Quyển 8 - Chương 14
Lưu Lãng Đích Cáp Mô
22/04/2013
" Nghe nói Thanh Mộc thành đã sắp không có cách nào chống đỡ nổi, Hoang Mộc đại tướng sẽ bỏ thành chạy. Chúng ta mới tới sẽ phải gánh trách nhiệm ......"
" Chúng ta đây tới nơi này để làm gì? Hơn nữa trong quân còn có rất nhiều dân chúng toàn là người già yếu không thể chiến đấu được!"
Lý Huyền Cảm lên tinh thần, hét lớn một tiếng:" Chúng ta là thủ hạ của Vương Thập Phương chủ công, Đại Lôi Âm tự mới là căn cứ của chúng ta. Thanh Mộc thành mất thì có quan hệ gì đến Thỉ Phong Doanh chúng ta. Ai dám đồn đại linh tinh - Chém!"
Bị Lý Huyền Cảm quát như vậy, đám binh lính lập tức câm bặt nhưng sắc mặt hiển nhiên vẫn rất lo sợ. Lý Huyền Cảm cảm thấy đau đầu, đành phải lên tiếng an ủi:" Thập Phương chủ công sắp thống lĩnh đại quân tiến đến, Đại Lôi Âm tự chắc chắn cũng phái viện binh tới cứu. Ngày trước, mười vạn binh lính, bảy đại thi yêu còn bị Vương Phật Nhi trụ trì dùng năm trăm tăng binh đánh bại thì các ngươi sợ cái gì hai cái đám giặc chưa có tới mười vạn quân ở bên ngoài kia?"
Nghe chủ tướng nói thế, đám binh lính mới dần dân yên tâm, chờ Lý Huyền Cảm rời khỏi thì lại bắt đầu thảo luận xem rốt cục Đại Lôi Âm tự có thể phái ai đến giải vây cho Thanh Mộc thành. Truyện "Đại Viên Vương "
Lý Huyền Cảm về chỗ ở của mình thì cũng đứng ngồi không yên. Hắn không có biện pháp nào bèn rời khỏi nơi ở đi thẳng đến phủ Thành chủ muốn tìm hiểu xem Hoang Mộc đại tướng sẽ có chiến lược như thế nào. Đến bên ngoài phủ Thành chủ, hắn yêu cầu báo tin vào. Những thân binh Mộc tộc canh cửa căn bản không để ý tới một quan lương thảo nho nhỏ nên cứ bắt hắn chờ ở ngoài cửa.
Lý Huyền Cảm không biết làm sao đành lượn vài vòng ở ngoài phủ Thành chủ, trong lòng miên man suy nghĩ:" Nếu Thanh Mộc thành thực sự bị phá, ta dẫn một mình mẹ già chém giết mà chạy thì cũng không sợ loạn quân của hai phản Vương." Hắn lại còn một ý nghĩ khác:" Ta mà bỏ chạy như vậy thì chẳng phải là tất cả đám bộ hạ đã theo ta mấy ngàn dặm này đều phải chết ư? Hơn nữa còn nhiều gia quyến của binh lính nữa. Lưu dân vô tội ...... Ta nỡ lòng nào tàn nhẫn?"
Lý Huyền Cảm nghĩ đi nghĩ lại rồi nghiến răng, chạy đến mặt sau phủ Thành chủ và tung người nhảy qua tường. Vào trong phủ, hắn mới phát hiện rằng phủ Thành chủ bên ngoài canh phòng nghiêm mật nhưng bên trong vắng tanh.
Ở đây toàn là người hầu, ai cũng suy sụp tựa hồ còn hoảng loạn hơn cả tướng sĩ thủ hạ của hắn.
Hắn bèn xác định vị trí nghị sự chủ điện rồi cứ thế đi bộ tới. Có người hầu trông thấy hắn cũng không hề phản ứng. Có thể hiểu rằng lòng người đã tan tác rồi. Khi hắn đến bên ngoài điện thì mới nghe thấy tiếng nói không ngừng phát ra ở bên trong.
" Chủ công bị Đại Lương Vương đả thương, giờ đã không thể nào cai quản việc quân. Tám thành trì khác của hoang mộc quân chúng ta cũng bị Cơ Huyễn vô liêm sỉ kia ném đá xuống giếng, chia quân tấn công nên không có cách nào cử viện binh tới cứu. Trừ việc lập tức bỏ chạy thì chúng ta còn có biện pháp gì nữa? Chờ khi thành bị phá thì tất cả đều chết ở nơi đây, ngay cả cơ hội “tái khởi Đông Sơn” cũng chẳng có."
" Nói bậy! Hoang mộc quân giờ vẫn còn hơn hai vạn tướng sĩ, cứ tiếp tục tử thủ xem Đại Lương Vương và Bắc Chu Vương thật sự có thể công phá Thanh Mộc thành của chúng ta không? Hơn nữa, Vân Lĩnh Thuật chắc sẽ trở về, nói không chừng còn mang theo binh mã. Không phải tên Vương Thập Phương kia đã dẫn theo hơn một vạn người Thỉ Phong Doanh chạy tới đây sao? Đã có bốn năm ngàn người vào thành rồi!"
Bỗng có một giọng nói già nua vang lên, Lý Huyền Cảm nghe liền nhận ra đó là giọng nói của Mộc Liên trưởng lão vừa mới gặp." Đại Lôi Âm Tự của ta thật ra vẫn có thể phái ra mấy vạn thi binh, vấn đề là Nam Thiên môn quan cũng bị Cơ Huyễn phái binh ngăn chặn mà bản tự lại chỉ có một đám hòa thượng chỉ biết tu hành, không hiểu việc quân!"
Lý Huyền Cảm giờ mới biết Thanh Mộc thành nguy cơ trùng trùng, còn hơn cả tưởng tượng của hắn. Bắc Chu Vương, Đại Lương Vương hợp binh tấn công Thanh Mộc thành, Cơ Huyễn phái binh mã kiềm chế các nơi có thể cử viện binh, ba nhà cũng hợp lực phát binh, Thanh Mộc thành có thể phòng thủ được đến bây giờ đã là kỳ tích.
" Tại sao Tiết Độ Sứ của Đại Càn vương triều lại đột nhiên cấu kết với hai phản vương chứ?" Lý Huyền Cảm nghĩ trăm đường mà không thể lý giải, đang lưỡng lự nên đi vào hỏi cho rõ ràng hay là lặng lẽ rời đi thì đột nhiên nghe từ hướng cửa trước có tiếng hỗn loạn, vài tiếng nổ bùng bùng rồi có một toán người xông vào, cầm đầu chính là chủ công của hắn Vương Thập Phương.
Vương Phật Nhi chạy được nửa đường thì nghe được tin tức là Thanh Mộc thành bị vây công nên mới hiểu vì sao Thanh Viên đại tướng lại không tiếp tục truy kích. Cứ nghĩ phải tiến đến chịu chết, lợi lộc không có thì hắn làm để làm gì?
Vương Phật Nhi hiểu sâu sắc rằng bốn thế lực lớn của Nam hoang thì chỉ có bên Hoang Mộc đại tướng mới được coi là "có quân". Nếu Hoang Mộc đại tướng bị người tấn công tiêu diệt thì Đại Lôi Âm tự của hắn chẳng qua cũng chỉ là đường mây thành giấy, bởi vậy lập tức hạ lệnh kỵ binh tiến nhanh còn bộ binh cũng hành quân tăng tốc theo sau. Nhờ đó mới kẻ trước người sau tiến vào Thanh Mộc thành.
Vương Phật Nhi đương nhiên không chân thật như Lý Huyền Cảm, đám vệ binh Mộc tộc canh cửa phủ Thành chủ mới lên tiếng năm cản đã bị hắn đánh tan tác rồi xông thẳng vào chính đường. Mộc Liên trưởng lão trông thấy là hắn thì không lên tiếng. Nhưng ba gã võ tướng khác ở trong nghị sự đường và Thành chủ Mộ Dung Thôn đều tỏ vẻ giận dữ.
Vương Phật Nhi tựa hồ không thèm để ý, nói với Mộ Dung Thôn:" Bây giờ Hoang Mộc đại tướng ở đâu? Ta muốn lập tức giúp hắn chữa thương. Thanh Mộc thành không có Hoang Mộc đại tướng trấn giữ thì rất khó chống đỡ nổi ."
Mộ Dung Thôn cất tiếng chậm rãi đáp:" Hoang Mộc đại tướng của chúng ta đã bế quan tự chữa thương, không cần Thập Phương tướng quân lo lắng!"
Lời nói này mang theo ý từ chối thẳng thừng, Vương Phật Nhi cười bảo:" Chữa thương không thể đi ra được, chắc là Hoang Mộc đại tướng đã bị bí mật đưa đi rồi! Tốt lắm, việc phòng thủ Thanh Mộc thành sẽ do ta tiếp quản. Hoang mộc quân hoặc là rút khỏi Thanh Mộc thành và Thỉ Phong Doanh chúng ta cản hậu cho các ngươi, hoặc là phải nghe theo hiệu lệnh của ta!"
Thương Vân Hồng trong sáu đại mãnh tướng thủ hạ của Hoang Mộc lập tức cả giận nói:" Ngươi thì là cái gì mà dám khoa tay múa chân ở trước mặt chúng ta. Cứ cho là Hoang Mộc đại tướng có bị chút thương tổn là đã đến lượt Đại Lôi Âm các ngươi ngoi lên sao?" Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi cười lạnh, quát:" Ta là tướng trấn thủ phương Nam do Hoàng thương Ngọc Lê vương triều đích thân phong tước, lần này lại là thống lĩnh Thỉ Phong Doanh trong tám doanh tiên phong viễn chinh Đại Càn vương triều, trong Thanh Mộc thành còn ai có chức quan cao bằng ta nên tất nhiên ta nói là được. Hơn nữa, nếu các ngươi nguyện ý khoanh tay chịu chết thì đương nhiên có thể đối nghịch với ta, còn nếu muốn đánh bại liên quân hai nhà phản vương bên ngoài thành thì phải ngoan ngoãn nghe lời!" Truyện "Đại Viên Vương "
Thương Vân Hồng nổi giận đang định xuất thủ thì có một gã võ tướng thiếu niên nhảy vào, đứng chắn ở trước mặt Vương Phật Nhi, quát to:" Muốn động thủ với chủ công của ta thì trước hết phải qua cửa ta đã."
Thương Vân Hồng nhìn thấy người võ tướng thiếu niên này mặc bộ áo giáp rộng thùng thình, mặt mày ba phần trẻ con, năm phần chất phác, nói năng ấp úng, ngôn từ bừa bãi liền cười lạnh một tiếng hỏi:" Ngươi là ai? Cũng dám khiêu chiến với ta sao?"
Võ tướng thiếu niên lấy lại bình tĩnh, quên cả chào hỏi, bái kiến Vương Phật Nhi, quát lớn:" Ta là quan lương thảo Lý Huyền Cảm của Thỉ Phong Doanh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.