Đại Việt Chúa Tể

Chương 97: Mà cũng rất chi thoải mái

Tiếu Ngạo Giang Hồ

18/09/2022

Nàng giật mình vội đẩy Trần Tô ra, nhưng Trần Tô nào để nàng được như ý muốn. Hắn đã chứng kiến được sự mạnh mẽ của cô nương này, nếu hắn thả nàng ra, không phải là hắn tự tìm đường chết cho mình hay sao.

Trần Tô nhanh chóng một tay khóa lấy cổ của nàng, tay còn lại thì ôm chặt lấy lưng của nàng đẩy cả người nàng áp chặt vào cơ thể của hắn. Nàng lúc này cật lực vùng vẫy nhưng đều vô vọng, vừa nãy nàng đã nằm ở tư thế bất lợi hơn so với tên lạ mặt này.

Cả hai khuôn mặt lúc này cũng đã bị áp sát vào ngay sát nhau, mỗi người đều cảm nhận được từng luồng hơi thở nóng ấm của đối phương phả vào mặt mình. Hai người lúc này cũng đều cảm nhận được nhịp đập của trái tim người kia.

Không khí yên lặng cứ duy trì như thế một lúc lâu, Trần Tô không dám thả nàng ra mà nàng cũng vô cùng ngượng ngùng mà không dám lên tiếng. Cả đời của nàng, chưa có bất kỳ một nam nhân nào nhìn được cơ thể của nàng.

Cũng chưa từng có một người đàn ông nào gần nàng như thế này, chứ chưa nói đến là ôm nàng, mà trong lúc nàng không có một mảnh vải che thân như thế này. Nàng lúc này khuôn mặt cũng dần đỏ lên.

Có lẽ, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng biết ngượng ngùng của thiếu nữ là gì. Cha của nàng vì không sinh được con trai mà lúc nào cũng hy vọng nàng mãnh mẽ như những người đàn ông khác.

Bởi vì tương lai, nàng sẽ chính là người nối tiếp để dẫn dắt bộ lạc của nàng phát triển. Nếu nàng không đủ mạnh mẽ, không đủ lạnh lùng thì sẽ không ai e sợ nàng. Nếu không ai e sợ nàng, thì bộ lạc của nàng chắc chắn cũng sẽ bị chia năm xẻ bảy vì nội loạn.

Rồi cuối cùng cũng sẽ bị bọn Khựa kia thâu tóm, bắt đi làm nô lệ cho bọn chúng mà thôi. Cũng chính vì vậy mà nàng đã âm thầm thề với lòng mình sẽ không để ý đến bất kỳ một người đàn ông nào.

Nàng muốn làm cha nàng được vui lòng, muốn thay cha gánh vác áp lực, muốn thay cha dẫn dắt những người dân của nàng càng ngày có cuộc sống càng tốt đẹp hơn. Nàng muốn trở thành một người mạnh mẽ, nàng không muốn thua bất kỳ một người đàn ông nào.

Nàng nghĩ trái tim mình đã hóa đá, nàng đã không còn yếu đuối như những cô gái khác nữa. Nhưng lúc này đây, nàng cảm thấy trái tim của mình như đập loạn nhịp. Người đàn ông lạ mặt trước mắt nàng này, sao lại vô cùng tuấn tú, và cho nàng một cảm giác an toàn đến như vậy.

Tuy nụ cười của hắn có hơi một chút gian xảo, không, phải nói là toàn là gian xảo. Nhưng vì sao, trái tim của nàng lại bị loạn nhịp vì hắn. Nàng không tin mình đã bị cái nụ cười gian xảo kia lừa gạt.

Nhưng còn trái tim của nàng đây? Nó bị hỏng rồi hay sao? Nàng lúc này mặt đỏ tới tận mang tai, hai má ửng hồng càng khiến cho nàng càng thêm quyến rũ. Lúc này nàng bất chợt cảm nhận được phía dưới của mình có một vật gì nong nóng đâm vào.

“A…”

Nàng lúc này như ý thức được vấn đề gì mà hoảng hốt hét lên. Trần Tô lúc này đang mỉm cười ngắm lấy khuôn mặt xinh đẹp như hoa của nàng cũng bị tiếng hét thất thanh của nàng mà giật mình.

Hắn vội nhìn về phía dưới của nàng, hắn lúc này mới hiểu ra được vấn đề mà ngượng ngùng cười hề hề mà lên tiếng xin lỗi,



“Xin lỗi cô nương, phản xa tự nhiên, phản xạ tự nhiên của đàn ông mà thôi. Bọn nhỏ của cánh đàn ông chúng ta thường hay có thói quen thức giấc tập thể dục buổi sáng ấy mà, đừng lo, nó sẽ không làm hại ngươi đâu”

Vì chưa phát minh ra được vải vóc nên áo quần bọn hắn đang mặc bây giờ cũng chỉ là những mảnh da thú đan chéo khắp người như lúc trước. Vì vậy những áo quần này cũng không thể không chế được bọn nhóc do nằm sai lên tư thế mà chui thoát được ra ngoài.

Mà nàng lúc này cũng đã vì quá xấu hổ mà úp cả mặt nàng vào luôn ngực của Trần Tô. Sau một hồi yên lặng, nàng đột nhiên ngửng đầu lên nhìn lại khuôn mặt của Trần Tô.

Trần Tô cũng không hiểu ra làm sao mà cũng thưởng thức lấy vẻ đẹp của nàng. Những ánh mắt cứ thế nhìn lấy đối phương như muốn nhìn vào tận sâu nhất trong trái tim của mỗi người. Nàng lúc này bất chợt đặt lên môi của hắn một nụ hôn, một nụ hôn đầu đời của mình.

Trần Tô cũng là lần đầu tiên được một thiếu nữ hôn lấy thì cũng thấy tê dại cả người. Hắn cũng nhanh chóng mà đáp trả lại nụ hôn của nàng. Hai người cứ thế như hòa quyện lại vào nhau, cặp đôi trẻ, lần đầu tiên biết hương vị nụ hôn là như thế nào.

Nàng lúc này rời khỏi đôi môi của Trần Tô mà nhìn chằm chằm lấy hắn. Nàng ngượng ngùng lên tiếng,

“Từ nay trở về sau, chàng chính là chồng của ta, cũng chỉ có ta mà thôi. Nếu như chàng dám lăng nhăng với cô gái nào khác, ta sẽ cắt cái kia đi của chàng”

Trần Tô nghe thấy nàng đòi cắt cái kia của hắn, hắn cũng giật nãy cả mình mà vội lên tiếng đáp.

“Nàng yên tâm, nếu nàng đã là vợ của ta, ta cả đời này sẽ dành cho nàng mà thôi. Ta làm sao có thể phụ lòng một người vợ xinh đẹp nhất thế gian như nàng được. Dù ngoài kia có vô vàn cô gái xinh đẹp, nhưng trong mắt ta, bọn họ cũng không xứng đáng bằng một cái gót chân của nàng”

Nàng nghe hắn nói như vậy thì bất chợt thấy vui sướng trong lòng, hai tay của nàng khoác lấy cổ của hắn, nàng bây giờ đây quyết định trao lấy thứ quý giá nhất của đời nàng cho một người đàn ông lạ mặt này.

Hai người không ngừng hòa quyện lăn lộn trên nền nhà. Nhưng vì hai người bọn họ còn là lần đầu nêu cũng không tránh khỏi những tình huống dở khóc dở cười. Nhưng sau khi đã quen thuộc, hai người cũng nhập cuộc vô cùng nhanh.

Cuộc chiến chuyển từ trên nền nhà lại sang đến trên giường. Hai người vừa mới sáng sớm đã đại chiến với nhau bốn năm hiệp, cho đến khi mặt trời đã lên cao thì hai người mới thỏa mãn mà tách nhau ra.

Cho đến trưa, nàng mới gọi những thị nữ kia đi vào phục vụ, nàng sai bọn hắn dọn thêm nhiều thức ăn vào rồi bảo nàng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Bọn thị nữ lo lắng đòi mời người kiểm tra cho nàng thì nàng chỉ khoát tay bảo tạm thời mệt mỏi thôi, vài ngày sẽ khỏi.

Bọn thị nữ nghe nàng nói như vậy thì cũng không dám trái lệnh mà rời đi. Cứ như thế, hai người cứ liên tục đại chiến, mệt mỏi thì lại nghỉ ngơi ăn uống, trêu đùa nhau. Sau khi lấy lại sức thì lại tiếp tục đại chiến.



Hai người cứ như vậy liên tục ba ngày ba đêm, nàng thì vô cùng sung sướng chưa thỏa mãn. Mà Trần Tô lúc đầu thì cũng cảm thấy vô cùng sung sướng như muốn bay cả lên trời, đúng là dục tiên dục tử.

Nhưng mà kéo dài liên tục mấy ngày, hắn dù có là sức trâu cũng không chịu nổi. Mấy ngày trước hắn còn là người chủ động điều khiển lấy cuộc đại chiến. Nhưng mấy ngày sau, dù cho hắn có khóc lóc van xin như thế nào đi nữa thì nàng cũng không tha cho hắn, nàng lại chính là người cầm cương điều khiến lấy cuộc chiến.

Trần Tô lúc này mệt mỏi nằm đờ ra ở trên giường, trong lòng của hắn thì không ngừng than khóc, “Đại ca, ngươi có biết không, ta đã hy sinh thân mình để bảo toàn lấy bí mật của chúng ta. Kẻ địch này quá mạnh, ta sợ là không thể trụ nổi, nếu ta lỡ có chết đi, đại ca hãy khắc cho ta lên trên một của mình là ta đã anh dũng hy sinh vì đất nước à! Nếu không, ta dù có chết cũng sẽ về ám lấy đại ca ngươi à”

“Hắt xì”, Trần Nguyên lúc này đang ngồi trên bàn làm việc cũng đột nhiên xoa xoa lấy mũi của mình,

“Trời mới trở lạnh đã hắt xì rồi, chẳng lẽ ta dễ bị bệnh như vậy. Không đúng, chắc chắn là có tên nào đang âm thầm nguyền rủa ta rồi. Có lẽ nào là tên Trần Tô khốn kiếp kia không? Hắn không biết có lo công việc hay là lại trốn đi đâu ngắm gái không đây. Lần này ta cũng lo không biết có chuyện gì xảy ra với hắn không đây”.

Có chuyện gì xảy ra với tên này được, Trần Tô hắn đang còn thoải mái nằm trên giường, mà phía trên từng hắn đang còn ngồi lấy một tuyệt sắc mỹ nữ đang không ngừng dùng hai tay xoa bóp vai cho hắn đây.

Tuyệt sắc mỹ nữ ấy chính là Dương Cúc, nàng đôi mi thon dài đẹp tự như vẽ, sống mũi thon cao cùng với một đôi môi anh đào đỏ mọng. Khuôn mặt nàng trắng hồng của một thiếu nữ mới lớn cùng nụ cười rung động lòng người khiến cho Trần Tô si mê không thôi.

“Chàng bảo với ta là chàng đến từ một bộ lạc có tên là Điền Việt? Chàng không lừa dối ta chứ?”, Dương Cúc vừa bóp vai cho Trần Tô vừa hỏi.

“Nàng đã là vợ của ta, ta lừa nàng để làm gì cơ chứ”, Trần Tô vừa khoan khoái thư giản vừa trả lời nàng.

“Bộ lạc của chàng có bao nhiêu người? Chàng đến bộ lạc của chúng ta để làm gì?”, nàng tiếp tục thăm dò hắn.

“Nàng hỏi bộ lạc của ta có bao nhiêu người để làm gì, nàng tính đem quân đến giết sạch bộ lạc của ta à? Ta đã nói rồi, ta từ phương xa nghe được tin ở đây có một vị tuyệt sắc giai nhân, nên ta đã quyết định đến đây bắt nàng ấy về làm vợ của ta”, Trần Tô xoay người lại trêu ghẹo nàng.

“Không cho chàng đùa giỡn, thiếp hỏi là muốn nói cha ta biết, bảo ông ấy sát nhập bộ lạc của chàng vào bộ lạc của chúng ta, như vậy thì bộ lạc của chàng mới được an toàn”, nàng hờn dỗi hắn mà nói.

“Là ta hiểu sai ý của nàng rồi. Bộ lạc của chúng ta sát nhập vào bộ lạc của nàng? Hahaha… nói bộ lạc của nàng sát nhập vào bộ lạc của chúng ta ta còn nghe được”, Trần Tô lúc này mới biết là mình hiểu sai ý tốt của nàng nên vội dỗ dành.

“Sát nhập bộ lạc của ta vào bộ lạc của chàng? Cái này sợ không được, cha ta chắc chắn sẽ không đồng ý đâu”, Nàng nghe Trần Tô nói vậy liền buồn phiền.

“Chẳng phải là con gái duy nhất của tộc trưởng hay sao, nàng đã là vợ của ta, tương lai ta cũng sẽ là tộc trưởng của bộ lạc này. Vậy bộ lạc của chúng ta nhập vào bộ lạc của nàng hay bộ lạc của nàng nhập vào bộ lạc của chúng ta cũng giống như nhau mà thôi. Nàng nói có đúng hay không”, Trần Tô âu yếm nàng mà nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Việt Chúa Tể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook