Chương 96: Là một cái chết tê tái
Tiếu Ngạo Giang Hồ
18/09/2022
“Ta không có chuyện gì, chỉ là vừa có một con chuột nhảy vào bồn tắm của ta nên ta mới giật mình thôi. Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai dọn dẹp sau cũng được. Ta cũng muốn đi nghỉ ngơi rồi, các ngươi đừng làm phiền ta nữa”
“Vâng, thưa tiểu thư”, nghe được tiểu thư của mình xác nhận, những cô gái đứng ở ngoài lúc này mới an tâm mà rời đi.
Trần Tô vẫn giữ tư thế như vậy đề phòng biến cố xảy ra, sau một hồi lâu không thấy có vấn đề gì, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn lúc này mới an ủi vị tiểu thư kia,
“Ta cũng không muốn hại cô nương, ta chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi. Để đảm bảo an toàn, ta đành phải trói cô lại. Thất lễ, thật thất lễ. Sau này nếu có cơ hội gặp lại, tại hạ chắc chắn sẽ tạ lỗi cô nương”
Lúc này tay của hắn cũng rời miệng của cô nương kia mà không ngừng loay hoay tìm lấy dây để trói cô nương kia. Miệng của cô nương kia vừa mới được giải thoát thì hắn đột nhiên nghe một giọng ôn nhu ngượng ngùng của cô nương kia kia,
“Ngươi, … ngươi có thể buông cánh tay của ngươi ở trước ngực của ta ra không?”
“A, xin lỗi, vừa nãy ta gấp quá nên quên mất, thất lễ rồi”, Trần Tô lúc này mới kịp phản ứng lại mà từ từ buông lấy hai cái đồi núi chập chùng vô cùng co giãn kia.
Nhưng khi hắn vừa buông cánh tay của mình trước ngực của cô nương kia ra, thì cánh tay của hắn đã bị cô nương kia túm chặt lấy mà xoay vặn một vòng, bẻ ngược cánh tay của hắn ra sau lưng.
Trần Tô lúc này không kịp phải ứng mà cảm nhận từng đợt đau đớn truyền đến từ cánh tay. Hắn tuy rất đau đớn những cũng không dám la hét lên. Mà cô nương kia cũng nhanh như cắt quét lấy chân trụ của Trần Tô khiến cả người hắn ngã sầm xuống đất.
“Cô nương tha mạng, tại hạ chỉ là đi ngang qua đây mà thôi, ta không cố ý mạo phạm một người xinh đẹp như cô nương đây. Cô nương chính là tuyệt sắc giai nhân, là thế gian này phụ nữ đẹp nhất…”
Trần Tô lúc này bị khóa chặt tay không thể phản kháng nên hắn nhanh trí dùng miệng lưỡi của mình để xao động lấy vị cô nương kia. Nhưng cô nương kia cũng không thèm quan tâm mà một tay khóa tay hắn còn một tay khác thì đè chặt mặt hắn xuống đất để hắn không thể nhìn được cơ thể của nàng.
“Ngươi là ai, đến từ đâu?”, cô nương kia lúc này mới lên tiếng hỏi.
“Ta là Trần Tô, là soái ca đẹp nhất bộ lạc Điền Việt”, Trần Tô lúc này cũng đau đớn lên tiếng.
“Điền Việt? Chưa nghe”, cô nương kia âm thanh lạnh lùng.
“Cô nương chưa nghe là đúng rồi, vì chúng ta không sinh sống ở trên mảnh đất này. Chúng ta hiện giờ đang sinh sống ở một nơi vô cùng xa xôi, nơi đó không hề có giết chóc cùng đau khổ”, Trần Tô cũng nhanh cơ hội mà lừa gạt cô nương kia.
“Không có giết chóc cùng đau khổ? Ngươi đang lừa gạt ta đúng hay không? Nhanh nói cho ta biết, ngươi đến địa bàn của chúng ta là có mục đích gì?”, cô nươn kia cũng không hề ngây thơ chút nào.
“Ta nào dám lừa gạt một vị nhan sắc động lòng người như cô nương được à. Cô nương nói như vậy cũng khiến cho trái tim nhỏ bé mong manh dễ vỡ của ta bị tổn thương nghiêm trọng. Ta nói rồi, ta chỉ là vô tình đi lạc vào đây mà thôi”, Trần Tô tiếp tục khua môi múa mép.
“Ngươi đã lừa gạt bao nhiêu cô gái ngây thơ rồi? nhìn cái mặt háo sắc của ngươi là ta đủ biết ngươi không phải là một tên tốt lành gì. Đi lạc vào đây? Ngươi tưởng là ta đứa con nít mới lên ba à?”, cô nương kia lúc này cũng lạnh lùng mà nói.
“Oan uổng cho ta quá, cô nương không tin thì có thể đi hỏi lấy mấy người gác cổng thành ở ngoài kia. Ta lúc lạc đường đến đây có hỏi bọn họ, chính bọn họ chỉ cho ta đi đến nơi đây, không ngờ lại gặp phải cô nương, thật đúng là duyên trời định. Haha…”, Trần Tô cũng quên đi đau đớn mà đắc chí người lên.
“Đi hỏi lính gác cổng?”, cô nương kia lúc này cũng lẩm bẩm.
Nàng lúc này mới chợt nhận ra, nàng đang ngồi lên lưng của tên lạ mặt này, mà người nàng lại không có mấy một mảnh vải che thân, một tư thế vô cùng dễ khiến cho người khác nhìn vào hiểu lầm.
Cô nương kia lúc này mới hiểu được là tên dưới mông nàng này đang đùa bỡn nàng. Nàng tức giận mà ép chặt cánh tay của Trần Tô lên cao, khiến cho Trần Tô vô cùng đau đớn mà vùng vẫy.
Cánh tay còn lại của Trần Tô, nhân cơ hội nàng đang tức giận mà chồm người lên để ép lấy cánh tay của hắn, hắn nhanh như cắt tập kích vào vị trí nhạy cảm của nàng đang ở trên lưng của hắn.
“A…”
Cảm nhận được vị trí nhạy cảm của mình bị tập kích đau đớn, nàng lúc này cũng giật mình mà la lên. Trần Tô đợi cơ hội này đã lâu, hắn xoay người lại một tay túm lấy ngực nàng muốn đè ngã nàng xuống nền nhà.
Nhưng lúc này hắn mới biết cô nương kia không hề yếu đuối như hắn nghĩ. Nàng phản ứng cũng cực nhanh mà bật người lùi lại. Trần Tô không muốn để cho nàng chạy thoát, nếu để cho nàng chạy thoát được thì hắn chắc chắn sẽ tiêu đời.
Hắn lao với tốc độ cực nhanh mà nhảy chồm về phía nàng. Cô nương kia vừa lùi lại thì đã thấy Trần Tô lao tới phía nàng, nàng không kịp suy nghĩ nữa mà cũng bật thẳng tới phía Trần Tô.
Hai chân của nàng mở rộng ra, nhanh như cắt, hai chân nàng đã kẹp chặt lấy cổ của Trần Tô. Cú va chạm mạnh kia khiến cho cả hai người bị rớt rầm xuống nền nhà. Cô nương kia lúc này vừa tính dùng sức bẻ gãy cổ của Trần Tô thì Trần Tô đã kịp vung lên con dao găm của mình về phía bụng của nàng.
Thấy con dao găm của Trần Tô đang hướng tới bụng của mình thì nàng cũng không dám dùng sức thêm nữa. Mà Trần Tô lúc này cảm giác được đôi chân của nàng ngừng lại thì hắn cũng kịp thời ngừng con dao găm của mình lại.
Cả hai người lúc này đều toát ra mồ hôi hột, chỉ kém một chút nữa thôi thì hai người bọn họ đều có khả năng bị đối phương giết chết. Sau một hồi lâu an tĩnh, hai người lúc này từ từ nhìn lại đối phương của mình.
Nhưng, cái tư thế này có vẻ là hơi quá nhạy cảm. Cả cái đầu của Trần Tô thì bị kẹp chặt bởi hai chân của cô nương kia, nhưng mặt của hắn thì lại úp thẳng vào vị trí quá nhạy cảm của nàng. Nàng lúc này cũng giật nãy mình mà hét lớn cả lên,
“Ngươi không được nhìn, ta không cho phép ngươi nhìn chỗ đó, nếu ngươi dám nhìn, ta sẽ khoét mắt của ngươi ra”
Trần Tô lúc này đang nhìn chằm chằm lấy vị trí kia chợt nghe cô nương kia hét lên thì cũng giật mình lên tiếng.
“Cô nương đừng lo, mắt của ta vốn dĩ bị tật, ta có thể nhìn xa được nhưng ta không thể nhìn gần được”, Trần Tô vẫn không hề nhắm mắt mà gian xảo đáp.
Nghe Trần Tô nói như vậy thì nàng cũng dần an tâm tin tưởng lấy lời của hắn. Những nghĩ đi nghĩ lại, vị trí này cũng là quá nhạy cảm. Không được, nàng quyết định lên tiếng,
“Ngươi nhanh thả con dao của ngươi ra, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết”
“Không được, ta không tin tưởng cô nương, cô nương thả hai chân của mình ra, rồi ta sẽ buông dao của ta ra”, Trần Tô cũng không ngu mà đáp ứng.
“Không được, ta không tin tưởng một tên gian xảo như ngươi”, nàng cũng không thể tin được tên lạ mặt này.
“Vậy hai chúng ta cứ giữ tư thế này như vậy đi, đợi sáng mai có người vào gỡ chúng ta tách ra cũng được”, Trần Tô cũng đánh vào điểm yếu của nàng.
Nghe Trần Tô nói vậy, nàng cũng giật mình. Đúng là nàng yếu thế hơn hắn, bởi vì nàng không thể để cho người khác thấy cảnh này được. Nhưng thả đầu của tên lạ mặt này ra, nhỡ đâu hắn đổi ý mà đâm nàng thì sao?
Nàng lúc này cũng không biết nên quyết định như thế nào, nàng chỉ biết cần phải duy trì tư thế như thế này, nếu không người chết sẽ có thể là nàng. Hai người cứ như thế nằm trên nền đất, không ai nói một lời nào, mà cũng không ai dám lơ là cảnh giác.
Màn đêm như dài vô tận, những cây đuốc trong phòng cũng đề đã cháy hết và tắt ngúm đi từ lúc nào không ai hay. Trong gian phòng bây giờ chỉ còn mỗi một lò nhỏ đốt hương trầm đặt ở trên một cái bàn gỗ tròn ở gần đó.
Căn phòng mà Trần Tô khi nãy dẫn nàng vào lại chính là phòng ngủ của nàng. Nơi đây lúc chiều đã được những thị nữ đốt sẵn trầm để chờ vị tiểu thư của mình trở về mà nghỉ ngơi.
Hương trầm vẫn không ngừng lan tỏa khắp cả căn phòng, đêm tối càng kéo dài thì hai người cũng không nhịn được mà nhíu cả mặt lại. Hương trầm nhẹ nhàng không ngừng xoa dịu lấy tâm trí của bọn họ, như muốn đưa bọn họ dần dần chìm vào trong những giấc mơ đẹp.
Cả Trần Tô và vị cô nương kia cũng không ngừng trợn mắt lên để chống cự lấy cơn buồn ngủ đang ập tới. Thời gian đối với bọn hắn lúc này giống như là một sự tra tấn. Hai người liên tục tìm đủ biện pháp để làm cho mình không chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cuối cùng, mọi thứ đều thất bại. Vị cô nương kia thì cũng vì một ngày đi tới lui khắp nơi đã khiến nàng vô cùng mệt mỏi. Mà Trần Tô tên kia cũng vì được đầu gối mỹ nhân, mũi ngửi hương trầm mà cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Màn đêm hắc ám dài đằng đẵng cuối cùng cũng đi qua, một màn từng cơn gió lành lạnh báo hiệu một mùa mưa sắp tới không ngừng len lỏi qua từng khe cửa. Chúng dần dần bị xua ta bởi những tia nắng yếu ớt đầu tiên báo hiệu một ngày mới. Một khởi đầu mới cho vạn vật không ngừng sinh sôi nảy nở.
Cả hai người trải qua một đêm với những giấc mơ đẹp cũng bắt đầu tỉnh giấc. Hai người vừa mở mắt ra chợt hoảng hồn nhìn thấy đối phương. Vị cô nương kia lúc này đang gối lên cánh tay của Trần Tô mà nhìn lấy hắn.
“Vâng, thưa tiểu thư”, nghe được tiểu thư của mình xác nhận, những cô gái đứng ở ngoài lúc này mới an tâm mà rời đi.
Trần Tô vẫn giữ tư thế như vậy đề phòng biến cố xảy ra, sau một hồi lâu không thấy có vấn đề gì, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn lúc này mới an ủi vị tiểu thư kia,
“Ta cũng không muốn hại cô nương, ta chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi. Để đảm bảo an toàn, ta đành phải trói cô lại. Thất lễ, thật thất lễ. Sau này nếu có cơ hội gặp lại, tại hạ chắc chắn sẽ tạ lỗi cô nương”
Lúc này tay của hắn cũng rời miệng của cô nương kia mà không ngừng loay hoay tìm lấy dây để trói cô nương kia. Miệng của cô nương kia vừa mới được giải thoát thì hắn đột nhiên nghe một giọng ôn nhu ngượng ngùng của cô nương kia kia,
“Ngươi, … ngươi có thể buông cánh tay của ngươi ở trước ngực của ta ra không?”
“A, xin lỗi, vừa nãy ta gấp quá nên quên mất, thất lễ rồi”, Trần Tô lúc này mới kịp phản ứng lại mà từ từ buông lấy hai cái đồi núi chập chùng vô cùng co giãn kia.
Nhưng khi hắn vừa buông cánh tay của mình trước ngực của cô nương kia ra, thì cánh tay của hắn đã bị cô nương kia túm chặt lấy mà xoay vặn một vòng, bẻ ngược cánh tay của hắn ra sau lưng.
Trần Tô lúc này không kịp phải ứng mà cảm nhận từng đợt đau đớn truyền đến từ cánh tay. Hắn tuy rất đau đớn những cũng không dám la hét lên. Mà cô nương kia cũng nhanh như cắt quét lấy chân trụ của Trần Tô khiến cả người hắn ngã sầm xuống đất.
“Cô nương tha mạng, tại hạ chỉ là đi ngang qua đây mà thôi, ta không cố ý mạo phạm một người xinh đẹp như cô nương đây. Cô nương chính là tuyệt sắc giai nhân, là thế gian này phụ nữ đẹp nhất…”
Trần Tô lúc này bị khóa chặt tay không thể phản kháng nên hắn nhanh trí dùng miệng lưỡi của mình để xao động lấy vị cô nương kia. Nhưng cô nương kia cũng không thèm quan tâm mà một tay khóa tay hắn còn một tay khác thì đè chặt mặt hắn xuống đất để hắn không thể nhìn được cơ thể của nàng.
“Ngươi là ai, đến từ đâu?”, cô nương kia lúc này mới lên tiếng hỏi.
“Ta là Trần Tô, là soái ca đẹp nhất bộ lạc Điền Việt”, Trần Tô lúc này cũng đau đớn lên tiếng.
“Điền Việt? Chưa nghe”, cô nương kia âm thanh lạnh lùng.
“Cô nương chưa nghe là đúng rồi, vì chúng ta không sinh sống ở trên mảnh đất này. Chúng ta hiện giờ đang sinh sống ở một nơi vô cùng xa xôi, nơi đó không hề có giết chóc cùng đau khổ”, Trần Tô cũng nhanh cơ hội mà lừa gạt cô nương kia.
“Không có giết chóc cùng đau khổ? Ngươi đang lừa gạt ta đúng hay không? Nhanh nói cho ta biết, ngươi đến địa bàn của chúng ta là có mục đích gì?”, cô nươn kia cũng không hề ngây thơ chút nào.
“Ta nào dám lừa gạt một vị nhan sắc động lòng người như cô nương được à. Cô nương nói như vậy cũng khiến cho trái tim nhỏ bé mong manh dễ vỡ của ta bị tổn thương nghiêm trọng. Ta nói rồi, ta chỉ là vô tình đi lạc vào đây mà thôi”, Trần Tô tiếp tục khua môi múa mép.
“Ngươi đã lừa gạt bao nhiêu cô gái ngây thơ rồi? nhìn cái mặt háo sắc của ngươi là ta đủ biết ngươi không phải là một tên tốt lành gì. Đi lạc vào đây? Ngươi tưởng là ta đứa con nít mới lên ba à?”, cô nương kia lúc này cũng lạnh lùng mà nói.
“Oan uổng cho ta quá, cô nương không tin thì có thể đi hỏi lấy mấy người gác cổng thành ở ngoài kia. Ta lúc lạc đường đến đây có hỏi bọn họ, chính bọn họ chỉ cho ta đi đến nơi đây, không ngờ lại gặp phải cô nương, thật đúng là duyên trời định. Haha…”, Trần Tô cũng quên đi đau đớn mà đắc chí người lên.
“Đi hỏi lính gác cổng?”, cô nương kia lúc này cũng lẩm bẩm.
Nàng lúc này mới chợt nhận ra, nàng đang ngồi lên lưng của tên lạ mặt này, mà người nàng lại không có mấy một mảnh vải che thân, một tư thế vô cùng dễ khiến cho người khác nhìn vào hiểu lầm.
Cô nương kia lúc này mới hiểu được là tên dưới mông nàng này đang đùa bỡn nàng. Nàng tức giận mà ép chặt cánh tay của Trần Tô lên cao, khiến cho Trần Tô vô cùng đau đớn mà vùng vẫy.
Cánh tay còn lại của Trần Tô, nhân cơ hội nàng đang tức giận mà chồm người lên để ép lấy cánh tay của hắn, hắn nhanh như cắt tập kích vào vị trí nhạy cảm của nàng đang ở trên lưng của hắn.
“A…”
Cảm nhận được vị trí nhạy cảm của mình bị tập kích đau đớn, nàng lúc này cũng giật mình mà la lên. Trần Tô đợi cơ hội này đã lâu, hắn xoay người lại một tay túm lấy ngực nàng muốn đè ngã nàng xuống nền nhà.
Nhưng lúc này hắn mới biết cô nương kia không hề yếu đuối như hắn nghĩ. Nàng phản ứng cũng cực nhanh mà bật người lùi lại. Trần Tô không muốn để cho nàng chạy thoát, nếu để cho nàng chạy thoát được thì hắn chắc chắn sẽ tiêu đời.
Hắn lao với tốc độ cực nhanh mà nhảy chồm về phía nàng. Cô nương kia vừa lùi lại thì đã thấy Trần Tô lao tới phía nàng, nàng không kịp suy nghĩ nữa mà cũng bật thẳng tới phía Trần Tô.
Hai chân của nàng mở rộng ra, nhanh như cắt, hai chân nàng đã kẹp chặt lấy cổ của Trần Tô. Cú va chạm mạnh kia khiến cho cả hai người bị rớt rầm xuống nền nhà. Cô nương kia lúc này vừa tính dùng sức bẻ gãy cổ của Trần Tô thì Trần Tô đã kịp vung lên con dao găm của mình về phía bụng của nàng.
Thấy con dao găm của Trần Tô đang hướng tới bụng của mình thì nàng cũng không dám dùng sức thêm nữa. Mà Trần Tô lúc này cảm giác được đôi chân của nàng ngừng lại thì hắn cũng kịp thời ngừng con dao găm của mình lại.
Cả hai người lúc này đều toát ra mồ hôi hột, chỉ kém một chút nữa thôi thì hai người bọn họ đều có khả năng bị đối phương giết chết. Sau một hồi lâu an tĩnh, hai người lúc này từ từ nhìn lại đối phương của mình.
Nhưng, cái tư thế này có vẻ là hơi quá nhạy cảm. Cả cái đầu của Trần Tô thì bị kẹp chặt bởi hai chân của cô nương kia, nhưng mặt của hắn thì lại úp thẳng vào vị trí quá nhạy cảm của nàng. Nàng lúc này cũng giật nãy mình mà hét lớn cả lên,
“Ngươi không được nhìn, ta không cho phép ngươi nhìn chỗ đó, nếu ngươi dám nhìn, ta sẽ khoét mắt của ngươi ra”
Trần Tô lúc này đang nhìn chằm chằm lấy vị trí kia chợt nghe cô nương kia hét lên thì cũng giật mình lên tiếng.
“Cô nương đừng lo, mắt của ta vốn dĩ bị tật, ta có thể nhìn xa được nhưng ta không thể nhìn gần được”, Trần Tô vẫn không hề nhắm mắt mà gian xảo đáp.
Nghe Trần Tô nói như vậy thì nàng cũng dần an tâm tin tưởng lấy lời của hắn. Những nghĩ đi nghĩ lại, vị trí này cũng là quá nhạy cảm. Không được, nàng quyết định lên tiếng,
“Ngươi nhanh thả con dao của ngươi ra, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết”
“Không được, ta không tin tưởng cô nương, cô nương thả hai chân của mình ra, rồi ta sẽ buông dao của ta ra”, Trần Tô cũng không ngu mà đáp ứng.
“Không được, ta không tin tưởng một tên gian xảo như ngươi”, nàng cũng không thể tin được tên lạ mặt này.
“Vậy hai chúng ta cứ giữ tư thế này như vậy đi, đợi sáng mai có người vào gỡ chúng ta tách ra cũng được”, Trần Tô cũng đánh vào điểm yếu của nàng.
Nghe Trần Tô nói vậy, nàng cũng giật mình. Đúng là nàng yếu thế hơn hắn, bởi vì nàng không thể để cho người khác thấy cảnh này được. Nhưng thả đầu của tên lạ mặt này ra, nhỡ đâu hắn đổi ý mà đâm nàng thì sao?
Nàng lúc này cũng không biết nên quyết định như thế nào, nàng chỉ biết cần phải duy trì tư thế như thế này, nếu không người chết sẽ có thể là nàng. Hai người cứ như thế nằm trên nền đất, không ai nói một lời nào, mà cũng không ai dám lơ là cảnh giác.
Màn đêm như dài vô tận, những cây đuốc trong phòng cũng đề đã cháy hết và tắt ngúm đi từ lúc nào không ai hay. Trong gian phòng bây giờ chỉ còn mỗi một lò nhỏ đốt hương trầm đặt ở trên một cái bàn gỗ tròn ở gần đó.
Căn phòng mà Trần Tô khi nãy dẫn nàng vào lại chính là phòng ngủ của nàng. Nơi đây lúc chiều đã được những thị nữ đốt sẵn trầm để chờ vị tiểu thư của mình trở về mà nghỉ ngơi.
Hương trầm vẫn không ngừng lan tỏa khắp cả căn phòng, đêm tối càng kéo dài thì hai người cũng không nhịn được mà nhíu cả mặt lại. Hương trầm nhẹ nhàng không ngừng xoa dịu lấy tâm trí của bọn họ, như muốn đưa bọn họ dần dần chìm vào trong những giấc mơ đẹp.
Cả Trần Tô và vị cô nương kia cũng không ngừng trợn mắt lên để chống cự lấy cơn buồn ngủ đang ập tới. Thời gian đối với bọn hắn lúc này giống như là một sự tra tấn. Hai người liên tục tìm đủ biện pháp để làm cho mình không chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cuối cùng, mọi thứ đều thất bại. Vị cô nương kia thì cũng vì một ngày đi tới lui khắp nơi đã khiến nàng vô cùng mệt mỏi. Mà Trần Tô tên kia cũng vì được đầu gối mỹ nhân, mũi ngửi hương trầm mà cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Màn đêm hắc ám dài đằng đẵng cuối cùng cũng đi qua, một màn từng cơn gió lành lạnh báo hiệu một mùa mưa sắp tới không ngừng len lỏi qua từng khe cửa. Chúng dần dần bị xua ta bởi những tia nắng yếu ớt đầu tiên báo hiệu một ngày mới. Một khởi đầu mới cho vạn vật không ngừng sinh sôi nảy nở.
Cả hai người trải qua một đêm với những giấc mơ đẹp cũng bắt đầu tỉnh giấc. Hai người vừa mở mắt ra chợt hoảng hồn nhìn thấy đối phương. Vị cô nương kia lúc này đang gối lên cánh tay của Trần Tô mà nhìn lấy hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.