dương Tuyết Luân khụy người xuống, trên gương mặt xinh đẹp nở bung lên những bông hoa nước. Một lát, một lát... rồi Tuyết Luân cố lấy lại bình tĩnh ôm mặt chạy đi.
oOo
“Luân nhi, con điên thật rồi. Con lại tính làm trò gì nữa đây?”
Lúc này Khúc Vân tay ôm lấy Tuyết Luân, khóe mắt ướt lệ, bàn tay khẽ xoa vào vết hằn tím tái in trên chiếc cổ cao thanh tú. Trên xà nhà, sợi thòng lọng oan nghiệt đang lay động như càng làm tăng thêm vẻ u ám.
Tuyết Luân bấy giờ hoa dung dàn dụa nước mắt, khóc không thành tiếng:
- Khúc di, con thực sự không muốn sống nữa. Sau khi huynh ấy chết đi, trái tim con đã vỡ vụn rồi. Con thực sự không muốn sống. Nếu con người ta chỉ cử động mà tim không biết đập, chỉ còn lại thể xác mà không có linh hồn, như vậy thì chỉ là tồn tại. Là tồn tại chứ không phải sống.
Khúc Vân nghe mấy lời thương tâm đó, không kìm được ứa nước mắt lắc đầu nói:
- Nha đầu ngốc. Tình cảm của ta dành cho Lý ca ca cũng như con dành cho tiểu tử kia vậy… Ài, huynh ấy qua đời... song ta vẫn cố sống hai mươi năm đó thôi. Hừ, con vẫn cương quyết không nghe lời ta hả. Thật là nữ hài bướng bỉnh quá đi. Hừm, đã vậy thì ta mặc kệ con. Nhưng ta không đành lòng nhìn con thắt cổ tự vẫn, đây là ba hoàn tuyệt độc, con cầm lấy. Nhưng hãy suy nghĩ thật kĩ đi rồi quyết định.
Tuyết Luân giành lấy ba viên thuốc trên tay Khúc Vân, sau đó cho tất cả vào miệng: “Con đã quyết định rồi. Sống như vậy thì sống làm gì nữa.”
Kế đó, Âu Dương Tuyết Luân lịm dần rồi gục xuống bàn tay của Khúc Vân. Trước mắt cô gái họ Âu Dương kia lúc này liệu có phải là một đầy trời Lạc thành tuyết trắng.
...
“Ta đang ở đâu đây? Là thiên đàng hay địa ngục. Phải đi tìm Thảo ca ở đâu đây?”
Khi tỉnh lại và có mơ hồ có ý thức, Tuyết Luân nhận ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, cô ngơ ngẩn đưa mặt nhìn bốn bề một lượt.
Lúc ấy bất chợt có tiếng cười khẽ, Tuyết Luân giật mình đưa mắt nhìn thì thấy Khúc Vân xuất hiện.
- Đây không phải là thiên đàng hay địa ngục mà đây chính là trần gian. Nha đầu ngốc, con đã chết đâu!
Tuyết Luân nghe vậy ngẩn ngơ, sau đó suy nghĩ được điều gì liền òa lên nức nở:
- Khúc di, người gạt con. Con thực sự không muốn sống nữa. Thực sự không muốn sống nữa.
Khúc Vân nghe vậy vừa vuốt tóc thiếu nữ tội nghiệp đồng thời khẽ an ủi:
- Được, con vẫn không muốn sống nữa thì ta không cản. Nhưng trước đó, ta muốn dẫn con đi xem một nơi.
Tuyết Luân buồn bã đi theo Khúc Vân. Quanh co một hồi thì tới một con đường nhỏ lát đá trắng, hai bên lối đi mân côi từng cánh từng cánh rụng trên thềm, sau cùng dẫn tới một ngôi mộ nhỏ. Ngôi mộ ấy hãy còn rất mới, cỏ mịn như trải thảm in trên đất vàng, phía đầu bên tả có một giò Tử khuê lan xòe cánh dưới dương quang. Tuyết Luân trông thấy vậy không tự chủ được khẽ kêu lên:
- Đẹp quá. Nhưng đây là phần mộ của ai vậy Khúc a di?
Khúc Vân thản nhiên đáp:
- Là của con đấy.
Tuyết Luân nghe thế hoảng hốt, giật mình hỏi:
- A di nói như vậy là sao?
Khúc Vân khẽ cười, xoa đầu cô mà rằng:
- Nha đầu ngốc. Ba viên dược hoàn kia thực ra là ba liều mê dược cực mạnh. Nó làm con mê man bất tỉnh ba ngày rồi. Sau khi con mất đi, ta và Tiểu Quần cũng đứng ra tiến hành một lễ tang nho nhỏ, trong đó cũng có khá nhiều người đến dự tang lễ. Ài, con ngạc nhiên sao? Bây giờ con nên nhớ rằng Âu Dương Tuyết Luân trước kia đã chết rồi, giờ chỉ còn Tuyết Luân hiện tại thôi. Luân nhi, hãy can đảm lên mà sống.
Nói tới đây Khúc Vân chỉ tay một vòng xung quanh rồi nói:
- Lễ an táng xong xuôi, có một gã thanh niên trẻ tuổi đến trước phần mộ kia thẫn thờ nửa ngày. Trông bộ dạng ấy của hắn bi thương lắm, chắc hẳn hắn ta cũng yêu con nhiều lắm. Thanh niên kia là ai ta đâu biết. Ưm, ta thèm gạt con làm gì. Đến buổi chiều hôm ấy, ta quan sát thấy hắn cho người lát đá trắng rải kín lối đi dẫn tới mộ phần giả kia, trồng mân côi hai bên đường, phủ cỏ xanh lên mộ. Sau cùng hắn đặt một đóa tử lan vào, kế đó cười thảm một tiếng bước đi. Hình như hắn bảo cái gì gì là “Triển Hưng Triển Dực gì đó xin nguyện cả đời này chăm sóc mộ phần muội.” Ài, cũng thật là một nam tử si tình.
Tuyết Luân nghe vậy ngẩn người ra:
- Triển Hưng sao!? Thì ra là hắn. Nhưng mà con…
Khúc Vân khẽ lắc đầu:
- Con còn tính làm gì nữa đây. Con nghĩ đi, con tự tận thì được ích gì chứ. Huống hồ ta thấy…
- Thấy gì hả Khúc di. – Âu Dương Tuyết Luân hỏi.
- Để ta nói cho con nghe nhé. Luân nhi của ta tính ra cũng là một bậc “quốc sắc thiên hương.” Ài, ta nói đùa làm gì chứ, đây vốn dĩ là sự thật mà. Ấy con nghĩ xem, tiểu tử họ Cao kia bao nhiêu lần uống rượu say mèm, thế mà chưa từng một lần nào phi lễ với con. Vậy nếu ai bảo hắn ta vì uống rượu say mà đi cưỡng bức cô nương Vân Linh kia, khi mà trước đó hắn đã biết cô nương ấy là người không thể đụng chạm, chuyện đó ta không tin tưởng lắm. Hắn ta không háo sắc, lại cũng không phải tên điên, bảo hắn ta làm cái chuyện hồ đồ thế kia, liệu con tin được mấy phần?
Tuyết Luân suy nghĩ một chút rồi giật mình hỏi lại:
- Nói như vậy thì huynh ấy bị người ta vu oan giá họa sao?
Nghe cô hỏi vậy Khúc Vân cười khẽ:
- Đó cũng chỉ là phỏng đoán của ta thôi. Còn nếu con muốn biết thực hư thế nào, con hãy tự đi mà tìm hiểu!
Tuyết Luân nghe đến đây hiểu ra được chuyện gì, cô sụp xuống nghẹn ngào:
- Khúc di, giờ thì con đã hiểu dụng ý của người rồi. Nếu không có Khúc di, Luân nhi đã…
Đưa tay ra đỡ cô cháu gái của mình, Khúc Vân nói:
- Con nhận ra được là tốt rồi. Con hãy nhớ kĩ, không chỉ sống vì bản thân mà còn phải biết sống vì những người ta yêu thương. Như ta vậy. Được rồi, ta thấy con đã trưởng thành thì mừng lắm, bây giờ có thể an tâm đến Lâm Uyên Nhai bầu bạn với Lý ca ca của ta. Khi nào con rảnh hãy đến đó thăm Khúc di nhé.
oOo
Theo hướng tây bắc của Đạo Hương thôn, đi khoảng hơn ba mươi dặm thì thấy núi mọc ngổn ngang xanh biếc đến mát lạnh, chỉ có đường núi cheo leo vắng vẻ không một bóng người. Nhìn xuống khe núi xa xa, trong chỗ cây hoa um tùm thấp thoáng như có một thôn nhỏ. Xuống núi vào thôn thấy nhà cửa thưa thớt, toàn là nhà tranh nhưng dáng cách rất thanh nhã. Có một gian nhà quay về hướng bắc, trước cổng tơ liễu buông mành, trong tường đào hạnh tươi tốt chen lẫn với tre trúc, chim rừng kêu ríu rít.
“Trời ơi! Quả là một phép mầu. Con đã sống lại rồi!”
Tiết Gia Yến lúc này không kìm được cảm xúc, bà ôm lấy một thanh niên trẻ đang nhỏm dậy trên chiếc giường trúc, gương mặt đẫm nước mắt- nhưng đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Thanh niên đó chính là Cao Thảo - người tưởng như từ cõi chết trở về.
Thoáng một chút ngơ ngác, sau đó như hiểu ra được điều gì, chàng mừng mừng tủi tủi, ôm lấy Tiết Gia Yến, khóe mắt đỏ hoe, nghẹn đi không nói nên lời:
- Mẫu thân, thật chẳng ngờ con cũng có ngày được gặp lại người. Con đã mê man bao nhiêu ngày rồi?
Tiết Gia Yến lấy ống tay áo lau nước mắt, lại cẩn thận lấy một chiếc khăn nhỏ ra lau qua gương mặt chàng, dịu giọng nói:
- Hài tử, con sống lại thì tốt quá. Ài, sau khi cái đám người của nha phủ chuyển thân thể con về thì cả người con tím ngắt, khi gặp ta chỉ khẽ mở mắt được một cái rồi bất động. Sau khi ta lo liệu xong xuôi mọi việc, mang con đến đây được thì … Ài, con đã nằm mê man suốt sáu ngày đêm rồi. Cám ơn trời phật phù hộ, thật là may mắn đến vô cùng. Tuy nhiên từ giờ trở về sau con hãy hết sức cẩn thận, đừng để cho bất kì người nào thấy chân diện mục của mình.
- Hài nhi biết thưa mẫu thân. – Thảo đáp.
- Tốt quá rồi. Ngôi nhà này là một địa điểm cực kì bí mật, không có mấy ai biết được đâu. Để mấy hôm nữa ta bảo nha đầu Nhã Đan nó đến nơi này quét tước và dọn dẹp. Kìa, con định đi đâu thế?
Thảo cúi đầu cất tiếng đáp:
- Có một việc cực kì quan trọng. Bây giờ con phải đến Ba Lăng huyện một phen, chính là để đón con dâu của mẫu thân đấy.
“Cái thằng tiểu quỷ này, nói thật không đó. Vậy thì phải thật sự thận trọng đấy nhé.”
Biết là có cản cũng vô ích, song niềm xúc động và hạnh phúc đang trào dâng trong lòng Tiết Gia Yến, bà ta túm lấy tay nhi tử mình lắc lắc.
- Mẫu thân, người tuyệt đối đừng cho ai biết chuyện này nữa nghe!"
…
Ba Lăng huyện.
Trước cổng ngôi nhà nhỏ và Tuyết Luân và Tiểu Quần sinh sống trước kia có một chàng thanh niên trẻ, sắc mặt vàng vọt đến độ kì quái, thỉnh thoảng chàng ta lại ôm ngực ho sù sụ như có bệnh. Sau một hồi lượn ra lượn vào, sau cùng như sốt ruột lắm, thanh niên này tìm một phụ nữ trung niên nhà bên cạnh cất tiếng hỏi chuyện.
- Thẩm thẩm, làm ơn cho cháu hỏi hai vị cô nương nhà bên cạnh dọn đi đâu rồi. Ài, cháu là bạn cũ lâu ngày tới chơi, vừa rồi đánh bạo mở cửa vào nhà thì thấy trống hoác à?
Hóa ra người thanh niên lạ mặt kia chính là Cao Thảo giả trang. Chàng vì quá sốt ruột và lo lắng cho Tuyết Luân, thế nên dù đang ban ngày ban mặt cũng bạo gan hiện thân hỏi thăm tin tức về cô.
Chỉ có điều thật đáng tiếc, chàng đã tới chậm mấy ngày, người đàn bà kia nghe vậy lắc đầu thở dài:
- Thật đáng tiếc cho cậu. Ôi, ông trời cũng quả thật nhẫn tâm. Vị cô nương họ Âu Dương kia vừa hiền thục lại vừa xinh đẹp. Nhưng mà nghe đâu như người thanh niên từng hẹn hò đính ước với cô ấy không hiểu sao qua đời đột ngột, cô nương họ Âu Dương kia thương tâm quá nên đã tự tận theo rồi.
Thảo nghe thấy thế giật nẩy mình, run run hỏi:
- Thẩm thẩm nói sao?
Người đàn bà kia chép miệng một tiếng, giọng điệu ngán ngẩm:
- Còn sao nữa. Cô nương ấy đã qua đời được mấy ngày rồi. Hừm, sau khi chôn cất Âu Dương cô nương xong xuôi, 2 ngày sau đó cái cô Tiểu Quần ấy cũng dọn đi đâu không rõ. Kìa cậu, cậu làm sao thế!?
Thảo nghe được hung tin ngã khụy ra đất, nước mắt chảy tràn gương mặt vàng võ, ruột gan như đứt từng khúc. Bi thương đến cùng cực.
Lúc này người đàn bà kia tỏ ra là người hiểu chuyện, ra giọng an ủi:
- Chuyện đã lỡ rồi thì biết làm sao được. Thanh niên, cậu có muốn ra thăm mộ phần của cô nương ấy không?
Thảo như cái xác không hồn, cố lê bước chân nặng trĩu theo người đàn bà kia. Cuối cùng khi tới phần mộ của Âu Dương Tuyết Luân thì quì sụp xuống, hai bàn chân như hóa đá, nước mắt cứ như thế trào ra không ngớt. Người đàn bà kia thấy vậy an ủi:
- Chàng trai, cứ khóc đi cho vơi bớt thương tâm. Ài, mấy hôm trước cũng có một thanh niên tuổi tầm cậu vậy quì lặng ở đây nửa ngày, thế nhưng chàng ta cứng rắn hơn cậu nhiều. Sau đó cậu ta ra sức kiến tạo lại mộ phần của Âu Dương cô nương, biến nó thành ra như vầy đó. Qua vài năm nữa, nhất định nó cũng sẽ thành một Hoa trủng thứ hai mà xem, không kém gì nơi an nghỉ của Chân Nương đâu...
Lúc này Thảo quì lặng đi trước mộ phần của Âu Dương Tuyết Luân. Một hồi sau chàng lẩm bẩm: “Luân Luân, tha lỗi cho huynh ngu muội và hàm hồ nhé. Muội hãy an nghỉ đi nhé. Huynh làm xong phần việc của mình sẽ quay lai đây bầu bạn cùng muội!”
Chàng nói xong gạt lệ rời bước quay đi, trong lòng tự nhủ nhất định sẽ bắt ả ma nữ Vân Linh kia phải trả giá.
…
“Ý của ông là muốn ta thay ông báo mối thù của Lôi gia?"
"Đúng vậy!"
Nghe gã ta nói vậy, trong lòng đang trải qua tư vị hết sức phức tạp, thoáng một chút ngập ngừng kế đó chàng đáp: "Nếu như những lời ông nói là thật, mai này nếu ta thoát ra được sẽ thay ông báo mối huyết thù này. Chỉ có điều..."
Như đoán được băn khoăn của Cao Thảo, Vi Hàn cất giọng tỏ vẻ bí hiểm: "Còn có điều gì nữa. Nếu tiểu tử ngươi thực sự khát khao sống, ta có cách giúp ngươi gặp lại vị tiểu cô nương kia để giải nỗi oan khiên này."
Nhắc đến chuyện Âu Dương Tuyết Luân, trái tim chàng như nghẹn lại, đột nhiên lòng khát khao thoát khỏi đây, gặp lại nàng bừng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cao Thảo cất giọng gấp gáp: "Ông nói thật chứ? Giúp như thế nào vậy!?"
Thấy ngữ điệu vội vã như thế của chàng, Vi Hàn thoáng có chút đắc ý, y thầm nghĩ: "Chuyện thân thế của ngươi tuy là giả, song mối huyết thù của Lôi gia ta tuyệt đối là thật. Với tinh cách của tiểu tử này, ắt phát hiện ra được sự thật nhất định sẽ phục cừu cho mình. Hà huống tiểu tử hắn lại là nhi tử của Lý Phi Dương, mình cứu gã một mạng xem như... Hừ, vậy là mối thù của ta có cơ hội được báo rồi!"
Thoáng nghĩ vậy, khi nghe chàng hỏi Vi Hàn bèn đáp lời:
- Mười năm trước đây, tuy bất cẩn mà trúng ám toán của Khúc Vân. Thế như Vi Hàn này số lớn mệnh lớn, chẳng những có thể thoát thân mà còn lấy được từ tay Băng Tâm tiên tử Khúc Vân ba viên La trung phản hoàn đơn. Chỉ cần ngươi sử dụng thứ linh dược này đúng cách, vào lúc cần thiết ngươi có thể làm cho tim tạm thời ngừng đập, biểu hiện không khác gì một xác chết vậy. Viên đơn dược này có hiệu dụng trong bẩy ngày. Khi đó chuyện ngươi có thoát được hay không thì phải tùy vào vận số và cơ trí của ngươi.
Thảo nghe mình còn có một tia sinh cơ thì mừng rỡ, chỉ là hiện giờ không biết lời nói của người lạ mặt kia có đáng tin hay không. "Dẫu nghe có vẻ hoang đường song y... Ài, xem chừng rất có thể ông ta lại là thân phụ của mình. Chẳng chẳng có lý nào ông ấy lại mang chuyện thế này ra đùa cả." Nghĩ vậy bởi thế chàng lại hỏi:
- Trên đời này tồn tại thứ linh dược kì diệu như vậy ư?
Vi Hàn trầm ngâm:
- Mấy chục năm trước, võ lâm có một tên ác ma gọi là Quỉ y La Phòng. Bản tính gã họ La này nhẫn tâm, độc ác vô cùng, song phải công nhận hắn quả là một thiên tài về y lí. Những thứ mà hắn tạo ra tuy quái đản nhưng thật vô cùng có giá trị.
Dừng lại một chút, kế đó Vi Hàn khinh khỉnh nói:
- Có một lần ta, tứ muội và sư phụ. Ài, hiện giờ mà... Thôi, bỏ qua xưng hô gì đó vậy. Trên đường tới Ba Lăng huyện mấy người chúng ta đã gặp phải họ La này. Gã họ La thấy tứ muội liền động sắc tâm, kết cục là nằm xuống dưới kiếm của sư phụ ta. Sau lần ấy, họ Vi ta và Tứ muội chia nhau một chút chiến lợi phẩm. Cái gọi là La trung phản hoàn đan này chính là một trong những kiệt tác đắc ý của La Phòng đó.
Bất chợt Vi Hàn phì cười, tự giễu mình:
- Mà tại sao ta lại phải phí lời như vậy nhỉ. Nếu tiểu tử ngươi không tin tưởng ta, vậy thì bất tất phải nói chuyện nữa.
Thảo nghe vậy vội lên tiếng đáp ứng:
- Một kẻ sắp chết như ta thì có gì phải băn khoăn nhiều chứ. Chỉ là ta vẫn có thắc mắc, ngươi ... Ông cứu ta chỉ để ta thay ông báo mối huyết thù kia thôi phải không? Vậy nếu như ta nhất định không chịu nhận lời, vậy thì...
Nghe hỏi vậy, như hiểu được ý của Cao Thảo hai hốc mắt trũng sâu của Vi Hàn toát lên vẻ bi thương, y ngửa mặt thở dài một tiếng não nề:
- Hừ, cho dù ngươi làm chuyện kia song ta cũng nhất định cứu ngươi.
Dừng lại một chút, y thở hắt ra một hơi:
- Hà huống ngươi còn là nhi tử của ta, cho dù ngươi ngoài miệng không thừa nhận song trong lòng nghĩ gì còn khó nói lắm. Ha ha, nhất là "cứu một mạng người còn hơn xây bẩy tòa tháp." Mấy ngày ngồi trong này, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ lại chuyện cũ, tới tất cả những gì bản thân ta đã làm, Vi Hàn này thấy hổ thẹn vô cùng.
Thảo nghe vậy thở dài một tiếng.
- Được rồi. Vậy ông nói đi, rốt cục ta bây giờ phải làm thế nào.
Vi Hàn đôi mắt khẽ nhíu lại, kế đó gã ta trầm ngâm:
- Nếu như Vi Hàn ta đoán không lầm, mẫu thân ngươi đã mua chuộc được toàn bộ bọn sai dịch ở đây rồi. Vài ngày nữa, để giữ cho thi thể ngươi được toàn vẹn, rất có thể bà ấy sẽ tìm cách khiến ngươi chết trước giờ hành quyết, như sử dụng độc dược chẳng hạn hay bất kỳ thủ đoạn nào. Hừm, chuyện này nếu được sự giúp đỡ của bà ấy, ta tin sẽ có tám phần thành công.
Thảo nghe nói vậy, chàng động tâm: "Vẻ như là ông ta rất hiểu suy nghĩ người khác. Nếu vậy..."
Trong lúc Thảo đang miên man suy nghĩ thì Vi Hàn trán khẽ nhăn lại như đang tính toán điều gì đó. Có vẻ như chuyện cứu thoát chàng, đối với gã mà nói thì vô cùng quan trọng, quyết không muốn có sai sót nào xảy ra. Sau một hồi trầm ngâm, Vi Hàn nói:
- Ngay bây giờ ngươi hãy tìm cách liên lạc với mẫu thân ngươi càng sớm càng tốt. Sau đó báo cho bà ta biết về kế hoạch này. Nội trong nay mai ngươi bảo bà ấy đi tìm một thứ độc dược gọi là Trụy tâm tán, dùng thứ đó pha vào rượu và đồ ăn của ngươi. Tất nhiên mấy thứ đó cũng chỉ để che mắt bọn ngỗ tác của Lộng phường, thang dược chính ngươi sử dụng chính là La trung phản hoàn đan kìa.
- Sau đó phải làm sao. –Thảo cất tiếng hỏi.
- Bước tiếp theo, hừm… hãy bảo mẫu thân ngươi mua chuộc bọn ngỗ tác, làm sao để trong quá trình khám nghiệm chúng giữ cho cơ thể ngươi được vẹn toàn. Nhớ nhé, tuyệt đối phải cẩn trọng điều này. Để bọn khốn kia xới tung thi thể ngươi lên, lúc đó từ trá tử thành thảm tử rồi. Chờ cho Lộng phường có kết quả xác minh rằng ngươi thực sự đã tử vong, đến lúc đó hãy bảo bà ấy bịa ra một lý do để có thể chuyển cơ thể ngươi đến một nơi bí mật, sau đó mới hạ thổ. Nếu mọi chuyện tiến triển thuận lợi, ta tin rằng ngươi có thể thoát khỏi kiếp nạn này. Hừm, chuyện này tuyệt đối phải giữ bí mật, chỉ có ba chúng ta biết mà thôi.
Trầm tư một chút, sau đó Thảo nghe giọng nói chầm chậm:
- Tiểu tử, ngày mai là ngày Vi Hàn ta thoát khỏi chốn này. Ài, nếu ngươi may mắn thoát chết, họ Vi ta có một thỉnh cầu, mong ngươi có thể đáp ứng.
- Là chuyện gì vậy?
Gã nói tới đây trầm ngâm một hồi, sau cùng nói:
- Tiểu tử, mai này nếu có điều kiện ngươi hãy thử dò la tông tích về thê tử của Lý Phi Dương. Nếu tìm thấy, hãy chuyển lời xin lỗi của ta đồng thời chiếu cố họ một chút. Ài, Vi Hàn ta chắc cũng chẳng còn mấy hơi nữa đâu...
- Tại sao ông lại nhờ ta chuyện này. –Thảo hỏi...
- Tại sao ư? Nếu bây giờ ... Nếu như ta nói là vì lương tâm cắn rứt, liệu ngươi có tin không? Ha ha, mà loại người như ta thì làm gì có lương tâm nữa chứ
Chàng nghe vậy khẳng khái đáp:
- Được. Nếu mai này xác minh được những gì ông nói là sự thật, ta nhất định sẽ đáp ứng ông chuyện này. Hừ, ông là người mưu mô đầy thủ đoạn, gieo rắc tai ương ác nghiệt khắp nơi song... Song nếu như những lời kia là thật, dầu gì ông cũng là phụ thân ta. Chỉ có điều... chuyện này cũng chưa hẳn mười phần chính xác. Hơn nữa, ta không vì chịu ơn ông đã cứu sống ta, mai này nếu biết chuyện kia không phải là sự thật, ông còn gây ra ác nghiệt nữa, khi ấy sẽ tìm tới ông nói chuyện.
Vi Hàn nghe vậy thở dài:
- Vậy cứ như thế đi. Tiểu tử, cảm ơn ngươi.
- Ông không cần cám ơn ta, cứ xem như đây là chuyện thuận mua vừa bán. Ông cứu mạng ta, ta giúp ông báo mối huyết thù.
Vi Hàn cười thảm, ủ rũ nói: "Ta không nói chuyện này. Mấy chục năm rồi, lần đầu tiên ta có thể chia sẻ câu chuyện cuộc đời mình. Ngươi đã cho ta cái cảm giác là mình đang sống!"
Dừng lại một chút, như nghĩ ra điều gì Vi Hàn cất lời: "Chừng nào mối huyết thù kia chưa trả được, ta và ngươi - không một ai được mang họ Lôi!"
oOo
Nói về phần Âu Dương Tuyết Luân, sau khi đi thăm Cao Thảo về trái tim cô như vỡ vụn, đau đớn và thương tâm không nguôi. Mấy ngày liên tục sau đó, Tuyết Luân như cái xác không hồn, không thiết tha ăn uống gì cả.
Một buổi chiều, khi cô đang ngồi tựa cửa trông về phía Động Đình hồ thì bất chợt nghe thấy một thanh âm đầm ấm, thân quen:
- Luân nhi, sao con lại phải khổ sở như vậy chứ?
Tuyết Luân nghe thấy mấy lời này giật mình, rồi nhận ra người vừa mới tới là ai, cô lao vào lòng người đó rồi òa lên nức nở:
- Khúc a di. Khúc a di...
Gương mặt xinh đẹp thoáng có chút bất nhẫn và chia xót, Khúc Vân xoa đầu cô an ủi.
- Luân nhi, có chuyện gì con hãy kể hết với ta. Đừng giữ lại trong lòng làm gì mà thêm khổ sở.
Tuyết Luân nghe vậy, liền mang tất cả mọi chuyện ra nói từ đầu đến cuối. Sau hết một buổi kiên nhẫn ngồi nghe Tuyết Luân nói, Khúc Vân trầm ngâm:
- Luân nhi, con có để ý đến những biểu hiện bất thường của tiểu tử họ Cao hôm ấy không?
Tuyết Luân nghe A di mình hỏi vậy giật mình ngạc nhiên, bấy giờ lại nghe Khúc Vân nói tiếp:
- Hắn là một người vì nghĩa mà không tiếc mạng sống, vì gia đình người bán hoa họ kia mà sẵn sàng liều mình với lũ bất lương, vì Luân Luân con mà bất chấp sĩ diện bản thân, sẵn sàng chịu nhục. Đến khi hắn biết mình sắp chết, tại sao lại vô lý trở mặt với con chứ?
Như cũng nhận ra mấy điểm bất hợp lý này, Tuyết Luân cả người run run, đến lúc ấy Khúc Vân khẽ vuốt tóc cô rồi nói:
- Người trong cuộc thường không bao giờ tỉnh táo đâu. Luân nhi, con hãy đến Lâm An tìm gặp mặt hắn lần cuối, tìm hiểu rõ ràng sự việc. Nếu không ta e con sẽ ân hận cả cuộc đời đấy.
oOo
Đại lao- Lâm An phủ.
“Cô nương nói sao. Cô muốn gặp tên họ Cao ấy à? Thật đáng tiếc là cô nương đến chậm mấy ngày rồi.” – Một tên nha dịch canh gác thở dài cất tiếng.
Tuyết Luân nghe hắn ta nói vậy thật như sét đánh bên tai. Sau một hồi cố gắng trấn tĩnh lại, Tuyết Luân gương mặt ngấn lệ, run run hỏi lại:
- Quan nhân, ông nói vậy có nghĩa là sao?
- Còn sao nữa. Nhìn bộ dạng của cô nên ta cũng không cần giấu giếm nữa. Tên họ Cao ấy vốn là ái tử của Tiết Gia Yến, người giầu có nhất Lâm An này đấy. Ài, chỉ đáng tiếc bà ta tuy ngân lượng dẫu chất cao như núi, song nó có nghĩa gì khi chẳng thể mua được mạng sống con trai mình. Không còn cách nào khác, để cho nhi tử mình được toàn vẹn cơ thể, phu nhân họ Tiết ấy trong khi đưa cơm đã cho độc dược vào rượu. Ài, sau khi Lộng phường có kết quả giám định tử vong, thi thể đã được trả về nhà họ Cao. Lúc ấy Tiết phu nhân như phát khùng lên đuổi hết tất cả mọi người, sau đó thuê người mang thi thể nhi tử mình đi táng vào cái gì gọi là Long mạch phượng huyệt gì đó. Ta thực sự cũng không rõ lắm đâu. – Tên sai dịch cất tiếng đáp, vừa nói vừa nhìn Tuyết Luân với vẻ mặt bất nhẫn, ái ngại.
Những lời của gã như những nhát dao xoáy sâu vào trái tim Tuyết Luân.
- Cô nương, kìa! Cô không sao chứ?
Lúc bấy giờ Âu Dương Tuyết Luân khụy người xuống, trên gương mặt xinh đẹp nở bung lên những bông hoa nước. Một lát, một lát... rồi Tuyết Luân cố lấy lại bình tĩnh ôm mặt chạy đi.
oOo
“Luân nhi, con điên thật rồi. Con lại tính làm trò gì nữa đây?”
Lúc này Khúc Vân tay ôm lấy Tuyết Luân, khóe mắt ướt lệ, bàn tay khẽ xoa vào vết hằn tím tái in trên chiếc cổ cao thanh tú. Trên xà nhà, sợi thòng lọng oan nghiệt đang lay động như càng làm tăng thêm vẻ u ám.
Tuyết Luân bấy giờ hoa dung dàn dụa nước mắt, khóc không thành tiếng:
- Khúc di, con thực sự không muốn sống nữa. Sau khi huynh ấy chết đi, trái tim con đã vỡ vụn rồi. Con thực sự không muốn sống. Nếu con người ta chỉ cử động mà tim không biết đập, chỉ còn lại thể xác mà không có linh hồn, như vậy thì chỉ là tồn tại. Là tồn tại chứ không phải sống.
Khúc Vân nghe mấy lời thương tâm đó, không kìm được ứa nước mắt lắc đầu nói:
- Nha đầu ngốc. Tình cảm của ta dành cho Lý ca ca cũng như con dành cho tiểu tử kia vậy… Ài, huynh ấy qua đời... song ta vẫn cố sống hai mươi năm đó thôi. Hừ, con vẫn cương quyết không nghe lời ta hả. Thật là nữ hài bướng bỉnh quá đi. Hừm, đã vậy thì ta mặc kệ con. Nhưng ta không đành lòng nhìn con thắt cổ tự vẫn, đây là ba hoàn tuyệt độc, con cầm lấy. Nhưng hãy suy nghĩ thật kĩ đi rồi quyết định.
Tuyết Luân giành lấy ba viên thuốc trên tay Khúc Vân, sau đó cho tất cả vào miệng: “Con đã quyết định rồi. Sống như vậy thì sống làm gì nữa.”
Kế đó, Âu Dương Tuyết Luân lịm dần rồi gục xuống bàn tay của Khúc Vân. Trước mắt cô gái họ Âu Dương kia lúc này liệu có phải là một đầy trời Lạc thành tuyết trắng.
...
“Ta đang ở đâu đây? Là thiên đàng hay địa ngục. Phải đi tìm Thảo ca ở đâu đây?”
Khi tỉnh lại và có mơ hồ có ý thức, Tuyết Luân nhận ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, cô ngơ ngẩn đưa mặt nhìn bốn bề một lượt.
Lúc ấy bất chợt có tiếng cười khẽ, Tuyết Luân giật mình đưa mắt nhìn thì thấy Khúc Vân xuất hiện.
- Đây không phải là thiên đàng hay địa ngục mà đây chính là trần gian. Nha đầu ngốc, con đã chết đâu!
Tuyết Luân nghe vậy ngẩn ngơ, sau đó suy nghĩ được điều gì liền òa lên nức nở:
- Khúc di, người gạt con. Con thực sự không muốn sống nữa. Thực sự không muốn sống nữa.
Khúc Vân nghe vậy vừa vuốt tóc thiếu nữ tội nghiệp đồng thời khẽ an ủi:
- Được, con vẫn không muốn sống nữa thì ta không cản. Nhưng trước đó, ta muốn dẫn con đi xem một nơi.
Tuyết Luân buồn bã đi theo Khúc Vân. Quanh co một hồi thì tới một con đường nhỏ lát đá trắng, hai bên lối đi mân côi từng cánh từng cánh rụng trên thềm, sau cùng dẫn tới một ngôi mộ nhỏ. Ngôi mộ ấy hãy còn rất mới, cỏ mịn như trải thảm in trên đất vàng, phía đầu bên tả có một giò Tử khuê lan xòe cánh dưới dương quang. Tuyết Luân trông thấy vậy không tự chủ được khẽ kêu lên:
- Đẹp quá. Nhưng đây là phần mộ của ai vậy Khúc a di?
Khúc Vân thản nhiên đáp:
- Là của con đấy.
Tuyết Luân nghe thế hoảng hốt, giật mình hỏi:
- A di nói như vậy là sao?
Khúc Vân khẽ cười, xoa đầu cô mà rằng:
- Nha đầu ngốc. Ba viên dược hoàn kia thực ra là ba liều mê dược cực mạnh. Nó làm con mê man bất tỉnh ba ngày rồi. Sau khi con mất đi, ta và Tiểu Quần cũng đứng ra tiến hành một lễ tang nho nhỏ, trong đó cũng có khá nhiều người đến dự tang lễ. Ài, con ngạc nhiên sao? Bây giờ con nên nhớ rằng Âu Dương Tuyết Luân trước kia đã chết rồi, giờ chỉ còn Tuyết Luân hiện tại thôi. Luân nhi, hãy can đảm lên mà sống.
Nói tới đây Khúc Vân chỉ tay một vòng xung quanh rồi nói:
- Lễ an táng xong xuôi, có một gã thanh niên trẻ tuổi đến trước phần mộ kia thẫn thờ nửa ngày. Trông bộ dạng ấy của hắn bi thương lắm, chắc hẳn hắn ta cũng yêu con nhiều lắm. Thanh niên kia là ai ta đâu biết. Ưm, ta thèm gạt con làm gì. Đến buổi chiều hôm ấy, ta quan sát thấy hắn cho người lát đá trắng rải kín lối đi dẫn tới mộ phần giả kia, trồng mân côi hai bên đường, phủ cỏ xanh lên mộ. Sau cùng hắn đặt một đóa tử lan vào, kế đó cười thảm một tiếng bước đi. Hình như hắn bảo cái gì gì là “Triển Hưng Triển Dực gì đó xin nguyện cả đời này chăm sóc mộ phần muội.” Ài, cũng thật là một nam tử si tình.
Tuyết Luân nghe vậy ngẩn người ra:
- Triển Hưng sao!? Thì ra là hắn. Nhưng mà con…
Khúc Vân khẽ lắc đầu:
- Con còn tính làm gì nữa đây. Con nghĩ đi, con tự tận thì được ích gì chứ. Huống hồ ta thấy…
- Thấy gì hả Khúc di. – Âu Dương Tuyết Luân hỏi.
- Để ta nói cho con nghe nhé. Luân nhi của ta tính ra cũng là một bậc “quốc sắc thiên hương.” Ài, ta nói đùa làm gì chứ, đây vốn dĩ là sự thật mà. Ấy con nghĩ xem, tiểu tử họ Cao kia bao nhiêu lần uống rượu say mèm, thế mà chưa từng một lần nào phi lễ với con. Vậy nếu ai bảo hắn ta vì uống rượu say mà đi cưỡng bức cô nương Vân Linh kia, khi mà trước đó hắn đã biết cô nương ấy là người không thể đụng chạm, chuyện đó ta không tin tưởng lắm. Hắn ta không háo sắc, lại cũng không phải tên điên, bảo hắn ta làm cái chuyện hồ đồ thế kia, liệu con tin được mấy phần?
Tuyết Luân suy nghĩ một chút rồi giật mình hỏi lại:
- Nói như vậy thì huynh ấy bị người ta vu oan giá họa sao?
Nghe cô hỏi vậy Khúc Vân cười khẽ:
- Đó cũng chỉ là phỏng đoán của ta thôi. Còn nếu con muốn biết thực hư thế nào, con hãy tự đi mà tìm hiểu!
Tuyết Luân nghe đến đây hiểu ra được chuyện gì, cô sụp xuống nghẹn ngào:
- Khúc di, giờ thì con đã hiểu dụng ý của người rồi. Nếu không có Khúc di, Luân nhi đã…
Đưa tay ra đỡ cô cháu gái của mình, Khúc Vân nói:
- Con nhận ra được là tốt rồi. Con hãy nhớ kĩ, không chỉ sống vì bản thân mà còn phải biết sống vì những người ta yêu thương. Như ta vậy. Được rồi, ta thấy con đã trưởng thành thì mừng lắm, bây giờ có thể an tâm đến Lâm Uyên Nhai bầu bạn với Lý ca ca của ta. Khi nào con rảnh hãy đến đó thăm Khúc di nhé.
oOo
Theo hướng tây bắc của Đạo Hương thôn, đi khoảng hơn ba mươi dặm thì thấy núi mọc ngổn ngang xanh biếc đến mát lạnh, chỉ có đường núi cheo leo vắng vẻ không một bóng người. Nhìn xuống khe núi xa xa, trong chỗ cây hoa um tùm thấp thoáng như có một thôn nhỏ. Xuống núi vào thôn thấy nhà cửa thưa thớt, toàn là nhà tranh nhưng dáng cách rất thanh nhã. Có một gian nhà quay về hướng bắc, trước cổng tơ liễu buông mành, trong tường đào hạnh tươi tốt chen lẫn với tre trúc, chim rừng kêu ríu rít.
“Trời ơi! Quả là một phép mầu. Con đã sống lại rồi!”
Tiết Gia Yến lúc này không kìm được cảm xúc, bà ôm lấy một thanh niên trẻ đang nhỏm dậy trên chiếc giường trúc, gương mặt đẫm nước mắt- nhưng đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Thanh niên đó chính là Cao Thảo - người tưởng như từ cõi chết trở về.
Thoáng một chút ngơ ngác, sau đó như hiểu ra được điều gì, chàng mừng mừng tủi tủi, ôm lấy Tiết Gia Yến, khóe mắt đỏ hoe, nghẹn đi không nói nên lời:
- Mẫu thân, thật chẳng ngờ con cũng có ngày được gặp lại người. Con đã mê man bao nhiêu ngày rồi?
Tiết Gia Yến lấy ống tay áo lau nước mắt, lại cẩn thận lấy một chiếc khăn nhỏ ra lau qua gương mặt chàng, dịu giọng nói:
- Hài tử, con sống lại thì tốt quá. Ài, sau khi cái đám người của nha phủ chuyển thân thể con về thì cả người con tím ngắt, khi gặp ta chỉ khẽ mở mắt được một cái rồi bất động. Sau khi ta lo liệu xong xuôi mọi việc, mang con đến đây được thì … Ài, con đã nằm mê man suốt sáu ngày đêm rồi. Cám ơn trời phật phù hộ, thật là may mắn đến vô cùng. Tuy nhiên từ giờ trở về sau con hãy hết sức cẩn thận, đừng để cho bất kì người nào thấy chân diện mục của mình.
- Hài nhi biết thưa mẫu thân. – Thảo đáp.
- Tốt quá rồi. Ngôi nhà này là một địa điểm cực kì bí mật, không có mấy ai biết được đâu. Để mấy hôm nữa ta bảo nha đầu Nhã Đan nó đến nơi này quét tước và dọn dẹp. Kìa, con định đi đâu thế?
Thảo cúi đầu cất tiếng đáp:
- Có một việc cực kì quan trọng. Bây giờ con phải đến Ba Lăng huyện một phen, chính là để đón con dâu của mẫu thân đấy.
“Cái thằng tiểu quỷ này, nói thật không đó. Vậy thì phải thật sự thận trọng đấy nhé.”
Biết là có cản cũng vô ích, song niềm xúc động và hạnh phúc đang trào dâng trong lòng Tiết Gia Yến, bà ta túm lấy tay nhi tử mình lắc lắc.
- Mẫu thân, người tuyệt đối đừng cho ai biết chuyện này nữa nghe!"
…
Ba Lăng huyện.
Trước cổng ngôi nhà nhỏ và Tuyết Luân và Tiểu Quần sinh sống trước kia có một chàng thanh niên trẻ, sắc mặt vàng vọt đến độ kì quái, thỉnh thoảng chàng ta lại ôm ngực ho sù sụ như có bệnh. Sau một hồi lượn ra lượn vào, sau cùng như sốt ruột lắm, thanh niên này tìm một phụ nữ trung niên nhà bên cạnh cất tiếng hỏi chuyện.
- Thẩm thẩm, làm ơn cho cháu hỏi hai vị cô nương nhà bên cạnh dọn đi đâu rồi. Ài, cháu là bạn cũ lâu ngày tới chơi, vừa rồi đánh bạo mở cửa vào nhà thì thấy trống hoác à?
Hóa ra người thanh niên lạ mặt kia chính là Cao Thảo giả trang. Chàng vì quá sốt ruột và lo lắng cho Tuyết Luân, thế nên dù đang ban ngày ban mặt cũng bạo gan hiện thân hỏi thăm tin tức về cô.
Chỉ có điều thật đáng tiếc, chàng đã tới chậm mấy ngày, người đàn bà kia nghe vậy lắc đầu thở dài:
- Thật đáng tiếc cho cậu. Ôi, ông trời cũng quả thật nhẫn tâm. Vị cô nương họ Âu Dương kia vừa hiền thục lại vừa xinh đẹp. Nhưng mà nghe đâu như người thanh niên từng hẹn hò đính ước với cô ấy không hiểu sao qua đời đột ngột, cô nương họ Âu Dương kia thương tâm quá nên đã tự tận theo rồi.
Thảo nghe thấy thế giật nẩy mình, run run hỏi:
- Thẩm thẩm nói sao?
Người đàn bà kia chép miệng một tiếng, giọng điệu ngán ngẩm:
- Còn sao nữa. Cô nương ấy đã qua đời được mấy ngày rồi. Hừm, sau khi chôn cất Âu Dương cô nương xong xuôi, 2 ngày sau đó cái cô Tiểu Quần ấy cũng dọn đi đâu không rõ. Kìa cậu, cậu làm sao thế!?
Thảo nghe được hung tin ngã khụy ra đất, nước mắt chảy tràn gương mặt vàng võ, ruột gan như đứt từng khúc. Bi thương đến cùng cực.
Lúc này người đàn bà kia tỏ ra là người hiểu chuyện, ra giọng an ủi:
- Chuyện đã lỡ rồi thì biết làm sao được. Thanh niên, cậu có muốn ra thăm mộ phần của cô nương ấy không?
Thảo như cái xác không hồn, cố lê bước chân nặng trĩu theo người đàn bà kia. Cuối cùng khi tới phần mộ của Âu Dương Tuyết Luân thì quì sụp xuống, hai bàn chân như hóa đá, nước mắt cứ như thế trào ra không ngớt. Người đàn bà kia thấy vậy an ủi:
- Chàng trai, cứ khóc đi cho vơi bớt thương tâm. Ài, mấy hôm trước cũng có một thanh niên tuổi tầm cậu vậy quì lặng ở đây nửa ngày, thế nhưng chàng ta cứng rắn hơn cậu nhiều. Sau đó cậu ta ra sức kiến tạo lại mộ phần của Âu Dương cô nương, biến nó thành ra như vầy đó. Qua vài năm nữa, nhất định nó cũng sẽ thành một Hoa trủng thứ hai mà xem, không kém gì nơi an nghỉ của Chân Nương đâu...
Lúc này Thảo quì lặng đi trước mộ phần của Âu Dương Tuyết Luân. Một hồi sau chàng lẩm bẩm: “Luân Luân, tha lỗi cho huynh ngu muội và hàm hồ nhé. Muội hãy an nghỉ đi nhé. Huynh làm xong phần việc của mình sẽ quay lai đây bầu bạn cùng muội!”
Chàng nói xong gạt lệ rời bước quay đi, trong lòng tự nhủ nhất định sẽ bắt ả ma nữ Vân Linh kia phải trả giá.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.