Quyển 8 - Chương 13
Lưu Lãng Đích Cáp Mô
22/04/2013
Thiết kỵ phi chạy ở đằng sau như nước lũ cuồn cuộn, dù thế nào thì Vương Phật Nhi cũng không nghĩ rằng từ khi đến Trung thổ Thần Châu, lần đầu tiên được hân hạnh thống lĩnh đại quân thì hắn lại chạy trối chết trong khí thế hùng tráng như thế này .
Hắn có ngàn vạn điều cảm khái, nhưng đâu biết rằng Thanh Viên đại tướng tàn sát xong nhóm thi binh cuối cùng thì giận sôi lên, không có lấy một chút niềm vui của kẻ chiến thắng. Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi dùng nhuyễn ma công Lạn lư đả cổn, không ngại hy sinh cánh quân thi binh chiến đấu với binh sĩ của Thanh Viên quân. Thanh Viên đại tướng khổ chiến vài canh giờ, tiến từng bước như tằm ăn lá dâu mới hoàn toàn đánh tan đám tốt thí này. Nhưng sau khi hắn tiêu diệt hết thi binh thì đoàn kỵ binh đoạn hậu mà Vương Phật Nhi cho nghỉ ngơi dưỡng sức bao lâu đã nhàn nhã rút lui mất rồi. Truyện "Đại Viên Vương "
Thật ra thì Thanh Viên đại tướng cũng có lòng muốn lập tức truy kích, nhưng do trận đánh kéo dài, sĩ tốt mệt mỏi mà hắn lại không đoán được Vương Phật Nhi đã chuẩn bị những gì nên nào dám manh động.
" Hắn muốn cho Thanh Viên quân của ta bị quá mệt mỏi không còn sức truy kích. Thủ đoạn vô lại này thật khó mà chấp nhận được!" Tất nhiên là Thanh Viên đại tướng không thể nói ra những lời đau tức này ở trước mặt thủ hạ nên cũng không thể nào thấy sảng khoái trong lòng được.
Bạch Tuyền Dị dẫn ba ngàn thân binh đến, tận mắt chứng kiến Vương Phật Nhi và Thỉ Phong Doanh rời đi thì thầm than mình đã đến chậm một bước, đành cười khổ:" Tên Vương Thập Phương này chạy nhanh thật, chỉ sợ trận chiến còn chưa bắt đầu thì hắn đã bố trí xong đường rút lui. Hơn nữa, cứ nhìn hắn có thể trong vài canh giờ đã dẫn đại quân hơn một vạn người bỏ chạy thì e rằng đồ quân nhu, vật tư, lương thảo trong quân đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước, chỉ cần ra lệnh một tiếng là đã có thể xuất phát rồi."
Sau dẫn đại quân nhổ trại bỏ chạy, Vương Phật Nhi vẫn còn cố ý đưa trình lên một lá thư để giữ mặt mũi cho hắn với cấp trên...... bày tỏ rằng Thỉ Phong Doanh chính là quân tiên phong của cuộc viễn chinh nên cần phải đi sớm một bước… vân vân…, không phải là chạy trối chết mà ngược lại chứ như phấn đấu quên mình, sốt ruột muốn ra trận giết địch ấy.
Việc này làm cho Bạch Tuyền Dị vừa bực mình vừa buồn cười nhưng không thể bắt bẻ được.
Đại quân đi vội, Vương Phật Nhi thống lĩnh hai cánh binh mã của Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng nhanh chóng đuổi kịp cánh bộ binh đi chậm chạp ở phía trước. Vương Phật Nhi thúc giục tiền quân khẩn trương chạy tiếp, cho kỵ binh tạm thời dừng lại nghỉ ngơi.
Nhạc Sư Đà nhiều lần nhìn lại đằng sau rồi mới nói với Vương Phật Nhi:" Chủ công, tựa như Thanh Viên đại tướng vẫn chưa truy kích, chúng ta cẩn thận quá mức rồi."
Vương Phật Nhi cười bảo:" Cẩn thận vạn lần cũng không thừa, chớ để một lần sơ ý làm lật thuyền! Thanh Viên đại tướng tuy chưa chắc được gọi là mưu lược ngàn dặm nhưng Bạch Nguyệt yêu tộc dù sao cũng là yêu tộc lớn nhất thiên hạ, người tài không thiếu."
Nhạc Sư Đà vừa định bác bỏ thì đột nhiên nghĩ ra rằng chủ công cũng là người của Bạch Nguyệt yêu tộc nên vội thu những lời tranh cãi lại. Nghỉ ngơi một canh giờ, Vương Phật Nhi mới hạ lệnh kỵ binh lên kỵ thú chạy tiếp.
Vương Phật Nhi chạy suốt mấy ngày vẫn không thấy Thanh Viên quân đuổi theo thì mới dần dần yên tâm. Trên đường hành quân liền cố gắng diệt trừ thi binh lang thang ở những vùng núi hoang vắng.
Trung thổ Thần Châu chiến loạn liên miên, cho dù là Tây Địch hay là quốc thổ của Đại Càn vương triều thì cũng không hiếm thấy những nhóm năm bảy, thậm chí cả chục thi binh. Lần trước hắn cùng Vân Lĩnh Thuật gặp thi binh tấn công thị trấn thì cũng chỉ là việc được coi là cực kì bình thường. Cơ hồ mỗi thôn xóm hàng năm đều phải chịu vô số lần thi binh tấn công cho nên chuyện một thôn bị tiêu diệt cũng là việc thường xảy ra.
Vương Phật Nhi tâm niệm rằng dân cư ở Đại Lôi Âm tự rất ít ỏi nên khi tiêu diệt thi binh thì đồng thời cũng không quên dụ dỗ một số bình dân gia nhập đội ngũ. Nhờ đó Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng mới được biết đến sở trường của vị chủ công này. Truyện "Đại Viên Vương "
Công việc hàng ngày của cánh kỵ binh đoạn hậu là dùng kỵ thú chuyên chở dân chúng tìm nơi nương tựa và gia sản của họ nhanh chóng đưa đến tiền phương cho Lý Huyền Cảm, bởi vậy, tuy Thanh Viên quân không truy kích nhưng tướng sĩ Thỉ Phong Doanh vẫn vô cùng bận rộn như cũ.
Đến khi cánh quân Thỉ Phong Doanh vận chuyển quân nhu vượt sang địa giới của Hoang Mộc đại tướng thì dưới tay Lý Huyền Cảm đã tăng vọt lên đến tám ngàn người, trong đó người già, trẻ con, phụ nữ chiếm hơn nửa.
Vị quan lương thảo này là một hiếu tử cho nên vẫn chịu làm cái loại công việc khổ cực tày trời này mà không hề kêu la oán trách. Lý Huyền Cảm được tôi luyện suốt dọc đường đi nên đã có một ít dáng dấp của quan lương thảo trong quân đội, thu xếp các loại sự vụ cũng đâu vào đấy.
Thỉ Phong Doanh hành quân một chặng đường dài. Lý Huyền Cảm thấy đến địa giới của Hoang Mộc đại tướng mà chờ không thấy chủ công nên đi trước tới Thanh Mộc thành báo tin cho Mộc Liên trưởng lão.
Lý Huyền Cảm tới ngoài Thanh Mộc thành, hắn vốn nghĩ có thể vào thành dễ dàng nhưng khi nhìn thấy tường Thanh Mộc thành thủng lỗ chỗ, binh lính Mộc tộc đằng đằng sát khí, mắt vằn tia máu, đề phòng nghiêm mật thì liền cảm thấy không ổn.
binh lính mộc tộc giữ thành nghe Lý Huyền Cảm báo là tướng sĩ Thỉ Phong Doanh thủ hạ của Vương Thập Phương thì ai nấy đều nghi hoặc, lập tức đi mời Mộc Liên trưởng lão và Hoang Mộc đại tướng.
Đợi không lâu thì Mộc Liên trưởng lão và Thanh Mộc thành thành chủ Mộ Dung Thôn đã chạy đến, kiểm chứng thân phận của Lý Huyền Cảm thấy không có nghi ngờ mới cho hắn vào trong.
Mộc Liên nghe Lý Huyền Cảm kể về những chuyện Vương Thập Phương trải qua ở Bạch Nguyệt thành liền cười khổ một tiếng, lắc đầu thở dài nói:" Không ngờ hắn lại có vận hội này, lại còn dẫn một đạo quân trở về."
Mộ Dung Thôn bố trí xong cho cánh quân của Lý Huyền Cảm bèn lập tức lấy cớ quân vụ bận rộn mà cáo từ. Người thiếu niên chất phác này mới hỏi Mộc Liên trưởng lão vì sao Thanh Mộc thành lại trở nên như thế này.
Mộc Liên thở dài đáp:" Hoang Mộc đại tướng vốn muốn tấn công Bắc Chu vương, nhưng là không biết tại sao Bắc Chu vương lại biết trước tin tức đó và quy thuận làm thủ hạ của Đại Lương vương. Cũng không biết Đại Lương vương học được bí pháp tà môn gì mà võ công lại từ cảnh giới tứ phẩm lại tăng vọt lên nhất phẩm. Sau khi hợp binh, hai phản vương lập tức tấn công Thanh Mộc thành. Họ đã tấn công được hơn một tháng rồi, trong thành tổn thất nặng nề. Nếu không có Hoang Mộc đại tướng đến trấn thủ thì e rằng đã phá thành từ lâu rồi."
Lý Huyền Cảm chưa bao giờ ra trận, cũng không biết chiến trận tấn công thành hiểm ác thế nào nên nghe Mộc Liên nói thì cũng không có ý sợ hãi gì. Hắn liền bảo:"Chắc mấy ngày nữa là Thập Phương chủ công sẽ tới Thanh Mộc thành, có thêm hơn một vạn chiến sĩ nữa thì ắt sẽ dễ dàng đánh đuổi Đại Lương vương, Bắc Chu vương!"
Mộc Liên lắc đầu không nói, thu xếp chỗ ở cho Lý Huyền Cảm xong thì liền vội vàng đến bàn bạc chiến sự với Hoang Mộc đại tướng.
Dưới tay Lý Huyền Cảm phần lớn là gia đình của binh sĩ Thỉ Phong Doanh và lưu dân mà Vương Phật Nhi thu nhận, cả mẹ của hắn cũng ở trong quân, bởi vậy sau khi bố trí xong mọi chuyện, Lý Huyền Cảm lập tức đi thăm mẹ. Khi trở về, hắn phát hiện rằng thủ hạ của mình đang thì thầm nói chuyện.
Hắn không nhịn được liền đi tới xem. Nghe được vài câu, hắn tức thì ớn lạnh trong lòng, không biết phải làm như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.